3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Taehyung không thể tin vào cuộc đời của mình. Những thứ như thế này chưa bao giờ xảy ra với những người như anh. Và anh không có ý nói rằng anh là một người khá tự ti, nhưng đó chỉ là sự thật. Mọi người thường tiếp cận Jimin, chứ không phải anh. Đặc biệt là những anh chàng đẹp không chê vào đâu được như Jeon Jungkook. Taehyung không thể tin được rằng cậu ấy không chỉ tiếp cận anh mà còn mời anh về kí túc xá của mình. Có một chút đau lòng khi Jungkook dường như thậm chí còn không biết tên của mình, nhưng không sao cả. Taehyung đã không mong đợi bất kỳ điều gì trong số này xảy ra ngay từ đầu, ngay cả khi nói chuyện với cậu nhiều như hôm nay.

Anh đang rất lo lắng khi đi về phía phòng ký túc xá của Jungkook. Cậu ấy chỉ sống cách nhà anh hai tòa nhà nhưng Taehyung đến đó tận hơn mười lăm phút, anh không muốn đến quá sớm vì như vậy anh sẽ trông như một kẻ thất bại. Anh cảm thấy hơi khó xử vì đã không nói cho Jimin biết về chuyện này, nhưng Taehyung biết người bạn thân nhất của anh sẽ lại vẽ nên một bức tranh tình yêu lãng mạn cho anh và Jungkook dù cả hai đơn giản chỉ là mới nói chuyện. Jimin biết Taehyung có cảm tình với Jungkook và luôn hay trêu nghẹo anh, anh chắc chắn rằng nếu Jimin biết chuyện này thì có lẽ cậu ta sẽ lôi theo anh cùng với giấy đăng kí kết hôn đến ký túc xá của Jungkook và làm cho cậu ấy hoàn toàn hiểu rõ ràng rằng Taehyung yêu cậu nhiều như thế nào.

Nhưng Taehyung thực lòng không muốn nghĩ đến những điều đó. Anh đã tự khiến mình như một gã ngốc nghếch trong thư viện, có lẽ đã đủ tạo ra ấn tượng ban đầu rất xấu rồi ... nhưng dù sao thì Jungkook cũng đã mời anh đi chơi. Anh biết đó có thể là vì cậu ấy chỉ cần giúp đỡ cho dự án của họ nhưng thành thật mà nói, Taehyung không có bất kỳ người bạn nào khác ngoài Jimin, vì vậy đi chơi với một người khác khiến cảm thấy căng thẳng.

Taehyung đoán rằng Yoongi, SeokJin và Namjoon cũng là bạn của anh, nhưng anh chỉ gặp họ thông qua Jimin nên anh không chắc họ thực sự được tính là bạn. Anh cũng chưa bao giờ nhìn thấy họ bên ngoài trường học nếu không phải vì Jimin đã mời anh đến ngay từ đầu. Taehyung biết anh có thể sẽ kết thân với những người bạn khác nếu anh cố gắng, nhưng đó là điều ... anh không thể nào làm được.

Tay Taehyung đã chai sạn và run rẩy khi anh bước lên cầu thang về phía ký túc xá của Jungkook, và ngay khi mắt anh tìm thấy số phòng mà cậu đã nhắn tin cho mình hôm nay, anh cảm thấy nhịp tim của mình đang tăng vọt một cách nguy hiểm trong lồng ngực. Mình có thể làm được điều này, Taehyung. Nó chỉ là một buổi học nghiên cứu. Mình có thể nói chuyện với Jungkook, rồi mình cũng có thể nói chuyện với người khác. Nó sẽ ổn thôi. Nhưng điều tồi tệ nhất có thể xảy ra là gì? ... Được rồi, đừng suy nghĩ bậy. Đừng nghĩ về điều đó nữa.

Taehyung có thể dễ dàng nghĩ ra hàng tá kịch bản khủng khiếp từ chuyện này, vì vậy anh gõ cửa trước khi tâm trí anh liên tưởng đến một kịch bản duy nhất có thể khiến anh phải bỏ chạy và trở về ký túc xá thoải mái của mình.

Taehyung ngạc nhiên vì cánh cửa mở ra nhanh như thế nào khi Jungkook dường như thể cũng đang chờ đợi anh  tới vậy. Cậu ấy trông thậm chí còn đẹp hơn những gì anh có thể nghĩ, dù cậu chỉ mặc quần áo bình thường; quần jean sẫm màu và một chiếc áo hoodie xám, mái tóc thậm chí có chút lộn xộn như thể cậu ấy đã luồn ngón tay qua lọn tóc. Taehyung tự hỏi mình có trông trẻ trung hơn với chiếc áo len lông tơ màu vàng nhạt và quần jean xanh đang mặc hay không.

"Dạ anh vào đi."

Taehyung bước vào trong và hơi sửng sốt trước sự ngăn nắp và gọn gàng của kí túc xá. Nó không giống như nơi anh và Jimin ở, đó là một mớ hỗn độn vì Jimin thích ném đồ đạc lung tung và quần áo của cậu ta luôn trải khắp xung quanh nhà ngay cả khi Taehyung từng cầu xin cậu ta đừng làm như vậy nữa. Thường thì vào cuối ngày Jimin sẽ tự dọn dẹp, nhưng Taehyung không thích thói quen của Jimin. Anh ước mình có thể sống trong một ký túc xá như thế này, với những chiếc giường được ủi thẳng băng, sàn nhà sạch sẽ và các ngăn tủ đóng kín.

“Chà, cậu thực sự sống rất ngăn nắp đó” anh thừa nhận, ngưỡng mộ những cuốn sách và giấy tờ được xếp thành hàng trên bàn làm việc. Nó trông giống như một bức ảnh được chụp từ pinterest.

“Ừ, bạn cùng phòng của tôi hiếm khi ở đây nên chỉ có tôi thôi. Tôi thích giữ nó gọn gàng như thế này, ”Jungkook trả lời. "Anh ngồi đi."

Taehyung bẽn lẽn cười khi làm theo và ngồi xuống chiếc ghế trống duy nhất trong phòng. "Cảm ơn cậu."

Anh nhìn Jungkook ngồi bên mép giường của cậu và đó là lúc tâm trí Taehyung bắt đầu chạy đua với những suy nghĩ. Anh đang ở ký túc xá của Jungkook . Anh có thể ngửi thấy mùi nước hoa thơm ngát của cậu trong phòng: mùi gỗ tuyết tùng và một chút hương chanh tươi mát.

Taehyung quyết định lấy cuốn sách của mình và nhảy ngay vào buổi học trước khi anh sẽ nói điều gì đó kỳ lạ hoặc xấu hổ.

"Vậy là tôi đã hoàn thành hai câu hỏi đầu tiên của bài-"

“Tôi rất thích cặp kính của anh ” Jungkook đột ngột lên tiếng. Toàn bộ cơ thể Taehyung đông cứng khi anh ngước lên khỏi cuốn sách đang được mở để trên đùi. Người trẻ tuổi hơn đang nhìn chằm chằm vào anh như thể cậu ấy đang thật lòng khen ngợi chứ không phải là câu nói xã giao bình thường.

"Hở? Ừm, cảm ơn cậu… ”

"Xin lỗi nhưng hồi nãy anh đang nói tới đâu rồi ạ?"

"Ừm...Phải rồi, tôi nói tôi đã làm xong hai câu hỏi đầu tiên nhưng tôi có thể hướng dẫn lại cho cậu nếu cậu chưa hiểu và sau đó chúng ta có thể tiếp tục với phần còn lại. " Taehyung nói, và ngạc nhiên khi thấy giọng mình vẫn đều đều trong toàn bộ câu.

“Chắc chắn rồi, nghe hay đấy,” Jungkook trả lời, lấy cuốn sách của mình trên bàn. Taehyung đợi cho đến khi đến khi cậu lật đến cùng trang với mình thì bắt đầu giải thích khái niệm chính của dự án, lập luận mà giáo viên nói là muốn họ tập trung vào và nhắc nhở cậu ấy về độ dài mà giáo viên yêu cầu họ nên làm. Jungkook có vẻ hơi mất tập trung khi Taehyung giải thích nhưng khi xong việc, cậu ấy nhanh chóng bắt tay vào giải quyết câu hỏi. Taehyung để mặc khi cậu bắt đầu đọc phần thứ ba mà cậu chưa hoàn thành, gạch chân một số từ khóa cho bài học sau đó.

Họ im lặng trong một khoảnh khắc, Taehyung cực kỳ cố gắng tập trung vào nhiệm vụ trước mắt và không nhìn lên Jungkook. Thật khó sự rất khó khăn, nhưng anh xoay sở được.

Vài phút sau, Jungkook đột nhiên hỏi, "Vậy, anh có từng đi dự tiệc mừng tân sinh viên năm ngoái không?"

Taehyung hé môi trước khi thốt ra, "Không hẳn, không."

“Nhưng mà tôi nghĩ rằng tôi đã nhìn thấy anh một lần. Anh đã đến cùng với người bạn của mình, anh Jimin phải không? ”

Người lớn tuổi hơn không thấy lạ khi Jungkook biết tên của Jimin, vì anh biết rằng toàn bộ sinh viên trường đều biết cậu ấy. Điều kỳ lạ là Jungkook vẫn nhớ cậu đã gặp anh ở bữa tiệc đó từ một năm trước, ngay khi Taehyung lần đầu tiên nhìn thấy cậu. "Tôi tưởng rằng cậu không thực sự biết tôi?"

“Ý tôi là, tôi có nhớ khuôn mặt của anh" Jungkook vội vàng giải thích.

“Ồ… à, tôi đã đi đến đó vì Jimin khăng khăng muốn vậy nhưng tôi không thường… thích mấy nơi đó lắm.” anh thừa nhận. Anh lo sợ rằng Jungkook có thể nghĩ rằng anh đang biện minh hay gì đó nhưng thay vào đó, cậu bé gật đầu hiểu ý.

“Ừ, tôi đi vài lần một tháng nhưng tôi biết nó có thể có hơi…” cậu nhăn mặt. "Tôi không biết, tôi không thực sự hiểu được việc tại sao nên lãng phí thời gian cuối tuần vào nó."

“Đúng vậy, tôi không hiểu tại sao mọi người lại thích điều đó” anh cười khúc khích, chuyển hướng nhìn sang cuốn sách hoặc ngón tay của mình hay bất cứ thứ gì khác vì Jungkook tiếp tục nhìn thẳng vào mắt anh và điều đó khiến anh ngượng ngùng. “T-tôi thường hay làm mấy chuyện kì quái lúc say rượu và cảm giác nôn nao đã đủ khiến tôi không bao giờ uống nổi nữa.”

“Đúng vậy, những lúc say chắc chắn rất kinh khủng,” Jungkook thở dài. “Nhưng anh vẫn đi vì bạn của anh mà? Anh phải thực sự quan tâm đến anh Jimin lắm. Bạn bè của tôi không bao giờ chịu làm điều gì đó cho tôi cả."

Taehyung mỉm cười với điều đó, nghĩ về Jimin và tiếng cười dễ lây lan của cậu ấy, đôi mắt trong sáng và sự bảo vệ vô tận của cậu ấy đối với anh. “Tôi yêu cậu ấy, cậu ấy là bạn thân nhất của tôi và luôn ở bên tôi. Tôi sẽ làm gần như bất cứ điều gì cho Jimin nên việc đi dự một vài bữa tiệc không phải là vấn đề lớn ”.

Jungkook cười đáp lại anh. "Nó nghe thật là tuyệt."

"Cậu không có ... bất cứ người bạn như vậy sao?" Taehyung hỏi, ngẩng đầu ngạc nhiên trước khi nhận ra điều đó có lẽ hơi riêng tư và anh hầu như không biết Jungkook có muốn trả lời những câu hỏi như vậy. "Xin lỗi, cậu không cần phải trả lời-"

Jungkook lắc đầu, rõ ràng là không hề bối rối trước điều đó. “Không, không sao đâu. Tôi có bạn bè nhưng tôi đoán không có ai… giống như anh cả ”.

Taehyung ngay lập tức cảm thấy có lỗi với cậu ấy, ngay cả khi nó có thể không làm Jungkook dày vò nhiều như anh nghĩ. Anh nghĩ người như Jungkook chắc sẽ có nhiều bạn bè, thậm chí là những người bạn tuyệt vời để chơi với người tuyệt vời như cậu, và cậu không phải trải qua cảm giác cô đơn giống như anh. Nhưng khi nghe Jungkook nói về điều đó, Taehyung gần như đồng cảm với cậu, khiến anh nghĩ rằng Jungkook có thể thực sự trải qua một cuộc sống cô đơn giống như anh vậy.

"Ừmm, tôi hy vọng cậu có thể tìm kiếm được một người bạn thực sự. Cũng có thể là một mối quan hệ yêu đương thay vì một tình bạn ” Taehyung nói thêm, và mặc dù ý định của anh là trấn an người trẻ tuổi hơn, anh đỏ mặt khi tự hỏi bản thân nếu nó có thể nghe giống như một... gợi ý, đại loại như vậy. Jungkook dường như không làm theo cách đó, bằng cách mím môi khi cậu nhún vai.

"Tôi không nghĩ sẽ tìm kiếm mối quan hệ vào lúc này ... quá phức tạp, nếu anh hỏi tôi."

Taehyung gật đầu. "Ừ, tôi hiểu ý của cậu ". Anh chỉ có một người bạn trai, hồi còn học trung học cơ sở. Jimin đã giới thiệu anh với Seojoon và họ đã hẹn hò trong một năm. Đó là ... một mối quan hệ khá ổn, không có gì đáng kể cả. Taehyung chưa bao giờ thực sự yêu anh ấy và anh biết người con trai kia cũng cảm thấy như vậy, nhưng Seojoon là mối tình đầu của anh... Nên anh sẽ không bao giờ quên đi người đó. "Chà, vì những gì nó đáng giá, ý tôi là ... chúng ta có thể làm bạn, nếu cậu muốn."

Jungkook mở to mắt trước điều đó, sự bối rối hiện rõ trên khuôn mặt cậu trước khi nó được giấu đi bằng một nụ cười nhỏ. “Nghe hay đấy. Nhưng thật đáng tiếc... ”cậu nói thêm.

"Sao cơ? Xin lỗi tôi...!"

“Tôi đùa thôi, anh đừng lo, đương nhiên tôi rất vui vì được làm bạn với tiền bối Kim.” Jungkook cười, và lần này Taehyung chắc chắn rằng cậu ấy có thể sẽ nhìn thấy đôi tai đỏ ửng của anh dù cách đó hai dãy nhà. Anh biết Jungkook cũng nhận thấy điều đó, nhưng anh rất vui vì cậu ấy không nói gì thêm về nó. “Ôi chết tiệt, xin lỗi. Chúng ta đang nghiên cứu vấn đề này ... Tôi đã hoàn thành hai câu hỏi, tôi nghĩ câu hỏi thứ ba khá đơn giản khi so sánh. "

Taehyung gật đầu, hơi ngạc nhiên vì Jungkook đã hoàn thành chúng nhanh như thế nào vì cậu ấy đã mếu máo bảo rằng không hiểu gì cả, nhưng khi so sánh câu trả lời của anh, anh thấy rằng đứa trẻ đã làm khá tốt.

Anh dành ba giờ trong ký túc xá của Jungkook, họ hoàn thành toàn bộ dự án cùng nhau và mặc dù họ không nói chuyện gì nhiều ngoài việc làm bài tập về nhà, Taehyung rời khỏi phòng của cậu với cảm giác vô cùng thoải mái. Anh đã phải lòng Jungkook kể từ khi nhìn thấy cậu ấy ở bữa tiệc đó, nghe giống như truyện cổ tích vậy, nhưng bây giờ khi nghe thấy tiếng cười của cậu nhắm vào mình, nhìn khóe môi hồng của cậu ấy nhếch lên để tạo thành một nụ cười hướng về phía mình, làm cho anh cảm thấy mình như đang lạc ở thiên đường vậy.

Khi về đến ký túc xá của mình, Jimin không thể ngừng nhìn anh Taehyung một cách kỳ lạ. Ánh nhìn đăm chiêu đến mức Taehyung ngượng ngùng đảo mắt và hỏi cậu ta có chuyện gì vậy.

“Trông có vẻ như cưng vừa ăn chiếc bánh sô cô la yêu thích của mình hay sao ấy” người bạn của anh cười với một cái cau mày bối rối. Taehyung quay lại và bắt đầu đi qua ngăn kéo của mình, lấy bộ đồ ngủ để tránh cho Jinin nhận ra một vết đỏ khác trên khuôn mặt của mình.

“Chỉ là một ngày học tốt ở trường, vậy thôi,” anh nói dối. Anh không cảm thấy thoải mái khi nói dối Jimin, nghĩ rằng đây có thể là lần đầu tiên anh làm điều đó nhưng anh chưa muốn cậu ta biết. Anh sợ nói ra điều đó sẽ khiến bản thân nhận ra rằng mình đang ảo tưởng như thế nào, trẻ con như thế nào. Hoặc tệ hơn, Jimin sẽ liều lĩnh đến nỗi sẽ nói lại toàn bộ sự việc cho Jungkook và lỡ như cậu ấy sẽ không bao giờ nói chuyện với anh nữa.

Anh thở dài khi tâm trí hình dung ra viễn cảnh khủng khiếp đó. Nó có thể xảy ra, nó thực sự là một khả năng rất lớn. Jungkook có lẽ chỉ đối xử tốt vì anh giúp cậu làm dự án và cậu ấy không thực sự có ý gì hơn cả.

Taehyung đang mong chờ vào điều gì?Một tình yêu chân thành với người anh thích sao? Những điều này có lẽ không bao giờ xảy ra với những người như anh...

Nhưng làm sao anh có thể không nghĩ về Jungkook được đây?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro