Chương 91 - 95

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 91


"Tôi muốn biết quý công ty đối với kế hoạch hợp tác chúng tôi đưa ra có thể tiếp nhận không?" Bên bàn, người đàn ông trung niên một thân âu phục đen hỏi Michelle.

"Kế hoạch không có vấn đề, chỉ là tôi không rõ, vì sao các anh không tìm nghệ nhân của mình, dù sao công ty SK là nơi tập trung người tài." Michelle lạnh lùng hỏi, cô xác thực không muốn đồng ý, vì sao công ty SK thân là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của công ty C lại tìm tới tận cửa chủ động đưa ra lời mời hợp tác?

"Đây là thời đại chia sẻ tài nguyên, không phải sao?" người đàn ông trung niên hình như đã sớm đoán Michelle sẽ hỏi, không chút hoang mang nói: "Chúng ta hiện là hai công ty chiếm thị phần lớn nhất, chỉ cạnh tranh thì không cách nào thúc đẩy phát triển, cô chẳng lẽ không muốn để cho khách hàng của chúng tôi làm quen với nghệ nhân công ty cô, cho khách hàng của công ty cô hiểu công ty chúng ta là win – win?"

Michelle trầm mặc, SK gần đây rất mạnh, quay mấy bộ phim rất được hoan nghênh, có dã tâm đuổi kịp và vượt qua công ty C, cho nên đưa ra ý định hợp tác cũng là chuyện hợp tình hợp lý.

Chỉ là, tuy công ty SK rất thành tâm, bọn họ đưa ra series phim mới được hoan nghênh nhất yêu cầu cùng công ty mình hợp tác, nhưng, làm như vậy rất khó nói đối với công ty là tốt hay xấu, Michelle cảm thấy trực tiếp từ chối sẽ tốt hơn, dù sao việc không nắm chắc cô không muốn làm.

"Để tỏ lòng thành của công ty chúng tôi, về sau thị trường GD chúng ta cùng hưởng!" như hiểu được ý của Michelle, người đàn ông trung niên cuối cùng tung ra một đòn sát thủ.

Ánh mắt Michelle sáng lên, công ty SK cùng xã hội đen GD rất quen thuộc, cho nên bên kia cơ bản cự tuyệt công ty C tham gia, mặc dù có đặt hàng rải rác trên mạng, nhưng làm sao so được với thu nhập lớn từ thế giới ngầm.

"Các anh dự định lúc nào quay? Hi vọng nghệ nhân nào biểu diễn?" Michelle lưỡng lự cân nhắc, vẫn chọn cùng công ty SK hợp tác, dù sao quay bộ phim này mở ra thị trường GD, chuyện sau này không phải phụ thuộc công ty SK rồi.

"Thời gian đương nhiên là càng sớm càng tốt," Thấy Michelle cuối cùng cũng nhận lời, gã nhẹ nhàng thở ra một hơi, "Về phần nghệ nhân, hy vọng có thể là sao A của công ty. Nhưng chúng tôi nghe nói Brant phải tham gia Van Only Dany, không có thời gian, mà Denny chỉ sợ hiện tại không có tâm tư quay phim, người có thể chọn chỉ còn lại Lori và Jesse. Nhưng hình tượng Jesse rất không phù hợp series này, cho nên chúng tôi cho rằng Lori đóng nhân vật chính là phù hợp nhất!"

"Tôi sẽ liên hệ Lori, xin chờ một chút!" Michelle mấp máy môi, không nghĩ tới công ty SK đối với tình hình của các sao A nhà mình đều nắm rõ như thế, xem ra đã điều tra rất kỹ. Lori là sao A có lực hấp dẫn cao nhất tại E bộ, đáng tiếc bọn họ hình như không biết Lori và Edgar là người yêu, cho nên dù bọn họ có muốn bắt người Michelle cũng không sợ.

"Lori yêu cầu xem kịch bản, sau đó sẽ quyết định!" Liên hệ Lori xong, Michelle chuyển lời của Lori.

"Cái này," gã khó xử, "Chúng tôi trên cơ bản không có kịch bản, đều là tạm thời quay, hơn nữa series này đều là tình tiết giống nhau, Lori xem các bộ trước có thể biết đại khái."

"Vậy sao, nhưng sao tôi cảm thấy SK công ty đối với chúng tôi không tín nhiệm ah!" Michelle đối với lý lẽ của gã không cho là đúng, quay GV cũng có kịch bản, ít nhất những ý tưởng cơ bản nhất định phải có, chẳng lẽ là sợ công ty mình đạo ý tưởng của bọn họ sao?

"Sao có thể chứ!" gã bất đắc dĩ, chỉ có thể gọi điện cho công ty fax một phần kế hoạch tới.

Kế hoạch truyền tới, Michelle nhận lấy lướt qua sơ lược, đây chỉ là quá trình quay, đơn giản không thể đơn giản hơn, nhưng có thể biết lần này quay sẽ có nội dung trói buộc, chân mày Michelle cau lại.

"Series này đều liên quan đến nội dung bắt cóc, cho nên cần phải trói buộc không vấn đề gì a?" gã vừa giải thích vừa lau mồ hôi, hình như rất lo lắng lần hợp tác này sẽ vì vậy mà thất bại.

"Cái này để Lori quyết định, tôi đã gọi cậu ấy tới, anh cùng cậu ấy nói chuyện a!" Bởi vì bây giờ Lori đã không còn vấn đề nợ nần, cậu chỉ cần theo hợp đồng mỗi tháng quay một bộ phim là được, cho nên Michelle không cách nào bắt buộc Lori nhất định phải đồng ý.Rất nhanh, Lori đến, cậu xem kế hoạch cũng trầm mặc không nói.

"Nếu cậu đồng ý biểu diễn, thù lao chúng ta có thể thương lượng." người đàn ông trung niên công ty SK thấy bộ dạng Lori do dự, nhanh chóng nói thêm.

"Nhưng cái này mức độ quá cao, hình như không thích hợp với tôi." Lori đem kế hoạch để lại trên bàn, thản nhiên trả lời.

"Một phần thanh toán một phần lợi nhuận, trước không cần vội vả từ chối!" gã một mực quan sát Lori, tuy Lori cũng không phải diện mạo xuất chúng nhất, nhưng Lori trên người có tính cách rất đặc biệt, có thể dễ dàng thấy vẻ chính khí cùng tinh thần phấn chấn tích cực, khó trách người nọ yêu thích cậu như thế.

Nhưng điều này cũng làm cho gã rất do dự, không biết dùng kinh tế hấp dẫn có phù hợp không, nhưng bất luận thế nào, đã chọn đóng GV vậy khẳng định là rất cần tiền, "Như vậy đi, nếu lần này do cậu nhận lời quay, trên cơ sở thù lao vốn có tăng thêm 1%."

Lori sửng sốt, quay đầu nhìn Michelle, 1%? Cái này không phải 1% tổng tiền thưởng, mà là tăng thù lao lên 1%.

Michelle cũng ngây ngẩn cả người, công ty SK trả thù lao đến cái giá này, trên cơ bản phim sẽ không lời được bao nhiêu tiền, cô không nghĩ tới công ty SK vì lần hợp tác này lại chịu nhượng bộ đến mức này.

"công ty SK cho điều kiện rất ưu đãi, cho nên cậu có thể cân nhắc một chút, dù sao mức độ cũng không tính quá cao!" Michelle hắng giọng một cái, thấy Lori nhìn về phía mình, vẫn vì công ty SK nói một câu.

"Đúng vậy a, đây là hợp tác giữa hai công ty, chúng tôi sẽ không sơ suất đâu!" gã tranh thủ rèn sắt khi còn nóng, "Chúng tôi nhất định sẽ cho nhân viên ưu tú nhất hợp tác cùng cậu."

"Được rồi, tôi đây không thể chối từ rồi," Lori cười cười, Michelle đã mở lời, vậy đại biểu công ty đối với hợp tác lần này đã đồng ý, xảy ra vấn đề gì công ty sẽ cùng đối phương bàn bạc, "Nhưng hợp tác không cần quá cẩn thận, chỉ hi vọng chúng ta hợp tác vui vẻ!"

Vốn Lori cũng không muốn đồng ý diễn bộ phim này, nhưng lần trước Edgar đi thăm chị, tại thành phố nhỏ kia vừa ý một mặt tiền cửa hàng, rất muốn mở cửa tiệm. Dưới sự khuyến khích của Lori, Edgar một lần nữa học tốt làm bánh, còn thi đậu chứng chỉ, cho nên mở một cửa hàng bánh ngọt nhỏ là không có vấn đề, chỉ là tài chính không đủ, bởi vì Edgar muốn mua toàn bộ cửa hàng cùng phòng, như vậy có thể mở cửa tiệm lại có thể buôn bán.

May mắn người chủ rất dễ chịu, nếu Edgar đặt một số tiền cọc nhất định, đồng ý giúp anh giữ phòng lại một thời gian ngắn.

Sau khi trở về, Edgar và Lori đem tiền hai người tích lũy thiếu cũng không ít, Edgar nhờ mượn được một ít tiền, nhưng vẫn chưa đủ.

Vừa vặn lần này thù lao tương đối nhiều, Lori tính tính toán toán tiền đóng bộ phim này nữa là vừa đủ, lại thêm người công ty bảo đảm, thế thì đồng ý thôi.

Ba ngày sau, Lori đi công ty SK tham gia quay phim, Edgar ngăn ở cửa muốn Lori cho anh một nụ hôn tạm biệt nồng nhiệt, khiến cho hai người thiếu chút nữa phát hỏa, may mắn Lori còn một phần lý trí, mới tránh khỏi thảm kịch phát sinh.

Edgar vẫn quên không được lúc đi Lori trên mặt bộ dáng tươi cười phất tay tạm biệt anh, bởi vì Lori từ ngày đó đi, cũng mất liên lạc!


Chương 92


"Ah, Lori phải không?" Lori tìm được công ty SK, lúc đứng ở trên hành lang đợi thang máy, sau lưng đột nhiên nghe có người đang gọi mình.

"Là anh ah, thật trùng hợp!" Lori quay đầu nhìn lại, thì ra là người từng hợp tác, hình như gọi là Tatsuru a, "Anh bây giờ làm tại công ty SK sao?"

"Ha ha, chúng tôi cũng không cố định công ty, chỗ nào có thể sống liền vào nơi đó." Tatsuru đi đến bên cạnh Lori, Lori là một ngôi sao GV để lại cho hắn ấn tượng rất tốt, tuy rất hồng nhưng không kiêu ngạo, đối với ai cũng rất hòa nhã, cho dù chỉ là quay phụ tạm thời, cậu cũng rất chú ý cảm nhận của đối phương, "Cậu thì sao? Sao lại đến công ty SK?"

"Công ty của chúng tôi cùng công ty SK lần này hợp tác, cho nên tôi phải ở chỗ này một thời gian, buổi tối cùng nhau ăn cơm?" Tại một nơi xa lạ có thể gặp được người quen biết, Lori cười rất vui vẻ.

"Ồ, cậu chính là người lần này công ty SK mời từ bên ngoài về quay phim?" Tatsuru không đáp lại lời Lori mời, ngược lại ngạc nhiên nhìn Lori: "Cậu chuẩn bị lui sao?"

"Ách?" Nghe Tatsuru bất ngờ đề cập, Lori hội sửng sốt suy nghĩ một chút mới trả lời: "Là có ý định, nhưng còn phải xem tình hình."

"Úc, khó trách ah." Thực bình thường trở lại, "Hiện tại quy mô của toàn bộ ngành này càng ngày càng làm cho người ta chịu không được, vẫn sớm lui sẽ tốt hơn."

"Đúng vậy a, dù sao biết đều muốn lui." Lori phù hợp nói, trong lòng còn hơi nghi ngờ lý lẽ của Tatsuru, đang muốn hỏi, thang máy đã đến.

"Đi, văn phòng công ty SK ở lầu chín, tôi dẫn cậu đi, vừa vặn tôi lần này cũng có quay, coi như là hai chúng ta một lần nữa hợp tác a!" Tatsuru đợi Lori vào thang máy, nói giỡn "Đúng rồi, công ty của các cậu tháng này còn quay vài bộ phim, tôi muốn xem có cơ hội biểu diễn không."

Nghe được vấn đề của Tatsuru, Lori chỉ có thể đem nghi vấn để sang một bên, nói sơ lược kế hoạch công ty tháng này cho Tatsuru.

Thang máy rất nhanh đến lầu chín, một người đàn ông vội vàng đi về phía bên này, vừa thấy Lori khuôn mặt lập tức vui vẻ: "Lori cuối cùng cậu đã tới, tôi đang muốn đi đón cậu. Vừa hay, Tatsuru cũng tới, studio bên kia tất cả đều đã chuẩn bị xong, chúng ta bây giờ đi qua đi!"

"Ah, hiện tại liền chuẩn bị bắt đầu quay sao?" Lori muốn bất tỉnh rồi, "Vậy kịch bản thì sao?"

"chúng ta vừa đi vừa nói a," Người đàn ông kia đưa tay ngăn thang máy, ba người cùng một chỗ đi xuống lầu một, "Lần quay này chúng tôi rất xem trọng, vì thế thuê một sân bãi chuyên biệt, nhưng vừa rồi nhận được tin, nói là phương diện cân đối sân bãi có chút vấn đề, cho nên muốn sớm bắt đầu quay, thực xin lỗi. Về phần kịch bản, cậu đã xem qua kế hoạch a, chúng ta cũng không chú ý như công ty C, đóng GV nha, tự nhiên là tốt nhất cho nên trên cơ bản tùy tình huống phát huy ah!"

"Vậy sao?" Lori cùng Tatsuru liếc nhau, miễn cưỡng tiếp nhận, dù sao sớm quay cũng tốt, mình cũng có thể về sớm.

Để cho Lori cùng Tatsuru lên xe, gã lái xe đến đường cao tốc.

"Bây giờ đi quay tình tiết bắt cóc trước, chúng tôi đã chọn được một nơi rất vắng vẻ, cơ bản không ai lui tới, quay phim đã đi qua." gã vừa lái xe vừa cùng Lori giải thích lịch trình hiện tại.

"Tôi nghĩ đầu tiên đến nơi báo danh, bởi vì không biết sẽ quay ngay, cho nên chưa chuẩn bị gì hết." Lori bây giờ đối với toàn bộ tình huống còn mơ hồ, cậu thật không biết nên đánh giá tác phong làm việc của công ty SK cuối cùng là hiệu suất cao hay hiệu suất thấp.

"Không việc gì đâu, một hồi chỉ đập đoạn ngoại cảnh bắt cóc, công tác chuẩn bị có thể đợi đến studio làm tiếp." gã trả lời Lori.

"Ah, vậy làm phiền ngài!" Không cách nào khác, Lori chỉ có thể nhập gia tùy tục, chỉ là sắp xếp của công ty SK làm cho người ta không thể nào thoải mái.Lori cùng Tatsuru trên đường tùy tiện nói chuyện phiếm, xe quẹo vào một đường nhỏ, xa xa mà có một công trình đang xây dỡ, không biết là biệt thự được sửa chữa hay trung tâm giải trí, chắc là tài chính không đủ, chỉ đơn giản dựng giá đỡ toàn bộ công trình đã ngưng lại.

Một xe MiniBus đậu ở ven đường, mấy người đang đứng bên cạnh xe hút thuốc nói chuyện phiếm, gã đàn ông đem xe của mình chậm rãi đậu bên cạnh xe tải.

"Đã đến!" Trông thấy xe, một người đàn ông hô một tiếng, trở về xe tải xách ra một DV.

Xuống xe, người công ty SK sơ lược giới thiệu mọi người, mọi người chào hỏi bắt tay.

Đạo diễn dẫn Lori vào bên trong công trình, căn phòng lớn nhất được miễn cưỡng che đậy, ánh sáng rất u ám, hai người đều phải cẩn thận bước qua những đầu gỗ cùng gạch vứt trên mặt đất.

"Một hồi cậu từ nơi này xuất phát, đi đến góc rẽ cầu thang," Đạo diễn chọn một nơi ít lộn xộn nhất, vừa khoa tay múa chân vừa cùng Lori nói quá trình quay chụp cùng những điểm cần phải chú ý.

Bên kia, gã lái xe kêu Tatsuru cùng nhân vật phụ khác, đưa cho bọn họ một khăn mặt màu trắng cùng một lọ thuốc.

"Đây là cái gì?" Tatsuru tiếp nhận lô thuốc ngạc nhiên: "Không phải bình thường đều làm bộ đấy sao? Dùng thuốc thực à?"

"Vì làm cho giống thật, các cậu cũng đừng quan tâm nhiều như vậy." gã đàn ông không kiên nhẫn phất phất tay, "sau đó các cậu cần phối hợp tốt với Howard, không muốn xảy ra sai xót gì."

"Mắng cái gì!" Đợi người kia đi xa, một người hướng về phía bóng lưng gã nhổ ngụm đàm, quay người thấy Tatsuru ngẩn người nhìn lọ thuốc trong tay: "Nghĩ gì thế?"

"Không có gì," Tatsuru hoàn hồn trở về, "Chỉ là cảm thấy những hồng tinh kia cũng rất không dễ dàng, vì rời khỏi phải làm đến mức này."

"Cũng không phải, những biên kịch công ty này quả thực không xem chúng ta là người, hồng thì thế nào, nhưng chỉ đáng giá một ít đạo cụ mà thôi!" Một người khác thở dài một hơi, "Thật ra bọn họ cũng coi như tốt, quay một bộ thù lao nhiều còn được trả ngay, nên phải chịu một chút đau đớn, hơn nữa còn vì cậu ta đặc biệt tìm người chuyên nghiệp như Howard, cũng xem như có mặt mũi."

"Sĩ diện? Là vì tiền mặt a!" Thực nhún nhún vai không cho là đúng.

Tất cả chuẩn bị sẵn sàng, Lori đi vào công trình hoang phế, quay phim lui về quay, từ một cây cột, Tatsuru vọt ra, bắt đầu theo sát Lori, Lori có cảm giác, nhìn về phía sau chân bước nhanh hơn. Lúc chuyển cảnh Lori ngừng một chút, đợi quay phim đi đến phía trước góc cầu thang chuẩn bị tốt, Lori cùng Thực mới tiếp tục đi lên phía trước.

Lori dường như muốn tăng tốc thoát khỏi người xấu đằng sau, cũng tại góc ngoặt bất ngờ phát hiện trước mặt mình bị một người ngăn cản, hơn nữa người nọ vươn tay như muốn bắt mình, Lori kinh hãi quay người chạy về phía sau, lại bị thực từ sau chạy tới chắn ngang, hai người một trước một sau mà kẹp Lori ở giữa, trắng trợn giở trò.

Lori không ngừng giãy dụa muốn đẩy hai người kia ra, người đàn ông trốn ở chỗ góc cua lấy ra thuốc phun vào khăn mặt, thừa cơ che miệng mũi Lori.

Vị thuốc gay mũi chảy vào xoang mũi, Lori trong lòng kinh hãi, chưa kịp hiểu rõ tại sao thật sự dùng thuốc, cảm giác mê man lan tỏa khắp người, Lori vô lực ngã xuống.

Tatsuru cùng một người khác đỡ Lori, một giữ chân một giữ bả vai, dưới sự theo sát của camera đem Lori đưa vào xe tải ven đường.


Chương 93


Lori lặng yên nằm ở trên nệm, bên người rơi lả tả xiềng xích kim loại, dây thừng cùng dây lưng.

"Cậu bé rất đẹp," Howard ngồi xổm nhìn Lori vẫn chưa hết ảnh hưởng của thuốc, "Làn da thật đẹp, đừng dùng dây thừng, rất dễ lưu lại dấu vết, hay dùng xiềng xích cùng dây lưng a!"

"Đạo cụ đều chuẩn bị xong chưa?" Howard quay đầu hỏi nhân viên, "Tôi không muốn quay một nửa không tìm thấy dụng cụ."

"Yên tâm, chúng tôi đều đã chuẩn bị xong, chỉ cần trong quá trình quay muốn dùng cái nào là có cái đó." Nhân viên gật đầu, "Đúng rồi, chúng tôi còn muốn đưa ống kính vào bên trong, anh xem thử."

Howard cau mày tiếp nhận tờ giấy nhân viên đưa, "Đây là cái gì? Tôi chưa bao giờ cùng người trong phim phát sinh quan hệ."

"Chúng tôi biết nên mới giao cho anh hai trợ thủ." Nhân viên cười, "Chỉ là muốn anh sắp xếp đoạn này vào lúc nào cho thích hợp."

"Đó là chuyện của đạo diễn, tôi không quan tâm." Howard hờ hững nói, hắn ngoắc tay kêu bọn Tatsuru tới, giúp đỡ nâng cơ thể Lori lên một chút, cởi quần áo, sau đó bắt đầu đem dây lưng khóa tại cổ Lori, dùng xiềng xích cố định hai tay cùng hai chân.

Đem Lori đặt ngửa trên nệm, cố định tay chân một chút, có thể hoạt trong phạm vi nhất định, nhưng không cách nào giãy thoát.

Bên cạnh quay phim, tấm phản quang đang được điều chỉnh lần cuối, dưới cường quang chiếu xuống, trên người Lori chỉ có dây lưng màu đen như trang trí, giống như thiên sứ bị trói buộc, bày ra vẻ đẹp cấm kỵ, làm cho lòng người cực kỳ mâu thuẫn, vừa muốn yêu thương bảo vệ cho cậu, vừa muốn hung hăng tàn phá cậu.

Đạo diễn thừa cơ cầm máy chụp Lori theo các góc độ, làm bìa phim nhất định rất phù hợp.

Howard cảm giác cả người nóng lên, thật lâu không có người như Lori có thể khiến hắn phấn kích, hắn bỏ đi quần áo, chỉ để lại áo lót bằng da màu đen.

Thời gian không lâu, đạo diễn hướng Howard ra dấu, có thể tùy thời bắt đầu.

Howard cầm một cái bình nhỏ lắc lư dưới mũi Lori, kích thích mạnh mẽ khiến Lori không khỏi nhảy mũi vài cái.

Đầu choáng váng, có cảm giác muốn ói, Lori nhíu chặt mày, đợi qua đi cảm giác khó chịu nhất, mới chậm rãi mở to mắt.

Một người đàn ông nửa ngồi ở trước mặt mình, nhưng ánh sáng trước mắt quá mạnh mẽ, khiến Lori vừa thức tỉnh rất không thích ứng, muốn giơ tay che chắn cường quang trước mắt, vừa động tay đã nghe được tiếng khóa sắt đụng nhau thanh thúy vang lên, sau đó cảm thấy tay bị trói chặt, vì không thấy rõ nên Lori đành phải nhắm mắt lại.

Nghĩ kỹ một chút, đồ vật vừa rồi nhìn rất quen mắt, hình như là tấm phản quang, chẳng lẽ là đang quay phim? Nội tâm Lori kinh hãi, trước kia có nghe nói vì tạo ra hiệu quả cưỡng chế, công ty lừa gạt diễn viên quá trình quay phim, nhưng mình thuộc công ty C, công ty SK sao có thể làm như vậy?

Cảm giác được một bàn tay xoa xoa mặt mình, Lori nghiêng đầu né tránh rồi mới mở mắt, ngoại trừ Edgar cậu rất chán ghét người khác làm ra cử chỉ thân mật như vậy với cậu.

Đó là một người đàn ông rất cao hơi gầy, lúc này nhướn cao lông mày nhìn bàn tay bị bỏ qua của mình, hình như cảm thấy rất thú vị.

Nhưng Lori nhìn người trước mắt này đồng thời nội tâm không ngừng chìm xuống, mình tuy chưa từng quay, nhưng công ty C cũng không phải không quay phim SM, người này hình như là chuyên môn đóng loại này, rất nổi tiếng lại thêm ngoại hình đặc sắc, Lori nhớ lúc ấy còn cảm khái người nhã nhặn như vậy vì sao lại thích hành hạ người khác, không nghĩ tới mình cũng sẽ đụng phải hắn.

Cắn cắn môi dưới, Lori biết hôm nay không thể là việc tốt rồi, nhìn xung quanh, cái gọi thuê sân bãi chuyên biệt chính là chuyên môn quay phim SM, lại mời được người trước mặt này, công ty SK nhất định là sớm dự tính, dù kháng nghị thế nào, phản đối thế nào bọn họ hiện tại khẳng định cũng sẽ không để ý, việc duy nhất mình có thể làm là không hợp tác.

Lori quyết định chú ý, bọn họ dù thế nào đối với mình, mình cũng tuyệt đối sẽ không lên tiếng, càng sẽ không cầu xin tha thứ.

Ánh mắt tốt, đụng phải đứa trẻ bình thường, lúc đến nơi này cơ bản trong ánh mắt chỉ có sợ hãi cùng sợ hãi, nhưng Lori không giống, phẫn nộ, bất khuất, khinh thường, đủ loại giống như ngọn lửa khiến cho Howard sôi trào.

Vươn tay nắm cằm Lori, Howard hiếm thấy cưỡng hôn Lori, Lori không ngừng giãy dụa, kéo theo khóa sắt trên tay chân đinh đương một hồi âm thanh hỗn loạn.Howard bất ngờ rút mạnh thân thể, Lori vừa rồi giãy không thoát liền cắn Howard một phát, không nặng hàm xúc đầy ý tứ cảnh cáo, nhưng điều này ở một mức độ nhất định đã thành công chọc giận Howard.

Nhen nhóm ngọn nến màu đỏ đã sớm chuẩn bị tốt bên cạnh, Howard giữ thân thể phía trên Lori, nhẹ nhàng nghiêng nến, lập tức trên đùi trái Lori xuất hiện vài vết đỏ.

Lori cắn chặt răng, hai tay bị khóa sắt kéo căng, chưa bao giờ biết ngọn nến cũng sẽ có lực sát thương mạnh như vậy, ngay sau đó vài giọt sáp nóng hổi rơi vào chỗ cao hơn, chân trái Lori nhịn không được run rẩy, dù sao chỗ đó quá gần khu vực mẫn cảm rồi.

Ngọn nến dần dần lên trên, xẹt qua xương hông, xương sườn, bộ ngực, vai, tràn ra nhiều đóa huyết hồng, Lori dốc sức liều mạng kiềm chế chính mình lên tiếng cùng tránh né dục vọng, nhưng cơ thể vẫn không tự chủ được mà theo bản năng phản ứng, đợi Howard cuối cùng thổi tắt ngọn nến, Lori cảm giác mỗi chỗ trên cơ thể mình đều vì trói buộc thật chặt mà cực kỳ mệt mỏi.

Thấy Lori hô hấp dồn dập, Howard cũng khâm phục cậu, dưới loại tình huống này mà cũng không phát ra một tiếng rên, thật sự quá đau đớn, Lori dùng cặp mắt to hắc bạch phân minh nhìn chằm chằm vào Howard, nhưng cậu không biết càng dốc sức liều mạng phản kháng như vậy chỉ càng tăng thêm dục vọng của hắn, vừa rồi trong nháy mắt, Howard thậm chí quên rằng chính mình đang quay phim.

Lần quay này thật thú vị, hành động của người trước mắt này rất không tồi, xem ra chính mình cũng phải biểu hiện thật tốt, lúc này Howard cũng không biết Lori không tự nguyện.

Đeo bao tay, Howard dùng thái độ chăm chú trước nay chưa có chuẩn bị vật dụng, hắn đem một lọ nước muối sinh lí rót vào trong túi không khuẩn, dụng cụ thụt, dùng paraffin bôi trơn.

Thấy trong tay Howard cầm dụng cụ thụt, trong mắt Lori cuối cùng xuất hiện kinh hãi cùng khiếp đảm, quét một vòng hai bệ camera bên cạnh, cơ thể Lori dùng sức lui về phía sau, muốn đem hai chân khép lại, nhưng do bị khóa sắt giam cầm, tất cả đều là phí công.

Howard đối biểu hiện của Lori lúc này cảm thấy hơi kỳ lạ, nhưng lựa chọn bỏ qua, đem túi để ở chỗ cao, mở hai chân Lori, đem ống đâm vào chỗ sâu nhất bên trong Lori mở chốt.

Xiềng xích trên người Lori kịch liệt lung lay, Lori nhắm chặt hai mắt, nghiêng đầu.

500 milliliter nước muối toàn bộ rót vào trong cơ thể Lori, Howard rút cái ống ra, cầm qua một cái bồn đặt dưới hạ thân Lori.

Theo lý thuyết nước rót vào nhiều như vậy hiện tại thể nội hẳn là rất khó chịu, nhưng Lori một điểm muốn xuất ra đều không có, dù môi của cậu đã mân tím, mặt cũng đỏ lên, cậu vẫn tình nguyện mạnh mẽ chịu đựng, cũng không muốn trước cameras làm chuyện riêng tư như thế.

Thấy tình huống này, Howard nhíu mày, mới vừa rồi còn phóng đại đứa nhỏ này chuyên nghiệp, sao bây giờ xảy ra vấn đề rồi? Quá trình công nghệ ghi nhận rất rõ, nếu không thể chịu đựng được, vậy phải dừng lại ngay sao?

Kêu tạm dừng, Howard đi đến trước mặt đạo diễn thương lượng, nếu không xóa bỏ đoạn này đi.

"Nếu lại rót thêm, không phải là có thể giải quyết sao?" Đạo diễn khó hiểu hỏi.

"Chuyện này nhất định cần diễn viên phải phối hợp, nếu không thì dễ dàng bị thương, tôi không làm những chuyện nguy hiểm." khẩu khí Howard rất chắc chắn, đạo diễn không còn cách nào, chỉ có thể tạm thời thêm vào kịch bản hai câu thoại.

"Nếu cậu nghe lời, tôi sẽ cho cậu xuất ra." Rất không quen nói lời thoại, những lời này Howard nói có vẻ hơi cứng ngắt, nhưng cũng không thể không có một chút phản ứng a, Howard hơi ngượng ngùng mà nhìn Lori lời cũng không tiếp mà động cũng không động.

"Cậu chỉ cần gật đầu, đoạn này sẽ xong, gượng chống đỡ với cậu không có lợi gì." Howard cúi xuống nhẹ nói bên tai Lori, nhưng hắn rất hiếm khi kiên nhẫn như thế.

"Tôi lại không phải nguyện ý, tại sao phải đầu?" Lori như cắn u răng thốt ra những lời này, bụng thật sự rất khó chịu.

Howard sửng sốt một chút, như có điều suy nghĩ.

"Đoạn này coi như xong, cắt nối một chút là được rồi." Không đợi đạo diễn tỏ vẻ, Howard cứ như vậy quyết định, hắn ngồi xổm người bắt đầu cởi bỏ khóa trên người Lori, sau đó đỡ Lori dậy, mang theo cậu đi đến toilet.

Thân thể tự do, Lori nhịn không được hướng cửa phòng nhìn, đi ra ngoài thì có tự do, nhưng mỗi người bên cạnh đều là trở ngại, cho nên lối ra kia, nhìn cách mình gần như vậy, nhưng thật ra là rất xa, xa đến nỗi vĩnh viễn mình không cách nào chạm đến...


Chương 94


"Cậu mới nói cậu không phải tự nguyện, chuyện gì xảy ra?" Howard trở tay khóa cửa phòng tắm lại, hỏi Lori.

Lori đơn giản đem chuyện công ty SK yêu cầu hợp tác cùng với việc giấu diếm quá trình nói cho Howard, Howard nghe xong trầm tư một lát, "Vậy ah, cậu đợi ở chỗ này, tôi đi ra ngoài."

Nắm lấy cơ hội này, Lori vệ sinh chính mình từ trong ra ngoài, trên người sáp lúc khô rất dễ gỡ, nhưng bây giờ bị dính nước, khiến Lori phí sức lực.

Tắm xong rồi, Lori cầm khăn mặt lau cơ thể, Howard lách mình tiến đến, thần sắc phức tạp: "Quay không dừng được, một chính khách đã viết quá trình, chỉ định muốn cậu quay, hơn nữa người này đang ngồi ở phòng khách quý thông qua máy giám thị quan sát hiện trường, cho nên... Cậu hiểu không?"

Lori kinh ngạc nhìn Howard, vốn nghĩ hắn không tin lời mình nói..., đi ra ngoài xác thực, ai ngờ hắn đúng là giúp mình yêu cầu tạm dừng quay. Không thể dừng quay đã nằm trong dự đoán của chính mình, nhưng không nghĩ lần quay này tin tức khiến người chán ghét nhất là khi nghĩ đến lúc nào cũng có một đôi mắt tham lam đang nhìn mình, Lori cúi đầu dựa vào bồn tắm, cảm thấy toàn thân rét run.

"Cậu tin số mệnh không?" Thấy bộ dạng Lori như vậy, Howard ngả tay trên đầu Lori như cổ vũ như an ủi mà vỗ nhẹ: "Biết chim ưng không? Tất cả mọi người biết vẻ đẹp và sự mạnh mẽ của nó, biết nó có thể sống đến bảy mươi tuổi, là một loài chim trường thọ, nhưng có rất ít người biết rằng chim ưng lúc bốn mươi tuổi móng vuốt nó dài ra, mềm đi làm nó không còn bắt và quắp mồi được nữa. Mỏ dài và sắc của nó nay cùn đi, cong lại... Đôi cánh trở nên nặng nề với bộ lông mọc dài làm nó vất vả khi bay lượn, bắt mồi, có một số con cứ như vậy và chịu chết. Nhưng còn có nhiều con, nó sẽ phải tự trải qua một tiến trình thay đổi đau đớn kéo dài 150 ngày. Trong tiến trình đó, nó bay lên một đỉnh núi đá và gõ mỏ vào đá cho đến khi mỏ cũ gãy đi. Chim ưng chờ cho mỏ mới mọc ra, rồi dùng mỏ bẻ gẫy các móng vuốt cũ đã mòn. Khi có móng vuốt mới, nó nhổ các lông già trên mình đi. Và sau năm tháng, chim ưng lại bay lượn chào mừng cuộc tái sinh và sống thêm ba mươi năm nữa. Người cũng như thế, nhân sinh cuộc sống luôn luôn có giai đoạn rất gian nan, nhưng cậu phải vượt qua, bởi vì cậu muốn sống sót!"

"Cảm ơn!" Nghe được lời Howard nói..., Lori chỉ biết hắn nhất định cũng có câu chuyện của riêng mình, "Đây cũng là vận mệnh của tôi a, tuy tôi luôn không muốn tin tưởng, nhưng tôi chỉ có thể từng chút từng chút thỏa hiệp. Đi thôi, dù sao cũng phải thực hiện, không bằng tranh thủ thời gian sớm bắt đầu mau chấm dứt, đó cũng là việc duy nhất tôi có thể lựa chọn a!"

"Cậu cố gắng buông lỏng thân thể, phối hợp với tôi, có một số chuyện không hề đáng sợ như cậu tưởng tượng." Trước khi ra cửa, Howard dặn dò Lori.

Tâm tình của Tatsuru lúc này cũng rất phức tạp, Howard vừa mới đi ra hỏi đạo diễn, hắn mới biết được Lori cơ bản không biết tình huống quay bộ phim này.

Mình cũng đã từng đóng qua loại phim này, khi đó Tatsuru còn rất trẻ, nhất thời xúc động ham thù lao cao, vốn nghĩ không có gì, nhưng quay rồi mới biết, trên đau đớn thân thể thật ra không là gì, mà tự tôn bị người khác không ngừng dẫm nát dưới chân, thậm chí cảm giác chính mình lúc ấy không cho rằng thân thể đau đớn mới được xem là khắc cốt minh tâm, Tatsuru sau này dù thiếu tiền cũng không bao giờ còn muốn quay loại phim này nữa.

Hơn nữa lúc đó thủ đoạn vẫn còn tương đối đơn giản, chẳng là gì so với hiện tại, Tatsuru thấy Howard đem năm quả bóng to cỡ bóng tennis nhét vào cơ thể Lori, chính mình nhìn còn cảm thấy đau đớn, Lori lúc này chắc chắc rất khó chịu, cậu dùng tay che khuất mắt, Tatsuru thấy Lori vặn vẹo thân thể, nhưng vô luận bị đối đãi ra sao, Lori cũng không phát ra một tiếng, không rên rỉ cũng không kêu đau.

Có thể cách phản kháng này của Lori so với cậu lớn tiếng kêu to càng khiến Tatsuru rung động, hắn quay đầu không muốn tiếp tục nhìn.

Vì lau đi mồ hôi trên người Lori, cũng thay đổi một cách trói buộc khác, đạo diễn lần đầu tiên tạm dừng.

Tatsuru cố lấy dũng khí, đi đến trước mặt đạo diễn: "Thực xin lỗi, tôi có việc gấp, không thể đóng tiếp."

"Đùa gì vậy!" Đạo diễn mắt mở to, lớn tiếng quát Tatsuru, đầu tiên trách cứ hắn về sau năng nỉ hắn lưu lại, cuối cùng thậm chí uy hiếp, đe dọa, nhưng Tatsuru vẫn muốn đi, đạo diễn không còn cách nào, diễn viên tạm thời tìm đến đều không ký hợp đồng, hơn nữa tiền cũng là kết toán sau, không nghĩ tới cách bảo vệ lợi ích của mình lại có thể phát sinh phiền phức, chỉ có thể để cho Tatsuru đi.

"Này, cậu sao lại phát điên thế?" Người hợp tác với Tatsuru đuổi theo, vừa rồi nói chuyện phiếm, kinh nghiệm cùng tình cảnh tương tự khiến hắn và Tatsuru trở thành bạn tốt.

"Tôi không nổi điên," trong tay Tatsuru cầm một điếu thuốc, biểu tình nhẹ nhõm không nói nên lời, "Chỉ là đột nhiên phát hiện tôi còn có lương tâm, thật sự là kinh hỉ ah!"

"Việc đó và lương tâm có quan hệ gì?" người hợp tác vẫn chưa hiểu, "Lương tâm có thể đổi cơm ăn sao?"

"Không thể, nhưng có lương tâm phân thân tôi không đứng dậy nổi," Tatsuru đem thuốc lá ném vào thùng rác, "Đi, tạm biệt!"

Còn lại người nọ đứng tại chỗ ngẩn người, công ty SK làm việc kỳ thực rất ám muội, mình cũng rất phản cảm, nhưng... Nhưng ngẫm lại, nếu mình cũng bị đối đãi như người thanh niên bên trong, người nọ rùng mình một cái, coi như xong mình cũng đi thôi, cũng không cần phải cùng đạo diễn chào hỏi, tự mình vô danh tướng mạo bình thường, cùng lắm thì lần tới đổi nghệ danh, nghĩ như vậy, người nọ nhìn chung quanh một chút không có ai liền từ cửa sau chạy trốn.
"Cảm giác khỏe không?" Cuối cùng đã quay xong phần diễn, Howard cầm một lọ nước khoáng hỏi Lori.

Lori nói không ra lời, chỉ có thể suy yếu cười cười.

"Uống nước a." Đem nắp bình mở ra, Howard đem nước đến bên miệng Lori, "Không phải nói cậu rồi sao, nếu cảm thấy đau đớn vẫn nên kêu lên, cảm giác sẽ tốt hơn một chút."

Miệng nhỏ mà uống hai phần chai nước, Lori lắc đầu, ý bảo không uống nữa, "Nhưng như vậy đã triệt để khiến tôi cảm thấy thua cuộc."

"Bất kể như thế nào, cậu kiên trì là tốt rồi, tôi thật sự rất khâm phục cậu." Howard bắt đầu cởi hết trói buộc trên người Lori.

"Vì muốn nhổ hết lông vũ dư thừa, cũng không có cách ah!" Lori nửa thật nửa giỡn nói với Howard.

"Ừm, tôi tin tưởng cậu một ngày nào đó có thể vỗ cánh bay cao!" lúc Howard nói những lời này rất chân thành.

"Howard, đạo diễn gọi anh." Nhân viên tới gọi Howard.

Áy náy liếc nhìn Lori, Howard đứng dậy hướng đạo diễn đi tới.

"Vì sao? Không phải đã quay xong rồi sao?" Nghe đạo diễn yêu cầu Howard rất bất mãn hỏi, "Phần sau là vì vai phụ rời đi không phải đã dùng đạo cụ bổ sung rồi sao?"

"Hai cái thằng chết tiệt!" Nhắc tới chuyện này đạo diễn nhịn không được mắng một câu, "Tôi cũng không biết, là mệnh lệnh ở trên đột nhiên đưa tới, có thể là muốn quay thêm một số hình ảnh a!"

"Hôm nay là ngày cá tháng tư sao?" Nhìn ánh mắt đạo diễn lập loè, đã có vết xe đổ của Lori, Howard tin hắn mới là lạ.

"Howard, cậu cần phải hiểu rõ tình huống, cậu chỉ là người chúng tôi mời đến, hỏi rõ ràng như vậy làm gì, tôi cũng không biết đâu, dù sao cấp trên kêu thế nào thì làm như thế a!" Hôm nay ra xảy ra quá nhiều chuyện, đạo diễn trong lòng cũng phát lửa, "cậu sẽ đem Lori cột vào trên ghế, sau đó có thể kết thúc công việc rời đi, OK?"

Howard sắc mặt âm trầm, nếu không phải đã ký hợp đồng hắn thật sự cũng muốn vung tay không làm, hắn không nói tiếp, quay người đi đến bên người Lori.

Lori nghe tin xấu chỉ có thể bất đắc dĩ cười khổ, cậu phải làm sao đây?

Trong góc phòng có một cái ghế dài, bề mặt rất rộng còn có da trâu bảo vệ, bộ dáng rất giống băng ghế Piano, nhưng rộng hơn nhiều, Lori cúi nằm sấp ở phía trên, Howard cố định tứ chi của cậu tại bốn góc ghế, sau đó cầm một bịt mắt màu đen đeo lên cho Lori.

Đạo diễn đi tới, đưa cho Howard một bộ côn màu đen để ngậm trong miệng, Howard nghi hoặc nhìn đạo diễn, để cho Lori há miệng rồi cho cậu ngậm lấy, sau đó cố định sau đầu cậu.

Nhân viên công tác bên cạnh đều là bộ dáng kết thúc công việc, đèn, dây điện đều đã thu vào, cho nên Howard đặc biệt không rõ vì sao lúc này còn muốn đem Lori buộc chặt một lần nữa, chẳng lẽ thật là vì chụp thêm bìa đĩa?

Nhưng không để cho Howard nghĩ nhiều, đạo diễn đã bắt đầu thu dọn rồi, Howard trước khi ra cửa nhìn Lori một cái, thân thể mảnh khảnh cô đơn bị trói buộc trong phòng, bị tước đoạt thị lực cùng năng lực cầu cứu, như một tế phẩm kính dâng.

Thật lâu sau, Howard mới biết được, sau khi tất cả mọi người rời đi, Lori xác thực giống như tế phẩm công ty SK đưa cho vị chính khách bừa bãi hưởng dụng. Nhưng khi đó Lori đã lui ra khỏi giới, Howard chỉ có thể ở trong lòng chúc phúc cho cậu bé có duyên gặp mặt một lần này, dù trên cánh mang theo vết thương không thể xóa mờ, cũng không thể ngăn cản khát khao hướng tới bầu trời trong xanh của cậu!


Chương 95


"Ăn một chút gì a!" Kan bưng một đĩa cơm chiên đưa cho Ryou, gần đây Ryou đặc biệt thích ngẩn người, có thể do buổi tối luôn ngủ không an giấc a, có một số việc, biểu hiện bình thản không dấu vết, nhưng nội tâm đã có vết thương, chỉ có thể đợi thời gian chầm chậm chữa lành, những người khác dù khích lệ thế nào cũng vô dụng.

Kan cũng từng trải qua cho nên anh chỉ lẳng lặng bên cạnh Ryou, tuy cái gì cũng không nói, nhưng luôn cố gắng giữ thân ảnh của mình trong tầm mất của Ryou, bởi vì hiện tại nếu Ryou không nhìn thấy Kan, biểu tình sẽ trở nên rất lo lắng. Nếu muốn ra ngoài, Kan sẽ không sợ phiền mà nói cho Ryou biết mình muốn đi đâu, lúc nào sẽ trở về, để cho cậu an tâm.

Làm như vậy hiệu quả cũng rất tốt, có Kan đồng hành, số lần gặp ác mộng của Ryou bây giờ đã dần dần giảm bớt, lời cũng bắt đầu nói nhiều hơn, nhưng vẫn không muốn nói về chuyện đã xảy ra tại công ty SK.

"Em không muốn ăn." Ryou nhìn cơm chiên trước mắt thật sự không hề muốn ăn.

"Như vậy sao được, điểm tâm em cũng chỉ ăn có chút." Kan buông chén đĩa ngồi xổm đối diện Ryou, "Vậy dạ dày sẽ không tốt, tiếp tục nữa sẽ đau dạ dày."

Nghe Kan nói vậy, Ryou chỉ có thể cầm chén đĩa, nhưng cầm thìa lay đến lay đi, chậm chạp không chịu cho vào miệng.

"Trời ạ, thấy em không muốn ăn thức ăn anh làm, chẳng lẽ gần đây tài nghệ của anh kém như vậy sao?" Kan làm ra bộ dáng rất đau lòng, ôm ngực kêu to.

"Ha ha!" bộ dạng đùa nghịch của Kan trêu chọc Ryou nở nụ cười, cậu cúi đầu bắt đầu ăn cơm thật ngon.

Nhưng chỉ ăn được một chút, Ryou liền bỏ thìa xuống, rất vô tội mà nhìn Kan: "Ăn không nổi nữa rồi!"

"Thôi nào, ăn thêm một miếng nữa!" Kan nhận lại thìa múc một ít cơm, uy đến bên miệng Ryou.

Ryou bĩu môi, nhưng vẫn há mồm ăn, mà khi nhìn Kan vừa muốn uy nữa, sợ tới mức trốn sang bên cạnh: "Em thật sự ăn không nổi rồi!"

"Ăn chút nữa a, em gần đây thật gầy, lúc ôm cảm giác đều không giống với trước nữa!" Kan nửa giỡn phàn nàn, kết quả bị trúng một cái gối ôm.

Hai người đang vì ăn cùng không ăn mà giằng co, điện thoại Ryou đột nhiên vang lên, Ryou dùng tốc độ nhanh nhất cầm điện thoại, trên mặt một bộ đến quá đúng thời điểm, nhưng vừa nhìn thấy hiển thị màn hình, Ryou cau mày.

"Chị Michelle, ừm... Ừm... Được rồi, tôi lập tức tới." Đơn giản nói chuyện vài câu, Ryou cúp điện thoại.

"Là Michelle?" Kan lông mày cũng nhíu lại.

"Ừm, em qua công ty một chuyến, có chút việc." Ryou nói xong đứng dậy đi lấy áo khoác.

"Anh đi cùng em?" Kan cùng tiến vào phòng, giúp Ryou tìm quần áo.

Ryou nghe xong đề nghị của Kan, do dự một chút: "Được rồi!"

Kan sững sờ, vốn chỉ vì lo lắng nên thuận miệng hỏi, không nghĩ Ryou sẽ đồng ý, dù sao ở phương diện công việc Ryou vẫn rất độc lập, ai ngờ hôm nay Ryou cho một đáp án như vậy.

Nhưng cũng không có thời gian nghĩ nhiều, Kan tiện tay cầm áo khoác cùng Ryou đi ra cửa.

Michelle thấy Edgar và Lori cùng lúc xuất hiện cũng hơi giật mình, nhưng cô rất nhanh trấn định, "Đây là thù lao công ty SK đưa tới, tại đây còn có một tờ chi phiếu, coi như đền bù tổn thất a!"

Lori cầm thù lao, đem chi phiếu đẩy trở về: "Nếu bọn họ thật sự có lòng đền bù tổn thất, vậy xin lỗi so với tiền còn có tác dụng hơn."

"Tôi biết rõ chuyện lần này tổn thương cậu, công ty đối với việc này cũng rất phẫn nộ, nhưng vì liên quan đến lĩnh vực mà chúng tôi không thể đề cập đến, chúng ta ngoại trừ kháng nghị ngoài miệng cũng không có biện pháp nào khác, cho nên xin Lori cậu nên nhẫn nại!" Michelle đem chi phiếu đẩy trở lại.

"Phẫn nộ? Là phẫn nộ vì lợi ích công ty bị xâm hại à, dù sao chính khách mấu chốt kia là chuyện công ty SK!" Ryou còn chưa kịp phản bác Michelle, sau lưng duỗi ra một tay giúp Ryou đẩy chi phiếu trở về, Edgar đối với chuyện này đã không thể nhịn được nữa, "Về phần Lori đã bị bao nhiêu tổn thương, chị biết rõ sao? Dù sao loại người đóng GV như chúng tôi, đều phải bị đối xử như vậy hay sao? Mặc kệ là tự nguyện hay bị ép buộc, dù sao cũng không gì khác chuyện bình thường, chị nghĩ vậy sao? Nếu như vậy, thật xin lỗi, chị sai rồi, hoàn toàn sai rồi!"

Lori vỗ vỗ tay Edgar, ý bảo anh đừng quá kích động, nhưng khóe miệng Lori nhếch lên vui vẻ xem, thái độ của cậu đối với lời Edgar nói là hoàn toàn ủng hộ.
Michelle bị lời nói của Edgar chặn lại một câu cũng nói không nên lời, kịch liệt thở dốc mấy cái, Michelle trấn định cảm xúc của mình một chút: "Tôi biết, việc này tôi sẽ cùng công ty SK thương lượng lại. Nhưng theo lẽ thường mà nói, chuyện này hoàn toàn không có kết quả, cho nên cá nhân tôi đề nghị Lori trước tiên nên nhận bồi thường."

"Tấm chi phiếu này tôi không nhận, chị Michelle, chúng tôi cũng có cực hạn của mình, tôi là vì tiền nên đóng GV, điều này là đúng, nhưng cũng không thể nói dùng tiền có thể mua tất cả của tôi." lời nói của Lori mặc dù đã uyển chuyển, nhưng trong lời nói đầy vẻ kiên định ai cũng nghe ra được, "Còn có, tôi muốn xem bộ phim kia một chút."

Những lời này khiến Edgar và Michelle đều giật mình, Lori trên căn bản sẽ không xem phim mà mình đóng, tại sao bây giờ đột nhiên yêu cầu xem, hơn nữa vì sao là bộ phim này.

Michelle vô thức mà nhìn về phía Edgar, có thể Edgar cũng không hiểu.

"Xem đương nhiên là được, nhưng bởi vì có hợp đồng ràng buộc, bộ phim này quyền phát hành không phải trong tay chúng ta, mà là của công ty SK, cho nên..." Michelle cẩn thận từng li từng tí nói.

"Tôi không muốn ngăn cản cái gì, chỉ là đơn thuần muốn xem một chút." Lori biểu tình rất bình tĩnh, làm cho người ta không nhìn ra cuối cùng cậu muốn làm gì.

"Lori!" Edgar bắt lấy bả vai Lori, trên mặt thần sắc lo lắng.

"Yên tâm, em không sao đâu!" Lori nghiêng đầu nở nụ cười với Edgar, để cho anh an tâm.

Michelle thấy Edgar không cách nào ngăn cản Lori, chỉ có thể từ trong bàn làm việc lấy ra một cái đĩa, đưa cho Lori.

"Cảm ơn, mượn cái đầu đĩa." Lori tiếp nhận đĩa, vừa vặn văn phòng Michelle có đầu DVD, cậu mở máy, đưa đĩa vào.

Hơi băn khoăn nhìn Edgar, môi Michelle động vài cái, nhưng vẫn nhịn xuống không ngăn cản, chỉ hi vọng hình ảnh trong phim không kích thích Edgar, nhưng cũng chỉ có Ben mới quản anh ah!

May mắn Lori cũng không xem kỹ phim, mà ấn phím tua nhanh, nửa phần trước là người khác, đằng sau mới là Lori, cậu rất chuyên chú xem màn hình TV, mãi cho đến phim chấm dứt.

Edgar ban đầu chỉ lo nhìn Lori, cũng không biết tại sao cậu phải làm vậy, sau khi thấy Lori không có việc gì, sự chú ý mới bắt đầu bị màn hình hấp dẫn. Khi đó, chỉ có thể nói, nghe nói và lúc tận mắt nhìn thấy chấn động đối với mình chênh lệch rất lớn, Edgar không khỏi nắm chặt nắm đấm, mặc dù là lướt nhanh, nhưng vẫn có thể nhìn ra Lori đã chịu bao nhiêu khổ, đã phải chịu bao nhiêu đối xử không nhân tính.

So với Michelle lo lắng cùng Edgar kích động, Lori ngược lại là người bình tĩnh nhất, thậm chí biểu tình không nhìn ra một tia chấn động.

"Quả nhiên không có." Lori sau khi quét qua phim, như tự giễu nói, lấy đĩa ra trả lại cho Michelle.

"Cậu đang tìm cái gì sao?" Michelle lúc này mới hiểu ra dụng ý của Lori.

"Không có gì, nhưng cái này phiến tử đã bị cắt bỏ." Lori nhàn nhạt trả lời, cậu cũng thật khờ, vốn đang giữ một tí hi vọng, dù cho che mặt, nhưng cũng có thể theo đặc thù cơ thể mà biết được cuối cùng là thằng khốn nạn vô sỉ nào, ai ngờ công ty SK cắt bỏ thực sạch sẽ, một hình ảnh đều không có.

Nhưng cũng tốt, hoàn toàn không biết, có lẽ càng dễ dàng triệt để quên lãng chuyện này đi!

"Không có việc gì tôi đi trước!" Lori tuy tự an ủi mình như vậy, nhưng nhìn ra được cảm xúc bây giờ của cậu vẫn không thể nào tốt hơn.

"Được rồi, bảo trọng!" Nhưng ngay lúc Lori đi tới cửa, Michelle đột nhiên nhớ còn có chuyện: "Ah, chờ một chút, đây là kịch bản Fantasia 3, cậu cầm xem trước đi, ngày quay cụ thể là hai ngày sau, có vấn đề gì không? Nếu thân thể còn khó chịu, tôi có thể điều chỉnh thời gian thích hợp."

"Không cần, cứ như vậy đi!" Chỉ có quay xong Fantasia 3 Denny mới có thể rời khỏi, Lori không muốn bởi vì chuyện của mình mà kéo dài việc của Denny.

"Làm gì mà nghiêm túc vậy?" Ra khỏi văn phòng Michelle, Edgar xụ mặt, Lori trêu ghẹo anh.

"Vậy em làm gì vui vẻ vậy?" Edgar nhìn trên mặt Lori mỉm cười, cảm thấy nội tâm như bị tàn nhẫn đâm một phát, "Nếu cảm thấy khó chịu em khóc đi, cần gì gượng cười như thế?"

Nghe xong lời Edgar nói..., Lori trầm mặc chốc lát, "Khóc có ích sao? Có thể thay đổi tất cả sao?"

Nhìn vẻ mặt Lori vừa sầu muộn vừa mờ mịt, đối mặt vấn đề của Lori, Edgar nhất thời không nói gì, không hiểu tại sao trong lòng lại sinh ra tức giận đối với bản thân mình, vì sao năng lực của mình nhỏ yếu như thế? Vì sao chính mình chỉ có thể trơ mắt nhìn mọi chuyện xảy, lại không cách nào thay đổi?




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro