GẢ CHO TÔI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Hắn trầm mặc hồi lâu, tựa hồ đang nhớ chuyện gì đó, "Tại sao lại chỉ có một nửa?" Kim Minh Khuê đột ngột lên tiếng.

"Hở? Một nửa gì?" Minh Hạo mờ mịt.

"Miếng ngọc này mới chỉ có một nửa." Kim Minh Khuê vừa giải thích vừa quan sát biểu cảm của anh xem liệu anh có nói dối hắn.

"Một nửa?" Minh Hạo thật sự không biết, từ khi anh có nhận thức anh chỉ thấy miếng Ngọc bội Mặc Thúy hình bán nguyệt khắc hoa Triêu Nhan này ba anh luôn mang theo bên mình. Năm anh sinh nhật 18 tuổi, công khai ra bên ngoài anh là người thừa kế số một của Từ thị, anh mới được tiếp nhận mặt dây chuyền này.

"Anh từng thấy nó là miếng ngọc hoàn chỉnh sao?" Anh thực sự tò mò.

Kim Minh Khuê nhìn anh rồi nhìn dây chuyền, cảm xúc cuộn trào nơi đáy mắt.

Đau đớn, yêu thương, thù hận, tiếc nuối.

"Từng thấy, rất lâu về trước." Giọng hắn hơi run, như che giấu tâm trạng.

  Tín vật của người đó, lý nào hắn lại chưa từng thấy.

Chờ một chút, khi đó hắn ở Đông Cung cùng với Thế tử, giây phút miếng ngọc bội này lóe lên thứ ánh sáng kì lạ, hắn mất đi ý thức, tới lúc tỉnh dậy đã thấy mình đang ở thế giới này.

Lẽ nào chính thứ này đã đưa hắn tới đây?

Vậy cần miếng ngọc trong tay, hắn có thể trở về Từ Ninh Quốc rồi!

Nhưng hiện tại ngọc chỉ còn một nửa, "C-có cách nào tìm là nửa đã mất không?"

"Có!"

"Cách gì?"

"Gả cho tôi!"

Kim Minh Khuê: "..."

Đồ cơ hội, tâm cơ ý như tên kia vậy!

Hắn thả dây chuyền ra, xoay người bước đi bỏ mặc Từ Minh Hạo. Anh vội kéo tay hắn lại, "Tôi nói thật mà, anh ở bên tôi, tôi sẽ tìm nửa còn lại cho anh."

"Hừ!" Hắn hừ lạnh, "Tiểu tử, kẻ cuối cùng dám ra điều kiện với ta giờ mồ cũng xanh cỏ rồi đấy!"

Minh Hạo bĩu môi, trông hắn chỉ chạc tuổi anh, cùng lắm là hơn hai đến ba tuổi mà hở ra là giở giọng ông cụ.

Haizz, đối tượng của anh thế này khó chinh phục quá. Không sao! Anh chưa bao giờ làm chuyện gì mà không nắm phần thắng.

Sớm thôi chắc chắn anh sẽ lên giường à không, sẽ rước được chồng về dinh.

Từ Minh Hạo thay một bộ vest đen, thiết kế tinh tế lộ chiếc eo nhỏ nhắn, đôi chân dài miên man. Tuy mặc vest nhưng không làm người ta cảm thấy ngột ngạt. Trái lại, khí chất trên người anh khiến người đối diện cảm thấy thoải mái.

"Anh không ăn sáng sao?" Minh Hạo thấy kẻ nào đó vẫn ngồi trong góc, xụ mặt nhìn anh đầy oánh trách có chút buồn cười.

"Ta không đói!"

"Ục ục ục..."

Kim Minh Khuê vừa dứt, dạ dày liền không nghe lời, lên tiếng phản đối.

Minh Hạo cố nhịn cười, "Thật sự không đói à?"

"T-ta đói." Phòng ngự cuối cùng của hắn sụp đổ.

"Ăn bát cháo sen này đi." Hạo chỉ chỉ bát cháo họa tiết hoa Triêu Nhan anh đem vào lúc đầu.

"Không đủ." Hắn lý nhí trả lời.

Từ Minh Hạo ngẩn ra một lúc mới hiểu ý Kim Minh Khuê.

Hắn chê cháo quá ít, không đủ cho hắn ăn.

Xin lỗi lão công rất nhiều, anh lỡ quên, anh tưởng sức ăn của ai cũng giống anh.

Minh Hạo bất lực ôm đầu, "Được rồi, tôi bảo nhà bếp làm cơm cho anh, lát nhớ xuống ăn đấy."

"Thật sao? Hê hê hê! Cảm ơn ngươi!" Mắt Kim Minh Khuê long lanh.

Ai cho hắn ăn đều xứng đáng được yêu thương!

Từ Minh Hạo: "..."

Ông cụ non đâu rồi!?

Tên ác ôn vừa gặp đã bố cổ anh đâu rồi!?

Đây rõ ràng là một tên ham ăn, có ăn liền quên mất tiết tháo mà!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro