6.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm qua Minhyung lại ngủ ở phòng Minseok, cậu cũng cứ để mặc anh muốn làm gì thì làm, chỉ có làm chuyện kia thì nhất quyết không cho.

Cậu tỉnh dậy trong vòng tay anh thay vì chú gấu đang ở phòng anh thế chỗ, cảm giác ấm áp này cậu đã phải mong mỏi biết bao đây? Những tia nắng len lỏi qua khe rèm cửa chưa đóng kín rọi vào mặt người thương của cậu.

Minseok biết Minhyung dễ khó chịu vì ánh nắng lúc sáng sớm, cậu lấy tay che mắt cho anh rồi nhẹ nhàng gọi người yêu dậy.

Anh tỉnh dậy trong tiếng gọi dịu êm của cậu thay vì tiếng kêu inh ỏi đanh thép của chuông báo thức, cảm giác dễ chịu êm đềm như thế anh đã luôn mong ngóng ngay cả trong giấc mộng của mình. Giờ đây có được rồi, hạnh phúc chết mất.

Anh nhõng nhẽo muốn ôm cậu ngủ thêm nhưng sau cùng cũng phải vặn vẹo ngồi dậy đi vệ sinh cá nhân để một lát nữa đi học.

Hàng ngày họ vẫn luôn đi học cùng nhau, vai kề vai đi trên từng đoạn đường, có những hôm trời âm u nhưng cứ đi cạnh nhau là hai người lại cùng cảm thấy trời giống như đang có nắng rọi xuống từng bước đi của họ vậy.

Những ngày mưa, họ sẽ che chung một chiếc ô. Người ta vẫn thường hay nói, tình yêu được thể hiện rõ nhất trong ngày mưa là chiếc dù nghiêng.

Anh vẫn luôn vô thức che ô nghiêng về phía cậu để mặc vai áo mình ướt đôi chút. Vì tình yêu anh dành cho cậu luôn hiện hữu từ trong những hành động nhỏ nhặt nhất. Chỉ là cậu không nhìn thấy.

Ấy là ngày đại học, những buổi chiều mưa ngày cấp ba thật sự là những ngày hạnh phúc quý giá của hai bóng người. Những ngày quên ô, cậu và anh luôn lấy cặp che đầu và chạy dưới mưa.

Những tháng ngày tuổi trẻ hạnh phúc bên nhau cứ như trong chuyện cổ tích ấy. Hai người, một loại tâm tư, một dòng suy nghĩ, một cảm xúc không thể gọi tên vì đã lớn hơn cả tình yêu, và cùng một sự thật chẳng thể nói ra.

Nhưng giờ đây nói được rồi, ở bên nhau rồi. Anh hạnh phúc lắm, cứ có cảm giác như bản thân đã có công rất lớn với thế giới ở kiếp trước nên kiếp này mới được ở bên cậu.

Vừa đi trên con đường quen thuộc đến trường đại học, anh vừa khoác tay lên vai cậu như đánh dấu.

"Minseokie à, chúng ta công khai đi. Mình muốn mọi người biết cậu là của mình. Vài hôm nữa ban truyền thông lại có phỏng vấn đó, cậu công khai mình đi."

"Sao thế? Cậu muốn cả thế giới biết chúng ta yêu nhau à?"

"Cậu là thế giới của mình mà. Cậu đã biết rồi đó thôi?"

Chỉ cần là ở bên người mình yêu, bất cứ thứ gì cũng có thể bật ra khỏi miệng anh mà không mang chút ngại ngùng gì theo. Lee Minhyung nghĩ gì sẽ nói thế, nhưng chỉ có lời tỏ tình lúc cậu thỉnh táo suốt bao năm thì lại không nói được.

"Cậu chưa sẵn sàng à?"

"...Cho mình thêm chút thời gian, nhé?"

"Ừm, mình đợi cậu."

Anh nói nhẹ nhàng với người yêu, chỉ cần là Minseok, anh chờ vạn năm còn được. Nhưng chỉ với cậu mà thôi.

Anh vẫn chưa tỏ tình với cậu một cách tử tế bao giờ, có lẽ phải đi tìm Lee Sanghyeok nhờ giúp đỡ thôi.

Anh chuẩn bị sẵn tinh thần ăn chửi rồi. Hôm nay Minseok có lịch thêm ở câu lạc bộ trường. Tuy hai người cùng khoa và có chung nhiều lớp nhưng lại khác câu lạc bộ.

Anh nhắn tin nói bản thân sẽ về trước, thi thoảng nếu một trong hai không thể về cùng thì người kia có thể về trước chuẩn bị bữa tối.

Anh lên đến tầng nhà quen thuộc, nhưng lần này lại đi đến căn nhà cách mình một căn. Anh hơi run và đã tưởng tượng được bản thân sẽ bị Lee Sanghyeok chửi vì tội yêu em trai của anh ấy.

Lạ thật, hôm nay Lee Sanghyeok quên khoá cửa à?

Anh nhẹ nhàng mở cánh cửa ra, nào có ngờ được cảnh tượng bản thân chưa bao giờ dám nghĩ đến lại đang xuất hiện ngay trước mắt.

Nước thánh, nước thánh đâu rồi? Minseokie đâu rồi, sao lại để anh thấy cái cảnh mù mắt này?!

Trước mắt anh gấu là người anh trai mẫu mực của cả đám đang ngồi trên bàn, người chỉ mặc đúng một cái áo khoác cỡ lớn bị tuột xuống để lộ vai và lưng. À không, may mắn là anh ấy vẫn đang mặc một cái quần đùi ngắn. Cơ mà vẫn kinh dị vậy thôi.

Và kinh hoàng hơn nữa, một thân hình cao lớn đang cởi trần đứng xen giữa hai chân Sanghyeok đang cúi xuống giữ gáy anh hôn lấy hôn để.

Kinh khủng, quá kinh khủng rồi. Cơ mà bóng hình này cũng quen quen? Jeong Jihoon?!

Anh lập tức đóng sầm cửa vào khiến hai người ở trong giật mình. Khác ở đoạn một người thì muốn dừng, người lại muốn tiếp tục.

Đống suy nghĩ kinh hoàng xâm chiếm bộ não của Minhyung. Nhưng chẳng hiểu sao lúc ấy anh lại thấy ghen tị, nếu lúc đó Minseok đồng ý để anh làm thì sao nhỉ? Trai tân thật sự đang vừa hãi vừa cay.

Anh ngẩn người đứng trước cửa nhà do dự, mãi một lúc sau Sanghyeok mới ra mở cửa, trông vẻ ngại ngùng xấu hổ hiện ra rõ mồn một trên gương mặt anh.

Minhyung đi vào nhà, lườm Jihoon một cái, hắn cũng chẳng nể nang gì mà cười khẩy bế Sanghyeok đặt lên đùi mình. Mãi Sanghyeok mới dè dặt nhìn anh mà hỏi.

Lúc này quần áo tuy xộc xệch nhưng cũng đã mặc rồi, may thật đấy, nhưng Lee Minhyung vẫn muốn rửa mắt.

"Em qua đây làm gì? Minseok đâu?"

"Còn anh đang làm gì? Cả Jihoon nữa, tao tưởng nay mày học?"

"Nay tao được nghỉ buổi chiều. Đang hứng tự nhiên mày vào, nói lẹ đi tao còn tiếp tụ-"

Sanghyeok lập tức lấy tay bịt miệng người mình đang ngồi lên đùi lại.

"Minhyung à, nghe anh giải thích một chút..."

"Được rồi, em giúp anh giữ kín vụ này. Nhưng anh phải giúp em một chuyện."

Sanghyeok ngạc nhiên nhìn người em mười năm nghiêm túc một lần của mình.

"Em nói đi."

"Anh, em yêu Minseokie, em muốn tỏ tình cậu ấy đàng hoàng."

"Vậy là em đã tỏ tình nhưng không đàng hoàng?"

Lee Sanghyeok thật sự rất giỏi trong vụ bắt bẻ. Anh lập tức khiến Minhyung bất lực thở dài mà nhìn, cơ mà ánh mắt trốn tránh này không đúng lắm thì phải.

"...Em thừa nước đục thả câu..."

"Đệch, không lẽ em thịt luôn cún nhỏ nhà anh rồi? Sao em lại có thể làm ra loại chuyện nhứ vậy?!"

"Em có làm gì đâu??? Em chỉ tỏ tình thôi mà, thật đấy. Nhưng cậu ấy không nhớ."

Con mèo cam ngồi ôm mèo đen khư khư trong lòng lúc này dụi mặt xuống gáy anh cười vẻ sảng khoái.

"Không phải ai cũng dám làm thế với người mình thích giống em đâu Hyeokie à, cơ mà cũng nên thử, hôm ấy anh thật sự đã rất thoải mái à nha. R-"

Anh cả lập tức phải chặn miệng người đằng sau lại ngay, vội lấp liếm nhiều điều Jeong Jihoon chuẩn bị phun ra.

"Được rồi Minhyung à, anh sẽ giúp em hôm nay."

Người anh cả cuối cùng cũng thở dài. Cũng đúng thôi, giờ đây có ngăn thì cũng có nổi đâu? Hơn nữa, thà rằng để bé ngoan nhà anh đi yêu thằng nhóc thầm thương nó mấy năm, vì nó mà làm bao nhiêu thứ, luôn quan tâm để ý những cái nhỏ nhất của nó còn hơn một thằng ất ơ ở đâu đó anh còn chẳng biết.

"Giờ anh có cấm cũng vô ích. Nhưng em phải chắc chắn không được làm em ấy tổn thương."

"Em cam kết! Anh với Wooje chỉ cần dụ cậu ấy đi xem phim là được!"

"Đơn giản vậy thôi?"

Chú gấu gật đầu rồi vọt về nhà nhanh nhất có thể. Anh vội chạy về nhà, vì biết rất rõ lịch trình của Minseok nên anh đã liên hệ trước với rạp chiếu phim một chút.

Vô tư đi, Lee Minhyung giàu mà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro