Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đây là món đồ chơi nhóc mới mua ngày hôm qua, bởi vì tiểu cầu cầu trông vô cùng xinh đẹp.

"Muốn chơi sao?" Thẩm Tuyền Duệ giống như nhìn thấu tâm tư của nhóc con, khoé môi cong một chút.

Kim Lạc Lạc bĩu môi, đương nhiên rồi.

"Vậy nhóc nên nói như thế nào?" Thẩm Tuyền Duệ không nhanh không chậm hỏi.

Kim Lạc Lạc tuy rằng nghịch ngợm, nhưng cũng rất thông minh.

Vì lấy được cầu cầu, nhóc đành phải chủ động bò dậy, vỗ vỗ bụi trên mông nhỏ, sau đó tiến đến bên cạnh Thẩm Tuyền Duệ, đặt hai tay ở trên đầu gối cậu, ngẩng đầu lên ngoan ngoãn hỏi: "Ba ba, có thể cho oa chơi cầu cầu một chút không?"

Nhóc đắc ý nghĩ, chỉ cần Thẩm Tuyền Duệ đáp ứng, nhóc sẽ lấy tiểu cầu cầu đả đảo ba kế hư!

Tay nhỏ thậm chí đã vươn ra.

Muốn ôm tiểu cầu cầu.

Kim Lạc Lạc có một gương mặt rất có tính mê hoặc, ngoan lên quả thực như một tiểu thiên sứ, đặc biệt là cặp mắt xinh đẹp to tròn kia, căn bản không ai có thể kháng cự.

Trừ Thẩm Tuyền Duệ.

Thẩm Tuyền Duệ ôn nhu mỉm cười, khiến gương mặt tái nhợt sinh động hẳn lên, nhưng ngoài miệng lại như ác ma nói nhỏ, "Không thể."

Sau đó cậu quay đầu, đem bóng cao su nhỏ ném cho lão quản gia.

Kim Lạc Lạc: "..."

Kim Lạc Lạc: ???

Kim Lạc Lạc nhìn chằm chằm hai tay trống rỗng của mình, ủy khuất đến mức thiếu chút nữa khóc ra.

Ba kế hư đáng giận, chỉ biết khi dễ nó! Xấu xa!

Kim Lạc Lạc bẹp bẹp miệng, mắt thấy tiểu thiếu gia lại muốn khóc, lão quản gia tay mắt lanh lẹ, đem cầu cầu nhét vào trong tay nhóc con, tiếng khóc bị cưỡng chế dừng lại, Kim Lạc Lạc bị nghẹn một chút, ủy khuất bĩu môi.

Lòng bàn tay lão quản gia đổ mồ hôi, khom người với Thẩm Tuyền Duệ, "Thẩm... Thẩm thiếu gia, tôi mang tiểu thiếu gia đi ra ngoài trước."

"Được." Thẩm Tuyền Duệ gật gật đầu.

Dù xuyên thư thì thế nào, cậu cảm thấy trêu chọc nhóc hư này rất sảng khoái, căn bản không muốn nhẫn nhịn.

Chờ lão quản gia mang Kim Lạc Lạc rời đi, Thẩm Tuyền Duệ rốt cuộc cũng có thể đi vào phòng tắm, vừa ngẩng đầu nhìn gương liền hoảng sợ.

Nguyên chủ cùng cậu lớn lên giống nhau như đúc, chỉ là khuôn mặt tái nhợt hơn rất nhiều, cánh tay cũng tinh tế mảnh khảnh hơn.

Thẩm Tuyền Duệ đem mái tóc rối hất ra sau đầu, để lộ vành tai trắng nõn dưới mái tóc đen nhánh, trên tai có đính một cái khuyên tai bằng hắc diệu thạch.

Ngay cả vị trí cùng hình dáng khuyên tai cũng giống nhau.

Còn phía dưới...

Áo sơ mi đang mặc phá lệ lớn, làm lộ ra xương quai xanh xinh đẹp cùng một mảng lớn da thịt trắng lạnh, phía dưới là quần jean bị cắt nhiều lỗ to, từ đùi kéo dài đến đầu gối, bại lộ bắp đùi trắng nõn ra bên ngoài.

Vừa câu nhân lại vừa ái muội.

Đây là gu ăn mặc kì quái gì?

Thậm chí khi cẩn thận nhìn vào gương, còn có thể nhìn thấy trên mí mắt trét đầy phấn hồng cùng với chì kẻ mắt đen đặc, tuy rằng ở trong hồ ngâm không lâu, nhưng cũng bị nhoè đi kha khá.

Thẩm Tuyền Duệ mặt vô biểu tình mà tìm thấy chai nước tẩy trang ở trong một đống lớn chai lọ, sau đó cậu mới thình lình nhớ tới lí do vì sao nguyên chủ phải trang điểm.

Hình như là tra công có nói qua, hắn thích như vậy.

"..." Người có thể ngu ngốc, nhưng không thể đê tiện như vậy. (?)

Thẩm Tuyền Duệ tẩy trang xong liền nhanh chóng tắm rửa, sau đó bổ nhào lên cái giường lớn mềm mại.

Cái phòng ngủ này xa hoa lãng phí vô cùng, so với khách sạn hàng đầu còn thoải mái hơn.

Thẩm Tuyền Duệ cơ hồ vừa dính vào gối liền ngủ quên mất.

Cậu ngủ đến trời đất tối sầm mới tỉnh lại, lông mi run rẩy một lát, sau đó mới gian nan mở mắt ra.

Trước mắt đột ngột xuất hiện một gương mặt múp míp.

Kim Lạc Lạc không biết vì sao lại ghé vào gối đầu của cậu mà ngủ rồi, khuôn mặt bánh bao mềm mụp dán sát vào gương mặt của cậu, Thẩm Tuyền Duệ vừa động, nhóc con cũng nâng tay lên xoa xoa đôi mắt.

"..."

"..."

Thẩm Tuyền Duệ cùng Kim Lạc Lạc mắt to trừng mắt nhỏ.

Kỳ thật tối hôm qua cậu đã biết Kim Lạc Lạc trộm tới tìm cậu.

Đời trước, thời điểm cậu 16 tuổi đã xuất đạo làm diễn viên, nhờ vào gương mặt xinh đẹp cùng kĩ thuật diễn hồn nhiên thiên thành, sau một đêm lập tức bạo hồng.

Sau đó khoảng 2 năm, khi kết thúc lễ trao giải liên hoan phim, cậu vô cớ bị quấn vào một trò chơi Vô hạn lưu.

Thẳng đến trước khi chết, cậu đã mắc kẹt trong trò chơi ba năm.

Nhiều năm như vậy, cậu đã luyện thành thói quen gặp tiếng động liền tỉnh, cũng không có biện pháp sửa lại trong một đêm.

Dù cậu đã xác nhận bản thân mình rất an toàn, sẽ không bị quỷ quái tập kích vào ban đêm, nhưng khi có người tới gần, cậu vẫn sẽ phát hiện.

Nhưng thân thể quá mệt mỏi, phát hiện là Kim Lạc Lạc cậu liền yên tâm ngủ sâu, cho nên cũng không biết nhóc con này không những không rời đi mà còn ngủ lại đây.

Kim Lạc Lạc không nghĩ tới việc Thẩm Tuyền Duệ đột nhiên tỉnh lại, nhóc con trợn tròn mắt hoảng sợ, thịt mỡ trên mặt cũng run theo.

Nhóc con vội vàng đứng lên, nhưng hai chân đặt trên nệm mềm căn bản không vững, bàn tay nhóc quơ quơ một chút, sau đó bịch một cái mông nhỏ đã chấm đất, ngã xuống tấm thảm trên sàn nhà.

"Không có việc gì chứ?" Dù sao cũng chỉ là một nhóc con ba tuổi, Thẩm Tuyền Duệ vội vàng ngồi dậy hỏi han.

Kim Lạc Lạc xoa xoa mông nhỏ ngốc trong chốc lát, chờ phản ứng lại mới biết bản thân bị ngã, hốc mắt nhanh chóng đỏ lên, nghẹn ngào thút thít, bộ dáng ẩn ẩn muốn khóc.

Nhưng vừa ngẩng đầu, cặp mắt đen nhánh to tròn liền đối diện với khuôn mặt vô cảm của Thẩm Tuyền Duệ.

"..."

Nghẹn ngào bị nghẹn ở trong cổ họng, nhóc con nấc nhẹ một tiếng.

Không thể khóc ra!

Dù sao ba kế hư cũng không dỗ nó, nói không chừng còn cười nhạo nó, nó còn muốn khóc làm gì.

Kim Lạc Lạc chu mông nhỏ nỗ lực đứng lên, nhóc con bò đến gần mép giường, khẩn trương vẫy tay giải thích với Thẩm Tuyền Duệ, "Oa chỉ là đi ngang qua..."

Nó mới không cố ý chờ ba kế hư tỉnh lại để dọa người ta nhảy dựng đâu.

"Vậy sao."

Thẩm Tuyền Duệ thấy nhóc con không có việc gì, liền không quản nữa.

Vừa rồi ngồi dậy cậu liền cảm thấy đầu váng mắt hoa, sắc mặt tái nhợt trong nháy mắt, dạ dày theo đó mà quặn đau.

Nhưng tin mừng là cậu đã hạ sốt, đau bụng hẳn là do lâu lắm không ăn cái gì, nên mới đói đến khó chịu.

Biệt thự Kim gia nằm ở giữa sườn núi, khắp mọi nơi đều tràn đầy ánh đèn lung linh mờ ảo, lão quản gia đến phòng Thẩm Tuyền Duệ để ôm Kim Lạc Lạc xuống lầu ăn cơm, Thẩm Tuyền Duệ cũng đi xuống theo.

Buổi tối nay chỉ có cậu cùng Kim Lạc Lạc ở đây.

Trong nguyên tác, đại vai ác Kim Khuê Bân cùng nguyên chủ kết hôn xong liền bay ra nước ngoài ngay trong đêm, nghe nói là đi nói chuyện hợp tác.

Đến bây giờ cũng đã một tháng trôi qua, cũng chưa thấy hắn quay về biệt thự.

Căn bản là cố tình làm như không có người chồng mới cưới là cậu.

Thẩm Tuyền Duệ nhịn không được nhẹ nhàng thở ra, bằng không nguyên chủ và Kim Khuê Bân từ diễn thành thật, thì cậu nên làm cái gì bây giờ?!

Cậu vẫn chỉ là một chàng trai 21 tuổi mà thôi.

Thời điểm Thẩm Tuyền Duệ đi xuống, Kim Lạc Lạc đã đi đến bàn ăn rồi, nhóc con đang ngồi ở trên ghế trẻ em, để bảo mẫu mặc áo yếm.

"Chờ một chút là được rồi, tiểu thiếu gia." Kim Lạc Lạc thấy Thẩm Tuyền Duệ đi tới, mông nhỏ liền bắt đầu lộn xộn, bảo mẫu nhanh chóng dỗ dành nhóc, lát sau rốt cuộc cũng mặc xong.

Kim Lạc Lạc lại không cầm lấy muỗng ăn cơm từ nhỏ của mình, nhóc con vươn cánh tay như củ sen ra, đem cái mâm thức ăn kéo đến phía mình, "Muốn cái này!"

Bảo mẫu muốn ngăn cản, nhưng vừa đụng tới tay Kim Lạc Lạc, nhóc con liền chu miệng lên muốn khóc, bảo mẫu đành phải giúp nhóc dịch mâm qua.

Thẩm Tuyền Duệ không rõ chuyện gì, vẫn ngồi đối diện với Kim Lạc Lạc.

Trước mặt chỉ còn có đôi đũa.

"Phải trả lời oa vấn đề." Kim Lạc Lạc lắc khuôn mặt trắng nõn, hành động cực kỳ không lễ phép, nhóc con nắm chặt muỗng nhỏ uy hiếp, "Nếu không sẽ không được ăn cơm."

Đám người hầu bên cạnh đều đau đầu không thôi.

Kim Lạc Lạc được nghỉ ở nhà trẻ, nên cả ngày rảnh rỗi ở trong nhà xem TV, trừ phim hoạt hình ra, nhóc con thích nhất chính là show tống nghệ.

Thấy các khách mời trong show bị yêu cầu trả lời vấn đề mới có thể ăn cơm, sau đó mỗi ngày nhóc con đều hỏi Thẩm Tuyền Duệ, rồi mới cho cậu ăn cơm.

Tuy rằng nguyên thân theo đuổi nam nhân tới phát rồ, gần như đã cùng Thẩm gia đoạn tuyệt quan hệ.

Nhưng dù sao cũng từng là tiểu tổ tông Thẩm gia.

Thẩm Tuyền Duệ sao có thể nhường nhóc con được.

Cho nên mỗi bữa ăn đều sẽ rối tung lên, Thẩm Tuyền Duệ tức giận chọc nhóc con khóc lóc rồi lên lầu, cả cơm cũng không ăn, mà trong nhà ngoài hai người cũng không còn ai, đám người hầu cũng không dám quản.

"..."

Đúng là một nhóc con xui xẻo.

Thẩm Tuyền Duệ phát hiện Kim Lạc Lạc hoàn toàn là bị chiều hư, nên mới dưỡng ra thói vô pháp vô thiên như vậy.

"Tại sao lại không nói nha?" Kim Lạc Lạc tức giận hỏi.

Đám người hầu bên cạnh động tác thuần thục dọn xong bữa cơm, đang muốn ngăn cản tiểu thiếu gia, lại nghe thấy Thẩm Tuyền Duệ không chút để ý nói: "Người lớn chúng ta đói bụng sẽ không ăn cơm."

Kim Lạc Lạc bĩu môi, đầy mặt hoài nghi.

Nhóc có chút ghét bỏ, ba kế hư quá ngốc, không ăn cơm thì làm sao no được.

Đôi mắt đào hoa của Thẩm Tuyền Duệ hơi cong lên, tóc cậu có chút dài, vì mới ngủ dậy nên không buộc lên, tóc đen buông xuống cần cổ trắng lạnh, giống như một thủy thủ xinh đẹp ướt dầm dề.

Cánh môi phiếm hồng mở ra, nhưng giọng nói lại vô cùng tàn nhẫn, làm bầu không khí căng thẳng lên, "Chúng ta đều ăn trẻ con."

Kim Lạc Lạc: "..."

Thẩm Tuyền Duệ ở trong lòng đếm ngược ba giây, quả nhiên Kim Lạc Lạc oa một tiếng liền khóc lên, quả thực khóc đến tê tâm liệt phế, còn duỗi hai tay muốn nhào vào trong lòng ngực của bảo mẫu.

"Nhóc tự chọn đi." Thẩm Tuyền Duệ gập đốt ngón tay, nhẹ nhàng gõ mặt bàn, "Đem đồ ăn cho ta, hoặc là ta sẽ ăn nhóc."

"Không cần, đừng ăn oa..."

Kim Lạc Lạc ủy khuất nước mắt lưng tròng, "Oa... Lạc Lạc không có nhiều thịt thịt."

Nhóc con cảnh giác ôm lấy cái bụng béo của mình.

Đây là nơi có nhiều thịt nhất.

Thẩm Tuyền Duệ đói đến hoảng hốt, cũng không cùng nhóc con nhiều lời nữa, duỗi tay lấy đồ ăn tới gần.

Kỳ thật đối phó với nhóc con miệng còn hôi sữa này khá đơn giản, tốt xấu gì cậu cũng từng gặp qua không ít tiểu hài tử như vậy trong phó bản... Hoặc phải nói chính xác là gặp qua không ít quỷ hài tử.

Đám quỷ kia so với Kim Lạc Lạc mạnh hơn rất nhiều, đều chỉ vì mạng của cậu mà tới.

Hai bên căn bản không phải một cấp bậc.

"Thẩm thiếu gia..." Quản gia bên cạnh rốt cuộc không chịu nổi mà mở miệng, "Tiên sinh gọi điện thoại về, nói là có việc tìm cậu."

Vốn dĩ đã được gọi trước bữa ăn, nhưng thấy cậu đang ngủ, quản gia tạm thời không nói cho Thẩm Tuyền Duệ.

Cha Kim có ba đứa con, Kim Khuê Bân đứng hàng thứ hai, tra công Kim Hàn Chu là con út, còn anh trai lớn của Kim Khuê Bân...

Ba năm trước kia, hắn cùng Kim lão gia đi công tác thì không may gặp tai nạn xe cộ, người này đã mất ngay lúc đó, còn Kim lão gia thì bị thương nặng hôn mê, đến nay vẫn chưa tỉnh lại.

Kim Lạc Lạc kỳ thật chính là con của anh trai Kim Khuê Bân.

Kim lão gia ngã xuống, theo đạo lý thì phải là cha Kim tiếp nhận chức vụ quản lý công ty. Nhưng Kim Khuê Bân đã dùng thủ đoạn mạnh mẽ của mình để đoạt quyền soán vị.

Cha mẹ Kim Lạc Lạc đều đã mất, hắn thậm chí còn cướp đoạt cả quyền nuôi nấng Kim Lạc Lạc, vì vậy di sản và cổ phần thuộc về anh trai cũng rơi xuống tay hắn.

Giới thượng lưu Yến Thành còn ngầm suy đoán, tai nạn xe cộ Kim lão gia gặp phải cũng có bút tích của hắn.

Tàn nhẫn độc ác, bất hiếu vô cùng.

Nghe nói người này còn có bệnh điên.

Khi Kim Khuê Bân lên làm chủ tịch Kim thị, không đến ba năm liền thay máu cả công ty, làm cho Kim thị hoàn toàn cải cách cùng chuyển hình, trở thành gia tộc có địa vị vô cùng nổi bật, có thể nói là đứng hàng đầu Yến Thành.

Cho nên, không ai dám đắc tội hắn.

Thẩm Tuyền Duệ chần chờ chớp mắt, tiếp nhận di động, "Kim..."

Cậu vốn dĩ muốn kêu Kim tổng, lại đột nhiên nhớ tới hai nhà là thế giao, vội đổi giọng gọi: "Nhị ca."

Tiếng nói của cậu còn hơi nghẹn giọng mũi, nghe vô cùng mềm mại.

"... Đổi xưng hô khác." Kim Khuê Bân trầm mặc một lát, thanh âm nguyên bản trầm thấp lạnh lẽo, nháy mắt lại lạnh hơn mấy độ.

Người này có vẻ đang rất bận, đi thẳng vào vấn đề mà nói, "Thời điểm tham gia chương trình chiếu cố Lạc Lạc, an phận một chút."

"Tôi đã biết, Kim tổng." Thẩm Tuyền Duệ cũng không sợ hắn, nhưng cũng không muốn trêu vào phiền toái, liền thành thật đáp ứng.

Dù sao cậu cũng sẽ không giống nguyên chủ, mất não đi tìm đường chết.

"Đem phương thức liên hệ của cậu cho tôi." Kim Khuê Bân dùng giọng điệu lãnh đạm nói, "Có việc thì cùng tôi thương lượng trước."

Sau đó không đợi Thẩm Tuyền Duệ mở miệng, trực tiếp cắt đứt điện thoại.

Thẩm Tuyền Duệ: "..."

Mình chọc anh ta lúc nào rồi?

Thẩm Tuyền Duệ không thể hiểu được, nhưng cũng không quá để ý, cúi đầu thêm Kim Khuê Bân làm bạn tốt.

Bọn họ quả thật là tình phu thê plastic, kết hôn hơn một tháng rồi vẫn chưa thêm WeChat của nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro