chap 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thật ra..." Phó Phái đang định nói gì đó thì y tá đi ra hỏi: "Trong hai người ai là bạn trai của cô gái kia?  Đi thanh toán viện phí đi." +

"Cô y tá xinh đẹp ơi, chân của cô ấy liệu có để lại sẹo không?" Phó Phái tự nhiên bắt chuyện.

"Chỉ cần vết thương không bị mưng mủ thì chắc không sao. Cậu nói cô ấy đừng để vết thương dính nước." Giọng điệu của y tá khá hiền hóa. Đúng là con người ai cũng thích nghe lời ngon tiếng ngọt.

"Vâng, cảm ơn cô y tá xinh đẹp nhé. Tôi đi nộp viện phí với cô."

Tư Đồ Mạt tự vịn vào tường để đi ra. Cố Vị Dịch cũng không tới dìu, khoanh tay trước ngực nhìn cô bước từng bước khó khăn.

"Cố Vị Dịch, hôm nay thật sự rất cảm ơn anh." Tư Đồ Mạt bám vào thành ghế, từ từ ngồi xuống. "Anh yên tâm. từ nay về sau tôi sẽ không làm kỳ đà cản mũi anh nữa."

"Kỳ đà cản nmuix?" Cố Vị Dịch không hiểu gì hết. Ý của cô là gì?

"Thì Phó Phái đấy?"
"Phó Phái?"

"Gì thế?" Phó Phái thanh toán xong viện phí quay lại, vừa đúng lúc nghe thấy hai người họ đang nhắc tới mình.

"Không có gì. Thuốc đâu?" Tư Đồ Mạt đổi chủ đề.

"Ôi, tôi quên lấy thuốc rồi." Phó Phái tự đập gáy mình. "Để tôi đi lấy."

"Đợi đã, cùng đi đi." Mạt Mạt vừa nói vừa cố gắng đứng dậy.

"Haiz, thôi để tôi cõng cậu." Phó Phái khom người trước mặt cô. Mạt Mạt lùi lại hai bước, không biết làm sao.

"Làm gì thế? Có phải chưa cõng bao giờ đâu. Nhanh lên." Phó Phái giục giã.

Mạt Mạt cẩn thận leo lên lưng cậu ta. Phó Phái vui vẻ cõng cô, "Cậu nặng quá, giảm béo đi." Mạt Mạt thẳng tay cốc đầu cậu ta, nhưng tay bị đau nên vội rút lại. Đột nhiên cô thấy sống mũi cay cay. Chắc do đau quá đây mà.

Đúng thế! Đây không phải lần đàu tiên Phó Phái cõng cô. Năm lớp mười một, cô, Phó Phái và Từ Diệp Nhi cùng nhau đi leo núi. Lúc đi xuống, Từ Tiệp Nhi cứ kêu ca đau chân,đòi Phó Phái cõng. Phó Phái cõng cô nàng một quãng đường rất dài. Mạt Mạt lặng lẽ đi đằng sau hai người họ, hồn phách không biết đã bay tới nơi đâu. Hậu quả của việc thất thần chính là cô vấp phải cành cây, bị trật chân. Sau đó, Phó Phái thả Từ Tiệp Nhi xuống rồi cõng cô xuống núi. Suốt cả chặng đường dài, Mạt Mạt cảm nhận sâu sắc thế nào gọi là mây đen mịt mù sau lưng. Ánh mắt của Từ Tiệp Nhi cứ như từng nhát dao phóng tới, muốn chém cô thành trăm mảnh. Sau lần đó, Từ Tiệp Nhi đã chiến tranh lạnh với cô suốt một tuần liền.
Có lẽ bất cứ cô gái nào trong quá trình trưởng thành cũng sẽ gặp được một vài người bạn như vậy. Cô ấy xinh đẹp, thông minh, tỏa sáng, nhà có điều kiện, cuộc sống như một công chúa. Sau đó, không biết vì sao bạn và cô ấy lạ trở thành bạn thân, bạn rất thích cô ấy, ngưỡng mộ cô ấy, và cũng... đó kỹ với cô ấy. Bạn thường xuyên làm rất nhiều điều để lấy lòng cô ấy, giúp cô ấy làm bài tập, giúp cô ấy lấy nước, giúp cô ấy giấu thầy cô, giúp cô ấy thu hút sự chú ý của chàng trai mà cô ấy thích.

Thật ra đây chính là phiên bản hiện đại của tiểu thư và nha hoàn.

Từ Tiệp Nhi của năm đó chính là tiểu thư, còn Tư Đồ Mạt là nha hoàn.

Tư Đồ Mạt của năm đó thích Phó Phái cũng không có gì kỳ lạ. Phó Phái rất đẹp trai, thành tích tốt, lạ chơi thân với Tư Đồ Mạt. Nhưng cô cậu học trò mười bảy, mười tám tuổi luôn muốn tìm một lối thoát cho những rung động của chính mình. Tư Đồ Mạt lựa chọn yêu thầm Phó Phái. Chút rung động của thiếu nữ ấy ngoại trừ Từ Tiệp Nhi ra, không một ai hay biết.  Đây vốn dĩ nên là câu chuyện yêu đơn phương của một mình Tư Đồ Mạt. Nhưng sau một kỳ nghỉ dài, khi quay lại trường học, Từ Tiệp Nhi nói với Tư Đồ Mạt rằng cô ấy và Phó Phái đang yêu nhau. Cô ấy còn rưng rưng nước mắt hỏi Tư Đồ Mạt: "Mạt Mạt, cậu không trách mình chứ? Cậu cũng biết đấy, cậu là người bạn thân thiết nhất của mình. Cậu nhất định sẽ chúc phúc cho mình, đúng không?" Tư Đồ Mạt khẽ gật đầu, vô cùng cao thượng chúc phúc cho câu chuyện tình yêu của hai người họ.

Những đứa trẻ ngày ấy xem quá nhiều phim truyền hình dài tập, ngây ngô cho rằng chỉ cần như thế tình bạn sẽ được bền vững dài lâu.
Cố Vị Dịch đứng dậy từ băng ghế chờ, liếc mắt thấy giọt lệ vừa thoáng qua trên khuôn mặt Mạt mạt. Anh tự hỏi, hai người họ rốt cuộc từng trải qua câu chuyện như thế nào?

                   ___________________
-Tớ không thể đăng nhanh được vì 1 chương cũng khá dài, mà tớ hay type bằng máy tính+điện thoại nên hơi mỏi tay. Nhưng một con lười như tớ hứa sẽ cố gắng type nhanh nhất có thể! Thay vì hóng thì các cậu vote cho tớ có động lực nhé<3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro