39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cô ấy không phải là Mẹ của Jeongguk sao?"

"Một lát nữa cháu sẽ hiểu rõ hơn." Bà lão trả lời.

Họ đang đi dạo.

Đột nhiên từng bóng người xuất hiện xung quanh. Màn sương mù xám xịt, âm u tan ra, sau đó hiện ra khung cảnh cổ điển ấm áp trước mắt. Đó là một thị trấn với con phố nhộn nhịp.

"Cháu sẽ thấy rất nhiều hình ảnh bị bóp méo từ đây. Thật không may, điều đó không thể tránh được. Chúng ta đang ở trong giấc mơ của Jihan." Bà giải thích với một tiếng thở dài qua mũi.

Taehyung sẽ không nhận ra nếu bà ấy không nói. Mọi khuôn mặt đều trống rỗng, thậm chí không có một nét nào trên khuôn mặt. Có hai đứa trẻ nhỏ chạy ngang qua chân cậu. Omega có thể nghe thấy họ cười khúc khích một cách kỳ lạ.

"Tại sao cháu không thể nhìn thấy mặt họ?" Taehyung hỏi khi ánh mắt nhìn theo.

"Jihan đã giới hạn một vài thứ. Những gì cháu thấy ở đây, có thể không hoàn toàn đúng. Tuy nhiên, chúng là suy nghĩ của cô ấy." Bà siết chặt vai Taehyung.

Khi họ băng qua một biển người lạ chậm chạp, bất động, omega cuối cùng cũng gặp được một người có khuôn mặt. Một cô gái trẻ xinh đẹp khoác trên mình chiếc áo choàng lông màu trắng. Cô khoác tay một người đàn ông lớn hơn cô nhiều tuổi. Trang phục của họ nổi bật, trông rất thời thượng. Cô gái bây giờ trông lớn hơn một chút so với cô gái nhỏ trong bộ váy đỏ. Mái tóc dài màu mun, nụ cười má lúm đồng tiền và đôi mắt tròn xoe.

"Cô ấy là ... Jihan, phải không?" Taehyung thì thầm một mình.

Người phụ nữ lớn tuổi chỉ vào người đàn ông đứng bên cạnh, có một lá cờ Nhật Bản buộc quanh cẳng tay hắn. Nếu không để ý, Taehyung sẽ không nhận ra người đàn ông cao lớn kia đang mặc quân phục Nhật Bản.

"Ai vậy ạ? Tại sao hắn ta lại đeo cờ Nhật Bản?" Taehyung quay về phía bà lão khi bối rối hỏi.

Người phụ nữ giải thích. "Đó là cha của Jihan, là ông ngoại của Jeongguk. Jihan vốn không phải là người Hàn Quốc. Cô ấy đến thị trấn nhỏ này vì cha cô ấy phải ở đây để định cư."

Người cha tặng cô con gái lọ nước hoa xinh xắn hút mắt. Ai cũng có thể thấy rằng Jihan đúng là một tiểu thư được yêu thương và cưng chiều.

"Đến đó nào" Người phụ nữ lớn tuổi đưa tay ra cho Taehyung nắm lấy.

Taehyung đặt tay mình vào họ đi theo sau Jihan và cha cô ấy. Hai cha con đang tiến về dinh thự của Jeon gia, cả hai đều đã bước vào. Jeon Yong và Sooyeon đang ở trước cổng chơi với nhau. Ngay khi Yong nhìn thấy vị khách của họ bước vào, cậu bé ngay lập tức dừng lại và cúi đầu kính cẩn.

Đó là lần đầu tiên họ gặp nhau.

Taehyung nhìn thấy người phụ nữ lớn tuổi, mặc dù trẻ hơn nhiều trong trí nhớ của Jihan xuất hiện bên cửa. Cô chào đón hai người vào và Taehyung mở to mắt. "Chờ đã - Không phải -" Cậu không thể nói hết câu của mình.

"Jeongguk nói với ta rằng người bạn đời của nó là một cậu bé rất ngốc, nhưng cũng rất dễ thương. Chà, có vẻ nó thực sự không nói dối nhỉ." Bà ấy cười khúc khích trong cổ họng.

Taehyung xấu hổ không biết nói gì. Cậu che miệng và cố gắng tập trung vào những gì mà bà của Jeongguk đang nói với các vị khách.

"Cháu không nghe thấy gì cả." Taehyung cố gắng rướn người lại gần hơn.

Môi họ đang mấp máy, omega vẫn không nghe thấy gì. Bà của Jeongguk đã nói rằng cạu đang bị mắc kẹt trong giấc mơ của Jihan, vậy có nghĩa là cô ấy cũng không nghe thấy bọn họ? Taehyung nhìn người mà cậu tin rằng đó là ông Jeon, cậu vẫn chưa dời mắt khỏi cậu bé.

Jihan yêu cha của Jeongguk, điều đó là dĩ nhiên. Nhưng chỉ là, Jihan không nhìn Yong. Cô ấy nhìn Sooyeon đầu tiên, sau đó mới tới cậu bé.

Cảnh tượng cháy rụi như một bức ảnh cũ và hơi thở của Taehyung dồn dập.

Mọi thứ trước cậu đang thay đổi rất nhanh.

Họ đã ở đâu đó trên đồng cỏ. Không có gì ở đây, chỉ là một vài khối đá nhô cao và mặt trời đang gay gắt hơn bao giờ hết. Có lẽ đang là mùa hè?

Cậu quay lại và nhìn thấy hai cô gái đang ở độ tuổi trăng tròn. Một trong số họ trèo lên tảng đá, ngồi xuống với chân đung đưa, cô ấy đang đọc sách, đó là Jihan. Cô gái kia đang quỳ trên mặt đất, tay hái vài bông cúc và mỉm cười khi nhét vào túi. Đương nhiên, Taehyung sẽ tin rằng đó là Sooyeon. Taehyung chưa bao giờ thấy Jeon phu nhân cười hồn nhiên như vậy. Có lẽ, cô cũng đã từng có những ngày tháng tươi đẹp này. Không có bất kỳ sự oán giận hay âm mưu nào trong lòng.

Sooyeon quay lại và nâng cằm bạn của mình một cách điệu nghệ. "Jihan. Chị đang đọc cái gì vậy? "

Jihan khẽ ậm ừ, sau đó nhanh chóng đóng sách lại và đưa cho Sooyeon xem bìa.

Đó là một trang bìa rất quen thuộc, Taehyung đã từng xem qua ở đâu đó.

"Perfume" cô trả lời, "đó là câu chuyện về một thị trấn tràn ngập mùi hôi thối. Nhân vật chính là một con người chuyên tìm kiếm những trinh nữ có mùi hương thần thánh nhất. Anh ấy muốn tạo ra một loại nước hoa có thể khiến người ta yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên ".

"Thật sự có chuyện như vậy sao?" Sooyeon hỏi. Môi cô hé mở khi một tiếng thở hổn hển rơi khỏi môi.

"Tất nhiên rồi, Soo. Em đã bao giờ tự hỏi cảm giác bị quyến rũ bởi mùi hương của ai đó là như thế nào chưa?" Jihan nhảy khỏi hòn đá cao.

Sooyeon giật mình vì hành động liều lĩnh của cô ấy. "Không-đó vẫn được coi là tình yêu sao?" Sooyeon đang nhìn Jihan vòng quanh cô khi nhìn chằm chằm vào cuốn sách của mình một cách tự hào.

"Không, nó chỉ mang lại ấn tượng thôi. Nhưng nó có thể biến thành tình yêu, đó là lý do tại sao nó là một liều thuốc độc." Jihan gõ quyển sách vào ngực và ngâm nga.

"L-làm sao mà có thể được, unnie?"

"Chị không biết. Nhưng nghe có vẻ khá thú vị đúng không? Hãy tưởng tượng em khiến ai đó yêu em vì mùi hương mê hồn của mình. Nghe thật điên rồ."

"Jihan - Em biết chị bị ám ảnh bởi nước hoa nhưng xin đừng giết ai để làm ra nó nhé!"

"Này! Chị không phải là người như vậy mà!" Jihan bắt đầu đuổi theo Sooyeon xung quanh.

Hai cô gái cười khúc khích.

Taehyung tiến lên một bước, hình ảnh trước mắt lại trở thành một bức tranh và bùng cháy trước khi cậu kịp chạm vào chúng.

"Tại sao...?" Cậu lẩm bẩm. Taehyung từ từ rút tay lại và nhìn qua vai. Sự hoài nghi hiện rõ trên khuôn mặt cậu. "Không phải trùng hợp sao?" cậu thở phào hỏi.

Bà của Jeongguk nhìn xuống đầu tiên trước khi nâng cằm lên để ậm ừ. "Trên đời này không có gì là ngẫu nhiên cả, chàng trai của ta".

Thật là kinh hoàng, mọi thứ đã rơi vào đúng vị trí như thế nào khi nó được làm sáng tỏ từng chút một. Mọi thứ đã được lên kế hoạch ngay từ đầu như thế nào, có lẽ trước cả khi Taehyung chào đời. Cậu chẳng hơn gì ngoài một con rối trong trò chơi tàn nhẫn đó. Cậu cũng là nạn nhân, chẳng kém gì Jeongguk.

"Hãy chuyển sang phần tiếp theo. Ta sẽ cho cháu thấy những gì đã xảy ra sau khi Jeongguk được sinh ra." Người phụ nữ lớn tuổi gợi ý và sau đó tìm tay Taehyung và kéo cậu đến điểm đến tiếp theo của họ.

Thật ngạc nhiên khi nói rằng bàn tay bà của Jeongguk vẫn còn ấm, ngay cả khi bà đã mất rất lâu.

"Cháu đang nghĩ cái gì thế?"

Họ đang đi qua một cánh cửa màu đỏ.

Ở phía bên kia không có gì ngoài bóng tối.

"Cháu chỉ muốn biết thêm. Cháu muốn biết điều gì đã hãm hại Jihan. Ai đã làm điều đó? Họ muốn gì ở cháu và Jeongguk?"

Bước chân của họ thật vội vã; Taehyung không nhận ra rằng mình đang đi xuyên bóng tối, có gì đó ẩm ướt dưới chân cậu. Omega có thể nghe thấy tiếng bắn và nước nhỏ giọt.

"Taehyung, cháu chỉ cần biết rằng đây không phải lỗi của cháu hay của Jeongguk. Đó là chuyện của thế hệ trước. Họ đã gây ra đau thương lớn cho hậu bối của mình." Người phụ nữ trấn an cậu.

Có hoa bỉ ngạn mọc ở rìa. Những cánh hoa vươn ra, nở rộ trong màu đỏ như máu.

Một cái gì đó đã đến sau họ.

Cái lạnh buốt bò ngay sau bước chân của họ.

Có một cánh cửa ở đầu bên kia. Bà của Jeongguk nắm chặt lấy cổ tay Taehyung và gần như đẩy cậu sang ngang. Omega lao qua cánh cửa đó và khuỵu xuống. Cậu thở hổn hển và nhìn sang. Đôi mắt của bà lão cháy đỏ như rượu vang. Bàn tay trái của bà di chuyển, làm bùng lên ngọn lửa giữa cả năm đầu ngón tay và dẫn đến một đốt lớn va chạm với lực của người kia.

Những con quỷ kéo hồn đang thét chói tai và rít lên từ ngọn lửa cao. Cái lạnh lùi dần về phía sau, cánh cửa đóng sầm lại và được niêm phong thành sáp, trước khi tan ra, biến mất.

"Chết tiệt thật." Người phụ nữ kêu lên. Bà điều tiết hơi thở và quay lại mỉm cười lịch sự với Taehyung. "Xin lỗi. Có vẻ như ta không thể ở đây lâu lắm. Chúng ta phải nhanh lên.".

Taehyung chớp mắt, rồi chấp nhận trong khi lẩm bẩm câu hỏi của mình. "Đó là Jihan ạ?"

"Đúng. Jihan không muốn cháu xâm phạm vào giấc mơ của cô ấy. Điều thứ hai là, nếu nó bắt được cậu, thì cậu sẽ vĩnh viễn mắc kẹt lại nơi đây." Bà giải thích và kéo cậu đứng dậy.

Họ di chuyển đến một cảnh giới khác.

Bầu trời tối sầm. Bên trong ngôi nhà rất ồn ào. Jihan đang chuyển dạ. Cha của Jeongguk không có ở đó. Sooyeon đang giữ chặt chân cô và siết chặt, "Jihan - chị có thể làm được," Sooyeon động viên.

Một tiếng kêu đau đớn khác của Jihan và sau đó là tiếng khóc vang vọng khắp căn phòng.

Taehyung chuyển hướng về phía bà của Jeongguk và siết chặt tay bà trong khi quan sát. Giọng cậu nhỏ khi hỏi. "Tại sao ông Jeon lại không có ở đó?"

Người phụ nữ lớn tuổi cúi xuống thì thầm vào tai cậu. "Anh ta nói dối Jihan đi công tác. Thực ra anh ta đang dan díu với nhân tình của mình."

"Vâng" Đúng là một gã khốn nạn, Taehyung nghĩ.

Jeongguk được bao bọc trong khăn ấm với đôi mắt vẫn nhắm nghiền. Jihan âu yếm nhìn con trai mình và ôm nó vào ngực cô. Cô lau chất dính trên mặt anh. Bất cứ ai cũng có thể nhìn thấy sự yêu thương của người mẹ trong đôi mắt của Jihan.

Chẳng bao lâu, ngày hôm sau đã đến. Nó giống như một cảnh chớp nhoáng khi đổi một kênh truyền hình. Taehyung thấy mình đang ở trong một căn phòng khác; cậu đã di chuyển xuyên thời gian và không gian một lần nữa. Lần này, Jihan và Sooyeon ở trong phòng, họ đang nói chuyện với nhau, vẻ mặt của Sooyeon rất gượng ép đối với Taehyung. Cô ấy trông có vẻ rất vui, nhưng có điều gì đó nói với omega rằng cô ấy chỉ đang giả vờ.

"Yong không có ở đây. Em không biết anh ấy đã đi đâu." Sooyeon cười đắc ý. Jihan gục đầu xuống, như thể cô đã quen với việc người yêu của mình lấy cớ vắng mặt. Jihan từ từ nâng cằm lên và một tia buồn thoáng qua đôi mắt. "Chúng ta đã ở bên nhau quá lâu rồi, Sooyeon. Em đã luôn ở bên khi chị cần. Từ khi còn bé, ba chúng ta đã không thể tách rời. Em muốn nghe điều gì đó rất điên rồ không, Sooyeon?"

Ánh mắt của Sooyeon không có biểu hiện gì, nhưng Taehyung có thể cảm nhận được, cô ấy đang làm ra vẻ không tự nhiên. "Nó là gì?" Cô ấy nói, giọng có chút ngập ngừng.

Jihan dường như không để ý đến điều đó khi tiếp tục giải thích, "Khi chúng ta còn rất nhỏ. Ngay trước khi Yong nói rằng anh ấy muốn ở bên chị. Ánh mắt của chị thực sự chỉ nhìn vào em. Chị nghĩ em thật xinh đẹp. Nhưng điều đó chỉ là một ý nghĩ rất hoang đường" trong giọng nói của cô có một chút hối hận.

Má của Sooyeon ửng tầng hồng hào, choáng váng.

Jihan lắc đầu như không có chuyện gì. "Khi chúng ta còn trẻ, em là người bạn thân nhất của chị. Chị không thể đòi hỏi ai tốt hơn em, Sooyeon."

Lẽ ra nên cấm màu ánh sáng ở bệnh viện là màu trắng. Taehyung sẽ bỏ lỡ nó. Đó là sự thay đổi rất nhỏ của màu xanh sapphire trong ánh mắt Sooyeon, nó chỉ thoáng qua.

Có lẽ vì thế mà Sooyeon và Jihan đã bỏ lỡ nhau trong nhiều năm. Làm sao họ biết được? Họ còn quá nhỏ để hiểu. Hoặc có lẽ, nếu Yong không tồn tại, Jihan lẽ ra sẽ ở bên Sooyeon.

"Đôi mắt của cô ấy - cháu nghĩ mình nhìn thấy chúng đã thay đổi trong một giây? Tại sao vậy ạ?" Taehyung hỏi với giọng khó tin.

"Jeongguk không nói cho cháu biết sao?" Người bà nhướng mày.

"Nói cho cháu biết cái gì ạ?" Taehyung nhìn bà của Jeongguk.

"Dấu hiệu của tri kỷ. Đôi mắt của cháu sẽ thay đổi giống với màu mắt của người bạn đời. Ở thế hệ của ta không nhìn thấy nó nhiều. Bọn ta không được phép chọn người mà mình muốn kết hôn. Omega phải ở cùng một alpha. Tuy nhiên, những người bạn tâm giao đã tồn tại. Khi cháu tìm thấy người bạn đời của mình, cháu sẽ không muốn ở bên cạnh bất kỳ ai khác. " Bà ấy đã giải thích.

"Bà đang nói rằng Jihan và Sooyeon là bạn tâm giao?" Quai hàm của Taehyung bụm lại.

"Họ đã từng." Bà ấy đã cười.

Taehyung quay lại cảnh đó. Nó chuyển sang màu đen và trắng.

Taehyung chớp mắt; cậu thấy họ đang ở trước biệt thự của Jeon gia.

Không có gì thay đổi so với hiện tại. Ngoại trừ ở thời đó, dinh thự đang thuộc về Park gia. Bên trong trống trải như mới. Taehyung đã nhìn thấy cách ông Jeon dìu vị hôn thê của mình lên bậc thang.

"Em có thích nó không?" Ông ấy hỏi. Jihan đang mặc một chiếc váy trắng, loại váy tương tự mà Taehyung đã thấy cô ấy mặc khi lần đầu tiên đến thị trấn với cha mình. "Em thích lắm. Đây có phải là mái ấm mới của chúng ta không, Yong?" Jeon Yong cúi xuống và hôn lên má cô. "Ừm."

Họ trông giống một cặp đôi hoàn hảo. Nếu không phải vì sự thật rằng cha của Jeongguk là một tên khốn đáng ghét, gian dối thì Taehyung đã có thể tin rằng ông ấy là một người chồng yêu thương vợ mình.

Môi của Jihan bỗng tái nhợt, chúng giãn ra một chút khi cô hỏi. "Đây không phải là biệt thự của Park gia sao?" Yong dừng lại và đi phía trước. "Họ đã đồng ý bán nó cho anh. Bây giờ nó là của chúng ta, thưa Jeon phu nhân." Jihan ngại ngùng gật đầu. Yong cúi xuống ôm cô vào lòng và cẩn thận bế cô vào.

Taehyung chỉ theo sau cha của Jeongguk một bước chân khi thấy họ đang đi đến một căn phòng, nơi đó là chỗ đã bị khóa kín của Taehyung trước kia. Cậu cảm thấy có điều gì đó không ổn. Omega lắc đầu và đi nhanh về phía trước để bắt kịp họ.

Cậu nhìn thấy một bức tranh ở phía bên trái của bức tường phòng ngủ. Đó chính xác là bức mà cậu từng có trước khi bị Jeongguk gỡ bỏ. Taehyung đo lỗ nhìn trộm ngang tầm đầu của mình, ở đầu bên kia trời rất tối. Cậu không thấy gì trong vài giây. Sau đó, một chút màu trắng bắt đầu lộ ra. Sau đó, nó biến mất. Có gì đó đang nhấp nháy. Một cái chớp mắt khác sau đó, một đôi mắt lại nhìn chằm chằm vào cậu. Ớn lạnh chạy dọc sống lưng Taehyung  và cậu quay đầu lại.

Cha của Seojoon ở sau bức tường đó. Ông ta đã ở đó ngay từ đầu, điều đó có nghĩa là người mà Jihan nghĩ rằng đang theo dõi cô trong nhật ký là ông Park? Taehyung sẽ ghi lại điều đó trong tâm trí của mình trước tiên. Cậu cần quan sát nhiều hơn.

"Chiếc nhẫn này đẹp quá Yong!" Jihan thốt lên.

Taehyung nhìn lại, cha mẹ Jeongguk đang ngồi ở mép giường, cậu nhìn thấy chiếc nhẫn trên ngón tay Jihan, nó giống hệt chiếc nhẫn mà Jeongguk đã tặng cậu. Viên sapphire lấp lánh dưới ánh sáng; như những viên ngọc trai của sự chế nhạo, Taehyung và chồng của cậu đã bị lừa.

"Đây là thực sự cho em sao?" Nụ cười của Jihan rực rỡ, nước da trắng ngần và má lúm đồng tiền xinh xắn là những gì khiến cô ấy dường như quá trong sáng đối với thế giới này. "Ừ, dành cho tình yêu của anh. Em thích không?" Yong nở một nụ cười giả tạo khi đặt tay lên đốt ngón tay của Jihan.

"Vâng, em thích nó nhiều lắm, cảm ơn anh" Cô mỉm cười với chiếc nhẫn sapphire.

Dối trá.

Mọi người đều nói dối.

Taehyung nhớ rằng Jeongguk đã nói chiếc nhẫn đó là của bà anh. Rõ ràng, đó không phải. Cậu tiếp tục nhìn hai người yêu đang ôm nhau, như thể họ là một phần của một bộ phim cổ điển. Cậu nắm chặt tay và cố gắng nói nghe không quá buộc tội. "Tại sao bà lại nói dối Jeongguk?"

"Vì đó là yêu cầu cuối cùng của Jihan. Ta sẽ nói với cháu điều đó sau. Chúng ta phải nhanh lên, nếu không quỷ kéo hồn sẽ đuổi theo. Cháu đã sẵn sàng chưa? Cánh cửa xuyên qua bức tường này."

"Vâng." Taehyung trả lời chắc nịch.

Cánh cửa tiếp theo xuất hiện. Taehyung thu mình lại và bước vào trước. Trời lại tối một lần nữa. Có cả một căn phòng trải đầy hoa. Đôi giày ướt của cậu lê lết trên mặt nước, chỉ có điều lần này, theo bản năng, bước chân của cậu rất vội vàng.

"Ta làm con sợ sao?" Bà lão đã ở phía sau cậu.

Taehyung mắt đờ đẫn. "Cháu nhớ chồng của cháu quá."

Taehyung không thể chết, cậu phải sống sót trở về.

"Ta biết." Bà tìm thấy bàn tay onega và sưởi ấm đôi bàn tay lạnh giá ấy. "Ta thật may mắn khi gặp cháu. Thật không may, hai người kia đã không thể đến được."

"Họ có bao giờ đến đây để gặp bà không? Ý cháu là sau khi chết ".

"Không. Họ đã đến thế giới bên kia ngay lập tức. Cháu thấy đấy, cháu chưa chết, chàng trai của ta. Cháu chỉ gần với cái chết. Đó là lý do tại sao cháu ở đây."

Cánh cửa kia cách đó một sải tay. Cậu kéo cửa rồi nhìn thẳng vào mắt mẹ của Jeongguk và nói: "Cháu sẽ không chết đâu. Nếu cháu chết thì Jeongguk sẽ đau khổ lắm. Dù có phải bắt cháu đi đường xuống địa ngục thì cháu cũng phải quay về với anh ấy."

'Nhóc con này táo bạo thật.' Bà lão nghĩ. Cháu trai của bà đã có một người bạn đời rất tâm huyết. "Còn hai cánh cửa nữa. Chúng ta không thể đi xa hơn vì Jihan đã phong ấn rất nhiều ký ức của cô ấy. Mọi thắc mắc chúng ta có thể tìm hiểu sau."

"Được rồi, thưa bà."

Taehyung có rất nhiều điều để hỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro