Chương 86 - 90

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 86


Cuối cùng cũng trở lại công ty, tất cả mọi người đã mỏi mệt không chịu nổi, Edgar trên đường đã cùng bàn với Brant, dù sao Denny cũng đã chuyển khỏi ký túc xá, vừa vặn mượn chỗ của hắn nghỉ ngơi.

Ai ngờ tại cửa ký túc xá đụng phải Denny, Edgar từ thật xa chào hỏi hắn: "Đang muốn điện thoại cho cậu đây, một hồi tôi muốn ở nhờ ổ của cậu vài ngày, có ý kiến gì không a?"

"Edgar, cậu biết điện thoại người nhà của Adrian không? Bạn gái cậu ấy cũng được." Nhưng thái độ hôm nay của Denny thật khác thường, chẳng những không cùng Edgar cười đùa, mà biểu tình rất nghiêm trọng hỏi Edgar.

"Biết rõ, cậu có việc tìm Adrian?" Thấy thần sắc Denny kỳ lạ, dáng tươi cười trên mặt Edgar cũng biến mất, nghi ngờ hỏi.

"Không phải, cậu nhanh gọi bọn họ tới a, Adrian... Adrian cậu ấy... Đi rồi!" Denny cúi đầu, nghẹn ngào nói.

"Không có khả năng, mấy ngày trước tôi còn thấy Adrian đây này!" Edgar theo phản xạ mà phủ nhận: "Cậu ấy còn nói bạn gái mình lại mang thai, thật vui vẻ, làm sao lại..."

"Denny, chuyện này là lúc nào?" Lori và Brant cũng xông lên, "Adrian tại sao lại bất ngờ... đi rồi?"

Denny ổn định cảm xúc, mới đem sự tình hắn biết đơn giản kể cho bọn Edgar.

Sau khi Adrian rời khỏi cuộc sống rất không ổn định, sau khi làm người mẫu một thời gian, thu nhập thật sự không đủ nên đi làm MB. Adrian tính tình không tốt, cho nên không có mối quan hệ tốt cùng các đồng nghiệp, khách nhân cũng không nhiều, thu nhập tuy không thấp, nhưng nội tâm luôn không thoải mái.

Bạn gái Adrian, Yoshikazuko, trước khi hắn rời khỏi từng mang thai, đáng tiếc không cẩn thận sảy thai, gần đây cuối cùng lại có, Adrian đối với đứa bé này ôm kỳ vọng rất lớn. Nhưng, không biết có phải là do cảm thấy kinh tế có vấn đề không, khi đứa nhỏ này ra đời sẽ rất khó nuôi dưỡng, Yoshikazuko gạt Adrian đi phá thai.

Khi Adrian biết tin này, có thể bị đả kích trầm trọng, vì vậy, ngày hôm qua, Adrian uống rất nhiều rượu, từ một tòa nhà cao tầng nhảy xuống, tử vong ngay tại chỗ!

Cảnh sát theo giấy tờ tùy thân của Adrian tìm được điện thoại của quán bar hắn đang làm việc, nhưng vì thời gian công tác rất ngắn thêm chủ bar cũng không muốn quản chuyện này, biết Adrian từng làm tại công ty C, nên đem việc này đẩy qua công ty C.

Biết tin này Michelle có vẻ rất rộng rãi, đem việc này gánh vác, còn thuê địa điểm bố trí linh đường, chờ Edgar trở về thông báo người nhà Adrian.

"Tại sao có thể như vậy?" Edgar hai mắt đăm đăm, nghe xong Denny tự thuật thần thái của anh vẫn còn nghi ngờ, anh không thể tin được đây là sự thật!

"Edgar cậu đưa số điện thoại, tôi gọi cho người nhà Adrian." Brant sầu lo nhìn Edgar, trong công ty quan hệ giữa Edgar cùng Adrian là tốt nhất, cho nên trong lúc nhất thời khẳng định không cách nào chấp nhận.

Lori cũng hiểu điểm này, cậu tiến đến cầm thật chặt tay Edgar, lấy điện thoại di động của anh, nhẹ giọng hỏi cái nào là điện nhà Adrian, sau đó giao cho Brant đi thông báo.

"Tất cả là gạt người a, Adrian mấy ngày hôm trước còn ở đây này!" Cảm nhận được nhiệt độ cơ thể Lori, Edgar như người chết đuối bắt được cọc, lòng đầy hy vọng hỏi Ryou, hy vọng có thể từ miệng cậu tìm được đáp án anh muốn.

"Edgar, chúng ta lên phòng trước được không nào?" Lori để Van đến phòng ngủ của bọn Denny, cậu chậm rãi nói chuyện cùng Edgar.

Trở lại phòng ngủ, Edgar ngồi ngẩn người trên giường Lori.

Lori vuốt ve bả vai Edgar, suy nghĩ nên nói như thế nào để không tổn thương anh, có thể cho anh tiếp nhận tin tức Adrian đã qua đời.

"Anh lúc học cao trung quen biết Adrian, khi đó cậu ấy vẫn còn học trung học a," Edgar đột nhiên mở lời: "gia cảnh Adrian không tốt, anh chị em rất nhiều, cậu ấy cảm thấy không có người quản lại không được coi trọng cho nên thường xuyên trốn nhà trốn học, đám bọn anh là chỗ những đứa trẻ hư hay tụ tập, cậu ấy cũng đến nhưng lúc đó chưa từng nói chuyện cùng nhau, chính thức quen biết là khi mới vào công ty."

Edgar cúi đầu, dùng hai tay che mặt: "tính tình Adrian không tốt, rất nhiều người đều nói bộ dạng cậu ấy như vậy tiếp tục sẽ không có kết quả tốt, nhưng mà anh nghĩ cậu ấy đã lớn như vậy rồi, cũng có suy nghĩ của riêng mình, cho nên chưa từng khuyên nhủ cậu ấy..."Bả vai Edgar run nhè nhẹ, vành mắt Lori cũng đỏ, nhưng cậu cực lực khống chế chính mình: "Adrian anh ấy, vẫn luôn chán ghét thế giới này, cho nên, như vậy cũng coi như là một cách giải thoát a, ít nhất là đối với Adrian!"

"Anh muốn đi gặp Adrian!" Edgar im lặng khóc một hồi, cảm thấy tốt hơn một chút liền đứng dậy nói với Lori.

Linh đường Adrian bố trí rất đơn giản, có mấy người trong công ty đang ở đó, Edgar hiện tại bình tĩnh hơn rất nhiều, đặt bó hoa ở trước linh cữu Adrian, Edgar lặng yên chăm chú nhìn dáng tươi cười sáng lạn của Adrian trên tấm ảnh, thật lâu không nói gì.

"Brant đã liên lạc với người nhà Adrian, buổi tối họ có thể đến, em nhờ dịch vụ tìm tăng lữ, hi vọng Adrian có thể rời đi không tiếc nuối, kiếp sau có được hạnh phúc anh ấy muốn!" Lori đốt một bó nhang thơm đặt trên bàn thờ Adrian.

"Cảm ơn!" Edgar Lori cẩn thận cảm ơn, "Anh tối hôm nay muốn túc trực bên linh cữu Adrian, em về trước nghỉ ngơi đi!"

"Bây giờ trở về cũng không ngủ được, em cũng ở lại, tiễn đưa Adrian một đoạn." Lori nhìn qua linh vị, Mitsui Yoshi, đây là lần đầu tiên cậu biết tên thật của Adrian.

Tại sao phải từ bỏ chính mình? Tuy an ủi Edgar như vậy, nhưng Lori vẫn vì Adrian thở dài, hắn mới vừa tròn hai mươi tuổi, theo lý thuyết nhân sinh cuộc sống mới bắt đầu, lại lựa chọn kết thúc mình, cuối cùng là ai sai lầm đây?

"Yoshi!" Đột nhiên từ ngoài cửa một cô gái lảo đảo bước tới, tê tâm liệt phế mà gọi.

Edgar nghe được động tĩnh liền xoay mạnh người sang chỗ khác, ngăn trước linh vị Adrian.

"Biến, cô còn mặt mũi tới gặp cậu ấy!" Edgar một tay chỉ vào cô gái ngoài cửa phẫn nộ quát.

"Tôi không biết... Tôi thật không cố ý," có thể thấy cô gái này cách ăn mặc cực kỳ xinh đẹp hợp thời, nhưng bây giờ nước mắt ràn rụa rửa trôi lớp trang điểm trên mặt, cô lại không hề hay biết, "Để cho tôi nhìn Yoshi, tôi muốn gặp anh ấy một lần!"

"Quan trọng sao?" Edgar cản trước mặt cô gái không cho cô đi qua, "Cha cô không phải một mực lo ngại Yoshi không có năng lực không có công việc đàng hoàng sao? Nhưng cũng không nghĩ, quần áo cô đang mặc không phải là Yoshi mua sao? Cha cô sinh bệnh nằm viện là ai trả viện phí? Kết quả cô báo đáp Yoshi như thế này sao, Yoshikazuko, cô cút ra ngoài cho tôi, hôm nay tôi sẽ không cho cô gặp Yoshi đâu!"

"Đừng, đừng mà!" Yoshikazuko hình như rất sợ Edgar, nhưng cô vẫn rất cố gắng muốn vượt qua Edgar, "Tôi không biết sẽ như thế... Thật sự không biết ah!"

"Cô bây giờ cái gì cũng không biết, vậy lúc cô phá thai cũng không biết sao?" nội tâm đau đớn của Edgar toàn bộ bộc phát trên người Yoshikazuko bạn gái Adrian, "Nếu cô không làm vậy, làm sao Yoshi sẽ... Cô là hung thủ giết người, giết con của các người giết Yoshi!"

"Edgar!" Lori bắt được Edgar, cảm giác anh đang không khống chế được cảm xúc, sợ anh kích động lỡ động thủ thì phiền toái, "Bình tĩnh một chút, đây không phải Yoshikazuko sai!"

"Không phải cô ta sai thì ai sai, nếu không Yoshi sao có thể chết?" Edgar muốn tránh cánh tay đang giữ mình của Lori.

"Bình tĩnh một chút, anh làm vậy Yoshi sẽ rất thương tâm đấy!" Lori sợ Edgar làm ra hành động quá kích, dứt khoát ôm ngang anh: "Ngoại trừ chính Yoshi, không ai có quyền lực trách cứ Yoshikazuko, nếu anh ấy còn yêu cô ta, anh làm khó Yoshikazuko, Yoshi sẽ khổ sở, cho cô ta gặp Yoshi lần cuối a, như vậy Yoshi cũng sẽ không còn gì nuối tiếc!"

Edgar ban đầu còn dùng sức giãy dụa, nhưng nghe xong lời Lori dần dần an tĩnh lại, anh biết Yoshi vẫn rất yêu Yoshikazuko, nếu không tại sao không hề trách cứ cô ấy mà một mình lựa chọn cái chết, khiến cho Yoshi phẫn nộ tuyệt vọng chính là bản thân hắn a?



Lori thấy Edgar cúi đầu bất động, đưa mắt liếc qua Yoshikazuko một cái, Yoshikazuko lướt qua Lori cảm ơn, bước tới trước linh cữu Adrian.

"Anh chán ghét tất cả!" Nghe được âm thanh khóc rống của Yoshikazuko khi nhìn Adrian, Edgar quay người ôm chặt Lori, vùi đầu vào vai Lori nức nở van xin: "Đừng rời xa anh, anh không muốn nếm trải cảm giác bất lực khi nhìn người mình yêu ra đi!"

Lori không nói một lời, chỉ là trở tay ôm chặt Edgar.


Chương 87


Van cùng Adrian cũng không quen thuộc, cho nên Brant bọn họ để cho hắn về trước nghỉ ngơi, nếu có chuyện sẽ gọi điện thoại.

Mơ mơ màng màng ngủ được một lúc, nghe được cửa phòng ngủ mở ra, đoán chừng là Lori trở về nghỉ ngơi, Van cũng không chào hỏi.

Nhưng, Lori tắm xong cũng không về giường ngủ, mà mở laptop trên bàn sách trong phòng ngủ, là Edgar một lần tới đây mua, viện cớ là anh muốn lên mạng, nhưng thực tế là cho Lori.

Van lại ngủ một giấc, sau đó bị nước tiểu nghẹn tỉnh, hắn xoa xoa mắt, đứng dậy muốn đi WC, lại thấy Lori ngồi ở trước bàn sách ngẩn người đưa lưng về phía hắn.

"Lori cậu không nghỉ ngơi một chút sao? Đêm qua cậu không hề ngủ!" lúc Van đi qua thuận tiện hỏi một câu.

Nhưng Lori không trả lời, đến khi Van trở về cậu vẫn không nhúc nhích, Van thấy lạ, đi tới trước mặt Lori, mới phát hiện Lori đang khóc!

Trong ấn tượng của Van, Lori vẫn luôn kiên cường, lạc quan, từ khi Adrian gặp chuyện không may, Lori đều an ủi người khác, cha mẹ Adrian, Yoshikazuko, Edgar, nhưng ai biết cậu lại trốn chỗ này một mình khổ sở.

Yên lặng đưa khăn giấy cho Lori, Van không biết nên an ủi Lori thế nào.

"Anh nói, nếu những người yêu thích Adrian biết anh ấy lựa chọn như vậy, tâm tình họ sẽ như thế nào?" Lori tiếp nhận khăn, nhưng không quan tâm nước mắt đang không ngừng rơi xuống, chỉ kinh ngạc mà nhìn màn hình máy tính trước mắt, là trang web riêng của Adrian, Adrian tuy đã thối lui, nhưng web của hắn vẫn còn hoạt động, ở đó có rất nhiều screenshots của Adrian, vui vẻ, phiền não, cười đùa, trầm mặc... Ghi chép từng ly từng tý về Adrian, "Mặc dù có tiếc hận, nhưng các cô ấy vẫn vui vẻ vì Adrian, còn tượng tượng cuộc sống hạnh phúc của Adrian sau khi rời khỏi, vậy mà..."

Lori nghẹn lời, cậu vì Adrian khổ sở, cũng vì những người hâm mộ của hắn khổ sở, ngừng một hồi cậu mới nói tiếp: "Tuy cảm thấy đóng GV không tốt, nhưng nhìn theo góc độ khác, không đóng GV chúng ta có thể sẽ thảm hại hơn, có lẽ lúc trước chúng ta phải khích lệ Adrian lưu lại."

Sau khi trở lại để tiện liên lạc, Lori mở điện thoại, cũng tại lúc lên xe ngoài ý muốn nhận được một tin nhắn, người gởi rõ ràng là Adrian, là ngày hôm qua, nội dung rất đơn giản, chỉ có ba chữ: Thực xin lỗi!

Giống như di ngôn nhắn lại khiến nội tâm Lori dâng lên những cơn sóng khổng lồ, một cảm giác vừa hối tiếc vừa căm hận dần dần lan ra, nếu ngày hôm qua mình mở máy, phải chăng còn có cơ hội cứu vãn tính mạng Adrian? Nếu lúc ấy mình không nhiều chuyện nói một câu không muốn rồi trở về, Adrian sẽ có một lựa chọn hoàn toàn khác?

Nội tâm Lori rất hỗn loạn, trở về không muốn ngủ, vì vậy mở ra máy tính tùy tiện xem websites, ma xui quỷ khiến lại mở trang web của Adrian, ai ngờ nhìn vào tâm tình càng buồn khổ, nước mắt trước kia vì an ủi bọn Edgar mà kiềm nén, lúc này cuối cùng cũng trào dâng, hơn nữa càng không thể ngừng, kết quả để cho Van thấy được.

"Cũng không thể nói vậy," Van khoác tay lên vai Lori, "Lúc trước tôi đã cảm thấy đóng GV so chết còn đáng sợ hơn, hoặc là nói chết vẫn sạch sẽ hơn, chỉ là không dám nếu không thì tôi so với Adiran không chừng còn đi sớm hơn!"

"Vì lòng tự trọng mà chết sao?" Lori lắc đầu, "Hẳn là tôi cảm thấy chúng ta rất may mắn, bởi vì diện mạo không tệ có thể được mọi người xem trọng cùng được công ty đặc biệt chú ý, có người tạo cho chúng ta trang web riêng, còn có người yêu thích chúng ta. Anh không thấy được những diễn viên trong công ty, bởi vì ngoại hình mà cả đời cũng không thể xuất hiện, dù thống khổ cũng không nhận được sự đồng tình, thậm chí có lúc gặp phải những lời công kích trên mạng, bọn họ đều không muốn từ bỏ, chúng ta làm gì có tư cách chết? Chẳng lẽ số phận của chúng ta một tia sáng thật sự cũng không có sao? Chúng ta thật sự phải chăm chú tìm chút ít hào nhoáng đó sao?"

"Lori!" Van im lặng, ở cái giới này hắn tiến vào không lâu còn không rõ ràng tình huống, có thể nơi lúc trước không mang lại cảm giác như vậy, giúp nhau cạnh tranh, khôn sống dại chết, nhưng không phải mọi thành công đều có thể mang lại hạnh phúc, cũng không phải thất bại đều nhất định sẽ đổi lấy bất hạnh, khác nhau mấu chốt là bởi vì người.

"Bây giờ còn muốn chết không? Van." Lori quay đầu chân thành hỏi Van.

"Trước kia rất tuyệt vọng, nhưng hiện tại cảm thấy cũng không tồi tệ như vậy." Van cũng không biết từ lúc nào mình đã thoát khỏi sự tăm tối, là lạc quan của Lori ảnh hưởng tới mình sao? Hay là lời nói ác độc của Brant khiến mình hiểu chỉ biết tự oán tự hối tiếc là ngu xuẩn cỡ nào, vận mệnh nói cho cùng, hơn phân nửa vẫn nắm giữ trong tay mình."Vậy là tốt rồi, tôi thật sự hi vọng tất cả mọi người có thể được hạnh phúc!" Lori đưa tay tùy tiện lau mặt, "Tôi đi rửa mặt, anh tiếp tục ngủ đi, tôi cũng lập tức ngủ, một hồi còn phải đi qua."

Kết quả Lori chỉ ngủ được hai giờ, cùng Van tham gia nghi thức hoả táng cùng hạ táng Adrian, mẹ Adrian và Yoshikazuko khóc đến chết đi sống lại, cha và anh chị em Adrian có vẻ rất hờ hững.

Hơn nữa nghi thức chưa chấm dứt, cha Adrian cùng cha Yoshikazuko bắt đầu cãi lộn, nguyên nhân là việc phân chia di sản của Adrian, cuối cùng làm cho Edgar nổi giận, OANH một cái ném hai người ra ngoài việc này mới tạm ngừng.

Đợi tro cốt Adrian đặt bên trong nghĩa trang công cộng xong, Edgar nghĩ nghĩ, vẫn xụ mặt đi đến trước mặt Yoshikazuko, "Biết số điện thoại của tôi không? Có việc thì gọi, ở đây có chút tiền, cô cầm dùng đi a!"

Yoshikazuko toàn thân cứng ngắc nhìn Edgar, không biết nên phản ứng thế nào, gật đầu cũng không, Edgar không kiên nhẫn mà lấy giấy bút viết số điện thoại, để chung với tiền nhét vào tay Yoshikazuko.

"Đi thôi." Edgar quay người tìm được Lori, nắm chặt tay cậu đi ra ngoài.

"Bọn họ sẽ không có việc gì chứ? Cha của Yoshikazuko và của Adrian?" Lori lo lắng, không ngừng quay đầu lại.

"Hừ, không đủ khả năng, Adrian trước kia nói qua tiền của cậu ấy đều là của Yoshikazuko, nếu bọn họ muốn cướp thì trực tiếp tìm anh nói chuyện, cho bọn họ cũng không dám!" Edgar căn bản không xem ra gì, trước kia đã từng quen biết, quá rõ tính tình của đám người kia rồi.

Edgar đã nói như vậy rồi, Lori cũng mặc kệ, "Trước ăn một chút gì a, từ ngày hôm qua anh cũng chỉ ăn bữa sáng trên máy bay thôi, như vậy dạ dày chịu sao nổi!"

"Mua về ăn đi, anh hơi mệt!" Hiện tại tất cả đều đã xong, Edgar buông lỏng xác thực cảm thấy mệt mỏi.

"Được rồi, vậy em đi mua thức ăn, anh về phòng nghỉ ngơi một chút a!" Lori móc điện thoại, gọi cho Brant, vốn là muốn y mở cửa cho Edgar, để cho Edgar ngủ phòng bọn họ, ai ngờ Brant để cho Edgar trực tiếp ở chỗ Lori, Van đã ở chỗ y rồi, trước khi Edgar đi Van đều ở giường Denny.

"Brant thằng quỷ kia mạnh nhất, rõ ràng có thể thuyết phục Van cùng ở với cậu ta." Edgar cười cười, dù sao trước đó Van còn thà bị đột kích ban đêm cũng không muốn cùng Brant ở chung!

"A, Brant nói chuyện anh còn không biết, người chết cũng có thể bị anh ta nói cho sống dậy, ah!" Lori thấy Edgar đột nhiên trầm mặc, biết mình vừa nói lỡ lời.

"Chỗ đó có bánh rán, mua trước cho anh lót dạ nhé!" Vừa hay ngay phía trước có một quán ven đường, Lori nhanh chóng chuyển hướng chủ đề, mua một phần bánh rán cho Edgar, để cho anh vừa đi vừa ăn.

Nhanh đến dưới lầu, Lori để cho Edgar lên trước, mình đi quán cơm bên cạnh mua hai phần cơm.

Nhưng đợi khi Lori trở về, phát hiện Edgar ngã xuống giường ngủ say, chăn, mền cũng không đắp.

Từ khi nhận được tin, Edgar vội vội vàng vàng ở bên ngoài chưa từng nghỉ ngơi, cũng đủ khiến anh không chịu được, Lori nhẹ nhàng giúp Edgar cởi giày cùng quần áo, đắp kín mền, để anh ngủ một hồi a!


Chương 88


  Buổi tối gần chín giờ Edgar mới tỉnh lại, anh vươn vai một cái thật dài: "một giấc ngủ thật ngon thật thoải mái ah!"

"Đúng vậy a, anh ngủ thật say, em kêu hai lần mà anh vẫn không tỉnh!" Lori vỗ vỗ khuôn mặt Edgar, "Anh muốn ăn trước hay tắm trước?"

"Tắm a!" Edgar đứng dậy, xoay xoay cổ, "em lấy quần áo dùm nhé?"

"Anh đi tắm a, quần áo một hồi em đưa cho anh." Lori thuận hâm nóng thức ăn.

Tắm xong ăn cơm xong Edgar ngồi trước máy tính, Lori nhíu nhíu mày, sợ Edgar cũng giống như mình, vào trang web của Adrian thấy cảnh sinh tình.

"Không mở máy tính được không nào?" Lori từ sau lưng Edgar lấy tay nắm tay Edgar đang đặt trên nút khởi động, hỏi xong vẫn ở trên cổ Edgar thổi nhẹ.

Hầu kết Edgar rõ ràng cao thấp dao động, anh trở tay nắm chặt tay Lori, "Như vậy... Được không?"

"Cái gì được không?" Lori biết còn cố hỏi, tay kia cũng thò vào trong áo sơ mi Edgar, trượt lên xuống.

"Anh mặc kệ!" Edgar đứng dậy, không ngừng hôn Lori, một tay đẩy cậu ngã xuống giường.

Edgar liên tục liếm bờ môi Lori, trêu đùa khiến Lori há miệng làm bộ muốn cắn anh, Edgar cười cười duỗi đầu lưỡi tiến vào, bộ dáng em nhẫn tâm cắn anh ah, làm Lori dở khóc dở cười.

Lori trả thù mà với tay vào quần Edgar, cũng không chạm phân thân anh, chỉ là ở xung quanh không ngừng lượt qua lại.

"Lori!" Đúng là yêu tinh, Edgar rên rỉ một tiếng, bắt lấy bàn tay quấy rối, trừ công việc, hai người đã lâu không thân mật, anh cảm thấy trong cơ thể có ngọn lửa đang bừng cháy.

Edgar không thể chờ đợi mà đem Lori lột sạch, bộ dáng gấp gáp đến nỗi khiến Lori cười không ngừng, Edgar cũng cởi bỏ quần áo của chính mình, ghé vào người Lori, vuốt ve và hôn vào vùng mẫn cảm của Lori.

Hừ, cho em cười, rất nhanh em sẽ biết được sự lợi hại của anh! Edgar dùng hết toàn lực khiêu khích kết quả chính là Lori bắt đầu ngượng ngùng thở dốc, trong phòng chỉ số ham muốn liên tiếp tăng lên.

Nhưng Lori cũng không còn là người mới non nớt như trước kia, nhanh chóng phản kích, hai chân khép lại kẹp chặt thân thể Edgar ở giữa, thăng trầm theo động tác của hai người, song thương hưng phấn bắt đầu ngẫu nhiên va chạm hay cố ý ma sát vào nhau.

"Ừm!" Lori nhắm mắt lại cảm nhận những vuốt ve của Edgar, cảm giác cơ thể rắn chắc của Edgar như một loại thuốc kích thích, khiến cậu không tự chủ được mà muốn bộc phát.

Thấy Lori hơi ngẩng đầu lên, Edgar đối với cử chỉ của Lori cực kỳ quen thuộc lập tức ngồi thẳng lên, anh cũng không muốn để cho Lori đạt tới cao trào ngay bây giờ.

Kéo ra tủ đầu giường, Edgar lấy dịch bôi trơn, nâng một chân Lori lên, bắt đầu thăm dò đưa ngón tay vào.

Dị vật phía sau làm cho Lori hạ nhiệt một chút, tuy đã rất quen, nhưng giai đoạn này vẫn không thoải mái.

"Còn nhớ rõ lúc mới bắt đầu không?" Edgar thấy Lori chống khuỷu tay nâng người dậy xem tình huống phía sau, không khỏi nhớ tới lúc hai người mới bắt đầu kết giao, "Khi đó anh giúp em khuếch trương, em không phải nghiêng người thì là lấy tay che mắt, bộ dáng thẹn thùng thật sự hấp dẫn cực kỳ!"

"Không được nói tiếp," Lori dùng chân nhẹ đá Edgar, trừng mắt liếc anh, "Không đứng đắn!"

"Vậy mà không đứng đắn rồi hả?" Edgar kêu to oan uổng, "Anh rất chân thành vì hạnh phúc và vui sướng của chúng ta mà cố gắng, em nghĩ đi đâu thế, không phải nghĩ bậy rồi chứ?"

Nói xong Edgar vừa cười xấu xa, vừa giơ đùi Lori lên trên khẽ hôn hạ vô số dấu ấn.

"Anh..." Lori mặt đỏ lên, muốn kéo chân lại bị Edgar giữ quá chặt, "Anh muốn vào thì vào, dài dòng cái gì!"

"Thì ra Lori nhịn không được ah, sao không nói sớm!" Không đợi Lori bùng nổ, Edgar thúc mạnh một cái tiến nhập vào cơ thể Lori.

Kích thích bất ngờ khiến cho Lori không khỏi rên một tiếng, phía sau cơ thể không ngừng thắt chặt buông lỏng, khiến Edgar cũng rên hừ một tiếng, anh dùng tay vuốt ve hông Lori, đợi Lori hoàn toàn thả lỏng mới bắt đầu nhẹ nhàng luật động.

Lori nằm xuống, hai tay khoác lên vai Edgar, buông lỏng thân thể tiếp nhận công kích của Edgar, Edgar bắt đầu dần dần đẩy nhanh tốc độ, cảm giác phía sau Lori cũng theo ma sát mà tăng lên càng ngày càng mạnh.

"Ah!" Theo lần thứ nhất Edgar đút mạnh vào, Lori nhẹ kêu lên, hai tay cũng theo Edgar bả vai trượt đến hai tay Edgar, vô thức vuốt ve.

Lúc này Lori, hai mắt hơi khép, bờ môi nhẹ mở, bộ dáng vô cùng mê ly, khiến nội tâm Edgar say đắm, không khỏi tạm dừng động tác, cúi đầu xuống hôn thật sâu Lori.

Lori không thèm đáp lại Edgar, kết quả Edgar rất bất mãn mà đẩy thân thể về phía trước dùng sức cúi xuống, cảm giác bị xâm nhập bất ngờ khiến cho lưng Lori cong lên, Edgar thừa cơ trợt xuống, bắt đầu chơi đùa núm vú Lori.

"U-a... aaa!" Lori bỗng xoay người, hai tay mơn trớn trên lưng Edgar, vùng mẫn cảm bị tập kích khiến Lori không tự chủ được mà khẽ co rút cơ vòng, phân thân bị ngậm của Edgar nhịn không được run rẩy vài cái.

Kích thích từ hạ thân truyền đến khiến Edgar không thể duy trì bất động, anh vừa hôn khắp cơ thể Lori, vừa nhẹ nhàng trước sau luật động.

Rất nhanh, như vậy không thể thỏa mãn Edgar rồi, anh ngồi thẳng lên, đẩy chân Lori lên, bắt đầu mở rộng phạm vi cùng tốc độ.

Thân thể Lori theo công kích kịch liệt của Edgar mà không ngừng lắc lư, cậu dồn dập hào hển thở, thỉnh thoảng nhỏ giọng rên rỉ.

Nếu thật thoải mái, tiếng rên Lori sẽ tương đối kéo dài, hơn nữa âm cuối thoáng nhếch lên, giống như lúc này, Edgar rất hài lòng phản ứng cổ vũ của Lori, động càng thêm hăng say.

"Edgar..." tay Lori đột nhiên nắm chặt hai tay Edgar, biểu tình trên mặt như đang cố nén cái gì.

Edgar biết Lori nhanh đến đạt cao trào, đẩy mạnh thế công, mang đến cho hai người một loại khoái cảm không cách nào nói rõ.

"Ah!" Lori chịu không được trước, phun ra tinh hoa màu trắng.

Ngay sau đó, Edgar như thở dài như rên rỉ cũng đạt tới cao trào!

Một cổ chất lỏng nóng hổi bắn vào bên trong nội bích, để cho thân thể vốn đã bình tĩnh của Lori càng thêm xiết chặt.

"Thực xin lỗi, không kịp rút rồi!" dư vị cao trào thoáng qua, Edgar hơi áy náy mà nói với Lori.

"Anh rõ ràng có thể phạm sai lầm thế này." Lori cười khổ, lúc làm cùng mình Edgar thường không mang BCS, nhưng cơ bản đều có thể khống chế chính mình không xuất trong cơ thể Lori, hôm nay có thể do cảm xúc bất ổn hay vấn đề gì khác, không thể điều khiển được.

"Ngựa có lúc sẩy chân người cũng có khi thất thủ," Edgar chậm rãi đem phân thân mềm nhũn rút ra khỏi cơ thể Lori, "Anh giúp em lấy ra."

"Không cần, em đi tắm là được rồi." Lori lập tức cự tuyệt, cậu mới không cần Edgar giúp, rất mắc cỡ.

"Đừng tùy hứng, nếu không lấy ra sẽ đau bụng." Edgar giữ chặt Lori, để cho cậu ngồi trên người mình, sau đó cưỡng chế tách ra hai chân cậu, "Anh phải tận mắt nhìn thấy mới an tâm."

"Không muốn!" Lori giãy dụa, trên mặt hồng hồng rất nhanh nóng lên, nhưng không thể lay chuyển Edgar, chỉ có thể nhắm mắt, tùy ý Edgar nhẹ nhàng mở ra mật huyệt của mình.

Chất lỏng màu trắng chậm rãi từ tiểu huyệt Lori chảy ra, Edgar một mực xác định gần như đã ra hếr, mới thả Lori.

"Đáng giận, sau này không mang mũ không cho đụng vào em!" được tự do Lori vừa thẹn vừa giận mà phát ra thông điệp với Edgar, đứng dậy đi vào phòng tắm.

Edgar chết lặng một chút, lập tức đi qua: "Lần này chỉ là ngoài ý muốn, thật sự... Anh và em cùng nhau tắm, uy, giận thật à a?"

"Cút!" Lori thét mặc dù hung, nhưng không ngăn cản Edgar tiến vào phòng tắm.

Cửa phòng tắm đóng lại, vừa mới bắt đầu thỉnh thoảng truyền ra thanh âm Edgar cùng Lori nhận lỗi, không lâu bên trong lại truyền đến thanh âm vui đùa huyên náo của hai người, cuối cùng, tất cả thanh âm đều biến mất... 


Chương 89


Ở cửa công ty, Lori cùng Edgar đang đi ra ngoài, đụng phải Brant cùng Van từ bên ngoài trở về.

"Cảm ơn anh, Van!" Lori cùng bọn họ bắt chuyện, đặc biệt cảm ơn Van nhường phòng lại cho mình và Edgar.

"Không có gì," Van tính là lần đầu tiên chính thức cùng Edgar đối mặt: "Các cậu thật sự rất xứng đấy!"

Lori cười cười, đang muốn nói tiếp, điện thoại Van vang lên.

"Thực xin lỗi, tôi tiếp điện thoại." Van vừa nói xin lỗi vừa đi sang bên cạnh.

"Thật hòa thuận ah!" Edgar trừng mắt nhìn Brant với dụng ý khác mà.

"Đó là đương nhiên rồi, tôi là ai chứ!" Brant nửa giỡn nói, đối với thăm dò của Edgar không thèm để ý: "Ban đầu cảm thấy Van cùng Lori rất giống, nhưng càng ngày càng cảm thấy hoàn toàn không giống."

"Không giống?" Lori tò mò truy vấn.

"Rất nhiều khía cạnh, thật ra Van cậu ấy..." Brant đang nghĩ tới điều gì, nói đến nửa câu nhưng không nói tiếp, mà là sửa lại: "Nhưng miệng lưỡi Van cũng rất lợi hại, tôi cuối cùng cũng tìm được đối thủ!"

"Đối thủ gì?" Nói chuyện điện thoại xong đi tới Van chỉ nghe được nửa câu sau.

Lori trừng mắt liếc Edgar, ý bảo anh không cần nhiều chuyện, Edgar lập tức nhìn về phía Brant, để cho chính y thẳng thắn, Brant đưa ánh mắt trốn một bên, tỏ vẻ chính mình có quyền bảo trì im lặng, kết quả đối với câu hỏi của Van, ba người đều không ai lên tiếng.

"Vừa rồi chị Michelle gọi, nói là thời gian quay Only Day của tôi đã xác định rồi." Nhưng lúc này tâm tư Van không ở đây, cũng không thèm để ý không ai trả lời hắn, trực tiếp nói ra tin tốt vừa nhận được.

"Chúc mừng ah!" Only Day, đối với Lori mà nói hình như là chuyện trước đây thật lâu rồi, lúc ấy thực đau khổ, nhưng hiện tại nhớ lại cũng là một phen trải nghiệm, mà Lori cũng vẫn không muốn nhắc đến chuyện này.

"Hơn nữa, là tôi cùng Brant hợp tác, tôi công úc!" Van như thị uy mà nhìn Brant, trên mặt là vui sướng không che dấu.

"Tôi sớm biết như vậy rồi, bằng không trong khoảng thời gian này làm gì đều ở cùng cậu bồi dưỡng tình cảm ah!" Brant dĩ nhiên không cho Van đắc ý, bĩu môi nói.

"Anh làm việc không thể không có ý đồ và mục đích sao? tính tới tính lui thú vị lắm sao?" Van hung hăng trừng Brant, chất vấn.

"Trên thế giới này có người nào làm việc mà không có mục đích cùng ý đồ sao? "Brant không phục mà hỏi ngược lại.

"Tôi đến ở với anh không hề có mục đích cùng ý đồ!" Van ngay lập tức tìm dẫn chứng để chứng minh.

Brant lập tức nghẹn lời, cả buổi không thể nói một câu.

"Khục khục, chúng tôi có việc đi trước, các cậu chậm rãi thảo luận!" Edgar nhanh chóng kéo Lori rời khỏi, vừa ra khỏi tầm mắt Brant và Van, hai người bắt đầu ôm bụng cười.

"Trời ạ, bộ dạng Brant ăn đắng quả thực là ngàn năm khó gặp." Lori vừa nghĩ tới biểu tình của Brant lúc đó, vui vẻ cười không ngừng.

"Ôi, vừa rồi anh kiềm chế thật khổ sở!" Edgar dựa vào tàng cây cười không thở nổi, "Brant vậy mà cũng có ngày hôm nay, tôi càng ngày càng ngưỡng mộ Van rồi!"
"Cuối cùng cũng có người trị được anh ta!" Lori phấn khởi đồng thời cũng cảm thấy vui mừng vì Brant, nhìn thấy bên cạnh Brant không ngừng có người đến rồi đi, y lại không hề biểu hiện một chút quan tâm, hiện tại cuối cùng cũng có hi vọng.

"Ừm, nếu không thì anh luôn cảm thấy lo lắng!" Edgar so Lori càng vui mừng hơn, Lori không biết ánh mắt Brant ẩn giấu bao nhiêu thứ, hiện tại uy hiếp cuối cùng cũng sớm biến mất, "Đúng rồi, em không phải đối với phòng ở cũ đặc biệt có tình cảm sao? Sao lại đột nhiên quyết định không thuê?"

Hôm nay Lori hẹn chủ thuê nhà trả chìa khóa, thuận tiện kiểm tra mọi thứ xem còn bỏ sót gì không.

"Chỗ đó cách công ty xa quá, em muốn đổi một chỗ gần hơn." Lori cúi đầu, biểu tình hơi mất tự nhiên.

Edgar không hỏi tiếp, nhưng anh biết nguyên nhân tuyệt đối sẽ không đơn giản như vậy, phòng ở vừa cũ vừa nhỏ, khu vực vắng vẻ hoàn cảnh phức tạp, sau khi cha Lori qua đời, Edgar đã khuyên cậu trả phòng bao nhiêu lần, Lori đều không muốn, lần này làm sao dễ dàng nghĩ thông suốt thế!

Hai người đón xe đi đến phòng trọ của Lori, lúc lên lầu vừa vặn đụng phải hàng xóm ở lầu trên của Lori, Lori cùng cô chào hỏi, người phụ nữ trung niên thấy Lori sắc mặt ngượng ngùng cười cười, vội vã bước qua người Lori cùng Edgar.

"Ồ, cô ấy không phải cùng em rất thân thuộc sao?" Edgar nhớ rõ mấy tháng trước đến, người phụ nữ kia còn rất nhiệt tình gọi Lori tới nhà mình ăn cơm, sao lần này thờ ơ như vậy.

"Chắc tâm tình cô ấy không tốt a!" Lori nhún nhún vai, nhưng trong nụ cười có dấu chút cay đắng.

"Thật không?" Edgar bán tín bán nghi, sau đó ánh mắt chuyển qua phía trước, "bao lâu rồi em không tới, hộp thư đều đầy."

Hộp thư trước cửa phòng Lori bên trong bị nhét vào rất nhiều thư, giấy, khe bỏ thư cũng bị che khuất, Lori cau mày lấy chìa khóa mở hộp thư, đem tất cả ôm vào phòng.

"Đây là cái gì?" Edgar mắt sắc, trước khi Lori đem những thứ trong tay ném vào thùng rác chặn cậu lại, từ bên trong rút ra một tờ giấy.

YÊU MA CHẾT TIỆT, CÚT RA KHỎI ĐÂY!!!

Trên trang giấy trắng viết dòng chữ thật lớn màu đỏ tươi, nhìn thấy mà giật mình.

"Vậy là tốt rồi, lần trước còn có tờ tràn ngập chữ chết, thực sự rất kiên nhẫn." Nhìn sang tờ giấy kia, Lori cười cười với Edgar, đoán chắc mọi chuyện không thể dấu diếm, dứt khoát mang đặt hết lên bàn.

"Cuối cùng là xảy ra chuyện gì?" Edgar nhướn mày bắt đầu.

"A, lần trước có một cô gái chạy đến tìm em, hỏi em có phải chính là Lori đóng GV không, em nghĩ dù sao cũng là sự thật nên thừa nhận, sau đó không biết như thế nào, việc này lan truyền khắp nơi." Lori tiện tay mở ra: "Sau đó thường xuyên có người nhét vào hộp thư, thậm chí còn nhét qua khe cửa, nội dung cũng đủ loại, uy hiếp, cổ vũ còn có cả cầu ái, em xem qua một lần rồi chẳng muốn xem nữa, ném đi hết."

"Móa, nếu để cho anh bắt được người viết, anh sẽ cho nó biết thế nào là lễ độ," Edgar nổi giận, "không có trêu chọc bọn nó, bọn nó sao dám làm thế!"

"Được rồi, em cũng hiểu rõ, người trẻ tuổi không tính, những người lớn tuổi kia nhìn không quen, mặt khác cũng là sợ con của mình bị ảnh hưởng, cho nên mới có hành động quá kích a!" Lori trấn an Edgar đồng thời trấn an chính mình, đã ở đây gần ba năm, tuy lúc ấy rất nghèo khó, nhưng mọi người xung quanh rất tương thân tương ái, dù sao tình cảnh đều không khác nhau lắm, nhà khác gặp nạn rất nhiều người sẽ cố gắng hết sức hỗ trợ. Lori cho rằng đây là một phần kỷ niệm cực kỳ quý giá, cho nên dù không ở cậu vẫn đúng hạn đóng tiền thuê nhà, coi như cũng là một cách tưởng nhớ quá khứ, đáng tiếc hiện tại đã om sòm như vậy, Lori vừa hối hận vừa khổ sở, có lẽ lúc ấy nên hoàn toàn cắt đứt là lựa chọn tốt nhất.

"Phi, bản thân không tốt lại đổ thừa hoàn cảnh, con nít bây giờ học xấu còn cần người chỉ bảo sao?" Edgar không đồng ý với cách lý luận này, anh dám đánh cuộc là chuyện này phần lớn do mấy thiếu niên rảnh rỗi gây sự, "Đối với bọn nó phải dùng chiêu độc, như lần trước ba cái đứa con nít quậy phá dám vẽ sơn đỏ trước cửa nhà anh, đánh bọn nó một trận không phải thực tế hơn sao!"

"Cũng không thể luôn dùng bạo lực giải quyết vấn đề ah!" Lori đối với lý lẽ của Edgar cũng chỉ cười cười, cậu biết chỉ là ngoài miệng Edgar mới nói nhẹ nhàng như thế, nếu không sao anh cũng không thuê phòng, mà sau này đều ở lại ký túc xá.

Hai người đang nói, chuông cửa vang lên, là chủ thuê nhà đến lấy chìa khóa.

Lori trả chìa khóa lại cho hắn, cuối cùng nhìn thoáng xung quanh, ở chỗ này có kỷ niệm cuối cùng với ba ba, đã từng ở nơi này gặp biến cố lớn, chỉ là thời gian không cách nào quay lại, vận mệnh không thể lặp lại, không bằng quên hết tất cả một lần nữa bắt đầu!


Chương 90


Lori đứng ở ven đường, hơi do dự không biết mình làm vậy có đúng không.

"Ryou Quân!" một chiếc xe ngừng trước mặt Lori, Mokukoo cùng cậu cười chào hỏi.

"Xin lỗi, đã làm phiền chị!" Lori ngồi vào xe, nói lời cảm ơn.

Mấy ngày hôm trước bản án của cha đã được phán xét, cuối cùng cũng đợi được kết quả mà Lori do nhiều nguyên nhân nên không đi dự thính được, nhưng cậu vẫn muốn gặp hai người vì tiền mà giết chết cha, chỉ là đứng xa xa nhìn họ một lần mà thôi. Lori cũng không muốn làm thủ tục cùng bọn họ chính thức gặp mặt, dù sao cậu cũng không rộng lượng đến mức có thể đối mặt với kẻ đã giết cha mình mà vui vẻ trò chuyện, cũng không muốn đi quở trách vũ nhục bọn họ, bởi vì pháp luật đã cho bọn họ trừng phạt thích đáng.

Nhưng yêu cầu Lori đưa ra lại bị từ chối, muốn gặp hai người kia phải làm theo cách chính quy.

Đang lúc Lori do dự, không biết từ đâu nghe được tin này Mokukoo đột nhiên liên lạc với cậu, nói cô có biện pháp giúp đỡ, hai người liền hẹn thời gian cùng địa điểm.

"Không có việc gì, có một người bạn học quan hệ rất tốt đang ở đó giữ chức cai ngục, tôi bình thường rảnh rỗi cũng đi tìm cô ấy, phòng làm việc của cô ấy đối diện với một sân nhỏ, cho nên rất đơn giản chỉ cần đúng giờ có thể gặp." Mokukoo thè lưỡi, chuyện của Lori được giải quyết tảng đá trong lòng cô cũng rơi xuống, "Đúng rồi, số tiền kia đủ trả nợ không?"

"Đủ rồi, còn dư một chút." Lori cầm tiền ngay ngày hôm ấy muốn trực tiếp chuyển khoản cho Kuroryu, kết quả bị Edgar ngăn cản, anh cùng Lori mang tiền trực tiếp đến chỗ Kuroryu, sau đó lấy lại giấy vay nợ.

"Vậy là tốt rồi, việc rời khỏi thì sao?" Mokukoo biết không nên hỏi nhưng lại nhịn không được.

"Trong thời gian ngắn có thể chưa được, nhưng cũng là chuyện sớm hay muộn thôi." Lori nghĩ nghĩ, cho một đáp án.

Thật ra sau khi ra khỏi chỗ Kuroryu, Edgar đã hỏi qua Lori vấn đề này, đặc biệt là Kuroryu cuối cùng đối với Lori nói một câu, nếu có cơ hội, vẫn nên sớm rời khỏi a! Khiến cho Edgar hơi bận tâm.

Năm đó không ít người mời chào Edgar nhập bang hội, Kuroryu chính là một trong số đó, cho nên khi thấy Edgar đến Kuroryu hơi xúc động nửa vui đùa hỏi Edgar phải chăng hối hận, Edgar trả lời rất đơn giản: dù cũng là bị người khác xem thường, nhưng bây giờ cuộc sống trôi qua rất an nhàn, không có người ở sau lưng mắng chửa, nguyền rủa, cho nên tại sao phải hối hận?

Nói là nói vậy, nhưng Edgar biết Kuroryu là người tương đối trọng nghĩa khí trọng đạo lý, mặc dù chỉ là tương đối, nhưng câu nói kia của gã cũng không giống là chỉ nói cho có.

Nhưng Lori vẫn còn cân nhắc, việc của Adrian khiến cho cậu hiểu nhất thời xúc động là không được, dù sao xã hội này quá thực tế. Hiện tại chính mình chưa tích lũy được nhiều sau khi trả nợ xong số tiền còn lại cũng chẳng được bao nhiêu, Lori dự định vừa kiếm tiền vừa vẽ đường lui, tốt nhất có thể cùng Edgar thoát ly.

Edgar tuy không hoàn toàn tán thành, nhưng cũng không lay chuyển được Lori, chủ yếu do Lori lý luận một hồi, Edgar thân thủ không tệ nhưng so miệng lưỡi thì không bằng, không thể thuyết phục Lori mà thường bị Lori thuyết phục ngược lại.

"Vậy ah, cũng tốt!" Mokukoo nói cũng là lời thật, về vấn đề rời khỏi trên diễn đàn rất nhiều người đều quan tâm, rất nhiều người đều hy vọng Lori có thể rời khỏi, nhưng vậy thì sẽ không còn được gặp Lori, tâm tình thập phần mâu thuẫn.

Lái xe đến cửa nhà giam, dừng ở trước văn phòng.

"Ah, thực xin lỗi, tôi không biết... thật không nên phiền chị đi một chuyến thế này!" Ngồi trên xe không nhìn ra, nhưng bây giờ có thể thấy được bụng dưới của Mokukoo hơi to, Lori mới phát hiện Mokukoo đang mang thai, điều này khiến cậu vô cùng băn khoăn.

"Ai nói mang thai không thể tới, ông xã rất ủng hộ tôi vận động đấy!" khi nói chuyện, trên mặt Mokukoo tràn đầy hạnh phúc.

"Chúc mừng, tuy lúc ban đầu không thể chúc phúc cho chị!" Lori nở nụ cười, nhưng nội tâm cũng thầm nói, ông xã Mokukoo biết cô ấy xem GV không? Nếu biết sẽ có thái độ như thế nào?Văn phòng của bạn học Mokukoo tại lầu ba, từ cửa sổ nhìn xuống, có thể thấy rất rõ phạm nhân đang lao động.

"Ai, nghe nói hai người phạm tội cố ý giết người cướp của lần trước xử xong được đưa tới nơi này, là ai a?" Mokukoo cố ý hỏi bạn mình.

"Mang xiềng chân đang ngồi bên tường ah!" Bạn học Mokukoo vừa rồi hiếu kỳ mà nhìn Lori say đắm, lúc này nghe Mokukoo hỏi mới hoàn hồn, lấy tay chỉ ra ngoài cửa sổ: "Không thể nào, bản án này không phải do các cậu xử lý sao, làm sao không biết phạm nhân?"

"Đây không phải là do phụ nữ mang thai có bệnh hay quên sao?" Mokukoo thấy mục đích đã đạt, lôi kéo bạn học đi sang một bên to nhỏ nói chuyện.

Lori nhìn về phía hai người mà bạn Mokukoo chỉ, biểu tình đờ đẫn mà ngồi ở chỗ kia, bộ dáng có vẻ rất già nua.

Nghe Mokukoo nói, hai người này sau khi giết ba ba liền trốn về quê ở trên núi, ngoại trừ lấy ít tiền đặt mua một số đồ vật bên ngoài, còn lại vẫn giữ nguyên, ngày ngày canh giữ, hơn nữa hai người trong lúc đó còn vì số tiền kia mà xảy ra mâu thuẫn, cũng do truy đuổi đánh nhau kinh động đến những người khác, nên mới sớm bị sa lưới.

Lori cảm thấy là do lưới trời tuy thưa nhưng khó thoát, nói không hận bọn họ là không thể, bởi vậy muốn nhìn kết cục của bọn họ hiện tại, xem bộ dáng bọn họ ăn năn và đau khổ đợi chờ cái chết, nhưng khi gặp được, Lori đột nhiên cảm thấy tất cả đều vô nghĩa.

Không phải diện mạo dữ tợn như trong tưởng tượng, chỉ là hai người bình thường, nếu gặp trên đường cũng sẽ không thèm liếc mắt nhìn, bọn họ vốn có thể có một cuộc sống bình thường, nhưng bị ác ma giam cầm trong lòng phá nát lương tri, cuối cùng kết thúc tính mạng người khác cũng đặt một dấu chấm hết cho tính mạng của mình.

Lori dời ánh mắt, không thể nói là tha thứ hành vi của bọn họ, nhưng ít nhất là mình không hề hận bọn họ, người đáng thương tất có điểm đáng hận, trái lại, người đáng hận cũng có điểm đáng thương. Có tiền rồi thì sao, không phải là suốt ngày chờ đợi lo lắng, nơm nớp lo sợ mà sống sao, cũng không được hưởng thụ gì, đây cũng là lý do tại sao?

Mở ra nút thắt trong lòng, Lori cảm thấy thế giới này vẫn đáng yêu như thế, vốn muốn mời Mokukoo cùng bạn cô ăn cơm, nhưng ông xã Mokukoo lo lắng tới đón cô, mà bạn cô ấy cũng có hẹn với người yêu, Lori chỉ có thể dời lại hôm khác mời.

Trên đường, Lori lấy điện thoại bấm số Edgar.

"Sắp xếp thế nào rồi? Đi ra em mời anh ăn cơm!"

Lori cùng Edgar ở gần công ty thuê một nhà trọ, cũng coi là khu dân cư cao cấp, hoàn cảnh rất tốt, cho nên đa số là thành phần tri thức, công chức, công việc bận rộn đối với mọi chuyện xung quanh rất thờ ơ, trở về ít khi quan tâm lầu trên, lầu dưới, thậm chí hàng xóm bên cạnh làm gì, lớn lên bộ dáng ra sao, như vậy rất phù hợp với yêu cầu của Lori và Edgar, cho nên sau khi xem phòng liền quyết định thuê!

Đồ dùng trong phòng căn bản là đủ, nhưng Edgar còn muốn mua thêm và bố trí lại một chút, cho nên mấy ngày nay đều bận.

Vì vậy hôm nay Lori quyết định khao Edgar một chầu, hẹn Edgar đến một nhà hàng danh tiếng giá cả xa xỉ gần đó, Edgar vui vẻ nhận lời, còn mang theo một bó hoa.

"Anh làm gì vậy?" Lori giật mình.

"Chúng ta hình như chưa từng chính thức hẹn họ, hôm nay coi như lần đầu tiên!" Bởi vì đã có nhà mới, tâm tình Edgar rất tốt, anh cười ngồi vào ghế đối diện Lori.

Lori nghĩ nghĩ, thật đúng ah, vì vậy hơi ngượng ngùng cười cười nhận bó hoa.

Thế là hai người ngọt ngọt ngào ngào mà trải qua một đêm hẹn hò lãng mạn! Báo lỗi chương Bình luận


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro