Chương 1 - Quyển 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tư Đồ Mạt ôm chồng sách cao ngất dừng chân trước cửa phòng kí túc xá. Cô không thể dùng tay gõ cửa đành giơ chân đá vài cái, cho tới khi nghe thấy giọng nói: "Tới đây, tới đây." Vang lên đằng sau cánh cửa và tiếng bước chân từ tốn thong dong hoàn toàn im bặt.

Vương San vừa mở cửa liền nhìn thấy chồng sách cao quá đầu trong tay Tư Đồ Mạt, kinh ngạc hỏi: "Ôi, cậu ôm nhiều sách như thế làm gì?"

"Viết luận văn tốt nghiệp."

"Haiz, mình còn chưa bắt đầu cơ, đang mải lo chuẩn bị cho hội chợ việc làm." Vương San than thở.

"Hội chợ việc làm chả được tích sự gì cả! Mấy doanh nghiệp đó thực lòng muốn chiêu mộ nhân tài đâu, chỉ tham gia cho có để quảng bá thương hiệu thôi." Tư Đồ Mạt hờ hững đáp rồi đặt chồng sách lên bàn mình, ngay bên cạnh một chồng sách khác.

"Cậu cũng có khí đấy, mới đi được vài hội chợ việc làm đã bỏ cuộc." Vương San theo sau Tư Đồ Mạt, vừa đi vừa nói. Tư Đồ Mạt máy tính, quay đầu nói: "Tại mình lười mà."

Tư Đồ Mạt từng tới hội chợ việc làm khoảng bốn lần. Lần nào cũng rơi vào tình trạng mệt mỏi cả về tinh thần lẫn thể xác. Vì thế, cô quyết định bước vào hàng ngũ những kẻ 『Năm cuối không thèm thi cao học, ngày ngày vui như Tết』.

"Mình nể cậu thật đấy, mình không thể nào nghĩ thoáng như cậu được. Mình vẫn cho rằng con người cần phải thử tất cả những cơ hội đến với mình trong cuộc đời này. Phải thử mới có tia hy vọng, còn không thử thì chẳng có gì." Trong ngữ khí của Vương San có chút coi thường.

"Thế nên sau này mới có thể trở thành một người phụ nữ mạnh mẽ thành đạt, còn mình chắc không thể nào rồi." Tư Đồ Mạt cắt ngang lời Vương San, quay đầu tập trung vào màn hình máy tính, không muốn nói thêm gì.

Vương San đứng bên cạnh bàn của cô một chút, thấy mất hứng bèn đi ra chỗ khác.

"À đúng rồi, Mạt Mạt, anh Phó Phái của cậu lại gọi điện tới đấy." Sau khi ra ban công cất quần áo, Vương San trở vào phòng nói với Tư Đồ Mạt.

"Đã bảo cậu ta không phải anh Phó của mình rồi, cậu đừng nói linh tinh." Tư Đồ Mạt quay sang nhìn cô ấy.

"Thôi đi, ngại ngùng cái gì?" Vương San khẽ huých vào vai cô.

"Cậu ta nói gì?"

"Anh ấy bảo điện thoại của cậu không liên lạc được, kêu cậu về thì gọi lại cho anh ấy."

"Ừm." Tư Đồ Mạt tiếp tục dán mắt vào màn hình máy tính. Vương San đứng sau lưng cô một lát, không nhịn được lên tiếng: "Cậu không gọi cho anh ấy à?"

"Không cần đâu, nếu có việc gì gấp cậu ta sẽ tự gọi lại." Tư Đồ Mạt chẳng buồn quay đầu.

"Mạt Mạt, ừm... hay cậu cứ gọi đi, nếu không anh ấy sẽ tưởng mình không nhắn cậu." Vương San ngập ngừng nói. Tư Đồ Mạt quay sang nhìn cô nàng bằng ánh mắt sâu xa. Haiz, cô bạn Vương San này đúng là hết thuốc chữa rồi.

'Anh Phó' trong lời nói của Vương San chính là Phó Phái, bạn cùng lớp cấp ba với Tư Đồ Mạt. Từ trước tới nay, thái độ anh chàng này với Tư Đồ Mạt luôn ám muội không rõ. Đã nhiều lần Tư Đồ Mạt muốn nói rõ ràng nhưng hễ định mở lời cô đều bị cậu ta mỉa mai, kiểu công kích. Nếu cậu ta không chịu thừa nhận, cô nói nhiều chỉ càng chứng tỏ bản thân tự mình đa tình, quá ảo tưởng mà thôi. Thế nên cô đành mặc kệ. Dù sao người như cậu ta, xét trên phương là một người bạn cũng không tệ chút nào, vừa chu đáo vừa nghĩa khí, nhưng là bạn trai thì thực sự không được. Cô chỉ cần tính sơ sơ, kể từ khi biết đến sự khác biệt giữa nam và nữ, số bạn gái mà cậu ta từng qua lại có thể gom đủ một bàn mạt chược rồi, mà không phải là số người chơi đâu, là số quân mạt chược trên bàn ấy.

Vương San thích Phó Phái, chuyện này cả thế giới đều cảm nhận được, nhưng cô nàng có chết cũng không chịu thừa nhận. Tư Đồ Mạt luôn cảm thấy cô cũng có phần trách nhiệm trong chuyện này. Suy cho cùng, cũng vì cô mà hai người đó mới quen biết nhau. Thế nên mỗi khi rãnh rỗi, cô thường xuyên lôi chuyện phong lưu đa tình của Phó Phái ra kể với Vương San. Nhưng cô không ngờ, càng khuếch đại tình sử lắc léo của Phó Phái thì Vương San lại càng si mê.

Phụ nữ ngốc ở điểm nào?

Chính là biết rõ người đàn ông là kẻ phong lưu đa tình, thay người yêu như thay áo, nhưng vẫn luôn cho rằng mình có thể thay đổi được anh ta, có thể trở thành một người đặc biệt trong sinh mệnh của anh ta. Thực tế làm gì có chuyện dễ dàng như thế! Mẹ anh ta dạy dỗ anh ta cả đời còn chẳng thể giáo dục con trai mình trở thành người lương thiện không gây hại cho ai, chỉ dựa vào chút tình cảm dịu dàng của bạn mà đòi biến anh ta từ một thanh sắt cứng rắn trở nên mềm mại như trước sao? Thật hoang đường!

"Phó Phái, là tôi, Tư Đồ Mạt đây." Tư Đồ Mạt bấm dãy số quen thuộc. Số điện thoại của Phó Phái đúng là quá dễ nhớ, một dãy tám, một dãy chín, một dãy không. Cô thật sự nghi ngờ, ngoài dãy số 'một ba tám không không một ba tám không không' thì còn số nào có thể dễ nhớ hơn số của cậu ta nữa không, cũng không biết cậu ta đã tiêu tốn bao nhiêu tiền mới mua được dãy số điện thoại này.

<Mạt Mạt à, vừa rồi cậu đi đâu thế? Điện thoại cũng không liên lạc được!> Giọng Phó Phái từ đầu dây bên kia vọng lại.

"Tới thư viện, sóng hơi kém. Cậu tìm tôi có việc gì thế?" Tư Đồ Mạt cảm nhận được, mặc dù Vương San quay lưng về phía mình nhưng kỳ thực cô nàng đang dỏng tai lên chăm chú lắng nghe.

<Không có chuyện gì không thể tìm cậu sao? Tôi nhớ cậu thế cơ mà.>

"Đừng có khua môi múa mép với tôi nữa, cậu không nói thì tôi cúp máy đấy!" Mấy lời ngon tiếng ngọt của Phó Phái không có tác dụng gì với cô cả.

<Được, được, được, thứ 6 tôi chụp ảnh kỷ yếu, cậu tới nhé?>

"Không đi!"Suốt 4 năm đại học, Tư Đồ Mạt chưa từng tới trường của Phó Phái. Lúc nào cũng chỉ thấy Phó Phái lượn qua lượn lại trong trường cô, vì thế Vương San mới quen biết Phó Phái.

"Mạt Mạt, cậu tới đi mà. Tôi chụp ảnh kỷ yếu cậu cũng chẳng thèm đến, như thế có hơi quá đáng không?" Phó Phái bắt đầu oán than.

"Cậu chụp kỷ yếu tôi tới làm gì?" Tư Đồ Mạt vẫn giữ vững lập trường.

<Mọi người đều có bạn bè từ các trường khác đến chụp cùng, cậu không tới tội nghiệp tôi lắm!>

"Thì cậu đi tìm người khác đi!"

<Đâu phải cậu không biết, tôi làm gì có nhiều bạn bè?!> Đột nhiên cậu ta hạ thấp giọng.

Điều này thì đúng là thật. Tính cách công tử của Phó Phái không phải ai cũng chịu đựng được. Vậy nên thời cấp ba, ngoài số đông bạn gái ra thì cậu ta chỉ có mỗi Tư Đồ Mạt là bạn. Thật ra Tư Đồ Mạt làm bạn gái cậu ta không phải xuất phát từ sự tự nguyện. Trước giờ, thành tích của Tư Đồ Mạt luôn rất tốt.

Thành tích ấy có được không phải nhờ trí thông minh bẩm sinh hay sự kiên trì nỗ lực. Tư chất của Tư Đồ Mạt vốn không mấy thông minh, tính cách cũng chẳng phải diện chăm chỉ cần cù. Những nỗ lực của cô là do hoàn cảnh ép buộc. Từ nhỏ tới lớn, cho dù giáo viên dạy môn nào, cứ cầm tới danh sách lớp lên đều nói: "Ồ, lớp chúng ta có học sinh có họ kép à? Tư Đồ là bạn nào? Đứng lên xem nào."

Và thế là cô trở thành người đầu tiên mà các bạn trong lớp biết tới. Sau đó, diễn biến của câu chuyện luôn là: "Tư Đồ Mạt, bài này em lên làm đi!"; "Tư Đồ Mạt, em trả lời câu hỏi này đi!"; "Trò Tư Đồ, mang vở bài tập của em lên đây xem nào!"; "Trò Tư Đồ, em đọc đoạn văn này cho cả lớp cùng nghe!"...

Thế nên, có thể nói cô bị chính cái họ của mình ép thành học sinh giỏi. Mà tiểu học và trung học luôn có một đặc điểm, các bạn học sinh giỏi đều được làm cán bộ lớp. Vì thế mà từ nhỏ tới lớn, Tư Đồ Mạt đều là lớp trưởng. Điều này đã khiến cô hình thành phản xạ, chỉ cần có người hô "Lớp trưởng" bản thân sẽ quay đầu đáp lời. Tóm lại, năm đó, lớp trưởng Tư Đồ Mạt đã được thầy giáo giao nhiệm vụ kèm cặp phần tử cá biệt trong lớp, đó chính là Phó Phái. Từ đấy, cô trở thành 'Hồng nhan tri kỷ' của cậu ta trong mắt mọi người.

<Mạt Mạt, sao không nói gì nữa?> Giọng Phó Phái cắt đứt dòng hồi tưởng của cô.

"Được rồi, tôi sẽ tới." Haizz, thôi bỏ đi, tới thì tới, để cậu ta một thân một mình cũng thật đáng thương. Chưa từng thấy ai chụp ảnh kỷ yếu mà chỉ chụp một mình cả.

<Thật sao? Ôi cậu đáng yêu chết mất! Vậy buổi sáng tôi sẽ tới đón cậu.>

"Không cần, tôi tự đi cũng được."

<Không sao đâu, để tôi tới đón cậu.>

"Đã bảo tôi tự đi được rồi, cậu lằng nhằng quá!"

<Thôi được rồi, thế thì khi nào cậu lên xe thì báo với tôi một tiếng.>

"Ừm, không còn chuyện gì nữa chứ?" Tôi cúp máy đây.

<Sao cậu vô tình thế?> Cậu ta ai oán nói.

"Giờ cậu mới biết à? Cúp máy đây." Tư Đồ Mạt gác máy rồi trở lại chỗ ngồi.

Vương San giả bộ như vô cùng bận rộn, cúi đầu lục lọi gì đó trong ngăn kéo.

"Mạt Mạt."

"Sao?" Tư Đồ Mạt dừng bước.

"À... vừa nãy mình vô tình nghe thấy cậu nhắc tới chụp ảnh kỷ yếu..." Vương San ấp úng nói.

Đúng là hết sức 'vô tình' Tư Đồ Mạt chẳng buồn bóc mẽ cô nàng: "Đúng thế."

"Mình có một người bạn cũng học trường đó, mấy hôm trước cũng có gọi rủ mình tới. Hay chúng ta cùng đi nhé?" Vương San nhìn về phía Tư Đồ Mạt bằng ánh mắt chờ mong.

"Ừm, vậy cũng được." Tư Đồ Mạt khẽ gật đầu. Còn biết làm thế nào nữa? Bấy lâu nay cô ngăn cản quá nhiều lần rồi. Nhưng con người ta một khi đã quyết tâm bước qua lửa thì bạn có muốn cũng không thể ngăn nổi.

Đống sách mà Tư Đồ Mạt mượn từ thư viện về, đại khái mỗi cuốn chỉ mới lật trang thứ hai đã phải mang trả lại rồi. Bởi vì trong thời kỳ làm luận văn này, mọi người ai cũng phải xếp hàng mượn sách, mà từ xưa tới nay cô luôn là người biết suy nghĩ cho người khác. Đương nhiên còn một nguyên nhân khác nữa, đó là cô đọc nhưng không hiểu nổi.

Trên đường từ thư viện trở về, Mạt Mạt đang tấn gẫu với mấy cô bạn cùng phòng thì điện thoại đổ chuông. Người gọi tới là cái tên Phó Phái âm hồn bất tán. Mấy hôm nay ngày nào cậu ta cũng gọi điện nhắc nhở xin lỗi cô không được quên việc chụp ảnh kỷ yếu.

"A lô?" Ngữ khí của cô không thân thiện chút nào.

"Tôi biết rồi, thứ sáu chứ gì? Tôi nhất định sẽ tới."

<Hê hê, tôi chỉ sợ cậu quên mất thôi. Liệu cậu có mua hoa cho tôi không?>

"Không!" Hoa đắt như thế, việc gì cô phải mua? Tới lúc đó, nhất định sẽ có cả đám nữ sinh ôm lòng si mê tranh nhau tặng hoa cậu ta. Với cái vẻ ngoài phong lưu đa tình ấy, cậu ta còn sợ không ai tặng hoa cơ đấy?!

<Sao lại thế? Tôi tốt nghiệp mà cậu không thèm tặng hoa cho tôi à?> Giọng Phó Phái còn mang theo chút kiêu ngạo.

"Tôi không có tiền."

<Tôi cho cậu tiền.> Đúng là cái đồ thần kinh, nhiều tiền như thế sao không đi làm từ thiện?

<Mạt Mạt...> Cậu ta lại giở trò làm nũng.

"Cậu còn lải nhải nữa là tôi không đi đâu đấy!" Mạt Mạt đe dọa.

<Được rồi, vậy ngày mai khi nào lên xe nhớ gọi điện cho tôi.>

"Ngày mai?" Cô còn chưa kịp phản ứng.

<Biết ngay cậu sẽ quên mà. Ngày mai là thứ sáu, thế mà còn dám nói cậu nhớ rồi.> Phó Phái oán giận.

<Rõ ràng là từ trước đến giờ cậu chưa để tâm đến tôi mà! Sao số tôi khổ thế không biết!?>

"Được rồi, ngày mai tôi sẽ gọi điện cho cậu, bye." Cũng không thể trách cô được, năm cuối rồi, ai mà còn để ta chuyện mai là thứ mấy cơ chứ!?

"Mạt Mạt, ai thế? Không phải là Phó Phái đấy chứ?" Vương San vờ như không để tâm, hỏi.

"Ừm." Tư Đồ Mạt hờ hững đáp lại một tiếng.

"Ngày mai chúng ta bắt chuyến xe lúc mấy giờ?" Giường như Vương San không cảm nhận được vẻ hờ hững của cô, hứng phấn gặng hỏi.

"Tuỳ tình hình, chỉ cần đừng quá sớm là được."

"Thế tám rưỡi được không?"

"Ai bảo cậu tám rưỡi không phải là sớm quá?" Tư Đồ Mạt lườm Vương San. Muốn đi gặp người tình trong mộng thì cũng phải ngủ đủ giấc để giữ gìn nhan sắc nữa chứ?!

"Thế chín giờ nhé?" Cô nàng Vương San cho rằng hoãn thêm nửa tiếng đã là ban thưởng hoàng ân cho người ta rồi.

"Mười giờ!" Tư Đồ Mạt lôi mấy cuốn sách mới mượn được từ trong túi ra, giũ giũ từng cuốn một và xác nhận xem có bị kẹp thêm cái gì, không nên kẹp thêm hay không.

"Mười giờ cơ á? Sợ như thế có phải hơi muộn không?"

"Mình thì không vấn đề gì, còn cậu thì mình không biết cậu có muộn không?Nếu sợ muộn, cậu có thể đi trước." Rũ xong mấy cuốn sách, Tư Đồ Mạt đặt tất cả lên bàn.

"Được rồi." Vương San không dám nói gì thêm, tuy Mạt Mạt là người rất dễ tính nhưng chỉ cần cô quyết định điều gì thì thường sẽ không bao giờ thay đổi.

Màn đêm buông xuống, ánh trăng lưỡi liềm khi mờ khi tỏ. Nằm trên giường, Tư Đồ Mạt có thể nhìn thấy rõ cảnh sắc bên ngoài. Cô gối đầu lên cánh tay mình, ngắm trăng sáng ngoài khung cửa, bình thản chịu đựng cô nàng Vương San nằm giường trên đang trằn trọc lăn qua lộn lại. Haiz, nằm tầng dưới chẳng hay ho chút nào. Giường trên chỉ cần xoay người, giường dưới đã như gặp động đất. Tư Đồ Mạt vốn định nhắc cô nàng mấy câu, nhưng nghĩ kỹ lại thôi. Ở đời, liệu được mấy người có thể dễ dàng thoát khỏi những rung động ngọt ngào của thời thanh xuân chứ? Với diện mạo hại nước hại dân của Phó Phái, muốn không rung động cũng khó. Năm đó, chẳng phải cô cũngtừng tôi luyện rồi sao? Thôi đi, chuyện cũ không nhắc lại nữa. Haiz! Lúc nãy quên mất không hỏi cậu ta xem gần đây có kết giao với cô bạn gái mới nào không để cô còn chuẩn bị tâm lý sẵn cho Vương San, nếu không, sợ là Vương San vừa tới đó thì trái tim đã tan thành trăm mảnh rồi.

Hôm sau, dù đã thống nhất là mười giờ xuất phát, thể nhưng cô nàng Vương San tâm xuân nhộn nhạo kia vẫn thức dậy từ rất sớm, đi đi lại lại từ lúc tám giờ, hết soi gương ngắm nghía lại tô tô vẽ vẽ. Nếu không phát ra âm thanh thì cho dù cô nàng có tự biến mình thành mặt mèo cũng sẽ chẳng ai nói năng gì hết. Đằng này, cô nàng hết đánh rơi bút kẻ mắt, hộp màu mắt đến lo kem nền. Sao không đánh rơi thủ cấp của mình luôn đi? Làm rơi đồ đã đành, còn lồng tiếng thuyết minh thêm cho động tác của mình nữa.

"Ây da, bút kẻ mắt của mình."

"Úi, hộp màu mắt của tôi."

"Á, lọ kem nền."

'Đàn chị' đầu gấu nhất khu ký túc tỏ vẻ không vui, "Cậu có thôi đi không? Chẳng qua chỉ là đi gặp người tình trong mộng thôi, có tới mức ấy không?"

Cô gái này tên thật là Giang Nhàn, người Đông Bắc, vóc dáng nhỏ nhắn giống hệt hình ảnh các cô gái Đông Bắc trong ấn tượng của mọi người. Vì thế, tất cả đều nhất trí đặt biệt danh "Bé Hạt Tiêu" cho cô nàng.

"Cậu đừng có nói năng lung tung." Vương San vẫn còn tỏ vẻ e thẹn.

Tư Đồ Mạt cầm điện thoại lên nhìn, mới có tám giờ hai mươi phút! Cơn giận của cô xông lên tới đỉnh đầu. Cả đêm qua, Vương San cứ lăn qua lăn lại khiến cô ngủ không ngon giấc. Hôm nay mới sáng sớm không biết lại phát điên cái gì nữa. Khuôn mặt ấy phải trang điểm tận hai tiếng đồng hồ sao?

Hít một hơi thật sâu, Tư Đồ Mạt quyết định mở miệng: "Vương San, nếu cậu vội như vậy thì lát nữa cứ đi trước, không cần đợi mình, đừng để bạn cậu phải chờ. Mình ngủ thêm một lúc." Nói xong, cô quay mặt vào phía trong.

Vương San cảm thấy vô cùng tủi thân. Sống mũi cay cay, cô nàng muốn khóc mà không dám, bèn tiếp tục trang điểm. Lần này, cô ấy đã biết nhẹ tay nhẹ chân hơn.

Khoảng mười giờ, Tư Đồ Mạt bị đánh thức bởi một loạt tiếng gọi: "Mạt Mạt, Mạt Mạt." Cô vừa mở mắt đã trông thấy Vương San đứng ở đầu giường dè dặt hỏi: "Mạt Mạt, mười giờ rồi, cậu dậy chưa?"

Tư Đồ Mạt nhìn bộ dạng vô cùng đáng thương của cô nàng, thầm than trong lòng, ngồi dậy nói: "Đợi mình mười phút."

Tư Đồ Mạt vừa lên xe liền nhắn tin cho Phó Phái. Anh chàng Phó Phái lập tức gọi lại, "Mạt Mạt, tôi đang định gọi điện cho cậu đây. Ngồi xe cẩn thận nhé! Bao giờ còn cách hai trạm thì gọi điện cho tôi."

"Ừ." Tư Đồ Mạt còn đang ngái ngủ, chẳng buồn lảm nhản với cậu ta, nhanh chóng ngắt điện thoại.

Cô tựa đầu lên cửa kính xe, nhìn từng tòa cao ốc chọc trời vụt qua ngoài khung cửa, chợt cảm khái, vì sao mình lại sống ở thành phố này? Đột nhiên, cảm giác phiêu bạt giữa chợ đời phồn tạp lại ùa về. Thứ suy nghĩ này cứ đeo bám cô suốt từ hồi năm nhất đại học đến giờ. Khi đó, cô ngủ gật trong một tiết học đại cương. Lúc tỉnh giấc, cô bỗng thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, như thể mình vẫn đang ngồi trên ghế nhà trường của những năm tháng cấp ba vô tư vui vẻ, chỉ chớp mắt thôi sẽ đến thời gian đếm ngược của kỳ thi tốt nghiệp trung học, và còn cả... đôi mắt biết cười của Phó Phái.

Tâm trí mơ màng, cô lắc lắc đầu rồi quay sang nhìn Vương San. Cô nàng vẫn đang soi gương tô son dặm phấn. Thật ra, Vương San có một vẻ ngoài tương đối ưa nhìn. Đường nét khuôn mặt, lông mày, đôi mắt, đôi môi đều vô cùng tinh tế, mang vẻ đẹp duyên dáng của con gái Giang Nam, giống như những nhân vật bước ra từ tranh thủy mặc vậy. Tiếc là cô ấy trang điểm quá đậm, trông cứ như tranh thủy mặc kết hợp với tranh sơn dầu, không ra được phong cách gì. Đột nhiên, Mạt Mạt rất muốn cười vì nhớ tới câu: "Bên sông cài mái tóc, hoe vàng ngắm gương cài." trong Mộc Lan tự.

Quả nhiên, phụ nữ ấy mà, khi xinh đẹp thì tâm trạng sẽ vui vẻ hơn. Tư Đồ Mạt cúi đầu nhìn lại phong cách ăn mặc có chút tuỳ tiện của mình. Đúng ra cô không cần để ý những điều này từ lâu rồi chứ?

Lúc chuẩn bị xuống xe, Tư Đồ Mạt lại nhận được điện thoại của Phó Phái. Chưa gì cậu ta đã phủ đầu một câu: "Chẳng phải tôi đã bảo cậu gần tới nơi thì gọi điện cho tôi rồi sao? Bây giờ tới đâu rồi?"

Haiz, quên mất không gọi điện cho cậu ta.

Tư Đồ Mạt cúp điện thoại, bước xuống vẫy tay với Phó Phái đang đứng chờ ở bến xe. Cậu ta hùng hổ bước tới, "Tôi căn thời gian từng giây từng phút một mà vẫn không thấy điện thoại của cậu. Hơn nữa tôi gọi cho cậu còn không liên lạc được."

"Bình tĩnh, bình tĩnh, điện thoại của tôi từ sau khi bị rơi cứ dở dở ương ương. Chẳng phải tôi đã tới rồi sao?" Tư Đồ Mạt kiễng chân khẽ vỗ vai cậu ta, "Để tôi xem nào, không ngờ khi mặc áo cử nhân trông cậu cũng trí thức đấy! Một kẻ cầm thú đầy tri thức." Điều này không sai chút nào. Phó Phải có đôi mắt phượng cùng lông mày sắc như kiếm, sống mũi cao, đôi môi mỏng khẽ nhếch, kết hợp nên khuôn mặt đào hoa điển hình.

Phó Phái trừng mắt với cô rồi mới để ý tới người đi cùng phía sau, "Cậu đưa ai tới thế?".

"Bạn cùng phòng của tôi, Vương San." Tư Đồ Mạt đẩy Vương San lên trước, "Bạn cô ấy học trường này, hôm nay cũng chụp ảnh kỷ yếu."

"Hi! Anh còn nhớ tôi chứ?" Vương San bẽn lẽn bắt chuyện.

"Tôi làm sao có thể quên được một mỹ nữ thế này cơ chứ?" Phó Phái mỉm cười, "Có mỹ nữ đại giá quang lâm trường chúng tôi, đúng là hào quang tỏa sáng."

Vương San che miệng khẽ cười. Tư Đồ Mạt đứng một bên chỉ biết trợn tròn mắt nhìn.

"Đi thôi, chúng ta cùng đi chụp ảnh." Phó Phái rất tự nhiên khoác tay lên vai Tư Đồ Mạt, sau khi bị cô lườm một trận bèn gượng gạo hạ tay xuống.

Trường của Phó Phái không hổ danh là ngôi trường khoa học tự nhiên danh tiếng, tuy chưa tới mức hào quang chói lọi nhưng quy mô cũng khá hoành tráng. Cổng trường có rất nhiều người bán hoa tươi, mọi lúc mọi nơi đều có thể giao tới tận tay những sinh viên chuẩn bị tốt nghiệp.

Phó Phái chạy qua đó, lát sau quay lại đã ôm theo hai bó hoa trên tay. Cậu ta tặng một bó cho Vương San, "Cái này cho cô, để cô tặng bạn. Chúc bạn cô tốt nghiệp vui vẻ."

Vương San đỏ mặt nhận lấy bó hoa, thì thầm: "Cảm ơn."

Tư Đồ Mạt thật sự rất muốn lấy bó hoa đập lên đầu cậu ta. Thằng nhãi này một ngày không tán gái thì sẽ chết hay sao?

Mấy mười họ đi được một đoạn thì gặp bạn của Vương San. Đó là một cô gái mặt mũi bình thường nhưng thân hình vô cùng bốc lửa, thái độ đầy kiêu ngạo. Thông thường những nữ sinh học ngành khoa học tự nhiên có ngoại hình tốt một chút đều mắc cái tật này, đúng là bị đám nam sinh chiều hư rồi.

Vương San đã đi cùng với bạn của cô ấy, đi được một bước thì quay đầu lại tới ba lần, cứ như thể cô nàng sắp bị bạn đem bán vào lầu xanh vậy.

"Cô bạn cùng phòng của cậu hơi bị nổi tiếng đấy." Phó Phái đưa bó hoa còn lại trong tay đưa cho Tư Đồ Mạt.

"Nổi tiếng theo hướng nào?" Tư Đồ Mạt không thèm nhận bó hoa, nhưng vô cùng hứng thú với việc buôn chuyện.

"Cô ta vừa nhập học đã làm cho hai đàn anh phải đánh nhau vì cô ta, sau đó còn nghe nói có người đòi tự tử vì cô ta." Phó Phái vẫn cố tình dúi bó hoa vào tay Tư Đồ Mạt, "Cậu cứ cầm giúp tôi đi, lát nữa khi nào chụp ảnh thì đưa cho tôi, như thế tôi mới có chút mặt mũi chứ?"

Tư Đồ Mạt ôm bó hoa, tò mò gặng hỏi: "Đặc sắc thế cơ à? Sau đó thì sao? Cậu có quen biết gì với cô ta không?"

"Cậu hóng hớt chuyện của người ta như thế làm gì? Tại sao tôi phải quen biết gì cô ta chứ?" Phó Phái cốc nhẹ lên đầu cô.

"Bởi vì từ trước tới nay phương châm của cậu luôn là 'thà giết nhầm còn hơn bỏ sót' còn gì." Tư Đồ Mạt khẽ ôm đầu mình.

"Ngu ngốc." Phó Phái đưa tay ra dịu dàng xoa đầu cô.

"Đi thôi, chẳng phải nói là cần chụp ảnh sao?" Tư Đồ Mạt khẽ nghiêng đầu thoát khỏi bàn tay cậu ta.

Dọc đường đi ai nấy đều mặc áo cử nhân, trên đường gặp rất nhiều người, Phó Phái đều phải dừng lại để chào hỏi, chụp với người này một bức, chụp với người kia một bức, xem ra cậu ta sau khi lên đại học, các mối quan hệ đã được cải thiện hơn rất nhiều rồi, nhân duyên cũng tốt hơn. Cuối cùng, cậu ta ra hiệu cho cô dừng lại trước mặt một nhóm nam sinh.

"Nào, để tôi giới thiệu một chút." Phó Phái vỗ tay vài cái để kêu gọi sự chú ý của mấy anh chàng đang mải nô đùa với nhau.

"Đây là Tư Đồ Mạt, bảo bối của tôi!"

Tư Đồ Mạt một tay thì cầm hoa, tay kia đang vươn tới nhéo mạnh một cái vào eo cậu ta, tốt xấu gì đây cũng là những tinh anh của nước nhà trong tương lai, sao lại làm cô mất giá như vậy chứ?!

"Xin chào mọi người, cứ gọi tôi là Mạt Mạt được rồi." Tư Đồ Mạt khẽ cười và cúi đầu chào bọn họ. Cô không thích bị người ta gọi cả tên cả họ của mình, bởi vì họ kép của cô nghe có chút cổ lỗ, cứ như nữ hào kiệt nào đó trong tiểu thuyết võ hiệp vậy, luôn khiến người ta có cảm giác chỉ một vài giây sau, cô sẽ thình lình xuất hiện từ phía sau lưng họ, rút kiếm diệt trừ yêu ma, thay trời hành đạo, tiêu diệt ác bá, bảo vệ dân lành, cướp của người giàu chia cho người nghèo, đại khái như vậy.

"Cô chính là bảo bối Mạt Mạt mà Phó Phái đã giấu kỹ suốt bốn năm trời đấy à?" Một anh chàng đang ngồi trên bãi cỏ, vừa đứng lên vừa phủi phủi chút cỏ bám trên quần áo, nói: "Cậu ta miêu tả không sai chút nào, đúng là quốc sắc thiên hương!"

Mạt Mạt nhìn về phía anh, trong đầu cô chỉ hiện lên đúng hai chữ: 'Tuyệt sắc!' Đôi lông mày dài rậm của anh khẽ chau lại, đôi mắt sâu thăm thẳm, ánh mắt có chút sắc bén, đôi môi gợi cảm hơi nhếch lên để lộ một nụ cười trào phúng.

Mạt Mạt cảm thấy vô cùng kỳ lạ, cô đã đắc tội với một anh chàng đẹp trai ngời ngời như thế này từ khi nào? Thái độ đả kích và châm chọc mà anh ta thể hiện một cách rõ ràng ấy rốt cuộc là từ đâu mà ra?

"Đương nhiên rồi, Mạt Mạt nhà chúng tôi từ trước tới nay luôn là đấng quốc sắc thiên hương." Phó Phái khoác tay lên vai Mạt Mạt, tự hào nói.

Mạt Mạt ngẩng đầu mỉm cười với cậu ta, nhưng trong lòng đang nghĩ: "Phó Phái ơi là Phó Phái, cũng chỉ có cậu mới cho rằng anh ta đang thực sự khen ngợi tôi."

Cô liếc mắt thấy đôi lông mày của anh chàng siêu cấp đẹp trai trước mặt này càng cau lại chặt hơn, trong lòng cảm thấy không ổn chút nào, chẳng trách gần đây không nghe nói "Phó đẹp trai" này có cô bạn gái nào, chẳng lẽ đời sống tình cảm đã bắt đầu dây dưa với nam sinh hay sao?

"Xin chào, tôi là Cố Vị Dịch." Anh chàng đẹp trai chẳng có chút thiện chí kia đưa tay ra với cô, "Rất vui được làm quen với cô."

"He he, rất vui được làm quen với anh." Mạt Mạt khẽ bắt tay qua loa với anh, vẫn cảm thấy hơi gượng gạo, nữ sinh chưa rời khỏi ghế nhà trường như cô chưa quen với những việc như thế này.

Cô đánh giá lại một lần nữa anh chàng. Người đàn ông này vô cùng có khí chất, có thể khiến chiếc áo cử nhân kia trở nên nổi bật hơn giữa biển người.

Cố Vị Dịch cũng đang quan sát Tư Đồ Mạt. Đây chính là "bảo bối" mà Phó Phái cứ luôn miệng khen ngợi chỉ tồn tại trên trời chứ không có ở nhân gian sao? Ngoại hình miễn cưỡng cũng có thể xem là xinh đẹp, nhưng chẳng có điểm nào nổi bật cả, cũng chỉ có đôi mắt to tròn sáng lấp lánh kia là thu hút người khác.

Tiếp theo đó, Mạt Mạt lần lượt làm quen với Anh Chàng Đeo Kính, Lão Mập và A Khắc. Da của A Khắc hơi ngăm đen, thế nên mọi người biến phiên âm tiếng Trung của màu đen trong tiếng Anh (black) thành biệt hiệu của cậu ta: Bố Lai Khắc, gọi tắt là A Khắc.

—————
5235 từ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro