Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Tôi nói cho cậu biết, Thẩm Tuyền Duệ, cái show này cậu muốn cũng phải đi, không muốn cũng phải đi!"

"Lúc trước cậu đáp ứng tôi như nào?" Người đại diện tức muốn hộc máu, "Hiện tại hợp đồng đã kí rồi, mấy ngày nữa cũng bắt đầu quay, cậu lại muốn bội ước là sao, nằm mơ!"

Lông mi Thẩm Tuyền Duệ run lên, mở bừng mắt ra.

Cả người cậu nóng vô cùng, trái tim kịch liệt chấn động một lúc mới chậm rãi bình tĩnh lại, lớp áo sau lưng bị mồ hôi lạnh thấm ướt đẫm.

Ngẩng đầu liền phát hiện bản thân đang ở trong một căn phòng xa lạ. Trên đỉnh đầu là bóng đèn thủy tinh lộng lẫy xa xỉ, dưới thân là chiếc giường mềm mại đến mức nhịn không được muốn ngã vào trong.

Sao lại thế này?

Thẩm Tuyền Duệ vẻ mặt mờ mịt, cậu không phải đã thất bại khi lẩn trốn trong trò chơi Vô hạn lưu, đã chết hay sao?

"Còn tưởng mình là Thẩm tiểu thiếu gia sao?"

Nam nhân trước mắt khinh thường ra mặt, cười lạnh nói, "Cậu cho rằng liên hôn cùng Kim thị là có thể leo lên đỉnh cao rồi ?"

?

Người này sợ là có bệnh.

Thẩm Tuyền Duệ hoàn toàn nghe không hiểu nam nhân đang nói cái gì, hiện tại xương cốt cả người cậu đều đau nhức, không kiên nhẫn nhăn mi lại, nói: "Rốt cuộc anh có chuyện gì?"

Người đại diện khó có thể tin mà ngẩng đầu.

Thẩm Tuyền Duệ hôm nay dám cùng hắn tranh luận?!

"Tôi là người đại diện của cậu, không nói được cậu mấy câu hay sao?" Hắn càng nói càng tức giận, "Đừng hòng hủy show, hợp đồng giấy trắng mực đen đã viết rành mạch!"

Thẩm Tuyền Duệ dựa vào đầu giường, đang muốn mở miệng thì một dòng ký ức xa lạ đột nhiên mạnh mẽ rót vào trong đầu.

Nguyên lai là xuyên thư.

Đây là một cuốn tiểu thuyết cẩu huyết về bối cảnh giới giải trí.

Tra công Kim Hàn Chu là tam thiếu gia Kim gia Yến Thành, vì gia thế lớn mà có tài nguyên tốt, hơn nữa lớn lên lại anh tuấn, hắn vừa mới xuất đạo liền bạo hồng, trong vòng ngoài vòng đều bị người chúng tinh phủng nguyệt.

Mà nguyên chủ, chỉ là một pháo hôi si tình không hơn không kém.

Nguyên chủ cũng tên là Thẩm Tuyền Duệ, Kim gia với Thẩm gia là thế giao, nguyên chủ từ nhỏ bệnh tật ốm yếu, gương mặt lại xinh đẹp vô cùng, vì vậy mọi người xung quanh luôn thương tiếc, được Thẩm gia nuông chiều từ bé lớn lên.

Nhưng cố tình, nguyên thân đối với tra công yêu đến điên cuồng.

Khi phát hiện tra công bao dưỡng vai chính thụ Quý Thanh, nguyên thân liền bắt đầu nhằm vào vai chính thụ, đoạt nhân vật, mua tin bẩn hãm hại,...

Thậm chí còn chủ động bò lên giường tra công.

Kết quả là bị một chân đá xuống.

Cứ như vậy, càng ngược càng yêu.

Thậm chí nguyên thân còn nghĩ, tra công chỉ đạp mình mà không đá người khác, đương nhiên là bởi vì tình yêu!

Thẩm gia mang nhiều tai tiếng, rốt cuộc không thể nhịn được nữa, quyết định đưa tiểu tổ tông này đi liên hôn.

Mà đối tượng liên hôn lại là anh hai của tra công, Kim Khuê Bân, một đại vai ác tính tình âm trầm thô bạo trong nguyên tác.

Ngoài ra nguyên thân còn có một nhóc con ba tuổi rưỡi.

Chẳng những phải kết hôn cùng lão nam nhân mà còn phải làm cha kế.

Quả thực là đang cố ý nhục nhã cậu!

Nguyên chủ hoàn toàn hắc hóa, bắt đầu không ngừng tìm đường chết.

Mướn người hạ dược cho tra công để phá vỡ mối quan hệ giữa vai chính thụ và vai chính công, sau đó lại vì trả thù vai ác mà ở trước mặt mọi người ngược đãi con trai hắn trên show truyền hình...

Không có gì bất ngờ xảy ra, nguyên thân thân bại danh liệt. Cuối cùng bị tra công chặt đứt một chân, còn bị vai ác sai người tống vào bao tải rồi dìm xuống biển sâu, thả vào đàn cá mập, bị cắn xé chết không toàn thây.

Kết cục phá lệ thê thảm.

"..."

Nếu không vẫn để cậu chết thêm lần nữa đi.

Bây giờ cậu mới biết vì sao mí mắt mình nóng bỏng, cả người giống như mới bị nghiền qua, cực kì đau.

Tối hôm qua là sinh nhật tra công, nguyên chủ lì lợm la liếm đi theo vào quán bar, muốn chúc mừng tra công.

Thân thể này vốn dĩ không được tốt, còn đang phát sốt, tra công thuận miệng bảo nguyên thân nhảy xuống hồ bơi, chỉ cần dám nhảy, hắn liền nhận nguyên thân là bạn trai của mình.

Nguyên chủ tin là thật, nghe lời nhảy xuống.

Kết quả có thể nghĩ.

Tra công đương nhiên không nghiêm túc, cuối cùng nguyên thân chỉ có thể kéo thân thể ướt đẫm về nhà, cả đêm sốt cao không lùi.

Lúc ấy có người không đành lòng muốn ngăn cản, cậu còn bướng bỉnh mà nói: "Chỉ cần được làm bạn trai của Kim ca, việc gì tôi cũng nguyện ý làm!"

Thẩm Tuyền Duệ: "..."

"Tại sao lại không nói lời nào?" Lục Lệ không thấy Thẩm Tuyền Duệ hé răng, hoàn toàn không còn kiên nhẫn, "Cậu rốt cuộc muốn như thế nào..."

Nhưng còn chưa mắng xong, hắn đột nhiên không kịp phòng bị mà đối mặt với đôi mắt vừa nâng lên của Thẩm Tuyền Duệ, không biết sao những lời muốn nói lại nghẹn xuống cổ.

Màu da Thẩm Tuyền Duệ rất trắng, khiến cho đôi mắt đào hoa càng thêm xinh đẹp, lông mi vừa dài lại vừa dày, hốc mắt hơi thâm, có thể là bởi vì tối hôm qua đại khái đã khóc, đuôi mắt vẫn còn có chút ướt át đỏ hồng.

Những loại cảm xúc phẫn nộ, ủy khuất, u ám, chán ghét thường thấy trên khuôn mặt nguyên thân đều được rút đi.

Hiện tại chỉ còn lại khí chất lạnh lùng nhưng lại xinh đẹp đến nhiếp tâm động phách của chính Thẩm Tuyền Duệ.

"Chương trình này, tôi không muốn đi." Giọng nói Thẩm Tuyền Duệ có chút nhẹ, nghe phá lệ lười nhác làm người khác tức giận, "Anh thấy chương trình này nổi bật như vậy, tại sao không tự mình tham gia, tìm tôi làm gì?"

Trong nguyên tác, vai chính thụ cũng tham gia vào chương trình về trẻ con này.

Nguyên chủ trong truyện hoàn toàn trở thành đá kê chân, tin xấu đầy mình, là một công cụ hình người phụ trợ cho vai chính thụ vạn người mê.

Cậu điên rồi mới tự đi tìm khổ để ăn.

Kỳ thật, trong nguyên tác nguyên chủ cũng đã cự tuyệt.

Tối hôm qua nguyên chủ khóc lóc suốt một đường, hận muốn chết, căn bản không muốn gặp vai chính thụ, không ngờ vừa về đến nhà liền nhận được thông báo của Lục Lệ.

Nhìn xong tin nhắn, nguyên thân liền sốt cao rồi hôn mê, Lục Lệ tìm không thấy người, lúc này mới tới Thẩm gia.

Khó trách cuối cùng vẫn đi, thì ra là do bị Lục Lệ dụ dỗ.

Lục Lệ sửng sốt, còn tưởng rằng bản thân nghe lầm, khi phản ứng lại thì khuôn mặt ngăm đen của hắn liền tức giận đến đỏ lên.

Nếu hắn có thể đi, vậy còn đến lượt người như Thẩm Tuyền Duệ sao?!

Thế nhưng hôm nay Thẩm Tuyền Duệ đột nhiên đổi tính, hắn ngược lại không biết đối phương đang suy nghĩ cái gì.

"Tiểu Thẩm, như vậy đi..." Hắn đành phải hạ thấp thái độ, mềm mỏng dỗ người.

"Chỉ cần cậu chịu đi, Lục ca liền tìm giúp cậu một nhân vật trong đoàn phim của Kim Hàn Chu, không phải cậu muốn đóng phim cùng anh ta hay sao?"

Thẩm Tuyền Duệ nâng hai tròng mắt lạnh nhạt lên.

Lục Lệ trong lòng vui mừng, còn tưởng rằng đề nghị của mình rất hấp dẫn.

Sau đó, liền nghe thấy Thẩm Tuyền Duệ chậm rì rì mà nói: "...Kim Hàn Chu? Không đi."

???

Lục Lệ bất ngờ "Vì sao?"

Thẩm Tuyền Duệ ăn ngay nói thật, "Anh ta không xứng với tôi."

Lục Lệ: "..."

Thấy Thẩm Tuyền Duệ hoàn toàn điên rồi, Lục Lệ đành phải thả ra đòn sát thủ, "Đừng trách tôi không nhắc nhở cậu, lần này không đi thì cậu sẽ phải bồi thường cho công ty 800 vạn tiền vi phạm hợp đồng, cậu có bồi thường nổi không?"

Thẩm Tuyền Duệ dừng lại.

Cậu đúng thật là đã quên cái chuyện này.

Quy mô thương nghiệp của Thẩm gia tuy rằng kém Kim thị, nhưng ở Yến Thành cũng được coi là một nhân vật nổi tiếng, mà cậu là thiếu gia của Thẩm gia, đáng ra cũng không thể thiếu tiền.

Đáng tiếc nguyên thân là một người ngu ngốc, biết tra công thích đua xe, liền nhân dịp sinh nhật của tra công mà mua lễ vật giá trị tặng cho hắn, hiện tại toàn thân chỉ còn mấy trăm đồng.

"..."

Đòn này đủ cứng.

Thẩm Tuyền Duệ không tiếp tục cự tuyệt, Lục Lệ cũng không dám trêu chọc tiếp, sợ cậu lại hối hận, hắn nhanh chóng rời khỏi Thẩm gia.

Chờ người đi rồi, Thẩm Tuyền Duệ vuốt mồ hôi lạnh trên người, quần áo đã ướt đẫm, cậu muốn đi tắm rửa.

Nhưng khi cậu mới đứng dậy, liền nghe thấy bên ngoài phòng ngủ có một loạt tiếng bước chân, sau đó cửa phòng ngủ đang khép hờ bị một nhóc béo dùng hai tay đẩy ra.

Thẩm Tuyền Duệ sửng sốt.

Trước mắt là một nhóc con khoảng ba, bốn tuổi, môi hồng răng trắng, lớn lên xinh đẹp giống như búp bê sứ, khuôn mặt vừa trắng vừa múp, cả người đều mang lại cảm giác mềm mụp.

Dù Thẩm Tuyền Duệ không thích trẻ con, nhưng cũng có ý muốn xoa bóp khuôn mặt mũm mĩm của nhóc con này.

Nhóc con hoàn toàn không để ý đến Thẩm Tuyền Duệ, nhóc chỉ vì đuổi theo bóng cao su nhỏ nên mới chạy tới đây.

Hiện tại bóng cao su nhỏ đang lộc cộc lăn về phía trước, sau đó đụng vào mũi chân Thẩm Tuyền Duệ thì dừng lại.

Thẩm Tuyền Duệ cúi người quan sát, nếu cậu đoán không sai, đây hẳn là con trai của đại vai ác Kim Lạc Lạc, sau đó cậu thấy tiểu vai ác lắc lư đi tới.

"Trả tiểu cầu cầu cho oa!" Nhóc con một tay giữ quần yếm màu xanh, một tay khác nâng lên trước mặt Thẩm Tuyền Duệ, lộ ra cánh tay như củ sen, nhóc con lấy âm thanh hung dữ đầy hơi sữa ra mệnh lệnh.

(*Oa là tiếng nói ngọng của Lạc Lạc)

Nhưng tiếng nói quá mềm, căn bản không hề có một chút lực uy hiếp nào.

Lúc này, lão quản gia chăm sóc cho Kim Lạc Lạc mới vội vã đuổi theo lại đây, phía sau còn có mấy người hầu khác, sắc mặt ai nấy đều vô cùng khẩn trương.

Lão quản gia xoa cái trán đầy mồ hôi lạnh, ngồi xổm xuống ôm lấy Kim Lạc Lạc dỗ dành: "Tiểu thiếu gia, không phải đã nói chỉ chơi ở dưới lầu thôi sao, như thế nào lại lên đây rồi?"

Nhóc con dùng sức giãy giụa, vẫn cố chấp nhìn chằm chằm Thẩm Tuyền Duệ.

Ngoại trừ Kim Khuê Bân, không ai có thể quản được nhóc.

Thẩm Tuyền Duệ không nhúc nhích.

Cậu hiện tại còn đang phát sốt, màu da càng thêm tái nhợt, trên má cũng nổi lên một lớp ửng hồng bệnh trạng, mí mắt cũng hồng, đáy mắt cất giấu đầy hơi nước, rũ xuống trông có vẻ nhu nhược lại đáng thương.

Áo sơ mi trên người rộng thùng thình, cổ áo mở rộng, lộ ra một đoạn nhỏ xương quai xanh trắng nõn, cả người giống như lung lay sắp đổ.

Lão quản gia thấy thế lại càng hãi hùng khiếp vía.

Giới thượng lưu Yến Thành không ai là không biết đến tiểu thiếu gia của Thẩm gia.

Người này có tiếng kiêu căng ngang ngược, dù Thẩm gia đã hoàn toàn mặc kệ, song cậu vẫn hành động theo ý muốn của mình, thích làm gì thì làm.

Quản gia rất sợ tiểu thiếu gia chọc giận Thẩm Tuyền Duệ, dù sao thân thể người trước mặt cực kém, rất dễ chọc ra tính xấu.

"Thẩm thiếu gia..." Lão quản gia run rẩy mở miệng chào hỏi.

Đến khi môi tiểu vai ác chu lên vì thiếu kiên nhẫn, Thẩm Tuyền Duệ mới nhặt bóng cao su nhỏ lên.

Nhưng cậu cũng không đưa cho Kim Lạc Lạc, mà cầm nó ở trong tay, sau đó ách giọng chậm rì rì hỏi: "Dựa vào cái gì mà ta phải đưa nó cho nhóc?"

???

Khuôn mặt nhỏ của tiểu vai ác đầy mờ mịt, đổi thành người hầu khác trong nhà, khẳng định đã sớm ôm nhóc lên dỗ dành, sau đó đem tiểu cầu cầu đưa cho nhóc.

"Của oa!" Tiểu vai ác so với cậu có vẻ càng thêm ngang ngược vô lý, khuôn mặt bánh bao ngước lên, nhón mũi chân, muốn đoạt tiểu cầu cầu trong tay Thẩm Tuyền Duệ.

Thẩm Tuyền Duệ né tránh, hạ mi xuống cúi đầu nói: "Cho nhóc cũng được, nhưng nhóc làm sao chứng minh được quả bóng này là của nhóc? Hiện tại nó ở trong tay ta, nó là của ta mới đúng."

Nhãi con ngây người.

Kim Lạc Lạc hoàn toàn không biết phải chứng minh như thế nào, nhóc chỉ cảm thấy, tất cả đồ đạc trong nhà đều là của nhóc mới đúng, làm sao tiểu cầu cầu lại thành đồ của ba kế hư rồi?

Hậm hực nửa ngày, nhóc con nghẹn đến mức khuôn mặt nhỏ phiếm hồng, cái miệng ủy khuất bĩu ra, trong ánh mắt nhanh chóng tích đầy nước, giọng nói mang theo ý khóc dính dính, "Oa muốn nói cho... hu cha... để cha cùng ba kế hư ly hôn!"

Thẩm Tuyền Duệ nghe thấy lời này liền vui vẻ, còn có loại chuyện tốt này sao?

Ai muốn phá hỏng quan hệ của vai chính công thụ thì tự làm đi, cậu hiện tại chỉ ước có thể rời khỏi đây ngay lập tức.

Chẳng qua liên hôn với hào môn, không phải cậu muốn chạy là có thể chạy.

"Được thôi, nhóc mau đi tìm cha nhóc đi." Thẩm Tuyền Duệ dùng ánh mắt tràn ngập cổ vũ, "Nếu cha nhóc đáp ứng, ta liền đưa tiểu cầu cầu cho nhóc."

"Hừ!" Kim Lạc Lạc tức giận đến mức dậm chân nhỏ, nhóc con dùng sức hừ một tiếng, "Oa mới không đi đâu!"

Nó còn lâu mới để ba kế hư vừa lòng!

Có vẻ nói xong còn chưa hết giận, nhóc con lắc mông nhỏ thoát ra khỏi vòng tay lão quản gia, nằm bò trên mặt đất, vừa nằm liền bắt đầu khóc nháo, la lối lăn lộn, thiếu chút nữa còn đá trúng chân Thẩm Tuyền Duệ.

Y như một tiểu hài tử hư hỏng.

Thẩm Tuyền Duệ: "..." Mệt mỏi quá, hủy diệt đi.

Kim Lạc Lạc càng khóc càng lớn tiếng, người hầu căn bản dỗ không được, chẳng mấy chốc đã loạn thành một đoàn.

Thẩm Tuyền Duệ rũ mắt nhìn cảnh này trong chốc lát, quyết định không quản nhãi con, thậm chí còn chơi bóng cao su của nhóc.

Tiếng bóng cao su đập xuống mặt đất phát ra từng nhịp tiết tấu, cơ hồ cùng với tiếng khóc của Kim Lạc Lạc trùng hợp với nhau, Kim Lạc Lạc nức nở một tiếng, bóng cao su liền đập một cái.

Hết đợt này đến đợt khác, đầy nhịp điệu.

Rất khó nói đây không phải là cố ý.

Lão quản gia: "..."

Đám người hầu: "..."

Lão quản gia một lời khó nói hết nhìn về phía Thẩm Tuyền Duệ, ông cảm thấy Thẩm thiếu gia hôm nay cùng Thẩm thiếu gia bình thường không quá giống nhau.

Kim Lạc Lạc khóc rồi lại khóc, cũng cảm thấy không quá thích hợp, gương mặt nhỏ trắng trẻo đầy nước mắt ngước lên, tay nhỏ gãi gãi đầu, nhưng bộ não nhỏ bé của nhóc con căn bản không phát hiện ra chỗ không thích hợp.

Kim Lạc Lạc đột nhiên không muốn khóc nữa, nhóc không tiếng động cảm thấy mình đang bị ba kế hư cười nhạo.

Mông nhỏ trên mặt đất linh hoạt vặn vẹo, trở mình, sau đó quỳ trên mặt đất, dùng ánh mắt trông mong nhìn thẳng vào quả bóng cao su trong tay Thẩm Tuyền Duệ.

Tiểu cầu cầu, thật muốn chơi aaa!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro