4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Vậy là mày đang lợi dụng người bạn thân nhất của anh chàng họ Park để có thể chui được vào quần anh ta sao?"

“Gì mà lợi dụng, mày nói như vậy nghe có vẻ khốn nạn đấy” Jungkook tròn mắt trả lời khi cậu lấy một chiếc áo sơ mi mới mặc vào. Hoseok từ trên giường nhìn chằm chằm vào cậu, vẻ mặt thản nhiên khi nghe cậu trả lời,

“Đó là bởi vì nó là như vậy. ”

Jungkook phớt lờ cảm giác tội lỗi nhỏ nhoi mà cậu cảm thấy ở trong lòng. Thật là ngu ngốc, Hoseok vốn dĩ không hiểu. Nó không phải là lợi dụng, vì cậu đâu có làm hại bất cứ ai. “Nhưng mà không phải tao chỉ nghĩ đến việc chui vào quần của anh ấy" Jungkook giải thích. “Tao thích anh Jimin, anh ấy có vẻ là một chàng trai tuyệt vời. Tao muốn hiểu rõ hơn về anh ấy ”.

Hoseok lắc đầu khi đóng cuốn sách đang đọc và tập trung toàn bộ sự chú ý vào Jungkook. "Vì vậy, mày đang cố gắng biện minh cho việc lợi dụng một ai đó?"

"Đã nói là tao đếch có lợi dụng-"

“Tao cá rằng đây là một trò chơi. Một thử thách chẳng hạn. Tao không lầm đấy chứ?" Hoseok hỏi với một đôi lông mày hiểu biết nhướng lên, và Jungkook khá ghét việc hắn có thể đi guốc trong bụng cậu tốt như thế nào mặc dù đó không phải là lý do tại sao cậu làm điều này. Nhưng cậu quan tâm tới Jimin, đó không phải là một lời nói dối.

“Cũng không phải như vậy. Tao chắc chắn anh ấy là một trong số ít những chàng trai mà tao quan tâm nhưng chưa có cơ hội tiếp cận lâu như vậy- ”

"Vì vậy, điều đó làm tổn thương lòng tự trọng của mày, anh ta đã không chủ động tiếp cận mày và vì mày sợ bị anh ta từ chối nên mày mới làm quen với bạn của anh ta, với hy vọng rằng cách đó Jimin sẽ muốn đi chơi với mày hả?" Hoseok hỏi tiếp.

Jungkook cảm thấy như thể cậu đang đối phó với bác sĩ trị liệu tâm lí thời thơ ấu của mình và cậu không thích điều đó. Bởi vì khi người bạn của cậu nói như vậy thì có vẻ như Jungkook là một thằng khốn chỉ biết nghĩ cho bản thân nhưng cậu chắc chắn sẽ không ai bị hại vì chuyện này.

"Dù sao thì mày tính kéo dài điều này trong bao lâu?"

“Không lâu nữa, tao không có đủ kiên nhẫn chờ lâu hơn. Chỉ một hoặc hai tuần nữa thôi” cậu nhún vai.

"Ờ, chúc kế hoạch xấu xa của mày thành công nha bro."

“Chậc, nó không thực sự tệ như mày nghĩ đâu. Làm như mày chắc rằng cả đời này mày chưa bao giờ trở thành bạn với một người với ý định khác hả? " Jungkook hỏi. “Bởi vì tao nhớ mày đã từng nói chuyện với Kim Namjoon và thậm chí tán tỉnh anh chàng nên anh ấy mới giúp mày làm bài tập Toán đấy thôi.”

“Ê mà chuyện đó nó lại khác- "

“Khác con khỉ. Chuyện này cũng vậy, tao chỉ đang làm quen với bạn của anh ấy, sau đó anh ta sẽ giới thiệu tao với anh Jimin,” Jungkook nhún vai. “Hơn nữa, Taehyung nim cũng là một chàng trai khá tuyệt. Tao sẽ không ngại trở thành bạn của anh ấy đâu. Vì vậy, như tao đã nói, không có hại cho bất kỳ ai. ”

“Tao nghi ngờ anh ta sẽ ghét mày nếu anh ta biết tất cả những gì mày muốn chỉ là để tiếp cận với người bạn thân nhất của anh ta.”

“Ừ thì, Taehyung nim sẽ không biết đâu” cậu trả lời một cách cay đắng. Cậu biết Hoseok đang cố gắng giúp đỡ nhưng cậu bắt đầu thực sự thấy phiền toái với tất cả những lời khuyên này. Jungkook biết những gì cậu đang làm có thể không được coi là đúng đắn về mặt đạo đức hay bất cứ điều gì, nhưng cậu tuyệt đối sẽ không làm nếu cậu thực lòng nghĩ rằng sẽ làm ai đó bị tổn thương vì chuyện này. Cậu sẽ cẩn thận, Taehyung sẽ không biết rằng cậu tiếp cận anh ấy vì Jimin, Jimin cũng sẽ không biết và mọi thứ sẽ ổn.

“Oh, international playboy” Hoseok chế giễu.

“Chết tiệt, im đi đồ thánh đểu Jung Hoseok ” cậu trừng mắt nhìn hắn trước khi lấy điện thoại ra khỏi bàn và đi giày vào. “Tao đi dạo xíu, nói chuyện với mày tao thấy ngột ngạt vãi” Jungkook nói và quyết định rời khỏi ký túc xá trước khi nghe thấy một lời nói khác từ người bạn cùng phòng của mình. Cậu không chắc tại sao cậu nghĩ rằng nói với Hoseok sẽ là một ý kiến ​​hay vì việc gọi anh ấy là 'bạn' thực sự là một khoảng cách rất lớn. Nhưng khi Taehyung nhìn cậu với vẻ ... thương hại, khi phát hiện ra Jungkook không có ai để tâm sự, điều đó khiến cậu cảm thấy tự ái.

Vì vậy, cậu đã cố gắng nói chuyện với Hoseok và vâng, điều đó đã là sai lầm khủng khiếp.

Jungkook thở dài lắc đầu và bước ra khỏi tòa nhà của mình. Đang là mùa xuân nên khí trời khá mát mẻ và cơ thể cậu ngay lập tức thư giãn khi cậu hít thở sâu. Sẽ ổn thôi, Jungkook tự nhủ. Trong khoảng hai tuần nữa, cậu và Jimin sẽ không còn là bạn bè nữa và cuối cùng cậu sẽ được nếm thử đôi môi căng mọng đầy tội lỗi của anh ấy. Và tất cả những điều này sẽ chỉ là một ký ức ngu ngốc trong quá khứ.

***

Jungkook hẹn gặp Taehyung trong lớp khoảng hai ngày sau. Thật kỳ lạ khi trước đây cậu chưa bao giờ để ý đến anh ấy, khi vừa bước qua cửa đã thấy anh ấy ngồi ở phía sau. Anh ấy mặc một chiếc áo hoodie lớn, trùm kín đầu. Jungkook thậm chí còn không do dự như trước mà đến gần và ngồi xuống chiếc ghế trống bên cạnh anh ấy.

“Chào tiền bối Taehyung.” cậu nói, cố gắng hết sức để không bật cười khi thấy Taehyung giật mình đến mức suýt đánh rơi cây bút đang cầm trên tay. Khi anh ấy quay lại nhìn cậu, đôi mắt anh ấy mở to như thể đây là lần đầu tiên anh ấy nhìn thấy cậu vậy. "Anh không sao chứ?"

“V-vâng. Tôi- ổn. ”

"Xin lỗi, tôi không cố ý làm anh giật mình."

“Không sao đâu, tôi chỉ không mong đợi - sẽ gặp được cậu” anh ấy thốt lên. Jungkook cau mày khi lấy sách trong cặp ra.

"Anh quên là chúng ta đã từng học cùng nhau ạ?" cậu cười khúc khích.

"Tất nhiên là không rồi. Tôi chỉ - không có gì, bỏ qua đi, ” Taehyung thở dài, tay dụi dụi mắt. Jungkook nhìn anh chằm chằm một lúc, ngạc nhiên khi Taehyung không đeo kính đọc sách của anh, và rồi một lần nữa, cậu không để tâm về anh ấy để biết anh ấy có hay đeo chúng thường xuyên như thế nào.

Có một chút kì lạ, Taehyung phát hiện Jungkook cứ khi anh như thế này. "Tôi ... tại sao cậu lại nhìn chằm chằm vào tôi như thế, mặt tôi dính gì hả?"

Jungkook sẽ rất xấu hổ nếu cậu là kiểu người có thể dễ dàng cảm thấy như vậy, nhưng không. Thay vào đó, cậu nhún vai khi thành thật trả lời, "Chỉ ngạc nhiên khi thấy anh không đeo kính, vậy thôi."

Trước khi Taehyung trả lời, giáo viên bước vào lớp và sự im lặng bao trùm trong phòng. Cô Baein rất có quyền lực đối với học sinh của mình khiến chúng không nói nên lời ngay khi nhìn thấy cô.

Họ được yêu cầu hoàn thành dự án của mình và Jungkook theo Taehyung từ bàn của mình và cùng anh ấy đến gặp giáo viên của họ. Đó là một cử chỉ đơn giản đến mức khiến Jungkook bật cười khi người lớn tuổi nhìn chằm chằm vào cậu với vẻ hoài nghi. Không lẽ Taehyung thực sự không quen với việc mọi người... cư xử thân thiện với anh như thế sao?. Điều đó càng khiến Jungkook cảm thấy kỳ lạ hơn khi Taehyung trông có vẻ đối xử rất tốt với bất cứ ai. Chết tiệt, cậu đã đề nghị làm bạn với anh một ngày sau khi gặp anh chỉ vì anh là người đã cảm thấy tiếc Jungkook vì không có bất kỳ người bạn thực sự nào cho riêng mình sao?

Nhưng đó cũng là một lý do khá thuyết phục, vậy nên sau khi kết thúc tiết học, cậu đã không ngần ngại khi Taehyung đang bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình, cậu dựa vào bàn của anh và hỏi "Anh muốn đi ăn trưa với tôi không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro