Chương 9: Tín ngưỡng đời anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Minseok yếu ớt nằm trên giường, nhìn thấy hắn bước vào, đôi mắt cậu bừng sáng, Wooje để lại hai người trong phòng, Minhyeong quỳ ngay cạnh giường bệnh, nắm lấy tay Minseok, cố gắng nghe từng lời cậu nói.

"Anh còn sống...Vậy là, người đó đã giữ lời hứa"

"Ừm, Sanghyeok đã cứu anh rồi, còn em phải nhanh chóng khỏe lại, nhé?"

Cậu nhìn hắn, đưa bàn tay lên chạm vào mặt hắn, hắn thực sự đang ở đây, hắn đang ở đây với cậu. Cậu cạn nước mắt rồi, cậu không thể khóc được nữa, nhưng nhìn thấy hắn còn sống mạnh khỏe ở đây, mắt cậu nóng lên từng hồi, giọt nước theo khóe mắt nặng nề thấm xuống gối.

"Em sẽ.... không khỏe lại được đâu..."

"Tại sao em nói vậy? Em đừng bi quan thế chứ? Chỉ cần em cố gắng thì chúng ta hoàn toàn có thể tiếp tục cùng nhau sống mà."

Cậu đã từng đứng ở cửa tử, từng suýt chết, cũng từng thấy sổ sinh mệnh. Dương thọ của hắn không quá ba mươi, hắn vì cậu mà chịu đòn roi nhiều tới mức lục phủ ngũ tạng bị tổn thương, hắn sẽ sớm chết, nếu cậu không làm gì cả.

"Sinh mạng của em, em hiến đi mất rồi, người đó luôn vì em mà gặp nguy hiểm, luôn vì em mà suýt chết, nên em đã dành phần đời còn lại của mình để mong người đó có thể sống nốt một đời bình an"

"Em hiến cho anh...."

Minseok đưa tay xuống nắm lấy tay hắn, ngón áp út vẫn đeo chiếc nhẫn đầu tiên hắn tặng, đi kèm với một lời hứa hắn sẽ trở về.

Một lần dao đâm mất máu tưởng như đã chết nhưng thần kì thay lại còn sống, một lần tông xe chỉ gãy chân chứ không còn chấn thương nào khác, hắn cứ nghĩ do hắn may mắn. Hóa ra hắn còn sống đến giờ này vì chính hắn đã tước đi sinh mạng của người hắn yêu nhất sao?

Không được, cậu phải ở lại với hắn, hắn không bay nửa vòng trái đất đến đây chỉ để trơ mắt nhìn cậu chết ngay trước mặt hắn, hắn không thể sống tiếp bằng phần đời mà cậu dâng hai tay đem tặng hắn, hắn sẽ đau khổ đến chết mất.

Sinh mệnh này hắn nguyện chia làm đôi thậm chí nếu mỗi người chỉ có vài ba năm. Hắn đã sống thiếu cậu sáu năm rồi, bảo hắn tiếp tục lặp lại cuộc sống thường ngày ấy nhưng biết rằng vì cứu hắn nên cậu mới chết thì hắn còn sống nổi không?

Hắn quì rạp dưới sàn, đầu hắn cúi gục xuống như van nài, hắn khóc. Mặt đất dưới chân hắn như có mưa, từng giọt chảy xuống tựa hồ tấm lòng hắn đang rỉ máu. Hắn nắm chặt tay cậu hơn, lời nói nghe chẳng khác nào cầu xin, hắn thậm chí còn không nghe được mình nói gì vì tiếng khóc đã làm lời nói của hắn trở nên không còn rõ ràng nữa rồi.

"Anh không thể bỏ em lại được, anh xin em... em mới là người chết trên chiếc giường ấm áp khi đã già với con cháu đuề huề vây xung quanh. Thằng không ra gì như anh sao có thể lấy mạng em được"

Mắt cậu không thể mở to nổi để nhìn hắn, giọng cậu thều thào qua mặt nạ oxi

"Anh giữ lời,... anh đã đến đón em,... vậy là đủ"

Giọng hắn càng ngày càng thống thiết, hắn không tin, hắn sợ, hắn không đành lòng. Hắn không chấp nhận sống trong buồn khổ sáu năm nay để rồi một tia hy vọng vừa thắp sáng con đường tăm tối của hắn lại bị lấy đi không thương tiếc thế này. Giọng hắn nài nỉ van xin, cánh tay còn có thể coi là lành lặn của hắn đã được lau đi vết máu, hắn lại dùng nó để đấm thùm thụp vào ngực mình.

"Nếu đến đón mà không đưa được em về thì anh còn đến làm gì? Anh bảo em để trống ngón áp út để cưới anh cơ mà? Sao chưa cưới mà em đã đòi rời xa anh, anh không chịu được sự thật này, gọi ai đến đây cũng được, anh phải trả sự sống này cho em... xin em đấy Minseok à"

Ryu Minseok của hắn, Minseok của hắn, Minseokie của hắn.

Người yêu của hắn, vọng tưởng của hắn, tín ngưỡng của hắn, cậu là lí do hắn vẫn gắng gượng cho đến tận bây giờ.

"Em phải làm gì đó đi, anh không thể cứ thế mà sống với những tháng năm đáng ra phải là của em, anh không thể sống với cảm giác thiếu em được, sáu năm đã là quá đủ rồi, anh không thể tiếp tục thêm nữa Minseok à"

Cậu khó nhọc giơ tay rút chiếc nhẫn trên ngón áp út ra, đặt vào lòng bàn tay hắn, như trả lại tín vật, để sau này hắn còn có thể tìm thấy hạnh phúc mới cho riêng mình, còn cậu, chỉ có thể đi cùng hắn đến đây thôi.

Kiếp trước, hắn vì cậu mà chết thay, kiếp này, những năm còn lại của đời người cậu nhường để hắn sống.

"Sau này... hãy nhớ đến em... có được không?"

Hắn gạt vội mấy dòng nước mắt, rút hộp nhẫn hắn cầm theo sáu năm nay ra. Hai bàn tay hắn run rẩy cầm bàn tay tím tái vì kim đâm của cậu lên, hắn đeo vào ngón áp út trên tay cậu một chiếc nhẫn.

"Nếu em đã quyết không ở lại, vậy thì gả cho anh đã được không? Lee Minhyeong sẽ là một người đàn ông đã có gia đình"

"Dù có chết... em vẫn phải là của anh"

***

Đúng mười ngày sau, Ryu Minseok vĩnh viễn rời khỏi dương gian...

Đúng mười hai ngày sau, Lee Minhyeong vĩnh viễn rời khỏi dương gian...

***
Tôi xôi lĩn
Tôi xôi lĩn
Tôi xôi lĩn

Cái gì quan trọng phải nhắc lại ba lần :')))

Rất xin lỗi các bạn nếu đọc đến đây các bạn khóc như mưa huhu 😭😭

Tôi viết ra mà tôi còn khóc cơ mà 😓

Tôi sẽ đền bù cho các bạn bằng fic khác nha :'))) đã lên ý tưởng rồi đừng bỏ tôi đấy

Posted on 6/1/2024

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro