Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng ngày thứ hai Hyeonjoon thức dậy bị Lee Minhyeong ôm chặt trong lòng, cậu mới vừa tỉnh ngủ còn hơi mơ màng, hậu tri hậu giác nhìn Lee Minhyeong một lúc lâu mới nhớ ra hôm qua mình xuyên sách, xuyên thành Moon Hyeonjoon trong quyển tiểu thuyết kia, mới vừa làm rõ quan hệ với Park Jaehyuk, trước mắt sắp ở chung với Lee Minhyeong.

Lúc này Hyeonjoon mới có thời gian và tâm trạng để mắng, dm sao lại chọn cậu xuyên vào đây? Vì cậu trùng tên với nguyên chủ ư? Tùy tiện quá vậy! Giờ cậu cũng chỉ có thể vui mừng vì mình xuyên qua sớm, chậm một bước, xuyên đến lúc nguyên chủ đã ở cùng Park Jaehyuk vậy thà rằng nhảy lầu cho xong, chết sớm siêu sinh sớm, dây dưa ngược thân ngược tâm anh là đồ điên tôi là đồ ngu.

Mặc dù Hyeonjoon lớn lên trong gia đình đơn thân, từ nhỏ sống chung với mẹ nương tựa lẫn nhau nhưng điều kiện trong nhà rất tốt cho nên tâm thái cậu rất được, gặp chuyện gì cũng có thể bảo trì thái độ tích cực lạc quan. Hiện tại đã xuyên qua muốn trở về cũng không có cách nào, cũng may mẹ cậu 2 năm trước đã kết hôn với chú Im, coi như không có cậu cũng có người làm bạn chăm sóc cho mẹ, cũng xem như an ủi.

Cho nên vấn đề cần bận tâm bây giờ là bên phía cậu.

Hyeonjoon nghĩ tới đây, giương mắt nhìn Lee Minhyeong, Lee Minhyeong còn đang ngủ, thoạt nhìn anh tuấn vô hại. Hyeonjoon nhìn hắn, nghĩ tới trong sách chỉ miêu tả Lee Minhyeong gia thế hiển hách, tuổi trẻ tài cao, có tiền. Với cả khi đọc truyện cậu mơ hồ cảm giác được Lee Minhyeong người này vì còn trẻ không thích quanh co lòng vòng luôn nói chuyện thẳng thắn, đồng thời cũng chính vì hắn còn trẻ, tính cách tương đối chính trực cho nên không thích cưỡng bách người khác, phần lớn thời gian hắn đều muốn giao lưu bình đẳng.

Hyeonjoon nhớ lại lần tiếp xúc với Lee Minhyeong khi cậu mới xuyên tới hôm qua, có thể chắc chắn điểm này, Lee Minhyeong xác thực rất dễ thương lượng, chỉ cần cậu chịu nói chuyện đàng hoàng với anh.

Hyeonjoon bày tỏ cậu rất bằng lòng nói chuyện đàng hoàng!

Lee Minhyeong tỉnh lại muộn hơn Hyeonjoon, nhìn người trong ngực, bối rối một lúc mới nhớ ra được. Hyeonjoon từ chối trả tiền lại, lựa chọn trả bằng thân cho nên anh mang cậu về chuẩn bị ở chung. Hắn buông Hyeonjoon ra, ngồi dậy.

Hyeonjoon sợ mình đánh thức anh nên cũng không rời giường, lúc này thấy Lee Minhyeong tự giác buông mình ra, cũng ngồi dậy, hỏi hắn, "Anh muốn ăn gì? Tôi đi làm bữa sáng cho chúng ta."

"Không cần." Lee Minhyeong nói, "Đi ra ngoài ăn đi, tiện đường giúp cậu chuyển nhà."

"Sớm thế à?"

Lee Minhyeong giương mắt nhìn cậu, Hyeonjoon thức thời ngậm miệng, "Ngày mới nên bắt đầu lên kế hoạch từ sáng, sớm chút lại càng tốt."

Lee Minhyeong nở nụ cười, "Cậu biết nói chuyện đấy."

Hyeonjoon mỉm cười, cậu có thể làm sao, cậu cũng rất bất đắc dĩ mà.

Hai người rửa mặt xong, cùng xuống lầu ăn bữa sáng, Lee Minhyeong chở Hyeonjoon tới nhà cậu. Đồ của nguyên chủ không nhiều cũng không có gì đáng giá, Hyeonjoon chỉ lấy quần áo với tiền nguyên chủ tích cóp để trong một cái vali là xong.

Hyeonjoon vốn định trả lại phòng, dù sao hiện tại phòng cũng không có ai ở, mỗi tháng còn phải trả tiền thì phí quá. Nhưng Lee Minhyeong ngăn lại, "Tiền tôi giúp cậu trả, cứ giữ lại căn phòng này đi."

Hyeonjoon không biết hắn đây là ý gì, nghi hoặc nhìn, Lee Minhyeong bình tĩnh nói, "Cậu cũng không ở chỗ tôi cả đời, giữ lại phòng này coi như tôi cho cậu, đợi đến khi cậu đi thì trở lại chỗ này ở."

Hyeonjoon không nghĩ tới hắn sẽ nói như vậy, ý của Lee Minhyeong rất rõ ràng, hai người bọn họ không có khả năng cũng không có tương lai, chờ quan hệ bao dưỡng kết thúc, Hyeonjoon cũng nên rời đi. Nhưng Hyeonjoon lại cảm thấy anh khá dịu dàng, còn muốn để lại đường lui cho cậu, không đến nỗi tới lúc rời đi phải chật vật không có chỗ ở.

"Cảm ơn." Cậu nói.

"Không cần khách khí." Lee Minhyeong trả lời, "Đi thôi, về nhà tôi."

Hyeonjoon gật đầu, đi theo.

Hôm nay Lee Minhyeong còn có việc, sau khi đưa cậu về nhà liền rời đi, chỉ nói cần gì cậu có thể tự đi mua thêm, không cần phải hỏi anh.

Hyeonjoon cũng không tự làm khó mình, ra siêu thị mua thêm đồ dùng sinh hoạt. Sau khi về nhà, Hyeonjoon nhìn đồng hồ đeo tay, sắp 5 giờ, cậu nhanh chóng nấu một nồi cháo, cất vào hộp, lại lấy ra rau cải muối ớt vừa mua trong siêu thị mà mẹ Moon thích ăn bỏ vào hộp mang theo ra ngoài.

Trong lúc chờ xe bus, Wechat thông báo có tin nhắn, là người đại diện của nguyên chủ – Kim Jeonghyeon, hỏi cậu "Bận gì không?"

Hyeonjoon trả lời: Tôi đến bệnh viện thăm mẹ tôi.

Kim Jeonghyeon nói: Vậy sau khi về thì tới công ty một chuyến, có chuyện cần nói với cậu.

Hyeonjoon đáp: Được.

Cậu cũng có chút hảo cảm với người đại diện của nguyên chủ, khi bệnh tình mẹ nguyên chủ chuyển xấu, Kim Jeonghyeon gặp nguyên chủ, ký với cậu ta, đồng thời còn cho mượn một số tiền lớn giải quyết việc khẩn cấp cho nguyên chủ, chờ chút, Hyeonjoon ngẩn ra, vậy giờ số tiền kia cậu gánh luôn à?!!

Hyeonjoon mệt tâm vl, trước khi xuyên sách thì cậu cũng coi như là có chút tích trữ sống qua ngày rất dễ chịu, bây giờ xuyên qua nợ nần chồng chất, chênh lệch kiểu này quá lớn rồi. Xuyên qua như cớt! Lần hai khinh bỉ việc xuyên sách này.

Hyeonjoon mua bánh bao cho mẹ Moon trước cửa bệnh viện, sau đó lên thang máy đến phòng bệnh của mẹ Moon.

Trạng thái của Shim Suryeon hôm nay nhìn qua không tệ, ăn rau cải muối ớt, ăn bánh bao, hai chén cháo, vừa ăn vừa hỏi Hyeonjoon gần đây đang bận gì à?

Hyeonjoon chiếu lệ nói mấy câu, Shim Suryeon hỏi cậu, "Kiếm tiền à?"

Hyeonjoon cười nói, "Kiếm được khá nhiều."

Shim Suryeon nhìn cậu, bà biết con trai mình hiện đang là minh tinh, quả thật minh tinh kiếm lời nhiều hơn so với người thường, nhưng bà cũng nghe người khác nói bên trong giới giải trí rất loạn, không khỏi tự trách bản thân, đau lòng nắm tay cậu nói: "Con nhớ phải giữ gìn sức khoẻ chú ý nghỉ ngơi, đừng để bản thân bị kiệt sức."

Hyeonjoon gật đầu, "Vâng."

Thành thật mà nói thì cậu với Shim Suryeon không có bao nhiêu thân tình, dù sao cậu cũng không phải con ruột của Shim Suryeon, bọn họ chỉ mới gặp nhau lần đầu. Nhưng trong truyện Shim Suryeon là một người mẹ tốt, hơn nữa bản thân cậu cũng là nương tựa mẹ mình lớn lên, nhìn thấy Shim Suryeon cậu sẽ nhớ tới mẹ ruột của mình. Nếu cậu đã tiếp nhận thân thể của nguyên chủ thì cậu cũng sẽ hiếu thuận với Shim Suryeon, để bà sống thật tốt, ít nhất không giống trong sách gốc, vì lời nói của Park Jaehyuk và Han Wangho mà cảm thấy mình liên lụy Hyeonjoon, trầm mặc lựa chọn tự sát.

Cậu và Shim Suryeon nói chuyện một lát, thấy Shim Suryeon hơi mệt liền rời đi, ngồi xe tới công ty.

Công ty giải trí nguyên chủ ký là T1 trực thuộc Lee gia – công ty giải trí tốt nhất trong nước, vốn là một nhân vật tuyến 18 vừa không gia thế vừa không quan hệ sao mà ký nổi loại công ty này, nhưng vì có hào quang nhân vật chính khiến Kim Jeonghyeon nhìn trúng nguyên chủ nên mới có cơ hội được ký với T1.

Hyeonjoon đến đúng lúc Kim Jeonghyeon đang gọi điện, thấy cậu tới, thảy kịch bản trên bàn cho cậu, không tiếng động nói: "Xem đi."

Hyeonjoon mở ra nhìn một chút, còn chưa xem được bao nhiêu Kim Jeonghyeon đã nói xong cúp điện thoại, nói với Hyeonjoon: "Vai này cho cậu, đội ngũ ở mức trung bình, là phim chiếu mạng, đã an bài xong cuối tháng sẽ quay, phù hợp để cậu kiếm tiền."

Hyeonjoon hơi kinh ngạc, cuối tháng, nhanh như vậy phải đi đóng phim rồi?

Cậu nhớ lại nội dung trong truyện, hình như là có đoạn này, có điều khi đó Park Jaehyuk thấy kịch bản này không hay hơn nữa bởi vì Lee Minhyeong nên Park Jaehyuk một lòng muốn tách "Moon Hyeonjoon" khỏi T1, thế nên hắn không để "Hyeonjoon" quay bộ phim này, mà trực tiếp đi hủy hợp đồng của "Hyeonjoon" với Kim Jeonghyeon. Thay "Hyeonjoon" bồi thường, đem "Moon Hyeonjoon" đến phòng làm việc của mình để "Hyeonjoon" đóng phim với hắn.

Thế nhưng hắn sợ "Hyeonjoon" bay cao quá sẽ thoát khỏi tầm khống chế của mình, cũng sợ bay lên cao gặp phải bạch nguyệt quang Han Wangho cho nên không để cậu diễn vai chính mà đi diễn vai phụ. Đây cũng chính là lý do mãi đến tận khi "Hyeonjoon" giải nghệ vẫn là tiểu sinh tuyến 18.

Park Jaehyuk căn bản không có ý định cho cậu ta nổi tiếng, chỉ muốn nhốt nguyên chủ trong lồng tre của mình, mà sau này nguyên chủ mới phát hiện nhưng vì yêu nên nhiều lần tha thứ cho hắn.

Có điều chuyện này không liên quan tới cậu, Hyeonjoon nghĩ, dù sao bây giờ cậu cũng không có quan hệ gì với Park Jaehyuk.

Hyeonjoon cầm lấy kịch bản, đáp một tiếng: "Được."

Cậu cảm thấy cũng khá trùng hợp, nguyên chủ là minh tinh còn cậu thì vừa tốt nghiệp học viện biểu diễn, nếu như không phải vì lần xuyên sách không hiểu ra sao này thì cậu đã đi thử vai cho một bộ phim được thầy mình giới thiệu sau khi thức dậy, tuy hiện tại xuyên rồi nhưng với việc diễn xuất cậu vẫn rất quen thuộc.

"Ok, cậu cầm kịch bản về mà xem," Kim Jeonghyeon châm thuốc, "Không hiểu gì thì hỏi tôi."

Hyeonjoon gật đầu.

Kim Jeonghyeon nhả khói, Hyeonjoon không quen mùi thuốc lá, thoáng cách xa hắn một chút.

"Đi thôi, mời cậu ăn cơm." Kim Jeonghyeon nói, đứng lên.

"Tôi ăn rồi." Hyeonjoon nói, cậu mang cháo với bánh bao cho Shim Suryeon khá nhiều, Shim Suryeon ăn không hết cậu xử lý tất.

"Vậy coi như theo tôi đi ăn đi, trễ vầy rồi tôi còn chưa ăn gì đây."

Hyeonjoon nghe vậy, cũng không từ chối nữa, "Vậy cũng được."

Trong lúc chờ thang máy, Hyeonjoon nhìn đồng hồ đeo tay, sắp 9h30, trước đó cậu còn lo Lee Minhyeong buổi tối về nhà ăn cơm hoặc là tối về nhà không thấy cậu sẽ gọi điện thoại, kết quả nửa ngày trôi qua Lee Minhyeong cũng không liên hệ. Xem ra tuy là bọn họ ở chung nhưng Lee Minhyeong cũng không quản cậu, vậy khá ổn.

"Keng" một tiếng, thang máy mở ra, Hyeonjoon đi vào với Kim Jeonghyeon, kết quả vừa mới chuẩn bị đóng cửa liền nghe thấy: "Đợi chút."

Hyeonjoon cảm thấy âm thanh này hơi quen tai, cậu bấm nút chờ, quả nhiên ngay sau đó có người tiến vào. Hyeonjoon nhìn người vừa bước vào, nhắc Tào Tháo Tào Tháo tới, người đột nhiên tiến vào này không phải là người cậu vừa nghĩ sẽ không quản cậu – Lee Minhyeong đây ư!

Lee Minhyeong nhìn cậu, nở nụ cười, "Tôi còn tưởng cậu ở nhà đấy."

"Người đại diện tìm tôi có chút chuyện." Hyeonjoon thành thật nói.

Lee Minhyeong quay đầu nhìn về phía Kim Jeonghyeon, Kim Jeonghyeon nhìn hai người bọn họ, "Hai người biết nhau à?"

Lee Minhyeong không nói gì, chỉ nhìn về phía Hyeonjoon.

Hyeonjoon nhìn anh cười như không chờ cậu trả lời, chỉ có thể nhắm mắt nói: "Là...bạn?"

"Bạn?" Lee Minhyeong hỏi ngược lại.

"Là... Bạn trai?"

"Bạn trai?" Lee Minhyeong tiếp tục hỏi ngược lại.

Hyeonjoon cảm thấy hắn không thích, trong lòng hiểu rõ vẫn giả bộ hồ đồ, chẳng lẽ kêu cậu đi khắp nơi nói bọn họ là quan hệ bao dưỡng à? Vạn nhất Kim Jeonghyeon uống nhiều lỡ miệng, người khác nghe được, còn không biết bị thêm mắm dặm muối thành cái gì đâu.

"Ừm, bạn trai." Hyeonjoon khẳng định nói.

Kim Jeonghyeon quả thực không thể tin được, hắn nhìn Hyeonjoon, lại nhìn tiểu thái tử công ty mình, khó có thể tin nói: "Bạn trai?"

Lee Minhyeong nở nụ cười, đang chuẩn bị mở miệng, cảm giác có người kéo ống tay áo hắn, quay đầu lại chỉ thấy Hyeonjoon bình tĩnh nhìn Kim Jeonghyeon nhẹ nhàng gật đầu, không thấy được một chút chột dạ cùng động tác nhỏ dưới tay.

Lee Minhyeong thấy cậu cũng hơi thú vị, tuy anh muốn ngủ Hyeonjoon nhưng cũng không định làm ảnh hưởng tới phát triển sau này của cậu. Hai chữ kim chủ này, nói ra cũng không dễ nghe, Hyeonjoon không muốn để đoạn quan hệ này thành lịch sử đen của mình, anh có thể hiểu được cũng cảm thấy không đáng kể. Bạn trai thì bạn trai vậy, cuối cùng cũng chia tay thôi.

Lee Minhyeong gật đầu, còn không quên nhắc nhở, "Đừng nói với người khác, đặc biệt là anh tôi."

Kim Jeonghyeon cảm thấy đáng lẽ mình không nên nhiều chuyện kéo Hyeonjoon đi ăn chung, giờ hay chưa, biết được bí mật của tiểu thái tử, còn không được nói cho ông chủ của mình, Kim Jeonghyeon hắc tuyến đầy đầu. Hai người này cấu kết với nhau lúc nào vậy? Không phải Lee Minhyeong mắt cao hơn đầu ư, sao lại coi trọng Hyeonjoon chứ?!

Hắn thấy đầu hơi đau, khẩn cấp vận động tế bào não lấy lý do té gấp, vừa giả vờ xem điện thoại vừa giả vờ kinh ngạc nói, "Đám nhóc con này, tôi không để ý một cái là có chuyện! Hyeonjoon à, phía đàn anh cậu xảy ra chút việc, tôi phải qua đó một chuyến, ngày khác lại mời hai người ăn cơm." Nói xong, còn không chờ Hyeonjoon trả lời liền vội vàng đi mất.

Hyeonjoon nhìn hắn chạy khỏi thang máy như bị lửa đốt đít, quay đầu nhìn về phía Lee Minhyeong, "Anh tin không?"

"Cậu tin không?" Lee Minhyeong hỏi ngược lại.

Hyeonjoon lắc đầu.

Lee Minhyeong nhìn cậu, cười nói, "Tôi lớn vầy rồi, đừng nói là bạn trai, bạn gái cũng chưa từng quen ai, giờ cậu nói cậu là bạn trai tôi, có lẽ anh ta cần tìm chỗ để tiêu hoá chuyện này."

Hyeonjoon không có cách nào, "Tôi cũng hết cách rồi," cậu quơ quơ kịch bản trên tay cho Lee Minhyeong xem, "Tôi còn sắp phải đi đóng phim đây, bị người quen biết được chúng ta là quan hệ bao dưỡng, chưa biết chừng còn lên hot search, tới lúc đó tôi không nổi thì cũng thôi, nếu nổi mà té xuống từ trên cao còn thảm hơn."

Lee Minhyeong cảm thấy cậu khá ngây thơ, "Giới giải trí có kim chủ còn ít sao, cậu không biết à? Cậu cho rằng cậu nói là bạn trai, bọn họ liền thật sự nghĩ là bạn trai, sẽ không suy nghĩ nhiều?"

Đương nhiên Hyeonjoon biết giới giải trí là cái dạng gì, cũng biết địa vị Lee Minhyeong ở đây – tiểu thái tử T1, ba là chủ tịch T1, anh trai hiện là người cầm quyền T1, mà cậu là nghệ sĩ của T1, cho dù có nói là bạn trai, người khác cũng không nhất định sẽ tin.

Chỉ là cậu tuổi còn trẻ, vừa mới tốt nghiệp đại học, hãy còn ảo tưởng và ngây thơ, cho nên có mấy lời cậu vẫn không nói ra được, có một số việc vẫn hy vọng có thể đổi lời giải thích nghe êm tai hơn một chút.

"Tôi biết," Hyeonjoon nhìn anh, "Vậy sau này tôi không được nói thế sao?"

Lời này hỏi ra cậu có hơi lo, Lee Minhyeong nhìn cậu biết vâng lời đứng trước mặt mình, ngoan ngoãn như học sinh đợi giáo viên chủ nhiệm lên tiếng, cũng lười làm khó cậu, "Cũng không phải, cậu thích nói vậy thì cứ nói đi, tôi chỉ lo cậu nói quen rồi sẽ nghĩ chúng ta là quan hệ như vậy thật."

"Sẽ không," Hyeonjoon lắc đầu, "Tôi rất rõ ràng quan hệ giữa chúng ta, anh yên tâm."

"Vậy thì tốt."

Hyeonjoon thấy hắn không tính toán, tâm tình không khỏi tốt lên, chủ động hỏi, "Anh ăn cơm chưa?"

"Ăn cùng anh tôi rồi."

"Ồ."

"Cậu chưa ăn?"

"Tôi ăn rồi." Hyeonjoon nói, "Xế chiều tôi có đi thăm mẹ tôi, ăn chung với bà rồi."

"Vậy về nhà thôi."

"Ừ."

Hyeonjoon cùng Lee Minhyeong quay lại thang máy, chuẩn bị tới hầm giữ xe. Nhưng hai người mới vừa lên xe, điện thoại Hyeonjoon liền vang lên.

Hyeonjoon bắt máy, là hộ lý Shin chăm sóc mẹ Moon gọi tới, nói là buổi tối đột nhiên mẹ Moon thấy không thoải mái, ói hết nửa ngày, Hyeonjoon vội vã chạy qua bệnh viện.

Lúc Hyeonjoon đến bệnh viện đã sắp 11 giờ tối, cậu hỏi Nayeon, "Xảy ra chuyện gì vậy?"

Nayeon đáp, "Không sao rồi, bác sĩ mới vừa tới xem qua, sau khi kiểm tra nói không có chuyện gì lớn, hiện tại dì đã uống thuốc ngủ rồi."

"Vậy tại sao lại bị ói?"

"Hình như là dạ dày hơi yếu, nhưng bây giờ đã không sao, lúc nãy dì cứ nôn suốt nên tôi mới gọi cho cậu."

"Không có chuyện gì là tốt rồi." Hyeonjoon nói.

Cậu nhìn mẹ Moon đã ngủ say, nói với Nayeon, "Đêm nay cô về đi, tôi sẽ trông coi bà."

"Cứ để cho tôi."

"Không sao," Hyeonjoon thấp giọng nói, "Cô nghỉ ngơi đi, tôi cũng đã đến rồi, tối nay cứ để tôi chăm."

"Vậy được rồi." Nayeon thấy cậu kiên trì, không nói thêm nữa.

Hyeonjoon thấy Nayeon đi, mới nhớ tới Lee Minhyeong lái xe đưa cậu tới đây, lúc này còn đang đứng bên cạnh, "Anh cũng về đi, tối nay tôi không về, ở lại bệnh viện xem mẹ tôi."

"Tôi ở lại với cậu." Lee Minhyeong nói, "Giường cho người chăm bệnh cũng lớn, hai chúng ta ngủ chung được."

Gian phòng bệnh này của mẹ Moon bởi vì có Lee Minhyeong liên hệ, nên là giường bệnh VIP, hơi giống giống phòng xép trong khách sạn, vào cửa là phòng khách và giường bệnh mẹ Moon, phía sau là phòng cho người chăm bệnh, giường bên trong cũng khá lớn.

Hyeonjoon nhìn về phía Lee Minhyeong, vẻ mặt Lee Minhyeong hờ hững, anh thấy sắc mặt Hyeonjoon không được tốt, vỗ vai cậu, "Không sao đâu, ban nãy Shin Nayeon cũng nói là do dạ dày hơi yếu rồi, không phải chuyện gì lớn, đừng lo lắng."

Hyeonjoon gật đầu, cậu thấy mẹ Moon đã ngủ, liếc mắt gật đầu ra hiệu với Lee Minhyeong, quay người tiến vào phòng chăm bệnh. Phòng chăm bệnh này khá lớn, được Nayeon dọn lại ngay ngắn, cậu ngồi xuống giường, khó giải thích mà thấy hơi tự trách.

"Cậu sao vậy?" Lee Minhyeong không hiểu, nói, "Không phải đã không sao rồi à, sao vẫn cúi đầu ủ rũ thế." Anh nâng đầu Hyeonjoon lên, nhìn Hyeonjoon, "Hay để tôi gọi bác sĩ lên kiểm tra lại."

"Không cần đâu," Hyeonjoon nói, "Mẹ tôi đang ngủ, đừng đánh thức bà làm gì."

Cậu vỗ vỗ vị trí bên cạnh, ra hiệu Lee Minhyeong ngồi xuống.

Lee Minhyeong ngồi xuống, liền nghe cậu nói, "Buổi chiều tôi đến xem mẹ tôi, cho bà ăn chút cháo do tôi tự mình nấu, rau cải muối ớt là đi siêu thị mua, bánh bao là mua dưới lầu, anh nói xem, có phải do mấy món đó không? Không phải thì tại sao lúc khác bà không bị gì mà hôm nay lại bị nôn ói cơ chứ?"

Lee Minhyeong thấy cậu nghĩ hơi nhiều, "Bác sĩ cũng nói là do dạ dày hơi yếu rồi, không phải bị ngộ độc thức ăn, cậu ôm trách nhiệm vào người làm gì."

"Tôi chỉ nghĩ sao lại trùng hợp vậy thôi."

Lee Minhyeong thở dài, "Cậu chỉ nghĩ quá thôi, theo tôi ấy, giờ cậu ngủ cho ngon, mai cậu dậy mẹ cậu cũng dậy rồi, hai người còn được nói chuyện với nhau, tốt biết bao."

Hyeonjoon nhìn hắn, Lee Minhyeong hỏi cậu, "Tôi nói không đúng à?"

"Đúng." Hyeonjoon gật đầu.

"Còn không phải à, thế đi tắm thôi." Hắn hướng cằm chỉ về phía buồng vệ sinh của phòng chăm bệnh.

Hyeonjoon cảm thấy có lẽ cậu thực sự nghĩ hơi nhiều, cho nên đứng lên quyết định làm như Lee Minhyeong nói, tắm xong ngủ một giấc thật ngon. Cậu tiến vào phòng vệ sinh, tắm rửa đơn giản, vì chạy tới vội nên không mang theo gì, đành mặc lại đồ cũ ra ngoài.

Lee Minhyeong tắm so với cậu còn đơn giản hơn, thậm chí bởi vì không có quần áo ngủ, ngoại trừ quần lót, toàn bộ đều cởi hết.

Mặc dù Hyeonjoon không biết Lee Minhyeong có chứng nghiện sạch sẽ hay không, nhưng cân nhắc đến việc giường này luôn để Nayeon ngủ, nên vẫn thay một bộ drap giường mới. Cậu đang thay drap, vừa quay đầu lại thì nhìn thấy "Người mẫu quần lót" thình lình xuất hiện sau lưng mình, cậu hơi kinh ngạc, động tác trên tay ngừng lại, cấp tốc quay đầu, gập ghềnh trắc trở mang theo thẹn thùng hỏi, "Anh... Tại sao anh cứ vậy mà đã đi ra rồi!"

Lee Minhyeong quan sát trên dưới mình một lúc, cảm thấy không có vấn đề gì, bình tĩnh nói, "Cậu là con trai mà chưa ngủ nude bao giờ à?"

Đúng là Hyeonjoon chưa ngủ nude bao giờ, cậu cầm lấy vỏ chăn, nói với người phía sau, "Hay anh mặc quần áo vào đi."

Lee Minhyeong nhìn cậu quay lưng về phía mình, thấy cậu không thèm nhìn anh, nghĩ một lúc mới ý thức được, "Cậu ngượng à?"

Anh thấy chắc đoán đúng rồi, tối qua anh mặc áo ngủ ra ngoài, nhưng sau đó hai người không "lái xe", anh cũng không cởi ra nên nghiêm túc mà nói thì đây là lần đầu Hyeonjoon nhìn thấy anh loã thể.

Lee Minhyeong thấy cậu thật đúng là có hơi ngây thơ.

Anh đi tới, để tay gác lên vai Hyeonjoon, ghé vào lỗ tai cậu thổi một hơi, Hyeonjoon bất giác co rúm lại, nghe thấy Lee Minhyeong hỏi mình, "Dáng tôi đẹp không? Không thiệt cho cậu chứ."

Hyeonjoon nghe hắn nói vậy, trong đầu liền hiện ra hình ảnh Lee Minhyeong loã thể, lỗ tai đỏ lên, ừm rất đẹp, cậu yên lặng tự nhủ, sau đó nhận ra mình đang nghĩ cái gì! Giờ là lúc nghĩ cái này à! Coi như vóc người có đẹp thì cũng không thể phô ra vậy chứ! Lỡ cọ ra lửa thì sao!

Cố tình Lee Minhyeong lại ghé vào lỗ tai cậu nói tiếp, "Cậu biết không, lúc thường tôi ngủ trần không mặc thêm gì đâu, nếu không phải nghĩ tới cậu cũng ở đây thì giờ tôi đã không mặc gì luôn rồi."

Hyeonjoon lớn vầy rồi, đã bao giờ nghe qua mấy câu vầy đâu, bị anh làm cho mặt cũng nóng lên, cuống quít đẩy anh ra, cúi đầu kéo dây kéo vỏ chăn. Lee Minhyeong ở phía sau cười ha ha, cảm thấy cậu như này cũng hơi đáng yêu.

Hắn trêu đủ rồi cũng không ghẹo Hyeonjoon nữa, nhìn Hyeonjoon kéo vỏ chăn xong, rất tự nhiên vén chăn lên tiến vào, chào hỏi, "Ngây ra đó làm gì, lên giường ngủ thôi."

Hyeonjoon nhìn thân trên anh trống không, nghĩ tới thân dưới anh cũng trống trơn, thầm nói: Vầy sao mà ngủ được!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro