Chương 76 - 80

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 76


Lori cùng Edgar trở lại phòng, Brant vẫn chưa ngủ, vừa hút thuốc vừa xem tivi.

"Em muốn tắm!" Lori tìm quần áo ngủ, tuy trước khi quay phim đã tắm qua, nhưng sau khi quay phim dù thật sự mệt cũng phải tắm, nhưng khi ân ái thì không nhất định thế, rất kỳ lạ!

"Cùng nhau tắm a, tiết kiệm thời gian!" Edgar cầm áo ngủ đi theo sau Lori.

"Không được, cùng anh tắm là lãng phí thời gian, không phải tiết kiệm thời gian!" Lori đẩy Edgar, không cho anh bước vào cửa phòng tắm.

"Anh cam đoan sẽ không làm gì hết, không quấy rối!" Edgar giơ tay phải, nghiêm trang nói.

"Thật sự? Vậy... Được rồi!" Lori hơi nghi ngờ nhìn Edgar, nhưng đã cam đoan rồi, vậy thì tạm thời tin tưởng.

Cửa phòng tắm đóng lại, ban đầu đơn thuần chỉ là tiếng nước, nhưng rất nhanh truyền đến âm thanh huyên náo của Lori và Edgar, xem ra uy tín Edgar thực không được tốt lắm.

Brant không ngừng hút thuốc, nội tâm cảm thấy đặc biệt trống rỗng, có một số việc nghe được thấy được không là gì, tự thể nghiệm mới thật là đau đầu!

Hẳn không phải là không bỏ xuống được, chỉ là mọi người bên cạnh đều có đôi có cặp, mình lại cô đơn chiếc bóng, thỉnh thoảng hơi cô đơn a, Brant lộ ra ánh mắt buồn bã ngẩn người nhìn trần nhà.

"Đang nghĩ gì thế?" Không biết qua bao lâu, trước mắt Brant xuất hiện một bàn tay lắc lư.

"Ah, không có gì!" Phục hồi tinh thần Brant phát hiện thuốc trong đã sắp tàn, nhanh chóng dụi vào gạt tàn bên cạnh.

Lori nháy mắt mấy cái, tuy còn hơi nghi hoặc, nhưng không nói nữa, xoay người sang chỗ khác sửa sang giường cùng chăn, mền.

"Cậu ngủ ở giữa à?" giường Brant gần bên cửa sổ, hắn nhìn nhìn Lori: "Tôi nghĩ cậu nên ngủ cái giường ở sát tường."

"Ừm, anh cũng nghĩ vậy!" Sấy khô tóc Edgar đi tới, cũng đồng ý với đề nghị của Brant.

"Vì sao?" Lori nhìn Brant, lại nhìn Edgar, cảm thấy rất là kỳ lạ.

"Bởi vì có thể sẽ có đột kích ban đêm, cậu ngủ phía bên tường sẽ an toàn hơn." Brant lại châm một điếu thuốc.

"Đột kích?" Lori vẫn chưa hiểu, nhưng Edgar đã giúp cậu chuẩn bị giường, trực tiếp đẩy Lori vào giường sát tường.

"Một hồi nếu có người đến nhấc chăn lên, em đem thân thể dựa sát vào tường, mọi chuyện khác không cần lo!" Edgar tiếp lời.

"Vậy ah," Lori lúc này mới hiểu rõ, cậu nhíu mày: "Em ghét nhất có người quấy rầy giấc ngủ của mình!"

"Anh biết nhưng ráng nhịn một chút a, dù sao cũng chỉ một lúc." Edgar sờ sờ đầu Lori, "Tóc của em vậy mà gọi là lau khô sao? Cầm khăn lại đây anh lau cho."

Ba người trở mình một lúc, đến rạng sáng mới chìm vào giấc ngủ.

Một giờ rưỡi gần hai giờ, cửa phòng nhẹ nhàng mở ra, đạo diễn và quay phim rón ra rón rén bước vào.

Nghe động tĩnh, nửa người đang nằm trên mình Lori, Edgar đột nhiên đứng dậy, buổi tối quay phim với ánh đèn màu xanh lá cây, mà con ngươi Edgar lại là màu đỏ, vốn tưởng rằng tất cả mọi người đã ngủ say đạo diễn và quay phim sư càng bị dọa sợ.

Thấy rõ người vào là đạo diễn cùng quay phim, nét mặt Edgar dịu xuống, anh nhẹ nhàng rút tay trái trong chăn Lori, ôm chăn, mền mình trở lại giường của mình.

Edgar đã tỉnh, đạo diễn và quay phim trước bỏ qua anh, đi về phía giường Brant, đạo diễn nhẹ nhàng nhấc chăn Brant lên, kéo áo ngủ hắn ra, nửa người dưới của hắn hoàn toàn hiện ra, như thế vẫn chưa đủ, đạo diễn lại kéo đồ lót Brant.

Động tác trắng trợn như thế không có khả năng Brant không cảm giác được, hắn bị đánh thức, đầu thò ra khỏi chăn thấy tình cảnh trước mắt lại ngã trở về, để chân nằm ngang, để đạo diễn thuận lợi kéo quần xuống, dù sao những việc như vậy, xong sớm thanh tĩnh sớm.

Lúc Brant bên kia xong, đạo diễn và quay phim đi qua chỗ Edgar, vạch trần chăn mền của anh, người này càng dứt khoát, chính mình đã thoát trống trơn, ống kín quay không sót cái gì, đạo diễn cuối cùng chỉ có thể sờ tượng trưng phân thân Edgar.

Lại chuyển quân đến bên Lori, Lori dựa lưng vào tường, dùng chăn, mền khóa mình chặt chẽ, đạo diễn thử mấy lần đều không thể kéo chăn, mền ra.

Cuối cùng từ khe hở ở giữa mở chăn ra, Lori ngủ cuộn mình, đạo diễn kéo chân cậu thẳng xuống, mới sờ nửa người dưới của cậu.

Lori đang mơ mơ màng màng cảm thấy có người kéo quần lót của mình, hơi mở mắt, trước mặt là hai người, nếu không phải Brant và Edgar nói cho cậu biết trước, không chừng Lori lúc này đã sợ tới mức nhảy dựng lên rồi.Hiện tại Lori chỉ có thể lẳng lặng nằm yên chờ quay xong, nhưng tay đạo diễn luôn nhích tới nhích lui, Lori lúc này tính tình không tốt nhất nội tâm bùng cháy rồi, nghiêng người dứt khoát nằm úp sấp, quay đi a!

Không nghĩ đạo diễn còn chưa có ý định từ bỏ, lại kéo quần Lori, không thể quay ở phía trước vậy thì quay tư thế phía sau, Lori bó tay rồi, chỉ có thể mặc gã giày vò.

Đợi đạo diễn và quay phim ra ngoài, Edgar nhìn về phía Lori, cho là cậu sẽ rất khó chịu, ai ngờ một chút động tĩnh cũng không có, nghiêng người xem xét, vậy mà lại đang ngủ!

Cứ nằm sấp ngủ ngày mai sẽ không thoải mái, còn dễ gặp ác mộng, Edgar bất đắc dĩ mà bò dậy, nhẹ nhàng đem cơ thể Lori lật lại, đắp kín mền cho cậu.

Vừa sờ tay Lori, lạnh buốt, có thể là rồi bị gió lạnh thổi vào, Edgar hơi do dự, rồi dứt khoát chui vào trong chăn Lori, ôm cậu ngủ.

Cảm giác mới nhắm mắt được một chút, Edgar lại bị người lay tỉnh, ngẩng đầu nhìn, là quay phim, một câu nói tục thiếu chút nữa thốt ra từ miệng Edgar, mấy người không ngủ nhưng chúng tôi còn muốn ngủ!

Như hiểu rõ ý Edgar, quay phim chỉ chỉ ngoài cửa sổ, mặc dù có màn che, nhưng vài tia ánh mặt trời vẫn còn lọt vào, đã là sáng sớm rồi ah.

"Tôi tới gọi các cậu ăn sáng." Sẵn tiện gọi các cậu rời giường ah, quay phim ra vẻ vô tội.

Edgar cào cào tóc, đứng dậy tìm quần áo mặc vào, lúc này ánh mắt Brant bỗng nhúc nhích, nhưng không mở ra.

"Thức dậy, đừng giả bộ!" Edgar dùng chân đá đá Brant.

"Thằng chết tiệt này!" Brant từ trong chăn đá một cước đánh trả, lại bị Edgar tránh qua, né lại.

"Hôm qua ngồi xe một ngày trời, hiện tại cảm thấy toàn thân đau nhức." Brant ngồi dậy, xoa vai của mình, "Lori còn chưa dậy sao?"

"Bởi vì cậu già rồi," Edgar vừa trêu ghẹo Brant vừa đi về phía Lori: "Tôi gọi em ấy."

Vỗ vỗ khuôn mặt Lori, kêu vài tiếng, không có phản ứng, khóe miệng Edgar lộ ra một tia cười tà, đưa tay vào trong chăn Lori.

"Ha ha, đáng ghét!" chưa được một lúc, cơ thể Lori rung mạnh, vừa nhắm mắt vừa cười.

Lori ngồi dậy, bĩu bĩu môi, bộ dáng không cam tâm tình nguyện, ngây người một lúc lâu mới đứng lên, còn chưa kịp nói chuyện đã nhảy mũi hai cái.

"Ai nhắc cậu à?" Vừa vặn Lori đi ngang qua, Brant trêu ghẹo nói.

"%¥^&..." Lori trong miệng lầm bầm, nhưng không ai nghe được cậu đang nói cái gì.

Đến khi quay phim đi, mọi người rửa mặt xong, Lori mới đến bên người Edgar, thì thầm: "Hình như em bị cảm rồi, cổ họng rất đau."

"Nhanh uống thuốc, ngàn vạn lần đừng để nghiêm trọng!" Edgar nhíu mày, "Còn chỗ nào khó chịu không?"

"Không có." Lori sờ sờ trán của mình, "Anh có mang thuốc không, không nghĩ sẽ bị bệnh nên em không mang."

"... Một hồi ăn sáng xong anh cùng em đi mua thuốc." Từ nhỏ đến lớn sức khỏe đều rất tốt Edgar cũng chưa bao giờ mang thuốc theo, mắt to trừng mắt nhỏ một, Edgar quyết định.

Bữa sáng không khí rất tốt, vì giảm bớt cảm giác hồi hộp cho những người mới một chút nữa phải quay phim, Edgar, Lori, Brant và đạo diễn, quay phim đều cố gắng nói những chuyện nhẹ nhàng, thỉnh thoảng còn trêu đùa một, hai câu, chọc cho những người mới cười ha ha.

Nhưng Edgar thỉnh thoảng lo lắng mà nhìn về phía Lori, cậu có khi nói xong sẽ nhẹ giọng ho khan, là triệu chứng cảm nặng thêm sao?

Cho nên ăn xong, Edgar hỏi phục vụ tiệm thuốc gần đấy kéo Lori đi.

Cảm lạnh, chống sốt, Edgar ngoại trừ mua thuốc còn mua một cái nhiệt kế.

"Thuốc này cũng lấy cho tôi một hộp." Lori chỉ vào một hộp thuốc nói ra.

"Thuốc ho? Lori em..." Edgar hơi lo, quay phim sợ nhất không phải sốt, mà là ho.

"Hình như có chút," Lori tươi cười hơi bất đắc dĩ, bình thường thì không có gì, đi quay ngoại cảnh lại bị, muốn ngừng cũng không thể ngừng, chỉ mong thuốc có tác dụng.


Chương 77


  Trở lại khách sạn, Lori đầu tiên bắt Edgar uống thuốc dự phòng, sợ lây cảm cho anh, mới uống thuốc rồi ngủ một giấc, dù sao hôm nay lịch trình của mình, chắc cũng sau buổi trưa, có lẽ ngủ một giấc sẽ khỏe hơn!

"Chút nữa tới giờ, anh gọi em dậy nhé." Tuy cài báo thức trong di động, nhưng sợ chương trình có thay đổi, trước khi ngủ Lori dặn dò Edgar.

"Nào uống nước," Edgar bưng ly nước tới: "Nếu không anh thay em, em an tâm ngủ đi!"

"Edgar," Lori tiếp nhận ly nước, cúi đầu, miễn cưỡng cười: "giúp được lần này lần sau thì sao? quá chiều em rồi."

"Lori!" Edgar đỡ bả vai Lori, ngữ khí hơi kích động.

"Xin lỗi, chỉ là, con người là động vật rất kỳ lạ, một số việc đã có lần đầu sẽ có lần thứ hai, em không muốn tạo tính ỷ lại này." Lori kéo tay Edgar, đặt ở bên cạnh, nhắm mắt lại cảm nhận nhiệt độ cơ thể anh.

Nếu có một ngày em mất đi anh, xin ít nhất đừng để cho em phải khổ sở khi không cách nào thích ứng một cuộc sống thiếu vắng anh, được không?

Edgar im lặng, cuộc sống của họ thật hỗn loạn, bây giờ muốn anh thề rằng anh mãi mãi sẽ không rời khỏi Lori, bản thân anh cũng không thể tin được.

"Vậy em ngủ đi, anh sẽ không đi, ngay bên cạnh em." Edgar cố gắng hết sức mới cười cười nói ra những lời này.

"Ừm, đừng quá lo lắng, cũng không phải chuyện lớn gì." Lori hôn vào lòng bàn tay Edgar rồi mới buông, cậu biết nguyên tắc của mình tổn thương Edgar, có một số chuyện đau dài không bằng đau ngắn.

Edgar lẳng lặng nhìn Lori chìm vào giấc ngủ, tuy trước kia đã từng nghĩ qua, nhưng chưa bao giờ mạnh mẽ như hôm nay: vì sao mình không phải là một người có quyền có tiền? Có tiền có thể giúp Lori trả hết nợ nần, để cho cậu tự do, có quyền mới có thể bảo vệ cậu. Chính mình có gì? Không có gì, chỉ có số mệnh tồi tệ!

Edgar muốn lấy thuốc hút, nghe Lori thỉnh thoảng lại ho khan vài tiếng liền thu tay về, cảm giác vô lực tràn ngập nội tâm Edgar.

Lúc này truyền đến âm thanh đóng cửa, Brant trở về rồi.

"Cậu..." Brant vừa vào thấy Edgar đứng bên cạnh cửa ra dấu im lặng.

Bây giờ rất muốn kéo Brant đi uống rượu, nhưng đã hứa với Lori không rời khỏi, Edgar đối với Brant chỉ chỉ cửa phòng tắm.

Cẩn thận đóng cửa phòng tắm lại, Brant thấy khó hiểu nhìn Edgar, sao kéo mình đến nơi này à?

"Lori bị bệnh, tôi nói một hồi thay em ấy, em ấy lại không chịu." Edgar kéo nắp bồn vệ sinh xuống, ngồi lên.

"Rất nghiêm trọng sao?" sắc mặt Edgar rất khó coi, Brant không biết là vì Lori bệnh tình rất nghiêm trọng, hay là vì bị Lori từ chối lời đề nghị nên tức giận.

"Nói nghiêm trọng cũng không nghiêm trọng, nhưng chính là phiền toái, bởi vì có chút ho khan." Edgar nhíu mày, ho không thể xem thường, lúc quay phim đặc biệt rắc rối, nhất là khi phải làm thụ, lúc ho sẽ tránh không được mà co thắt lại, nếu thắt quá chặt có thể hại công bị kẹp đau đến nhảy dựng, chuyện này cũng không cách nào khống chế.

"Vậy ah, may mắn Lori là làm công." Biết được bệnh Lori không nặng, Brant nhẹ nhàng thở ra, hắn cũng đã hiểu ý Edgar.

"Nhưng có thể không quay hay không muốn quay, tôi thay em ấy có sao đâu." Edgar vẫn nhịn không được rút thuốc lá ra, miệng ngậm một điếu, đưa cho Brant một điếu.

"Cậu không sao, nhưng người khác chưa hẳn không sao." Brant nhận điếu thuốc nhưng không hút: "Đạo diễn bên kia giải thích thế nào? Nhân vật mới bên kia xử lý như thế nào?"

"Lo bọn họ làm gì." Edgar rất bực bội, lấy bật lửa chân thuốc, nhưng không lập tức cất vào, mà cầm trong tay không ngừng đóng đóng mở mở.

"Cậu mặc kệ nhưng Lori lại không có khả năng." Brant cười khổ, "Nếu cậu ấy mặc kệ thì không phải là Lori rồi!"

I love you, Edgar nhìn bật lửa Lori tặng trên thân khắc dòng chữ này, nội tâm bỗng ấm áp, cái kia của Lori chính là khắc: Just the way are you, hai người hợp lại là: I love you just the way you are.

Thì ra đáp án chính là trong tay mình, Edgar nở nụ cười, tình yêu làm sao trộn lẫn nhiều thứ như vậy, người khác có thể cân nhắc cái này cái kia, nhưng đối với mình mà nói, có được là hạnh phúc, là mình quá để ý chuyện vụn vặt!

"Nhờ cậu giúp một chuyện, được không?" Edgar hiếm khi nhờ người, Brant nhíu mày.

"Yên tâm, tôi cam đoan Lori có thể ngủ đến giờ cơm chiều." trước Lori là Brant, đối với hắn mà nói, nắm chắc thời gian quay phim không phải là chuyện khó.

Edgar nghĩ thông suốt tâm tình liền thả lỏng hơn nhiều, "Cám ơn, khi nào trở về mời cậu uống rượu!"

"Khách sáo làm gì, không chỉ vì cậu. Bây giờ đi uống sao?" Brant lấy cái bật lửa của Edgar, châm điếu thuốc cho mình.

"Không, tôi phải trông chừng Lori." Lỡ cậu muốn uống nước hoặc phát sốt thì sao, Edgar trả lời rất kiên quyết.

"Vậy tôi đi ra ngoài giải trí đây." Brant không biết hâm mộ hay cảm thông mà nhìn thoáng Edgar, đã bởi vì sợ làm ồn Lori không thể xem TV cũng không thể nói chuyện, còn không bằng ra ngoài.

"Ừm." Edgar dụi tắt điếu thuốc, đứng dậy mở cửa cho Brant.

Lần nữa trở lại bên người Lori, tối hôm qua ngủ không ngon lại uống thuốc, cậu ngủ rất sâu.

Edgar nhìn cậu, bởi vì tâm tình không giống, cảm giác cũng khác đi, dù sau này có thể cùng nhau đi đến cuối con đường hay không, phải quý trọng thời gian hai người cùng một chỗ, hay đây mới là bí quyết cho cả đời bên nhau a!

Ừm, những lời này có phải rất thanh nhã không, một hồi nhất định phải nói cho Lori nghe, cho cậu biết mình cũng có tế bào văn nghệ đấy! Edgar vừa nghĩ, khóe miệng toát ra nụ cười vui vẻ.

Brant quả nhiên nói được làm được, trận của Lori được sắp xếp vào buổi tối.

Nhưng bệnh của Lori hình như cũng không chuyển biến tốt, vào bữa tối không cần nói mọi người đều biết cậu cảm rồi, bởi vì Lori thỉnh thoảng ho khan vài tiếng.

"Không vấn đề chứ?" Đạo diễn hơi lo lắng hỏi Lori.

"Không sao đâu, một hồi cơm nước xong uống chút thuốc ho là đỡ hơn thôi!" Lori hời hợt trả lời.

Nhưng dùng cơm xong, Lori uống không chỉ một viên, đợi Edgar phát hiện lần đầu uống một viên nhưng vĩ thuốc thiếu đi tám viên, bị dọa tới mức phải cùng Lori đến studio, sợ cậu trúng độc.

Cùng Lori quay là nhân vật mới N bộ nickname Bunny, chắc là vì y lúc nào cũng là bộ dáng nhút nhát e lệ. Do đó cũng là một nguyên nhân mà Lori không dám để cho Edgar thay thế, mỗi lần thấy Edgar bộ dạng Bunny đều là kinh hãi, nếu biết người cùng mình quay tạm thời đổi thành Edgar, có thể bị dọa ngất không chừng.

Vừa vào Lori liền đưa cho Bunny một viên thuốc, Bunny lập tức lộ ra bộ dạng kinh hoảng, chẳng những không dám nhận mà cơ thể còn căng cứng. Lori hơi sửng sốt, thấy mọi người xung quanh đều nhìn mình với ánh mắt kỳ lạ, Lori mới bừng tỉnh đại ngộ (hiểu, nhận ra).

"Đây là đề phòng bị cảm, không phải... Không phải loại thuốc kia." Lori đỏ mặt, vội vàng mang vĩ thuốc ra, nói rõ, "Tôi sợ lây bệnh cho cậu."

Mọi người lúc này mới chợt hiểu ra, nói Lori không phải người như vậy nha, thì ra là mình nghĩ quá phức tạp, một nhóm người bắt đầu trêu ghẹo nhau, coi như là thư giãn sau một ngày quay phim mệt nhọc a! 


Chương 78


Quay phim thuận lợi hơn so Lori tưởng tượng, may mắn thuốc đã kìm lại những cơn ho, nếu đã uống nhiều vậy một chút tác dụng cũng không có, Lori rất muốn đi khiếu nại công ty dược.

Duy xảy ra một vấn đề, mới bắt đầu Bunny luôn rất hồi hộp, không cách nào thả lỏng, Lori bất đắc dĩ lần đầu kêu tạm dừng, Bunny tự mân mê một hồi, quay lại bắt đầu lần nữa.

Lori nghĩ nếu không có vấn đền gì mình có thể bắt đầu rồi, một ngón tay đi vào cảm giác còn hơi khó khăn, hai ngón tay Bunny co thắt rất chặt Lori nhíu mày, hơi mạo hiểm, nhưng Lori quả thật không dám, lỡ như không được thì rất phiền toái, Lori lần nữa nhấc tay bảo tạm dừng.

Bunny cũng biết mình gây rắc rối cho mọi người, làm sao cũng không thả lỏng được, đặc biệt là khi thấy camera, không tự chủ được mà bắt đầu toàn thân căng cứng. Một lần nữa tạm dừng, mặt Bunny đều hồng hồng, bộ dáng muốn khóc.

"Ách, lần này tôi thật muốn dùng thuốc, cậu đừng..." Thấy bộ dạng Bunny như vậy, Lori hơi bối rối, cậu cứ như vậy khóc chính mình không biết nên làm gì bây giờ.

"Đàn ông con trai, khóc cái gì mà khóc!" Không đợi Lori nghĩ phải an ủi Bunny như thế nào, một tiếng rống to khiến cậu sợ hãi kêu lên.

Edgar bây giờ nhịn không nổi nữa, đẩy Lori ra sau, đi đến bên người Bunny cầm lấy dịch bôi trơn: "Chân dang rộng ra, hít sâu vào!"

Bunny hoàn toàn bị dọa nước mắt chạy ngược trở về, ngơ ngác nhìn Edgar, một khẩu lệnh một động tác, như vậy rõ ràng so Lori dụ dỗ càng hiệu quả hơn.

"Nên đổi thành Edgar công sẽ tốt hơn?" Lori ở bên cạnh lắc đầu, không khỏi thở dài.

"Uhm," Đạo diễn liếc hạ thân Lori một cái, "Cá nhân tôi cảm thấy cậu cũng tốt ah!"

"Thật quá đáng, đả kích người làm công ah," Lori làm một biểu tình cực kỳ bi thương: "Thật sự là đả kích trắng trợn, tôi mãnh liệt yêu cầu đạo diễn mời khách để bù đắp tâm hồn mất mát của tôi!"

Mọi người vốn vì quay chụp không thuận lợi mà hơi bực bội và bất mãn, nghe được lời Lori quấy đạo diễn, lập tức nhao nhao ồn ào theo, không khí nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Có lẽ do phương pháp Edgar dạy dỗ, có lẽ do không khí chung quanh ảnh hưởng, Bunny sau đó cũng không xảy ra việc gì, thêm Lori lúc làm động tác rất nhẹ nhàng, rất đúng lúc giúp y phân tán chú ý, giảm bớt hồi hộp do camera mang đến cùng cảm giác không khỏe, khiến Bunny cảm thấy lần này sơ thụ cũng không khó khăn như y tưởng tượng.

Quay xong, lúc mọi người kết thúc công việc, Bunny đặc biệt chạy đến trước mặt Lori cùng Edgar, ngại ngùng nói cám ơn.

"Cám ơn cái gì, đi, cùng nhau đi ăn cơm!" Edgar vỗ vỗ bả vai Bunny, "Đói chết tôi rồi!"

"Ừm, tôi cũng đói bụng, từ trưa không có ăn gì." Bunny gật gật đầu, thanh âm tuy không lớn nhưng rất rõ ràng, lại mang theo dáng tươi cười.

Lần đầu tiên thấy Bunny cười tự nhiên như vậy, trước kia luôn luôn là muốn cười mà không dám hoặc không muốn lại buộc mình phải cười, khiến cho Lori và Edgar nhất thời cảm thấy kinh diễm.

Rất kỳ lạ, trước kia Bunny rất sợ Edgar, Lori nghĩ y ở studio vừa bị Edgar mắng, phải sợ hơn mới đúng, ai ngờ lại tương phản, vậy cũng là một hiện tượng tốt a!

Hôm nay sau khi quay xong, quan trọng chỉ còn lại đoạn 7P sáng mai, Lori thở dài một hơi, vốn tưởng rằng cảm đã hết, ai ngờ buổi tối lại có biến hóa, có thể là buổi chiều tại studio bị lạnh, Lori ho càng dữ tợn hơn.

Vì buổi chiều Lori uống nhiều thuốc, nên Edgar không cho cậu uống nữa, chỉ có thể ngậm kẹo thuốc thôi.

"Xin lỗi, hại các anh cũng ngủ không ngon!" Sáng sớm, Lori rất áy náy cùng Edgar và Brant, ho nguyên một đêm, chắc bọn họ cũng bị quấy nhiễu ngủ không ngon giấc.

"Nói những lời này làm gì!" Brant hơi lo mà nhìn Lori: "Tôi cảm thấy cậu nên cân nhắc xin nghỉ quay sáng nay."
"Anh cũng thấy vậy, em ho đến khan tiếng luôn rồi." Đưa lưng về phía Lori, Edgar hướng Brant duỗi một ngón tay cái.

Lori im lặng một chút, cũng cảm giác mình như vậy rất ảnh hưởng việc quay phim, phương diện âm thanh khỏi cần nói, nếu có người đến cao trào lại bị tiếng ho của mình dọa, lỗi lầm rất nghiêm trọng ah.

"Nhưng đạo diễn sẽ đồng ý sao?" Lori chần chờ hỏi.

"Bọn anh đi nói với ông ấy, em nghỉ ngơi thật tốt a!" Thấy Lori thả lỏng, Edgar nhanh chóng lôi Brant tới phòng đạo diễn nói chuyện.

"Cũng không cần phải để Lori tham gia, đến lúc đó lây bệnh cho tất cả mọi người chẳng phải là càng tệ sao?" Thấy đạo diễn do dự, Brant khuyên nhủ.

"Đồng ý a, nếu Ben hoặc Michelle có ý kiến, gọi bọn họ tới tìm tôi!" Edgar chẳng muốn khuyên, câu nói đầu tiên đem trách nhiệm gánh lên mình.

Đã có lời Edgar nói rồi, đạo diễn cũng không cân nhắc nữa, dứt khoát gật đầu đồng ý.

"Vậy suối nước nóng buổi chiều thì sao? Lori tham gia hay không?" Đạo diễn thấy Edgar quay người muốn đi ra ngoài, đột nhiên nhớ tới chuyện này.

"Tham gia, ngâm suối nước nóng đối với cảm mạo có lợi, hơn nữa cũng không phải toàn bộ hành trình đều quay, chộp qua màn hình một chút là được." Edgar và Brant nhìn thoáng qua, giúp Lori trả lời.

"Thế nào rồi?" Edgar trở lại phòng, Lori không thể chờ được liền hỏi.

"Anh đã ra tay em yên tâm!" Edgar để cho Lori nằm xuống, sờ sờ trán cậu: "May mắn không phát sốt, uống thuốc xong ngủ một giấc, chừng nào đi ngâm suối nước nóng anh gọi em."

"Ha ha, như anh nói, em cảm giác không cần làm việc mà chỉ chơi thôi!" Lori mở miệng vui đùa, động tác cũng rất dịu dàng ngoan ngoãn nằm xuống để cho Edgar giúp cậu đắp kín chăn.

"Anh cầu còn không được, chỉ có người vội vàng giúp người khác kiếm tiền." Edgar cẩn thận giúp chỉnh chăn Lori, miễn cho cậu lại bị cảm lạnh.

"Tức giận?" Lori thò tay giữ chặt Edgar, không cho anh đi: "Chuyện ngày hôm qua còn nhớ sao?"

"Chuyện gì à?" Edgar cố ý giả ngu.

"Edgar!" Lori cố ý kéo dài giọng, thấy Edgar không để ý, sửa lại gọi tên anh: "Kan ~"

Lúc Lori kêu Kan thường mang một âm cuối, hơi quấn trên lên, cho nên Edgar đặc biệt thích nghe cậu kêu tên mình, hiện tại Lori cố ý cường điệu thêm khiến Edgar không nhịn được, cầm ngược lại tay Lori, tới gần Lori: "sau này còn dám chọc giận anh không?"

"Không dám, không dám!" Lori vừa nói vừa cười đẩy Edgar ra: "Đừng dựa vào gần như vậy, sẽ bị lây bệnh."

"Không sợ, lây cho anh em sẽ khỏe hơn!" Edgar không chỉ không tránh xa mà còn nhào tới nhẹ hôn môi cậu.

"Sao được? Đồ ngốc không sợ bệnh ah." Lori tuy nói như vậy, nhưng vẫn sợ lây bệnh cho Edgar, cười lớn dùng sức từ trong lòng ngực anh giãy ra.

"Em... chờ em khỏe chúng ta sẽ tính sổ luôn một lần!" Edgar cũng không ép Lori, điểm một cái lên chóp mũi cậu, rồi để cậu ngủ, lại giúp cậu xem xem chăn: "ngủ ngoan, chờ anh gọi."

"Ừm!" Lori gật gật đầu, nhắm mắt lại.


Chương 79


Cuối cùng cũng biết tại sao công ty chọn minshuku lớn nhất rồi, chính là chỗ này có suối nước nóng nhỏ độc lập, đủ nhóm người công ty hưởng dụng.

Bởi vì phần quan trọng đã hoàn thành, vài người trẻ tuổi ở gian phòng tắm có vẻ rất phấn khởi, thậm chí cầm vòi sen giúp nhau tạo thành một trận chiến nước, làm cho quay phim không chỗ trốn không chỗ giấu DV, cuối cùng tìm được một nơi khá hẻo lánh, nhanh chóng chạy tới.

"Máy móc vào nước sao rồi?" Lori cười hỏi quay phim.

"Không sao, may mắn tôi đã có dự phòng trước mang theo vỏ không thấm nước." Nói là nói như vậy, quay phim vẫn cẩn thận kiểm tra từng chút, "Đúng rồi, bệnh của cậu đỡ hơn chút nào chưa?"

"Ừm, ngủ một giấc thấy đỡ hơn nhiều rồi." Lori quay đầu, "Edgar được rồi, anh mà còn xoa nữa là thành hói luôn đó!"

Edgar đang giúp Lori gội đầu, nghe vậy cười cười, cầm lấy vòi nước nước thử độ ấm trên cánh tay mình, mới chuyển qua Lori: "Nhắm mắt lại ah!"

"Đã xong, phía sau để tự em tắm a!" Xả xong dầu gội, Lori cầm vòi sen, tưới lên người.

"Hai người các cậu quan hệ thật tốt!" Thấy một màn như vậy, quay phim cảm khái nói.

"Ha ha, ngưỡng mộ sao? Có muốn tôi giúp anh tắm không?" Lori tính trẻ con bộc phát, cầm vòi sen hướng quay phim bên kia.

"Không cần không cần, tôi còn muốn quay phim!" Quay phim nhanh chóng từ chối, phúc khí này gã không dám nhận, nhìn trận chiến bên cạnh sắp kết thúc, gã khiêng DV vọt tới.

"Em cũng chưa giúp anh tắm..." thanh âm Edgar ủy khuất vang lên bên cạnh Lori.

"Giúp anh tắm, xoay mông qua đây!" Lori xoay người, cầm vòi sen nhắm ngay Edgar.

"Em muốn làm gì?" Edgar một tay đè vòi sen, một tay sờ sờ mông Lori.

"Anh không phải muốn em giúp anh tắm sao?" Lori cầm vòi sen đưa qua đưa lại không cho Edgar đụng đến.

"Được rồi được rồi, không quậy em nữa, nhanh tắm xong rồi qua suối ngâm, đứng một hồi bệnh lại nặng thêm!" Edgar miệng nói thật dễ nghe, nhưng thật ra là bởi vì tay đã sờ được, tiêu biểu cho việc được lợi còn khoe khoang.

"Anh... Anh chờ đó!" Lori mỗi lần bó tay với Edgar đều nói một câu như vậy, đã sớm không còn sức uy hiếp rồi.

Tắm rửa xong Lori bước vào suối nước nóng, thật thoải mái, thực là một loại hưởng thụ!

Không biết là do sáng nay được nghỉ ngơi, hay do bầu không khí đặc biệt ấm áp, ẩm ướt thích hợp dưỡng bệnh, Lori cảm thấy ho khan đã bớt không ít.

"Đàn anh, khỏi hơn chưa?" Mấy nhân vật mới cũng lục tục vào suối, rất ân cần hỏi thăm Lori.

"Đỡ hơn nhiều rồi, cám ơn!" Lori hơi ngượng ngùng, còn phiền nhân vật mới lo lắng cho mình.

"Đàn anh Lori, tôi cũng được tính là đàn anh nữa nha!" Jesse nhảy vào suối rất vui vẻ nói với Lori, nhưng rất nhanh đã bị mấy người mới N bộ vây công, nhao nhao tát nước y.

"Ai ai ai, tôi nói sai rồi?" Hai tay nan địch quần hùng, Jesse chạy trối chết: "Hẳn là cùng đàn anh Edgar cùng đàn anh Brant so, tôi còn chênh lệch rất lớn, được chưa a?"

Do sáng nay, vì Lori vắng, nhân số biến thành sáu người, đạo diễn chỉnh kế hoạch quay, quyết định chia từng đôi, Edgar, Brant là công đây là chắc chắn, cuối cùng còn một người đạo diễn suy nghĩ một chút, cho Jesse, dù sao y cũng được tính là thực chiến hơn so với người mới.

Làm Jesse cực kỳ vui vẻ, làm người không nên quá kích động kết quả chính là vừa rồi bị xối nước còn bây giờ thì bị nước giội!

"Ồ, Brant đâu rồi?" Không nhắc không nhớ, Lori bây giờ mới phát hiện thiếu một người.

"Hắn ah, đi tìm thứ tốt rồi!" Edgar vừa lúc đi tới, tiếp lời: "Thằng nhóc kia lợi hại thật, mới không bao lâu mà đã khiến con gái ông chủ mê mẩn rồi."

"Đúng a, Đàn anh Brant thật là lợi hại." Mấy nhân vật mới cũng gật đầu không ngừng, xem ra là bội phục sát đất kỹ thuật tán gái của Brant.

"Nhìn xem đây là cái gì!" Nhắc tào thào tào tháo đến, Brant bưng cái mâm gỗ đi đến, trên mặt bày một bầu rượu cùng mấy cái ly.

"Sake?" Edgar nhận lấy, vừa để xuống trên mặt nước, kết quả bầu rượu quá lớn, lập tức chìm xuống, Edgar vội vàng chụp lấy để ở bên cạnh trên suối.

"Cẩn thận một chút, là rượu quý đấy!" Brant bị hàng động của Edgar dọa sợ, "vừa ngâm suối nước nóng vừa uống sake, đó mới gọi là hưởng thụ ah!"

"Oa, rượu quý Sake?" Đạo diễn cùng quay phim nghe xong, cũng chạy ngay tới."Không cần vội, mỗi người đều có phần." Brant nâng ly rót rượu, chia cho mọi người.

"Của Lori tôi giúp em ấy uống a, em ấy đang bệnh nên không uống rượu!" Edgar uống cạn một ly lại đưa ly tới, Brant im lặng mà rót đầy cho anh.

"Dù sao cậu cũng nhờ cô ta lấy được a?" Edgar nháy mắt với Brant.

"Sao vậy? Cô ấy được lợi lớn như vậy cái này không thấm vào đâu a?" Brant cũng rót cho mình một ly, vừa thưởng thức vừa nói.

"Cậu thật đúng là một chút thiệt thòi cũng không chịu." Edgar thở dài.

"Là nghiêm túc sao?" Lori không biết từ lúc nào đi vào bên cạnh, tò mò hỏi.

"Làm sao có thể?" Brant nở nụ cười, trong nụ cười kèm chút bất đắc dĩ, hắn đưa tay xoa xoa tóc Lori: "Cậu cho rằng có được chân tình của tôi dễ dàng như vậy sao?"

"Cậu có sao?" Edgar nhìn Brant, nhướn cao lông mày.

"Có ah, tại sao không!" Brant khiêu khích liếc Edgar, sau đó hạ ánh mắt xuống, dán trên người Lori.

"Khục khục khục..." Lori lập tức ho khan, thuận tay trong nước hung hăng bấm Edgar một cái.

"Tôi nói sai rồi, được chưa?" Edgar biểu tình ngay lập tức hơi vặn vẹo, nhưng rất nhanh liền điều chỉnh, hữu ý vô ý mà đổi vị trí, ngăn giữa Brant cùng Lori: "Để tỏ lòng nhận lỗi, tôi mời cậu một ly!"

"Này, uống xong chưa? Uống xong tới đây quay phim!" Đạo diễn kêu to.

Mấy người bất đắc dĩ cười cười, đặt ly rượu xuống đi vào suối.

Theo yêu cầu mọi người ngồi xuống, quay phim đem ống kinh ngắm xuống, cảnh dưới nước lướt không sót gì, đặc biệt dừng lại tại bộ vị trọng điểm.

Mọi người hình còn chưa quen, dù sao từ trước chưa từng quay như vậy, đến khi đạo diễn dùng thần sắc thúc giục, bọn hắn mới do dự mà vươn tay, cầm chặt phân thân người bên cạnh, dưới nước bắt đầu khuấy động.

Như vậy căn bản không đến được, may mắn đạo diễn chỉ cần quá trình, không yêu cầu kết quả, một hồi liền hô ngừng, thân thể căng thẳng thoáng thả lỏng, nhìn nhau một chút, đột nhiên cười ha hả.

Edgar đoạt camera trong tay quay phim, nhắm ngay Brant, "Tôi cũng nhìn thử, dưới nước sẽ là có bộ dáng gì."

"Ha ha, giống như đồng cỏ và nguồn nước..."

"Tôi nhìn thử!"

"Rất nhẹ ah, cái kia của cậu đều nổi lên rồi kìa!"

"Nói bậy, tôi nhìn cậu."

Mấy đứa chơi đến nghiện, thay phiên cướp camera.

"Ngày mai đi trượt tuyết, các cậu ai sẽ trượt?"

Chơi chán rồi, mấy người lại họp cùng một chỗ thảo luận hành trình ngày mai.

"Ai trượt giơ tay!" Edgar đề nghị, bốn cánh tay giơ lên.

"Các anh cũng không?" Lori nhìn Brant cùng Bunny, nét mặt vui vẻ vì có người giống mình.

"... Ngày mai học cơ bản là được rồi!" Brant biểu tình hơi cứng ngắc.

"Tôi không đi được không?" Bunny vẫn nhút nhát e lệ như vậy.

"Không được!" Một nhóm người trăm miệng một lời, âm thanh to đến nỗi khiến Bunny sợ tới mức rụt lại.

"Đừng sợ, rất đơn giản... A?" Lori an ủi Bunny, đáng tiếc, giọng nói kia làm cho người ta cảm thấy cậu cũng rất không tự tin vào chính minh...


Chương 80


"Em cần phải mặc nhiều hơn nữa, bên ngoài trời rất lạnh."

"Em bên trong đã mặc áo len rồi."

"Vẫn còn mỏng, hơn nữa chỉ có một lớp áo, sao có thể chịu được?"

"Đâu có lạnh như vậy, các anh đều mặc áo thun, em thấy mặc đủ dày rồi!"

"Đây không phải là do em bị bệnh sao? nếu không bệnh mặc áo lót anh cũng không có ý kiến."

"Hai người các cậu đừng ở đây tình chàng ý thiếp nữa, lớn như vậy rồi, nói các cậu không có vấn đề ai mà tin ah!" Brant thật sự chịu không nổi nữa, chen vào giữa Lori cùng Edgar, "Edgar cậu cũng đừng bức Lori quá, một hồi mọi người phải trượt tuyết vận động mà ăn mặc như gấu thì làm sao trượt à?"

"PHỤT!" Nghe xong lời Brant hình dung, Lori nhịn không được nghiêng đầu sang một bên cười trộm.

"Được rồi, cậu cưng chiều em ấy quá a!" Edgar một bộ dạng bất đắc dĩ.

Một đoàn người thuê dụng cụ trượt tuyết, hào khí bừng bừng đến sân trượt tuyết.

Bây giờ không phải là thời điểm trượt tuyết tốt nhất, cho nên người không nhiều, cũng không ít.

"Đến, tôi dạy các cậu trượt." Edgar đi tới, nói với ba không người biết trượt.

"Ách, không cần, các cậu trượt đi, chúng ta xem một hồi." Brant cùng Lori, Bunny nhìn thoáng qua nhau, nhất trí.

"Cũng được, một hồi muốn trượt kêu tôi." Edgar cũng không miễn cưỡng, cúi người buộc ván trượt lại, gửi cho Lori một nụ hôn gió liền trượt đi.

"Bên kia có một khu căn bản, chúng ta đến xem a!" Thấy bọn họ trượt trong lòng cũng ngưa ngứa, Lori rất muốn thử hỏi Brant cùng Bunny.

"Được!" Brant cùng Bunny xem ra cũng rất đồng cảm.

Khu căn bản độ dốc không lớn, hơn nữa góc độ cũng ít nghiêng hơn, bọn Lori được nhân viên công tác bên cạnh hướng dẫn, làm quen các động tác, sau đó mang ván thử trượt xuống.

Duy trì cân bằng, theo địa hình, giữ trọng tâm, Lori trong lòng mặc niệm bí quyết nhân viên công tác chỉ, cẩn thận điều khiển cơ thể.

Nhưng nói dễ làm khó, vừa gặp phải địa hình biến hóa hoặc là có cái gì lắc lư, hai chân không tự chủ được mà dùng sức, hơn nữa thường là phản lực, kết quả sẽ không đứng vững mà ngã ngược về phía sau. May mắn Lori học qua hiphop, cơ thể dẻo dai, thường thường sẽ khi bị ngã có thể kéo lại được trọng tâm. Làm như thế, từ trên xuống dưới một đoạn đường ngắn như vậy, Lori cũng ngã hai lần.

Trượt đến cuối Lori ngẩng đầu lên xem, cùng cậu xuất phát Brant và Bunny hai người, Bunny vịn lan can bên cạnh từ từ trượt xuống, mà Brant dứt khoát ngồi ở giữa dốc trượt, xem ra số lần ngã không ít.

Lori hướng bọn họ phất phất tay, Bunny hai cánh tay đều nắm lan can không rảnh, nhìn Lori cười cười, mà Brant cũng rất cường điệu, cầm ván trượt tuyết vẫy vẫy Lori.

Sao anh cởi ván trượt tuyết ra rồi? Xuống ah, Lori ra hiệu với Brant.

Brant cười cười lắc đầu, chỉ chỉ lên trên, sau đó khiêng ván trèo lên trên.

Sườn cao núi sẽ có thang trượt tự động kéo người lên, rất cao sẽ có cáp treo, nhưng dốc nhỏ, phải theo thang bên cạnh đi lên, Brant thử một chút, cảm thấy vận động này không phù hợp với mình, nhanh chóng từ bỏ.

Lori ngồi ngốc ở dưới đợi Bunny, chốc lát, Bunny cũng tới rồi.

"Đàn anh Lori, tôi trượt xuống rồi!" Bunny nhìn Lori, cười rất vui vẻ, quay đầu nhìn lại: "Ồ, đàn anh Brant thì sao?"

"Anh ấy không có dũng khí, nửa đường bỏ chạy rồi!" Lori tán thưởng vỗ vỗ lưng Bunny.
"Ha ha, tôi thật cũng rất sợ hãi, vẫn là đàn anh Lori lợi hại, học rất nhanh." Nghe được có người khích lệ mình, Bunny có vẻ thật cao hứng nhưng cũng ngượng ngùng.

"Phương diện vận động tôi cũng khá," Lori kéo Bunny qua, hai người cởi ván trượt chuẩn bị trở về điểm xuất phát." Trượt lại nhé?"

"OK!" Xem ra Bunny chơi hăng say rồi, trả lời rất kiên quyết, "đàn anh Lori thật tốt, vận động cũng giỏi người lại thông minh, lớn lên cũng đặc biệt đẹp trai, không giống tôi, luôn gây phiền toái cho người khác."

"Nói bậy, Bunny không phải phiền toái?" Lori hơi ngạc nhiên, Bunny sao lại nghĩ như vậy.

"chị dâu tôi thường nói như vậy." Nhắc tới chị dâu, bộ dạng Bunny hơi uể oải, nhưng lập tức ngẩng đầu cười nói: "Nhưng lần này bọn họ mua phòng tôi có thể giúp đỡ rồi, cho nên chị ấy sẽ không thể nói tôi như vậy, anh trai cũng không cần phải khó xử hai đầu."

Vậy anh cậu biết cậu kiếm được số tiền kia như thế nào không? Lori rất muốn hỏi, nhưng mà không thể, cậu chỉ có thể làm bộ chẳng hề để ý, nói: "Như vậy rất tốt ah, nhưng có ý định kiếm tiền như vậy sao?"

"Không có ah, tôi còn là học sinh, vốn cũng không dám, chỉ là nghe bạn học nói có thể dễ dàng kiếm nhiều tiền, nếu không... Dù sao định làm một lần, gom góp đủ tiền là được rồi!" Bunny nghiêng đầu, nghĩ nghĩ cười cười: "Tuy lúc làm thật sự rất đau, nhưng nhịn một chút sẽ qua thôi, hơn nữa tôi thật may mắn, thực sự có thể đi du lịch, còn gặp mọi người rất tốt!"

"Bunny, vậy sau này phải cố gắng ah!" thật sự chuyện của mình đã vượt giới hạn rồi, như ở chỗ này nếu người khác không chủ động nhắc chuyện của mình thì sẽ không ai hỏi, có thể Lori nhịn không được, nghe được Bunny không có ý định tiếp tục, không biết vì sao nội tâm Lori thở dài một hơi.

"Ừm," Bunny dùng sức gật đầu, sau đó như là đột nhiên nghĩ đến cái gì: "Đúng rồi, nghe nói đàn anh Lori biết nhảy, hơn nữa rất giỏi?"

"Một hồi nếu cậu có thể không vịn lan can trượt xuống tới cùng, tôi sẽ nhảy cho cậu xem!" Lori vì cổ vũ Bunny, nên đồng ý.

Bunny vì những lời này, cố gắng hết sức sau mấy lần thất bại, thành công đạt tới mục tiêu.

Lori rất dứt khoát cởi áo ngoài, tuy tuyết xốp rất không thích hợp nhảy hip hop, nhưng mấy động tác đơn giản thì không có vấn đề.

Trượt hết một vòng, Edgar ngồi xe cáp đi lên lại phát hiện không thấy bọn Lori, thấy sốt ruột nhưng đột nhiên thấy khu căn bản một đám người vây quanh, hình như có quay phim, đạo diễn, Edgar bước qua.

Lori cười khổ, vốn là muốn cho Bunny vui vẻ, không nghĩ tới mới nhảy một chút khiến một đám người bu lại, kết quả đưa quay phim cùng đạo diễn tới luôn.

"Lori em ở đây ah, đang tìm em đây này!" Edgar chen vào, lôi Lori đi.

"Hết bệnh rồi đúng không?" Edgar đưa áo ngoài Lori cho cậu, "nhanh mặc vào nghỉ ngơi một chút."

"Em không mệt." Lori phủ thêm quần áo, dưới ánh mắt Edgar cài tốt nút áo, "Em học trượt tuyết rồi, em trượt cho anh xem!"

Sau đó không đợi Edgar trả lời, Lori chạy đến đỉnh mang ván trượt, nhanh như chớp mà trượt xuống.

Vừa mới học mà từ nơi này trợt xuống, Edgar cười khổ chỉ có thể đuổi sát theo.

Mọi người hôm nay đều rất vui vẻ, ngoại trừ Brant.

Vốn là trượt tuyết, quay phim mỗi người đều lấy cảnh, nhưng làm sao cũng tìm không thấy Brant, đành phải gọi hắn tới quay bổ sung, kết quả, lười biếng không luyện tập Brant trước ống kính ngã liền bốn cái!

Kết quả mãi cho đến khi hành trình chấm dứt lên xe mấy người thấy Brant vẫn nhịn không được muốn cười.

Ngoài cửa sổ màn đêm buông xuống, trong xe đồng bạn ồn ào bàn tán về hành trình Sapporo lần này, trải qua mấy ngày ở chung mọi người đã không còn lạ lẫm cùng e ngại như trước nữa, cùng nhau cười nói.

Đột nhiên âm nhạc trong xe thay đổi, không biết là ai phát bài "Hay là muốn nói tạm biệt", mọi người khẽ giật mình, không hẹn mà cùng im lặng, lẳng lặng để bài hát quét qua tai, qua nội tâm.

Chia tay tại đây, không biết sau này còn có cơ hội gặp lại? Có lẽ, còn có thể gặp mặt mà cũng có thể như người xa lạ không quen biết nhau, dù cho đã kề da cận thịt!

Thật sự là, quý trọng duyên phận hiện tại, dù sao này cao sang quyền quý cũng xin đừng quên!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro