Chương 2 - Quyển 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mấy trường khoa học tự nhiên đúng là thiếu con gái trầm trọng. Mạt Mạt đã được tận hưởng cảm giác trở thành siêu mẫu nổi tiếng khi bị một đám huynh đệ hổ báo mà cô không hề quen biết của Phó Phái lôi đi. Sau đó, cô phải mỉm cười với hết ống kính máy ảnh này tới ống kính máy ảnh khác, tới nỗi khóe miệng cô sắp đông cứng lại rồi.

Hơn hai giờ chiều, cả đám mới lục tục đi ăn trưa. Những người trẻ tuổi rất dễ làm quen với nhau. Chỉ sau hai, ba tiếng đồng hồ, tất cả mọi người đều quen với việc gọi Mạt Mạt là "bảo bối Mạt Mạt". Mạt Mạt không có ý kiến gì, ngược lại, tên Phó Phái kia lại vô cùng tức giận, liên tục quát tháo không cho mọi người gọi cô như vậy nữa. Còn anh chàng Cổ Vị Dịch trước mặt chỉ lặng lẽ ngồi đó, để lộ một nụ cười thâm sâu khó lường.

"Bảo bối Mạt Mạt, giới thiệu bạn gái cho mấy anh em đi. Tiêu chuẩn của bọn tôi không cao đâu, chỉ cần như cô là được rồi." Anh Chàng Đeo Kính vừa rót bia cho Mạt Mạt vừa nói.

Mạt Mạt cười, đáp: "Hóa ra như tôi được tính là diện tiêu chuẩn không cao à?"

"Ôi, mấy thằng nhãi ranh này chẳng biết cách nói chuyện gì cả. Ý của cậu ta là, cậu ta chỉ cần một cô gái xinh đẹp như cô thôi." Lão Mập giơ bia lên, ý muốn chạm cốc với Mạt Mạt.

Mạt Mạt do dự giây lát. Cô có chút dị ứng nhẹ với đồ uống chứa cồn, nếu uống quá ba cốc có thể sẽ bị nổi mẩn. Cô đang lưỡng lự không biết làm gì thì Phó Phái đã đưa tay giật lấy cốc bia, "Mạt Mạt nhà tôi có phải đến đây để tiếp rượu đâu, sao phải uống với cậu? Nếu phải uống thì để tôi."

Mạt Mạt nhạy bén phát hiện thấy Cố Vị Dịch bất giác cau mày. Cô thầm nhủ trong lòng, lẽ nào người này thích Phó Phái? Vì sao anh ta nhìn mình lại không thuận mắt như vậy, còn không thích Phó Phái đỡ rượu cho mình? Ôi, con đường này không dễ đi chút nào, gió mưa bão bùng lắm đây. Cô có nhẫn tâm thế nào đi chăng nữa cũng không muốn nhìn thấy cảnh Phó Phái bị người ta "bẻ cong" đâu. Tương lai sau này sẽ khó khăn nhường nào chứ?

"Phó Phái, tôi muốn ăn thịt bò áp chảo." Mạt Mạt ghé vào tại Phó Phái nói.

Phó Phái đột nhiên đỏ mặt, đứng lên với tay về phía bên kia bàn. Đĩa thịt bò ở ngay trước mặt Cố Vị Dịch. Trong lúc Phó Phái gặp thịt bò vào bát cho Mạt Mạt, cô đã tranh thủ tặng cho Cố Vị Dịch ngồi đối diện một ánh mắt thách thức.

Cố Vị Dịch hơi sững sờ, vờ như không nhận được thông điện từ ánh mắt của Mạt Mạt, tiếp tục chạm cốc với Anh chàng Đeo Kính. Trong lòng anh thêm phần coi thường: "Đúng là đồ lăng nhăng! Mới vài giây trước ghế sát vào tai Phó Phái nói lời tình ý, giây sau đã lén lút liếc mắt đưa tình với mình."

Nhạc chuông điện thoại đã cắt đứt tia nhìn mà Tư Đồ Mạt tự cho là đầy tính thách thức kia. Cô nhanh chóng bắt máy, thì ra là Vương San.

"Mạt Mạt, cậu đang ở đâu thế?"

"Đang đi ăn. Cậu ăn chưa?"

"Chưa. Bạn mình đi chơi với một người đàn ông khác rồi. Chiều nay cho mình đi chung với cậu được không?" Vương San bắt đầu ấp úng.

"Được thôi." Nếu không phải lúc trước Phó Phái từng kể cho cô nghe về cô bạn kia, có lẽ Mạt Mạt sẽ cho rằng đây chỉ là cái cớ mà Vương San cố viện ra. Trong lòng Mạt Mạt thấy có chút thông cảm, "Cậu đang ở đâu? Mình tới đón cậu qua đây cùng ăn cơm."

Vương San nói ra tên một địa điểm nhưng Tư Đồ Mạt không rõ đường khu này lắm nên đưa luôn điện thoại cho Phó Phái nghe.

Năm phút sau, Vương San đã có mặt. Đám sói đói chuyện ngành tự nhiên đều là những "chủ nhà" có mới nới cũ, ai nấy đều quay sang dồn hết sự tập trung vào Vương San.

"Vương San, mau ăn thử gà cay đi. Món này là đặc sản ở đây đấy." Anh Chàng Đeo Kính gắp một miếng gà cay đặt vào bát Vương San.

"Vương San, tôi múc cho cô một bát canh nhé." A Khắc nói.

"Tôi nói này, bảo bối Mạt Mạt, cô đúng là người tốt. Ban nãy chúng tôi vừa mới đề cập mà cô đã thực hiện ngay rồi. Nhưng mà có mỗi một người thế này thì khó cho mấy anh em chúng tôi quá." Lão Mập nháy mắt với Mạt Mạt.

Mạt Mạt tiện tay lấy một chiếc đũa phi về phía Lão Mập, "Biến! Không có phần cho anh đâu."

"Bảo bối Mạt Mạt, cô độc ác quá!" Lão Mập cố gắng cử động thân thể mập ú của mình để tránh chiếc "đũa bay" kia. Cậu ta còn đang đắc ý, nào biết rằng đao thương dễ tránh ám khí khó lường, một chiếc "đũa bay" khác đã lao về phía cậu ta, trúng ngay giữa trán.

"Đã bảo không được gọi là bảo bối Mạt Mạt cơ mà." Phó Phái phủi tay, đòi tranh công với Mạt Mạt, "Có chuẩn không?"

Mạt Mạt khẽ xoa đầu cậu ta, "Không tồi, có thể đưa vào rạp xiếc được rồi."

Cả bàn ăn được tràng cười vui vẻ. Vương San chẳng hiểu họ đang nói gì, chỉ biết ngẩn ngơ ngắm nhìn nụ cười tươi tắn của Phó Phái, cảm thấy vô cùng đáng yêu. Trái tim cô nàng sắp tan chảy đến nơi rồi!

Giải quyết xong bữa trưa, cả đám tiếp tục cùng nhau chụp ảnh kỷ yếu. Tới lúc này, Mạt Mạt mới phát hiện, hóa ra Vương San đã sớm có sự chuẩn bị rồi mới tới đây. Cô nàng dúi ngay một chiếc máy ảnh vào tay Mạt Mạt, nói: "Mạt Mạt, cậu chụp cho mình đi." Và thế là, Mạt Mạt từ người mẫu bất đắc dĩ suốt cả buổi trưa đã biến thành nhiếp ảnh gia. Có điều, cô thích hợp chụp ảnh cho mọi người hơn, dễ thở hơn, việc phải đứng đằng kia cho người ta chụp rất nhiều, lại còn có thể điều khiển tư thế người này người kia.

"Cố Vị Dịch, cười lên nào." Rất không thuận mắt với kiểu ra vẻ thâm trầm, lạnh nhạt của Cố Vị Dịch, Mạt Mạt quyết định phải trêu chọc anh, "Bảo anh cười, anh bày ra bộ mặt người chết ấy làm gì?"

Cố Vị Dịch không thèm để ý đến cô, quay sang lườm Phó Phái. Phó Phái đâu có rảnh mà để ý tới hai người họ. Tay của cậu ta bị Vương San mạnh mẽ giữ chặt, muốn thu về nhưng lại ngại. Thật không ngờ sức lực của cô gái này lại lớn tới như vậy, khi về phòng có khi phải thoa thuốc mỡ.

"Cố Vị Dịch, nhìn vào ống kính." Mạt Mạt vừa thấy anh ta dồn toàn bộ sự chú ý về phía Phó Phái với ánh mắt thâm tình liền cảm thấy tức giận. Anh ta không thể đi tìm một người có chung 'sở thích'(*) với mình à? Sao cứ phải 'bẻ cong'(*) với một người vốn 'chuẩn man'(*) chứ?

"Biết rồi!" Cố Vị Dịch bất đắc dĩ dời ánh mắt về phía ống kính máy ảnh trong bộ dạng lười nhát. Để thu hút sự chú ý của anh, cô gái này đúng là đã dốc toàn tâm, toàn sức.

"Anh chưa cười!" Mạt Mạt không thoải mái.

"Nhìn thấy cô, tôi không cười nổi!" Cố Vị Dịch nhướng mày, sau đó mỉm cười, tất cả mọi người đều cười theo. Chỉ có Mạt Mạt nhìn thấy ánh mắt anh ta bày tỏ sự khinh miệt đến nhường nào, cứ như thể cô là một con gián cỡ đại (*) vậy. Cô trừng mắt anh ta, nhấn nút chụp ảnh lưu giữ lại những nụ cười hệt như kẻ ngốc của đám sinh viên ở đây!

"Mạt Mạt, tôi còn chưa còn chưa chụp với cậu một bức nào mà?" Phó Phái khó khăn lắm mới thoát khỏi Vương San, cậu ta giật chiếc máy ảnh của Mạt Mạt đưa cho Cố Vị Dịch.

"Tiểu Dịch, chụp cho tôi bài bức." Mạt Mạt liếc nhìn Phó Phái, Tiểu Dịch? Gọi tên thân thiết thế cơ à?

"Mạt Mạt, chụp cảnh tôi hôn một cái lên má cậu coi như làm quà tốt nghiệp cậu tặng tôi, được không?" Phó Phái mặt dày đề nghị.

"Hay là tôi đấm cậu một cái, tặng cho cậu một cục sưng trên mắt làm quà tốt nghiệp nhé?" Mạt Mạt híp mắt, gượng cười tức giận nói.

"Thế thôi đi, cho tôi khoác vai một cái là được rồi." Phó Phái hớn hở chìa tay ra.

"Rốt cuộc hai người có chụp không vậy?" Cố Vị Dịch mất liên nhẫn, nhân tiện trừng mắt với Tư Đồ Mạt. Tư Đồ Mạt chẳng buồn để ý đến anh ta, nhìn thẳng vào ống kính nở nụ cười tươi tắn.

Cố Vị Dịch ngây người trong giây lát, nụ cười của cô tới một cách đột ngột làm anh không trở tay kịp. Quá thuần khiết, ấm áp, trong sáng rạng ngời như ánh dương chiếu rọi cả khu rừng đang thiếu sức sống.

"Này! Anh có biết chụp ở đâu không thế?" Tư Đồ Mạt lạnh lùng: "Không biết thì phải nói, đừng cố giấu dốt."

"Mạt Mạt, đó là máy ảnh của cậu ta đấy." Phó Phái có lòng tốt, nhắc nhở. Mạt Mạt trợn tròn mắt nhìn cậu ta, đúng là cái đồ ngốc nghếch! Bị bán đi rồi còn giúp người ta đến tiền. Phó Phái bị cô trừng mắt mà đầu óc như mơ hồ, không hiểu chuyện gì. Cậu ta chỉ cảm thấy lạ, "Sao bầu không khí giữa hay người này cứ bất hoà thế nhỉ?" Còn chưa tới giờ cơm tối mà Mạt Mạt đói sắp xỉu luôn rồi. Suốt cả buổi chiều cùng mọi người tìm bối cảnh chụp ảnh trong khuôn viên trường mà cứ như là đi đánh trận vậy! Đi bộ nhiều tới nỗi chân muốn gẫy đến nơi. Cô thấy Vương San sát đất, đi giày cao gót mà tung hoành ngang dọc không kêu ca đến một lời, khiến người ta không thể không cảm nhận sức mạnh tình yêu vĩ đại biết bao!

"Đợi đã, chụp xong ở thư viện thì chúng ta đi ăn nhé!" Phó Phái lên kế hoạch.

"Đúng thế Mạt Mạt, cậu táng chịu thêm một chút." Vương San cũng lên tiếng.

"Được rồi, tôi không chụp nữa đâu, mọi người chụp nhanh lên nhé!" Mạt Mạt ngồi bệt xuống bãi cỏ bẫy tay với mọi người, "Tôi thực sự không cố nổi nữa, mọi người đưa hết đồ cho tôi đi! Tôi sẽ chịu trách nghiệm trông đồ." Cố Vị Dịch đảo mắt qua Tư Đồ Mạt rồi bước qua. Mạt Mạt bắt đầu thấy bực mình. Anh ta có thái độ kiểu gì vậy? Cứ làm như cô nhõng nhẽo khó chiều lắm ấy. Cô mệt thật đó chứ! Có giống như Vương San cố thể hiện cho người mình thích nhìn thấy đâu, việc gì phải làm khó chính mình?

Đến lúc ăn tối, Mạt Mạt cúi gằm mặt, ăn một lèo hết ba bát cơm, khiến tất cả mọi người trên bàn ăn đều kinh ngạc.

"Mạt Mạt, cậu ăn chậm thôi. Cẩn thận không nghẹn bây giờ." Phó Phái rót một cốc nước đặt trước mặt cô.

"Không sao, cậu đừng lo cho tôi. Thật sự tôi đói muốn xỉu rồi." Mat Mạt còn đang bận với tay gắp món sườn xào chua ngọt trước mặt A Khắc. Thấy thế, A Khắc vội vàng đặt đĩa sườn xào ra trước mặt cô. Mạt Mạt cũng không buồn làm khách, cười nói: "Cảm ơn nhé!"

"Không cần đâu." A Khắc ngượng ngùng lắc đầu, cười ngốc nghếch.

"A Khắc, Mạt Mạt là của tôi, không cho phép cậu suy nghĩ lung tung." Phó Phái đột nhiên nói chen vào.

"Cậu câm miệng!" Mạt Mạt mắng một câu. Lại vô tình gặp ánh mắt lạnh lẽo của Cố Vị Dịch, cô chẳng thèm nể nang đáp trả anh ta bằng một ánh mắt còn lạnh lẽo hơn.

Sau khi tiễn Mạt Mạt, Phó Phái liền quay về ký túc xá. Vì vào cửa, cậu ta đã nhìn thấy Cố Vị Dịch đang nằm trên giường đọc sách, "Tiểu Dịch, cậu gửi ảnh cho mình đi."

"Mình còn chưa cho vào máy tính" Cổ Vị Dịch không hề rời mắt khỏi cuốn sách.

"Thế bây giờ cho vào luôn đi."

"Đợi đến mai rồi cho vào." Cố Vị Dịch lật sang trang sách khác.

"Mình muốn xem mấy bức ảnh hôm nay chụp chung với Mạt Mạt." Phó Phái huých vào người anh, "Tiểu Dịch, nhanh, lên đi."

"Đừng có gọi mình là Tiểu Dịch nữa." Cố Vị Dịch gập sách lại. Không thể chịu nổi tên tiểu tử này, từ hồi năm nhất đã bắt đầu gọi anh là Tiểu Dịch, phản đối thế nào cũng vô dụng. Bình thường anh chẳng buồn để ý tới cậu ta, nhưng hôm nay, cậu ta lại dám gọi anh như thế trước mặt Tư Đồ Mạt. Lúc đó, rõ ràng anh đã nhìn thấy nụ cười chế giễu thoáng qua gương mặt cô.

"Nếu bây giờ cậu đi cho ảnh vào máy tính thì mình se không gọi cậu như thế nữa." Phó Phải bảo đảm.

"Được, chính cậu nói đấy nhé!" Cố Vị Dịch đứng lên mở máy tính. Dạo này anh rất ít khi ở lại trường, Anh Chàng Đeo Kính đã cài thêm không ít trò chơi vào máy tính của anh khiến nó khởi động chậm hơn rất nhiều.

"Cậu đừng có đúng kè kè sau lưng mình thế." Cố Vị Dịch nói với Phó Phái.

Phó Phái đành phải đi tắm. Cố Vị Dịch từ trước tới nay luôn vô cảm như thế, dường như mọi chuyện đều chẳng liên quan đến anh. Phó Phái cảm thấy mình đặt cho anh biệt hiệu "Tiểu Dịch" là muốn giúp anh trở nên gần gũi, bình dị giống người bình thường hơn một chút, nào ngờ chẳng được tích sự gì cả. Ngay cả Mạt Mạt cũng ghét anh. Lúc Phó Phái đưa cô về trường, trên đường đi cô toàn nói xấu Cố Vị Dịch.

Cố Vị Dịch mở tệp ảnh ra xem. Bức ảnh đầu tiên chính là Tư Đồ Mạt. Có lẽ là ai đó chụp trộm, cô đang ngồi trên bãi cỏ, cúi đầu xoa bóp đôi chân. Dường như hình bóng cô sắp chạm vào ánh hoàng hôn. Sắc vàng của chiều tà đang nhuộm lên cổ. Nhất là những lọn tóc xõa xuống cùng với hàng lông mi kia, chúng dường như đang nhảy nhót trong tia nắng cuối chiều. Đằng sau cô là bãi cỏ xanh biếc cùng chiếc bóng dài thanh cao. Ừm... Cô gái này cũng ăn ảnh đấy chứ! Tóm lại, chỉ một câu thôi, kỹ thuật của người chụp bức ảnh này quả là tuyệt đỉnh.

Anh nhấp vào bức ảnh tiếp theo, là ảnh chụp cô và Phó Phái. Hai người đang cười như hai tên ngốc vậy.

Bức tiếp theo là Phó Phái và bạn học của cô. Bức tiếp theo là A Khắc, Phó Phái và bạn học của cô. Bức tiếp theo... Anh phát hiện, ảnh chụp cô không nhiều. Chẳng lẽ còn ở trong máy của người khác sao? Cố Vị Dịch nhìn màn hình, nói: "A Khắc, mình gửi những bức ảnh hôm nay chụp cho cậu. Cậu gửi những bức ảnh trong máy cậu cho mình nhé."

Giọng nói của A Khắc truyền qua vách ngăn giữa hai chiếc bàn, "Ừ, được."

***

Nếu phải hình dung về cuộc sống của năm cuối đại học chỉ có một câu thôi: 《Thừa sống thiếu chết, sống trong sợ hãi.》

Có một hôm, Mạt Mạt đọc được câu nói này: 〈Bước đi trên con đường của người khác, khiến người khác không còn đường để đi.〉 Cô luôn cảm thấy đằng sau những câu chuyện cười bao giờ cũng mang theo chút buồn man mác. Rốt cuộc là ai đã bước đi trên con đường của cô, để cô không còn đường mà đi thế này?

Chẳng biết có phải tất cả các sinh viên năm cuối đều có cảm giác này không, hay chỉ một mình Mạt Mạt cô cảm thấy thế. Một tương lai mờ mịt cứ luẩn quẩn trong tâm trí cô, không thể tưởng tượng nổi ba, bốn tháng sau cô sẽ như thế nào. Cô của lúc ấy ra sao? Mỗi ngày chen chúc trên chiếc xe chật chội như những con cá sardine bị đóng hộp, buổi tối lại quay về căn phòng thuê chật chội để ngủ cho qua ngày? Hay cô vẫn chưa tìm được việc làm, quay về quê chờ người nhà sắp xếp cho một công việc với các cuộc xem mắt dưới ánh nhìn chế nhạo của chúng bạn?

"Mạt Mạt, cậu nhận được ảnh Phó Phái gửi chưa?" Vương San bước tới hỏi, cắt đứt mạch suy nghĩ miên man của Mạt Mạt.

"Chưa thấy đâu. Mấy hôm nay mình không liên lạc gì với cậu ta." Mạt Mạt nói.

"Vậy cậu cho mình số điện thoại đi, để mình tự đi hỏi anh ấy." Vương San nói.

Mạt Mạt do dự một lúc, nhưng vẫn đưa số điện thoại của Phó Phái cho Vương San. Một cô gái có thể tiến tới bước này như cô ấy, cũng coi như dũng khí ngút trời rồi. Là một người bạn, cô chỉ có thể đứng bên cạnh chúc phúc cho cô ấy mà thôi. Chưa biết chừng hai người họ có thể thành đôi cũng không ai biết trước được.

Lúc này Mạt Mạt không thể lường trước tương lai có một ngày, cô hoàn toàn hối hận vì chút mềm lòng trong những giây do dự của ngày hôm nay.

Học kỳ trước, trước khi về nhà, Mạt Mạt đã tiện tay nộp hồ sơ xin viên vào một công ty. Đột nhiên phía công ty đó lại gọi điện bảo cô ngày mai đi phỏng vấn. Nhưng nghe qua điện thoại, Mạt Mạt cảm thấy không đáng tin cậy cho lắm. Thời gian phỏng vấn là tám giời sáng mai, địa điểm thì vô cùng hẻo lánh. Từ lúc nhận cuộc điện thoại đó cho tới giờ, cô vẫn đang suy xét xem có nên đi hay không. Cô lên mạng tra địa chỉ công ty đó mới biết nó ở ngay gần trường của Phó Phái, thế nên quyết định gọi điện cho cậu ta.

<Mạt Mạt à, hiếm thấy cậu lại gọi điện cho tôi. Ôi tôi cảm động chết mất thôi! Sống kiếp này không còn gì nuối tiếc nữa!> Phó Phái ở đầu bên kia điện thoại vô cùng ngạc nhiên.

"Cậu đừng có làm quá lên nữa. Này, cậu có biết khu XX không?" Dáng vẻ khoa trương của Phó Phái khiến Mạt Mạt phải bật cười.

<Biết chứ. Để làm gì?>

"Tám giờ sáng mai tôi phải tới gần đó để phỏng vấn. Khu ấy an ninh có đảm bảo không thể?" Mạt Mạt hỏi.

<Sớm thế cơ à? Dù sao thì cậu cũng phải đi qua trường tôi. Để tôi đi cùng cậu nhé?> Phó Phái nói.

"Không cần đâu. Lúc ấy cậu còn chưa dậy." Sở dĩ Mat Mạt khẳng định như vậy là vì lịch sử huy hoàng trước đây của Phó Phái. Hồi cấp ba, mọi người rủ nhau đi leo núi. Đã hẹn bảy giờ tập trung ở cổng trường, nhưng hơn chín giờ cậu ta mới thèm có mặt. Báo hại cô với Từ Tiệp Nhi phải đứng đợi cậu ta hơn hai tiếng đồng hồ ngoài cổng trường. Từ Tiệp Nhi chính là bạn gái của cậu ta lúc bấy giờ, cũng là bạn thân của Mạt Mạt. Giữa bọn họ còn có hẳn một câu chuyện sâu xa phức tạp.

<Tôi không yên tâm để một mình cậu đi tới cái khu khỉ ho cò gáy đó. Chắc chắn tôi sẽ dậy được. Nếu không thì khi nào tôi dây sẽ gọi điện thoại cho cậu.> Phó Phái vội vàng nói, <Bảy tám giờ sáng tôi sẽ gọi điện cho cậu. Nếu tôi không gọi thì cậu không cần phải chờ tôi nữa, cứ chủ động đi, như thế được chưa?>

"Được rồi." Nếu thật sự phải đi một mình, Mạt Mạt cũng cảm thấy hơi sợ, "Tốt nhất cậu đừng ngủ quên đấy!"

<Biết rồi.>

Sáng sớm ngày hôm sau, Mạt Mạt thức dậy để chuẩn bị. Cô trang điểm nhẹ nhàng, mặc một bộ đồ công sở và đi giày cao gót. Cô tự ngắm mình trong gương, có chút không dám tin đó chính là mình. Chỉ một từ có thể miêu tả cô lúc này thôi: Không ăn nhập. Cứ nghĩ tới việc lát nữa sẽ phải dùng tạo hình không phù hợp với bản thân chút nào này để đi gặp Phó Phái là cô chỉ muốn chết quách cho xong.

Khi cô xuống xe ở bến xe buýt của trường đại học Khoa học Tự nhiên XX, Phó Phái đã đứng chờ sẵn từ lâu. Vừa nhìn thấy Mạt Mạt, cậu ta liền huýt sáo: "Quá đẹp, thưa quý cô."

Mạt Mạt cầm luôn chiếc túi xách trong tay đánh cho cậu ta một trận. Cậu ta né hết bên này tới bên kia rồi nói: "Cậu định mưu sát phu quân đấy à?"

Tư Đồ Mạt ra tay vô cùng tàn nhẫn. Cậu ta không ngừng la hét om sòm. Hai người họ bắt một chiếc taxi rồi đi thẳng tới sảnh của công ty mà Mạt Mạt phỏng vấn. Khu vực này chỉ có hai, ba tòanhà, ngoài ra toàn là đường cái và bãi cỏ, khiến người ta có cảm giác bình thường ở đây sẽ chỉ xuất hiện các thành phần phức tạp mà thôi.

Có điều, bên trong công ty đó lại vô cùng nghiêm chỉnh. Lễ tân hướng dẫn Tư Đồ Mạt lên tầng năm để phỏng vấn. Cô hỏi: "Xin hỏi sẽ mất khoảng bao lâu ạ?"

Cô lễ tân đáp: "Chỉ khoảng một tiếng đồng hồ thôi ạ."

Mạt Mạt liền nói với Phó Phái, "Hay cậu đừng đợi tôi nữa. Phỏng vấn xong tôi sẽ tới trường tìm cậu, đến lúc đó mời cậu đi ăn nhé."

"Không sao đâu. Tôi ở ngoài này đợi cậu."

"Đừng, như thế tôi sẽ cảm thấy áp lực lắm. Phỏng vấn xong tôi sẽ gọi điện cho cậu. Lúc đó cậu tới đón tôi là được rồi."

Phó Phái đắn đo một hồi rồi nói: "Thôi được. Thế thì cậu phỏng vấn xong thì gọi điện cho tôi nhé. Đừng có căng thẳng. Cố lên!"

Cuộc phỏng vấn vô cùng qua loa, chưa đến nửa tiếng đồng hồ đã kết thúc. Chỉ có một người phụ nữ nói chuyện với cô bằng tiếng Anh, hỏi đôi chút về kinh nghiệm làm việc và trao đổi về mức lương. Tư Đồ Mạt không có nhiều kinh nghiệm trong lĩnh vực ngoại thương nên đành có sao nói vậy. Người phụ nữ kia cũng chẳng nói gì thêm, chỉ bảo cô quay về đợi thông báo. Thông thường, những tình huống như thế này đều không có kết quả gì. Nhưng Mạt Mạt không quá để tâm, dù sao cứ nghĩ đến phải làm việc ở cái nơi heo hút này, cô đã cảm thấy buồn chán rồi.

Mạt Mạt đi bộ cả quãng đường dài mà vẫn chưa vây được chiếc taxi nào, cũng chẳng có trạm xe buýt. Cô chỉ còn cách gọi điện cho Phó Phái để cậu ta tới đón, nhưng gọi mãi mà không có ai bắt máy.

Cứ đi mãi, đi mãi, đột nhiên cô cảm thấy có gì đó bất thường. Một chiếc xe máy lặng lẽ đi đằng sau khiến trong lòng Mạt Mạt vô cùng căng thẳng. Thành phố này cấm xe máy Cơ mà? Chiếc xe kia ở đâu ra? Một tay cô túm chặt chiếc túi đang khoác trên vai, tay kia lặng lẽ rút điện thoại ở ngăn ngoài túi đút vào trong túi áo khoác. Sau đó, cô rảo bước nhanh hơn, vừa đi vừa thầm cầu nguyện.

Chiếc xe máy bỗng phóng vượt qua. Người ngồi sau xe vươn tay ra giật lấy chiếc túi của Mạt Mạt. Cô sợ hãi, không kịp phản ứng gì, theo phản xạ nắm lấy túi định kéo lại, nhưng đã quá muộn. Thế là cả người và túi bị kéo lê đến vài mét trên đường. Cô vội vã thả tay ra. Đến khi cô lồm cồm bò dậy được thì chiếc xe máy kia đã mất dạng. Cô thấy đau cả ở cánh tay lẫn đầu gối, đoán chừng chảy máu rồi, nhưng không dám nhìn vì cô mắc chứng sợ máu.

Mạt Mạt hít sâu một hơi, lấy điện thoai ra gọi cho Phó Phái, vẫn không thấy ai nhấc máy. Cô gọi cho một vài người khác nhưng chằng thấy ai bắt máy. Tư Đồ Mạt cố lê bước đi về phía trước, ngồi xuống thềm của một cửa hàng còn chưa mở cửa. Cô lục tìm trong danh bạ số điện thoại phòng ký túc của Phó Phái rồi gọi đi.

<A lô, xin hỏi ai vậy?> Giọng nói này không thể nghe ra được là của ai.

"Phó Phái." Mạt Mạt gọi tới lạc cả giọng.

<Cậu ấy không có ở đây.>

"Cậu ta đi đâu rồi?"

<Tôi không rõ.>

Cảm giác đối phương chuẩn bị cúp máy, Mạt Mạt vội vàng nói: "Tôi là Tư Đồ Mạt, anh là ai?"

Đối phương im lặng vài giây mới đáp: "Cố Vị Dịch."

Mạt Mạt vô cùng buồn bã. Ai bắt máy mà chẳng được, sao lại là anh ta cơ chứ? Cô do dự một lúc nhưng vẫn quyết định mở lời: "Có thể phiền anh gọi xe tới đón tôi không? Tôi vừa bị cướp, bây giờ đang ngồi trước cửa hàng XX trên đường XX. Nếu không tiện thì anh tìm Phó Phái hộ tôi cũng được. Tôi đang bị thương."

"Được, cô đợi tôi." Cố Vị Dịch nói, sau đó ống nghe điện thoại truyền tới âm thanh loạt soạt tìm đồ, "Cho tôi số điện thoại của cô."

Mạt Mạt vừa đọc số xong đã nghe thấy âm thanh ngắt máy "cạch" từ đầu bên kia.

Cô cất điện thoại, định co đầu gối lên để ôm chân, nhưng vừa chạm tay vào đã cảm thấy rất đau, đành phải từ bỏ. Cô không dám nhìn vết thương trên chân của mình, chỉ biết thất thần ngồi đưa mắt hướng ra xa xăm.

Cố Vị Dịch bắt một chiếc xe ngoài cổng trường, vội vàng tới địa chỉ mà Tư Đồ Mạt nói. Nơi ấy ở ngay gần trường anh, chiếc taxi nhanh chóng đi đến con đường đó. Anh nói lái xe giảm tốc độ, từ từ tìm kiếm bóng hình cô.

Từ xa Cố Vị Dịch đã trông thấy Tư Đồ Mạt. Anh cứ cho rằng mình sẽ nhìn thấy một cô gái nhỏ nước mắt giàn giụa nước mắt như mưa. Chứ không ngờ cô chỉ lặng lẽ ngồi đó cắn môi, đôi mắt hơi sưng, giọt nước mắt rưng rưng nơi khóe mắt kia lại nhất định không chịu rơi xuống.

Anh khẽ nhíu mày. Đầu gối cô bị xây xước chảy cả máu, vết thương khá rộng, trang phục trên người cũng trở nên lôi thôi, nhếch nhác. Đột nhiên anh cảm thấy trong lòng ngột ngạt vô cớ.

Khoảnh khắc nhìn thấy Cố Vị Dịch bước xuống từ chiếc xe taxi kia, Mạt Mạt có cảm giác, anh giống như thiên sứ mà ông trời phải xuống. Anh đứng trước mặt cô, áo trắng tinh, quần jean, giày thể thao năng động. Dưới ánh nắng, anh như được một vầng hào quang chiếu rọi. Chiếc bóng đổ dài đằng sau giống như đôi cánh thiên sứ. Đương nhiên, hình ảnh sẽ trở nên tuyệt mỹ hơn nếu như đôi mắt của vị "thiên sứ" này không trùng lên như thể muốn ăn tươi nuốt sống người ta.

Cố Vị Dịch đưa tay ra kéo Tư Đồ Mạt. Cô mượn lực tay từ từ đứng dậy. Vết thương trên chân và tay khiến cô khẽ kêu một tiếng.

Cổ Vị Dịch buông bàn tay đang nắm lấy tay cô, dùng cả hai tay để đỡ, "Bám chắc vào."

Mạt Mạt còn chưa kịp phản ứng đã bị anh bế lên. Cô hô lên một tiếng rồi vội vàng choàng tay ôm lấy cổ anh. Anh cẩn thận đặt cô vào trong xe taxi, sau đó lại đi vòng sang bên kia, nói với tài xế: "Bác tài, cho tôi đến bệnh viện gần đây nhất."

Tài xế vừa khởi động xe vừa tò mò hỏi: "Cô bé à, sao lại để bị thương thế?"

Mạt Mạt cố gượng cười, "Bị người ta giật mất túi, còn bị kéo lê vài mét ạ."

"Như thế mà còn không khóc? Cô bé dũng cảm thật đấy!" Tài xế một tay xoay vô lăng, tay kia còn hướng ra sau giờ hế, cái tán thưởng cô. Cố Vị Dịch nhìn dáng vẻ cố gắng gượng cười cùng đôi chân rớm máu của cô qua gương chiếu hậu. Không nhịn được cau mày, anh mấy hộp khăn giấy trước mặt tài xế đưa ra ghế sau cho Tư Đồ Mạt, "Lau máu trên chân cô đi."

"Ừm, cảm ơn." Mạt Mạt nhận lấy khăn giấy, đặt sang chỗ trống bên cạnh. Cố Vị Dịch thấy cô chẳng có động tĩnh gì, hỏi: "Không lau à?"

Mạt Mạt thầm rủa trong lòng, nhưng vẫn cố gắng tỏ ra bình thường, nói: "Không cần đâu."

"Không lau lát nữa máu chảy xuống sàn xe của người ta thì sao?" Cố Vị Dịch nặng lời hơn. Đôi chân không ngừng chảy máu của Mạt Mạt khiến anh khó chịu vô cùng. Hơn nữa, bị máu che hết thế kia, anh hoàn toàn không thấy được vết thương của cô nặng nhẹ thế nào.

"À, không sao. Thật đấy!" Tư Đồ Mạt vội vàng cắt lời. Cô muốn lau hết máu trên chân mình bôi vào mặt cái tên Cổ Vị Dịch kia. Tức chết mất thôi! Thế mà lúc nãy cô còn cho rằng anh ta là người tốt. "Lau đi, cô cứ chần chừ làm gì?" Cố Vị Dịch đợi mãi không thấy cô có hành động gì, lại giục.

"Sao anh phiền phức thể? Tôi bị chứng sợ máu, lau thế nào được?" Mạt Mạt hét lên. Từ trước tới nay, cô chưa bao giờ có dáng vẻ õng ẹo, mềm yếu, nên nếu có thể, cô sẽ không chủ động nói ra chứng bệnh này. Cố Vị Dịch không ngờ tới điều này. Anh bèn nói với tài xế, "Bác tài, phiền bác dừng xe bên đường một lát." Anh mở cửa xe bước xuống, sau đó ngồi vào ghế sau. Mạt Mạt sửng sốt. Chẳng lẽ vừa mới mắng anh ta phiền phức một chút mình đã bị ăn đòn sao?

Cố Vị Dịch rút vài tờ trong hộp khăn giấy ra, nhẹ nhàng lau vết máu trên chân Mạt Mạt. Anh thấy chân cô dần lộ ra từng lớp da bị cào rách, không chỉ vì máu làm mờ đi vết thương cả bụi đường bám đầy vào đó nữa. Lửa giận trong lòng bốc cao ngút trời. Mạt Mạt gượng gạo ngồi đó, không dám nhìn động tác anh. Cô chỉ thấy đỉnh đầu anh hơi cúi xuống, thi thoảng động. Mới thế thôi mà tim cô đã đập liên hồi như muốn nhảy ngoài rồi.

Cố Vị Dịch đứng một bên quan sát y tá rửa vết thương cho Tư Đồ Mạt. Dung dịch cồn vừa mới chảy lên chân, khuôn mặt cô đã nhăn nhó không khác gì một chú chó SharPeil đáng thương. Cố Vị Dịch phải cố gắng lắm mới nhịn được cười, đi tới muốn nắm tay cô, "Cô cứ nắm tay tôi đi."

Mạt Mạt liền gạt ra, "Ai thèm nắm tay anh!" Đúng là đồ thần kinh, tuy tay cô không chảy máu nhưng cũng bị xước da, chạm vào vẫn đau chứ!

Cố Vị Dịch chẳng biết làm thế nào. Xem ra, cô nàng Tư Đồ Mạt này vẫn còn tức giận chuyện lúc nãy trên taxi. Lúc ngồi trên xe, tài xế nói cô bé này cũng coi như mày mắn lắm rồi, không gặp phải chuyện gì khác nữa. Nghe tới đây, Mạt Mạt thoáng khựng người. Bấy giờ cô mới nghĩ tới chuyện rất có thể mình không chỉ mất của mà còn bị cướp sắc. Anh cảm nhận được rõ ràng cơ thể cô khẽ run. Hóa ra cô cũng biết sợ. Anh vờ như vô tình nói với bác tài: "Ăn cướp người ta cũng có mắt nhìn đấy." Quả nhiên, Tư Đồ Mạt vì lửa giận ngút trời mà đã hoàn toàn quên đi cảm giác sợ hãi. Bây giờ chắc là vẫn còn đang tức giận.

"Không nắm thì thôi." Cố Vị Dịch khẽ nhún vai, đi ra ngoài gọi điện cho Phó Phái, tiện thể đi mua bịch giấy ướt, khi quay về đã thấy cô cởi bỏ áo khoác ngoài, y tá đang bôi thuốc lên tay cho cô. Hóa ra cô còn bị thương cả khuỷu tay nữa.

"Phó Phái nói cậu ấy sẽ tới đây ngay." Anh vừa xé mở bịch giấy ướt vừa nói.

"Ờm", cô khẽ nhăn mặt, thuốc gì thế không biết, đau chết đi được.

"Tôi đã thoa thuốc xong rồi, lát nữa quay lại tiêm thêm một mũi nữa cho cô là được." Y tá đẩy xe thuốc rời khỏi.

"Lau mặt đi." Cố Vị Dịch rút một tờ trong bịch giấy ướt ra đưa cho cô.

Mạt Mạt vừa đưa tay ra định nhận lấy thì một giọt nước từ tờ giấy ướt ấy nhỏ vào lòng bàn tay cô, theo phản xạ tự nhiên, cô gạt trở lại, nói: "Không cần đâu." Dung dịch trong giấy ướt có chất cồn, lại nhỏ vào đúng vết thương của Mạt Mạt khiến cô xót tới mức muốn chửi thề. Cố Vị Dịch túm lấy tay cô, lật ra xem xét lòng bàn tay, hoàn toàn tức giận, "Chỗ này cũng bị thương? Tại sao không để y tá thoa thuốc cho?"

Vẻ mặt nghiêm nghị của anh khiến cô có chút sợ hãi, vội vàng nói: "Chỉ bị trầy da thôi, bàn tay bị trầy da nhanh lành lắm!"

Cố Vị Dịch cũng biết vừa rồi mình có hơi nặng lời, nhẹ giọng nói: "Cho dù chỉ bị trầy da thôi thì cũng phải bôi thuốc, tôi đi gọi y tá."

"Không cần đâu, cái thuốc đó bôi lên xót lắm." Mạt Mạt năn nỉ, "Lòng bàn tay thực sự rất nhanh lành, hơn nữa cũng có bị chảy máu đâu."

Cố Vị Dịch nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu, hai chân chảy máu đầm đìa như thế còn không thấy cô kêu đau, lòng bàn tay trầy da một chút thì cứ kêu ca mãi?

"Đưa mặt ra đây." Anh nói.

"Làm gì?" Mạt Mạt hỏi. Con người này nói chuyện buồn cười thật, mặt thì đưa kiểu gì?

"Lau sạch bảy sắc cầu vồng dính trên mặt cô."

"Lấy đâu ra bảy sắc cầu vồng, chỉ có màu đen bị lem ra thôi chứ." Mạt Mạt rất không tình nguyện giơ mặt ra.

Cố Vị Dịch cố gắng lau sạch hết mấy thứ màu mè dính xung quanh vùng mắt cô. Mẹ ơi, sao mà khó lau sạch thế không biết?

"Ê, anh nhẹ tay thôi, anh định hủy hoại dung nhan của tôi luôn đấy à?" Mạt Mạt la ó.

"Mặt cô bây giờ không cần tới tôi phải hủy đâu." Anh quét mắt qua khuôn mặt cô một lượt. Mạt Mạt hít sâu một hơi, tự nói với chính mình: "Tư Đồ Mạt, bây giờ anh ta đang là ân nhân của mày, không được lấy oán báo ân, hơn nữa, giết người phải đền mạng, không được đâu!"

"Mạt Mạt." Giọng nói của Phó Phái từ bên ngoài truyền vào, dám hét ầm ĩ trong bệnh viện như thế cũng chỉ có tên tiểu tử đó thôi. Giọng nói vừa mới dứt, cậu ta đã lao vào như một cơn gió.

"Mạt Mạt, cậu không sao chứ?" Phó Phái xông tới trước mặt cô, lo lắng hỏi.

"Chưa chết được!" Mạt Mạt nói với giọng điệu không mấy vui vẻ. "Không thèm nghe điện thoại đúng không?"

"Xin lỗi mà, tôi đi đánh bóng rổ, không mang theo điện thoại." Phó Phái vô cùng áy náy, hổ thẹn, "Để tôi xem cậu làm sao rồi." Cậu ta tiến gần về phía Tư Đồ Mạt, Cố Vị Dịch không thể không lùi ra phía sau vài bước.

"Được rồi, không làm sao cả. Có gì hay ho đâu mà xem." Cậu ta vừa định chạm vào thì Mạt Mạt đã kịp né tránh.

"Bị thế này rồi còn nói không làm sao?" Phó Phái đau lòng hỏi, "Có đau không?"

"Phí lời, đương nhiên là đau rồi." Mạt Mạt trợn mắt với cậu ta, không nhịn được, nói, "Biết ngay là không trông chờ gì được ở câu mà!"

"Xin lỗi, đều tại tôi. Tôi đã không chăm sóc chu đáo cho cậu." Phó Phái vội xin tha, cậu ta chỉ sợ cô thực sự tức giận.

"Thôi bỏ đi, là do tôi không cẩn thận." Mạt Mạt cũng biết mình chẳng có tư cách gì để trách móc cậu ta. Cố Vị Dịch nhét bịch giấy ướt trong tay cho Phó Phái, "Lau sạch mặt cho cô ấy đi. Chẳng biết là dùng loại mỹ phẩm gì nữa, đen như mực vậy." Nói xong, anh lặng lẽ đi ra ngoài.

"Cậu ấy làm sao thế? Mặt mũi cứ hằm hằm." Phó Phái hỏi Mạt Mạt. Mạt Mạt khẽ nhún vai, ai mà biết được, chắc là do Phó Phái quá gần gũi với cô, ông cụ non ấy ghen đây mà. Đúng là bi ai, sao cô lại lạc vào mối tình tay ba này cơ chứ, đáng tiếc lại còn phải sắm vai nữ phụ. Thôi bỏ đi, niệm tình hôm nay anh ta đã giúp đỡ cô, từ nay về sau cô sẽ không phá vỡ sự nghiệp "bẻ cong" của anh ta nữa. Phó Phái nhẹ nhàng lau sạch lớp hóa trang trên mặt cho Mạt Mạt, bây giờ mới biết thực sự rất khó lau. Cố Vị Dịch đi vào cùng với y tá, Mạt Mạt vừa nhìn thấy trên xe thuốc của y tá có lọ thuốc mà vừa nãy cô ấy thoa cho cô đã không nhịn được trừng mắt với Cố Vị Dịch.

"Thoa thuốc, tiêm." Y tá mặt không chút biểu cảm, còn oán trách một câu, "Vẫn còn vết thương mà khi nãy không nói một lượt luôn đi?"

Phó Phái cùng Cố Vị Dịch bước ra ngoài, cùng ngồi trên dãy ghế chờ ở hành lang nói chuyện.

"Hôm nay thực sự rất cám ơn cậu." Phó Phái vỗ vào vai Cố Vị Dịch.

"Không cần." Cố Vị Dịch lãnh đạm nói.

"Haizzz, nếu biết thế tôi đã không đi chơi bóng rổ rồi. Cũng tại A Khắc hại, tôi đã bảo không đi rồi còn cứ cố lôi tôi đi." Phó Phái thở dài, "Vốn Mạt Mạt đã chẳng muốn gặp tôi, sau lần này chắc chắn sẽ loại bỏ tôi ra khỏi danh sách đối tượng lý tưởng rồi!" Cố Vị Dịch thuận tiện hỏi, "Đối tượng lý tưởng của cô ấy là gì?"

"Tôi cũng không biết nữa, nếu không thì tôi cũng chẳng phải chờ đợi tới tận hôm nay." Phó Phái bất lực nói, "Tôi còn chẳng dám theo đuổi cô ấy."

"Cậu đối xử với cô ấy rõ ràng thế còn gì? Chỉ cần là con người thì đều có thể nhìn ra." Cố Vị Dịch có sao nói vậy.

"Đã có vài lần cô ấy có ý ám chỉ với tôi, nhưng tôi đều lảng tránh sang chuyện khác."

"Tại sao phải lảng tránh?"

"Sợ bị cô ấy từ chối." Phó Phái cười nói.

"Có khi cô ấy cũng đang cố tình tỏ ra mập mờ không rõ, mục đích là để cậu không thể dứt ra được." Cố Vị Dịch nửa đùa nửa thật nói.

"Tôi cảm thấy cậu có thành kiến với Mạt Mạt." Phó Phái nói, "Từ hôm chụp ảnh kỷ yếu tôi đã phát hiện ra rồi, cậu rất không khách khí với cô ấy".

"Có lẽ." Cố Vị Dịch cũng thẳng thắn thừa nhận, "Suốt bốn năm nay tôi phải nghe cậu tụng kinh không biết bao nhiêu lần ba chữ Tư Đồ Mạt, tình cảm mà cậu dành cho cô ấy quá mức rõ ràng, không ai có thể hoài nghi. Nhưng mà suốt bốn năm qua, cậu thay bạn gái như thay áo vậy, hết cô này tới cô khác, mà nguyên nhân khiến cậu với các cô ấy chia tay luôn là Tư Đồ Mạt. Vì thế, tôi cảm thấy, có lẽ vấn đề nằm ở chỗ của cô gái này."

"Thực ra..." Phó Phái đang định nói gì đó thì y tá lại đi ra hỏi: "Trong hai người ai là bạn trai của cô gái kia? Đi thanh toán viện phí đi!"

"Y tá xinh đẹp ơi, chân của cô ấy liệu có để lại sẹo không?" Phó Phái tự nhiên bắt chuyện.

"Chỉ cần không bị mưng mủ thì chắc là không sao, cậu nói cô ấy đừng để vết thương dính nước." Giọng điệu của y tá có thể xem là hiền hòa. Đúng là con người ai cũng thích nghe lời ngon tiếng ngọt.

"Vâng, cảm ơn y tá xinh đẹp nhé. Tôi đi nộp viện phí với cô." Phó Phái đi cùng cô y tá để đóng tiền. Tư Đồ Mạt tự vịn vào tường để đi ra, Cố Vị Dịch cũng không tới dìu cô, khoanh tay trước ngực nhìn cô bước đi từng bước khó khăn.

"Cố Vị Dịch, hôm nay thực sự rất cảm ơn anh." Tư Đồ Mạt bám vào thành ghế từ từ ngồi xuống, "Anh yên tâm, từ nay về sau tôi sẽ không làm kỳ đà cản mũi anh đâu."

"Kỳ đà cản mũi?" Cố Vị Dịch không hiểu gì hết, "Ý của cô là gì?"

"Thì Phó Phái đấy."

"Phó Phái?"

"Gì thế?" Phó Phái thánh toán xong viện phí quay lại, vừa đúng lúc nghe thấy hai người họ đang nói tới mình.

"Không có gì, thuốc đâu?" Tư Đồ Mạt đổi chủ đề.

"Ôi, tôi quên lấy thuốc rồi." Phó Phái tự đập vào gáy mình, "Để tôi đi lấy!"

"Đợi đã, cùng nhau đi đi." Mạt Mạt vừa nói vừa cố gắng đứng dậy.

"Haizzz, thôi để tôi cõng cậu đi." Phó Phái khom người trước mặt cô, Mạt Mạt khẽ lùi lại phía sau hai bước, có chút không biết làm sao.

"Làm gì thế? Cũng có phải chưa cõng bao giờ đâu, nhanh lên." Phó Phái giục giã.

Mạt Mạt cẩn thận leo lên lưng cậu ta, Phó Phái vui vẻ cõng cô lên, "Cậu nặng quá, giảm béo đi". Mạt Mạt khẽ cốc lên đầu cậu ta, nhưng tay bị đau nên vội rụt lại, đột nhiên sống mũi thấy cay cay, "Chắc là do đau quá, phải không?"

Đúng thế, đây không phải là lần đầu tiên cậu ta cõng cô. Năm lớp mười một, cô, Phó Phái và Từ Tiệp Nhi cùng nhau đi leo núi, lúc đi xuống, Từ Tiệp Nhi cứ kêu ca đau chân, đòi Phó Phái phải cõng. Phó Phái đã cõng cô ấy đi suốt một quãng đường rất dài, Mạt Mạt lặng lẽ đi đằng sau hai người họ, hồn phách không biết đã bay tới nơi đâu. Hậu quả của việc thất thần chính là vấp phải cây, bị trật chân. Sau đó Phó Phái đã thả Từ Tiệp Nhi xuống và cõng cô xuống núi. Suốt cả một chặng đường dài, Mạt Mạt sâu sắc cảm nhận được thế nào gọi là mịt mù sau lưng, ánh mắt của Từ Tiệp Nhi cứ như từng nhát dao phóng tới, muốn chém cô thành trăm mảnh. Sau lần đó, quay về trường học, Từ Tiệp Nhi đã chiến tranh lạnh với cô suốt một tuần.

Có lẽ bất cứ cô gái nào trong quá trình trưởng thành cũng sẽ gặp được một vài người bạn như vậy. Cô ấy xinh đẹp, thông minh, tỏa sáng, nhà có điều kiện, cuộc sống như một cô công chúa vậy. Sau đó, không biết vì sao bạn và cô ấy lại trở thành bạn thân, bạn rất thích cô ấy, cũng rất ngưỡng mộ cô ấy, và cũng rất... đố kỵ với cô ấy. Bạn thường xuyên làm rất nhiều điều để lấy lòng cô ấy, giúp cô ấy làm bài tập, giúp cô ấy lấy nước, giúp cô ấy giấu thầy cô, giúp cô ấy thu hút sự chú ý của chàng trai mà cô ấy thích.

Thực ra đây chính là phiên bản hiện đại của tiểu thư và nha hoàn. Từ Tiệp Nhi của năm đó chính là tiểu thư, còn Tư Đồ Mạt là nha hoàn.

Tư Đồ Mạt của năm đó thích Phó Phái cũng không có gì kỳ lạ. Phó Phái rất đẹp trai, thành tích tốt, lại rất thân với Tư Đồ Mạt. Những cô cậu học trò mười bảy, mười tám tuổi luôn muốn tìm một lối thoát cho những rung động của chính mình. Tư Đồ Mạt lựa chọn yêu thầm Phó Phái. Chút rung động của thiếu nữ ấy ngoại trừ Từ Tiệp Nhi ra, không một ai hay biết. Đây vốn dĩ nên là câu chuyện yêu đơn phương của một mình Tư Đồ Mạt.

Nhưng sau một kỳ nghỉ dài nào đó, khi quay lại trường học, Từ Tiệp Nhi đã nói với Tư Đồ Mạt rằng cô ấy và Phó Phái đang yêu nhau, còn rưng rưng nước mắt hỏi Tư Đồ Mạt, "Mạt Mạt, cậu không trách mình chứ? Cậu cũng biết đấy, cậu là người bạn thân thiết nhất của mình, cậu nhất định sẽ chúc phúc cho mình, đúng không?" Tư Đồ Mạt khẽ gật đầu, vô cùng cao thượng chúc phúc cho câu chuyện tình của hai người họ.

Những đứa trẻ ngày ấy xem quá nhiều phim truyền hình dài tập, ngây ngô cho rằng chỉ cần như thế là tình bạn có thể bền vững dài lâu. Cố Vị Dịch đứng dậy từ băng ghế chờ, liếc mắt thấy giọt lệ vừa thoáng qua trên khuôn mặt Mạt Mạt. Anh tự hỏi, hai người họ rốt cuộc đã từng trải qua một câu chuyện như thế nào?

————
Chú thích:
- sở thích (*): thường sẽ theo nghĩ trắng, nhưng đây là nghĩa đen, ý bảo có sở thích thích người cùng giới.
- bẻ cong (*): bẻ công thường theo nghĩa đen, ý nói thẳng có thể thành cong; cũng như trong sáng thành tối mịt.
- chuẩn man (*): thường nói nghĩa bóng, ta bảo soái ca, ngầu; nhưng đây là nghĩa đen, ý dễ đổ những người có thân hình gợi cảm, đẹp trai, soái, ấm áp, trẻ con và có múi.

***
8113 từ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro