7.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


: minseok à, cậu sẽ yêu tớ đến khi nào?

: đến khi nào á? đến khi đầu bạc răng long được không

: nghe như lời thề trong lễ đường ấy nhỉ ㅋㅋㅋ

: vậy cậu thì sao? liệu đến lúc đó cậu sẽ đồng ý chứ

: tất nhiên rồi, vì tớ yêu cậu mà...

.

: chúng ta nên đặt dấu chấm hết ở đây thôi, tớ với cậu chẳng thể bước tiếp nữa rồi

: cậu nói dối!

: cậu nói sẽ yêu tớ đến khi đầu bạc răng long cơ mà, bây giờ cậu lại nói chấm hết là sao hả minseok?

: cậu nhìn đi, đầu tớ cũng đã bạc rồi cậu còn muốn gì nữa!

: nhưng minseok-

: đủ rồi, tớ hẹn cậu ra đây chỉ muốn nói rằng tớ đây là muốn kết thúc rồi, chúng ta nên dừng lại ở đây thôi...

: cầu mong sau này xin đừng gặp lại...

: minseok

: MINSEOK!

.

"hộc...hộc...hộc"

"vừa rồi là gì vậy? mơ sao?"

"không đúng, là kí ức, là kí ức"

"tại sao lại quay trở về ngày hôm đó chứ?..."

chợt bừng tỉnh sau những mảnh kí ức vụn vỡ, chẳng đếm nổi đây là lần thứ mấy em thức dậy lúc nửa đêm như vậy nữa rồi, dòng thời gian trong quá khứ như được tua lại một lần nữa khi em chìm vào cơn mộng mị, vui có, buồn có nhưng điểm chung của chúng chính là đều quay về ngày hôm ấy - cái ngày mà em dùng tất cả sự can đảm của mình để đối mặt với cậu, để nói ra những lời như găm vào trái tim em trăm nghìn nhát dao, để bỏ lại đằng sau mối tình em vun đắp từng ngày mà nay lại dùng chính đôi tay ấy phá huỷ nó.

bàn tay nhỏ bé siết chặt lấy chiếc áo bệnh nhân đến nhăn nhúm, em không muốn quay về, em không đủ mạnh mẽ để đối mặt với chúng một lần nữa, lồng ngực em như thắt lại, em ghét cảm giác này, nó giống hệt khoảng khắc em dứt khoát quay lưng đi mà không một lần nhìn lại, nếu hỏi em có hối hận không, chắc chắn là có ,nhưng nếu hỏi em muốn thay đổi không, câu trả lời sẽ là có chết cũng không thay đổi

những ngày ở viện với em như một cực hình, em chưa bao giờ ngủ đủ giấc, mỗi lần nhắm mắt lại những hình ảnh trong quá khứ lại ùa về ập thẳng vào tâm trí em, những câu nói tưởng chừng như sẽ không bao giờ xuất hiện trong cuộc sống của bản thân lại được chính em thốt ra, những cảm giác đau đớn quằn quại và cả những lời nói sẽ nằm mãi trong một góc của trái tim em mà sẽ chẳng còn cơ hội nào để nói ra được nữa

"ais điên mất thôi, khốn nạn thật đấy"

với tay lấy đi bao thuốc trong ngăn kéo, em lại một mình đi lên sân thượng ngắm nhìn thành phố lúc về đêm

"a... mình thế này bao lâu rồi nhỉ

hình như là từ ngày mình vào đây thì phải

chắc cũng sắp được một tuần rồi

muốn được về nhà quá,

cứ như này chắc mình chết mất"

đưa tay vò lên mái đầu trắng, em mệt mỏi gục xuống nơi đầu gối, em điên mất thôi ,em nhớ mọi người, em nhớ căn phòng ấm áp của mình, điện thoại em đã lâu không được sạc, sập nguồn rồi, mà có thể em đã vứt ở xó xỉnh nào đó, không nhớ nữa, anh hyukkyu giận lắm lần nào anh ấy đến cũng phàn nàn về vấn đề này, biết sao được em không thích dùng điện thoại mấy, thứ mà em dùng để giải trí chỉ có thứ chất gây nghiện này thôi, mà nói đến mới nhớ, cái này cũng là do em giấu mang vào, bệnh viện cấm hút thuốc, anh kwanghee cũng cấm nhưng em nghiện mà không được đụng vào một hôm thôi em đã ngứa ngáy không chịu được rồi.

em cứ ngồi đó, mải mê chìm đắm trong những suy nghĩ của chính mình dùng thứ chất nicotin để giải thoát bản thân khỏi mớ hỗn độn trong em. em cứ thế cứ thế, ngồi đó cho đến tận tờ mờ sáng, bao thuốc trong tay em đã vơi đi đôi chút nhưng tâm trạng em chẳng khá lên là bao, đứng dậy quay người rời đi, em giấu nhẹm khía cạnh này của bản thân vào một góc và rồi sẽ lại trở về để tiếp tục vai diễn của mình - một minseok vô lo vô nghĩ của mọi người

.

rms: anh hyukkyu, bao giờ em mới được xuất viện vậy ạ, ở đây chán chết

khk: bác sĩ bảo nên theo dõi thêm một thời gian nữa, em chịu khó xíu nhé

rms: vầngggg -.-

kkh: mà nhóc vẫn chưa thấy điện thoại đâu à

rms: aaaa em không biết đâu, em vứt rồi

kkh: nhóc con này, không có điện thoại thì gọi bọn anh kiểu gì hả

rms: có thể gọi bằng điện thoại của bệnh viên màa

kkh: nhưng nhóc có bao giờ gọi đâu, toàn bọn anh gọi

rms: thì thế nên em mới không cần điện thoại đóoo

kkh: thằng nhóc này

khk: thôi mà

khk: bác sĩ cũng khuyên nên hạn chế tiếp xúc với điện thoại hoặc thiết bị điện tử phòng tránh trường hợp ảnh hưởng đến đại não

rms: đúng đúng

kkh: aaa được rồi, là tôi sai tôi sai

rms: ㅋㅋㅋ

khk: mà minseok này

rms: dạ?

khk: mấy nay em có gặp chuyện gì không vậy, trông em hốc hác quá

rms: ....

rms: em không sao mà, vẫn khoẻ ree

kkh: khoẻ thì mau mau xuất viện dùm, cứ bám dính ở đây thôi

rms: em cũng muốn mà, ai bảo người ta cứ đòi giữ em lại

khk: ㅋㅋㅋ

khk: minseok mau khoẻ nha, mọi người nhớ em lắm đấy

kkh: nào xuất viện anh dẫn đi mua điện thoại mới, chứ anh cũng chịu nhóc luôn rồi

rms: yaaaaa em nói em không cần màaa

kkh: em không cần thì kệ em, nhưng anh nói thì phải cần

rms: pangheeeee!






________________________________

hiluuuu, lại là t đây =)))

(góc 🆘: mng ơi t kh tải được ảnh lên các chap ý, có ai bị giống t kh ạ t xin hướng giải quyết với😭😭😭)

chuyện là t sau khi ngồi thẩm lại truyện của mình thì t sẽ thay đổi một số thứ á
- đầu tiên là cách minseok gọi kwanghee sẽ từ "kwanghee" -> "panghee" tại t thấy này dth hơn =)))
- tiếp đến là nhắc nhở một chút: thật ra thì t chưa lên ý tưởng cho toàn bộ truyện nên không tránh khỏi được một số phần bị lủng củng và lạc quẻ hoặc có thể lặp ý nữa nên từ giờ t sẽ dành nhiều tgian hơn để nghiên cứu cốt truyện và sẽ cho ra lò nhiều sản phẩm tốt hơn, hoàn chỉnh hơn
- à thì truyện của t sẽ có nhiều tình tiết gây lú và đôi chỗ sẽ khùng điên một tí nên mong mng hoan hỉ ạ
- cuối cùng là cảm ơn mng vì đã ủng hộ tác phẩm của t nhenn💞

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro