DPD.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Anh đi cùng Minseok đến chỗ anh Sanghyeok lấy thuốc nhé."

Sớm hôm nay tôi đã gọi đến xin nghỉ làm. Sức khỏe của em quan trọng hơn tất cả vì em là ưu tiên hàng đầu của tôi. Minseok vừa ngủ dậy, vẫn còn mơ màng. Em dụi đầu vào lòng bàn tay tôi, chờ tôi xoa đầu mình sau đó mới uể oải hỏi lại.

"Sao thế? Em tự đi được mà. Anh không phải đi làm à?"

"Anh làm xong việc cả rồi, anh muốn đi cùng em không được sao?"

"Không phải là không được...nhưng mà..."

Tôi biết ngay là em lại không muốn đi. Cứ nhắc đến đi khám là lại tìm lý do. Cứ trốn tránh mãi mà tôi thì lại chiều theo ý Minseok. Lần này thì không được.

"Em cũng không muốn uống thuốc mãi đúng không? Mình đến đó để anh Sanghyeok kiểm tra lại rồi sẽ giảm thuốc cho em. Được không Minseok của anh?"

"Không cần uống thuốc nữa đúng không Minhyungie ?"

Tôi ôm em dậy, để em dựa vào người mình. Minseok ngước mắt nhìn tôi đầy nũng nịu.

"Phải đi thử mới biết được, nhanh thay đồ đi nào, anh đi cùng Minseok."

"Em biết rồi."

Minseok thường khá bướng nhưng chỉ cần dỗ ngọt một chút sẽ được thôi. Tôi chuẩn bị sẵn đồ cho em, Minseok dù không hào hứng gì cho lắm cũng tỏ ra vui vẻ để tôi yên tâm. Anh Sanghyeok đón bọn tôi ở cửa, nhìn mặt anh ta còn hớn hở hơn bọn tôi nữa. Minseok thì nhào ngay đến đánh liên tục vào tay anh Sanghyeok.

"Lâu rồi mới gặp lại Minseok. Tươi tắn quá nhỉ?"

"Anh Sanghyeok, anh bảo Minhyung dẫn em đến đây đúng không. Đồ xấu xa này."

"Úi, đừng đánh anh. Thôi mà...đau anh. Minhyung, đừng có cười nữa mau giữ Minseok lại đi."

Minseok xả giận xong tâm trạng liền thoải mái hơn chút. Anh Sanghyeok đưa Minseok đến phòng riêng để em có thể tập trung làm bài test, kể cả anh cũng không vào phòng đó. Thời gian chờ đợi làm tôi hồi hộp phát ngợp. Đã uống thuốc lâu như vậy, cũng nghe theo lời khuyên của anh Sanghyeok nên tách nhau ra, nhưng kết quả lại không thuận lợi lắm. Minseok sau khi làm xong thì lẽ ra nên cùng nghe kết quả với tôi, nhưng anh Sanghyeok lại nhờ em vài việc vặt bên ngoài như sắp xếp lại kệ sách giúp. Tôi biết liền là anh không muốn để Minseok nghe kết quả.

"Lần trước, Minseok được chuẩn đoán mắc rối loạn DPD (F60.7)*. Nó còn tệ hơn trước nữa Minhyung. Cậu nhìn vào bài test mà em ấy làm đi, tất cả các câu trả lời từ đơn giản nhất cũng đều chịu ảnh hưởng bởi cậu."

Anh Sanghyeok đưa tôi phiếu trả lời của Minseok, đọc sơ qua cũng thấy tên tôi hầu như có trên tất cả các câu trả lời. Kể cả sở thích của em. Câu hỏi là nếu được đi du lịch, bạn sẽ chọn núi hay biển. Minseok thích đi biển hơn, còn tôi thì lại thích đi leo núi. Và câu trả lời của em là, vì Minhyungie thích leo núi nên tôi cũng muốn đi núi.

"Minseok hiện giờ thụ động cực độ, không thể đưa ra quyết định riêng cũng không có chính kiến. Em ấy hoàn toàn dựa dẫm vào cậu quá nhiều. Cậu cũng hiểu nó nguy hiểm thế nào đúng không?"

Trên thang đánh giá, mọi chỉ số của Minseok đều bất thường.

Nhận thức: Nhận thức về bản thân là bất lực, cùng với niềm tin rằng người khác tương đối mạnh mẽ.

Động lực: Không có động lực cụ thể. Mong muốn có được và duy trì mối quan hệ với người bảo vệ và chăm sóc.

Hành vi: Thiết lập mối quan hệ rang buộc để giảm thiểu khả năng bị từ bỏ và từ chối.

Tình cảm: Sợ bị bỏ rơi, sợ bị từ chối và lo lắng về đánh giá của người bảo  vệ.

Người bảo vệ và chăm sóc em hiện giờ đương nhiên là tôi. Em ấy phụ thuộc vào tôi.

"Anh Sanghyeok, lần trước anh không nói rõ về nguyên nhân cụ thể dẫn đến Minseok bị rối loạn là gì."

"Vì chính anh cũng không biết Minseok đã trải qua những gì."

Nó có thể liên quan đến quá khứ của Minseok không? Nhưng bọn tôi đã ở đó từ nhỏ cùng nhau, làm gì có chuyện em trải qua mà tôi không biết được.

"Nếu biết được nguyên nhân thì tình trạng có cải thiện không anh?"

"Cũng có thể, nhưng anh không thể chắc chắn điều gì."

Nó dần tạo thành một lớp vỏ bọc, và Minseok thu mình vào đó không tiếp xúc với ai khác ngoài tôi. Nhất là khi em quá nhạy cảm hơn với những lời chỉ trích và sợ bị từ chối. Tôi không biết rằng mình nên làm gì để giúp em. Càng muốn bảo vệ em, em sẽ càng phụ thuộc vào tôi hơn nữa. Nhưng đẩy em ra xa mình, tôi không có đủ can đảm.

"Anh ơi, kết quả sao rồi? Em có cần uống thuốc nữa không?"

Tôi vừa hút được nửa điếu thuốc thì Minseok đã chạy đến. Em ôm tôi rồi cọ đầu mình vào vai tôi nũng nịu. Tôi liền dập thuốc, hít khói thuốc còn độc hại hơn cả hút.

"Nó dần tốt lên rồi, nhưng em vẫn cần uống thuốc thêm nữa đến khi nó khỏi hẳn. Đừng lo quá nhé."

"Em ghét uống thuốc."

Tôi lừa em, thật không biết nói sao trước tình trạng này. Tôi chắc rằng em cũng không muốn bệnh mình trở nặng thêm. Tôi cũng không muốn em lo lắng hay sợ hãi. Anh Sanghyeok nói sẽ kê loại thuốc tác dụng mạnh hơn chút và cả loại chống trầm cảm. Nhưng chủ yếu cũng là từ phía tôi. Tôi phải là người giúp em thoát khỏi cái suy nghĩ không có tôi là không được.

"Chỉ thêm một thời gian ngắn nữa thôi nhé. Anh biết Minseok rất ngoan mà."

Brrrr là điện thoại của tôi. Tôi vội bắt máy ngay vì nó là cuộc gọi từ đồn cảnh sát. Có tiến triển gì mới rồi sao? Hay lại thêm một nạn nhân mới nữa?

"Tôi là Minhyung đây, xin hỏi có chuyện gì?"

[Anh cùng cậu Minseok đến đồn cảnh sát một chút được không? Bọn tôi vừa có một phát hiện mới. Nó liên quan đến cậu Minseok.]

"Anh có thể nói cụ thể hơn chút được không?"

May thật, không có thêm nạn nhân mới, nhưng nghe có vẻ nó rất nghiêm trọng. Minseok gặp nguy hiểm à?

[Nói chuyện qua điện thoại thật sự không tiện, anh hãy ghé qua chỗ bọn tôi một chút. Đưa theo cậu Minseok càng tốt.]

Đoán già đoán non cũng chỉ lo thêm, tôi đành hẹn anh Sanghyeok sẽ đến lấy thuốc sau rồi nhanh chóng chở Minseok đến đồn cảnh sát.

* Rối loạn nhân cách phụ thuộc (DPD) ( mã bệnh F60.7) là một rối loạn nhân cách được đặc trưng bởi sự phụ thuộc tâm lý lan tỏa vào người khác. Rối loạn nhân cách này là một chứng bệnh lâu dài trong đó một người phụ thuộc vào người khác để đáp ứng nhu cầu về cảm xúc và thể chất của họ, và chỉ có một thiểu số đạt được mức độ độc lập bình thường. Rối loạn nhân cách phụ thuộc là một rối loạn nhân cách Nhóm C, đặc trưng bởi sự sợ hãi và lo lắng quá mức.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro