Chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Ba nhỏ thay oa đi đi." Kim Lạc Lạc dùng ngón tay nhỏ chỉ vào người Thẩm Tuyền Duệ, hung dữ mà ra lệnh cho cậu.

Thẩm Tuyền Duệ từ chối, "Ta cũng không đi."

Cậu cầm lấy tiểu quái thú của Kim Lạc Lạc, phát hiện đồ chơi nhỏ này khi bị ấn vào đỉnh đầu thì sẽ vung vẩy đuôi sang trái sang phải.

Cậu nhịn không được mà ngứa tay, ấn rồi lại bóp một hồi.

Thế giới trước kia cậu sinh sống có nền văn minh lạc hậu hơn nơi đây. Nơi cậu sống hồi nhỏ là một khu ổ chuột, sau đó cha mẹ mất, cậu cứ thế lớn lên ở trong cô nhi viện.

Không bị đói chết đã là chuyện cực kì may mắn, căn bản chưa từng được chơi loại đồ vật này.

Kim Lạc Lạc đợi một lát, phát hiện Thẩm Tuyền Duệ thật sự không đi, trên mặt càng thêm rối rắm.

Nhóc muốn tới gần đem Thẩm Tuyền Duệ kéo xuống dưới lầu, lại không cẩn thận mà dẫm lên chiếc vớ của mình, mông nhỏ bịch một tiếng ngã xuống thảm.

Nhân viên công tác ở bên cạnh kiên nhẫn khuyên giải, "Bảo bảo, nhóc phải đi cùng ba ba của nhóc mới được."

"Đây không phải... oa... Không phải ba ba." Kim Lạc Lạc bẹp bẹp miệng, hốc mắt bắt đầu đỏ lên, tức giận cầm tiểu quái thú ném lên người Thẩm Tuyền Duệ, "Không đúng, không phải!"

Thẩm Tuyền Duệ không trốn tránh, tiểu quái thú cứ thế đập lên vai cậu.

Làn đạn bắt đầu vui sướng khi người gặp họa.

【 Tôi đã đoán từ trước, Thẩm Tuyền Duệ và Kim Lạc Lạc không hề thân thiết, chắc chắn thường ngày Thẩm Tuyền Duệ đều mặc kệ đứa bé này. 】

【 Thẩm Tuyền Duệ sẽ không lén ngược đãi đứa nhỏ chứ? 】

【 Tổ đạo diễn vì sao còn chưa phỏng vấn? 】

Cái gọi là phỏng vấn, chính là tổ đạo diễn lựa chọn ba vấn đề được đông đảo mọi người quan tâm, sau đó tiến hành hỏi khách mời.

Nếu trong khoảng thời gian bắt đầu thu hình mà khách quý có biểu hiện không tốt, vậy câu hỏi tự nhiên sẽ rất xảo quyệt.

Đương nhiên, sẽ không hỏi những chuyện riêng tư, bởi cái tổ đạo diễn nhắm đến là sự kích thích, chứ không muốn dàn khách quý hận chết bọn họ.

"Thẩm lão sư..." Đạo diễn thấy Kim Lạc Lạc thật sự không muốn phỏng vấn, chỉ có thể đem Thẩm Tuyền Duệ gọi vào trước, sau đó bắt đầu phỏng vấn.

Đạo diễn hỏi, "Khi cậu sống cùng một đứa trẻ ba tuổi, có gặp phải khó khăn nào không?"

Khuôn mặt xinh đẹp của Thẩm Tuyền Duệ tràn đầy mờ mịt, "Không có a, quan hệ hai ba con chúng tôi rất tốt."

Đạo diễn: "..."

Đây là quan hệ tốt?

Màn ảnh phòng phát sóng tràn đầy lời mắng mỏ Thẩm Tuyền Duệ.

【 Còn cãi bướng. 】

【 Cười chết, nếu không phải do da mặt cậu ta quá dày, thì làm sao có thể luôn quấn lấy Kim Hàn Chu? Trong chương trình trước, ánh mắt Kim Hàn Chu ghét bỏ đến mức sắp tràn ra, vậy mà cậu ta vẫn đi lên ôm lấy cánh tay người ta. 】

Làn đạn còn chưa kịp mắng xong, liền thấy Thẩm Tuyền Duệ ngượng ngùng chớp mắt, sau đó mở miệng nói, "Tôi tới đây không phải là vì chia rẽ gia đình này, mà tôi tới để gia nhập nó."

【???】

【 Có mùi trà xanh, cảm ơn. 】

【 Cậu ta ngoại trừ khuôn mặt ra thì còn có cái gì? Ngay cả một đứa trẻ cũng không dỗ được. 】

Kim Lạc Lạc càng nháo càng khóc lớn, khuôn mặt trắng mềm chẳng mấy chốc bắt đầu phiếm hồng, hốc mắt cũng hồng hồng, đôi mắt bị hơi nước che lại.

Nhóc con trộm sờ sờ mông nhỏ, thuần thục nằm xuống mặt đất ăn vạ.

Mới bắt đầu khóc thì còn cảm thấy đáng yêu, nhưng khi một đứa bé khóc nháo lâu rồi, thì sẽ biến thành tra tấn đối với lỗ tai.

Làn đạn cũng dần có người không hài lòng.

【 Sao lại thế này, cứ khóc như vậy đến buổi tối luôn sao? 】

【 Đây còn không phải là một đứa trẻ hư hay sao? 】

【 Các khách mời khác đều đã thu thập hành lí xong, vậy mà Thẩm Tuyền Duệ còn chưa kết thúc buổi phỏng vấn. Tuy còn phải chờ thêm mấy giờ nữa, nhưng cứ như vậy thì mọi người đều sẽ phải chờ cậu ta đi? 】

"Ba nhỏ không giúp oa... oa liền nói cho cha lớn." Kim Lạc Lạc vừa khóc vừa uy hiếp Thẩm Tuyền Duệ, "Để cha lớn đuổi ba nhỏ đi!"

Thẩm Tuyền Duệ không hé răng, cả người cậu trông ốm yếu vô cùng, mái tóc đen nhánh rũ xuống trán, giống như bị mồ hôi lạnh thấm ướt, cậu khẽ nâng tay che lại lồng ngực, mày cũng theo đó nhíu lại.

Nước mắt Kim Lạc Lạc còn chưa kịp rơi xuống, Thẩm Tuyền Duệ đã giành trước một bước, chậm rãi ngã xuống mặt đất.

Sau đó đem đôi tay giao nhau, đặt ở trước người.

Thẩm Tuyền Duệ: An tường.jpg

【Cậu ta đang làm gì thế???】

【 Mẹ nó, hình như trước đó cậu ta có nói bản thân bị bệnh tim, sẽ không phải là bị chọc tới phát bệnh chứ?】

Làn đạn đều bị chuyện này doạ sợ.

Thẳng đến khi Thẩm Tuyền Duệ nhân lúc Kim Lạc Lạc không chú ý, trộm xê dịch thân thể, để bản thân nằm ở nơi thoải mái nhất trên thảm trải sàn.

Đạo diễn cũng không hiểu ra sao, nhưng nhìn Thẩm Tuyền Duệ không giống bộ dáng ngã bệnh hiểm nghèo, vì thế ông liền yên tâm vẫy tay, để người quay phim đem màn ảnh dịch lại gần hơn một chút.

Vừa lúc chụp phải giọt nước mắt đang lăn xuống từ đuôi mắt Thẩm Tuyền Duệ, nước mắt dọc theo làn da trắng lạnh chảy xuống, đuôi mắt trong chốc lát đã đỏ lên.

【 Lần đầu tiên cảm thấy, thì ra Thẩm Tuyền Duệ giả bệnh cũng xinh đẹp như vậy. 】

【 Kim Hàn Chu có phải không được hay không? Mỹ nhân như vậy cũng có thể từ chối được? Khó hiểu. jpg】

【 Không cần vợ phải nhúc nhích, để ta tự tới!!! 】

【Không có ai để ý đến người chồng của Thẩm Tuyền Duệ hay sao? Người ta dù lớn tuổi nhưng tốt xấu gì cũng là phó giám đốc của Kim thị. Chờ lát nữa các người bị bắt đi làm mồi cho cá mập, ta sẽ nhân lúc đó bắt cóc vợ nhỏ đi. Haha.jpg 】

Kim Lạc Lạc ngơ ngác mà nhìn Thẩm Tuyền Duệ.

Nước mắt Thẩm Tuyền Duệ chảy càng thêm mãnh liệt, cậu khẽ trở mình, cuộn tròn lại tiếp tục rơi lệ, mái tóc có chút dài dính lên trên gò má, cả người tái nhợt phá lệ yếu ớt.

Giống như một đoá hoa tinh xảo dễ dàng bị đánh nát.

Nước mắt Kim Lạc Lạc cứ thế nghẹn về hốc mắt, nhóc con dù như nào không thể tưởng tượng được, Thẩm Tuyền Duệ trước kia luôn mắng nhóc, cười lạnh với nhóc, kêu nhóc là tiểu mập mạp thế nhưng sẽ khóc.

Thân thể nhóc rõ ràng chỉ có chút lớn mà thôi, không phải loại bụ bẫm kia!

"Ba nhỏ... tại sao lại khóc?" Kim Lạc Lạc sử dụng hai tay hai chân để bò đến bên cạnh Thẩm Tuyền Duệ, dùng giọng sữa thật cẩn thận hỏi.

Thẩm Tuyền Duệ mặc kệ nước mắt đang chảy xuôi, lẩm bẩm nói: "Ta thật đáng thương..."

Kim Lạc Lạc hai mắt mê mang.

"Ta từ nhỏ đã bị đuổi ra khỏi nhà." Thẩm Tuyền Duệ học khẩu âm nói chuyện của nhóc con, "Nếu tiếp tục bị đuổi đi... vậy oa sẽ trở thành một người không có gia đình." Sau đó cậu lại che mặt lại, tiếp tục khóc ô ô.

Kim Lạc Lạc hốt hoảng lay người cậu, nắm lấy ngón tay của cậu, thế nhưng lại bị Thẩm Tuyền Duệ chơi xấu mà né ra, giống như một đứa trẻ đang giận dỗi.

"Nhóc còn đánh ta." Thẩm Tuyền Duệ cầm lấy tiểu quái thú ở bên cạnh, làm động tác ném vào người, "Oa... Ta đau quá."

Khuôn mặt Kim Lạc Lạc rối rắm vô cùng, tiểu hài tử dễ xúc động, hơn nữa lại còn bị người ngoài nhìn chằm chằm, nhóc tức giận liền theo bản năng ném đồ vật trong tay ra.

"Kia... vậy không cho cha đuổi ba nhỏ đi là được rồi."

Nhóc con cũng cảm thấy mình có lỗi, đành phải ngồi xổm xuống bên cạnh Thẩm Tuyền Duệ, chỉ vào rương hành lý trong góc phòng, "Ba nhỏ mau đi chuẩn bị quần áo, mang oa ra ngoài chơi."

Cái rương hành lý này đã được lão quản gia chuẩn bị trước từ tối hôm qua, biết hai người phải tự sắp xếp hành lý, ông liền đặt nó ở cửa.

"Thật sao?" Thẩm Tuyền Duệ hoài nghi.

Kim Lạc Lạc dũng cảm vỗ vỗ ngực nhỏ, "Cha lớn có công ty, chắc chắn có tiền, sẽ nuôi nổi hai bảo bảo."

Nói xong, nhóc con còn cảm thấy không đủ, nhanh chóng xoè tay ra đếm trước mặt Thẩm Tuyền Duệ, "Dù có mười bảo bảo nữa, cũng nuôi nổi nha."

Thẩm Tuyền Duệ: "..."

Kim Lạc Lạc khẩn trương nói: "Ba nhỏ ngoan, đừng khóc nữa nha."

--Làn đạn xem xong thì có chút cạn lời.

【 Rốt cuộc là ai nói với ta Thẩm Tuyền Duệ không có kỹ thuật diễn?! Rõ ràng cậu ta diễn tốt như vậy!!! 】

【 Ta cười muốn chết, cho nên vừa rồi Thẩm Tuyền Duệ cố ý không né đồ chơi, là để bị đánh rồi tới ăn vạ à?】

【 Nhãi con: Đừng đoạt suất diễn của ta! 】

Nhân viên công tác ở bên cạnh cũng nhẹ nhàng thở ra, nếu đứa bé này thật sự khóc đến buổi tối, vậy thì rất phiền toái.

Đạo diễn cố ý hỏi Kim Lạc Lạc, "Mấy cô chú chúng ta có thể gia nhập làm bảo bảo không?"

"Có thể nha." Kim Lạc Lạc hoàn toàn quên bản thân còn muốn khóc, quay đầu liền lập tức đáp ứng.

Làn đạn vẫn đang chảy nước mắt hâm mộ.

【 Oa! Kim tổng còn thiếu bảo bảo không. Là loại hơn hai mươi tuổi, có thể ăn, có thể ngủ, còn không khóc không nháo. 】

【 Ta nữa!!! 】

...

Kim Lạc Lạc cuối cùng cũng ngoan ngoãn để tổ đạo diễn chụp hình.

Trong ảnh, khuôn mặt của nhóc con hồng hào, trên tay còn nắm chặt hai tiểu quái thú, hự hự ngồi xổm trên mặt đất cùng Thẩm Tuyền Duệ thu thập hành lý.

Đạo diễn ở bên cạnh nhẹ giọng hỏi nhóc: "Bảo bối, con tên là gì?"

Kim Lạc Lạc nhếch miệng liếc mắt nhìn Thẩm Tuyền Duệ.

Nhóc cảm thấy đại thúc thúc này thật kì quái, ban nãy ba kế hư có gọi tên nhóc một lần rồi, vì sao còn muốn hỏi tiếp chứ.

"Oa tên là Kim Diêu Tinh." Kim Lạc Lạc vẫn quay đầu lại, báo tên thật của mình.

Đạo diễn lại tiếp tục hỏi mấy câu khác, nhưng Kim Lạc Lạc không để ý tới ông, đạo diễn sợ lại chọc nhóc con khóc, chỉ có thể từ bỏ.

Đồ đạc của Kim Lạc Lạc mang đi cũng không nhiều, chủ yếu là quần áo cùng với sữa bột, còn có mấy loại đồ chơi để trấn an nhóc.

Kỳ thật Kim Lạc Lạc hơn một tuổi đã bắt đầu cai sữa, nhưng vì đây là lần đầu tiên nhóc con đi ra bên ngoài chơi, lão quản gia sợ buổi tối Thẩm Tuyền Duệ không dỗ được nhóc, vì vậy liền nhắc cậu mang sữa bột đi, dù sao chương trình phải quay thêm gần một tháng.

"Oa không phải tiểu hài tử." Kim Lạc Lạc kháng nghị, "Không cần uống sữa!"

Các khách quý khác cũng đã chuẩn bị hành lý, ai cũng mang một cái bình sữa đi để dỗ mấy đứa nhỏ.

Chỉ có Kim Lạc Lạc là phản đối, nhất quyết không chịu.

"Ta uống." Thẩm Tuyền Duệ lãnh khốc vô tình, nhanh chóng đem bình sữa đặt vào vali.

Bọn họ ở một bên thu thập.

Nhân viên công tác khác thì lại gần đạo diễn thấp giọng nói nhỏ mấy câu, đạo diễn trong nháy mắt mừng rỡ, miệng sắp không khép lại được.

Ai có thể tưởng tượng được chứ!

Hot search của Thẩm Tuyền Duệ bạo từ tối hôm qua đến bây giờ, vậy mà vừa rồi lại có thêm ba cái hot search khác nổi lên.

Tổ đạo diễn bọn họ chẳng những có nhiệt độ, còn tiết kiệm được một khoản tiền nhỏ.

Thời điểm tìm Thẩm Tuyền Duệ, đạo diễn còn bị nhà làm phim chỉ vào mũi mắng. Hiện tại bọn họ hẳn đang kinh ngạc đến mức trợn tròn mắt rồi đi.

Kim Lạc Lạc ngồi một lát thì thấy nhàm chán, cúi đầu nắm lấy tất mình trong chốc lát, sau đó lại cầm lấy tiểu quái thú trộm đánh sau lưng Thẩm Tuyền Duệ.

Mắt thấy đã đến giờ cơm trưa, lão quản gia lại đây tìm bọn họ.

"Ba không được đi!" Kim Lạc Lạc mặc áo yếm để ăn cơm, nhóc con giờ phút này tựa như hiện ra nguyên hình, bàn tay múp nắm lấy quần áo Thẩm Tuyền Duệ, nãi thanh nãi khí, "Ba nhỏ còn chưa trả lời câu hỏi xong."

Thẩm Tuyền Duệ: "..."

Cậu thực sự rất bất lực, nhưng lại không thể xách nhóc con này lên đánh mông được.

Kim Lạc Lạc ngẩng đầu, đối mặt với Thẩm Tuyền Duệ còn đang phiếm hồng ở hốc mắt, rối rắm một phen, nhóc con gãi gãi khuôn mặt, đổi thành giữ chặt mấy đầu ngón tay Thẩm Tuyền Duệ, thở dài, "Được rồi, không trả lời cũng có thể ăn cơm."

Ai, ai bảo ba kế hư của nó yếu ớt đến như vậy chứ.

Chỉ có thể nhường nhịn thôi.

Làn đạn một phen tò mò, đạo diễn thay bọn họ hỏi ra nghi hoặc trong lòng, "Thẩm lão sư, câu hỏi gì vậy."

Thẩm Tuyền Duệ không muốn nói chuyện.

"Trước kia tiểu thiếu gia từng xem một chương trình giải trí..." Lão quản gia ở bên cạnh xấu hổ giải thích.

"Không trả lời câu hỏi thì không thể ăn cơm?" Đạo diễn đi theo sau kinh ngạc, "Có đạo diễn nào thiếu đạo đức như vậy sao?"

Sau đó ông cúi đầu, thấy Kim Lạc Lạc ôm lấy chân của mình, nụ cười trên mặt đạo diễn chậm rãi cứng đờ.

Thì ra ta là người thiếu đạo đức như thế.

【 Tiếng lòng của đạo diễn: Ta thật đáng chết. 】

【 Cười phun nước, Kim Lạc Lạc thật sự không phải con trai ruột của Thẩm Tuyền Duệ sao? Tính tình này căn bản giống nhau như đúc... 】

Rốt cuộc cũng cơm nước xong, Thẩm Tuyền Duệ lại về phòng ngủ của mình.

Lần này dù đạo diễn có đứng ngoài cửa nói cái gì thì cậu cũng không ra.

Thẳng đến chạng vạng, cách một giờ trước thời điểm xuất phát, cậu mới từ trên giường bò dậy, sắp xếp hành lý của bản thân.

"Oa tới giúp ba nhỏ!" Kim Lạc Lạc hăng hái xung phong nhận việc.

Thẩm Tuyền Duệ tìm ra cái vali lớn mà nguyên chủ thường dùng, đầu tiên xếp vào mấy bộ quần áo, lại thêm cái gối ngủ mấy ngày nay.

Nguyên chủ còn đang uống thuốc trung y, cậu lại thả vào hành lí mấy chục túi thuốc bắc...

Cuối cùng cái vali to lớn này miễn cưỡng mới có thể kéo lên.

Máy chơi game còn suýt thì bị rơi ra.

Kim Lạc Lạc ngồi xổm ở bên cạnh, đôi tay béo nâng mặt nhỏ lên thở dài, có chút phát sầu, "Oa cảm thấy, ba nhỏ không đi được."

Kim Lạc Lạc tuy chỉ mới ba tuổi rưỡi, nhưng là fan của tổ tiết mục hơn một năm, nhóc biết một khi rời khỏi nhà, khách quý sẽ phải tự bê hành lí, đạo diễn lòng dạ hiểm độc sẽ không giúp bọn họ.

Nói đùa cái gì vậy.

Thẩm Tuyền Duệ không tin, tốt xấu gì cậu cũng từ núi xương biển máu lăn lê bò lết ra, còn không thể xách nổi cái vali này sao?

Cậu tự tin tiến lên một bước, hít sâu, cong eo, sau đó vươn đôi tay mảnh khảnh ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro