Ngày xx tháng 3 năm 20xx
Lần đó, hắn đang xem tin tức nhanh.
Vô tình thế nào trong video của phóng viên thường trực lại lọt vào một hình bóng nhỏ.
Đó là hình bóng tâm can cả đời của Lee Minhyung - Ryu Minseok
Minseok thì ra không ở đâu xa, em ở ngay gần hắn đấy thôi.
Và thành phố em chọn là Busan.
Em về làng Huinnyeoul và mở một quán cà phê nhỏ.
Thế mà mấy năm nay hắn không tìm được tung tích em mới tài chứ.
————————————————
3h sáng của một ngày âm u bão táp
Lee Minhyung bây giờ đang ngồi trong phòng giám đốc để ... soạn văn.
Nhưng không phải văn bản để họp hành mà là một bài văn dài để dỗ Ryu Minseok...
Lí do thì hắn là người chơi hệ tâm linh mà nên viết lách giờ này là bình thường thôi ...
Bình thường mà đúng không?
—————-
Sáng hôm sau
Lee Sanghyeok ghé công ty G&K để thăm Lee Minhyung sau chuỗi ngày dài đằng đẵng đi chơi ở Đan Mạch.
Đã thế Sanghyeok còn chu đáo chuẩn bị quà cho cháu nữa.
Hí hửng cầm túi quà to bự hơn chiều cao của Minseok
Anh cứ tưởng sẽ được chào đón nồng nhiệt
Nhưng ai ngờ
Thứ chờ Lee Sanghyeok là thằng cháu cùng họ nằm gục trên bàn gáy khò khò, nước dãi chảy từa lưa tè le.
Miệng còn liên tục "Minseok Minseok"
Nhìn cảnh tượng trước mắt
Sanghyeok cũng đến lạy Minhyung, ngủ thì vào phòng nghỉ mà nằm.
Chứ để người khác thấy khung cảnh giám đốc Lee bầy hầy thế này thì thực sự là ...
Anh đi đến định đỡ hắn vào giường ngủ thì thấy màn hình máy tính vẫn còn sáng
Gì đây?
"Vợ iu đừng giận?
Về với anh đi
Tiền bạc danh vọng anh đều cho em
Má ơi
Thánh thần thiên lý ơi
Lee Minhyung viết cho ai đây?
Minseokie?
Ủa? Là đi dỗ vợ hả?
Mà sao nó viết dài như sớ cúng tế thế này?
Từ từ ...
Linh hồn của anh đã bị em cướp đi rồi???
...
Q: Nếu Minseok hỏi là sao anh nói năng như thằng dở thế
A: Vì thiếu em nên anh mất trí rồi.
Má.
Lâu không gặp mà thằng này nó phong cách thật chứ!!!"
(Tham khảo từ giáo án cháy hơn fi fai của anh 7/10🙇♀️)
Đọc đến đây, Lee Sanghyeok dừng lại, anh lưu file rồi tắt máy tính.
Anh chịu hết nổi rồi
Thằng cháu anh sến thấy ghê.
Nói đoạn anh quay qua nhìn thằng cháu vẫn ngủ ngon lành, anh bĩu môi nhại lại lời văn của nó
"Nhì nhiếu nhem nhên nhanh nhất nhí nhồi"
Và anh cũng bỏ luôn ý định vác nó về giường ngủ, thích ngủ ở bàn thì thôi nằm đây cho lành.
—————————————————
Chuẩn bị bài bản rồi học thuộc đủ kiểu
Ấy thế khi gặp được người thật, Lee Minhyung lại run lẩy bẩy mà chẳng nói được câu nào.
Tại vì
Ngay khi thấy em trước mặt
Hắn cảm giác như cơn ác mộng dài nhấn chìm hắn bao lâu nay đã biến mất
Là ác mộng đã hành hạ trái tim hắn mấy năm liền
Là giấc ngủ sâu mà hắn phải chuốc lấy như đã phạm vào một thứ tội lỗi tày trời
Là khoảng khắc không có em bên cạnh. Không có người mà hắn đặt lên đầu tim ở đây.
Vừa là giấc ngủ cũng vừa là ác mộng khiến bầu trời tối sầm, mưa giông bão táp ập đến đánh phủ đầu hắn.
Chịu đựng là thế. Gian khổ là thế
Nhưng cuối cùng hắn chỉ mong
Sau khi cơn bão tan đi
chân trời ửng hồng lại hiện ra
bầu trời lại lần nữa sáng loà
Và em sẽ về cùng ánh lửa cầu vồng
Hắn đã luôn tin và ước có ngày như thế
Và hôm nay
Ngày ấy thực sự đến rồi
Lee Minhyung cứ thế ôm chầm lấy em mà khóc sướt mướt làm khách khứa trong quán ngơ hết người.
—————————————————
Sau khi đợi hắn bình tĩnh lại, hai người lôi nhau ra biển nói chuyện.
Em hít một hơi sâu, vừa định mở lời trước thì...
ai kia lại khóc.
Tên gấu này mít ướt thật đấy.
Nhưng bộ dạng hắn bây giờ trông cứ hài hài thế nào ấy.
Nước mắt nước mũi tèm lem đầy mặt nhưng miệng cứ xin lỗi em liên tục rồi xin em đừng rời đi, đừng bỏ rơi hắn.
Hắn còn nói bây giờ trưởng thành rồi sẽ bảo vệ được em nên mong em về nhà với hắn.
Hắn nhớ em không chịu được.
Làm em tí thì cười ầm lên.
Miệng thì nói sẽ bảo vệ em nhưng lại để em dỗ nín khóc.
Rồi là ai bảo vệ ai?
-"Được rồi. Em về nhà với Minhyung được chưa nào. Ngoan, không khóc nhé"
-"Thật không?"
-"Thật mà. Em có nói điêu bao giờ đâu"
-"Em xạo. Lần trước em cũng nói thế mà"
-"Thế em làm thế nào anh mới tin?"
-"Ừm... Hôn anh đi thì anh tin"
-"..."
Chụt
Câu châm ngôn mà các cụ truyền lại từ xa xưa bây giờ vẫn còn hiệu nghiệm
"Nước mắt anh rơi, vợ ơi anh thắng"
Như chỉ chờ có thế
Ai kia liền nín khóc
Mặt hớn hở như em bé vừa được cho kẹo mà bế em lên rồi chạy như bay về tiệm sách.
Hắn bảo em nhanh chóng dọn đồ rồi về lại Seoul, hắn đã mua nhà mới cho hai đứa từ rất lâu rồi, chờ ngày rước được em về là dọn vào ở luôn.
Cơ hội đến thế là cùng.
—————————————————
Nếu các bồ thắc mắc thì lúc đầu sốp định viết abo nhưng sốp thấy mấy đoạn đó khá lủng củng nên giờ sốp k để abo nữa. Mn thông cảm giúp sốp 👉👈
Chúc mn mai khai giảng vv nha.
Sẵn đây sốp cũng nhả vía ngồi tập duyệt khai giảng nắng phòi trĩ tận 2h15-20p nhưng trường k cho dùng ô. Các thầy ở trường sốp cõng rồi bế hs bị ngất vào phòng y tế ầm ầm luôn 💩
Đù má sốp phốt trường cho mn coi nè :>
Trường bảo tập trung lúc 6h45 cho khỏi nắng nhưng đến tận 7h15 mới gọi xuống sân + làm quả combo đứng chào cờ tận hơn nửa tiếng (chỉ chào cờ thôi), rồi cứ đứng lên ngồi xuống hoài. 💁♀️
Xong sốp bị cảm nên sốp được lên lớp ngồi mà lúc đó chắc hơn 9h sáng r mà các bạn vẫn ở dưới sân tập múa (cả trường múa ý) mà cái thời tiết HNoi thì nó nắng bay chem chép luôn he.
Lúc sốp ở phòng y tế, cô D bảo là giờ các con hô thật to lên (sốp k nhớ hô cgi) r cô cho các con lên lớp. Nhưng cô ko cho còn bắt ngồi thêm khoảng hơn nửa tiếng. Đm yêu cô vl
Trường như cc. Hs ngất như sung rụng (hình như có đứa ngã đè lên nhau r bị chảy máu đầu) mà keme đéo quan tâm vẫn tập duyệt rõ lâu. Sốp phải ngủ được một giấc r mới thấy các bạn lên lp :vv
Nói vậy thôi chứ e "yêu" trường G nào đó lắm ạ. 😘
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro