37. Nên làm gì

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yujin tỉnh lại cũng đã là sáng ngày hôm sau rồi, phát hiện mình đang ở bệnh viện, chân tay cậu được dán băng chằng chịt, đầu cũng đã được quấn băng nhưng vẫn nhói lên từng đợt. Cậu chợt phát hiện ra tay mình vẫn bị người đang nằm ngủ gục bên giường kia nắm chặt. Là anh? Sao lại là anh chứ? Kim Gyuvin?

Yujin giống như vừa trải qua một giấc mơ dài vậy. Trong mơ, cậu gặp lại anh, người cậu từng thương đến cả sinh mạng đã kịp thời đến giải vây cho cậu trong lúc cậu tuyệt vọng nhất, là lúc cậu nghĩ cái chết đang cận kề thì anh xuất hiện. Vậy mà đó lại không phải là mơ, thực sự là anh đã cứu cậu.

Yujin sửng sốt, sau khi bình tĩnh lại thì liền cố gắng gỡ tay anh ra một cách nhẹ nhàng nhất có thể để anh không tỉnh giấc. Nhưng khi chỉ còn chiếc ngón tay cuối cùng thì anh lại vô thức nắm lấy tay cậu chặt hơn khiến tim cậu như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực luôn vậy.

Cậu rung động sao? Tại sao cậu vẫn không tự chủ được mà lần nữa rung động với anh chứ? Nếu Gyuvin ngủ chưa sâu thì rất có thể sẽ ngửi thấy mùi hương chocolate của cậu mất. Trước đây là cậu có lỗi với anh, giờ cậu còn mặt mũi nào mà đối diện với anh đây? Cậu biết nói gì với anh khi anh tỉnh lại đây chứ? Kể anh nghe mọi chuyện đã xảy ra sao? Không đời nào!

Nghĩ vậy Yujin lại tiếp tục thoát ra khỏi bàn tay của anh. Anh đã nắm tay cậu suốt từ tối qua đến giờ luôn sao? Tại sao vậy chứ? Đáng lý ra anh phải hận cậu lắm mới đúng.

Khi Gyuvin tỉnh giấc thì Yujin vừa mới rời khỏi đó rồi. Anh vốn dĩ muốn hỏi cho ra lẽ mọi chuyện, đám người đó rốt cuộc là ai? Tại sao lại đánh cậu? Còn nữa, tại sao cậu lại trở thành nhân viên giao gà? Cậu và Ricky sống có ổn không? Nhưng cậu lại một lần nữa lẩn tránh anh.

Lần đó sau khi nói chia tay, Yujin chuyển sang trường khác học, không lâu sau đó thì anh cũng rời khỏi Hàn Quốc để đi du học nên tuyệt nhiên anh không giữ liên lạc gì với cậu, đơn giản là cũng không có gì để nói cả. Nhưng cuộc sống hiện tại của cậu hình như không được ổn như anh nghĩ. Đáng lý ra cậu đã kết hôn với Ricky rồi sống thật hạnh phúc chứ? Bao nhiêu câu hỏi cứ quẩn quanh trong đầu anh lúc này.

Yujin muốn mau chóng rời đi nhưng đầu cậu vẫn đau như búa bổ, chân cũng không có sức khiến cậu loạng choạng suýt ngã. Cũng may có Ricky tình cờ đi ngang qua đó đã đỡ lấy cậu. Đừng thắc mắc lý do tại sao anh lại ở đây, ba anh chính là giám đốc bệnh viện này mà. Sau khi tốt nghiệp anh đã đến đây phụ giúp ba quản lý, vậy mà cũng được hơn một năm rồi đó.

"Ya Han Yujin! Cậu bị sao vậy? Sao lại bị thương ra nông nỗi này?"

Nhìn sắc mặt của Yujin nhợt nhạt, mặt cắt không còn một giọt máu, anh thấy không ổn một chút nào nên liền choàng tay ôm lấy cậu.

"R-Ricky à... tôi..."

Cơ thể nặng nề khiến Yujin khuỵu xuống, ngã hẳn vào người Ricky nên anh đã bế cậu lên. Yujin bị bế bổng hẳn lên thì chới với, cậu muốn phản kháng nhưng chút sức lực còn lại không cho phép, cậu dường như sắp ngất hẳn đi nên mặc kệ để cho anh đưa đi đâu thì đi.

"Đừng nói nữa, tôi phải đưa cậu về phòng bệnh trước đã"

Gyuvin đuổi đến nơi đã nhìn thấy tất cả. Thì ra cậu và Ricky có vẻ vẫn rất hạnh phúc, là anh đã nghĩ thừa rồi. Trong lòng dâng lên cảm giác nhẹ nhõm, nhưng lại có gì đó xót xa, anh thở dài rồi lặng lẽ rời đi.

Dù vậy nhưng những thắc mắc vẫn không ngừng quẩn quanh trong đầu Gyuvin cho tới suốt mấy ngày sau đó. Anh biết giờ cậu đã có Ricky lo rồi nhưng vẫn không thể nào ngăn bản thân ngừng lo lắng cho cậu. Tại sao chứ?

Jiwoong để ý Gyuvin mấy ngày nay cứ thấp thỏm không yên, ngẩn ngơ suy nghĩ gì đó rồi lại thở dài thườn thượt, thấy có chút lạ nên hỏi.

"Suy nghĩ chuyện gì mà thất thần vậy?"

Gyuvin không trả lời, chỉ nhìn anh rồi lại tiếp tục thở dài.

"Đừng có thở dài nữa, anh cũng mệt theo mày rồi đó. Kể anh nghe đi. Biết đâu anh lại giúp được thì sao?"

Jiwoong nhìn biểu hiện của Gyuvin thì cũng thấy nản theo. Kim Gyuvin mà anh quen biết vốn là người tự tin, lạnh lùng, quyết đoán, đôi khi còn có chút cao ngạo, vậy mà bây giờ lại không biết vì chuyện gì mà mặt nhăn mày nhó, suy nghĩ không thông chứ?

"Anh à, em vừa gặp lại người yêu cũ". Gyuvin chầm chậm lên tiếng.

Gì cơ? Gyuvin có người yêu cũ hồi nào mà anh không biết thế? Từ khi quen nhau anh chưa từng được nghe thằng bạn này kể về chuyện tình yêu tình báo trong quá khứ, cứ nghĩ vì nó lạnh lùng quá nên chưa có mảnh tình nào luôn ấy chứ? Vậy mà lại đẻ đâu ra người yêu cũ thế này, anh thật sự muốn diện kiến xem vị cao nhân nào lọt được vào mắt xanh của Gyuvin đó.

"Chuyện là thế nào? Kể anh nghe coi!"

Gyuvin đem hết tâm sự ra kể lại cho người mà anh tin tưởng nhất lúc này. Anh có thể quyết đoán trong mọi tình huống nhưng chuyện tình cảm lại mơ hồ không biết xử lý sao.

"Nếu đã lo lắng như vậy thì đến nhà tìm cậu ta mà hỏi đi chứ, mày ngồi đây than ngắn thở dài thì cũng đâu có ích gì?"

"Em chỉ là người yêu cũ, cậu ấy cũng nói tình cảm đối với em chỉ là tình cảm trẻ con nhất thời thôi. Đã lâu lắm rồi giờ em còn tìm cậu ấy có phải là rất vô lý không?"

Vì chuyện này nên Gyuvin mới phân vân suốt mấy ngày nay, rốt cuộc thì anh có nên đi tìm cậu hay không?

"Đã vậy thì mày dứt hẳn đi, thằng nhóc đó đã kết hôn với người khác rồi mà"

"Nhưng... Nhưng nếu Shen Ricky kia thực sự ngược đãi cậu ấy thì sao anh? Em sao có thể nhắm mắt làm ngơ được? Lúc thì phải đi làm nhân viên giao hàng, khi thì lại bị đám côn đồ đánh không rõ nguyên nhân, rõ ràng là có vấn đề".

Lần này đến lượt Jiwoong thở dài. Rõ ràng thằng bạn này bản thân nó đã có câu trả lời nên làm gì rồi mà còn hỏi nữa? Anh thật sự bó tay rồi.

"Anh đến chịu mày, nói vậy là tự mày biết nên làm gì rồi đó thôi"

Đúng vậy, trái tim thôi thúc anh phải mau tìm hiểu rõ chuyện này, nếu không anh sẽ không thể yên lòng được. Nghĩ là làm, anh đến bệnh viện tìm cậu nhưng được biết cậu đã xuất viện rồi, nên anh liền bắt taxi đến thẳng nhà Yujin. Sau khi chờ một hồi chuông dài thì một người phụ nữ lạ mặt ra mở cửa cho anh.

"Cho hỏi cậu tìm ai?"

"Chị là giúp việc mới sao? Tôi muốn gặp Han Yujin, Yujin đã về chưa?"

"Giúp việc cái gì? Han Yujin gì chứ? Cậu nhầm nhà rồi"

Nhầm nhà? Tuy anh xa Hàn Quốc 5 năm nhưng không thể nào quên nhà cậu được. Nhìn kỹ thì hoa cỏ và cây cối bây giờ có chút khác nhưng anh có thể khẳng định chắc chắn là nhà cậu.

"Rõ ràng là nhà họ Han mà. Có phải Yujin dặn chị không được cho tôi vào không?"

"Cái cậu này bị làm sao vậy chứ? Tôi đã nói không quen ai là Han Yujin rồi"

Người phụ nữ kia nhìn anh như sinh vật lạ vậy. Có lẽ cô ấy cho rằng anh cố tình đến để gây sự đây mà. Lúc hai người nói chuyện có một người hàng xóm tốt bụng tình cờ có mặt nên đã quay sang hỏi anh.

"Cậu thanh niên à! Cậu tìm cậu nhóc Yujin ấy hả?"

"Dạ đúng rồi thưa bà, bà biết cậu ấy sao? Bà có biết cậu ấy đang ở đâu không ạ?"

"Vậy thì cậu lại không biết rồi. Anh Han ba của Yujin tham ô, bị kết án tù 20 năm rồi. Nhà họ Han bây giờ chẳng còn gì nữa đâu, thằng nhóc Yujin tội nghiệp lắm, nhóc đó tốt bụng vậy mà số khổ"

Gyuvin sững người lại, mới 5 năm trôi qua, rốt cuộc cậu đã xảy ra những chuyện gì? Anh liền chạy đến quán gà KFC để hỏi thăm tin tức về cậu, nhưng cậu đã bị đuổi việc mấy ngày trước rồi, thật sự anh không nghĩ ra cậu có thể đi đâu khác được ngoài việc tìm người đó. Anh không chần chừ nữa mà nhấc ngay điện thoại lên gọi.

"Alo Kim Taerae, tôi muốn gặp anh"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro