5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Park Gunwook dừng xe trước cổng chợ, lại là chợ, Taerae ngẫm nghĩ chắc thằng nhóc này ghiền đi chợ lắm. Nhưng mà chỗ này không có nhiều món ngọt như lần trước.

_ Em không biết anh muốn ăn gì nên em chở anh đến chợ cho anh tự lựa

_ Không biết tôi ăn gì thì đừng chở tôi đi chứ!

_ Nhưng em muốn biết, mà muốn biết thì phải tìm hiểu chứ ạ

Ừ nhỉ? Muốn biết thì phải tìm hiểu, phải chở đi thì mới biết mình thích gì được. Aishh, Kim Taerae điên thật chứ, sao anh lại cảm thấy nhóc này có lý quá vậy. Như kiểu anh mới là người vô lí, ngang ngược trong cuộc trò chuyện này chứ không phải nhóc í.

Park Gunwook thấy anh bắt đầu bị mình thuyết phục thì cũng lấy làm tự hào, dăm ba cái thao túng tâm lí không làm được thì Park Gunwook nên đem giấy khen thưởng cuộc thi hùng biện vứt vào sọt rác là vừa.

_ Anh ăn gì?

_ Cho tôi về được không?

_ Tokbokki nhé

Park Gunwook vờ như không nghe thấy Taerae, cậu ấn anh vào hàng tokkboki gần đó. Và đương nhiên Kim Taerae chỉ có thể nghe lời, anh còn có thể làm gì được nữa đây.

_ Aigoo, cháu dẫn anh trai đến ăn đấy hả?

Dì chủ tiệm bán tokbokki thấy hai đứa vào thì niềm nở tiếp đón, không biết có phải nhờ bản mặt đẹp trai hay không mà cả hai được dì ưu ái cho thêm rất nhiều đồ ăn.

_ Không ạ, cháu đang cưa anh ấy mà anh ấy khó tánh quá luôn 

_ Nói cái gì đấy hả?

Kim Taerae quánh cái bốp vào vai của Park Gunwook, làm cậu nhóc la lên oai oái, anh trừng mắt nhìn cậu, ánh mắt cảnh cáo rằng nếu Park Gunwook còn nói nhăng nói cuội Taerae sẽ đem kìm nhổ răng cậu tại chỗ.

Nhưng mà cậu là ai chứ là Park Gunwook đó, nếu anh nghĩ cậu sợ thì anh lầm to rồi. Gunwook không những không sợ mà còn quay lại méc dì chủ tiệm.

_ Đó, ảnh dữ với cháu quá trời nhưng mà cháu vẫn thích ảnh mới hay chứ

_ Tuổi trẻ mà, phải thích rồi theo đuổi ai đó tới cùng mới đúng chứ, cố lên nhé!

Đúng rồi tuổi trẻ mà, Kim Taerae cúi mặt nhìn vào bát tokbokki, tuổi trẻ của anh có gì ngoài mấy quyển sách chuyên ngành, ngoài cái mùi khó chịu của mấy lọ thuốc khử trùng, tuổi trẻ của Kim Taerae không có tình yêu chỉ có gánh nặng đè trĩu lên vai. 

Vậy nên mỗi khi Taerae nhìn thấy Park Gunwook anh lại thấy ước mơ nhỏ nhoi của mình, cậu nhóc có một cuộc đời khác hoàn toàn với anh, một tuổi thơ vô lo vô nghĩ. Có lẽ vì thế mà nụ cười của Gunwook luôn mang đến sự tích cực, còn Taerae thì lại man mát buồn.

_ Anh sao vậy? 

Gunwook thấy anh không mắng mình cũng không phản ứng gì, chỉ nhìn chằm chằm vào bát thức ăn trước mặt, thì liền biết Taerae đang cảm thấy không ổn.

_ Ahhh

_ Hả? Nhóc làm gì vậy?

_ Ăn đi, em đúc cho anh đó

Gunwook phe phẩy miếng tok trước mặt Taerae, chuyện xảy ra quá bất ngờ Kim Taerae còn chưa kịp xử lí dữ liệu thì miếng tok đã nằm trong miệng anh từ lúc nào. Gunwook không quên dùng ngón cái lau khẽ vệt sốt vươn trên khóe môi anh.

_ Anh ăn đi kẻo nguội

_ Ừm...

Taerae lại bị trêu đến đỏ cả mặt, thằng nhóc này học đâu ra mấy cái trò tán tỉnh người khác vậy, hại Kim Taerae ngại đến mức muốn tìm cái lỗ để chui xuống.

Vừa xử xong bát tokbokki thì Gunwook đã kéo anh đi ăn khoai lang nướng, nhóc bảo là chiều lạnh lạnh ăn khoai nướng là hết sảy, nhưng mà Taerae muốn về nhà cơ. Tim anh đập nhanh lắm, như kiểu ở lại thêm là vỡ tim luôn ấy.

_ Em không thể cho tôi về nhà sao?

_ Ăn xong rồi em đèo anh về

_ Thật?

Kim Taerae như vớ được vàng liền hỏi lại nhưng lúc này thì nhóc không trả lời, Gunwook chỉ im lặng bẻ nửa củ khoai, lột luôn cả vỏ rồi đưa cho anh.

_ Anh ghét em lắm ạ?

Gunwook quay đầu nhìn thẳng vào mắt Taerae, thằng nhóc lúc này trông vô cùng nghiêm túc. Điều đó khiến Taerae cảm thấy bối rối.

_ Không, sao em lại nghĩ thế?

_ Không có gì. Anh không ghét em là được

Kim Taerae bỏ củ khoai xuống, anh nghĩ đã đến lúc mình phải thẳng thắng với Gunwook rồi.

_ Park Gunwook nghe tôi nói này, tôi không muốn có bất kì mối quan hệ nào với em, em hiểu chứ?

_ Anh bảo anh không ghét em mà nhỉ?

_ Đây là hai chuyện khác nhau mà, tôi là nha sĩ-

_ Là nha sĩ thì làm sao ạ? Là nha sĩ thì không có quyền yêu đương, không có quyền hạnh phúc? Sao anh không thử lắng nghe con tim mình đi Kim Taerae

Lắng nghe con tim mình đi Kim Taerae, câu nói cứ vang lên trong đầu anh mãi, đến tận khi Park Gunwook thả anh về lại phòng khám. Cậu vẫy tay chào tạm biệt Taerae còn không quên nói.

_ Hẹn gặp anh ngày mai nhé!

Không còn ở thế bị động như ban đầu, Park Gunwook không cần Taerae đồng ý, cậu muốn được chủ động theo đuổi anh, vì ngay từ lúc Kim Taerae lưỡng lự trước câu nói của Gunwook thì cậu đã biết câu trả lời của anh rồi và Park Gunwook sẽ nỗ lực khiến anh nhận ra được trái tim của bản thân.

Kim Taerae về lại căn chung cư của mình, mở cửa ra, căn phòng vẫn trống trải như vậy, như tâm hồn của anh. Nhưng hôm nay có chút khác, chung cư của Kim Taerae hôm nay lại xuất hiện vỏ hộp chè trôi nước.

Chính anh cũng không thể giải thích tại sao mình lại ăn nó, từ trước đến nay nhà anh chỉ có vỏn vẹn mấy chai nước suối, muốn ăn gì thì sẽ đặt về ăn vì cơ bản Taerae ở một mình tự nấu ăn thì lại chỉ phí thời gian, đặc biệt là Taerae sẽ không ăn đồ ngọt. Nhưng kể từ hôm gặp Park Gunwook, mỗi ngày đi làm anh đều đem theo vài viên kẹo, cách mấy ngày sẽ lại mua chè trôi nước về ăn.

Quăng mình lên chiếc giường êm ái, Kim Taerae còn chẳng buồn lau khô tóc, khiến chiếc gối nằm của anh bị nước làm cho ướt một mảng. Taerae sờ nhẹ lên môi, cảm giác ngón tay của Gunwook sượt nhẹ qua vẫn còn ở đó, ngón tay nhóc hơi thô ráp nhưng lại rất ấm áp.

Rồi anh lại hồi tưởng những lúc Park Gunwook chăm sóc cho mình, Gunwook không cố tỏ vẻ khiến anh yêu thích, từng hành động nhỏ nhặt như lúc đặt đũa sẽ đặt ở vị trí thuận tay anh nhất, những món ăn nào có xương sẽ cẩn thận tách ra cho anh, hay khoai lang nóng sẽ lót một miếng giấy để anh không bị bỏng, những điều không hề lớn lao nhưng lại cần sự kiên nhẫn và tỉ mĩ mà Taerae chắc chắn chỉ có thể thật lòng thích anh thì mới có thể làm được.

Kim Taerae đặt tay trên lòng ngực, chết tiệc, sao tim anh lại đập nhanh vậy chứ.

'ting, ting'

Là tiếng điện thoại của Taerae, chắc lại là tin nhắn của Jiwoong. Nhưng mà không, Taerae nhìn vào số điện thoại hiển thị trên màn hình, lạ quắc. Taerae nhớ ngoài người ở phòng khám thì anh không cho ai số điện thoại của mình.

'Anh Taerae, mai em đèo anh đến phòng khám được không ạ?'

Cái nết dùng từ 'ạ' ở cuối câu thì chỉ có một người thôi - Park Gunwook, không cần hỏi thì Taerae cũng biết cậu nhóc lấy số anh từ đâu ra, vậy nên Kim Taerae liền gọi điện cho anh trai mình.

_ Alo?

_ Sao anh cho nhóc Gunwook số điện thoại của em?

_ Gì, anh có biết gì đâu?

Anh không biết thì ma biết à? Kim Taerae bực mình cúp máy, trong khi Kim Jiwoong ở đầu dây bên kia đang ngỡ ngàng, thằng nhóc này biết quạo với anh rồi đấy à. Quả là Park Gunwook cao tay, đứa nhỏ nhà anh lúc nào cũng nghiêm nghị mà gặp thằng nhóc đó xong liền lúc nắng lúc mưa. Kim Jiwoong chỉ biết giơ ngón cái khen ngợi Park Gunwook.

Taerae nhìn vào dòng tin nhắn của Gunwook, thằng nhóc này còn đòi đèo anh đi làm cơ đấy. Kim Taerae lưỡng lự, lúc này câu nói của Gunwook lại vang lên 'lắng nghe trái tim mình đi'.

_ ÁHHH

Park Gunwook đang nằm trên giường thì bật ngửa dậy, mém xíu là cắm đầu vào bức tường của phòng ngủ, Kim Taerae vừa thả tim vào tin nhắn của Park Gunwook, cậu ôm điện thoại tắt đi rồi mở lại, còn lấy khăn giấy chùi thật sạch màn hình xem mình có nhìn nhầm không. Nhưng mà đúng là có một hình trái tim nho nhỏ ngay tin nhắn Gunwook vừa gửi.

Thế là Park Gunwook liền cầm điện thoại chạy khắp nhà hú hét, anh chịu đồng ý để cậu chở đến phòng khám, cuối cùng Kim Taerae cũng chịu mở lòng với cậu. May cho Gunwook là mẹ cậu đang đi du lịch chứ nếu không thì đã túm đầu mà cho cậu vài cây vào mông vì tội làm ồn rồi.

________________

Đăng sớm vì nay sinh nhật của anh Kim Taerae
Mong anh Taerae tuổi mới thân thiết với Gunwook hơn để em còn được high mmt của hai anh 😌











Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro