Cầu vồng sau mưa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lee Minhyung không biết đây là thực tại hay hắn lại tiếp tục rơi vào một giấc mộng đẹp khác, nhưng nếu là mơ hắn nguyện mãi mãi không tỉnh giấc.

Sau khi được Ryu Minseok gọi báo rằng Lee Minhyung đã tỉnh hoàn toàn, lão quản gia vội vã gọi bác sĩ tư của gia tộc vào kiểm tra tình hình của hắn. Kết quả là mọi thứ đều đã nằm ở mức ổn, chỉ cần hắn chịu ăn uống thì thể chất sẽ rất nhanh phục hồi trở về như trước.

Cúi đầu cảm ơn bác sĩ, rồi để lão quản gia tiễn người ra ngoài, em đóng cửa lại, căn phòng lại như lúc nãy chỉ còn hai người bọn họ.

Ryu Minseok đi đến sờ lên mặt Lee Minhyung, hắn đưa hai tay ôm lấy thắt eo em, tưởng chừng như giây tiếp theo có thể vùi mặt vào cơ thể đầy mùi cam thảo mà mấy tháng nay hắn luôn nhung nhớ này, nhưng còn chưa kịp hít hà tí nào đã bị em gỡ tay đẩy ra.

Em ngồi trên ghế sopha trong phòng, tay bóc ra quả quýt cho vào miệng, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chòng chọc vào hắn chất vấn.

"Anh giỏi đấy Lee Minhyung, định nhịn đói dọa ai vậy? Nghĩ em không dám bỏ anh chết quách đi à?"

Lee Minhyung nhìn cún nhỏ của mình đột nhiên xù lông như vậy thật muốn bật dậy ôm người kia vào lòng vuốt ve, nhưng hắn bây giờ căn bản là không còn chút sức lực nào, đến trả lời câu hỏi của em còn có chút khó khăn.

"Anh không có.. "

"Hửm?"

Ryu Minseok nhíu mày, mặt biểu hiện rõ ràng là hôm nay mà anh không nói cái gì làm em xuôi tai em sẽ bỏ mặc anh cho biết mặt.

"Anh sợ anh lại làm đau em...cho nên anh..."

"Cho nên anh tuyệt thực để chết dần chết mòn, bỏ em nuôi con một mình đúng không?"

Lee Minhyung lắc đầu, hắn muốn thanh minh là bản thân hoàn toàn không biết việc em có thai, đến gần em còn không cho, làm sao hắn biết được hai đứa nhỏ trong bụng em xuất hiện từ lúc nào. Nhưng hắn còn chưa kịp nói, bên ngoài truyền vào tiếng gõ cửa.

Người giúp việc đẩy vào một xe thức ăn, đều là mấy món thanh đạm dễ tiêu hóa. Tranh thủ lúc cô đang chỉnh giường giúp thiếu gia ngồi dậy, Ryu Minseok cũng một tay mở ra bàn ăn nhỏ trên giường, đặt hết mấy đĩa lớn nhỏ lên đó rồi gật đầu bảo cô ta có thể rời đi được rồi.

Em ngồi lên giường đối diện hắn, nhanh nhẹn lấy muỗng múc một muỗng cơm, gắp thêm thịt bò cùng rau đặt lên trên nhìn như ngọn núi mini rồi đưa đến trước mặt hắn.

Thấy người trước mặt cứ ngơ ra chần chừ không chịu mở miệng, cơ mặt cún nhỏ vừa giãn ra lại trở về hậm hực.

"Ăn!"

Lee Minhyung bị em người yêu quát cũng ngoan ngoãn há miệng ra nhận hết cơm vào miệng, cơ miệng lâu rồi không hoạt động chức năng này nên nhai có phần hơi trì trệ, nhưng rất nhanh nó đã lấy lại được nhịp độ, vì Minseok không cho nó có cơ hội được nghỉ ngơi giây phút nào, hết muỗng này đến muỗng khác đút vào làm hai má của hắn phồng to ra vì chứa đầy đồ ăn.

Ryu Minseok thỏa mãn nhìn thành quả của mình trước mặt, không nhịn được mà với người qua hôn chóc vào trán hắn một cái rồi dùng giọng điệu như dỗ con nít tiếp tục đút cơm cho đứa nhóc bự con trước mặt.

"Vậy mới ngoan chứ, ăn cho khỏe lại, để em còn đấm anh, chứ bây giờ yếu quá, đấm phát anh đi luôn mắc công phải nuôi hai cái cục nợ này một mình"

Người yêu thưởng bất ngờ làm tâm trạng của Lee Minhyung cũng được đẩy lên cao, hắn đưa tay ra ôm lấy nửa khuôn mặt người đối diện, ngón tay nhẹ nhàng miết lấy bầu má, cứ như vậy cưng nựng em không nỡ rời đi.

"Nhỏ yên tâm, nếu anh chết tất cả tài sản của anh sẽ là của mẹ con em"

"Phủi phủi cái mồm, em vừa kéo anh từ quỷ môn quan về, giờ anh ở đây tính đường lết lại đó tiếp à. Dễ gì chạy khỏi em hả cưng, lo mà chịu trách nhiệm với cái bụng em đây nè"

Ryu Minseok gạt tay hắn ra, vừa dọn bát đũa vừa càu nhàu, hệt như vợ nhỏ mỗi lần bị chồng làm phật ý. Dọn dẹp xong xuôi, em lại trèo lên giường, lần này không còn né tránh nữa, trực tiếp ngồi vào lòng rồi vòng tay ôm lấy cổ, em ngửi cái đầu đang xù lên vì nằm nhiều của hắn, nhăn mặt chun mũi chê bai.

"Tóc anh hôi quá rồi đó, át hết cả mùi gỗ đàn hương của em đi rồi, lát nữa em gội đầu cho anh nhé"

Miệng thì chê nhưng Ryu Minseok vẫn vùi đầu vào hõm vai của hắn tìm kiếm mùi tin tức tố làm em thèm khát đến phát điên này. Hắn xoa lên mấy sợi tóc em, cọ cằm vào đỉnh đầu người bé nhỏ ở trong lòng, tận hưởng từng giây phút ấm áp sau những tháng ngày thăng trầm đau khổ.

Vai hắn nóng hổi, ẩm ướt. Em bắt đầu khóc trên vai hắn, từ thút thít nhỏ nhoi dần thành tiếng nức nở không thể kiềm nén.

Em không thể tiếp tục tỏ ra bản thân mình ổn nữa. Em nhớ về cái ngày em cùng Byun Baekhyun chạy đến nhà hắn, nhìn thấy hắn ngồi gục đầu dưới sàn nhà, tay nắm chặt lấy tấm hình của em không buông. Em ôm lấy hắn, liên tục nỉ non "em đến rồi đây", cố gắng níu lại chút ý thức còn sót lại của người mình yêu nhưng hắn dường như không nghe thấy em gọi. Thời khắc hắn buông lơi cánh tay, em cứ nghĩ em đánh mất người đàn ông này rồi.

Cảm ơn anh vì vẫn còn ở đây.

Bọn họ cứ như vậy ôm lấy nhau hàng giờ đồng hồ, cho đến khi Ryu Minseok khóc đến mệt lả rồi ngủ thiếp đi trên vai Lee Minhyung.

.

Càng đến gần ngày cưới, Moon Hyeonjun lại càng bận rộn, anh phải giải quyết cho xong công việc ở công ty, còn sắp xếp ổn thỏa mọi thứ ở quán bar, dù rất muốn dành nhiều thời gian ở bên cạnh vợ mình nhưng cả ngày chạy đi chạy lại lúc nào nhìn lại thời gian cũng đã quá giờ cơm tối.

Anh sợ vợ ở một mình cô đơn là thế, nhưng hình như Choi Wooje không hề cô đơn như anh nghĩ, nó còn khá tận hưởng thời gian đi đây đi đó mà không bị con hổ giấy nào đó kè kè theo sau.

Mà địa điểm lui tới của nó chắc chắn là studio của anh trai Park Chanyeol ở chung cư rồi, nó vẫn thích cảm giác ngồi buông chuyện với mấy anh chị của nó nhất. Bọn họ nói về những chuyện rối ren xảy ra dạo gần đây, Lee Sanghyeok còn đùa rằng nó giống hệt như trong cuốn tiểu thuyết anh đọc được trên mạng. Còn có, nó nghe từ Han Beomjin tin crush cũ của nó là anh Minseok cũng có thai rồi, không những chỉ có sau nó một tháng mà còn là sinh đôi.

"Hơn tháng nay nó có về đâu, ở bên nhà họ Lee âu yếm tình cảm với gia chủ tương lai, tận hưởng cái danh phu nhân gia chủ rồi cũng nên"

Han Beomjin vừa kể vừa thở dài, đúng là em trai nuôi lớn rồi cũng phải gả đi mà.

Choi Wooje nghe xong chỉ biết gật gù, đúng là thần kì thật, mọi chuyện như mới xảy ra hôm qua, vậy mà hôm nay lại êm xuôi hạnh phúc hết rồi, anh Sanghyeok nói đúng, giống hệt mấy quyển tiểu thuyết ba xu trên mạng vậy.

Hôm nay cũng như mọi hôm, nhưng đặc biệt hơn là chung cư có khách, nó cũng không biết là ai, chỉ thấy Han Beomjin nhắn tin bảo nó qua nhanh nhanh vì hai người này chỉ có nó tiếp được.

Còn hào hứng không biết ai mà lại làm cho giá trị bản thân đột nhiên tăng cao như vậy, đến khi biết rồi chỉ muốn cắt đứt luôn tình chị em mấy chục năm nay với bà chủ chung cư này.

Khách trong lời Han Beomjin là hai mẹ của Ryu Minseok.

Chủ chuỗi cửa hàng thời trang RyuK nổi tiếng - Ryu Seokyeon

Hiệu trưởng trường mầm non Busan - Dan Hwamin

Lúc bé gia đình Choi Wooje từng gửi nó cho gia đình họ một thời gian vì phải đi công tác nước ngoài nhiều tháng liền. Mẹ Ryu là một Alpha nữ, ấn tượng đầu tiên và cho đến tận bây giờ của nó về bà là khó tính và ít nói, đa số thời gian nó ở nhà họ Ryu chỉ tiếp xúc với mẹ Dan vì bà hiền dịu và rất biết cách giao tiếp với trẻ con.

Dù mẹ Ryu chưa từng làm gì tổn hại đến nó nhưng mỗi lần thấy bà nó đều sẽ không rét mà run, giống như bây giờ, bà ngồi trên ghế trong sảnh, từ tốn nhấp ngụm trà, nhưng khí chất vẫn làm mấy đứa trẻ ngồi đối diện thẳng lưng không dám nhúc nhích.

Mẹ Dan thấy tình hình căng thẳng liền lên tiếng xoa dịu.

"Lên đột xuất làm phiền mấy đứa quá"

"Dạ không phiền gì đâu ạ"

Cả đám đồng loạt lắc đầu, cười phớ lớ đáp lại Dan Hwamin.

"Ryu Minseok đâu?"

Ryu Seokyeon đặt tách trà xuống bàn, mặt vẫn nghiêm nghị hỏi. Cả đám chỉ im lặng nhìn nhau không đứa nào dám lên tiếng trả lời. Dan Hwamin thấy chồng mình lại làm mấy đứa nhỏ trước mặt sợ hãi, liền hích tay liếc người bên cạnh một cái ý bảo chị giữ im lặng cho tôi rồi quay ra cười với ba người trẻ ngồi trước mặt.

"Haha mấy đứa đừng sợ, chị ấy hay nói chuyện cộc lốc vậy thôi, hai dì lên đây thăm Minseokie vì cả năm nay rồi nó không chịu về thăm nhà, mấy tháng nay cũng không thấy gọi về luôn nên dì hơi lo. Mấy đứa biết Minseokie nó đi đâu không?"

Lee Sanghyeok liếc nhìn hai đứa em đang đùn qua đẩy lại bên cạnh, anh cũng không dám nhìn thẳng vì không biết có nên nói ra hay không.

Dù là bây giờ mọi việc đã êm xuôi nhưng mấy chuyện xảy ra dạo gần đây cũng không phải chuyện nhỏ, còn chưa nói đến nhị vị phụ huynh trước mắt mà biết chuyện con của họ có thai rồi sẽ sốc như thế nào. Đúng là tiến thoái lưỡng nan mà.

Cả ba còn đang im lặng muốn trốn tránh câu trả lời thì Ryu Seokyeon lại tiếp tục lên tiếng, giọng nói vẫn như cũ không mang theo ý đùa giỡn nào.

"Ta biết hết chuyện xảy ra với Minseok rồi, bây giờ ta chỉ muốn biết nó đã về chung cư hay còn ở bên nhà họ Lee"

_______________________

Ôi tắt văn....

Fic mới cho mình xin dời lại ngày mai, mình buồn ngủ quá gòi 🛌

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro