Chương 106 - 110

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 106


  Dựa theo địa chỉ Carl đưa cho, Lori lên đăng nhập trang web, thời gian còn chưa tới, nhưng phòng chat đã là đủ quân số, Lori không biết làm sao nhìn thoáng qua Carl.

"Liên hệ nhân viên quản lý." Carl chỉ chỉ phương thức liên lạc trên giấy.

Vì vậy Lori lén mật nick Susu nhân viên quản lý.

Ah, cậu là Lori sao? Cậu thật là Lori? Susu phản ứng rất khoa trương, không đợi Lori trả lời, Susu phát ra video mời: xin lỗi, tôi muốn xác định có phải bản nhân (chính chủ) hay không.

Thật là cô gái khôn khéo, Lori cùng Carl nhìn nhau cười, may mắn công ty không có tìm người thay thế, nếu không mọi chuyện có thể sẽ phiền phức rồi.

Lori chấp nhận video, bởi vì lúc Edgar trở về hai người cũng thường xuyên liên lạc như vậy, cho nên cameras cùng tai nghe đều có sẵn.

"Ah, rất đẹp trai ah, Lori cậu còn đẹp trai hơn trên TV!" Vừa mới chuyển được, cô gái thét lên một tiếng khiến Lori bị dọa sợ, đó là một cô gái tết tóc đuôi ngựa, nhìn qua tuổi cũng không lớn lắm.

"Ách, xin chào!" Lori cũng hơi bất ngờ," thời gian sắp đến rồi, có thể hay không..."

"Được được." nhìn thấy cô bé kia luống cuống tay chân, Lori thành công tiến nhập phòng chat.

Mọi người chú ý, Lori đã đến!

Sau khi vào phòng chat, một hàng chữ thoáng hiện trước mắt Lori, sau đó lập tức đã bị vô số post xoát cho biến mất.

Mọi người không cần vội vả lên tiếng, theo đã nói trước rồi phân tổ câu hỏi đưa cho tổ trưởng, sau đó bốn tổ trưởng sắp xếp theo trình tự, nếu không thì Lori sẽ không trả lời ah!

Susu dùng chữ màu đỏ size lớn nhất đem những lời này xoát ba lượt, lập tức ổn định lại thế cục hỗn loạn.

Mọi người buổi tối tốt lành! Thừa dịp không có người đánh chữ, Lori bắt chuyện với mọi người, lập tức lại dẫn tới một lần xoát như triều dâng, thấy trên video bên kia cô bé trợn trắng mắt, cảm giác được chính mình thêm phiền cho Lori, sợ tới mức sờ sờ đầu, không dám phát biểu.

Đợi được tất cả cũng đều an tĩnh trở lại, Lori cùng Fans mới chính thức giao lưu.

F: Lori anh gần đây sao gầy như vậy? Là vì bị ép quay SM sao?

Mở màn là một câu hỏi hết sức hóc búa, Lori cười khổ nhưng đối với vấn đề này, công ty đã có đáp án sẵn cho cậu, cậu cũng chỉ có thể chiếu vào đó mà trả lời: gầy là vì gần đây muốn thay đổi hình thể, cho nên đi tập thể hình, không nghĩ tới hiệu quả quá tốt, ngược lại làm cho mọi người lo lắng, thật sự là xin lỗi!

F: Nhưng xin hỏi cái bộ phim SM thật là bị công ty SK ép quay sao? Nếu được xin giải thích chi tiết chuyện bị lừa dối!

L: Quá trình cụ thể website công ty SK đã có giải thích thích hợp, tôi cũng không muốn nói nhiều. Về vấn đề có phải bị ép hay không, có thể có sai sót trong công việc đã gây nên hiểu lầm xác định lại chính xác hơn.

F: Nhưng quay SM là có thể rời khỏi, có lẽ lần này xem như ngoài ý muốn, nhưng có phải bày tỏ việc Lori muốn rời khỏi không?

L: Mỗi nghệ nhân sẽ đến lúc rời khỏi, tôi cũng không ngoại lệ, nhưng việc đó và quay phim SM có quan hệ không lớn.

F: Lori thật sự muốn lui khỏi sao? Tốt đáng tiếc ah, nhưng là vì Lori cảm thấy vui vẻ, có thể Lori anh hồng như vậy, công ty chịu thả người sao?

Thấy câu hỏi này này, tay Lori dừng lại một chút, nhìn về phía Carl, lúc này Carl đang ngồi ở bên cạnh Lori, đúng chỗ cameras không nhìn thấy, y dùng bút viết mấy chữ trên giấy: tạm thời không cần lộ ra tin tức rời khỏi.

L: Cám ơn, rời khỏi là chuyện sau này, nhưng tôi nghĩ trước đó sẽ cùng công ty bàn bạc tốt..., sẽ tìm được kết quả lý tưởng nhất. Hơn nữa hiện tại nhân vật mới đều rất mạnh, tôi cũng quay đã lâu, ước tính thời gian có thể được coi là tự nhiên nghỉ hưu!

F: Lori lúc trước vì sao phải đóng GV? Điều kiện ngoại hình của anh làm ngôi sao không phải tốt hơn sao?

L: Đóng GV là vì lúc ấy cần tiền gấp, ngôi sao không phải ai cũng có thể làm, hơn nữa tôi thích có một cuộc sống bình thường, cho nên trên cơ bản chưa từng cân nhắc qua chuyện này.

F: Xin hỏi trong tất cả đối tượng hợp tác, anh thích nhất cùng vị kia hợp tác?

L: U-a... aaa, không có đặc biệt yêu thích cũng không có đặc biệt không thích, chỉ là hợp tác lâu dần, tự nhiên sẽ ăn ý nhiều hơn.

F: Tôi là ủng hộ Lori cùng Edgar vương đạo, đáng tiếc hai người các anh hợp tác thật sự quá ít, không biết có dự định hợp tác lần nữa không?

L: Uhm cần phải theo sự an bài của công ty, cá nhân tôi đối với chuyện này cũng rất chờ mong, bởi vì Edgar thật là một đàn anh ưu tú.

F: Vậy, xin hỏi Lori thích làm công hay là thụ?

L: Bản tính đàn ông đều thích làm công a, ha ha.

F: Xin hỏi Lori bây giờ là thẳng hay cong? Chúng tôi luôn thảo luận vấn đề này!

L: Thẳng hay cong sao? Vấn đề này rất khó trả lời, nói như vậy, tôi chú trọng sự liên kết giữa suy nghĩ hay tinh thần, giới tính, tướng mạo v. v. chỉ là thứ yếu.

F: Trong Only Day, Lori nói mình đã có người yêu rồi, thiệt hay giả? Có thể miêu tả một chút không?

L: Là thật. Miêu tả ư, tôi không rành lắm, dù sao là rất hiểu tôi, cảm thấy là một người thật ấm áp.

F: Ah, vậy ah, thật đáng tiếc, tất cả mọi người đều không còn cơ hội! Có thể hỏi người yêu Lori là nam hay nữ không?

L: Uhm, không quan trọng! Hai bên có cảm giác mới là quan trọng nhất!

F: Nhưng hoàn cảnh xã hội bây giờ không gian cho đồng tính yêu nhau cũng không thoải mái, nếu người Lori yêu là nam, vậy sau khi rời khỏi sẽ giới thiệu như thế nào với bạn bè mới, dù sao thẳng thắn rất có thể sẽ mang đến tổn thương, hơn nữa không chừng còn có thể dẫn ra chuyện cũ đã từng đóng GV, nhưng che dấu tình hình thực tế mặc dù là tự bảo vệ nhưng đồng thời có thể sẽ xúc phạm tới bạn.

L: Bạn bè cũng chia rất nhiều nhóm, cuộc sống khó được mấy tri kỷ, nếu quả thật chính là tri kỷ..., tôi sẽ thẳng thắn, nhưng nếu chỉ là bạn bè bình thường..., vậy thì không sao cả, cần phải xem lại nhân phẩm!

F: Nhìn ra được Lori cùng người yêu hiện tại cảm tình rất tốt, có từng cân nhắc việc kết hôn sinh con không?

L: Tình cảm của hai chúng tôi thật sự rất tốt, cho nên hiện tại cảm giác như mình đã kết hôn rồi, cười. Về phần con cái, bây giờ vẫn chưa nghĩ đến vấn đề này.

F: Tôi hỏi thăm vấn đề CJ, bởi vì Lori là chuyên nghiệp, cho nên muốn hỏi một đêm có thể làm bao nhiêu lần? Một lần có thể làm bao lâu?

L: Chuyên nghiệp? Tôi đây không tính là a. Lúc quay phim một đêm làm hai ba lần rất bình thường, về phần làm bao lâu còn phải xem tiến độ quay chụp rồi.

F: Vậy có tổn thương thân thể không? Đóng GV có phải rất đau không, tôi từng thấy trong phim chân Lori giống như bị chuột rút, là tôi nhìn lầm phải không?

L: Nếu trước đó chuẩn bị tốt..., vẫn là có thể tiếp nhận, đôi khi rất vất vả có thể sẽ xuất hiện tình trạng bị chuột rút, nhưng không cần lo lắng, loại tình huống này rất hiếm.

F: Quay SM rất đau khổ phải không? Trên tinh thần cùng trên thân thể, phương diện nào khó chịu hơn?

L: Đều không dễ chịu, có một số việc tốt hơn là không nên thử.

F: Vậy Lori quay SM thân thể thế nào? FANS chúng tôi thấy anh bị thương tổn vô cùng khổ sở, muốn giúp anh lại không có cách nào, anh có thể nói cho chúng tôi biết anh cần gì không?

L: Vô cùng cảm ơn, thật ra tôi có thời gian sẽ xem những tin mà các bạn nhắn lại trên mạng, rất có hiệu quả cổ động, thật sự vô cùng biết ơn các bạn, điều tôi cần các bạn đã cho rồi! Thân thể nha, dù sao hiện tại tuổi trẻ, không có chuyện gì lớn.

F: Lori thật sự xem qua tin nhắn lại sao?

L: Ừm, rất chân thành mà xem qua.

F: Thật hạnh phúc, nhưng cảm giác rất mâu thuẫn, hi vọng có thể xem Lori, nhưng lại cảm thấy Lori vẫn nên sớm rời khỏi a, bằng không lại gặp phải chuyện như lần trước thì phải làm sao bây giờ? Muốn rời khỏi sao?

L: Muốn, dù sao đã đóng gần hai năm a, thời gian trôi qua rất nhanh.

F: Lori, lúc cậu đau khổ nhất, muốn làm chuyện gì nhất?"

L: Khổ sở ah, lúc nhỏ sẽ đi xem manga, xem xem tâm tình sẽ tốt hơn, hiện tại thích nhắm mắt lại trong bóng tối để cho đầu óc trống rỗng, cảm giác giống như quên hết mọi thứ, như vậy mình có thể điều chỉnh tâm trạng một chút.

F: Vấn đề này có lẽ hơi kỳ, nhưng tôi muốn hỏi nếu hiện tại cho Lori một bút vẽ, Lori sẽ vẽ gì?

L: Thập Tự Giá, gần đây rất thích cái này.

Lúc này, Carl vỗ vỗ Lori, trên giấy viết: thời gian sắp hết rồi!

Vì vậy Lori sau khi hàn huyên cùng Fans, lui ra khỏi phòng chat.

Hôm nay trò chuyện rất vui vẻ, hi vọng sau này còn có cơ hội, sau đó, Lori nói chuyện riêng với Susu.

Susu: Nếu không có người bên cạnh cậu thì càng hoàn mỹ, Lori, đừng cho người khác khống chế cuộc sống của cậu!

Lori: Có một số việc, chỉ có thể nói nhất định sẽ có khác biệt giữa lý tưởng cùng thực tế, nhưng, phải tin tưởng tương lai sẽ tốt hơn, nói như vậy có lẽ sẽ rất sến, nhưng rất có tác dụng.

Susu: Ừm, Lori, cố gắng lên!

Lori: Mọi người giúp nhau cố gắng lên, ngủ ngon!

Susu: Ngủ ngon, nếu có cơ hội có thể gặp mặt không?

Lori: Uhm, thật xin lỗi chắc không được. Nhưng có một số việc muốn gặp không bằng hoài niệm, thậm chí, quên sẽ tốt hơn.

Susu: Tôi hiểu được, Lori, phải hạnh phúc ah!

Lori: Cám ơn, chị cũng vậy!

Susu: Chào, hi vọng sau này có thể có cơ hội quen biết cậu không phải là Lori.

Lori: Tôi cũng hi vọng như vậy, nhất định sẽ trở thành bạn rất tốt, chào!

Tắt máy tính, Lori ngẩn người nhìn màn hình đã tối đen.

"Cảm giác như thế nào?" Carl đưa cho Lori một ly nước, cười hỏi.

"Tất cả mọi người đều là người tốt, chỉ là, tôi cảm thấy được tôi không đáng để các cô ấy chú ý như vậy." Lori nắm chặt tai nghe, cười khổ.

"Bởi vì thân phận bất tiện sao? Thật ra không sao cả, các cô ấy thích cậu chỉ vì cậu thôi, không phải bởi vì nghề nghiệp của cậu, chỉ là bởi GV mới có thể cho các cô ấy có cơ hội biết cậu mà thôi." Carl sờ sờ đầu Lori, có thể hiểu được cảm nhận của cậu.

"Carl thật biết cách an ủi người, chú vừa nói như vậy nội tâm của tôi dễ chịu hơn rồi, như hình như Fans của tôi đều là con gái, tôi còn tưởng rằng xem GV đàn ông chiếm hơn phân nửa chứ!" Lori trước kia cũng không chú ý tình hình tiêu thụ phim của mình, cho nên đối với tình huống hôm nay hơi giật mình.

"Cũng có nam, chỉ là cậu không nhìn ra thôi!" Carl nhịn nửa ngày, hiện tại cuối cùng có thể hút thuốc rồi, y trước hít thật sâu một hơi mới trả lời: "Michelle xây dựng vốn chính là dạng thần tượng, cho nên E bộ phương diện tiêu thụ lượng nữ cũng không chênh lệch so GAY bên kia, nhưng cần phải có lòng tin rồi, cậu thật đúng là hấp dẫn con gái, sau khi rời không lo tìm không thấy bạn gái."

"Lời này chú đi nói với Edgar đi!" Lori cười vô cùng bướng bỉnh.

"Không đi, đây không phải là muốn bị đánh sao?" Carl cũng cười, "Nghỉ ngơi sớm một chút đi, chuyện kia khi nào có tin tức tôi thông báo cho cậu."

Biết Carl đề cập chuyện đại ca xã hội đen kia, Lori thoáng trầm mặc, sau đó ngẩng đầu nhìn Carl: "Nếu tôi làm như vậy rồi, có phải thật sự có thể giải ước?"

"Yên tâm đi, còn có tôi đây!" Carl cầm áo khoác của mình, "Tôi tốt xấu cũng có chút ảnh hưởng trong công ty, lui tốt, nhưng ngàn vạn lần đừng nghĩ Adrian như vậy."

"Yên tâm đi, sẽ không." Lori tiễn Carl ra cửa, "Cảm ơn chú, chú Carl!"

"Cám ơn cái gì, tôi cũng là lo lắng vớ vẩn, cậu làm sao giống Adrian được!" Carl nhìn thật sâu vào Lori, "Cậu vốn không thuộc về nơi này, sớm muộn cũng phải đi, đoạn kinh nghiệm này, không được tốt lắm, thế nhưng cũng không hoàn toàn xấu, chỉ xem cậu nắm bắt như thế nào thôi."

"Ừm!" Lori nặng nề gật đầu.

Carl vỗ vỗ bả vai Lori, quay người đi xuống lầu, biến mất trong bóng đêm mênh mông.

Trong đời luôn luôn có một, hai vết sẹo, có lẽ tại thân thể, có lẽ ở trong lòng, có một số người xem nó như là điểm yếu tránh nó đi, có một số lại xem nó là dũng khí sống nhìn thẳng vào nó, chỉ xem cậu chọn như thế nào thôi! 


Chương 107


"Van, tôi đi ra ngoài một chút, giữa trưa không trở về dùng cơm!" Brant để điện thoại xuống, hô một tiếng.

Tiếp nhận giáo huấn của Lori, Brant lần này ra tay rất nhanh, sau khi xác thực cảm giác của mình đối với Van, liền cùng Lori đổi phòng, dù sao Lori cũng muốn chuyển ra ngoài ở.

Mà làm như vậy hiệu quả cũng không tệ, Van mới đầu còn không thèm để ý Brant sau đó là nhìn hầm hầm mà bây giờ không cách nào bỏ qua sự hiện hữu của y, cá nhân Brant cảm giác, vẫn là rất tiến bộ!

"Là điện thoại của Lori a?" Van đi tới, biểu tình trên mặt cười như không cười, "Cũng chỉ có điện thoại của cậu ấy mới có thể khiến anh nhiệt tâm như vậy!"

"Đám yêu kia nói bậy đấy!" Brant xem xét thần sắc Van liền biết chắc có người cùng hắn nói gì đó, thấp giọng mắng một câu, sau đó ngẩng đầu, rất chân thành nhìn Van, "Nếu em muốn biết tôi có thích Lori không, tôi có thể nói cho em biết, đã từng thích, nhưng đó là chuyện trước kia, chính miệng tôi nói cho em biết thời khắc này tôi thích em, người tôi thích cũng chỉ có em!"

"Ai hỏi anh cái này hả?" khuôn mặt Van thoáng đỏ lên, vừa thẹn vừa giận, quay đầu về phòng của mình.

"Tôi buổi tối sẽ về, nhớ chờ tôi ăn cơm." Mỗi lần nói hơi thân mật một chút Van sẽ là cái dạng này, Brant đã rất quen, y vừa đến cửa trước đổi giày vừa dặn dò một câu.

Nghe thấy thanh âm cửa đóng, Van cảm giác nội tâm có chút hỗn loạn, vì sao nghe được người khác nói Brant đã từng lưu luyến Lori trong lòng mình sẽ không thoải mái, vì sao vừa rồi khi Brant nói vậy mình lại vui sướng như vậy? Không thể nào, chẳng lẽ mình thật sự đối với cái tên du côn kia động tâm?

Van ghé vào mặt bàn, vô cùng phiền muộn mà dùng nắm đấm nện vào đầu mình.

Nhưng nếu bàn về tâm tình, hiện tại so Van, Lori còn bết bát hơn.

"Sao vậy? Sắc mặt kém như vậy?" khi mở cửa, Brant đã bị Lori làm hoảng sợ, thật sự Lori hôm nay chủ động gọi điện cũng đã khiến cho Brant kinh ngạc.

"Brant, tôi có phải đã làm sai rồi không?" Lori không để ý vấn đề của Brant, chán nản đảo về phía ghế sô pha.

"... Là việc rời khỏi sao?" Lo nghĩ, Brant hỏi như vậy, gần đây cũng chỉ có chuyện này có thể làm cho Lori phiền lòng a?

"Ừm, Brant tôi hiện tại cảm thấy mình rất ngây thơ, như một đứa bé, muốn ăn quả táo, vì vậy mỗi ngày canh giữ ở gốc táo, quả táo cuối cùng cũng hình thành, lại đợi không được quả táo chín rơi xuống, nên tự mình leo lên hái." Lori cúi đầu, khóe môi nhếch lên dáng tươi cười như tự giễu, "Còn vì thuyết phục người khác thuyết phục chính mình, bịa ra rất nhiều lý do, như vậy rất buồn cười phải không?"

"Lori, thả lỏng chút!" Brant ngồi bên người Lori, thấy cậu gắt gao nắm chặt hai bàn tay khiến nó trở nên tái nhợt, nhịn không được nhíu mày, "Chuyện này có gì thay đổi sao?"

"Vừa rồi chị Michelle gọi đến, nói việc kia định vào tối nay." Từ khi tiếp cú điện thoại kia, Lori đã cảm thấy rất không yên, tuy đã chuẩn bị tốt vì rời khỏi nhất định trả một cái giá lớn, nhưng khi chân chính lâm trận rồi, Lori lại nhịn không được bắt đầu hoài nghi mình làm như vậy chính xác không.

"Lori, quả táo chỉ có một, nếu cậu không hái có khả năng không đợi được nó rơi xuống cũng sẽ bị người khác hái đi, việc này cũng giống vậy, tôi có thể khẳng định mà nói cho cậu biết, nếu không vì chuyện của công ty SK công ty ra quyết sách sai lầm..., cậu dù tranh thủ thế nào, công ty cũng không thể khinh địch như vậy mà thả cậu!" Brant đỡ trán, Lori hiếm thấy để tâm vào chuyện vụn vặt như vậy, thật ra bất luận kẻ nào ở vào góc độ của Lori, chắc cũng sẽ lựa chọn giống vậy, dù sao cái này xem như dùng tổn thất nhỏ nhất đổi lấy lợi ích lớn nhất, "Cậu cũng đừng quá khẩn trương, coi như cùng một cái người xa lạ quay phim, thế nào?"

"Không giống, giữa tất cả đồng nghiệp mọi người là ngang hàng, nhưng mà đêm nay..." Lori dừng một chút, "Mặc dù nghe nói ông ta không có đặc biệt háo sắc, nhưng tôi vẫn rất không thích loại cảm giác phải hoàn toàn phục tùng một người, vì sao người có tiền có thế tự nhiên sẽ muốn hơn người? Hơn nữa Brant, dù cho tôi bỏ ra, chẳng lẽ nhất định có thể có được kết quả lý tưởng sao?"

"Lori, lòng của cậu đang rối loạn, bình thường cậu không phải như vậy." Brant lấy tay xoa nhẹ đầu Lori, "Có một số việc thử qua mới biết được kết quả, không thử cậu sẽ hối hận cả đời, lúc ấy hối hận mình vì sao không có dũng khí thử, lời này lúc trước cậu nói cho tôi biết."
"Xin nhờ, nói lời này là vì để anh buông tay theo đuổi Van, với chuyện này hoàn toàn không liên quan, được không?" Lori nghe xong Brant..., dở khóc dở cười nói.

"Tôi cảm thấy giống nhau. Trước kia, cậu sẽ không cảm thấy nghi ngờ quyết định của mình, bởi vì cậu rõ ràng trước kia là không có lựa chọn, dù thế nào cũng đều là kết quả này, nhưng lần này, cậu cảm thấy cậu có lựa chọn, cho nên cậu do dự." Brant lấy thuốc, hít một hơi thật sâu, "Nhưng, lần này thật sự lựa chọn của cậu có đường sống không? Cuối cùng khẳng định là sẽ rời khỏi, dù cho cậu nhẫn đến thời điểm rời khỏi, chẳng lẽ thật sự có thể sẽ không trả giá sao? Lori, chúng ta đều bị vận mệnh trêu đùa, cho nên tới bây giờ tôi đều chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất!"

"Hơn nữa," Nhả khói thuốc, Brant cuối cùng đem chuyện cậu luôn hoang mang hỏi, "Việc này cậu nên đi tìm Edgar nói chuyện, không phải sao?"

"Tôi không muốn," Lori lấy tay ôm chặt hai chân, đặt cằm trên đầu gối, "anh ấy bên kia cũng có chuyện, tôi không muốn làm phiền anh ấy."

"Thật sự chỉ là như vậy sao?" Brant khiêu mi, nếu chỉ như vậy biểu tình của Lori cũng sẽ không mờ mịt như vậy.

Trầm mặc thật lâu, Lori mới do dự mà thấp giọng nói ra: "Ngày đó tôi nói cho Edgar chuyện này, vốn tưởng rằng cho dù anh đồng ý cũng sẽ rất không vui, nhưng anh ấy đồng ý rất dứt khoát. Brant, tôi làm như vậy có phải lại khiến Edgar thất vọng không? Tôi không muốn chuyện này thêm phiền cho anh ấy, tôi sợ anh ấy sẽ... sẽ không quan tâm tôi nữa!"

Nghe Lori nói xong..., Brant không cười cậu quá mức lo lắng, ngược lại nghiêm mặt hỏi cậu: "Lori, nếu lúc trước Edgar biểu hiện hơi không vui, cậu sẽ không cần xem xét cự tuyệt lời đề nghị của Michelle, đúng không?"

"Yes." Nghe được vấn đề của Brant, Lori sững sờ, rồi lộ ra biểu tình bừng tỉnh, "Anh nói là..."

"Đúng vậy, Edgar nhập hành rất sớm, cho nên đối với việc sớm giải ước khó khăn thế nào đều rất rõ ràng, đây quả thực là chuyện có thể gặp nhưng không thể cầu, nhất là cậu bây giờ đang hồng." Brant nói xong lấy điện thoại trên bàn đưa Lori, "chuyện cậu nên làm nhất bây giờ là gọi cho Edgar, cậu dựa vào Edgar, thật ra cảm giác của cậu ta cũng không phải vậy sao?"

"Cảm ơn anh, Brant, lúc trước..." Lori còn chưa nói hết, đã bị Brant dùng ngón tay điểm ở môi.

"Cậu có thể ngàn vạn lần đừng nói lúc trước vì sao không cùng tôi một chỗ," Brant cười đến rất tiêu sái, "sau khi buông tay, tôi mới phát hiện cậu đúng, chúng ta xác thực không thích hợp, bởi vì chúng ta thật sự là quá giống. Thật ra theo góc độ bên ngoài, rất nhiều việc tự nhiên sẽ dễ dàng hiểu rõ, quá chú ý sẽ bị loạn những lời này một điểm cũng không sai!"

Lori biết Brant không chỉ nói chuyện trước kia, mà còn cả chuyện hôm nay, cũng đã hiểu Brant không muốn mình dẫn ra chuyện trước kia cám ơn tới cám ơn lui, cho nên Lori cũng rất phối hợp mà nửa thật nửa giỡn nói: "Brant anh thật tự kỷ ah, không biết Van sau này có chịu được không?"

"Van cùng cậu không giống, thiếu sẽ không an, cho nên mặc kệ cậu ấy chịu hay không, tôi đều muốn theo bên người, bằng không thì lo lắng!" Nghĩ đến bộ dáng muốn kêu cứu của Van khi bị y cuốn lấy, dáng tươi cười của Brant càng đậm, "Được rồi, cậu gọi cho Edgar a, tôi đi trước, đã nói sẽ về ăn cơm cùng Van!"

"Thì ra là thế, tôi đây cũng không dám chậm trễ," Lori cười làm một động tác đuổi người, "Không tiễn anh, sau này có cơ hội mời uống rượu!"

"OK, chào!" Brant phất phất tay, đi đến trước cửa đổi giày.

Trước khi ra cửa, Brant quay đầu thấy Lori đã bấm điện thoại, cuốn trôi vẻ uể oải cùng băn khoăn vừa rồi, mặt mũi cậu tràn đầy hạnh phúc vui vẻ đối với microphone nói gì đó.

Như vậy là tốt rồi, trong cuộc sống có lẽ sẽ có rất nhiều đau khổ, nhưng không nên tra tấn chính mình, Brant mang theo nụ cười nhẹ nhàng mở cửa.

Trước khi ra cửa, Brant quay đầu thấy Lori đã bấm điện thoại, cuốn trôi vẻ uể oải cùng băn khoăn vừa rồi, mặt mũi cậu tràn đầy hạnh phúc vui vẻ đối với microphone nói gì đó.

Như vậy là tốt rồi, trong cuộc sống có lẽ sẽ có rất nhiều đau khổ, nhưng không nên tra tấn chính mình, Brant mang theo nụ cười nhẹ nhàng mở cửa.


Chương 108


Cúp điện thoại, Lori hận không thể lập tức có thể ở bên cạnh Edgar, chị Edgar tình huống rất không lạc quan, bác sĩ thậm chí đã sớm cho Edgar chuẩn bị trước, nói có thể chỉ vài ngày nữa. Hơn nữa trải qua nhắc nhở của Brant, Lori phát hiện Edgar, mỗi lời anh nói đều có thể cảm giác được sự mỏi mệt, nhưng khi nghe thanh âm của mình, tinh thần Edgar rõ ràng trở nên phấn chấn một chút.

Bất luận như thế nào, dù cho chỉ là tâm sự cũng có thể giúp Edgar giảm nhẹ một chút áp lực a, Lori chơi đùa điện thoại trong tay, từ khi nào trong lòng mình, Edgar đã thành chỗ dựa vững chắc nhất? Hiện tại ngẫm lại, trước kia có một số việc mặc dù là gạt Edgar làm, nhưng nếu không phải tự cảm nhận sau lưng còn có Edgar, chính mình cũng không dám xằng bậy như vậy a!

Nhưng trái lại chính mình, tuy ngoài miệng gào thét mình cũng là đàn ông, có thể tự bảo vệ mình, thật ra cùng Edgar so, đúng là một đứa bé, không thể giúp đỡ Edgar mà còn luôn làm phiền, để cho anh lo lắng.

Có lẽ, là lúc sửa căn bệnh cậy mạnh của mình rồi, Lori cười khổ.

Lori ngẩng đầu nhìn đồng hồ, cách thời gian hẹn còn hơi lâu, nhưng vừa vặn chuẩn bị một chút.

Đi vào phòng ngủ, Lori mở tủ quần áo, nghĩ đêm nay mặc quần áo gì, trải qua Brant khuyên bảo cùng Edgar dỗ dành, Lori đã hoàn toàn khôi phục, dù sao ngẩng đầu cũng một đao cúi đầu cũng một đao, vậy thì cứ sảng sảng khoái khoái a! Tuy không có lựa chọn là không có lựa chọn, nhưng cũng không có nghĩa là các người có thể hoàn toàn thao túng tôi, Lori cố ý chọn quần jean phối hợp cùng áo sơ mi đen.

Mở vòi sen, đón những giọt nước ấm áp, đây là lần cuối cùng bỏ qua trái tim của chính mình, cùng người khác ngoài Edgar ân ái, Lori nội tâm hơi không bình tĩnh, đã hơn một năm gần hai năm từng ly từng tý trôi qua, hồi tưởng tình cảnh trong phòng phỏng vấn kia như mới ngày hôm qua, hiện tại tất cả cuối cùng đã có thể kết thúc sao?

Chỉ cần qua đêm nay, mình sẽ tự do, ngày mai khi mặt trời mọc lên sẽ là một ngày hoàn toàn khác, Lori thậm chí có xúc động muốn vượt thời gian.

Nhưng phải đối mặt thì nên đối mặt, buổi tối bảy giờ rưỡi, Michelle đúng giờ đợi Lori dưới lầu.

"YAA. A. A... , sao cậu có thể mặc thành như vậy? Cậu có biết chỗ chúng ta phải đến là khách sạn năm sao ah!" Michelle nhìn cách ăn mặc của Lori, sợ hãi biến sắc.

"Có quan hệ gì? Dù sao tôi cũng chỉ là khách qua đường, cũng không thật sự ở lại." Lori nhún nhún vai, bộ dạng không sao cả.

"Đúng là như vậy nhưng có phải rất thất lễ hay không?" Michelle do dự muốn cho Lori trở về thay một bộ chính trang, nhưng xem đồng hồ, sợ thời gian không kịp, vẫn là từ bỏ, chỉ là ngoài miệng niệm một câu.

Lori không đáp lời, trực tiếp mở cửa xe ngồi xuống, dùng hành động biểu đạt câu trả lời của mình.

Trên xe yên tĩnh, tuy Lori tính tình rất ôn hòa cũng rất hiểu chuyện, nhưng Micelle dùng phòng ngừa vạn nhất, trên đường càng không ngừng nhắc nhở Lori phải dùng tâm đối đãi, dù sao đây cũng không giống như khách nhân.

Đến khách sạn, Michelle mang theo Lori mới vừa vào cửa, một người đàn ông mặc đồ đen đi qua nghênh đón, "Xin chào, xin hỏi là người của công ty C phải không?"

"Ah, đúng vậy, xin chào!" Michelle tư thế duyên dáng mà hành lễ.

"Đại ca đã nói qua, xin giao cậu ấy cho tôi a!" gã đáp lễ, ánh mắt lại nghiêng nhìn trên người Lori sau lưng Michelle.

"Xin nhờ cậu rồi!" Michelle quay người nháy mắt ra dấu cho Lori, phải nhớ lời tôi mới vừa nói.

Người quen duy nhất đi, Lori nội tâm cảm thấy hồi hộp, cậu thận trọng theo sát người mặc đồ đen, không như Lori nghĩ gã không trực tiếp đưa cậu vào phòng mà dẫn tới cửa nhà vệ sinh.

"Thay quần áo, đại ca ở bên trong chờ cậu." Lori vừa định nói mình tắm xong mới đến, gã đã lấy từ trong tủ ra một cái áo choàng tắm màu xám bạc, đưa cho Lori.Lori tiếp nhận quần áo, liếc nhìn gã, phát hiện gã không có ý muốn đi ra ngoài, từ trong ánh mắt cảnh giác của gã, Lori hiểu ra, đại khái là một hình thức soát người a!

Người khác đã đề phòng chính mình, vậy hãy để cho người ta yên tâm đi, Lori thoải mái cởi quần áo trước mặc gã, thay kimono.

Phòng tắm rất lớn, hơi nóng bốc lên trong mơ hồ Lori thấy trong hồ có một người, cậu do dự một chút, đi tới.

"Tới, giúp tôi chà chà lưng!" Nghe được động tĩnh, người nọ không quay đầu lại, nói một câu.

Chà lưng? Lori sửng sốt một hồi mới cầm lấy khăn đặt bên cạnh, nhìn nhìn vị trí người nọ, mới bất đắc dĩ cởi kimono vừa thay, đi vào hồ.

Người nọ thấy Lori xuống, trở mình, ghé vào tấm đệm phủ bên cạnh hồ.

Bởi vì sương mù, Lori chỉ là nhìn thoáng qua tướng mạo vị đại ca này, cái mũi của hắn rất kiệt xuất, tuổi tác cũng không lớn, khả năng mới hơn ba mươi nhiều nhất là bốn mươi, hoàn toàn không giống trong tưởng tượng.

Lori lúc chà lưng cảm thấy cơ thể hắn rất rắn chắc, nhất định là thường xuyên rèn luyện, hơn nữa mặc dù có hình xăm, nhưng vẫn che dấu không được vết thương nho nhỏ trên người, xem ra đại ca hắc đạo cũng không phải là người tốt!

"Cậu làm chuyện gì đều chăm chú như vậy sao?" Chà một hồi, vị đại ca xã hội đen đột nhiên hỏi Lori, trong giọng nói không che dấu được vui vẻ.

"Ách?" Lori ngừng tay, không biết trả lời như thế nào.

"Trong phòng tắm này, cậu là người đầu tiên chính thức, đơn thuần chỉ chà lưng cho tôi," Ryugasaki xoay người, thấy vẻ mặt chàng trai xinh đẹp trước mắt vẫn còn mờ mịt, không chỉ thật sự cười ra tiếng, "Những người khác, nói là chà lưng, không bằng nói là đang tán tỉnh."

Phản ứng hiểu rõ thâm ý của những lời này, khuôn mặt Lori lập tức bắt đầu đỏ lên, cầm khăn trong tay không biết làm sao, hắn gợi ý cho mình sao? Nhưng, chính mình không giỏi tán tỉnh ah, huống chi là dùng trên cơ thể một người đàn ông xa lạ.

Thấy Lori lúng túng, Ryugasaki cười, "non nớt như vậy, thực không giống người đóng GV!"

Đóng GV cùng MB là hai việc khác nhau a, Lori trong lòng không phục, nhưng nhớ đến lời Michelle dặn dò nên chịu đựng không có nói ra, cúi đầu, mình phải duy trì trầm mặc a?

Đột nhiên trên tay truyền đến một lực kéo rất lớn, Lori không phòng bị, cả người đều bị kéo về phía trước, vừa vặn áp trên người đại ca xã hội đen.

Cảm thấy bởi vì khoảng cách bất ngờ rút ngắn, thân thể Lori rõ ràng căng cứng, Ryugasaki đã biết, cũng không phải Lori đang chơi trò lạt mềm buộc chặt, mà thật sự không biết những chuyện này, không khỏi lấy làm kỳ lạ.

"Tôi..." Lori rất muốn đứng lên, nhưng đại ca xã hội đen lại cầm chặt hai cánh tay của mình không buông tay, chỉ có thể rất không tự nhiên mà dán trên người hắn.

"Cậu..." Ai ngờ Ryugasaki lúc này cũng lên tiếng, hai người không hẹn mà cùng dừng lại nhìn đối phương.

"Mời ngài nói trước a!" trấn định lại tâm trạng, Lori tận lực để cho mình biểu hiện được thật bình thường, lăn lộn hắc đạo cũng là người, sao mình lại khẩn trương như vậy, thật không có triển vọng a!


Chương 109


"Sợ tôi sao?" Ryugasaki cảm thấy Lori căng thẳng, nên hỏi.

"Ách, có chút!" Dù sao đây là sự thật, Lori cũng không muốn giấu diếm.

"Vì sao? Tôi lớn lên hung ác như vậy sao?" Ryugasaki sờ sờ mặt, cố ý làm ra bộ dạng bất đắc dĩ.

"Không phải." Lori lắc đầu, thật ra luận tướng mạo, Ryugasaki tuy không thể nói đẹp trai, nhưng trải qua mài dũa cùng khảo nghiệm nhiều năm như vậy, khiến hắn không chỉ có phong độ thành thục nam tính, còn có một phần khí khách đàn ông chân chính, chỉ dựa vào cái này, vô luận nữ hay nam, Ryugasaki không thể nghi ngờ đều là cực kỳ hấp dẫn.

"Hay là, sát khí trên người tôi làm cậu sợ rồi?" Ryugasaki tiếp tục đoán.

"Sát khí?" Lori ngây ngẩn cả người, cao thấp nhìn kỹ Ryugasaki, do dự trả lời: "tôi không cảm thấy, có thể là tôi quá chậm hiểu đi à!"

"Ha ha, thật ra trước kia lúc người khác nói tôi khí thế rất mạnh sát khí bức người, tôi cũng vậy thập phần nghi ngờ, hiện tại cuối cùng cũng có người không biết nói sao nghe vậy, nói cho tôi biết câu nói thật!" Ryugasaki gảy gảy mái tóc Lori, "Đáng tiếc người thành thật càng ngày càng ít rồi, tính cách này của cậu tôi rất yêu thích!"

Nếu tôi cầu cùng anh, thì nguyên tắc cũng khó tránh khỏi nói lời trái lương tâm..., nhưng tôi chỉ cùng anh ở chung đêm nay, vì sao không thể ăn ngay nói thật? Lori trong lòng nghĩ như vậy, nhưng ngoài miệng lại không nói, hay là chưa kịp nói ra, bởi vì môi Ryugasaki đã ấn lên môi Lori, mút lấy.

Lori nhắm mắt lại, muốn bắt đầu sao? khi Ryugasaki kéo mình qua, Lori ẩn ẩn đã có dự cảm, coi như là quay phim a, Lori nhắc nhở mình như vậy, rất thuận theo mà buông lỏng cơ thể.

Tay Ryugasaki vuốt ve vai lưng Lori, cảm nhận được thân thể thiếu niên trong ngực đặc biệt mềm mại cực kỳ bền dẻo, da thịt bóng loáng tinh tế tỉ mỉ chạm vào giống như tơ gấm, hô hấp Ryugasaki bắt đầu trở nên dồn dập, tay nhịn không được trượt xuống dưới mặt nước.

"Ừm!" Cảm giác được bàn tay Ryugasaki vuốt ve mông mình vài cái, thử thăm dò tiến vào một ngón tay, Lori không khỏi khẽ hừ một tiếng, vì trong hồ, theo ngón tay còn có một cổ nước ấm tiến vào, khiến người ta đặc biệt kích thích.

"So trong tưởng tượng càng mê người hơn!" Ryugasaki buông môi Lori, vừa nhẹ gặm vành tai Lori vừa phát ra xúc động.

Lori không mở mắt, bằng cảm giác lấy tay mò tới phân thân Ryugasaki, chỗ đó bởi vì hưng phấn đã ngẩng đầu lên, Lori cầm chặt nó nhẹ nhàng cao thấp khuấy động, cũng đã đến lúc, cái gì đến nên đến.

Khoái cảm từ phân thân không ngừng tăng lên, Ryugasaki cũng gấp rút khuếch trương phía sau Lori, rất nhanh, hắn cũng nhịn không được mà đem hai chân Lori nâng lên tách ra, để cho cậu giạng chân trên người mình, sau đó đỡ lấy eo Lori đem phân thân của mình chậm rãi chôn vào trong cơ thể Lori.

Hơi nhíu mày, Lori cơ hồ không hề có bất kỳ phản kháng thừa nhận dị vật xâm lấn, vì giảm bớt cảm giác khó chịu, Lori hít sâu vài hơi.

Đợi phân thân của mình tiến vào chỗ sâu nhất, cũng đợi Lori thích ứng, Ryugasaki bắt đầu biên độ nhỏ mà dao động.

Lori hai tay vịn vai Ryugasaki, thân thể theo tiến công của Ryugasaki mà không ngừng lắc lư.

Ryugasaki một tay phủ tại eo Lori, một tay giữ vững cổ Lori, tiếp tục cùng Lori kích hôn.

Dần dần, Ryugasaki không thể thỏa mãn tiến công theo kiểu thăm dò thế này, hắn dứt khoát hai cánh tay đều đặt ở bả vai Lori, cố định cơ thể Lori, tăng mạnh góc độ cùng tốc độ tiến công.

Bởi vì gần đây đều ở nghỉ ngơi, loại xâm nhập này khiến phía sau cơ thể Lori theo bản năng bắt đầu co rút lại, vẫn cứ thế không có biện pháp nâng lên thân thể giảm bớt cảm giác không khỏe này, Lori chỉ có thể dùng sức ngửa mặt, chờ tình trạng này giảm bớt. Điều này cùng quay phim khác nhau lớn nhất, lúc quay tất cả mọi người sẽ giúp nhau phối hợp lẫn nhau, không làm quá mức, cũng sẽ chiếu cố cảm nhận của đối phương, nhưng bây giờ quyền chủ đạo trong tay người khác, dù rất khó chịu cũng không thể gọi ngừng.

Mà Ryugasaki thấy khoảng cách giữa hắn và Lori quá gần, so trên phim cảm giác càng thêm hoàn mỹ, hơn nữa vô luận tình cảm mãnh liệt hay không khỏe Lori trên cơ bản đều không lên tiếng, chỉ là kịch liệt thở nhiều nhất sẽ ngẫu nhiên cau mày, loại cảm giác ẩn nhẫn này khiến Ryugasaki càng thêm bừng bừng phấn chấn, không chỉ có hưởng thụ khoái cảm hiện tại, còn không khỏi liên tưởng tới trước kia lúc xem phim vô số lần đối với Lori tưởng tượng.

Làm hứng khởi, Ryugasaki dứt khoát trở mình, để cho Lori ghé vào bên cạnh hồ, chính mình đứng ở phía sau cậu, từ sau vùi sâu vào.

Lori hơn phân nửa thân thể đều chống đỡ trên hồ, hai tay nắm chặt nệm phía trên, yên lặng mà thừa nhận tiến công của Ryugasaki, không rên một tiếng.

Hơn một giờ, Ryugasaki cuối cùng thả Lori, thật sự đã lâu mới cảm giác thỏa mãn, gần đây đều ở nước ngoài thị sát, người ngoại quốc luôn không thích hợp thẩm mỹ của chính mình, vẫn là người trong nước tốt ah!

Đợi hô hấp vững vàng, Ryugasaki từ trong hồ đứng dậy, nhẹ vỗ về tóc Lori: "Tôi lên lầu trước, cậu ở nơi này tắm a, nhớ rõ, phòng 1038."Lori gật gật đầu, tỏ vẻ tự mình biết rồi.

Sau khi Ryugasaki rời đi, Lori ở bên cạnh hồ nằm một hồi, thể trạng thoáng khôi phục mới xoay người, bắt đầu công tác thanh lý, sau khi hoàn thành Lori đi ra khỏi hồ, cầm lấy kimono vừa rồi mặc vào, dùng thang máy chuyên dụng bên ngoài phòng tắm, đi tới trước cửa phòng1038.

Hít sâu một hơi, Lori bấm chuông cửa vang lên.

"Cửa không có khóa, vào đi!" thanh âm Ryugasaki từ bên trong truyền tới.

Không giống vừa rồi, lúc này Ryugasaki ngồi ngay ngắn ở trên ghế ít đi một phần hiền hoà, nhiều hơn một phần uy nghiêm, trong tay hắn cầm một sấp văn kiện, đang cúi đầu xem.

"Ngồi," Đợi Lori tiến đến cũng trở tay đóng cửa lại Ryugasaki mới ngẩng đầu, "thật ra tôi vốn chỉ muốn tìm cậu nói chuyện, kết quả công ty của các cậu hình như hiểu lầm rồi, mà tôi cũng không phải là thánh, cho nên lựa chọn thuận theo dục vọng của mình, hi vọng không mang đến cho cậu phiền phức quá lớn."

Lori sững sờ, không nghĩ tới Ryugasaki sẽ nói những lời này, còn tưởng rằng lên lầu đợi chờ mình tiếp tục một trận tình ái.

"Về cái này, tôi không biết nên trả lời ngài như thế nào." Nghĩ nghĩ, Lori ngẩng đầu nhìn Ryugasaki: "Tôi cảm thấy không trả lời ngài thì rất thất lễ, nhưng bây giờ xem ra lại là lựa chọn tốt nhất, bởi vì tôi cũng không thể trái lương tâm mà trả lời không sao, dù sao chuyện này tôi cũng không muốn lại trải qua lần nữa, thực xin lỗi!"

"Là bởi vì hắn sao?" Nghe Lori trả lời xong, Ryugasaki đem văn kiện trong tay đưa tới.

Lori nghi ngờ mà tiếp nhận, ảnh chụp Edgar bỗng nhiên xuất hiện ở tờ đầu tiên, mà phía sau nội dung đều là kết quả điều tra về Edgar.

"Ngài!" Lori vừa sợ vừa giận nhìn về phía Ryugasaki.

"Xem ra cậu quả nhiên quen biết hắn," Lúc này Ryugasaki lại buông lỏng thân thể, tựa trên ghế sa lon, "Trong khoảng thời gian này có người không ngừng tìm hiểu về chuyện của tôi, khiến thuộc hạ tôi chú ý, bởi vì hoài nghi ý đồ của hắn cho nên đã điều tra."

"Edgar anh ấy không quan tâm đến xã hội đen, cho nên anh ấy tuyệt đối sẽ không nguy hại đến ngài!" Đã biết ngọn nguồn, Lori rất sốt ruột mà giúp Edgar biện bạch.

"Tôi biết rõ, sau khi hiểu được quan hệ của cậu và hắn, e rằng hắn làm vậy chỉ sợ giao nhầm cậu cho kẻ xấu." Ryugasaki nói đến đây, chuông cửa vang lên, một nhân viên phục vụ tiến đến đưa rượu, cũng giúp hai người rót đầy, làm tốt tất cả chính gã rất nhanh liền lui ra ngoài.

"Tôi rất bội phục hắn, dù sao nếu để cho tôi thuận theo giao nhượng người yêu tôi làm không được, đương nhiên, ở vào hoàn cảnh của các cậu cũng là không có biện pháp nào khác." Ryugasaki cầm chén rượu lên, "Cho nên tôi không nghĩ ra chính là, người yêu đã không phản đối rồi, cậu vì sao còn có thể cự tuyệt tôi? Tôi không tốt sao? Đi theo tôi, cậu không cần quay phim lại có thể có tất cả cậu muốn, tiền tài vĩnh viễn sung túc, bên cạnh vĩnh viễn không thiếu người sai khiến, cũng có thể tùy thời làm chuyện mình muốn, như vậy cậu còn có thể từ chối sao?"

"Sẽ," Lori nở nụ cười, cậu cũng cầm ly bên cạnh lên, hướng Ryugasaki thăm hỏi: "Tôi chỉ có thể nói ngay từ đầu ngài đã sai rồi, bởi vì theo như lời ngài tất cả cũng không phải là tôi muốn."

"Úc?" Ryugasaki cảm thấy hứng thú ngồi thẳng lên, "Vậy cậu muốn cái gì? Chẳng lẽ là yêu ấy ư, người yêu?"

"Tôi không phải bởi vì người yêu từ chối ngài, hay nói đó không hoàn toàn đúng, dù sao mọi người đều vì nghĩ cho chính mình, người yêu nhau cũng vậy, cho nên việc này cùng Edgar không quan hệ." Lori nhìn thẳng Ryugasaki, "Mà thứ tôi muốn là tự do cùng với tôn nghiêm, điều này chỉ sợ là sau khi theo ngài tuyệt đối không có khả năng có được, không phải sao?"

"Cậu thật là một chàng trai có cách nghĩ rất đặc biệt," Nghe được Lori trả lời, Ryugasaki nở nụ cười, "Những điều này tôi xác thực không cho cậu được, chỉ là ý nghĩ của cậu quá ngây thơ, quyền thế cùng tiền tài trước mặt, tự do cùng tôn nghiêm căn bản không đáng nhắc tới."

"Đối với nhân vật lớn như các ngài tình huống có lẽ là vậy, nhưng tôi chỉ muốn làm một người bình thường, cho nên đây là đều tôi muốn, thực tế đã một lần mất đi, càng phải như vậy!" Lori một bước cũng không lùi mà nhìn Ryugasaki, cậu biết ý nghĩ này của mình có lẽ sẽ bị đùa cợt, nhưng cậu vẫn muốn nói ra, dù sao đây là cách nghĩ chân thật của cậu.

"Làm người bình thường sao?" Ryugasaki thì thào lặp lại những lời này, nhất thời ánh mắt hoang man, như đang nhớ lại cái gì.

Lori cũng không thúc giục, chỉ là lẳng lặng chờ đợi, lời mình muốn nói cũng đã nói.

"Thật ra làm người bình thường cũng rất tốt, mặc dù không có tiền cũng không cần mỗi ngày lo lắng vì tiền mà mình gặp họa, mặc dù không có thế cũng không cần mỗi ngày lúc nào cũng sợ hãi mình sẽ mất đi tất cả, đáng tiếc tôi không còn cơ hội rồi." qua một lúc lâu, Ryugasaki phục hồi tinh thần, thần thái trở nên rất dịu dàng, "Lựa chọn của cậu không sai, cho nên trở về đi, hiện tại đã muộn, nói không chừng người yêu đang vì cậu lo lắng!"

"Cảm ơn!" Lori đứng dậy, rất chân thành cúi chào Ryugasaki.


Chương 110


Đô thị ban đêm, vừa ồn ào náo nhiệt vừa cô đơn lạnh lẽo, Ryou lang thang trên đường, cảm nhận không khí không thua gì vẻ sầm uất của ban ngày.

Rất nhiều người tới lui, có người vui vẻ có người phẫn nộ có người bi thương, những người Ryou gặp thoáng qua đa phần là mang theo vẻ mặt mỏi mệt của ban ngày, lúc này, Ryou đặc biệt muốn gặp một người, một người vì mình thậm chí không quản khó nhọc khắp nơi tìm hiểu tin tức hắc bang lão đại mà thiếu chút nữa gây ra họa lớn.

Đã nhớ anh như vậy, vì sao không đi tìm? Ryou đột nhiên nở nụ cười, quay người ngăn chiếc taxi.

Trời vừa rạng sáng, Kan vẫn chưa ngủ, anh đứng trên ban công hút thuốc, nhìn chăm chú ngọn đèn vĩnh viễn không tắt trong bệnh viện đối diện.

Để cho tiện chăm sóc chị, và cũng có thể đến bệnh viện bất cứ lúc nào, Kan dứt khoát thuê một phòng ở phòng trọ gần bệnh viện, từ chối tất cả công việc cùng xã giao, chỉ ở nơi này.

Ryou cậu ấy hiện tại, chắc là đang trong ngực đại ca tên Ryugasakia a? Nghĩ tới đây, tim Kan không khỏi cảm thấy như bị dao cắt, anh hung hăng hút một hơi, còn chưa kịp nhả ra, điện thoại đột nhiên vang lên.

Muộn như vậy, chẳng lẽ là chị? Kan như xông vào trong phòng mà cầm điện thoại lên.

"Kan, anh đang ở đâu a? Em quên tên rồi." May mắn cú điện thoại này không phải từ bệnh viện, ngay lúc Kan tiếp điện thoại, thanh âm Ryou cũng truyền đến.

"Anh tại ××, Ryou, muộn như vậy em vẫn chưa ngủ sao?" Mặc dù không hiểu, Kan vẫn là trả lời vấn đề của Ryou trước.

Thanh âm Ryou thoáng nhỏ đi, như đang cùng bên cạnh người trao đổi về con đường mà Kan vừa rồi nói cho cậu biết tên, lát sau, thanh âm Ryou mới một lần nữa truyền đến: "Kan, anh đang ngủ sao? Thực xin lỗi, nhưng đột nhiên rất muốn gặp anh, cho nên cứ chạy tới."

"Em bây giờ đang trên đường tới?" ngữ khí Kan rất kinh ngạc.

"Đúng vậy a, chính xác là đã đến, chỉ là lái xe đối với nơi này không quen đường, chắc còn phải tìm một hồi." Nghe ra Kan đang ngạc nhiên, thanh âm Ryou dẫn theo một tia đắc ý thành công làm cho người khác kinh hỉ, "Em cúp trước, một hồi đến hoặc tìm không được em gọi lại cho anh."

"Ok." Kan treo điện thoại, cầm lấy áo khoác đang vắt trên ghế, anh chuẩn bị đến ven đường đợi Ryou, nhưng việc này cũng không thể nói trước với Ryou, bằng không khẳng định cậu sẽ không đồng ý.

Nhưng sao bây giờ Ryou tới, cậu không phải nói với mình Michelle sắp xếp đêm nay sao? Chắc là có việc đến trễ rồi? Kan đứng ven đường, vừa lo lắng chờ, vừa suy nghĩ.

Một hồi, xa xa Kan nhìn thấy đèn ô tô chiếu sáng, tại đây buổi tối trên cơ bản không có người đi đường, chiếc xe đi vào khu phố nhỏ yên tĩnh, có vẻ đặc biệt chói mắt.

Xe nhanh tới gần, là một xe taxi, Kan bước ra vẫy vẫy tay.

"Sao anh có thể khẳng định là em?" Xe dừng lại, Ryou ra khỏi xe, nói câu đầu tiên.

"Đã trễ như thế, lại là xe taxi từ trong thành đến, không phải em thì là ai?" Kan cười nghênh đón, chỉ chỉ bản đồ thành phố nổi bật trên xe taxi.

"Ra thế." Ryou cũng cười, thò tay nắm chặt tay Kan, dù sao xung quanh cũng không có ai, "Đợi lâu rồi sao?"

"Không có." Kan cũng gắt gao nắm tay Ryou, "Lạnh không?"

"Không lạnh," Ryou chậm rãi bước theo Kan về chỗ anh ở, "Cái này khiến em nhớ trước kia, khi đó đêm khuya anh đột nhiên chạy đến tìm em, lần này có thể thay người rồi!"

"Em xem cái này như phúc đáp sao?" Kan bật cười, "Nhưng anh rất hoan nghênh, thậm chí hy vọng càng nhiều càng tốt!"

"Anh lúc nãy đang ngủ sao? Làm phiền giấc mộng của người khác, em mới không làm." Trong bóng tối, Ryou nhếch miệng, thuận tiện cảnh tỉnh Kan việc tập kích đêm không phải là chuyện tốt.
"Không có," Kan đột nhiên trầm mặc, một lát sau mới mở miệng: "Anh... anh đang lo lắng cho em, đêm nay em không phải đi... Nơi đó sao?"

Rất ít khi thấy bộ dạng ấp a ấp úng của Kan, nhưng Ryou hoàn toàn hiểu ý của anh, lúc này đã đi vào chỗ của Kan, lúc vào Kan đã mở thang máy, Ryou đang suy nghĩ nên nói thế nào cho Kan chuyện xảy ra đêm nay.

Vào cửa, theo thanh âm khóa trái cửa, cuối cùng chỉ còn lại hai người, Ryou nhìn Kan, đột nhiên tiến đến gắt gao ôm chặt anh.

Nghĩ kỹ thiên ngôn vạn ngữ đều không cần nói ra miệng, Ryou thầm nghĩ cứ như vậy ôm Kan, cảm nhận nhiệt độ cơ thể anh.

Kan không nói chuyện, chỉ là dùng nhẹ tay khẽ vuốt vuốt lưng Ryou, mặc cho Ryou chôn ở vai anh thút thít nỉ non.

Áp lực cùng cực khổ đã hơn một năm, đêm nay căng thẳng cùng tủi thân, cũng theo nước mắt chảy ra, Ryou ôm chặt Kan, lần đầu tiên không hề bận tâm mà thổ lộ mặt trái cảm xúc của mình, lần đầu biểu hiện yếu ớt phù hợp tuổi.

"Thực xin lỗi," Sau nửa ngày, Ryou ngẩng đầu lên, "tất cả đều đã xong, em phải vui vẻ mới đúng, cũng không biết vì sao, rất muốn khóc."

"Tất cả đều đã xong?" Kan giúp Ryou xóa đi vệt nước mắt khi nghe câu này tay thoáng dừng, sau khi nhận được từ Ryou câu trả lời khẳng định, Kan cảm thấy toàn thân buông lỏng, trong đáy lòng vì Ryou cảm thấy rất vui mừng. Chỉ có Kan biết rõ, vì ngày này Ryou chờ mong bao lâu, cố gắng bao nhiêu, thậm chí hy sinh những thứ mà cậu vốn không muốn thỏa hiệp.

"Cái này kêu là vui mừng đến khóc a!" Tuy Kan biết rõ chuyện tuyệt không chỉ đơn giản như thế, anh dùng chóp mũi nhẹ cọ mũi Ryou, "Anh vô cùng vui vẻ, lần này em không trốn đi vụng trộm thút thít nỉ non, mà là lựa chọn tới tìm anh."

"Yêu cầu của anh thật đúng là không cao ah!" Ryou thuận thế hôn Kan, "Thực xin lỗi, em cuối cùng cũng làm cho anh lo lắng."

"Tại sao đột nhiên nói như vậy," Kan cười, "Những chuyện này là anh nên làm, không phải sao?"

"Nếu..., em đây có rất nhiều chuyện không làm được." Ryou đưa thay sờ sờ cằm Kan, "Gần đây sao không cạo râu a? Hơn nữa vành mắt đen như vậy, không nghỉ ngơi tốt sao?"

"Không có em nhắc nhở nên bết bát như vậy a?" Kan buông Ryou, đi đến trước giường, soi soi tấm gương.

"Dù sao cũng không tồi tệ như anh tưởng tượng, nhưng tất cả đợi ngày mai nói sau, hiện tại quá muộn rồi!" Ryou như cưỡng chế bức Kan đi ngủ, nằm chết dí trên giường, mình cũng cởi y phục, thay áo ngủ mà phòng trọ cung cấp.

Nằm ở bên cạnh Kan, Ryou chú ý thấy tầm mắt của anh một mực dừng xung quanh xương quai xanh của mình, nơi đó có vài chỗ đêm nay Ryugasaki lưu lại dấu vết rất rõ ràng.

"Kan, chúng ta cứ như vậy cùng nhau bước tới, được không? Vô luận xảy ra biến hóa gì, em tin tưởng chúng ta cũng sẽ vượt qua, bởi vì, em yêu anh!" Ryou cầm chặt tay Kan, hai tay quấn giao cùng một chỗ, nhìn thẳng mắt Kan rất kiên định mà nói ra ba chữ mà trước kia bởi vì ngượng ngùng, nên rất ít khi trực tiếp nói cùng Kan.

Ryou bất ngờ thổ lộ khiến Kan nhất thời im lặng, thì ra Ryou đều đã nhìn thấy phiền não trong mắt mình, uổng cho mình còn tưởng rằng đã che dấu rất tốt.

"Ryou, anh cũng yêu em!" Kan đột nhiên cảm giác hốc mắt nóng lên, anh ngăn dòng nước mắt, mà nhịn không được cảm xúc kích động, hầu kết mấy lần lên xuống, Kan lúc này mới có thể biểu đạt tâm tình của mình.

Đêm nay, Kan cùng Ryou ôm nhau ngủ, tuy không có làm bất cứ chuyện gì, nhưng trong lòng hai người lại tràn đầy cảm giác thỏa mãn cùng hạnh phúc.

Ngày thứ sáu sau khi Ryou đến, chị Kan bình thản ra đi.

"Trước kia chị không chịu ra đi, là không thể bỏ lại mình, sợ đứa em ngu ngốc của mình sẽ tự sa ngã, hiện tại, chị biết rõ sinh mệnh của anh đã có nơi gửi gắm và bận tâm, hơn nữa sẽ có người anh yêu cùng anh đi đến cuối con đường, cho nên cuối cùng chị mới an tâm mà đi!" Có lẽ là đã có chuẩn bị đầy đủ và thời gian hòa hoãn, Kan đối với chuyện này biểu hiện tương đối bình tĩnh, anh để chị an nghỉ tại nghĩa trang nơi an táng ba ba Ryou, như vậy sau này hai người có thể cùng đi tảo mộ.

"Cảm ơn ngài!" Ryou đặt một đóa cúc trắng trên mộ của chị Kan, nhắm mắt lại chắp tay trước ngực, yên lặng trong lòng vì chị cầu nguyện phúc lành.

Mà Kan thì chậm rãi dùng muôi nước giội trên bia mộ, "Chị lên đường suôn sẻ, hi vọng kiếp sau chúng ta còn có thể làm chị em, nhưng khi đó xin để cho em chăm sóc người!" Báo lỗi chương Bình luận


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro