20.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lee Minhyeong luôn biết chuyện “thử” mà Ryu Minseok nói là cái cớ để trả đũa Jeong Jihoon. Rằng Ryu Minseok đang có một cuộc sống tốt hơn ngày trước, rằng việc Jeong Jihoon rời đi không làm Ryu Minseok suy sụp. Chỉ là một hình xăm thôi mà, xóa là được. Chỉ là một cái tên thôi mà, xóa là được.

Số điện thoại thì xóa được, nhưng không phải giọng nói

Tin nhắn thì xóa được, nhưng không phải kỷ niệm

Ký ức không xóa được, tình cảm cũng không xóa được.

Ryu Minseok, phần nào trong cậu vẫn tin rằng Jeong Jihoon chỉ đang rong chơi, chán rồi sẽ quay đầu. Thế nên khi cầm thiệp cưới trên tay, Minseok như chết lặng. Thì ra, việc thực sự từ bỏ một người không thể làm trong ngày một ngày hai.

Cũng như việc Jeong Jihoon yêu Lee Sanghyeok thật lòng không thể thành sự thực trong vài ngày. Jihoon đã yêu Sanghyeok, yêu từ trước khi về Hàn, trước khi Minseok thực tâm muốn buông bỏ mảnh tình vỡ vụn này.

Lee Minhyeong cũng muốn đứng ra bảo bọc Minseok, muốn lấy thân mình chắn cho cậu bão đạn mưa bom, nhưng chính hắn ta lại đang chìm trong cái thứ gọi là “trách nhiệm” thì lấy gì ra bảo đảm cho cậu đây? Đúng rồi, Lee Sanghyeok chỉ vài ngày nữa sẽ trở thành người của Jeong gia, thì thằng con thứ là Lee Minhyeong đây sẽ sớm bị lôi về mà thôi.

Hạnh phúc của Choi Wooje, được đánh đổi bằng cách đập nát hy vọng của Ryu Minseok, bóp nghẹt tương lai của Lee Minhyeong, mồ hôi nước mắt của Moon Hyeonjun và cả cuộc đời Lee Sanghyeok.

 “Về thôi”

Lee Minhyeong kéo tay Ryu Minseok. Hơn ai hết, hắn hiểu điều cậu nghĩ, chẳng ai nhìn người mình yêu tay trong tay với người khác mà lại có thể vui vẻ cho nổi. Lee Sanghyeok nhận ra Minhyeong trong đám người, Y thấy cả Wooje, cả Hyeonjun, Jeonghyeon và Taeyoon nữa. Y muốn tới chào hỏi, trong lúc bước về phía trước, Y thấy Jeong Jihoon khựng lại

“Sao vậy”

“Anh muốn đi đâu?”

“Chỉ là đi chào em trai anh
một tiếng thôi, Minhyeong ấy”

Thú thực, là với chiều cao lẫn nhan sắc của Ryu Minseok, cộng thêm bốn năm yêu nhau, không khó để Jeong Jihoon có thể bằng một cái liếc mắt, nhận ra cậu. Jihoon đã thực sự tá hỏa, khi Lee Sanghyeok lại cầm trên tay ly rượu vang đỏ, chầm chậm tiến về phía người yêu cũ của anh.

Phần nào đó, có lẽ Jeong Jihoon vẫn quan tâm đến cảm xúc của Ryu Minseok, nên anh mới về Hàn để khiến cậu buông tay. Nhưng phần đó trong Jeong Jihoon cũng thật tàn nhẫn, khi anh rơi vào lưới tình với người khác, vẫn để lại cho cậu chút hy vọng tàn phai.

Nhận thấy vẻ không cam tâm của Jihoon, Sanghyeok cũng chỉ mỉm cười

“Vậy lúc khác cũng được, em
còn ghen được với em trai anh hả?”

“Không…em chỉ”

“Hay em đang lo anh sẽ nói gì
đụng chạm tới Ryu Minseok?”

“Ơ…anh…”

“Jihoonie đừng lo, anh sẽ không
tiếp cận cậu ấy đâu, dù sao, với em,
anh biết cậu ấy có vị trí rất đặc biệt”

“Anh không giận sao?”

“Giận em chuyện gì? Chuyện em
xăm giả tên Ryu Minseok, chuyện em
về Hàn thăm Ryu Minseok, hay chuyện
hai đứa vừa mới chia tay ngay cái ngày
em gặp anh ở Canada?"

“Anh biết hết vậy tại sao anh..."

“Vẫn cưới em? Anh thích.
Anh yêu em, vậy thôi”

“Nhưng mà”

“Em có yêu anh không”

“Có, có, ngàn lần có”

“Thế những chuyện kia
chẳng quan trọng lắm."

Chỉ cần em yêu anh, chỉ cần trái tim em đặt nơi anh, chỉ cần em toàn tâm toàn ý, quá khứ của em với người kia có nồng thắm thế nào cũng không làm anh mảy may bận tâm. Nhưng cái gì là quá khứ, thì nên để nó lại quá khứ nhé Jeong Jihoon.

***

Ryu Minseok ngả người lên cái sofa ở tiệm xăm của Lee Minhyeong, cậu chưa từng chú ý đến cái tên của nó, cho tới tận hôm nay, khi dòng chữ ấy đập vào mắt cậu

Demoralizing

Demoralizing, khiến cho người khác mất hết động lực, tự tin, hy vọng.

Thật giống với Jeong Jihoon. Cũng giống với Choi Hyeonjun.

“Em uống gì không? Để giải rượu”

“Anh có sữa dâu không”

“Có, Choi Wooje mua rất nhiều”

“Vậy tôi muốn uống sữa chuối”

“Được, để tôi đi mua”

“Thôi sữa dưa lưới đi”

“Cái đấy thì có sẵn"

“Nước cam thì sao”

“Em muốn nước cam tươi thì
để tôi vắt, loại đóng chai uống
nhiều chất hóa học lắm”

“Cái gì cũng có vậy”

“Muốn tìm cách,
không muốn tìm lý do”

“Anh không thấy tôi khó chiều à?”

“Không, tôi có một ông anh trẻ trâu
và một đứa em trai ít nói, tôi luôn phải
tìm cách hiểu họ, ít nhất là theo
cách của tôi”

“Nên đối với tôi, không khó để hiểu em.
Em chỉ mất phương hướng thôi.
Tính em phân vân nhiều, tùy hứng
cũng nhiều”

“Em yêu Jeong Jihoon rất nhiều,
yêu tôi chẳng được bao nhiêu”

“Mình có thể chia tay nếu anh muốn”

“Tại sao? Nếu chỉ vì em không
yêu tôi nhiều bằng em yêu người cũ,
thì chẳng sao. Tôi không để ý, tôi
có thể đợi em, miễn là em đừng
nhắc tên hắn trước mặt tôi”

“Tôi tự hỏi”

“Sao hả em”

“Moon Hyeonjun và Choi Wooje yêu nhau
nhiều đến thế mới dám đứng ra đối chọi
lại với nhà Choi. Thậm chí Choi Wooje
còn sẵn sàng bỏ hết mọi thứ, miễn là có
Moon Hyeonjun bên cạnh, vì Choi Wooje
chẳng có gì để lo cả, Choi thị luôn có
Choi Hyeonjun gánh vác”

“Tôi chưa hiểu ý em lắm”

“Còn anh thì sao?”

“…”

“Khi Lee Sanghyeok trở thành người
nhà họ Jeong, chẳng phải Lee nhị thiếu gia,
Lee Minhyeong là anh đây, cũng phải về
với gia đình hay sao? Anh định trốn mãi
hay sao? Anh trốn được bao lâu? Và
tình yêu giữa tôi với anh đâu có giống
như Moon Hyeonjun và Choi Wooje?”

“Có thể tình cảm của em
không giống, nhưng của tôi giống”

“Vậy điều gì khiến anh nghĩ tôi sẽ ở lại
và chịu đựng những thứ như
Moon Hyeonjun đang chịu?"

“Anh là thiếu gia cả một tập đoàn, tôi chỉ
là một ca sĩ, có so sánh thế nào cũng
khập khiễng. Với Hyeonjun và Wooje,
ít nhất Hyeonjun còn có Moonphase
để vin vào làm cái cớ, tôi có cái gì?”

“Em có tôi, có tình yêu của tôi”

“Thôi đi, Jeong Jihoon yêu tôi bốn năm
còn cưới người khác sau khi chia tay
bảy tháng, anh thích tôi được
vài ba ngày, bảo tôi đem cái gì ra tin anh?”

“Vậy giống Moon Hyeonjun xăm
tên Choi Wooje, tôi xăm tên em,
vĩnh viễn không xóa, được không?”

“Chính anh nói xăm xóa được mà”

“Xóa được và không xóa khác nhau”

“Anh hứa?”

“Nói dối em trời tru đất diệt”

“Thôi tôi không ham cái mạng anh,
cho tôi xin cốc nước lọc, và tôi đang say,
nên quên hết những gì tôi nói đi”


____


Cuối cùng, Lee Minhyeong cũng mang cho Ryu Minseok một cốc nước gừng nóng, trông cho cậu uống hết rồi mới lịch kịch đóng cửa tiệm xăm sớm. Lúc quay vào, nhóc con đã nằm thở đều đều, say giấc nồng trên chiếc sofa rồi.

Hắn mang một chiếc chăn, phủ lên người cậu, kéo ghế, mở tablet, thiết kế một hình xăm.

****

Viết cho cogaimauM không dí tôi =))))

Chương sau chắc cũng vài ngày, để xem trận T1 HLE thế nào đã, thắng thì Chữa rách vết thương lành, thua thì Lisztomania =))))

Posted on 28/8/2024 (5:02 AM)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro