1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nếu là sinh viên năm cuối ngành kiến trúc đồng nghĩa với việc rằng bạn sẽ phải chạy deadline nhiều hơn và ít khi có thời gian để nghỉ ngơi. Mingyu đã ngồi bốn tiếng ở cái lớp khỉ gió này để hoàn thành nốt đề án mà chủ nhiệm khoa giao cho. Học cái ngành này đòi hỏi anh phải có một cơ thể thật healthy và có khung xương chắc chắn để duy trì một tư thế thì may ra còn trụ được. Anh chán nản dừng tay để xoa cả cánh tay đã mỏi nhừ, mềm nhũn vì đã cầm bút di chuyển không rời trong một buổi sáng.

Mệt vãi, mãi không xong.

Đến khi đám sinh viên khoa kêu rằng họ chẳng thể cầm nổi cây bút mà họ hay dùng để di nữa thì chủ nhiệm khoa mới đồng ý kết thúc lớp học hôm nay và không quên giao thêm bài trước khi ra khỏi lớp. Mingyu suýt chút nữa cầm cây bút giá 200,000 won của mình để nhắm vào cái đầu hói sáng bóng như quả trứng cút của ông thầy kia.

"Bực vãi, cả tuần chỉ có một ngày nghỉ mà cũng hành nhau cho được. Muốn tay tao bị phế hay gì?"

Mingyu buồn chán nhìn suất cơm, chẳng có tâm trạng mà nuốt nổi. Nhìn Lee Seokmin - sinh viên khoa IT đang hì hục tẩn cái đống đấy vào cái mồm của nó cũng thấy mắc mệt.

"Mày phế sẵn rồi mà. Thế mà không hiểu sao ngày trước lại là thủ khoa được"

"Lee Seokmin, mày muốn ra đi trong khi miệng đang ngậm cơm không?"

Seokmin cười hì hì, vội rót cho người đối diện cốc nước cam, miệng bắt đầu bật chế độ nịnh nọt.

"Thôi thôi, uống cốc nước cho đỡ nóng. Thì đúng là ông chủ nhiệm khoa mày khó tính thật, phải tao là tao hack bố cái gia phả nhà ổng rồi viết content đăng mạng cho biết thế nào là sinh viên khoa IT"

Anh khinh bỉ nhìn đứa trước mặt thằng này mà vào khoa diễn xuất được giao cho đóng mấy vai bỉ ổi thì con mẹ nó quá xuất sắc, nhìn mặt chỉ muốn thụi cho vài quả. 

 

...

    

Vì phải hoàn thành nốt đề án nên Mingyu rời đi, nhường suất cơm chưa động đũa của mình cho thằng bạn thân. Seokmin mồm thì chê thôi tao không ăn đồ bỏ đi nhưng tay vẫn cầm đũa gắp liên tục bỏ vào mồm. Mingyu lắc đầu, trước khi đi còn giúp nó nuốt không trôi.

"Như kiểu ai ăn hết của mày không bằng ấy. Ôi anh Jisoo của tao chắc đi làm khổ lắm, phải kiếm tiền nuôi lợn mà"

...

Mingyu nhíu mày vươn vai khởi động các thớ cơ của mình, cảm giác như kết thúc lớp học này cái cột sống của anh như bị mổ xẻ ra làm đôi vậy.

Ra khỏi trường trời cũng đã xế chiều, Mingyu ghé qua cửa hàng ngay cạnh trường đặt hai suất mì tương đen và gà sốt. Thầm nghĩ không biết giờ này bé yêu đang ở nhà làm gì. Anh chỉ biết giấu mặt vào áo khoác tủm tỉm cười.

Mingyu và Minghao gặp nhau vào khi là sinh viên năm hai. Lúc đấy trường đại học tổ chức hội hè thể thao văn hóa nên các khoa, chuyên ngành bắt buộc phải tham gia để lấy điểm qua môn. Kim Mingyu là thành viên clb bóng rổ của trường, đang ngồi nghỉ giải lao sau trận duyệt bóng thì nghe tiếng gọi nhỏ nhẹ "anh ơi" liền ngước ngước tìm kiếm.

Xu Minghao ngại ngùng đến chỗ cái người to cao mà em vừa gọi, lúng túng không biết nên nhờ vả ra sao thì Mingyu đã ngỏ lời trước.

"Bé muốn nhờ gì anh hả?"

Em ngại ngùng, tay bấu chặt mép áo, nhẹ giải thích rằng tay mình vừa bị bong gân do va đập không thể bê được thùng nước đến cho câu lạc bộ nên khẽ nhìn anh rồi hỏi có thể giúp em được không. Mingyu phì cười liền gật đầu rồi đi theo, lần đầu tiên anh thấy có người đi nhờ vả mà ấp a ấp úng giống như bị gọi lên bảng trả bài vậy.

Mingyu là người hòa đồng, vui tính, cũng là người theo chủ nghĩa hướng ngoại siêu thực nên vừa bê đồ vừa bắt chuyện khiến bầu không khí của cả hai từ ngột ngạt im lặng cũng có chút chuyển biến hơn. Minghao là sinh viên trao đổi của trường, em mới nhập học vào giữa kì ở khoa thiết kế thời trang nên gặp rào cản về ngôn ngữ khá nhiều. Em dùng chất giọng vẫn còn ngọng nghịu phát âm chưa chuẩn của mình than rằng em vẫn chưa thể hòa nhập với môi trường ở đây,em thấy khá tủi thân mặc dù vẫn được mọi người giúp đỡ, quan tâm đến.

Mingyu hiểu được nỗi lòng của em. Việc đang quen với môi trường sống đã gắn bó với mình từ lâu giờ bắt buộc phải chuyển đi để thích nghi với một môi trường mới hoàn toàn khác, mà còn phải ra nước ngoài để học tập, sinh sống với một sinh viên như em là rất khó khăn vì phải làm quen với nhiều thứ khác, nhất là rào cản ngôn ngữ. Nếu là anh chắc chắn anh cũng sẽ giống như Minghao mà thôi.

"Không thể tin được là chúng mình bằng tuổi nhau đấy em bé ạ?"

Mingyu với cái miệng mở to và đôi mắt cũng to đúng nghĩa, ngạc nhiên xác nhận lại lần nữa khi nhận được cái gật đầu của người kia.

"Tớ không phải em bé đâu"

"Cậu nhỏ bé theo đúng nghĩa đen
luôn"

"Tớ nhỏ bé nhưng đâu có nghĩa là tuổi tớ nhỏ"

Minghao liếc xéo nhìn anh khi mà cả hai đã thân nhau hơn một tẹo.

"Haha, vậy tại sao cậu lại gọi anh xưng em với tớ vậy? Điều đó đã khiến tớ hiểu lầm rằng cậu là một bé con đấy"

"Chị phụ trách bảo tớ phải gọi vậy và tớ chỉ làm theo thôi. Tớ nằm trong đội tiếp nước cho các trận đấu của clb các cậu đấy"

Mingyu mỉm cười ngồi xuống cạnh em khi cả hai đã hoàn thành xong việc bê đồ. Bây giờ anh mới được quan sát gần hơn với Minghao, em có đôi mắt mèo nâu trà là thứ khiến anh thấy mê mẩn, nhìn em kiêu kì ,đáng yêu như bé mèo con nhà anh Jeonghan vậy, rồi đến khuôn mặt nhỏ gọn của em.

Tại sao đôi mắt, chiếc mũi cao và đôi môi hồng xinh xắn ấy lại vừa vặn trên khuôn mặt mặt nhỏ của em ấy được thế nhỉ?

"Tớ phải đi đây, hẹn gặp lại nhé"

Mingyu vẫy tay chào tạm biệt em. Anh nghĩ mình đã nhìn Minghao hơi quá nên có lẽ em xấu hổ chăng?

...


Từ ngày bắt đầu lễ hội cho đến khi kết thúc nó. Mingyu bám lấy Minghao như một chú cún vậy, trừ lúc anh phải đi tập bóng hay là lên lớp. Mọi thời gian của anh đều chỉ xoay quanh đến Minghao.

Minghao cho rằng tên này thừa năng lượng ghê á. Suốt ngày bám theo em mặc dù hai đứa học khác khoa và cả lễ hội hè cũng đã kết thúc được hai tháng rồi mà Mingyu vẫn theo em riết. Khi bị em gặng hỏi tại sao cứ bám theo mình mãi, anh chỉ cười tít mắt nũng nịu

"Tớ là bạn của Minghao mà, bạn bè là phải đi chung với nhau chứ"

"Xàm quá đi, mới có mấy tháng bày đặt gọi nhau hai tiếng bạn thân"

"Thế không làm bạn thân nữa vậy tụi mình làm người yêu nhau đi"

Anh hớn hở dúi vào tay người kia chai sữa cam rồi cầm móng mèo xinh xinh nho nhỏ kia mân mê. Nhìn làn má phớt hồng lên những mảng đỏ nổi trên hai gò má.

Vậy mà Minghao đồng ý luôn.

...


Sau này hỏi em sao mà đồng ý nhanh thế. Lỡ anh là thằng trapboy nào đấy chuyên chà đạp tình cảm người khác thì sao. Minghao cười xinh thẩy cho Mingyu đống huy chương em đi thi võ thuật ngày xưa khiến anh xanh chín cả mặt.

"Mingyu mà bỏ em thì giờ đâu còn ngồi ở đây xem Tom & Jerry được như thế này"

Thế là hai đứa đã bên nhau được 2 năm, 6 tháng, 13 tuần, 5 ngày rồi. Trừ một tuần cãi nhau vì Mingyu lỡ làm mất airpods của em.

Nhận túi đồ ăn trên tay rồi nói cảm ơn. Nghĩ em nhỏ chắc đang kêu đói bụng lắm đây. Anh sải đôi chân dài của mình hướng về đường đến tổ ấm của cả hai. Đã hai ngày không gặp em khiến anh nhớ muốn phát điên lên được.










___Berry___

•Chào mừng mọi người đến với fic mới của tớ. Plot này tớ đã lên ý tưởng và soạn bản thảo vào tháng trước.

•Mong mọi người có thể đón nhận bé nó ạ.

•Bản thân mình hay tìm hiểu mấy fic r18 khá nhiều nhưng lại hay viết sự ngọt ngào, hường phấn nên lần này mình đã đem đến em fic ngọt ngào có, mạnh bạo có đến cho các bồ nha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro