Phiên ngoại 1 - 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phiên ngoại 1


Trước khi phỏng vấn, tôi cho Edgar lựa chọn một trong ba người phỏng vấn: tác giả, Ryou, đạo diễn. Kết quả anh lập tức chọn đạo diễn, còn mĩ kỳ danh viết: đạo diễn thường xuyên làm phỏng vấn, là người chuyên nghiệp...

Bởi vậy, ngày phỏng vấn, đạo diễn đóng vai trò như một chuyên gia.

Đạo diễn: Xin chào, mời tự giới thiệu về chiều cao, cân nặng và tuổi.

Edgar: Chiều cao 185cm, cân nặng 72kg, tuổi 21.

Đạo diễn: Hiện tại có đang kết giao với ai không?

Edgar: Tại sao lại không!

Đạo diễn: Kết giao đã bao lâu?

Edgar: Tôi tính xem, khoảng ba tháng?

Đạo diễn: Thời gian không lâu lắm a, lần này kết giao đối phương chủ động hay là cậu chủ động? Hoặc là nói cậu thích chinh phục, hay muốn người khác theo đuổi mình.

Edgar: Là tôi chủ động. Nói như thế nào nhỉ trước kia thường là người khác theo đuổi tôi, không liên quan đến việc tôi muốn được yêu hay chủ động yêu, nhưng lúc này lại muốn chủ động theo đuổi.

Đạo diễn: Phải không? Vậy người yêu của cậu là cô gái như thế nào?

Edgar: Anh cố ý phải không? Rõ ràng biết tôi thích nam giới.

Đạo diễn:... Vậy xin hỏi người yêu của cậu là chàng trai như thế nào? Cậu yêu cậu ta điểm nào nhất?

Edgar: Ngoại hình của cậu ấy thực xuất chúng, nhưng đây không phải mấu chốt, nội tâm cậu đặc biệt trong sáng, và rất thông minh, chính là luôn suy nghĩ vì người khác mà quên lo lắng cho chính mình. Yêu nhất a, yêu nhất khi H cậu ấy. (này có tính là lạc đề không?)

Đạo diễn: Cậu ấy là mối tình đầu của cậu sao? Nếu không phải, cậu từng có bao nhiêu bạn trai, có từng bị thất tình không?

Edgar: (thở sâu, dù sao nên đến sẽ đến, nhẫn!) Xét theo tình cảm, tôi cảm nhận cậu ấy chính là mối tình đầu của tôi. Trước kia cũng kết giao không ít người, nhưng cơ bản đều là tôi tổn thương người khác, bởi vì tôi không thể yêu bọn họ như họ yêu tôi, nhưng lần này hoàn toàn khác.

Đạo diễn: Bình thường sẽ dùng biện pháp gì để chia tay hoặc cự tuyệt người khác?

Edgar: Tính tình tôi rất thẳng thắng, tuy cố gắng sẽ dùng cách không tổn thương người ta, nhưng nếu giả ngu hay nói rõ ràng mà vẫn quấy nhiễu, tôi không ngại dùng quyền nói chuyện đâu.

Đạo diễn: (một phen lau mồ hôi, nhìn thấy nắm tay Edgar trong lòng thật lạnh thật lạnh) Xin hỏi lần đầu tiên là lúc nào? Cùng nam hay nữ?

Edgar: Tôi nhớ xem, cấp 2 thì phải, nhưng cùng nữ sinh, sau khi làm mới phát hiện mình là gay.

Đạo diễn: Phát hiện đối với con gái không cảm giác?

Edgar: Ân, làm cũng có thể, nhưng chính là khoái cảm không bằng tự mình dùng tay.

Đạo diễn: Thích H như thế nào?

Edgar: Phải có cảm giác tuyệt vời, ngẫu nhiên chạm đến điểm kích thích cũng không tệ.

Đạo diễn: Cụ thể, thích nhất dùng tư thế nào làm và bị làm.

Edgar: Tư thế? thật sự cảm thấy người thích hợp mới là quan trọng, làm thì không sao cả, người không thích hay dùng tư thế nào tiết kiệm thể lực; bị làm, tư thế thoải mái nhất là từ phía sau.

Đạo diễn: Lần đầu tiên tự an ủi là lúc nào?

Edgar: Cấp hai.

Đạo diễn: Hiện tại bình thường bao lâu làm một lần?

Edgar: Tùy tình hình, cùng người yêu một chỗ dĩ nhiên không cần, xa nhau thì mỗi ngày tự an ủi cũng có.

Đạo diễn: Thì ra số lần được quyết định bởi người yêu a!

Edgar: Đương nhiên, có người yêu làm gì muốn tự an ủi?

Đạo diễn: Khụ, lúc tự an ủi thường nghĩ gì?

Edgar: Người yêu. (không kiên nhẫn, vấn đề này có cần thiết kéo dài như thế sao?)

Đạo diễn: (bị ánh mắt Edgar sát thương một lần) Nghe ngữ khí, hình như cũng không phải mỗi ngày có thể ở cùng người yêu, phải không?

Edgar: Đúng vậy, nơi làm việc khác nhau, chỉ khi tôi nghỉ đi tìm cậu ấy hoặc ngược lại lúc cậu ấy rảnh thì đến thăm tôi.

Đạo diễn: A, người ta nói xa mặt cách lòng, yêu xa vậy cậu không lo lắng sao?

Edgar: Lo lắng, cho nên có thể cho tôi đánh anh một quyền trước không? (đoạn này quá mức bạo lực, nhanh chóng bị chèn ép, hủy diệt chứng cớ) tôi và cậu ấy thời gian công tác rất linh động, cũng thường ở bên nhau, một tháng bốn tuần chúng tôi có thể ở cùng nhau hai tuần.

Đạo diễn: (thời gian bên nhau cũng không ngắn a, tại sao lại đánh tôi chứ? Ý nghĩ của người đang yêu thật sự là không thể nắm bắt ah, tốt hơn nên hỏi những vấn đề mang tính an toàn cao) cậu thích màu sắc gì?

Edgar: màu đen.

Đạo diễn: Thích món gì?

Edgar: Tôi không kén ăn, cái gì không khó ăn đều có thể. (cái này gọi là không kén ăn?)

Đạo diễn: Biết nấu ăn không?

Edgar: Tài nấu nướng của tôi rất tốt, nhưng giỏi nhất vẫn là làm bánh ngọt.

Đạo diễn: Edgar biết làm bánh ngọt? Thực sự không tưởng tượng được!

Edgar: Tôi chính là người đàn ông của thế kỷ mới ah.Đạo diễn: Điểm nhạy cảm của cậu ở đâu? (nghe không nổi nữa, đổi đề tài)

Edgar: Thằng bé.

Đạo diễn: Chỉ có nơi này thôi sao?

Edgar: Những nơi khác đã không còn cảm giác lắm, đương nhiên trừ người yêu, nơi cậu ấy chạm vào đều có cảm giác ah.

Đạo diễn: Vậy kích thước thằng bé như thế nào?

Edgar: Di (cái này quá cj), lúc bình thường 13, 14cm đi, hưng phấn đứng lên khoảng 19, 20cm đều có thể.

(Về vấn đề này, hướng riêng Ryou chứng thực, cậu trả lời là: Không rõ lắm, nhà của tôi không có thước ――)

Đạo diễn: Lần đầu tiên quay GV là lúc nào? Là thụ sao? Cảm giác như thế nào?

Edgar: Lần đầu tiên quay phim a, cụ thể khi nào nhớ không rõ. (hẳn là 17 tuổi, nhưng không thể nói, bởi vì không đủ 20 tuổi là trái pháp luật) là thụ, cảm giác chính ngay lúc đó là rất không giống làm tình, đặc biệt vất vả!

Đạo diễn: Có thể cho biết cảm giác khi diễn cùng đồng sự thế nào?

Edgar: Anh phải liệt kê ra chứ, nhiều người như vậy tôi làm sao biết anh muốn nói ai a?

Đạo diễn:... Vấn đề này bỏ qua. Trong quá trình diễn điều gì đặc biệt ấn tượng xấu không?

Edgar: Có, nhưng là đều đã quên, nếu đặc biệt xấu thì muốn nhớ làm gì. (hơn nữa nói ra sẽ có người khổ sở)

Đạo diễn: Vậy cậu cảm thấy khó khăn và khiêu chiến lớn nhất khi đóng GV là gì?

Edgar: Từ bỏ tự tôn đàn ông, từ bỏ tương lai của chính mình, đây thực sự là thảm kịch lớn nhất, nhưng không ai có thể tránh, bởi vì anh lựa chọn, anh nhất định phải có ý thức gánh vác trách nhiệm.

Đạo diễn: Người yêu của cậu biết cậu đóng GV không? Cậu ta có để ý không?

Edgar: Biết, nhưng có một số việc không phải để ý là có thể thay đổi.

Đạo diễn: Cậu đối tình yêu có yêu cầu gì không? Cảm thấy chuyện thiên trường địa cửu sẽ phát sinh trên người mình sao? Nếu người yêu hy vọng sau này có thể kết hôn và sống một cuộc sống bình thường, cậu sẽ tính như thế nào?

Edgar: Thuận theo tự nhiên đi, tôi cũng hy vọng có thể thiên trường địa cửu, nhưng nếu cậu ấy sau này muốn trải qua một cuộc sống bình thường tôi cũng sẽ không ngăn cản, bởi vì cậu ấy xứng đáng được như thế!

Đạo diễn: Vậy nếu xuất hiện tình địch, cậu sẽ làm gì?

Edgar: Canh phòng nghiêm ngặt, thật sự không được thì một chưởng đánh chết! (là ai mới vừa nói thuận theo tự nhiên?)

Đạo diễn: Có dự định gì cho tương lai không, từng nghĩ sẽ lui vào hậu trường làm đạo diễn, biên kịch hay quản lý nhân viên không?

Edgar: Sẽ không, thầm nghĩ muốn cùng người yêu yên yên bình bình sống chung, không có tham vọng gì, chỉ cần có thể nuôi sống chính mình, làm cho cậu ấy vui vẻ là tốt rồi.

Đạo diễn: Vậy cậu biết nhảy không? Ca hát thế nào? Biết sử dụng nhạc cụ không? Hội họa thì sao? Tóm lại, cậu có thể tự nuôi sống mình dựa vào con đường nghệ thuật không?

Edgar: Nhảy thì không, chỉ biết đánh quyền; ca hát có thể, nhưng không thể kiếm tiền; hội họa, tìm vị kia nhà tôi đi, tôi không tranh với cậu ấy. Tôi tài năng như vậy, chẳng lẽ phải tranh giành, thật không có khí chất vương tử? Cần phải học thổi kèn đàn hát àh? (câu cuối cùng này là lừa tình, không cần để ý)

Đạo diễn: Cảm thấy được chính mình đàn ông nhất ở điểm nào?

Edgar: Không có điểm nào không giống đàn ông.

Đạo diễn: Cảm thấy mình có điểm nào nữ tính không?

Edgar: Chưa phát hiện.

Đạo diễn: Cùng cậu kết giao tốt chỗ nào?

Edgar: Là một người bảo vệ an toàn đáng tin cậy, một đầu bếp miễn phí, hơn nữa mỗi đêm kiên quyết hoàn thành nhiệm vụ, quyết không qua loa cho xong, cam đoan khiến đối phương thỏa mãn! (Cậu chờ đi về nhà sẽ bị véo đấy)

Đạo diễn: Cuối cùng...

Từ từ, có người đưa câu hỏi lên, còn có ba vấn đề:

**: Cậu có biết Lori còn vị thành niên không?

Edgar: Biết, hình như nhỏ hơn tôi 5 tuổi? Dù không thể kết hôn, nhưng tôi sẽ yêu thương quý trọng cậu ấy. Nhưng nói như vậy giống như trở thành Lolicon*, ha ha! (cách phát âm Lori cùng Loli, khẳng định, tuyệt đối không thể giống nhau, nằm úp sấp)

**: Là bạn trai Ryou, cậu có cảm thấy là mình chiếm được món hời, đào được kho báu không?

Edgar: ha hả, đó là chắc chắn. Đúng rồi, anh có hỏi Ryou vấn đề này không?

**: Không có, hỏi Ryou có cảm thấy "Là bạn trai Ryou, cậu có cảm thấy là mình chiếm được món hời, đào được kho báu không?" là một chuyện thật vô nghĩa.

Edgar:...

**: Một vấn đề cuối cùng, lần đầu tiên Ryou bị song nhập, cậu hy sinh chính mình, là nhất thời xúc động hay đã suy nghĩ kỹ?

Edgar: Cái này anh cũng biết? Đều có đi, bức Ryou làm là nhất thời xúc động, nhưng cảm giác luôn luôn có.

Ok, hỏi xong, trả Edgar lại cho đạo diễn.

Đạo diễn: Cuối cùng có muốn nói gì với những độc giả vất vả xem truyện không?

Edgar: Mong mọi người tiếp tục ủng hộ tôi và Ryou, xin tiếp tục kêu gọi kết cục HE, ngàn vạn lần đều phải nắm chặt tay nhau...

Người đâu, lôi hắn xuống cho tôi ~~~~~~ (tác giả phẫn nộ)


Phiên ngoại 2


"Đàn chị, chị chậm một chút đi a, sao gấp gáp thế?"

"Please, tôi thật vất vả cùng xã trưởng người ta hẹn thời gian, sao có thể muộn được!"

Một chàng trai cầm DV cố hết sức theo sát phía sau một cô gái, "Nghệ thuật xã cũng thật kiêu ngạo a, nếu không phải đàn chị Ayako cùng xã trưởng bọn họ quan hệ tốt, khẳng định là không cơ hội đi phỏng vấn!"

"Không có biện pháp, ai kêu tinh anh trường chúng ta đều tập trung ở nơi đó, lần trước Chromehearts công khai thu thập bản vẽ thiết kế, xã đoàn bọn họ có người nhận được phần thưởng lớn, rất lợi hại!" Ayako vẻ mặt hướng tới, "Hơn nữa chính bọn họ sáng lập thương hiệu Raining danh tiếng ở trên mạng cũng rất không tệ... Naotaro, cậu có thể đi nhanh một chút không? tính tình Rena rất là nôn nóng, nếu phỏng vấn lần này thất bại, trở về cậu chờ bị phạt đi!"

Nhanh chóng đuổi theo, hai người cuối cùng đúng giờ đứng trước cửa nghệ thuật xã.

Không gian bên trong thực rộng, có vẻ là một xã đoàn không chịu thua kém cũng không keo kiệt, nhưng người bên trong cũng không nhiều, ngược lại nơi nơi đều là các loại vật liệu cùng bản vẽ.

"Ayako, cậu đến rồi!" xã trưởng nghệ thuật xã Itou Rena từ một cái bàn ngẩng đầu lên, chào Ayako.

"Hi, Rena, không làm phiền các cậu chứ?" Ayako mỉm cười bước qua.

"Sao lại vậy, đến, tôi giới thiệu các cậu một chút," Rena gọi mọi người lại, "Vị này chính là tài nữ của tin tức xã Kawashima Ayako, hôm nay cố ý tới chào hỏi nhóm xã đoàn chúng ta, mong mọi người giúp đỡ nhiều hơn!"

Chờ Ayako cùng mọi người chào hỏi, Rena hỏi: "Kế hoạch hôm nay của cậu thế nào, nói ra chúng ta phối hợp a!"

"Không có gì đặc biệt," Ayako nở nụ cười, "Bình thường hoạt động như thế nào thì bây giờ cứ như vậy đi, tôi nghĩ tự nhiên là tốt rồi."

"Được rồi, cứ như bình thường!" Rena cũng cười, "Bắt đầu chưa?"

"Bắt đầu đi!" Ayako hướng Naotaro gật gật đầu, Naotaro mở DV trong tay, hôm nay bắt đầu thu.

Rena cùng Ayako tham quan nghệ thuật xã, Ayako khi nhìn thấy vật gì thú vị sẽ hỏi, những vật rất có giá trị mà Ayako không chú ý Rena cũng sẽ thích hợp nhắc nhở một chút.

"A, này thật thú vị!" Cầm lấy một bộ công cụ chuyên dùng làm vật phẩm trang sức, Ayako cảm thán không thôi, "Lại có đủ thành một bộ, hơn nữa là bỏ túi, thật có thể dùng nó làm ra nhiều kiểu xinh đẹp đa dạng sao?"

"Đương nhiên," Rena nhờ một xã viên bên cạnh đơn giản trình bày cách làm một hoa văn, phải nói, có công cụ chuyên nghiệp quả thật không giống, đóa hoa hồng màu bạc kia nhìn qua được làm thật sự là cực kỳ tinh xảo.

"Những hoa văn này cũng vô cùng xinh đẹp!" Đi đến khu bản vẽ, ba người cùng vùi đầu vào.

"Đúng vậy, vì thỏa mãn tốt nhất nhu cầu của khách hàng, sau khi đặt hàng trên mạng, chúng ta ít nhất ba bản vẽ từ ba người khác nhau, rồi mọi người thảo luận lựa chọn ra phương án tốt nhất." Nhắc tới điểm này Rena có vẻ thập phần kiêu ngạo, cô tự tin tại phương diện này bọn họ so với thương hiệu có chút nổi danh kia làm rất tốt, chỉ tiếc dù sao cũng là xã đoàn trường học, ảnh hưởng không lớn, nhưng khách hàng quen rất nhiều, dù sao ai mà không thích những thứ xinh đẹp, mà xã viên tụi mình lúc đi học được đến chỗ này rèn luyện đối với sau này tìm việc cũng rất có ích.

"Nơi này lưu giữ những giải thưởng mà khoá trước của xã đoàn các cậu đạt được sao?" Ayako chỉ giấy chứng nhận, giấy khen trong tủ ở bên tường khâm phục không thôi, "Thật sự là rất nhiều!"

"Này không tính là gì!" Rena ngoài mặt có vẻ thực khiêm tốn, nhưng tươi cười trên mặt để lộ ra cảm giác vui sướng cùng thành tựu trong lòng.

"Đây là?" Đi đến cuối cùng, Ayako chỉ cửa sổ thủy tinh lớn trên tường khó hiểu hỏi, nơi đó triển lãm đủ loại kiểu dáng nữ trang thành phẩm.

"Ha hả, đây là truyền thống của xã đoàn chúng tôi lưu lại gần đây, thuộc xã viên khoá này mỗi một quý đều phải chọn ra nhất tác phẩm tốt nhất đặt ở bên trong, rồi bỏ phiếu kín, bầu ra tác phẩm tham gia bình chọn năm đó, tiếp tục cạnh tranh như vậy, đến khi xã trưởng nhiệm kỳ mới, đem tác phẩm cuối cùng chọn ra làm tác phẩm tiêu biểu cất giữ bảo tồn." Rena chỉ chỉ phía dưới tủ trưng bày, "Này coi như là một cách khích lệ cùng cạnh tranh, dù sao xã hội này không tiến ắt lui, tất cả mọi người điều muốn tác phẩm của mình được lưu lại!"

"Lợi hại, nhưng nếu đổi thành tôi cũng không biết nên chọn thế nào, dù sao mỗi một kiện đồ vật đều xinh đẹp và tinh xảo." Là một nữ nhân, trời sinh đối với các loại nữ trang đều yêu thích Ayako nhìn tủ trưng bài, không nỡ rời đi, "Di, bộ trâm cài này rất thú vị, lại có thể là các loại bánh ngọt, còn có cái này, ở xung quanh đôi cánh thạch anh được rõ ràng khảm một cái giá chữ thập nho nhỏ, đây là vòng cổ phải không?"

"Đúng vậy, lúc làm cái này thất bại rất nhiều lần, tất cả mọi người cảm thấy là thiết kế rất đẹp, nhưng bởi vì vấn đề vật liệu không thể làm được, ai ngờ bị thằng nhóc kia trêu đùa!" Rena nhìn mặt dây chuyền, nhớ tới chuyện lúc trước không khỏi mỉm cười, "Từ đó thành viên xã đoàn chúng tôi đều hiểu một đạo lý, mọi chuyện cũng không nên kết luận quá sớm, nếu không không phải người từ bỏ cơ hội, mà là cơ hội buông tha cho người."

"Thằng nhóc kia cậu nói là?" Ayako thật là tốt quan tâm bị câu lên.

"Chính là trước kia tôi đã nhắc qua cùng cậu, anh chàng đẹp trai nhất xã đoàn chúng tôi!" Rena hướng Ayako nháy mắt, "Lại nói các cậu thật có duyên, hai kiểu kia cậu vừa nhắc tới, thiết kế khác biệt đều là từ tay cậu ta, nhưng hai người các cậu lại không có phận, vừa rồi cậu ta còn ở, bởi vì có việc đột xuất đi ra ngoài rồi, hôm nay có thể là không gặp được."

"A, thật đáng tiếc, nếu có thể phỏng vấn cậu ta thì tốt rồi!" Ayako đã sớm nghe nói nghệ thuật xã có nhân vật tài mạo song toàn, đáng tiếc thái độ làm người rất kín tiếng, rất nhiều lần cự tuyệt tin tức xã phỏng vấn, hại chính mình cho tới bây giờ đều là chỉ nghe danh không thấy người, hôm nay lại gặp thoáng qua, buồn bực.

Nishikawa Ryou, nhìn tên tác giả trên vật phẩm trang sức, Ayako âm thầm đem hắn ghi tạc trong lòng, quyết tâm nhất định phải gặp hắn một lần.

"Đàn anh Nishikawa sao? Tôi vừa rồi còn nhìn thấy anh ấy ở cổng trường cùng đàn chị Seiki nói chuyện, nhưng không biết hiện tại đã đi chưa." Một xã viên đẩy cửa tiến vào, vừa vặn nghe thấy mấy câu nói cuối cùng của Rena cùng Ayako, xen mồm vào.

"Thật sao? Vừa lúc nơi này phỏng vấn đã xong, cùng đi nhìn xem!" Ayako vừa nghe lập tức hai mắt sáng lên, tạo thành chữ thập cầu xin nhìn Rena.

"Đã xong? Xem ra sức hấp dẫn của chàng đẹp trai thật sự là vô cùng lớn a!" Rena trêu ghẹo bạn tốt.

"Tùy cậu nói sao cũng được, có đi hay không?" Ayako trừng mắt.

"Được được được, đi là được phải không?" Rena quay đầu đi cùng xã viên dặn dò một chút, nhìn Ayako bộ dạng nôn nóng chỉ sợ không gặp được anh chàng đẹp trai, không khỏi bật cười.

Ayako mới mặc kệ, Itou Rena có thể đi rồi, lập tức kéo cô chạy nhanh tới cổng trường.

Nhiều người ở cổng như vậy, chính là Naotaro liếc mắt một cái liền xác định được mục tiêu, hắn theo bản năng mở DV.

Ai ngờ lập tức đã bị người phát hiện, chàng trai tuấn tú kia trước tiên mặt nhăn mi nhíu nhìn về phía hắn, Naotaro do dự có nên tiếp tục chụp không, suy cho cùng hình như đã khiến người ta không vui.

May mắn xã trưởng Rena đúng lúc tiếp đón, giới thiệu mọi người với nhau, chàng trai kia quả nhiên chính là Nishikawa Ryou, Naotaro như đố kị qua DV nhìn chằm chằm cậu, diện mạo hoàn mỹ hơn nữa nghe nói học vấn cũng rất lợi hại, vì sao tất cả thứ tốt đều tập trung trên người hắn?

Nishikawa Ryou nghe xong xã trưởng giới thiệu, tuy thân thiện chào hỏi Ayako và Naotaro, nhưng vẫn không sẵn lòng nhận phỏng vấn, thần tình lung túng.

Đến khi xã trưởng Rena nửa đùa nửa bức hiếp mới thoải mái, Nishikawa Ryou không từ chối, kéo gì mà kéo, Naotaro trong lòng khó chịu.

"Lần trước đoạt được giải thưởng thiết kế Chromehearts chính là Nishikawa – Kun." Rena đối trứ ống kính giới thiệu.

"Thật tuyệt, Nishikawa – Kun sao vĩ đại như thế?" lời Ayako không giống phỏng vấn người, ngược lại giống cổ động hơn.

"Vĩ đại? Quá khen đi, lần đó nhận được giải thưởng cũng không phải công lao một mình tôi, xã trưởng Rena còn có tất cả mọi người trong xã đoàn trợ giúp cho tôi rất nhiều." Nishikawa Ryou cười cười.

"Phải không? Nhưng cũng có liên hệ rất lớn với bản thân, Nishikawa Jun có bí quyết thành công gì sao?" Ayako chưa từ bỏ ý định, truy vấn.

"Ngô," Nishikawa Ryou nghĩ nghĩ, "Nếu có, chắc hẳn là quý trọng!"

"A?" Ayako sửng sốt một chút, Nishikawa Ryou trả lời thật khác thường, "Có thể giải thích một chút không?"

"Bởi vì cảm giác hiện tại tất cả có được không dễ dàng, cho nên tôi phải hết sức quý trọng, nếu phân biệt cùng người khác, chắc là đây!" Nishikawa Ryou nâng tay nhìn nhìn đồng hồ, "Xin lỗi, tôi sắp trễ giờ hẹn rồi, hôm nay chúng ta tới đây thôi, được không?"

"Ách, đương nhiên!" Có thể nhìn thấy bản nhân Nishikawa Ryou, Ayako đã thực vừa lòng, cái này có thể đem đến xã đoàn khoe.

"Tôi đi trước đây!" Nishikawa Ryou cười chào mọi người, lên xe đạp rất nhanh biến mất nơi cuối đường.

"Di, tôi còn chưa chụp được mặt đàn anh Nishikawa!" sau khi xem lại máy chụp, Naotaro kinh ngạc phát hiện.

"Không thể nào? Cậu sao lại ngốc như thế, ngay cả ống kính cũng giữ không xong." Ayako nghe xong không thèm đếm xỉa trách móc một hơi.

"Không phải là do tôi, đàn anh Nishikawa hình như cực kỳ nhạy cảm với ống kính, sẽ tránh đi đúng lúc... Ngô, chắc là tôi nghĩ nhiều quá, người bình thường cơ hội đối mặt ống kính không nhiều lắm, càng không thể nắm giữ bí quyết tránh, chính là, làm sao giải thích tình huống này đây?" Naotaro nghi ngờ không hiểu.

"Giải thích như thế nào? Chính là cậu quá ngu ngốc, hình ảnh Nishikawa Ryou ít, nhưng có còn hơn không, lần này phỏng vấn thành công!" Ayako không hề trách cứ Naotaro, mà làm một cử chỉ thành công, dù sao chính là hoạt động xã đoàn trường học, có thể yêu cầu chuyên nghiệp đến thế thôi, chụp như vậy đã thực vừa lòng.

Ba ngày sau.

"Thật buồn bực a! Trên đời này đàn ông tốt đều chết hết rồi sao?" Rena cả người ghé vào trên bàn, kêu to.

"Xã trưởng đây là xảy ra chuyện gì?" Một người mới vừa gia nhập xã đoàn bị giọng Rena dọa giật mình, thấp giọng hỏi đàn chị bên cạnh.

"Không có việc gì," đàn chị nhẹ nhàng bâng quơ ngay cả đầu cũng không ngẩng lên trả lời, không chỉ cô ấy, chung quanh những xã viên cũ đều là một bộ dáng thấy nhưng không thể trách, "Chính là xã trưởng lại tư xuân!"

"A!" Nghe đáp án, xã viên mới nhất thời nghẹn họng nhìn trân trối, nói không ra lời.

"Không được, tôi muốn tìm chút kích thích!" Rena lấy di động, rất nhanh chọn một dãy số.

"Xã trưởng, chị sẽ không... Chị như vậy không chỉ có kích thích chính mình, còn nhân tiện khiến mọi người nơi này đều kích thích, như vậy không tốt đâu?" Nhìn hành động của Rena, đàn chị mới ngẩng đầu, nói ra một câu làm cho xã viên mới thực mù mịt, nhưng lần này đánh chết hắn cũng không dám hỏi lại.

"Không quản được nhiều như thế," có người tiến lên ngăn cản trước khi Rena gọi được điện thoại.

Xã viên mới còn tưởng xã trưởng gọi điện cho nhân vật nguy hiểm, mới có thể kích thích nhất mọi người, ai ngờ cô gọi điện thoại kêu bánh ngọt mà thôi.

"Nishikawa – Kun, xã trưởng lại gọi điện quấy rối anh họ cậu!" Thấy không thể ngăn cản, đàn chị hướng góc phòng rống lên.

"Ân?" Nishikawa Ryou ngẩn người đối diện một bán thành phẩm, nghe được tên mình mới hồi phục tinh thần, vừa lúc thấy Rena đang nói điện thoại, "Chờ chút!"

Nishikawa Ryou lấy di động Rena nói: "Kan sao? Một hồi nếu phải ra ngoài đưa bánh nhớ mang kính râm, ân, cứ như vậy, bye!"

"Gì chứ sao phải kêu Takaashi – Kun mang kính râm? Chẳng lẽ là sợ tôi ăn anh ta luôn?" Rena khó hiểu nửa giỡn.

"Không phải, ách, mắt anh ấy gần đây bị viêm, bác sĩ yêu cầu anh ấy tốt nhất tránh ánh sáng mạnh, tôi sợ anh ấy quên, cho nên nhắc nhở một tiếng." Biểu tình Nishikawa Ryou giải thích hơi mất tự nhiên, bỗng nhiên phát hiện mình thật có khả năng bịa chuyện.



"Nga, có phải cậu cũng bị lây bệnh không, thấy mấy ngày nay cậu đều mang kính râm đến." Rena thè lưỡi, "Sớm biết như vậy a, sẽ không gọi anh ấy đi một chuyến này."

"Đừng giả vờ, chị chính là muốn gọi anh ấy đến để gặp mặt không phải sao?" Đàn chị cùng Rena rất quen thuộc, cho nên không chút khách khí nói ra nỗi lòng của cô, "Ai chẳng biết từ khi buôn bán của cửa tiệm bánh ngọt phát đạt không thể không tìm hai người phụ việc, Takaashi – Kun cũng sẽ không tự mình giao bánh, trừ phi trường học chúng ta có người kêu, anh ấy trở về rồi thuận tiện đón Nishikawa – Kun cùng nhau về nhà."

"Không cần vạch trần tôi," Rena bĩu môi tiếp tục nằm úp sấp cái bàn, "Chính là tôi thật sự rất thích mẫu đàn ông như Takaashi – Kun, ôn nhu săn sóc lại có khả năng làm việc nhà, còn có khí chất đàn ông như vậy, cùng anh ấy so, nam sinh trường này quả thực không ai có thể sánh!"

"Thích như vậy phải theo đuổi a! Hơn nữa lời này chị nói có chết tôi cũng không đồng ý, dù sao còn có Nishikawa – Kun ở đây!" Đàn chị trừng mắt liếc Rena một cái, khác với Rena, cô nàng thích kiểu như Nishikawa Ryou hơn, thông minh lại nho nhã lễ độ, trên mặt mang nét tươi cười, khiến người ta nhìn tâm tình cũng rất tốt.

"Tôi mới không cần, sẽ bị sơ trung tiểu nữ sinh siêu cấp mê luyến Takaashi – Kun dẫm chết a!" Rena ngoài miệng vừa nói, vừa vô cùng u oán liếc về phía Nishikawa Ryou, vì sao anh em họ nhà này lại xuất sắc như thế, vô luận chiều cao, diện mạo, tài trí cư nhiên chia đều, thật sự là tai họa a!

Nhưng đến nay cũng chưa có cô gái nào có thể thành công chinh phục hai người bọn họ, này coi như là an ủi duy nhất, thật không biết kiểu con gái như thế nào mới có thể xứng với bọn họ?

Khoảng mười phút sau, tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên, Rena một dạng chói lọi tương phản hoàn toàn bộ dạng sa sút vừa rồi, đi mở cửa.

"Hi, cám ơn đã chiếu cố, đây là bánh của cô." Takaashi Kan vừa vào cửa liền đem mũ bảo hiểm xe máy đặt lên bàn, rồi mới cầm hộp bánh được gói kỹ lưỡng trong tay đưa cho Rena, "Bởi vì là xã trưởng, tôi đã giảm 7%, cũng đừng nói ra ngoài nga!"

Nhìn bộ dáng Takaashi Kan bắt tay đặt ở bên môi thật anh tuấn, Rena vội vàng gật đầu, lúc này dù nói tăng giá gấp đôi cô cũng sẽ gật đầu.

Thu tiền xong, Takaashi Kan liền xoay người đi đến bên cạnh Nishikawa Ryou, chỉ cần Ryou ở, những người khác đều giống như không khí không đáng để ý tới, đây là nguyên nhân chính kích thích một đám người trong xã đoàn.

"Em quên anh đi xe máy có thể mang mũ bảo hiểm!" Nishikawa Ryou cười cười với Kan, khua khua mũ trong tay anh.

"Sao vậy trở về? Nơi đó..." Kan nhíu mày, ánh mắt như có như không nhìn về phía cổng trường.

"Không biết, chiều hôm qua hình như có." Ryou bất đắc dĩ nhún nhún vai, "Nhưng may mắn, chỉ có một cô gái tiếp cận bắt chuyện, những người khác đều không hành động gì."

"Vẫn nên cẩn thận một chút tốt hơn, sau này anh lấy xe đưa đón em." Kan nhìn nhìn bán thành phẩm trước mặt Ryou, "Bây giờ đi được chưa?"

"Ân, đi thôi, em mang về làm." Nói xong Ryou thu dọn đồ đạc vào túi, chào bạn bè trong xã đoàn rồi cùng Kan rời khỏi.

Bọn họ vừa rồi đang nói gì a? Rena ăn bánh ngọt mỹ vị, vẫn không quên lưu ý tình huống của Ryou và Kan, nhưng hoàn toàn không hiểu họ đang nói gì.

Nhưng, gần đây hình như có một sốt người xa lạ quanh quẩn ở cổng trường, Rena đi đến bên cửa sổ nhìn theo Ryou và Kan rời khỏi vườn trường, trong lúc vô ý lướt thấy tình cảnh như vậy.

"Xã trưởng lại có đơn đặt hàng!" Lời nói của xã viên phía sau dời đi chú ý của Rena, mấy ngày nay đơn đặt hàng trên mạng tăng nhiều, có rất nhiều đơn chỉ định Nishikawa Ryou, thật sự kỳ lạ, nhưng đây là chuyện tốt, cho nên Rena cũng sẽ không truy cứu đến cùng.

"Rena, cậu có biết số điện thoại di động của Nishikawa Ryou không?"

"Uy, Ayako cậu sẽ không đặc biệt gọi điện tới hỏi tôi vấn đề này sao?"

"Tôi là có chuyện nghiêm túc, thật sự, không giống cậu vừa nói vừa cười, mau nói cho tôi biết!"

"Không được, trước khi có sự đồng ý của cậu ta tôi không thể nói cho cậu."

"Không phải đâu? Đương nhiên tôi cũng không thể nói cậu sai, chính là Rena tôi thật sự có chuyện rất quan trọng muốn nói cùng Nishikawa Ryou, hơn nữa thực gấp!"

"Ai, Ayako cậu đừng lo lắng a, số điện thoại di động tôi tuy không thể nói, nhưng tôi có thể mang cậu đi ăn ở một cửa hàng bánh ngọt ngon lắm."

"Cửa hàng bánh ngọt? Được rồi, tôi mời cậu ăn bánh ngọt, cậu nhất định phải nói cho tôi biết số điện thoại, 10 phút sau gặp ở cổng trường!"

"Uy, uy!" Rena bĩu môi khép di động, "Vẫn là cái tính nôn nóng, nhưng nếu muốn mời tôi ăn bánh tôi cũng sẽ không từ chối, vừa lúc thật lâu không đi!"

"Chuyện gì mà lo lắng như thế a? Uy, Ayako cậu cuối cùng xảy ra chuyện gì?" Vừa thấy mặt, Ayako cũng không nói, kéo Rena đi.

"Tôi có thể gặp rắc rối," Ayako nhìn qua tâm tình rất xấu, "Dù sao bây giờ cậu đừng hỏi tôi, nhanh đưa số điện thoại di động của Nishikawa Ryou nói cho tôi biết."

"Tôi hiện tại trực tiếp mang cậu đến nhà cậu ấy, anh họ Nishikawa Ryou ở gần đây mở một cửa hàng bánh ngọt." Thấy Ayako như vậy, Rena cũng không dám đùa nữa.

Trên đường hai người không nói chuyện với nhau, trực tiếp chạy tới cửa tiệm.

"Hoan nghênh quý khách!" Mới vừa đẩy cửa ra, liền truyền đến một thanh âm ngọt ngào."Tiểu Vũ, Nishikawa – Kun có ở đây không?" Rena thường xuyên đến thăm, cho nên cùng cô gái bán hàng đã rất quen thuộc.

"Anh Ryou sao? Anh ấy không ở đâu, nhưng anh Kan ở, muốn tôi gọi anh ấy không?" Tiểu Vũ tên đầy đủ là Trần Vũ, là lưu học sinh Trung Quốc, vốn làm việc ở quán bar, Kan gặp lúc bị người ta quấy rối, nên kêu cô bỏ công việc, đến cửa hàng của mình làm công.

"Này..." Rena trộm nhìn về phía Ayako, không biết cuối cùng việc của cô là gì, nên không thể quyết định có gọi người hay không.

"Vậy... Phiền toái cậu!" Ayako trong nháy mắt cũng rất do dự, nhưng nhớ tới Rena đã nói chủ cửa hàng này là anh họ Nishikawa – Kun, chắc hắn biết chuyện kia đi, có lẽ tìm anh ấy thương lượng trước chính là lựa chọn tốt nhất.

"Anh Kan, có người tìm!" Tiểu Vũ quay đầu hướng gian phòng phía sau kêu một tiếng.

"Thợ cả đang làm bánh!" một lát sau, một chàng trai vén rèm đi ra, thần tình không hờn giận: "Anh ấy nói mời các cô ngồi trong này chờ một chút, anh ấy ra ngay."

"A Su lại bị mắng sao? Hì hì, mặt lại tệ như thế." Nhìn thấy biểu tình của chàng trai kia, Tiểu Vũ cười ra tiếng.

"Cô quản tôi, hơn nữa tôi nói cô, đây là Nhật Bản, cô đừng loạn lấy cách gọi Trung Quốc gọi người, cái gì A Su khó nghe muốn chết!" A Su bản mặt nghiêm túc oán giận.

"Thật sự rất không thích cách gọi này sao? Vậy sau này tôi gọi anh là Tiểu Su nha!" Tiểu Vũ mới không sợ hắn, A Su thật ra là đại biểu tốt nhất cho kiểu mặt lạnh tâm nóng, vào một ngày mưa anh Ryou đem A Su người đầy thương tích đã hôn mê trở về, A Su sau khi dưỡng thương khỏe quỳ gối ở cửa nói là chính mình không muốn thiếu nhân tình, cho nên muốn đền ơn cứu mạng, kết quả anh Ryou cho hắn đến cửa hàng hỗ trợ, cũng không biết như thế nào, giúp A Su trở thành đồ đệ của anh Kan, "anh em giang hồ" trước kia đến cửa hàng tìm anh ta cũng đều bị anh Kan đuổi đi.

"Cô tha tôi đi, trừ bỏ Tiểu Su, cô thích kêu gì thì kêu!" A Su không nói gì, đành phải ngầm thừa nhận cách gọi của Tiểu Vũ, hắn ôm đầu ngồi ở ghế, hắn thật là ngốc, anh Kan dạy hắn lâu như vậy, vậy mà đến giờ còn chưa thể làm ra gì hết.

"Uống nước đi, có một số việc gấp quá không được." Tiểu Vũ biết A Su vì sao có vẻ uể oải như thế, chính là kêu một đứa con trai vung đao múa kiếm đi nhồi bột, khẳng định sẽ không có hiệu quả tốt.

"Cô... Có cảm thấy được tôi thực vô dụng không, như thế nào cũng không biết làm, còn phải để anh Kan bảo vệ tôi?" A Su biết, anh Kan cho lão Đại của tổ chức mình gia nhập trước kia một số tiền, còn dùng một số quan hệ mới làm cho những người đó hoàn toàn "Quên" mình, chính mình thiếu anh Ryou và anh Kan nhiều lắm, bận bịu như thế nhưng không thể giúp.

"Sẽ không a, trước kia tôi cũng hỏi qua anh Ryou vấn đề này, anh ấy nói lúc trước bọn họ hai bàn tay trắng nhận được rất nhiều sự trợ giúp vô tư, hiện tại anh ấy cùng anh Kan có năng lực, đi giúp đỡ người khác cũng là chuyện vô cùng bình thường, nếu tôi thật sự muốn hồi báo hoặc trợ giúp bọn họ, vậy chỉ cần sau này khi mình đủ khả năng có thể giúp người khác là tốt rồi." Tiểu Vũ đem nước đưa tới tay A Su, "Hơn nữa anh ấy nói, quan trọng nhất là chúng ta vui vẻ, dù sao anh ấy không hy vọng bọn họ sẽ trở thành gánh nặng của chúng ta."

"Tôi hiểu được," A Su là một người tính tình đơn thuần, hắn nghe Tiểu Vũ nói nhất thời cảm thấy được mình trước kia làm mọi việc phức tạp thực ngu ngốc, lúc vô ý ngẩng đầu, phát hiện Rena và Ayako cũng đang nhìn về phía bên này, mặt đỏ lên quát: "Nhìn gì mà nhìn, có gì đẹp đâu mà nhìn!"

"Thằng nhóc cậu không thể sửa tính tình sao?" Vừa lúc Kan làm xong chuyện ở bên trong đi ra, nghe một câu như thế liền đánh vào gáy A Su một cái, "Lâu thế mà còn tính tình thổ phỉ, hù dọa ai ah!"

"A, là xã trưởng a, tìm tôi có việc?" bộ dáng Kan rất bất ngờ, xem ra anh không nghĩ tới là Rena.

"Ách, không phải tôi, là cô ấy... Ayako, cậu xảy ra chuyện gì?" Rena đang cùng Kan giải thích việc này, khi nhìn lại, thấy Ayako dùng một ánh mắt cực kỳ kinh ngạc nhìn Kan.

"Xin lỗi, tôi có thể một mình cùng anh nói chuyện không?" Một hồi lâu, Ayako mới xoa dịu háo hức của chính mình, mở miệng hỏi Kan.

"Có thể." trong mắt Kan mặc dù có nghi vấn, nhưng vẫn sảng khoái mở đường, "Đi lên lầu nói!"

"Ayako, tôi không thể nghe sao?" Rena giữ chặt Ayako, vẻ mặt nghi vấn, "Cậu đồng ý với tôi, sẽ nói cho tôi biết."

"Được rồi," Ayako do dự một chút, "Nếu cậu đồng ý giữ bí mật."

"Không thành vấn đề, tôi thề!" Rena không biết tại sao Ayako thần bí như thế, cho nên cô càng muốn biết.

Tới trên lầu, Kan trước lấy nước cho Rena cùng Ayako, rồi mới ngồi xuống, "OK, xảy ra chuyện gì?"

"Vậy... Tôi muốn hỏi trước một vấn đề, anh là... Edgar phải không?" Ayako lấy dũng khí vài lần, cuối cùng mới đem vấn đề này hỏi.

Kan không trả lời ngay, mà lẳng lặng nhìn Ayako, hình như đang phán đoán ý đồ của Ayako.

"Edgar? Đó là gì thế?" Rena vẻ mặt mờ mịt.

"Đúng vậy, là tôi." một hồi sau, cảm thấy Ayako cũng không có ác ý Kan mới mở miệng thừa nhận.

"Thực xin lỗi, tôi thật sự không cố ý." Thấy Kan thừa nhận, phản ứng đầu tiên của Ayako chính là cúi đầu giải thích.

"Đừng vội, chúng ta nói từ đầu được không?" Kan bị hành động đột ngột của Ayako làm cho ngây người một chút, anh không rõ Ayako đã làm gì mà phải nhận lỗi.

"Là như vậy, ngày đó tôi đi phỏng vấn ở nghệ thuật xã của Rena, trở về Naotaro chế tác hậu kỳ xong tôi liền thuận tay post ở trên mạng trường, dù sao cũng coi như là lệ thường của tin tức xã." Ayako ổn định tâm tình, mới bắt đầu kể, "Sau đó Naotaro tới tìm tôi, thực kinh ngạc là đoạn phim phỏng vấn kia tỷ lệ tải về rất cao, tôi tìm hiểu một chút, phát hiện cuộn phim này ở bên ngoài cư nhiên có rất nhiều người đăng lại hoặc là dẫn nguồn, hơn nữa trên cơ bản đều nhắc tới một cái tên: Lori, cho nên tôi tò mò đi thăm dò một chút, kết quả... Thực xin lỗi, nếu tôi biết sự tình như vậy, vô luận thế nào tôi cũng sẽ cắt bỏ hình ảnh của Nishikawa – Kun, hoặc căn bản sẽ không post phỏng vấn kia lên mạng."

"Thì ra là như vậy," Kan nở nụ cười, "Tôi đã biết, này chính là ngoài ý muốn, cô không cần tự trách."

"Chính là đã phá hủy cuộc sống yên lặng của các anh đi? Gần đây bên ngoài trường thường xuyên có người xa lạ quanh quẩn, dù sao phim ngắn kia hiển thị địa chỉ rõ ràng, tôi vốn muốn tìm Nishikawa – Kun giải thích, lại không nghĩ rằng có thể gặp anh. Thật sự rất xin lỗi, bởi vì rất nhiều người giới thiệu, nên tôi đã xem qua Fallen Angel, xin tin tưởng tôi thật sự không có ác ý. Hơn nữa nói thật, tôi thực thích các anh, đặc biệt Lori diễn vai Tatsuhiko, tôi cảm thấy chính tôi đã trở thành Fan của Lori." Ayako le lưỡi, sau khi xem mới biết vì sao có nhiều người thích Nishikawa – Kun như vậy, còn có Edgar, tuy cô không thể lý giải vai diễn Hiroshi của anh cuối cùng vì sao lựa chọn như vậy, nhưng vô luận xét theo diện mạo hay tính cách, Edgar không thể nghi ngờ cũng là một người vô cùng hấp dẫn.

"Cám ơn, nghe thế Ryou cũng rất vui vẻ." Kan nở nụ cười, đã bao nhiêu lâu, không nghe đến tên Edgar cùng Lori này, cùng chính mình và Ryou mà nói hình như là chuyện đã lâu về trước, "Nhưng muốn hỏi một chút, cô là tìm hiểu ở đâu thế, ách, chuyện liên quan đến Lori?"

"Trang web của Lori a, tất cả mọi người bởi vì thích Lori mà cùng nhau lập ra, tuy Lori rời khỏi, nhưng cũng không ảnh hưởng địa vị của anh ấy trong cảm nhận của mọi người." Sơ sơ có thể nhìn ra được Ayako gần đây mai phục ở nơi nào, nhắc tới vẻ mặt bắt đầu hào hứng, "ở diễn dàn chuyên môn của các anh, còn có rất nhiều người mới, nhưng tôi cảm thấy bọn họ đều kém các anh."

"Như vậy a, thật không nghĩ tới, ba năm, trang web của Lori vẫn còn chưa đóng cửa." Kan sờ sờ cằm, rất bất ngờ.

"Thực xin lỗi, tôi có thể hỏi các người cuối cùng đang nói chuyện gì không? Sao tôi một câu cũng nghe không hiểu?" Rena bên cạnh thật sự nhịn không được, cắt ngang lời của Ayako và Kan, "Anh cùng Nishikawa – Kun trước kia đóng kịch truyền hình sao? Sao tôi chưa từng xem quá!"

"Kịch truyền hình? Không, không phải, cô hiểu lầm rồi." nét tươi cười của Kan có chút chua sót, có một số việc tuy chính mình không thẹn với lương tâm, nhưng khi cần phải nói cho người khác luôn luôn có cảm giác mất tự nhiên như vậy, "Cô có biết GV không?"

"GV?" Rena sửng sốt, nhìn phía Ayako xin giúp đỡ bàn.

Ayako vào lúc này lại lặng yên, cô không biết nên dùng cách nào giải thích.

"Chính là phim A, tôi cùng Ryou từng đóng phim đó." ngữ khí Kan hình như rất hời hợt, nhưng mỗi lần anh nói chuyện ánh mắt sẽ nhìn thẳng người nói chuyện cùng anh, nhưng, khi nói những lời này anh tránh Rena.

"Không phải đâu, điều này sao có thể!" ánh mắt Rena trong nháy mắt mở to hết cỡ, cô quả thực không thể tin vào tai của mình, "Các anh... Các anh vì sao phải... Vì sao phải làm như thế?"

"A, thế giới này có rất nhiều chuyện đều không thể giải thích, hay không cần giải thích, không phải sao?" Kan không trả lời thẳng cho Rena, anh cảm thấy không cần thiết đem tình cảnh khốn cùng của mình và Ryou lúc ấy nói cho người khác nghe, bởi vì không phải người chân chính trải qua, bọn họ căn bản không thể hiểu, nhiều lắm chỉ là một ít đồng tình, đây chính là lòng tự trọng của đàn ông không thể dễ dàng tha thứ.

"Chính là các anh vì sao làm phải như thế? Thiếu tiền cũng có thể làm chuyện khác không được sao, giống như bây giờ không phải cũng rất khá sao?" Rena quả thật không thể lý giải, bởi vì cô trước kia vẫn cho rằng loại phim này không đứng đắn, người đóng phim này đều có bản chất rất xấu, trong nhận thức của Rena, Kan và Ryou lại hoàn toàn không phải như vậy.

"Rena!" Ayako lén lút ở dưới bàn kéo kéo góc áo của Rena, cô sao có thể nói như vậy.

"Cô rất đơn thuần, sống cũng không phải là chuyện đơn giản như vậy, có nhiều khi không như mong muốn của mình, cho nên mới không có sự lựa chọn nào khác, không phải sao?" Nói xong Kan quay đầu nói với Ayako: "Lời của cô tôi sẽ chuyển cho Ryou, cô cũng đừng áy náy, dù sao cũng là chuyện sớm muộn, đối với tình huống này chúng tôi đã sớm chuẩn bị tâm lý. Tôi còn có việc, không thể nhiều lời cùng các cô, thật có lỗi."

"Không có việc gì, là chúng tôi cho anh thêm phiền toái!" bộ dáng Kan thực rõ ràng là không muốn nói tiếp, Ayako rất biết điều.

"Cậu vừa rồi sao có thể nói như vậy? Thực thương tổn người." Vừa ra khỏi cửa Ayako liền trách cứ Rena.

"Tôi lại chưa nói gì sai." Rena bỏ ra tay Ayako đang kéo mình, hơi tức giận, "Bọn họ vừa có tài lại vừa có diện mạo, tại sao lại muốn đi làm loại chuyện bán thịt này?"

"Rena, cậu sao có thể... Nishikawa – Kun!" Ayako đang muốn sửa chữa lý luận của Rena, trong lúc vô ý quay đầu làm cho cô kinh hô ra tiếng.

"Thực đúng lúc a, lại có thể gặp ở đây, có việc sao?" Nishikawa Ryou vừa dừng xe đạp vừa hỏi.

"Ân, đúng vậy," Ayako trộm quan sát sắc mặt Ryou, hơi không yên lòng trả lời, không biết cậu tới lúc nào, có nghe thấy được câu nói vô cùng mất lịch sự của Rena không.

"Vậy muốn vào ngồi một chút không?" Ryou dừng hẳn xe, quay đầu cười hỏi Rena cùng Ayako.

"Không, không cần, chúng tôi một hồi còn có việc." Ayako kéo ra một nụ cười tươi, biểu tình của Ryou thoạt nhìn không có gì đặc biệt, hẳn là không nghe đi?

"A, đúng rồi, tôi là tới đây giải thích, thực ngại, khiến cậu thêm nhiều phiền toái!" Ayako an tâm lúc này mới nhớ ra mục đích hôm nay mình tới nơi này, "Lần đó phỏng vấn..."

"Tôi biết, không có gì," Ryou cắt ngang lời Ayako, "Để cho bọn họ biết tôi bây giờ rất khá, không cần tiếp tục lo lắng cho tôi, đây cũng là một chuyện tốt, cho nên tôi còn muốn cám ơn chị!"

"Vậy sao!" mặt Ayako nhất thời đỏ lên, cô không nghĩ tới Ryou sẽ trả lời như thế.

"Đúng rồi xã trưởng, gần đây tôi không thể ghé xã đoàn, nếu có chuyện gì trực tiếp gửi mail cho tôi, đến lúc đó tôi làm xong sẽ chuyển giao lại." Ryou đối Ayako mỉm cười, rồi mới quay đầu nói với Rena.

Từ khi Ryou xuất hiện, Rena vẫn dùng ánh mắt thực kỳ dị nhìn cậu, không biết đang suy nghĩ gì, Ryou cùng cô nói cũng không biết có nghe không, không phản ứng gì, đến khi Ayako đẩy đẩy cô mới như vừa tỉnh ại: "A? Nga, được, không thành vấn đề!"

"Cám ơn!" Sau đó, Ryou cùng Ayako, Rena ba người không biết nên nói gì, hiện trường lâm vào tình cảnh im lặng khó xử.

"Ách, chúng tôi còn có việc, cho nên..." Ayako chịu không nổi, thật cẩn thận mở miệng.

"Ân, tôi đây không chậm trễ các chị, sau này có rảnh lại đến." Ryou cũng thở dài nhẹ nhõm, ba người đơn giản tạm biệt, Ayako cùng Rena xoay người rời đi.

Nếu lúc này Ayako xoay người, sẽ nhìn thấy Ryou trên mặt trước đó vẫn mang mỉm cười thản nhiên, biểu tình bây giờ là rất buồn phiền, vậy cô cũng sẽ biết, lời vừa rồi của Rena đã bị Ryou nghe không sót một chữ!

"Em đã trở về!"

"Em đã trở lại, đi tắm trước đi, một hồi là có thể ăn cơm!" Kan từ phòng bếp nhô đầu ra, cười nói với Ryou đang đổi giày ở huyền quan.

"Ân, được." Ryou đổi giày xong, đi đến trước phòng bếp nhìn thoáng qua, "Thực phong phú a!"

"Em trong khoảng thời gian này vất vả, cho nên phải bồi bổ một chút." Kan vừa nói vừa quay đầu in lên môi Ryou một nụ hôn, này đã là thói quen, bất luận rời đi hoặc trở về, hai người đều sẽ dùng nụ hôn để chào hỏi.

"Ha hả, em đây rất mong đợi!" Như khen thưởng mà Ryou điểm thêm lên môi Kan một nụ hôn, mới xoay người hướng phòng tắm: "Tắm ah, hôm nay cảm giác thực oi bức!"

Cơm chiều Kan kêu Tiểu Vũ cùng A Su đến, mọi người cùng nhau vui vẻ.

"Chúc mừng anh Ryou du học thuận lợi!" Tiểu Vũ giơ lên ly rượu, la lớn.

"Please, cô có thể uống không a, một hồi uống say thì làm sao bây giờ?" A Su không ăn khớp với Tiểu Vũ, đoạt ly rượu của cô.

"Sao lại có loại người như anh thế? Thời điểm vui vẻ còn lo lắng, làm chuyện khiến người ta mất hứng!" Tiểu Vũ bĩu môi oán giận, nhưng không giữ ly rượu trên tay.

Ryou và Kan thấy như vậy nhìn nhau cười, chắc không lâu sau sẽ lại có thêm một đôi oan gia.

"A Su, ngày mai cậu đến sớm một chút, tôi có chuyện tìm cậu." Ăn cơm chiều xong, Kan dặn dò một câu trước khi A Su đưa Tiểu Vũ trở về.

"Ăn chút trái cây đi!" Thu dọn chén đũa xong, Kan đem một dĩa táo đã được cắt gọn sẵn đặt trước mặt Ryou, bình thường giờ này là thời gian đọc sách của Ryou, hôm nay thật hiếm thấy, Ryou rõ ràng lại đang ngẩn người nhìn vách tường, "Sao vậy? Hôm nay đi đại sứ quán làm thủ tục không thuận lợi sao?"

"Không phải," Ryou kéo Kan cùng ngồi ở trên sàn đan, sau đó thuận thế nằm trên đùi Kan, "Dù sao cũng là học bổng trao đổi sinh, hỏi mấy vấn đề đều không khó lắm, cho nên ứng phó tốt lắm."

"Ryou, anh muốn cùng em bàn bạc một chút," Kan cúi đầu, lấy tay vuốt ve tóc Ryou, "Anh biết em vẫn muốn đi New York, cũng vì mục tiêu này đã cố gắng rất nhiều, hiện tại cuối cùng em đã được đề cử làm trao đổi sinh của trường, người khác có lẽ cảm thấy là may mắn, nhưng anh biết đây là chuyện sớm muộn, cho nên đã chuẩn bị."

"Ừ, bộ dáng anh học tiếng Anh thực đáng yêu, ha ha!" Ryou nhớ tới bộ dạng ngốc ngốc của Kan khi nhờ cậu dạy tiếng Anh, liền nhịn không được cười ra tiếng.

"Bị em nắm được nhược điểm rồi," Kan thấy Ryou cười, nhịn không được gõ gõ trán cậu, "Nhưng, Ryou, chuyện trước mắt bây giờ, anh nghĩ anh chưa thể đi New York cùng em."

"Vì sao?" Ryou nghe những lời này của Kan, lập tức từ trên đùi anh ngồi dậy, ngạc nhiên nhìn Kan.

"Anh cảm thấy nếu hai người chúng ta cùng đi New York, gánh nặng quá lớn." Kan nhìn thẳng: "Ryou em may mắn, là học bổng, còn anh lại là phí tự túc, dựa vào tích lũy của hai chúng ta hiện tại thật sự là rất khó khăn."

"Chúng ta không phải đã tính qua rồi sao? Bán phòng này như vậy là đủ rồi." Ryou nhíu mày, vấn đề này không phải là ngày đầu tiên, bọn họ đã quyết định sau khi xem xét cẩn thận rồi.

"Uhm, Ryou, anh không muốn bán phòng." Kan day dứt nhìn Ryou: "Anh có một người bạn tốt vừa mới ra tù, tìm chưa được việc làm, nó có tay nghề sửa chữa xe máy, ô tô, anh muốn đem phòng này cho nó thuê, để cho nó có chỗ đặt chân. Còn có A Su, Tiểu Vũ, như vậy bọn họ cũng có thể ở trong cửa hàng hỗ trợ, tiếp tục công việc này."

"Nói là thuê, chắc bây khẳng định một phân tiền đặt cọc, tiền thuê anh cũng chưa thu, thậm chí anh còn lấy tiền thanh lý thiết bị làm bánh cho anh ấy vay mua dụng cụ sửa xe cùng sửa chữa cửa hàng, em nói đúng không?" Ryou nhìn thấy vẻ mặt bị người nói trúng của Kan, không khỏi cười khổ, lâu như vậy, tính tình Kan như thế nào, anh xử sự ra sao, Ryou sao lại không biết.

"Thực xin lỗi, Ryou, anh..." Kan thực áy náy, anh không cùng Ryou bàn bạc liền quyết định tất cả, có phải rất tùy hứng không?

"Không cần phải xin lỗi, bạn của anh chắc là thật sự không còn cách nào mới đến tìm anh, anh làm sao có thể từ chối? Nhưng dù như vậy, em vẫn muốn anh cùng em đi, hư, đừng nói nghe em nói hết đã!" Ryou lấy tay che cái miệng đang muốn nói của Kan, "Lúc trước đều là anh kiếm tiền chăm lo gia đình, lần này đến lượt em, hai chúng ta cùng nhau làm việc kiếm tiền học phí cho anh, được không?"

"Nhưng, như vậy sẽ thực vất vả." Kan vẫn rất băn khoăn.

"Anh sợ vất vả sao? chuyện vất vả nhất cũng đã trải qua, hơn nữa," vẻ mặt Ryou lập tức trầm xuống, "thật ra nếu không phải lấy được một suất trao đổi đi New York lần này, em không biết như thế có thể thản nhiên mà đối mặt Ryoko. Anh biết không, ngày đó lúc cô gái kia tiến đến hỏi em có phải là Lori hay không, em... Tuy trước kia vô số lần em nói với chính mình em không làm gì sai, trong nháy mắt đó em thật sự rất muốn phủ nhận. Kan, chúng ta rời đi đi, đến một nơi không ai biết chúng ta, bây giờ em cảm thấy thật sự quá mệt mỏi!"

"Anh biết, không dám để lộ chính mình trước mặt mọi người, vô luận thành tích có xuất sắc bao nhiêu, cũng chỉ có thể tận lực ẩn giấu." Kan cảm thấy đắng chát trong miệng, "Vẫn là Brant thông minh, đã sớm nghĩ tốt tất cả, một khi rời khỏi thì trực tiếp xuất ngoại, tuy Van từ chối cũng là một nhân tố nhất định."

Ở mức độ nào đó Kan thực đồng tình Brant, không biết vì sao ở phương diện tình cảm y luôn không thuận lợi, Van cuối cùng vẫn cự tuyệt cùng y ở một chỗ, vì thế y đi Đức, ở bên kia lăn lộn cũng không tồi, nhưng vẫn không đụng vào chuyện tình cảm, hỏi nguyên nhân, Brant luôn nói người nước ngoài không thích hợp thẩm mỹ của y, thật ra lý do chân chính tất cả mọi người đều biết.

"Đúng rồi, hai ngày trước Van gọi cho em, cậu ấy nói cậu ấy quyết định lui," Ryou đột nhiên cười thực vui vẻ, "Nhưng mục đích cuối cùng của cậu ấy chính là muốn hỏi địa chỉ cùng số điện thoại hiện tại của Brant, có lẽ, bọn họ còn có cơ hội!"

"Coi như xong, Van không thể thoát khỏi trói buộc của gia đình, lần trước không phải là vì trong nhà sắp xếp xem mắt mới dẫn đến việc chia tay Brant sao?" Kan thật không lạc quan giống Ryou.

"Van nói, cậu ấy đã muốn đoạn tuyệt quan hệ cùng gia đình, bởi vì cậu ấy không muốn lại bị người khác khống chế." bởi vì câu nói này Ryou mới một lần nữa cảm giác Brant cùng Van có cơ hội.

"Nếu thật sự như vậy thì tốt rồi, hai người rõ ràng đều yêu đối phương, cũng không thể ở cùng nhau, rất đau xót ah." Kan gắt gao ôm Ryou, "Anh quyết định, anh sẽ cùng em đi New York, anh không muốn em rời khỏi tầm mắt của anh, nếu lúc đó em gặp nguy hiểm hoặc khó khăn, anh cũng chỉ có thể bàng quan đứng nhìn, thật không thích cảm giác như vậy."

"Xì," nghe được lời nói của Kan, Ryou nở nụ cười, "Nhưng bởi vì nguyên nhân này sao? Chẳng lẽ, không chịu nổi buổi tối bị cô đơn quấy nhiễu sao?" Khi nói chuyện, Ryou còn cố ý lấy tay trượt trượt trên bộ vị mẫn cảm của Kan.

"Đây không phải chỉ một mình anh bị quấy nhiễu phải không?" ánh mắt Kan trở nên sâu thẩm, tràn ngập dục vọng nhìn về phía Ryou, "Đêm nay, sẽ cho em sâu khắc cảm thụ một chút!"

Tuy đã ở bên nhau lâu như vậy, nhưng Ryou cùng Kan vẫn tích cực và mãnh liệt khám phá lẫn nhau, hai người trần trụi gắt gao dây dưa cùng một chỗ, cảm nhận nụ hôn nồng nhiệt của đối phương và biểu đạt tình yêu bằng thân thể, quá khứ cũng vậy, hiện tại cũng thế, và tương lai cũng sẽ như vậy!

Hai tuần sau, Ryou cùng Kan hoàn tất tất cả thủ tục, lên máy bay đến New York, tuy không biết tương lai sẽ ra sao, nhưng Ryou tin tưởng, chỉ cần cùng Kan bên nhau, chỉ cần chịu cố gắng, tất cả sẽ tốt đẹp, không phải sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro