Chương 3 - Quyển 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mạt Mạt được Phó Phái bế tận lên phòng. Phó Phái nhất định đòi bế cô lên lầu, cô không sao ngăn cản được, hai người cứ đứng dưới ký túc xá nữ đưa qua đẩy lại cũng không có gì hay ho, Mạt Mạt chỉ đành mặc kệ cậu ta.

Người ra mở cửa cho họ là Vương San. Nhìn thấy Phó Phái bế Mạt Mạt, gương mặt cô ấy thoáng sững sờ trong giây lát, sau đó lại gượng gạo nở một nụ cười.

"Cô ấy bị thương rồi." Phó Phái bế Mạt Mạt đi vào phòng. Tất cả mọi người trong phòng đều dồn hết con mắt về phía họ. Mộng Lộ nhìn thấy chiến tích thảm hại trên chân của Mạt Mạt liền thốt lên, "Sao lại đến nông nỗi này?"

"Mình hôm nay giữa đường bắt cướp, bị đánh cho bẹp dí." Mạt Mạt cười nói.

"May cho cậu vẫn còn tâm trạng mà ở đây đùa cợt." 'Đàn chị' Bé Hạt Tiêu tặc lưỡi hai tiếng, "Đôi chân này của cậu xứng đáng được đưa lên tạp chí ngành y đấy."

"Cậu là người của tạp chí nào thuộc ngành y thế? Vết thương này cũng có thể đăng lên cơ à?" Mạt Mạt buồn cười nói.

"Thôi đừng tranh cãi mấy vấn đề không đâu ấy nữa. Thế rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?" Mộng Lộ nhăn mày hỏi.

"Mình bị một bọn cướp đi xe máy giật đồ, bị chúng lôi đi tận mấy mét, chỉ thế thôi." Mạt Mạt nói.

"Chỉ thế thôi?" 'Đàn chị' khẽ hừ một tiếng, "Vết thương này của cậu phải mất bao lâu mới khỏi được?"

"Bác sĩ dặn không được để chạm vào nước, cũng không được chạm vào vết thương, chắc chỉ khoảng hai, ba tuần là sẽ khỏi." Phó Phái khó khăn lắm mới nói xen vào được, "Mấy ngày này có lẽ phải làm phiền các cậu chăm sóc cho cô ấy rồi."

"Không có gì đâu." Vương San mở lời kịp lúc, "Cậu cứ yên tâm đi nhé!"

"Thế thì cám ơn cậu nhé!" Phó Phái rất hào phóng tặng cho Vương San một nụ cười rạng rỡ, "Trưa nay tôi mời tất cả mọi người đi ăn." Mộng Lộ đưa mắt về phía Tư Đồ Mạt, "Thế cậu làm thế nào?"

"Khi nào về các cậu mua mang về cho mình là được rồi." Mạt Mạt nói.

"Đồ ngốc, tôi bế cậu xuống rồi đi là được chứ gì." Phó Phái nói như lẽ đương nhiên, "Đợi đến lúc bọn tôi ăn xong thì cậu đã chết đói rồi!"

"Như thế thì phiền phức quá." Vương San vội vàng nói, "Hay là bây giờ mình chạy xuống mua đồ ăn cho Mạt Mạt trước, xong rồi chúng ta đi ăn?" Mộng Lộ khẽ hừ một tiếng, thái độ rất không thoải mái.

"Một lần bị mất mặt vẫn chưa đủ sao?" Mặt Mặt đưa ánh mắt về phía Mộng Lộ nhưng lời nói lại là nói với Phó Phái.

"Thế... hay là để lần khác tôi sẽ mời mọi người?" Phó Phái lưỡng lự một chút, "Lát nữa tôi sẽ đi mua cái gì ngon ngon về đây cho mọi người ăn." Ngoại trừ Vương San tỏ ra vô cùng thất vọng ra, mọi người đều không ai có ý kiến gì nữa. Phó Phái hỏi mọi người muốn ăn gì, sau đó liền đi ra ngoài. Người ngoài đã đi, Mộng Lộ cùng 'đàn chị'bắt đầu tra hỏi kỹ càng, hết cái này đến cái kia.

"Xương khớp của cậu không bị ảnh hưởng gì đấy chứ?" 'Đàn chị' lo lắng quan sát Mạt Mạt.

"Không sao đâu, bị thương thế này là đủ thê thảm lắm rồi." Mạt Mạt khẽ lắc đầu.

"Sao lại để đến nông nỗi ấy cơ chứ? Chỉ đi phỏng vấn xin việc thôi mà cái giá phải trả cũng cao quá đi." Khẩu khí của Mộng Lộ còn mang theo chút tức giận.

"Đúng thế, sao cậu có thể ngu đến như vậy?" Lời nói của 'đàn chị' lại mang theo chút đau lòng, "Túi bị giật thì cứ để chúng nó giật đi, của đi thay người!"

Mạt Mạt cười làm hòa, "Mình không kịp thả tay ra."

"Các cậu đừng nói nữa, Mạt Mạt đã buồn lắm rồi." Vương San đột nhiên nói. Bị cô ấy giội cho một gáo nước lạnh, tất cả đều im lặng. Phó Phái mua cả một đống đồ ăn về cho mọi người. Ký túc xá nữ có quy định, nam sinh tới chơi, thời gian không được vượt quá một tiếng đồng hồ. Sau khi dặn dò những điều cần chú ý cùng với thời gian uống thuốc, mặc dù rất không muốn nhưng cậu ta vẫn phải rời đi. Sau khi Phó Phái về tới trường, Cố Vị Dịch đang giặt quần áo ngoài ban công, cậu ta liền bước tới nói vài câu, "Sao lại giặt quần áo vào giờ này?"

"Quần áo bị dính máu." Cố Vị Dịch đổ quần áo trong chậu ra, "Tư Đồ Mạt sao rồi?"

"Cũng tạm, chắc là không sao đâu." Phó Phái nhíu mày nhìn quần áo trong tay Cố Vị Dịch, "Trước khi mình tới bệnh viện, cô ấy không khóc đấy chứ?" Động tác vắt quần áo của Cố Vị Dịch hơi khựng lại. Anh có nhìn thấy nước mắt thoáng qua trên khuôn mặt cô, nhưng đó là khi Phó Phái đã tới bệnh viện. Thế cho nên... anh dùng sức vắt kiệt nước trên quần áo, nhàn nhạt nói, "Không."

"Đúng là nể cô ấy luôn. Một cô gái yếu ớt bị thương tới như vậy mà không rơi một giọt nước mắt nào." Phó Phái vô cùng cảm thán.

"Đúng là rất lợi hại." Cố Vị Dịch khẽ gật đầu, cũng không nhiều lời thêm nữa.

"Thực ra..." Phó Phái đột nhiên lại muốn trút bầu tâm sự, "Mình và Mạt Mạt đã từng yêu nhau." Cố Vị Dịch với tay lấy mắc quần áo, hơi liếc mắt về phía Phó Phái.

"Thực ra mình cũng chẳng biết như thế có coi là đã yêu nhau hay không." Phó Phái vò đầu bứt tai, có chút ngại ngùng.

"Năm lớp mười một, mình từng qua lại với cô bạn thân của Mạt Mạt. Cô ấy rất tùy hứng, thường xuyên cãi nhau với mình, có một lần trong giờ nghỉ trưa, cô ấy vừa khóc vừa hò hét cãi nhau với mình ở trong phòng học, mình nhất thời tức giận còn đập vỡ cả kính trong phòng. Lúc đó, vừa đúng lúc Mạt Mạt đi ăn xong quay về, nhìn thấy mảnh thủy tinh vỡ tùm lum, cùng cô bạn thân đang khóc lóc liền giận tới tím mặt, giơ tay lên định đánh cả mình. Lúc đó mình không biết thế nào lại cảm thấy cô ấy như vậy thật đáng yêu."

Cố Vị Dịch không nói câu nào, chờ cậu ta nói tiếp. "Có phải là rất biến thái không? Sau đó, mình bất giác liền chú ý tới nhất cử nhất động của Mạt Mạt. Rồi mình cũng chẳng nhớ là đã xảy ra chuyện gì nữa, chỉ biết là mình và cô bạn gái kia chia tay. Từ đó, mình mượn cớ thất tình để bắt Mạt Mạt ở bên mình, cùng ăn cơm, cùng đọc sách, cùng trò chuyện mỗi ngày." Phó Phái đang chìm trong những ký ức của riêng mình, "Sau đó, mình thật là ngu ngốc khi lựa chọn tỏ tình với cô ấy vào ngày Cá tháng Tư, và cô ấy đồng ý".

"Sau này vì sao lại chia tay?" Cố Vị Dịch không nhịn được hỏi một câu.

"Một tuần sau cô ấy mới phát hiện ra ngày hôm đó chính là Cá tháng Tư, vô cùng tức giận, đòi phải chia tay, thế là bọn mình chia tay." Phó Phái tự giễu, nói, "Mình đây đúng là tự mình gây họa, còn biết trách ai?"

"Cứ thế mà chia tay sao? Cậu không níu kéo à?" Cố Vị Dịch cảm thấy không thể tin được.

"Lúc đó mình cảm thấy cô ấy chuyện bé xé ra to, không chịu xuống nước để dỗ dành cô ấy. Hơn nữa, mình cứ nghĩ rằng cô ấy sẽ luôn ở ngay trước mặt mình, không chạy đi đâu được." Phó Phái khẽ nhún vai, "Thực ra cho tới bây giờ mình vẫn không hiểu cô ấy đang tức giận điều gì."

Cố Vị Dịch muốn nói gì đó, nhưng lại chẳng biết phải nói sao. Tình yêu vốn là một điều kỳ lạ, ai mà nói rõ được cơ chứ. Mạt Mạt nằm trên giường suy nghĩ vẩn vơ, toàn thân không chỗ nào là không thấy đau nhức. Hôm nay đúng là một ngày dài lê thê.

"Mạt Mạt, cậu có đói không?" 'Đàn chị' hỏi cô.

"Không đói, chẳng có khẩu vị ăn uống gì cả." Mạt Mạt lắc đầu, "Lúc nãy Phó Phái mua cái gì về thế?"

"Toàn đồ ăn vặt, cũng chẳng mua cái gì mềm mềm dễ ăn cho cậu." 'Đàn chị' tiện miệng nói, "Con người thì không đến nỗi nào, nhưng chẳng biết chăm sóc người khác gì cả!"

"Người ta đã mua đồ về cho cậu ăn rồi mà cậu còn nói người ta như thế?!" Vương San thò đầu ra nửa đùa nửa thật nói.

"Ồ, cậu còn chưa bước chân ra khỏi cửa để gả cho người ta mà đã nói đỡ cho người ta rồi à?" Mộng Lộ nói xen vào, cũng nói nửa đùa nửa thật.

"Mộng Lộ, cậu nói cái gì đấy?" Vương San bẽn lẽn nói.

"Thực ra đàn ông không chu đáo cũng chẳng sao cả, quan trọng là phải thật lòng, những cái khác từ từ rèn luyện cũng được." 'Đàn chị' cảm thán, "Mình thấy Phó Phái rất thật lòng đấy chứ, suốt bốn năm qua đối với cậu chưa hề thay đổi."

"Xì, số bạn gái mà cậu ta qua lại trong mấy năm đại học có thể xếp thành đội bóng rồi." Mạt Mạt phản đối.

"Chưa biết chừng đó chỉ là mấy bông hoa dại vớ vẩn thôi, cậu ấy vẫn đang đợi một bông hoa là cậu." Mộng Lộ cũng góp vui, "Sao cậu lại chưa từng xem xét tới việc ở bên cậu ấy?"

"Mạt Mạt người ta đã nói là không thể có chuyện đó rồi." Vương San không kìm được nói.

"Đúng thế, mình không có hứng thú." Mạt Mạt tán đồng.

"Thôi bỏ đi, cái miệng của cậu còn cứng hơn cả vỏ sò, không thứ gì có thể cạy ra được. Chẳng có gì vui." 'Đàn chị' nhún vai rời đi. Mộng Lộ đưa mắt nhìn Mạt Mạt rồi buông một câu bâng quơ, "Cũng chẳng biết là cậu đang sợ hãi điều gì?" rồi cũng rời đi. Mạt Mạt cười khổ, đối với Phó Phái, đúng là cô luôn sợ hãi.  Cô của năm đó, đầu óc đúng là bị cửa kẹp rồi mới đồng ý qua lại với cậu ta.

Đó là một buổi chiều hoàng hôn, cô cùng Phó Phái đi dạo trong vườn trường. Cậu ta vừa đi vừa dạy cô cách xoay quả bóng rổ trên một ngón tay, nhưng mãi mà cô không thể học được, giận dỗi vứt trả quả bóng cho cậu ta. Phó Phái ôm quả bóng, chiếc áo sơ mi đồng phục màu trắng vì ướt đẫm mồ hôi mà dính sát vào người, ánh chiều tà như phủ một tầng ánh sáng vàng lên đôi vai cậu. Phó Phái cười nói, "Mạt Mạt, hay là cậu làm bạn gái tôi đi?" Cô bị cậu ta làm cho sợ hãi, cúi gằm mặt theo phản xạ, ánh nắng chiều phản chiếu bóng của hai người lên mặt sân, trong lòng cô chợt thấy ấm áp, khẽ gật đầu. Tối hôm đó, trước mắt Mạt Mạt chỉ toàn là nụ cười của Phó Phái, trong đầu không ngừng vang lên giọng nói đầy từ tính của cậu ta: "Mạt Mạt, hay là cậu làm bạn gái tôi đi? ... Mạt Mạt, hay là cậu làm bạn gái tôi đi? ... Mạt Mạt, hay là cậu làm bạn gái tôi đi? ... Mạt Mạt..."

Khi đó, cô đã phải chịu đựng rất nhiều áp lực to lớn, phải hy sinh cả tình bạn để qua lại cùng Phó Phái. Từ Tiệp Nhi sau khi biết chuyện đã không tiếc lời mắng cho cô một trận, rồi tuyên bố tuyệt giao với cô. Bạn bè đều chỉ trỏ sau lưng cô rất nhiều. Tất cả những điều này cô đều có thể chịu đựng được. Có điều, cho dù phải trải qua những điều đó, cô vẫn cảm thấy thật ngọt ngào. Sau khi tan học, hai người cùng nhau đi ra khu ăn vặt để ăn kem, trong giờ học lén liếc mắt đưa tình với nhau dưới ánh mắt nghiêm nghị của thầy cô, sau đó cả hai cùng mỉm cười, giờ tự học thì lén viết thư truyền tay nhau, mà chỉ toàn viết về những chuyện không đâu...

Cô của khi ấy đúng là rất thích, rất thích Phó Phái, chỉ trong vòng một tuần đã có thể viết được một cuốn sổ nhật ký dày cộp cho cậu ta, định bụng sẽ tặng cho cậu ta vào ngày sinh nhật cậu. Nhưng tiếc là không kịp... Vừa nghĩ tới đây, Mạt Mạt liền lôi một cuốn sổ nhật ký ở ngay dưới gối ra. Đó chính là cuốn sổ nhật ký mà năm đó cô đã viết cho Phó Phái. Suốt bốn năm đại học cô chưa từng giở ra dù chỉ một lần. Mạt Mạt luôn đem theo nó bên mình là để nhắc nhở bản thân tuyệt đối đừng bao giờ rung động trước cậu ta nữa.

Cô lật mở cuốn số nhật ký ra, trang bìa gác còn vẽ rất nhiều trái tim nhỏ, không kìm được lại bật cười, đúng là trái tim thiếu nữ lúc nào cũng chỉ có tình yêu. Cô giở qua trang bìa gác, trang đầu tiên của cuốn sổ chỉ viết có một câu. Chính Mạt Mạt cũng thấy sững sờ vì những bút tích ngây ngô ấu trĩ của mình ngày nào.

Cô vội vàng gấp cuốn sổ lại. Năm đó, cô đã từng nghiêm túc, đã từng dũng cảm với tình cảm của bọn họ tới như thế, thế mà tất cả những khởi đầu ấy lại chỉ vì một câu nói đùa ngày Cá tháng Tư của cậu ta. Hơn nữa, cô cũng chỉ tức giận hết ngày hôm đó thôi, suốt một tuần lễ tiếp theo, cô luôn chờ đợi cậu ta tới dỗ dành mình, đợi cậu ta cho cô một bậc thang để leo xuống, nhưng cậu ta lại chẳng có động tĩnh gì, ngay cả một lời xin lỗi cũng không có, chỉ nói một câu: "Hay là chúng ta cứ làm bạn bè nhé?" sau đó lại bắt đầu kết giao với những cô bạn gái mới. Bạn bè thôi chứ gì? Cậu ta có thể làm được, đương nhiên là cô cũng có thể làm được!

Cuốn sổ bị Mạt Mạt ném xuống phía cuối giường hơi hé mở, dưới ánh sáng lờ mờ của ngọn đèn, người ta có thể nhìn thấy dòng chữ như ẩn như hiện: "Nụ cười của cậu làm huyên náo cả tuổi xuân của tôi!"

—————
2608 từ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro