Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tòa nhà quen thuộc dần dần hiện ra trước mắt. Đây chính xác là chung cư của hắn rồi. Thanh toán nọ kia xong thì hắn cũng xách hành lý của mình rồi từ từ tiến vào.

Minhyung vẫy tay chào bác bảo vệ: "Con chào bác"

Bác cũng vui vẻ mà hỏi thăm lại đôi ba câu rồi ai lại về chỗ nấy. Đi đến hành lang phòng thì hắn lại thấy lạ. Sao tự nhiên giờ này lại bật đèn hành lang, đang là buổi trưa mà? Lúc đầu hắn cũng không để ý lắm vì ánh nắng nhàn nhạt bên ngoài hắt vào đã át đi những tia sáng nhỏ từ những chiếc bóng đèn chớp tắt chậm rì kia. Thắc mắc trong lòng nhưng cũng nhanh bị hắn bỏ ra sau vì còn việc quan trọng hơn đang chờ hắn phía trước.

Về lại căn nhà sau vài tuần bỏ trống, bầu không khí trông có vẻ ảm đạm hơn nhưng cũng không phải là khác biệt quá lớn gì nhiều khi trước đó cũng chỉ có mỗi hắn ở đây. Cởi chiếc áo khoác to lớn bên ngoài ra, cứ như được gỡ bỏ lớp giáp dày cộp mà hắn phải mang trên mình. Đặt chiếc túi xám lên bàn, hắn kéo hai chiếc rèm về hai bên để lộ chiếc cửa sổ đã bám không ít bụi vì lâu ngày không được lau dọn. Đột nhiên hắn nghe thấy tiếng động nhỏ phát ra từ phía chiếc bàn khi nãy. Hắn quay đầu lại thì phát hiện chiếc túi bị ngã xuống, những chú khỉ cũng theo đó mà đổ ập ra ngoài. Minhyung tiến đến, nhẹ nhàng cầm lên rồi xếp chúng ngay ngắn lại vào túi, còn kê chiếc túi vào tường để ngăn nó lại bị ngã. Song hắn lại đi nhanh vào phòng để lựa một bộ đồ cho buổi hẹn hôm này. Đang hí hửng xem quần áo thì "rầm", một tiếng động lớn vang lên. Cánh cửa phòng đột ngột bị đóng sầm lại. Hắn vội bỏ quần áo xuống, bước từng bước thận trọng đến gần hơn với cánh cửa, từ từ đưa tay lên mở nhẹ. Hắn chậm rãi đưa mắt nhìn một vòng căn hộ của mình, đâu có vẻ gì là có người đột nhập đâu. Hắn thở hắt ra một hơi, nhìn ra những chiếc rèm vẫn phất phới bay trong gió, chắc là do gió rồi.

Hắn nhìn chiếc đồng hồ nhỏ trên tay thấy đã hơn 11 giờ, không thể chậm trễ hơn được nữa. Minhyung chạy vào phòng lấy nhanh một bộ vest đen và một chiếc cà vạt xanh đen rồi đi vào phòng vệ sinh. Hắn bước ra còn tiện tay lấy một chai nước hoa nhỏ xịt lên người. Bất chợt tiếng chuông cửa vang lên, hắn bước từng bước dài đến cánh cửa rồi vặn tay cầm. Cánh cửa từ từ mở nhẹ ra, hắn ngớ người, đôi mắt mở to vì bất ngờ. Bởi vì người đang đứng đối diện hắn là một cậu trai nhỏ nhắn, chính xác hơn thì đó là Minseok.

Cậu cười tươi nói: "Bất ngờ chưa"

Hắn lúng túng nhìn cậu một hồi rồi mới đáp: "Ơ.. Sao em ở đây?"

Cậu bĩu môi nói: "Về rồi mà không chịu báo em à"

Hắn cười xòa, vừa xoa đầu cậu vừa nói: "Anh tính làm em bất ngờ, thế mà giờ người bất ngờ lại là anh à"

Song lại giả vờ nghiêm túc mà hỏi: "Em vẫn chưa nói cho anh tại sao em biết anh về"

"Tại vì hồi sáng bạn em đến ga tàu đón mẹ thì trùng hợp cũng thấy anh. Nên là gọi cho em thành ra là em biết, mà em tính toán thời gian thì chắc tầm lúc này anh về đến nhà rồi, cho nên mới nhanh chóng sửa soạn qua với anh nè"

Sau một hồi cứ đứng nhìn nhau thì cậu không chịu nổi thời tiết bên ngoài nữa nên nói: "Không định cho em vào nhà à mà mắt lớn nhìn mắt nhỏ hoài thế"

"Ừ ừ thì vô này"

Hắn nhẹ nhàng đóng cửa rồi vỗ vai người đi trước mình

"Em ăn gì chưa?"

"Em chưa có ăn, nghe anh về nên là mua đồ qua ăn với anh nè"

"Ban đầu anh cũng định đem đồ qua ăn với em, ai dè đâu em làm hỏng kế hoạch của anh mất tiêu"

Cậu phồng má tức giận: "Anh mà cho em biết sớm hơn là em đã đi mua nguyên liệu nấu cho anh rồi"

Hắn véo nhẹ cái má trắng trắng của cậu mà thầm nghĩ cậu cứ như một chú cún con ấy, đáng yêu quá đi mất.

Hai người đi đến bàn ăn rồi lần lượt bày biện các món ăn. Ăn xong thì Minhyung mới nhớ ra cái túi màu xám khi nãy.

Hắn đi ra phòng khách cầm chiếc túi lên rồi đưa cho cậu: "Nè, anh tặng em nè"

Cậu nhìn xuống mấy con khỉ bông thì chợt sững người. Nhưng rồi cũng liền nở nụ cười: "Trời ơi, dễ thương quá. Vậy là mấy đứa nhà em có thêm bạn mới nữa rồi. Cảm ơn anh yêu"

Cậu không cầm lấy nó vội mà chỉ nói: "Anh à, anh để nó trên bàn đi. Khi nào em về rồi em cầm theo luôn"

Hắn gật đầu rồi đem chúng về lại chỗ cũ. Song hắn hỏi: "Minseokie em có muốn đi trung tâm thương mại không? Đằng nào giờ cũng còn sớm"

Cậu nghe thấy thì vui vẻ nói có. Cậu và hắn đi tung tăng hết cả buổi chiều. Nào là trung tâm thương mại, nào là quán cà phê rồi nào là dạo phố. Chớp mắt cái thì màn đêm đã dần buông xuống. Hắn gọi xe đưa cậu về đến nhà rồi mới quay lại chung cư. Hắn mở cửa bước vào thì mới chợt nhìn thấy cái túi kia vẫn còn ở đây.

Hắn đập một cái vào trán mình rồi thốt lên: "Ây da, sao mà mau quên vậy nè"

Thôi để mai hắn đem qua cho cậu cũng được. Nghĩ vậy nên hắn cũng bỏ qua chuyện này mà đi thẳng vào phòng tắm. Đi một ngày dài thế này mà được ngâm mình trong bồn tắm thì còn gì bằng. Mỗi khi mệt mỏi thì hắn vẫn thường làm như vậy vì nó sẽ đánh bay mọi mệt nhọc của hắn. Minhyung bước nhanh vào phòng tắm, tiếng róc rách vang lên, hắn vặn vòi nước để xả đầy bồn tắm. Hắn đợi đến khi nước đầy thì tắt nước. Rồi bỗng dưng bóng đèn trên trần nhà tắt ngúm đi. Không phải chỉ riêng phòng tắm mà là cả căn hộ của hắn cũng đang chìm trong bóng tối. Hắn nghĩ chắc hẳn bị cúp điện rồi.

Còn toan bước ra ngoài để lấy điện thoại vào soi sáng thì bỗng hắn đứng chết lặng. Có tiếng động gì đó ở phía bên kia cánh cửa, nó giống như là tiếng bước chân nhưng lại rất nhỏ. Hắn áp sát tai vào cửa thì càng chắc chắn được rằng ở bên ngoài không chỉ có một người. Đột nhiên cánh cửa bị mở bật ra rồi ngay lập tức có một thứ gì đó đập mạnh vào mắt hắn. Cơn đau ập đến khiến hắn nhắm nghiền mắt lại, chao đảo lùi bước rồi không may mất thăng bằng mà va vào thành bồn tắm. Hắn luống cuống muốn đứng vững nhưng chưa kịp thì đã bị ngã nhào vào bồn tắm. Rồi ngay tức khắc, đầu hắn như bị nhiều bàn tay nhỏ đè xuống với một thứ sức lực vô thực. Hắn cố gắng vùng vẫy, quờ quạng khắp nơi nhưng cũng không tài nào thoát ra được. Hắn cố gắng hít lấy không khí một cách nặng nề nhưng cũng chẳng thể nào ngoi lên khỏi mặt nước. Bất lực thả trôi mình mặc kệ cho những cánh tay dài ngoằng với bộ móng vuốt sắc nhọn cứ liên tục cào, cấu tới tấp tạo ra những vết thương sâu hoắm.

Những vết thương liên tục rỉ máu, tràn ra khắp bồn tắm. Cảm nhận nỗi đau và cả mùi máu tanh nồng làm hắn càng thêm sợ hãi thứ sinh vật bí ẩn kia. Đôi mắt theo quan tính hờ mở ra, hắn đau đớn chớp đôi mi vài lần. Rồi cả người hắn cứng đờ vì trước mặt hắn là những con khỉ bông đang cử động. Là thứ đã gây ra cho hắn những vết thương đau điếng. Đôi mắt chúng đỏ lừ, ánh mắt long lên sòng sọc. Những cái răng nanh quá khổ chi chít chen ra khắp khuôn miệng. Rồi hàm răng sắc nhọn ngay lập tức di chuyển đến những thớ thịt của hắn. Minhyung hét lên đầy đau đớn. Nỗi đau cứ dai dẳng kéo dài mà ngày càng nhiều hơn. Trong căn phòng tối tăm lúc này chỉ còn lại những tiếng hét thảm thương. Mắt hắn dần dần khép lại rồi tối sầm đi, hắn bất lực ngất đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro