01. Không chờ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ăn không?"

Cái bóng to lớn của một tên đàn ông thô kệch băm trợn trải dài trên nền đất lạnh lẽo. Hắn ta khoác một chiếc áo da nâu thẫm mà đuôi áo có những vết sẫm màu khả nghi. Gương mặt phủ đầy bụi tuyết ẩn dưới lớp tóc đen ngòm loang lổ thứ chất lỏng đo đỏ bí ẩn. Lướt qua những sợi tóc mái ướt mồ hôi là một vết sẹo kéo dài từ đuôi lông mày đến thái dương. Một tay hắn cầm điếu thuốc đang cháy, tay còn lại chìa ra trước mặt cậu nhóc con một chiếc kẹo que đã bị lột vỏ.

Tất cả dấu hiệu đều cho thấy rằng hắn không phải người tốt. 80% là kẻ bắt cóc trẻ em, 15% là kẻ buôn bán nội tạng người, 5% còn lại là cả hai trường hợp trên.

Lee Minhyung cũng tự có nhận thức về vẻ ngoài doạ khóc con nít của mình, sẽ chẳng đứa nhóc nào dám nhận lấy chiếc kẹo không biết có tẩm thuốc mê trên tay hắn không. Hắn thấy thằng nhóc đối diện cũng chỉ biết đứng yên không chút động đậy như bao đứa khác, tch, chẳng thú vị chút nào.

Lúc định rụt lại tay thì bỗng chiếc kẹo bị tên nhóc kia bắt lấy, nó cầm chắc kẹo rồi cho vào miệng ngon lành. Lee Minhyung hơi bất ngờ, nhìn chằm chằm nó với ánh mắt kì cục.

Quá bé để không biết hai chữ cảnh giác viết thế nào chăng?

"Đói." như đọc được nghi hoặc trong mắt hắn, nó thều thào bằng chất giọng khản đặc.

Hm?

Lee Minhyung híp mắt quan sát nhóc con gầy như bộ xương khô kia rồi bật cười. Hắn tiến lại gần đứa nhóc, chẳng tốn chút sức lực để khống chế được cổ tay gầy guộc, ngay sau đó tước đoạt mảnh thuỷ tinh sắc lẹm nhóc con kia giấu trong tay. Ánh mắt tăm tối xoáy sâu vào con ngươi đen lay láy đối diện. Một tia hứng thú âm thầm chôn sâu trong lòng hắn, được chiếc răng sữa gầm gừ uy hiếp tưới tắm mà đâm chồi thành cây xanh.

"Có kiểu đói ăn nào mà còn thủ sẵn vũ khí thế không?" Hắn bật cười khoái chí.

Thằng nhóc đối diện không trả lời hắn, nó im lặng ngậm kẹo, bàn tay vừa bị bắt quả tang nắm mảnh thuỷ tinh cũng rất tự nhiên rụt về. Có vẻ như nó chẳng thấy có gì sai khi phòng bị như thế cả.

"Ba mẹ đâu?"

"Không có."

"Nhà?"

"Không có."

"Muốn đi theo không?"

"Có được ăn no không?"

"Công tính theo ngày. Tôi vui thì nhóc no, tôi không vui thì nhóc chết đói."

"... không đi."

"Đùa thôi. Mỗi ngày đều có ăn, nhưng việc cần làm cũng không dễ đâu."

"Được."

"Không hỏi kĩ hơn à? Lỡ tôi muốn mạng nhóc thì sao?"

"Tôi cho anh. Từ giờ tôi là người của anh."

Lee Minhyung mỉm cười tà mị, sợi dây chuyền bạc hình thập giá bóng loáng phản chiếu đường nét ngây ngô nhưng ánh mắt lại cực kỳ rắn rỏi của đứa nhóc đối diện.

Khoảng cách giữa hai người dần thu hẹp, ánh mắt hắn loé lên một mạt tàn nhẫn khi nhìn xuống đứa nhóc con đang gan dạ đấu mắt với mình.

Một đứa nhóc không biết chữ sợ là gì.

Rất giống hắn.

Lee Minhyung chợt cong mắt mỉm cười, nửa bàn tay giấu trong bóng tối chìa ra trước mặt nhóc con. Một khoảng lặng tĩnh mịch trôi qua, bàn tay dính đầy tro bụi của người nhỏ hơn nhẹ nhàng đáp lên bàn tay chai sạn nhớp dính 'nhựa sống'.

"Tên của tôi là Lee Minhyung, còn nhóc?"

"Ryu Minseok."

Lee Minhyung nắm lấy bàn tay lạnh cóng như đá. Hắn nhìn những vết máu chưa kịp khô trên tay mình nhoe nhoét lên bàn tay của người nhỏ hơn.

Không biết khi nhận ra bản thân đang bị kéo vào một vũng bùn tối tăm nhơ nhuốc thì gương mặt non dại kia sẽ có biểu cảm gì đây?

-*-

Lee Minhyung là người giữ chữ tín, hắn cho nhóc Ryu Minseok một chỗ ăn ở đàng hoàng. Để em không phải ngày ngày màn trời chiếu đất, ăn bữa nay lo bữa mai từng ngày nữa. Nhưng hắn đã không nói với em về thế giới hắn đang sống, nghề nghiệp hắn đang làm và những người vây quanh hắn.

Thế giới ấy đen tối, vô nhân tính đồng thời tàn nhẫn đến độ một đứa trẻ như em cũng chẳng khác gì một miếng thịt hôi hám.

Nghề nghiệp của hắn lại càng đáng sợ hơn, đường đường giữ vị trí thái tử - thế hệ thừa kế tiếp theo của cả một băng đảng xã hội ngầm khét tiếng. Chỉ là, gia tộc họ Lee đang trên đà suy vong - một vương triều lụi tàn đang bị hàng trăm kẻ khác chực chờ xâu xé thành từng mảnh nhỏ.

Nếu cuộc sống trước kia của em là một chuỗi ngày u ám tranh đấu chỉ vì cái ăn, thì bây giờ lại chìm trong lửa đỏ máu và súng đạn vì sự sống.

Không phải là vì sự sống của em, mà là để bảo vệ sự sống của hắn, Lee Minhyung.

Cái nắm tay khi xưa là của kẻ thủ ác với ý đồ đùa cợt một con vật nhỏ thảm hại ẩn giấu sau vị ngọt ngào của chiếc kẹo que. Hắn không vươn tay để cứu bất cứ ai, hắn chỉ thích thú đẩy người khác từ mỏm đá xuống hố sâu hun hút tụ tập những linh hồn bị vấy bẩn bởi tội lỗi. Em - Ryu Minseok, là một nhóc con xấu số đã hiến mình cho quỷ dữ để hắn phục dựng tham vọng giành lại đế chế năm xưa của bản thân.

Vượt qua hàng trăm thân tín xuất sắc, Ryu Minseok trở thành đày tôi trung thành nhất của Lee Minhyung. Em theo hắn từ khi xung quanh chỉ là đống đổ nát hoang tàn, cho đến khi họ Lee thành công giành lại vị trí đứng đầu về tay. Từ một đứa trẻ ngây dại, trầy da tróc vảy không biết bao lần, em trở thành 'quái vật thiên tài' - người canh gác bên vị vua không ngai của thế giới ngầm.

Đàn em dưới trướng Lee Minhyung sợ hắn mười thì cũng phải sợ vóc người nhỏ bé đứng bên cạnh hắn đến bảy phần. Vì em là người giao nhiệm vụ đồng thời trực tiếp ra tay diệt trừ bất cứ thành viên khả nghi nào gây bất lợi cho hắn.

Lee Minhyung là kẻ ác long ngang tàn xâm lược tất cả địa bàn xung quanh, từng bước ăn tươi nuốt sống những kẻ ngáng đường hắn. Nội bộ lại có Ryu Minseok trấn giữ gọn gàng đến nỗi chẳng một kẻ gián điệp nào thành công thoát khỏi con mắt tinh tường của em. Có Ryu Minseok phía sau hỗ trợ, Lee Minhyung nhanh chóng đạt được tham vọng của hắn, trở thành bá chủ của thế giới ngầm.

-*-

Thời gian trôi qua.

Có rất nhiều việc đã thay đổi. Chẳng hạn như tổ chức xã hội đen lấy biểu tượng là cây thập giá đã bị cảnh sát một lưới bắt hết một cách gọn gàng, sạch sẽ đến mức lố bịch.

Chẳng hạn như một công ty đầu tư nước ngoài đột nhiên gia nhập thị trường với khối tài sản lên tới hàng nghìn tỷ.

Và chẳng hạn như người từng là thái tử bị ruồng bỏ lắc mình trở thành ông trùm trong giới tài chính.

Hơn một thập kỷ, một thời gian rất dài. Đủ để nuôi lớn một đứa trẻ - đồng thời nuôi dưỡng trong tâm hồn nó một thứ tình cảm ngày càng ăn sâu cắm rễ đến từng tế bào.

Ryu Minseok là chó săn trung thành nhất của Lee Minhyung. Bất kể ai, hắc hay bạch đạo đều biết.

Có điều, Ryu Minseok còn là một kẻ hèn mọn cắn chặt mãi thứ tình cảm đơn phương không thành với kẻ đã dắt em đến với cuộc sống mới. Không một ai hay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro