một

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

lee minhyeong khẽ rít lên một tiếng, hai bàn tay lạnh cóng của hắn điên cuồng chà sát vào nhau, chóp mũi hắn đỏ ửng, cố gắng chen chúc vào trong chiếc khăn quàng cổ đã bạc màu, xoa lấy bờ vai đang run lên bần bật, hắn thở ra mấy ngụm khói trắng dày đặc, dùng lòng bàn tay hứng lấy rồi tiếp tục lặp lại hành động ma sát chúng với nhau với hi vọng tạo nên luồng nhiệt đủ để hắn chống chọi được cái thời tiết cắt da cắt thịt tối nay.

hắn giờ thì cũng đã hai mươi hai tuổi, vừa mới trưởng thành được hai năm tròn, trai tráng to khỏe lại chui rúc trong một căn nhà sập sệ của một khu dân cư cũ thuộc diện giải tỏa, cha mẹ hắn trước đây vì tin người bị lừa lọc kí vào đơn nợ năm trăm triệu won, túng quẫn phải bán nhà, tán gia bại sản, họ hàng từ mặt không ai muốn dây dưa. minhyeong đang học dang dở cấp ba đột nhiên bị ép nghỉ, gia đình lục đục rồi cả hai người kia chọn đến con đường tự vẫn, để lại mình hắn không bằng cấp, không kinh nghiệm, không có gì trong tay gánh vác hết toàn bộ số tiền nợ khổng lồ. hắn chạy ngược xuôi, thuyết phục được cái chết của cha mẹ hắn là tai nạn, tiền bảo hiểm nhận về may thay đỡ được hắn kha khá, người ta thấy hắn còn nhỏ, nên mắt nhắm mắt mở đối với hắn nhẹ nhàng hơn mấy con nợ khác.

ban đầu, hắn chỉ có thể làm công việc lao động chân tay, ngày ngày tối tăm mặt mày khuân vác tới kiệt sức, ông chủ mà thấy hắn tội nghiệp tiền lương hắn nhất định sẽ tự dưng cao thêm. ấy nhưng từ lúc hắn bước qua lễ trưởng thành, hắn có làm gấp hai gấp ba thì tiền lương hắn vẫn y vậy, gia hạn trả nợ cũng thu hẹp lại, số lần bị réo nợ nhiều lên phát sợ, tiền lãi dần dần tăng, cứ theo đà này, trừ được vài phần trăm tiền nợ tiền lãi đã cộng vào gần hết, tháng nào cũng trắng túi không đủ ăn. nhận thấy bản thân không còn đặc quyền như trước, hắn học cách chạy theo mấy thằng du côn cuối đường, tuy bọn chúng không tốt lành gì, nhưng giúp bọn chúng trốn tầm truy đuổi của cảnh sát, hay lâu lâu tìm cho bọn chúng được tên nhà giàu ất ơ ở đâu đó để trấn lột, hắn sẽ được hưởng không ít tiền, dù sao cũng không có hại cho hắn. minhyeong chỉ đơn giản cảm thấy, việc gì kiếm ra tiền hắn nhất định sẽ làm cho kì bằng được mới thôi.

cúi đầu húp vội ngụm nước mì còn đang nghi ngút khói, hắn khó khăn nuốt cái hương nồng đậm mặn chát của gói gia vị sắp hết hạn xuống bụng, cổ họng hắn đắng ngắt, đau điếng, từ sau lần xin khất hạn trả nợ tháng trước bị jeong hwangjoon, gã đòi nợ thuê, nhét thẳng đầu thuốc lá bén lửa vào mồm thì tới giờ vị giác hắn vẫn chưa khôi phục được, mấy lần hắn cầm gương soi thật kĩ, "tiền thuốc sẽ ngốn kha khá tiền trả nợ cho coi, vài ba hôm nữa là đỡ ấy mà", thế đấy, hắn nghĩ thầm. nhét đống giấy vụn trên bàn cùng hộp mì cạn nước vào túi nylon rồi buộc chặt lại, tháo chiếc khăn quàng cũ nát đặt lên ghế, khoác tạm bên ngoài thêm cái bomber, minhyeong xỏ dép, lười biếng bước ra khỏi nhà đi tới đầu ngõ gần đấy quăng túi nylon cạnh chân thùng rác công cộng, chỗ này vốn dĩ chất đầy rác ứ đọng tới nỗi dưới mấy bịch tối màu thậm chí còn chảy ra cả loại chất lỏng đen hoắm bốc mùi như xác chết. chịu thôi, ở cái nơi chẳng khác nào khu ổ chuột là bao này hắn cũng không trông chờ được gì mấy. thật ra minhyeong luôn nghĩ rằng, nếu trả xong nợ thì cuộc sống hắn sẽ tốt đẹp lên như bao người, dù điều đó có xa vời đi chăng nữa, suy cho cùng hắn vẫn là muốn giữ cho mình nổi một tia hi vọng về tương lai không tăm tối không giống hắn của bây giờ.

"con mẹ mày!"

tiếng va chạm làm hắn chợt giật mình, tất nhiên hắn đủ nhạy bén để phát hiện giọng nói vừa rồi không xa lạ lắm, cẩn trọng xem xét, hắn thấy lũ du côn duy nhất ở con phố này đang lôi xềnh xệnh thằng nhóc nhỏ tuổi, hắn đoán chắc cũng cùng hội với lũ trẻ ăn xin lâu lâu trộm cơm của lũ chó mèo mà mấy ông bà già đặt ngoài đường, vào góc tường, chặn ba hướng, tên cầm đầu xách cổ áo thằng nhóc kia lên, mặc thằng nhóc vùng vẫy vì cơ thể gầy gò cùng đôi chân không chạm đất, cứ thế thẳng tay nhắm thẳng vùng bụng nhóc mà đấm.

"mày dám đẩy tao? quần áo tao bẩn rồi tính sao đây? thằng ranh con."

ồ, ra là bị bọn chúng bắt nạt rồi chống cự không thành, mới rơi vào tình cảnh này. ừ thì, kẻ yếu lúc nào cũng phải cam chịu vậy thôi, vùng dậy được thì tốt, không thì yên phận để kẻ mạnh chà đạp, hắn quen rồi, đối mặt với thứ xảy ra trước mắt chỉ nhún vai, đm, lạnh chết mẹ còn đứng đây bao đồng nhìn chúng nó đánh nhau, về nhà ngủ cho xong. toan quay lưng, không hiểu trời sai hay đất khiến hắn nhìn trúng nhúm giấy gói gọn nằm lăn lóc ở chỗ rác rưởi hôi thối khi nãy hắn vừa bước qua, người bạt mạng trong xã hội như hắn liếc qua hẳn biết ngay sau lớp giấy có gì, tiền, chắc chắn là tiền, còn là nhiều tiền, trông thế ít nhất phải mấy triệu won. trong lúc mạch não hắn đang đình trệ để tiếp nhận thông tin, phía sau hắn lần nữa văng vẳng giọng nói lè nhè lạc đi do rượu bia mà hắn nhận xét là vô cùng khó nghe của gã đại ca, minhyeong tiếp thu chữ được chữ mất, nhưng những chi tiết chủ chốt hắn lại nắm được không sót điểm nào.

"tiền của bọn bố mày để đâu rồi!?"

tiền, của chúng nó.

"ai cho mày cái gan dám trộm cả đồ của tao đấy!?"

thằng nhóc kia, ăn trộm.

"đói đến ngu luôn à, mày có biết năm triệu won thì cái loại như mày cả đời này cũng chưa chắc kiếm nổi không!?"

năm, triệu won.

lee minhyeong như bừng tỉnh.

tận năm triệu won ? ? ?

chẳng kịp suy nghĩ, hắn lập tức lao ra túm lấy nhúm giấy rồi chạy biến khỏi ngõ tối, cứ sợ có người phát hiện, lúc dừng lại ở đầu ngõ mồ hôi hắn đã nhễ nhại hai bên thái dương, bàn tay bóp chặt cọc tiền run rẩy không thôi. ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào số tiền nhắc tên đã thấy choáng, nghi ngờ về lòng tham bất chợt nổi lên của chính mình, đã bao lần bà hắn dạy đó là cái tính xấu của con người, nhưng hắn vẫn không vì thế tự vấn lương tâm.

trời đã trở lạnh rồi mà, lâu lắm hắn chưa được một bữa no, cổ họng hắn âm ỉ tàn tạ sắp hỏng, cũng gần đến hạn nộp tiền chủ nợ nữa.

hắn gật gù, tự cho đấy là cái cớ để hợp lí hóa việc hắn làm, thằng nhóc bị hội đồng như vậy, chưa chắc sống được nữa nói gì tìm tiền, thế thì hắn cứ đem tiền tiêu sạch là hết tội thôi.

"mà nó có chết không nhỉ?" minhyeong vừa lẩm bẩm vừa nhớ về nhóc con da bọc xương, người bé tí lại còn xấu xấu, hai tay ôm đầu ngồi co ro trong góc chịu đòn, ruột gan hắn rục rịch cào cấu cầu xin hắn hãy cứu lấy nó, nó nhỏ bé, hắn đừng bỏ mặc nó tội nghiệp, dẫu hắn không hiểu vì sao mình phải làm thế.

hắn có tốt đến mức đấy đâu.








lee sanghyeok tưởng mình sắp từ bỏ.

em nào có biết năm triệu won nhiều hay ít, càng chẳng biết đám khốn nạn luân phiên đạp xuống cơ thể em là ai, em rét, em đói, không có tiền nữa chắc em chết mất, em đường cùng rồi. giữa những cơn đau mất cảm giác, em bật khóc, em đã sai, nhưng em không muốn quay đầu, đứa trẻ lớn lên cùng muôn vàn tệ nạn xấu xa ở cái chốn quỷ ma mang hình dạng con người này có thừa nhận thức rằng dẫu đem tiền trả về chủ vẫn sẽ bị đánh chết mà thôi.

em mới chỉ mười bảy tuổi,

"này! bình tĩnh, nó còn nhỏ."

em còn nhỏ,

"tha cho nó."

tha cho em.

sanghyeok lơ mơ nghe được một giọng nói khác lạ chưa từng có trong ký ức, khi âm thanh kết thúc cũng là lúc em ngưng nhận về những dấu chân như trời giáng về tấm lưng đầy rẫy vết bầm tím tụ máu đáng thương. lồng ngực em phập phồng tìm hơi thở, từng đợt khí lạnh âm ẩm mùi đất tràn vào phổi lại là một lần em nhăn mày vì đau đớn, em thấy tiếng nói ấy yên bình quá, không biết là do nó ấm áp hay là do nó đã chấm dứt sự hành hạ cho em, chẳng lẽ thần chết đến đón em rồi. nghĩ tới đây, nước từ khóe mắt em càng chảy nhiều hơn, năm ngón tay khẳng khiu cào miết trên mặt đường, bờ vai run lên bần bật, lee minhyeong nhìn thì ngỡ em hấp hối không còn chống chịu nổi, làm hắn càng vội vã mở lời.

"nó trộm tiền chúng mày à? phải cái này không?"

khoảnh khắc hắn đưa ra bọc tiền vuông vắn, tên đại ca sắc mặt chuyển từ đen sang đỏ, khoái chí chộp lấy sấp tiền ha hả liếm ngón tay đếm thật kĩ, chỉ có lee sanghyeok bàng hoàng vừa nhận ra em chưa chết, và số tiền em khổ sở ăn đủ thứ đòn đau để trộm được kia bị người ta trả về rồi. em rúm ró, nguầy nguậy lắc đầu, nhưng minhyeong sợ em tiếp tục bị đánh, trước khi em cố gắng nhích mình lên gần hắn, hắn đã nhanh chóng vỗ vai gã cầm đầu.

"đúng chưa? thôi tha cho nó."

"tha cái đéo gì, bé tí tuổi ranh mà học đâu ba cái trò-" dường như gã thật sự vơi đi tức giận, định bụng giơ chân đá vào đùi em, hắn nhờ thân hình to khỏe, xoay gã quay về phía khác, che chắn em nằm sõng soài dưới nền bụi.

"nào nào tha đi, chỗ này tồi tàn chứ mày mà giết nó cảnh sát mò đến cũng mệt."

"nhưng hôm nay tao muốn đập chết cái mặt nó!"

"kệ nó đi, mày nể tao tìm tiền cho mày này."

hướng mắt theo lũ côn đồ cầm tiền đi mất, em nhắm nghiền hai mi, sụt sịt mệt mỏi. thế rồi hắn xốc em dậy, sanghyeok xây xẩm mặt mày, choáng váng ngã ra sau, may mà hắn đỡ cổ em kịp thời tránh được bức tường gạch cứng cáp suýt va đập với mái tóc đen tuyền lấm lem bùn đất.

hắn vung vẩy bàn tay nhằm xác nhận liệu em còn giữ được ý thức hay bị đánh đến khù khờ: "nhóc con, còn tỉnh không?"

em đã lả đến mức không muốn trả lời, mùi hương mì ăn liền thoang thoảng trên quần áo hắn làm em chú ý, tự dưng người trước mắt mếu máo gục xuống làm hắn lo lắng vỗ bèm bẹp lên má em vài cái.

"này!"

"tôi đói..."

"?"







lee minhyeong chép miệng, khó hiểu nhìn chằm chằm tờ hóa đơn từ cửa hàng tiện lợi ngốn hết của hắn nửa ngày lương chỉ vì hắn bộc phát lòng tốt mua cho một đứa trẻ chưa từng gặp qua chút băng cá nhân cùng thuốc bôi ngoài da, à còn cả hộp mì để em ăn lót dạ nữa. sanghyeok vùi đầu xuống ăn cho thỏa cơn đói như bụng sắp dán vào lưng, chốc chốc lại nghe tiếng hắn nhắc em cẩn thận kẻo bỏng, xong xuôi mới dám len lén liếc mắt tới gã trai khi nãy đã dịu dàng giúp em sát trùng vết thương. thành thật mà nói em nào biết hắn là ai, càng không hiểu tại sao hắn giải vây cho mình, cảm xúc trong em dâng trào, chẳng nhớ bao lâu rồi mới xuất hiện người đối xử với em như thế, quan tâm em như thế, em lee bối rối mãi không nói thành câu.

"c-cảm ơn..."

minhyeong để ý em đã ăn xong, cũng không buồn tính toán chuyện tiền nong, chỉ gật đầu thay lời đáp.

"nhóc tên là gì?"

"lee sanghyeok."

"khó khăn lắm à?"

đôi môi vừa thốt ra hắn đã muốn tự tát mình một cái, tất nhiên phải túng thiếu lắm nên mới đi trộm tiền, còn xui xẻo đụng trúng lũ du côn, đến cả hắn còn không kiềm nổi trước đống tiền đấy. lee sanghyeok im lặng ngồi bần thần, chưa đợi hắn kịp bào chữa, em đã thừa nhận.

"tôi không có gia đình."

"à..."

hắn nhìn cẳng tay gầy nhòm của em, da sạm đi vì dãi nắng, đuôi tóc dài chạm cổ không được cắt tỉa gọn gàng. năm hắn bằng tuổi em, dù có khổ sở, ít ra hắn vẫn có nhà, có ông bà để bữa đói bữa no. không tiện hỏi quá nhiều về đời tư, chỉ thấy lee minhyeong mò mò túi áo túi quần, đưa cho em vài đồng bạc lẻ còn sót lại trên người, sanghyeok trố mắt ngây ngốc, xua tay từ chối nhưng hắn một mực dúi hết vào ngực em.

"sĩ diện không mài ra ăn được đâu."

câu này hắn nói với em, đồng thời nói với mình, để đêm hôm ấy hắn nằm thở dài, đi tong tiền lương hắn cày cuốc một ngày, dẫu vậy hắn thầm mong đứa trẻ ấy sẽ không phải chết trong cái lạnh tối nay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro