chap 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mạt Mạt vừa định nhận lấy thì một giọt nước từ từ giấy ấy nhỏ vào lòng bàn tay cô. Theo phản xạ tự nhiên, cô gạt ra, nói: "Không cần đâu." Dung dịch trong giấy ướt có chứa chất cồn, lại rơi vào đúng vết thương khiến cô xót tới mức muốn chửi thề.

Cố Vị Dịch túm lấy tay cô, lật ra xem xét. Lúc này anh cực kỳ tức giận, "Chỗ này cũng bị thương? Sao không để y tá thoa thuốc?"

Vẻ mặt nghiêm nghị của anh khiến cô có chút so hãi, vội vàng nói: "Chỉ bị trầy da thôi. Bàn tay bị trầy da nhanh lành lắm."

Cố Vị Dịch cũng biết vừa rồi mình có hơi nặng lời, bèn dịu giọng: "Chỉ bị trây da thôi thì cũng phải bôi thuốc. Tôi đi gọi y tá."

"Không cần đâu. Thúc đó bôi lên xót lắm." Mạt Mạt năn nỉ, "Lòng bàn tay thật sự rất nhanh lành, hơn nữa cũng có bị chảy máu đâu."
Cố Vị Dịch nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu. Hai chân chảy máu đầm đìa như  thế còn không thấy cô kêu đau, lòng bàn tay trầy da một chút thì cứ kêu ca mãi là sao? +

"Đưa mặt ra đây." Anh nói.

"Làm gì?" Mạt Mạt hỏi. Con người này nói chuyện buồn cười thật! Mặt thì đưa kiểu gì?

"Lau sạch bảy sắc cầu vồng dính trên mặt cô."

"Lấy đâu ra bảy sắc cầu vồng? Chỉ có màu đen bị lem ra thôi chứ!" Mạt Mạt rất không tình nguyện đưa mặt tới.

Cố Vị Dịch cố gắng lau sạch hết mấy thứ màu mè dính xung quanh vùng mắt cô. Mẹ ơi, sao mà khó lau thế không biết?

"Ê, anh nhẹ tay thôi. Anh định hủy hoại dung nhan của tôi luôn đấy à?" Mạt Mạt cao giọng.

"Mặt cô bây giờ không cần tới tôi phải hủy hoại đâu." Anh quét mắt qua khuôn mặt cô.

Mạt Mạt hít sâu một hơi, tự nói với chính mình: Tư Đồ Mạt, bây giờ anh ta là ân nhân của mày, không được lấy oán báo ân. Hơn nữa, giết người sẽ phải đền mạng đấy, không được đâu!

"Mạt Mạt." Giọng của Phó Phái từ bên ngoài truyền vào. Dám hét ầm ĩ trong bệnh viện như thế cũng chỉ có tên tiểu tử đó thôi. Lời vừa mới dứt, cậu ta đã lao vào như một cơn gió.
"Mạt Mạt, cậu không sao chứ?" Phó Phái xông tới trước mặt cô, lo lắng hỏi. +

"Chưa chết được." Mạt Mạt nói với giọng điệu không mấy với vẻ. Không thèm nghe điện thoại đúng không?

"Xin lỗi mà, tôi đi đánh bóng rổ nên không mang theo điện thoại." Phó Phái vô cùng áy náy, "Để tôi xem cậu thế nào rồi." Cậu ta tiến gần về phía Tư Đồ Mạt, Cố Vị Dịch không thể không lùi lại vào bước.

"Được rồi, không sao cả. Có gì hay ho đâu mà xem." Cậu ta vừa định chạm vài thì Mạt Mạt đã kịp né tránh.

"Bị thế này rồi còn nói không sao à?" Phó Phái đau lòng hỏi: "Có đau không?"

"Phí lời, đương nhiên là đau rồi." Mạt Mạt trợn mắt với cậu ta, không nhịn được, nói: "Biết ngay là không trông chờ gì được ở cậu mà."

"Xin lỗi, đều tại tôi. Tôi không chăm sóc chu đáo cho cậu." Phó Phái vội vàng xin tha. Cậu ta chỉ sợ cô thật sự tức giận.

"Thôi bỏ đi, là do tự tôi không cẩn thận." Mạt Mạt cũng biết mình chẳng có tư cách gì để trách móc cậu ta cả.

Cố Vị Dịch nhét bịch giấy ướt trong tay cho Phó Phái, "Lau sạch mặt cho cô ấy đi. Chẳng biết là dùng loại mĩ phẩm gì nữa, đen như mực ấy." Nói xong, anh lặng lẽ đi ra ngoài.
"Cậu ấy làm sao thế? Mặt mũi cứ hạm hằm." Phó Phái hỏi Mạt Mạt. +

Mạt Mạt khẽ nhún vai. Ai mà biết được! Chắc do Phó Phái quá gần gũi với cô nên ông cụ non ấy ghen đây mà. Đúng là bi ai! Sao cô lại lạc vào mối tình tay ba này cơ chứ? Đáng tiếc còn phải sắm vai nữ phụ. Thôi bỏ đi, niệm tình hôm nay anh ta giúp đỡ cô, từ này về sau cô sẽ không phá vỡ sự nghiệp "bẻ cong" Phó Phái của anh ta nữa.

Phó Phái nhẹ nhàng lâu sạch lớp trang điểm trên mặt cho Mạt Mạt. Bây giờ cậu ta mới biết thật sự rất khó lau.

Cố Vị Dịch cùng y tá đi vào. Mạt Mạt vừa nhìn thấy lọ thuốc hồi nãy cô ấy thoa cho mình thì không nhịn được trừng mắt với anh.

"Thoa thuốc, tiêm." Mặt y tá không chút biểu cảm, oán trách: "Vẫn còn vết thương mà khi nãy không nói luôn đi."

Phó Phái cùng Cố Vị Dịch bước ra ngoài, hai người họ ngồi nói chuyện trên dãy ghế chờ hành lang.

"Hôm nay thật sự rất cảm ơn cậu." Phó Phái vỗ vào vai Cố Vị Dịch.

"Không cần." Cố Vị Dịch lãnh đạm nói.

"Haiz, biết thế tôi đã không đi chơi bóng rổ. Cũng tại A Khắc, tôi đã bảo không đi rồi còn cứ cố lôi tôi đi." Phó Phái thở dài, "Vốn Mạt Mạt chẳng muốn gặp tôi, sau lần này chắc chắn sẽ loại tôi ra khỏi danh sách đối tượng lý tưởng."

Cố Vị Dịch thuận miệng hỏi: " Đối tượng lý tưởng của cô ấy là gì?"

"Tôi cũng không biết nữa. Nếu không tôi đã chẳng phải đợi tới tận hôm nay." Phó Phái bất lực nói: "Tôi còn chẳng dám theo đuổi cô ấy."

"Cậu đối xử với cô ấy rõ ràng thế còn gì? Chỉ cần là con người đều có thể nhìn ra." Cố Vị Dịch có sao nói vậy.

"Đã có vài lân cô ấy cố ý ám chỉ với tôi, nhưng tôi đều lảng sang chuyện khác."

"Tại sao phải lảng tránh?"

"Sợ bị cô ấy từ chối." Phó Phái cười nói.

"Có khi cô ấy cũng đang cố tình tỏ ra mập mờ không rõ với cậu, mục đích là để cậu không thể dứt được." Cố Vị Dịch nửa đùa nửa thật nói.

"Tôi cho rằng cậu có thành kiến với Mạt Mạt." Phó Phái nói: "Từ hôm chụp ảnh kỷ yếu tôi đã phát hiện ra rồi. Cậu chẳng hề khách khí với cô ấy."

"Có lẽ." Cố Vị Dịch cũng thẳng thắn thừa nhận, "Suốt bốn năn nay tôi phải nghe cậu tụng kinh không biết bao nhiêu lần ba chữ "Tư Đồ Mạt". Tình cảm mà cậu dành cho cô ấy quá mức rõ ràng, không ai có thể hoài nghi được. Nhưng suốt bốn năm qua, cậu thay bạn gái như thay áo, hết cô này tới cô khác. Mà nguyên nhân khiến cậu với các cô bạn gái ấy chia tay luôn là Tư Đồ Mạt. Vì thế, tôi cảm thấy, có lẽ vấn đề nằm ở chỗ của cô gái này."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro