Chương 81 - 85

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 81


Lướt qua cửa sổ, Lori không khỏi dừng bước, bởi vì khung cảnh vô cùng quen thuộc.

Một năm trước ngày mình đến phỏng vấn, cây hoa anh đào cũng nở tuyệt đẹp như thế, thời gian trôi qua thật nhanh, hoa vẫn như trước, người dường như đã qua mấy đời.

"Lori, cậu đứng đây làm gì?" thanh âm Brant từ sau lưng Lori vang lên.

"Không có gì." Lori xoay người, bộ dáng tươi cười như trước, có phần trầm ổn hơn: "Các anh đã tới, lần nữa chúc mừng anh ah, Denny!"

"Hắc hắc!" Denny ngượng ngùng sờ sờ đầu, trên ngón vô danh tay phải chiếc nhẫn lòe lòe tỏa sáng, tháng trước hắn cùng bạn gái Takako yêu nhau đã hơn bốn năm kết hôn, hai người ngọt ngọt ngào ngào chạy đến Okinawa hưởng tuần trăng mật, hôm nay vừa mới về.

"Nghe nói hôm nay có người mới gia nhập, nếu là thật là như thế, Denny anh nhân cơ hội này lui a!" Lori cùng Denny, Brant vừa đi vừa nói chuyện phiếm.

"Tôi cũng đang có ý định này, Takako đã tốt nghiệp, cô ấy muốn đi đến một thành phố nhỏ phát triển, tôi cũng thấy như vậy không tệ, ít nhất ổn định và yên tĩnh." Denny gật gật đầu, "Dù sao khoảng tiền tích lũy trong thời gian này cũng đủ cho mấy đứa em của tôi và cô ấy học xong!"

"Ai, từ nay về sau cuộc sống bắt đầu cô đơn rồi, Tam Giác sắc thiếu đi một góc!" Brant lấy một điếu thuốc, cảm thán.

"Này, sau này chúng ta có rảnh có thể đi thăm Denny mà, làm như không bao giờ gặp lại vậy." Lori rút điếu thuốc bên miệng Brant: "Đổi hút Marlboro rồi hả? Không phải là Seven Star sao?"

"Theo kịp thời đại ah!" Brant cầm lại thuốc, "Hơn nữa cậu không phải nói tôi nhất định phải thay đổi ấy ư, tôi rất nghe lời cậu ah."

Ba người vui đùa trên đường đi tới phòng họp, không ngờ Michelle đến sớm, đang cùng một người thanh niên ở một bên nói chuyện.

"Là nhân vật mới năm nay sao? Bề ngoài quả thật không tệ." Denny nhìn sang, bình luận.

"Ah, đây nè!" Jesse tới trước phất tay ba người, đợi bọn Lori ngồi vào chỗ của mình, Jesse tiến đến trước mặt Lori: "Nghe nói cậu ta đã từng ở công ty J một thời gian, kỹ thuật diễn xuất rất tốt ah!"

"Vậy sao?" Lori ngạc nhiên, sau đó lại thoải mái, khó trách Michelle coi trọng hắn như vậy!

"Cảm giác rất quen..." Brant sờ lên cằm, nhìn nhân vật mới như có điều suy nghĩ.

"Anh quen cậu ta?" Lori cùng Denny trăm miệng một lời, Jesse cũng tò mò mà nhìn chăm chú Brant.

"Sao có thể!" Brant trừng mắt liếc ba người, "Các cậu không biết là cậu ta rất giống một người sao? Không phải nói diện mạo, mà là khí chất."

"Khí chất?" Denny híp mắt cẩn thận quan sát một hồi, mặc dù là cùng Michelle nói chuyện, nhưng nhân vật mới này biểu hiện một mực không kiêu ngạo không siểm nịnh, trên mặt mang nét vui vẻ nhưng không có cảm giác nịnh nọt ton hót người, ngược lại phi thường tự nhiên.

"Ah, tôi biết, anh ta làm cho người ta cảm giác giống như đàn anh Lori!" Jesse nhận ra trước.

"Đúng vậy," Denny vỗ tay, "Đặc biệt là lúc Lori vừa tới, thật sự rất giống!"

"Giống tôi? Có sao?" Lori chỉ chỉ mình, rất kinh ngạc, cậu sao không cảm giác được, cảm giác nhân vật mới so với mình lúc trước thành thục hơn nhiều.

Lúc họp, Michelle giới thiệu trọng điểm của lần họp này chính là nhân vật mới nghệ danh Van, sau đó cô hơi chần chờ, quay đầu nói với Lori: "sau này Van cùng cậu ở chung, nên giúp đỡ cậu ấy nhiều hơn ah!""Phanh" Không đợi Lori lên tiếng, Jesse một cước đá ngả lăn cái ghế trước mặt, phát ra tiếng vang thật lớn.

Jesse là sao A kế tiếp Lori, tuy trải qua huấn luyện trước kia, tính tình đã thu liễm rất nhiều, nhưng nếu quả thật khiến y phát bực, vẫn như vậy không quan tâm, tác phong hoang dã.

Sau khi Adrian rời khỏi, theo lý thuyết hẳn là Jesse sẽ chuyển vào cùng ở chung phòng với Lori, cũng không biết công ty xem xét thế nào, nhưng không sắp xếp như vậy, Jesse đối với điều này đã rất bực bội, kết quả hôm nay Michelle không hiểu mà để nhân vật mới Van ở cùng Lori, Jesse tại chỗ bùng nổ.

"Jesse!" Thấy Jesse đứng lên, khiêu khích nhìn Michelle và Van, Lori nhẹ giọng kêu y.

Người có thể trấn an cơn thịnh nộ của Jesse, thì chính là Lori, không biết có phải vì Lori đã từng cho huấn luyện Jesse khi còn là nhân vật mới không, dù sao Jesse đối với Lori đặc biệt sùng bái.

Jesse nghe được Lori gọi, hơi do dự mà nghiêng đầu nhìn Lori, biểu tình không phục hiện rõ trên mặt.

"Cậu muốn làm khó Lori, ở đây phát hỏa cái gì!" Brant bỗng nhiên đứng lên, hướng về phía Jesse quát, "Chẳng lẽ cậu không biết làm như vậy cuối cùng không phải muốn Lori kết thúc sao, dù sao, đây chính là quyết định của công ty!"

Nói xong Brant liếc ngang Michelle, quay người ra khỏi phòng họp.

Bị hành động bất ngờ của Brant khiến sửng sốt, thấy Brant bước ra ngoài Jesse cũng không chút do dự đi theo.

Không khí phòng họp đột nhiên trở nên rất ngột ngạt, sắc mặt Michelle hơi khó coi, vội vàng thông báo những việc cần thiết liền tuyên bố tan họp.

"Brant anh ấy, làm sao vậy?" Sau khi xong, Lori nghiêng đầu hỏi Denny, Brant rất ít khi nổi giận, hơn nữa chuyện ngày hôm nay không đến mức khiến hắn tức giận như vậy a?

"Không biết, có thể là tâm tình không tốt a!" Denny cũng rất hoang mang, chỉ có thể suy đoán như vậy.

Nhưng Denny biết rõ Brant rất không vui, tuy Brant không thừa nhận, nhưng Denny cảm giác trong lòng hắn vẫn không từ bỏ Lori được, dù sao loại người như hắn không động tâm thì thôi, mà động tâm rồi đặc biệt sẽ khó buông tay.

"Nhưng..." Lori còn muốn nói điều gì, truyền đến thanh âm Michelle gọi gã, "cậu đi khuyên nhủ Brant cùng Jesse trước, một lát tôi tìm các cậu."

"Lori," Michelle để cho Van ở bên ngoài chờ, lôi Lori vào phòng làm việc của mình, cô có một số việc muốn tự mình giao cho cậu.

"Chuyện của Van nhờ cậu để tâm, cậu ta từ nhỏ bị cha mẹ đưa đến công ty J, gia đình vì bồi dưỡng cậu ta trở thành ngôi sao mà mượn rất nhiều tiền, nhưng tới bây giờ vẫn không thành, mà chủ nợ đòi liên tục, cho nên Van quyết định từ bỏ đến công ty chúng ta." Michelle kẹp điếu thuốc hút một hơi thật sâu: "Vốn tôi không nên đem việc tư của Van nói cho cậu biết, nhưng tôi hi vọng cậu có thể giúp đỡ cậu ta, dù sao cậu ta và cậu có hoàn cảnh tương tự nhau."

"Ừm, tôi đã biết." Lori hiểu, vừa rồi cách làm của Brant cùng Jesse khiến Michelle lo lắng, sợ Van sẽ bị bài xích, xem ra công ty đã tiêu tốn không ít trên người Van, chắc mấy tháng trước đã bắt đầu thuyết phục Van rồi, nếu không sao ký túc xá đều đã sớm sắp xếp tốt cho hắn rồi!

"Được rồi, giao Van cho cậu tôi rất an tâm!" Michelle nhẹ nhàng thở ra, không cần cố ý hứa hẹn, chỉ cần Lori đồng ý, cậu nhất định sẽ cố gắng làm, hơn nữa Lori có quan hệ rất tốt với tất cả nhân viên công tác, lực hấp dẫn đều là số một số hai, diễn viên trong tay mình thiếu ai cũng có thể, nhưng chính là cảm giác không thể thiếu Lori.

"Đúng rồi, Denny đã kết hôn, công ty cân nhắc vấn đề của anh ấy như thế nào?" Nhưng Lori đã không còn là Lori mới vào nghề nữa, thừa dịp Michelle có việc nhờ cậu, thuận tiện tranh thủ quyền lợi cho đồng bọn.

Michelle hút một hơi thuốc, cúi đầu nghĩ nghĩ: "Nếu Denny quyết định muốn lui, tôi không làm khó dễ cậu ta, chỉ cần Van có thể một mình đảm đương, cậu ta muốn đi lúc nào cũng được."

"Cám ơn chị Michelle, tôi nghĩ Van không có vấn đề." Những lời này Michelle cũng muốn mình nói cho bọn Brant a, muốn vui mọi người cùng nhau vui, nếu buồn khổ vậy ai cũng sẽ chạy không thoát sao? Nhưng Lori cũng muốn cám ơn Michelle, dù sao cô vẫn còn rất dứt khoát chịu thả Denny, bởi vì bất luận có ước định này không, bằng bề ngoài xuất sắc cùng biểu diễn kỹ thuật mà công ty J nổi tiếng truyền cho, Van một ngày nào đó cũng sẽ trở thành sao A, chỉ là thời gian sớm hay muộn thôi!


Chương 82


"Đây là phòng tắm, đây là phòng bếp," Lori dẫn Van tham quan phòng ngủ một vòng, "Đây là phòng ngủ, cái giường gần ban công là của anh, tôi chưa kịp dọn dẹp, mấy ngày nay anh ở tạm nhé, thật xin lỗi!"

"Không việc gì, tôi chỉ cần có chỗ ngủ là đủ rồi, tiền bối không cần làm phiền!" Van cười nói, Lori cảm thấy Van biểu hiện tuy có vẻ hiền lành hữu lễ, nhưng làm cho người ta có cảm giác rất lạ, bởi vì nụ cười của hắn không kéo dài đến đáy mắt, chỉ vì lúc này phải cười nên nở nụ cười, cùng ý nguyện của bản thân không quan hệ.

Van lớn lên rất tuấn lãng, ăn mặc cũng rất hợp thời, nhưng nét táo bạo của những người trẻ tuổi đôi mươi không hề hiện ra trên người hắn, đối với ai cũng đều rất nho nhã lễ độ.

Brant nói Van như chính mình, chắc có lẽ chính là điểm này a? Nhưng Lori không cảm thấy như vậy.

Nét khiêm tốn Lori làm cho người ta cảm giác hòa nhã dễ thân cận, nhưng của Van như một vách tường ngăn cách chính mình cùng người khác, sắc mặt ngôn hành (lời nói và hành động) luôn luôn có vẻ hờ hững.

Như hiện tại Van ngoài miệng tuy khách khí, nhưng nhìn biểu tình của hắn, đối với hoàn cảnh gian phòng cũng không thèm để ý, cũng không hứng thú với nơi sinh hoạt sau này của mình.

"Nhưng không nghĩ còn có ban công." Van đi đến ban công, mắt sáng ngời, Lori cảm thấy Van cuối cùng cũng chú ý tới gian phòng một chút, nhưng câu nói kế tiếp của Van khiến Lori hoảng sợ: "Rất cao, thật muốn từ nơi này nhảy xuống!"

Van quay người thấy bộ dạng kinh ngạc của Lori, phát hiện mình nói lỡ lời, nhanh chóng sửa: "Ha ha, tôi vừa rồi nói giỡn, đừng xem là thật."

"Anh, ừm, cảm thấy công ty như thế nào?" Lori cảm giác có chỗ nào không đúng, dò xét hỏi.

"Như vậy a!" Van hình như không thích nhắc tới công ty, "Nhưng các cậu so với tưởng tượng của tôi hoàn toàn không giống."

"Chúng tôi cần phải là cái dạng gì, rất sa đọa rất chán chường sao?" Lori cảm giác mình bắt được một điểm gì đó, cậu cũng bước đến ban công, cùng Van đứng song song, "Cuộc sống luôn có bất đắc dĩ, nhưng không cần phải... Khó xử chính mình, dù sao cũng là lựa chọn của mình a!"

"Lựa chọn của mình sao?" thần sắc Van thoáng ảm đạm, "Đúng vậy a, hỏi cậu ăn mì hay ăn cơm, cái này kêu là cho cậu lựa chọn, nhưng, nếu tôi thật sự không muốn ăn thì sao? có ai hỏi tôi không?"

"Van, anh hối hận sao?" Lori nhìn Van," thật sự nếu anh có ý rời khỏi, cũng không phải hoàn toàn không có cơ hội!"

"Rời khỏi? Không có khả năng, dù sao cả đời này tôi chưa từng chính thức nắm giữ trong tay mình, lần này cũng không ngoại lệ!" Van biểu tình rất phức tạp: "Chỉ là tôi không nghĩ có một ngày sẽ trôi dạt tới đây."

"Van có phải anh cảm thấy đóng GV rất dơ bẩn rất thấp hèn không?" Lori cuối cùng cũng biết Van không đúng chỗ nào rồi, cũng là, chính mình từ khía cạnh cá nhân cũng hiểu rõ một chút nội tình, nhưng lúc trước nếu không phải vạn bất đắc dĩ cũng không bước vào, càng đừng nói cuộc sống Van ở tầng lớp nào, chắc sẽ cảm thấy còn khó chịu hơn chết a!

"Tôi thật sự không hiểu vì sao có người thích xem GV, AV, xem việc nhìn lén người khác làm tình là vui thú, thật lố bịch!" Van mặc dù không có trực tiếp trả nhưng hắn nói như vậy cũng tương đương với chấp nhận.

"Tôi không có hứng thú biết chuyện của người khác, dù sao đây cũng đại biểu cho một công việc!" dù Lori có thể hiểu Van, nhưng cũng không có nghĩa là cậu đồng ý với lý luận này.

"là một công việc?" Van cười lạnh, "Có lẽ vậy, ít nhất phản ánh sự tôn sùng vẻ đẹp của con người?"

"Van, anh nhìn dưới lầu," Lori chỉ chỉ phía dưới, ngay lúc công nhân vệ sinh đang thu gom rác thải chuyển lên xe: "Công việc của bọn họ không hề thấp hèn a, nhưng vẫn bị rất nhiều người khinh thường, anh hãy cho tôi biết vì sao?"

"Cái này..." Van nhất thời nghẹn lời.

"Thật ra người khác thấy thế nào cũng không quan trọng, bởi vì dù cao quý, nhưng ai sẽ chăm lo môi trường xung quanh sạch đẹp, vệ sinh thành thị chính là những công nhân vệ sinh, tất cả mọi người đều vì cuộc sống, vì muốn có cuộc sống tốt và mang lại hạnh phúc cho người bên cạnh thôi!" Lori tựa ở lan can, vén những lọn tóc bị gió thổi, "tất cả công việc không là vì mục đích này ư, đóng GV cũng vậy, cho nên vì sao không thể xem nó như một công việc chân chính?""Cậu thật sự rất cao thượng!" Van nhìn về phía Lori, chuyện của cậu Michelle đã từng đề cập qua, so sánh với Lori tình huống của mình coi như tốt hơn.

Nếu là người khác khích lệ mình, Van có thể sẽ chẳng thèm ngó tới, cho rằng chỉ là nói suông, nhưng Lori không giống, cho nên Van rất khâm phục và cũng rất xấu hổ. Tình huống gần giống, mình chỉ cảm thấy tuyệt vọng cùng bất công, nhưng Lori lại có thể bình tĩnh chống đỡ, mặc dù vẫn chưa hoàn toàn nghĩ thông suốt, nhưng cảm giác tốt hơn rồi.

"Tôi? A, không tính rồi," Lori cười cười: "Còn có người nói: tôi không ăn trộm ăn cướp, dù gì cũng là dựa vào sức lao động kiếm tiền, làm gì mà như nhận không ra người!"

"Ha ha, cậu đừng nói, thật đúng là như vậy!" Van bị Lori trêu chọc nở nụ cười.

"Cho nên nói..." Lori lời còn chưa nói hết, chuông điện thoại đột nhiên vang lên.

"Xin lỗi, tôi tiếp điện thoại!" Lori lấy điện thoại di động ra, nhìn số điện thoại không khỏi nhíu mày.

"Xin chào!" Lori đi vào phòng mới bắt điện thoại.

"Lori xin chào ah, gần đây mọi chuyện cũng không tệ phải không?" thanh âm Kuroryu từ đầu bên kia vang lên.

"Nhờ phúc, có chuyện gì không? Tiền tôi đều đúng hạn gửi qua tài khoản rồi!" Lori thấy kỳ lạ, Kuroryu sao đột nhiên muốn gọi cho mình.

"Không cần lạnh lùng như vậy a, tôi hôm nay có tin tốt muốn báo cho cậu mà." Kuroryu cũng không quan tâm thái độ của Lori, dù sao cậu chính là như vậy, "bản án của cha cậu đã được phá, người đã bắt được, đợi sau khi xác minh tình tiết vụ án, tiền thưởng có thể trả lại cho cậu."

"... Vậy sao?" nghe tin tức này, Lori thật sự không biết nên phản ứng như thế nào, dù sao mong chờ đã lâu gần như tuyệt vọng thì mọi chuyện lại chuyển biến, "Bọn họ nhận tội sao? Tại sao phải giết cha tôi?"

"Điều này cảnh sát sẽ thông báo cho cậu, cậu không quan tâm còn bao nhiêu tiền sao?" Kuroryu đối với phản ứng của Lori hơi nản lòng, đối với gã người đã chết là không cách nào thay đổi, tương lai mới quan trọng.

"Còn bao nhiêu không là vấn đề, dù sao những lúc không tiền tôi không phải cũng đã trải qua rồi sao?" Có thể Lori quan tâm nguyên nhân cái chết của cha, bởi vì mặc dù biết có thể là vì tiền, nhưng nếu không phải chính miệng hỏi rõ ràng sẽ cảm giác nội tâm bất an.

"Aizz tôi hôm nay thật hoang tưởng," Kuroryu dở khóc dở cười nói, "mặc kệ, nói cho cậu biết một tiếng, tiền cơ bản vẫn y nguyên, đủ cho cậu trả hết nợ nần, lần trước cậu đồng ý đưa tôi một nửa cũng đừng quên!"

"Tôi sẽ không quên." Lori cùng Kuroryu hàn huyên vài câu, liền ngắt điện thoại.

"Sao vậy?" Cả buổi không nghe thấy động tĩnh, hơi lo lắng Van vào phòng thấy Lori đang ngẩn người nhìn chằm chằm vào điện thoại.

"Đi uống rượu không?" Lori không trả lời, lại hỏi một câu như vậy.

"Ách, Uhm!" Van do dự trả lời.

"Đi là được rồi, tôi gọi cho bọn Brant, hôm nay tôi rất vui mời mọi người uống rượu!" Lori nói xong bắt đầu gọi điện thoại, từng người từng người một.

Van hơi bối rối không hiểu vì sao Lori đột nhiên quyết định như vậy, nhưng có cơ hội cùng đồng sự ở chung cũng không phải chuyện xấu, cho nên cũng vui vẻ tán thành.


Chương 83


Brant mặt không biểu tình đi vào quán bar, y không rõ Lori tại sao lại có ý tốt như vậy, có tất yếu vì một người mới mà mời mọi người uống rượu không? Tuy lúc sáng hơi khó chịu, nhưng cũng không phải nhằm vào Van, Lori nên rõ ràng.

Jesse thấy Brant, nhanh chóng ngoắc y, cứu tinh cuối cùng đã tới.

Còn chưa đến trước bàn, Brant nhướn mày bốn chai rượu đều là nồng độ cao, Lori dự định hôm nay chuốc say tất cả sao?

"Anh đã đến rồi, ngồi đi!" Thấy Brant, Lori đưa ly tới cho y.

Hiện tại chỉ có Jesse và Van, Lori ba người, nhưng một chai đã cạn rồi, biết tửu lượng của Jesse không tốt, bộ dạng của Van cũng không giống đã uống nhiều, khả năng duy nhất là Lori.

"Sao hôm nay muốn mời chúng tôi uống rượu?" Brant ngồi xuống, dùng ánh mắt nhìn sang Van, nhìn hắn bị bộ dáng uống của Lori dọa sợ, cảm giác sự việc không giống như mình nghĩ, chẳng lẽ Lori thực sự có chuyện?

"Hôm nay vui vẻ, không được sao? Denny đâu rồi, sao còn chưa tới?" Lori vung vẫy ly thủy tinh trong tay hỏi, bây giờ còn chưa nhìn ra dấu hiệu cậu đã uống rượu.

"Cậu ta? Chắc đang cùng vợ ngọt ngào cùng một chỗ!" Brant cầm ly, mở một chai rượu mới, cũng rót đầy cho mình.

"Điều đó là không đúng sao, tửu lượng Takako mới có thể cùng tôi đọ." Lori cười cùng Brant cụng cụng ly, "Chắc cũng nhanh, lúc tôi gọi Denny nói lập tức tới."

"Lori, anh uống ít một chút a!" Jesse ở bên cạnh nhìn Lori uống mà sợ hãi, giờ mới biết trước kia Lori cùng mọi người uống rượu đã bảo trì bao nhiêu thực lực.

"Yên tâm, tôi biết chừng mực." Lúc đầu nghe được tin tức kia còn chưa cảm thấy gì, sau càng nghĩ càng hưng phấn, Lori không thể không tự nói với mình, đây chẳng qua là lời nói của Kuroryu, cảnh sát một ngày chưa chính thức thông báo, cũng đừng tin tưởng, "Các anh không thể uống thì uống ít một chút, đừng miễn cưỡng."

"Nhưng, tiền bối Lori, cậu uống quá nhiều rồi!" Van vẫn nhịn không được nhắc nhở.

"Ai, chúng tôi còn chưa tới các anh sao lại dám lén uống trước?" Một giọng nữ vui sướng đột nhiên chen vào, "Ai uống quá nhiều rồi hả?"

"Takako, Denny hai người cuối cùng đã tới!" Lori nâng ly lại mở một chai: "Ai nói chúng ta lén uống trước, là hai người đến quá muộn, ai biết đang làm chuyện tốt gì!"

"YAA. A. A... , Lori cậu bị Edgar dạy hư rồi!" trên mặt Takako tràn đầy nụ cười hạnh phúc, hôm nay mặc chiếc váy màu cam, đặc biệt xinh đẹp.

"Cho nên tôi nói, chọn bạn là một việc vô cùng quan trọng, dù sao gần mực thì đen gần son thì đỏ!" Denny trước giúp Takako cất túi, nhận ly rượu Lori đưa tới, trêu ghẹo nói.

"Hay, cậu và Takako ở cùng một chỗ lâu như vậy, cũng không thấy tửu lượng của cậu có gì tiến bộ." Brant không khách khí nói trả Denny.

"Vậy sao, ở với cậu cùng một chỗ lâu như vậy, cậu độc mồm độc miệng như thế tôi cũng không học được," Denny làm ra vẻ tự hào: "Cho nên tôi thật là người có lập trường kiên định, sức chống cự rất mạnh!"

Lập tức mấy người ở đây đối với Denny phát ra một hồi hư âm, Brant thì đem chuyện này trực tiếp kết luận do IQ vấn đề.

"Hôm nay thật là một ngày tốt lành ah!" Lori cùng Takako uống mấy ly, đột nhiên nhớ tới: "Nhưng nói thật, Denny, anh cần phải cùng Van uống một ly."

"Đó là đương nhiên, hoan nghênh người mới gia nhập, mọi người đều có phần!" Denny giơ ly lên, hô hào mọi người cùng uống.

"Tôi là nói một mình anh phải mời Van uống." Lori như cười mà không cười nhìn Denny, nhưng vẫn cùng mọi người uống cạn ly rượu trong tay.

"À?" Denny nghi hoặc.

"Bởi vì có Van vào, Michelle nhả rồi!" Lori cảm thấy vui vì Denny: "Tôi biết anh không tiện mở lời, nên đã giúp anh hỏi, không ngại a?"

"Đương nhiên không, Lori cậu thật là đáng yêu, thật muốn thân..." Cảm giác được đau xót trên lưng, Denny nhanh chóng đổi giọng: "Thật muốn cùng cậu uống thêm một ly!"

"Không vấn đề!" Lori rót cho Denny một ly đầy tràn, nhưng lúc này Denny chẳng thèm để ý, ngướng đầu lên đổ hết rượu vào.

"Lori, Michelle nói như thế thật ah?" Brant còn hơi lo lắng, dù sao so với Adrian, Denny được đi quá mức dễ dàng.

"Ừm, dù sao bây giờ cũng không giống lúc trước!" Lori biết Brant đang suy nghĩ gì, dù sao ấn tượng lần đó đều khắc rất sâu: "Hiện tại E bộ phát triển rất nhanh, vài bộ phim mới phản ứng đều rất tốt, cũng dễ dàng chiêu mộ diễn viên mới, tại sao phải cường lưu một đám người không có lòng muốn giúp?"

"Cái này kêu là người ngốc có phúc của người ngốc a!" Brant chỉ có thể giải thích như vậy.

"Ông xã tôi mới không ngốc!" Takako nghe được lời đó, cầm chai rượu cứ phải cùng Brant cụng rượu.

"Này, tôi đây chỉ là ví dụ thôi, cô muốn nhận là thật ah!" Brant sợ tới chạy đến sau lưng Lori, tửu lượng Takako tốt hơn so với đàn ông nhiều, ai cùng nàng uống là người ngu.

"Được rồi, đừng ép Brant, tôi và chị...!" Lori ngăn Takako.

"Tôi cũng muốn gia nhập, hôm nay thật sự là rất vui!" Denny xông vào chiến đoàn, thuận tay cũng cuốn Jesse vào.

"Cậu không uống?" Tránh thoát một kiếp Brant lấy thuốc ra hút, lại phát hiện rượu trước mặt Van cơ bản không nhúc nhích.

"Tôi sợ tiền bối Lori sẽ uống say." Van nhìn thoáng qua Brant, nhẹ giọng trả lời.

"Vậy sao?" Rất hiểu chuyện ah, từ khi bước vào quán bar, lần đầu tiên ánh mắt Brant hướng nhìn Van.

Thật ra Van và Lori chỉ là khí chất có hơi giống nhau, ngoại hình lại hoàn toàn là hai kiểu khác nhau.

Lori làm cho người ta cảm giác lớn lên rất thanh nhã, vô luận từ góc độ nào đều rất khó tìm ra khuyết điểm nhỏ nhặt, mà ngũ quan Van cực sáng sủa, đường nét rất rõ rệt, cực kỳ nam tính, nhưng không phải loại hình ưa thích của công ty J..., Brant cảm thấy đây không phải là nguyên nhân Van gia nhập, nhưng Michelle rất xem trọng nguyên do của hắn.Tại E bộ, Lori thanh tú, Jesse cá tính, Denny đáng yêu, Brant thành thục, đặc trưng của nhóm sao A E bộ đều vô cùng rõ ràng, nhưng ngoại hình đều mang vẻ nữ tính một chút, duy nhất thiếu một người hoàn toàn nam tính, mà Van vừa vặn có thể bổ sung.

"Chúc cậu may mắn!" Brant cầm lấy ly của mình, hướng Van bảo.

Van hơi sửng sốt, tuy không biết vì sao, nhưng vẫn cùng Brant uống một ly.

Lần này uống đến rạng sáng, Brant trước gọi cho em trai của Denny và Takako đến đem hai người bọn họ về, sau đó cùng Van đưa Lori và Jesse trở về.

Lori vẫn còn ổn, tuy đứng không vững, nhưng còn có thể miễn cưỡng tự mình đi, cho nên Brant để cho Van dìu Lori, chính mình khiêng Jesse.

Van đìu Lori đến phòng ngủ, may mắn Lori rượu phẩm tương đối tốt, nằm trên giường cũng không nhao không náo, chỉ là đỡ đầu cau mày, xem ra vẫn là uống quá nhiều, nên có vẻ rất khó chịu.

Thấy tình huống này, Van chạy đến siêu thị dưới lầu mua nguyên liệu, trở về làm canh giã rượu cho Lori.

Vừa làm xong, chuông cửa vang lên, Van cảm thấy lạ đã trễ thế còn ai trở về, mở cửa thấy Brant đang đứng.

"Tôi đưa Jesse trở về rồi, hơi lo lắng cho Lori, dù sao tiện cũng đường đến xem." Brant thay giày, đi vào phòng.

"Tôi làm canh giã rượu, tiền bối Brant cũng uống đi!" Van múc thêm một chén nữa, một chén đưa cho Brant một chén để đầu giường, đợi nguội rồi đút cho Lori.

"Cậu cái này cũng biết làm?" Brant nhận chén, rất ngạc nhiên.

"Trước kia đều là tự mình chăm sóc, cho nên phải học, nhưng không biết có không dùng được không, tiền bối Brant thử xem!" Van tuy cười, nhưng trong nụ cười lại ẩn ẩn vài phần đắng chát.

"Kêu tôi Brant a, cậu năm nay bao nhiêu tuổi rồi hả?" Bởi vì việc của Denny, cho nên Brant cảm thấy Van cũng không tệ.

"Hai mươi tuổi, năm nay vừa tròn hai mươi." Van ngồi bên cạnh Brant, lấy thuốc đưa cho Brant.

"U-a... aaa, vậy so với tôi nhỏ hơn một tuổi, tham gia lễ trưởng thành rồi hả?" Brant nhận lấy điếu thuốc kẹp trên tay, nhưng không châm lửa.

"Ừm." Van lấy bật lửa giúp Brant châm lửa, rồi châm cho mình.

"Thật tốt ah, trong lúc bất tri bất giác thời gian trôi qua thật nhanh!" Brant cảm khái, "Ngẫm lại đời mình cũng chưa làm được gì."

Van cúi đầu, những lời này của Brant đối với hắn xúc động rất lớn, hai người đều có tâm sự cứ vậy lặng yên mà hút thuốc.

"Tôi đem canh cho Lori uống." điếu thuốc hút xong, Brant dập tắt tàn thuốc đứng dậy.

Nhưng canh giã rượu hương vị không ngon, thần chí Lori lại không rõ ràng, uống vài ngụm liền nghiêng đầu đi, Brant kéo mặt cậu trở về, tiếp tục uy.

"Ừm... Không muốn... Edgar..." Lori giãy vài cái nhưng không được, nhắm mắt lại hừ hừ.

Nghe được tên Edgar, tay cầm chén của Brant nhẹ run lên một cái, lát sau lại tiếp tục uy.

Thật vất vả cho Lori uống hết, Brant trầm mặt cầm chén đem vào phòng bếp, tìm được một chai bia trong tủ lạnh, mở ra uống không ngừng.

Van trong phòng ngủ đợi cả buổi cũng không thấy Brant trở lại, cảm thấy hơi lạ hắn cũng tới phòng bếp.

"Tiền bối Brant!" Van ngạc nhiên phát hiện Brant đang trong phòng bếp uống bia, chẳng lẽ vừa rồi còn chưa uống đủ ư, hắn đoạt lấy chai bia trong tay Brant: "tiền bối Brant, đừng uống nữa, đi về nghỉ ngơi đi!"

"Không," Brant đoạt lại chai bia, thật ra vừa rồi y uống cũng không ít, hiện tại bia tuy nồng độ không cao, nhưng hỗn hợp cùng một chỗ khiến Brant cũng bắt đầu say, "Tôi muốn uống, để cho tôi hây a...!"

Trông thấy lại thêm một người say, Van rất bất đắc dĩ, chỉ có thể kéo Brant đem ném chai bia trong tay y đi cưỡng ép mang về phòng ngủ.

Bởi vì không biết phòng ngủ Brant ở đâu, lại không thể gọi cho tiền bối Denny, Van quyết định đêm nay để cho Brant ngủ giường của mình, chính mình đi ngủ ghế sô pha.

"Không, đừng đi!" Đang lúc Van muốn quay người rời đi, Brant bất ngờ nắm chặt cánh tay của hắn, dùng sức kéo một phát, kéo Van ngã xuống giường.

"Này, anh làm gì?" Van sợ hãi kêu lên, giãy dụa muốn đứng lên.

"Đừng chán ghét tôi, tôi đã rất cố gắng khống chế chính mình rồi!" người uống say sức lực vô cùng lớn, Brant dùng thân thể ngăn chặn Van: "Nhưng vì sao, vì sao tôi không thể từ bỏ em được, tôi đã thử đi tìm những người khác, nhưng không được, bây giờ ngay cả tôi cũng rất khinh bỉ chính mình..."

"Anh nhận lầm người rồi!" Van đối với tình huống hiện tại rất im lặng, nhưng không nghĩ tới người lạnh lùng như Brant cũng có thể đối với một người yêu say đắm, sâu đậm như vậy.

Nghe được câu này, Brant dừng lại một chút, híp mắt nhìn Van, như đang suy nghĩ.

Đang lúc Van cho rằng nguy hiểm đã qua, thả lỏng cơ thể, Brant đột nhiên cúi đầu hôn Van.

Cả người Van đều cứng lại, không biết nên phản ứng như thế nào, thẳng đến Brant đem đầu lưỡi tiến vào, Van mới kịp phản ứng, dùng hết khí lực toàn thân đẩy Brant, chạy ra khỏi phòng ngủ.

Đóng cửa lại, Van cảm giác toàn mặt mình nóng như lửa đốt, tuy không phải là lần đầu tiên hôn môi, nhưng là, nhưng là...

Không nghĩ nữa, ngủ, dù sao coi như bị chó cắn một cái, Van cuộn người trên ghế sa lon tiến vào mộng đẹp.


Chương 84


Đầu đau muốn nứt, đây là cảm giác đầu tiên Lori sau khi tỉnh lại, cuối cùng cũng nếm mùi hậu quả xấu khi uống say rồi, xem ra sau này có chuyện gì vui cũng không nên phát tiết như vậy.

Xoa xoa huyệt thái dương, Lori ngồi dậy, quyết định đi tắm, ngâm nước ấm có lẽ sẽ đỡ đau đầu hơn nhiều.

Đi ra khỏi phòng ngủ, Lori liếc thấy Van đang ngồi trên ghế sa lon ở trong phòng khách, sắc mặt hình như không tốt lắm.

"Sao vậy?" Lori đi qua, "Khó chịu sao?"

"Chưa," Van ngẩng đầu, "Cậu đã tỉnh?"

"Ừm, tôi đi tắm." Thấy Van không muốn nói, Lori cũng không truy vấn, chào hỏi xong đi vào phòng tắm.

Nhưng Lori không có đoán sai, trong lòng Van lúc này xác thực là một lò lửa, muốn hút thuốc lại phát hiện thuốc hết rồi, hắn bực bội ném hộp thuốc xuống đất.

Chuyện ngày hôm qua, nếu Brant không nhớ rõ hoặc dù nhớ cũng giả bộ như không..., Van có thể hoàn toàn coi như chưa từng phát sinh, dù sao cũng không phải là chuyện tốt gì. Nhưng sáng sớm hôm nay, Brant quát Van, vẻ mặt nghiêm túc mà kêu hắn đem sự kiện kia triệt để quên đi, còn cảnh cáo Van không được nói lung tung.

Người gì à? Không xin lỗi còn chưa tính, còn như chính mình thiếu nợ y, Van phiền muộn không muốn nói đến!

Bầu không khí trong lành, chuông cửa vang lên, chẳng lẽ là Brant nghĩ thông suốt? Nếu y đến nói xin lỗi cũng tạm chấp nhận đi, nhưng mình cũng sẽ không bởi vậy cho y sắc mặt tốt, Van xụ mặt đi mở cửa.

"Van, sao vậy, tối hôm qua ngủ không ngon ah?" Ngoài cửa chính là Michelle, cô hơi ngạc nhiên nhìn Van.

"Ách, không phải, sao có thể chứ!" Van xấu hổ, không nghĩ là Michelle, hắn nghiêng người để Michelle vào phòng.

"Lori đâu rồi?" Michelle ngồi xuống sa lon trong phòng khách, nhìn quanh bốn phía hỏi.

"Đang tắm!" Van vừa trả lời vừa vào phòng bếp rót nước cho Michelle.

Lori tắm xong đi ra, chỉ thấy Michelle và Van đang thoải mái nói chuyện.

"Chị Michelle!" Lori cùng Michelle chào hỏi.

"Lori tới ngồi, vừa vặn có một số việc muốn cùng cậu thương lượng đây này!" Michelle cười cười ngoắc ngoắc Lori, "Lần trước cám ơn cậu và Edgar, Ada nói cô ấy học được rất nhiều từ chỗ Chú Doanh đó."

"Là Ada hiếu học, bọn tôi chỉ là tình cờ giới thiệu bọn họ quen nhau thôi!" Lori ngồi đối diện Michelle, thật ra việc này đối với tất cả mọi người đều có lợi, đương nhiên rất vui khi đã thành công.

"Dù sao Ada nói trở về muốn mời cậu ăn cơm, kịch bản Fantasia V vốn đã viết xong, cô ấy nói muốn đưa cho Chú Doanh xem, sửa chữa một chút." Michelle quay đầu nhìn về phía Van, "Như vậy cũng tốt, để cho mọi người làm quen Van, cũng để cho Van có nhiều cơ hội thích ứng."

Michelle ký thác kỳ vọng rất nhiều vào series Fantasia, nhưng không biết do kịch bản có vấn đề hay còn nguyên nhân nào khác, phản ứng của thị trường cứ bình bình, cho nên quay xong bốn bộ liền tạm dừng, lần này bắt đầu lại cần phải có một chuyển biến lớn mới được.

"Đúng rồi, Lori nghe nói tiếng anh của cậu rất tốt?" Michelle đem chủ đề kéo về trên người Lori.

"Không thể nói rất tốt, chỉ có thể nói cũng được a!" Lori không biết Michelle vì sao hỏi cái này, nhưng tiếng anh của cậu đều không bị mai một, có lẽ ngày nào đó sẽ có chỗ hữu dụng.

"Vậy thì tốt quá, lần trước bộ phim đóng tại Sapporo rất được khen ngợi, tôi nghĩ sẽ lại quay kiểu như thế, hơn nữa không quay tại Nhật." Michelle vỗ tay, "công ty M sẽ hỗ trợ, hiện tại kế hoạch ban đầu là đi New York, chỉ là tôi đang lo về vấn đề ngôn ngữ, hiện tại thì tốt rồi."
"Đi New York?" Lori rất kinh ngạc, công ty lần này thực sự hào phóng, "Cùng người của công ty M?"

"Không, chỉ công ty của chúng ta." khối bánh ngọt lớn vậy Michelle cũng không muốn phân cho công ty M, dù sao diễn viên bọn họ cũng có hạn, cho nên chỉ là nhờ bọn họ liên hệ chỗ ở, "Kể cả Edgar N bộ, sau lần đi Sapporo các cậu cũng không cùng hợp tác, có rất nhiều người thập phần chờ mong hai người liên thủ lần nữa!"

Thật ra công ty lần này chịu bỏ tiền vốn lớn như vậy, cũng là nhờ vào nhân khí của Edgar và Lori, hơn nữa cùng những sao A khác, lấy lại vốn là điều không cần phải lo lắng, chủ yếu chính là xây dựng danh tiếng tốt.

"Chúng ta đã sớm định ra danh ngạch là bốn người, ngoại trừ Edgar và Lori, còn có Brant và Denny, nhưng Denny đã xác nhận hắn sẽ không tham dự quay lần này rồi." Michelle đã cùng Denny nói qua, nếu hắn muốn tham gia lần này, hợp đồng cần kéo dài thêm ít nhất nửa năm, nhưng Denny vẫn kiên định mục đích rời khỏi, cho nên tình nguyện từ bỏ cơ hội này, "Theo nguyên tắc hẳn là Jesse bổ sung vào, nhưng bởi vì trong nhà có việc cũng không có thời gian, cho nên vừa rồi cùng Van xác định, cậu ấy sẽ cùng các cậu đi, không có vấn đề a?"

"Không vấn đề!" Lori nhún nhún vai, Jesse gần đây đang bận mua phòng lắp đặt thiết bị, ý định đưa mẹ vào ở, hơn nữa Jesse hình như đối với người ngoại quốc có ác cảm, cho nên không đi cũng là nằm trong dự liệu.

"Ừm, cứ như vậy đi." Michelle thở dài một hơi, "Tháng sau thật làm cho người chờ mong, không phải sao? Tốt rồi, quyết định như vậy tôi đi đây, các cậu nghỉ ngơi thật tốt a!"

Michelle đứng lên đi ra ngoài hai bước, như nhớ ra cái gì, xoay người đối với Lori nói: "Việc rút lui tôi đã nói qua với Denny rồi, hi vọng cậu ta có thể đợi xong Fantasia V, mà series STORM kỳ này sẽ do cậu ta mang Van."

"Van Only Day không cần Denny mang a?" Lori nhíu mày, theo tính toán, việc Denny rời khỏi cũng là chuyện cuối tháng sau rồi, hi vọng không có đêm dài lắm mộng.

"Chắc là không cần, đương nhiên, không biết Van muốn công ai?" Michelle cũng chỉ nói đùa, dù sao Van kinh nghiệm còn thiếu, không thể muốn công ai thì công ah.

"Brant!" Ai ngờ Van rất chân thành đưa ra đáp án.

Lori và Michelle đều sững sờ, tuy không giống Edgar khí thế bức người, nhưng Brant cũng thuộc dạng nhân vật mới không muốn tiếp xúc nhiều..., người bình thường như Van lựa chọn đối tượng sơ công không phải Denny thì là Lori, ai ngờ hắn vậy mà chọn Brant.

"Có thể cân nhắc ah, cùng là cường cường!" nhưng Van nhắc tới khiến Michelle bắt đầu chú ý xem xét, bởi vì trước kia chưa có kiểu như Brant và Van va chạm nhau, nói không chừng lại là một ý tưởng mới.

"Tại sao sao phải chọn Brant à?" Tiễn Michelle, Lori tò mò hỏi Van.

"Bởi vì anh ta thiếu công!" Van vứt lại những lời này bỏ chạy về phòng ngủ bù.

Thiếu công? Đây là cái đáp án quỷ dị gì ah! Lori không hiểu nhìn theo bóng lưng Van, trăm mối vẫn không cách giải.

Hơn nữa không chỉ một ngày, mấy ngày sau mối quan hệ của Van cùng Brant cũng rất kỳ lạ. Van đối với những người khác rất ôn hòa, nhưng chỉ với Brant là không thèm chú ý, thậm chí một nụ cười cũng không cho. Nhưng càng khiến người cảm thấy kỳ quái hơn chính là, với cá tính của Brant vậy mà không có phản ứng cùng phản kích gì Van, có khi còn chủ động tìm Van nói chuyện.

Tình huống này tiếp tục kéo dài đến trước khi đi New York, khi đến tụ hợp Edgar lần đầu tiên chứng kiến tình huống này, kinh ngạc cả buổi không hề phản ứng, mà Lori trong khoảng thời gian này đã quen giật giật anh, hai người trao đổi một ánh mắt nghi hoặc.

"Có phải Brant làm chuyện gì có lỗi với Van không?" lúc ở riêng cùng nhau, Edgar phỏng đoán.

"Cảm giác thế, nhưng không thể ah, Van vừa mới đến mà Brant... Làm gì?" Lori chụp được cái tay hạnh kiểm xấu của Edgar, "Em bây giờ cùng Van ở một chỗ, kiềm chế một chút!"

"Không có việc gì, Van không phải đi ra ngoài sao? Chúng ta tốc độ nhanh một tí, giải quyết xong trước khi cậu ta trở lại." Edgar không nổi giận mà dựa tới, ôm lấy Lori, ngậm vành tai của cậu, "Đã lâu không gặp rồi, một chút cũng không muốn sao?"

"Nhưng ngày mai phải ngồi máy bay lâu như vậy..." Lori khẽ đẩy Edgar hai cái, xem ra cũng không thật phản đối, chỉ là trước sau như một chuyên nghiệp chu đáo khiến cậu do dự.

Ngay lúc Edgar muốn dùng hành động thuyết phục Lori, cửa ra vào truyền đến tiếng mở cửa, hai người sợ tới mức tách ra như tia chớp.

"Theo góc độ nào đó, anh thực hi vọng giữa Brant và Van xảy ra một vài chuyện!" Thấy Van đi tới, cảm nhận được ánh mắt giết người của Lori, Edgar thì thầm tự nói.


Chương 85


Ngồi máy bay thật lâu, đám bọn họ nhìn bên ngoài có chút mỏi mệt, nhưng tổng thể mà nói tinh thần còn rất tươi tỉnh. Đến lúc phân phòng tại khách sạn đã xảy ra một việc nhỏ, nhưng quyết định cuối cùng là Brant, Edgar, và Lori một phòng, đạo diễn, quay phim và Van một phòng.

Buông hành lý, dọn dẹn một chút, mọi người bắt đầu hành trình hai ngày ở New York.

Central Park, là một trong những công viên đẹp nhất toàn cầu, một vài người đang lang thang trong đó, cảm nhận không khí yên lặng hiếm hoi trong lòng thành phố, lấy hồ nước, rừng rậm làm bối cảnh đã quay chụp không ít hình ảnh xinh đẹp, lúc đi ngang qua vườn bách thú nhỏ bọn Lori còn đi vào cho động vật ăn... Trung tâm công viên có không ít người bày bán cho du khách, vẽ phác hoạ hay bán ra một số đồ chơi mỹ nghệ đặc sắc.

Lori đứng thật lâu ở một quầy chuyên bán những trang sức tự thiết kế, chủ quầy là một cô gái xinh đẹp lai Nam Mĩ, cô và Lori dùng tiếng anh và thủ ngữ trao đổi rất vui vẻ, lúc gần đi ngoại trừ đồ vật bọn Lori mua, cô chủ còn tặng mỗi người một cái chuông lục lạc màu bạc, nói là có thể mang đến may mắn.

Giữa trưa ở một quán vừa giống quán rượu nhỏ vừa giống quán cà phê địa phương ăn món Trung, nó có một ban công nho nhỏ, phong cảnh rất đẹp, bọn họ đối với hương vị thức ăn không thích lắm, nhưng đối với cà phê thì đánh giá rất cao.

Buổi chiều, đi tới địa điểm nổi danh Fifth Avenue, nơi này là thiên đường mua sắm, các cửa hàng bán đồ hiệu, hàng hóa được cập nhật mới rất nhanh, tất cả mọi người đến thăm quan đều yêu hàng hiệu, và các cửa hàng đặc biệt thu hoạch khá lớn. Giảm giá hầu hết các mặt hàng, Lori hỏi tình cờ hỏi các nhân viên, cô mỉm cười và chỉ vào một con đường dài bên ngoài, trả lời ở đây chiết khấu rất rõ ràng, bởi vì một mặt hàng sẽ có chiết khấu chung.

Bữa tối là trở lại khách sạn ăn, nghe nói đêm nay ở gần đây sẽ có một vũ hội ngoài trời, mọi người quyết định đi xem, sau khi ăn xong vội vàng đi đến.

Vũ hội mang tính từ thiện, trả một ít phí vào cửa là có thể tiến vào hội trường, thực phẩm bên trong đều do các hộ gia đình xung quanh tự mình nấu, đặt ở bàn dài mọi người có thể tùy ý thưởng thức. Trên khán đài một dàn nhạc đang biểu diễn, dưới đài mọi người có thể nhảy tự do, mọi người thỏa thích cười vui.

Lori, Edgar bọn họ xuất hiện ở hội trường có vẻ thập phần thu hút, dù sao bốn người nước ngoài đẹp trai đứng chung một chỗ có thể làm cho người khác hai mắt tỏa sáng, cho nên rất nhanh có một cô gái tóc vàng đến mời nhảy.

Xét về ngôn ngữ và khiêu vũ, mọi người nhất trí đẩy Lori ra, Lori ban đầu còn có chút ngại ngùng, nhưng sau khi nhảy, cô gái hát chính ăn mặc thập phần khêu gợi nhắm trúng Lori kéo cậu lên sân khấu khiến mọi người thật háo hức, cuối cùng lúc chấm dứt, cô gái còn trao cho Lori một nụ hôn kiểu Pháp nồng nhiệt!

Mãi cho đến trở lại khách sạn, mọi người vẫn đem chuyện này trêu ghẹo i, khiến cho mặt Lori đỏ ửng không thôi.

Sau khi trở về, trong phòng tắm theo kiến trúc Rô măng, bắt đầu quay lần thứ nhất, chọn Lori làm trung tâm, bốn người hôn môi vuốt ve nhau, và rồi Edgar công Lori, cuối cùng chấm dứt với cảnh Lori giúp Brant cùng Van khẩu giao.

Buổi tối đột kích ban đêm, trước quay Van, Van rất phối hợp, sau đó đến phòng của bọn Edgar.

Thật thú vị, giường chính giữa không có ai, Lori đang rúc trên giường Brant, bị quay phim đánh thức, Lori nhìn nhìn chung quanh, đứng lên về giường mình. Quay phim từ trái đến phải, quay Brant, Lori và Edgar, lần này quay rất thuận lợi.

Sáng sớm, đạo diễn thuê hai chiếc xe, một do quay phim lái, trên đặt hành lý, chuẩn bị trực tiếp đến sân bay, một xe mui trần do đạo diễn lái, Edgar ngồi ở vị trí phụ lái, Lori, Van và Brant ngồi ở phía sau.

Tìm một đường nhỏ vắng vẻ, phong cảnh không tệ, không có xe cùng người đi đường, Edgar tạm thời thay quay phim, Lori và Brant kẹp Van ở giữa hai người kéo quần, lấy tay giúp hắn khuấy động, kích thích điểm mẫn cảm.

Nhưng, không gian bên ngoài khiến Van không thể thích ứng, không bắn được, cuối cùng Brant một tay kéo đầu Van vào ngực mình, ngăn cách tầm nhìn của hắn, mới quay xong đoạn này.

Sau đó, đoàn người lái xe tới đến vùng phía nam Manhattan, thăm tượng nữ thần tự do.

Sau đó tại một khách sạn cạnh biển thuê một phòng, tầng trệt rất cao, có thể quan sát phong cảnh cảng ưu mỹ của New York.Brant trên giường công Van, Edgar tại cửa sổ sát đất công Lori, đoạn này quay hiệu quả rất tốt, đặc biệt là Edgar và Lori tình cảm rất mãnh liệt, tốc độ rất mạnh mẽ, không phải quen thuộc tới trình độ nhất định, thì không cách nào tạo ra hiệu quả như vậy.



Sau khi quay xong, trên đường tìm một nhà hàng giải quyết bữa tối, mọi người đón xe ra sân bay, hành trình lần này chấm dứt tại đây.

"Cảm giác mệt mỏi quá, hai ngày thời gian trôi qua thật nhanh." trên máy bay cũng không có nhiều người, cho nên đương nhiên mọi người ngồi cùng một chỗ, nhưng vẫn tìm vị trí trống, ngủ ngủ, xem phim xem phim, Lori và Edgar còn chưa muốn ngủ, ngồi cùng một chỗ nói chuyện phiếm.

"Đúng vậy a, nhưng anh thấy Brant và Van thật biết điều, đặc biệt là lúc phân phòng." Edgar giúp Lori mát xa, thư giãn: "Thật ra là sắp xếp em cùng quay phim, đạo diễn ngủ một phòng, kết quả Van chủ động cùng em đổi, anh lúc đó cảm thấy cậu đàn em này thật hiểu chuyện, ai ngờ Brant nói sẽ bị đột kích ban đêm ngủ không ngon cùng đổi với hắn, Van vậy mà cự tuyệt, lý do là bị quay phim đột kích ban đêm còn hơn bị y quấy rối, chết cười quá đi mất!"

"Bọn họ trong lúc đó nhất định là có chuyện, nếu không thì sao Brant chỉ sờ sờ mũi, đối với chúng ta thở dài một câu năm nay muốn làm người tốt cũng khó." Lori tựa trên người Edgar, "Anh nói bọn họ có khả năng không."

"Dù sao Van có thể khiến cho Brant chú ý là hiếm thấy rồi, anh cảm thấy rất có hi vọng." Edgar nghĩ nghĩ, trả lời.

"Vậy mà anh còn ghen?" Lori chờ Edgar, hôm nay khi quay ngay từ đầu cậu đã biết Edgar đang ghen, nếu không sẽ không cuồng dã như vậy.

"Ai bảo em tối hôm qua bò lên giường Brant, có quay lại phim làm chứng!" Edgar biểu tình em cũng quan tâm ah.

"Không phải là do buổi tối ngủ váng đầu nhớ lầm sao?" Lori đỏ mặt, chuyện ngày hôm qua rất là hớ, cậu bây giờ cũng chưa nghĩ thông suốt chuyện này, về phần là làm sao chạy đến trên giường Brant, càng không có ấn tượng!

"Cho dù chuyện này là vô ý, có thể mấy ngày nay em cũng đủ phong lưu rồi ha?" Edgar buộc chặc hai tay, ngữ khí mang mùi nguy hiểm: "nụ hôn nồng nhiệt kiểu Pháp? Cô gái Nam Mĩ xinh đẹp?"

"Không phải, chuyện đó là ngoài ý muốn, anh còn nói!" Lori lấy tay khuỷu tay nhẹ đẩy Edgar, đẩy anh ra xa đi một tí: "Sau này, em thấy thật sự có cơ hội, em muốn sau khi rút lui đi học thiết kế trang sức, dù sao em cũng có nền tảng, hơn nữa rất có triển vọng."

"Sau khi trả hết nợ em định lui ah?" Edgar nhíu nhíu mày: "Cục cảnh sát bên kia liên hệ em rồi?"

"Có ý định, không muốn tiếp tục lăn lộn nữa." Lori biết Edgar lo lắng, hai người không cùng một chỗ sau này sẽ càng đi càng xa, nhưng cậu vẫn rất muốn rời khỏi, "Về phần cục cảnh sát, hai ngày nay xuất ngoại em không có khởi động máy, cho nên chưa có tin tức."

"Việc quan trọng vậy mà sao em dám không mở điện thoại?" Edgar biết việc mình hiện đang lo lắng nhưng cũng không có cách giải, chỉ có thể đi bước nào hay bước ấy, đem phiền muộn trong lòng Lori giải quyết trước, nếu không sau này không biết còn có thể xảy ra chuyện gì xấu.

"Cước quốc tế rất mắc, em đây không phải cũng vì tiết kiệm cho cục cảnh sát sao?" Lori nhún nhún vai, "Anh không phải cũng không mở điện thoại sao? Còn nói em."

"Anh lại không có chuyện quan trọng gì." Edgar thấy Lori ngáp mấy cái, "Mệt sao? ngủ một chút nhé? không thì lại bị đau đầu."

"Ừm." Lori xác thực cũng cảm thấy mệt, tựa lưng vào ghế nhắm mắt lại.

Edgar thò tay tắt đèn trên đầu, chỉnh nhỏ điều hòa, sợ Lori ngủ không ngon, dứt khoát để cho cậu nằm trên đùi mình, sau đó Edgar cũng tựa lưng vào ghế ngồi, bắt đầu nghỉ ngơi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro