A

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1.

*Ting Ting*

Điện thoại di động của Lee Seokmin nhận được một tin nhắn văn bản mới.

Cậu hơi ngạc nhiên. Lần gần nhất cậu nhận được tin nhắn là lời chúc mừng sinh nhật từ ngân hàng và lần trước nữa là tin cá cược trực tuyến.

Cậu mở khóa điện thoại một cách uể oải.

"Mãnh nam cơ bắp Kim, 79.999 won 190cm 68kg 19cm. Có thể giao dịch sau khi xem album ảnh."

Cậu cười chế giễu và gõ gõ tin trả lời: Sợ mắc bệnh, cút xa một chút.

Trước khi nhấn nút gửi, cậu lại chán nản thấy thất vọng. Làm như bệnh của cậu ít lắm, một tên khốn xấu xa lại đi gây khó dễ cho một đứa thối nát khác.

Cậu ném điện thoại lên ghế sofa rồi tiếp tục xếp quần áo, gấp quần áo định quyên góp đặt trên ghế sofa rồi cho ngay ngắn vào túi giấy. Cho đến khi cậu tìm thấy một chiếc mũ len từ góc tủ.

Chiếc mũ này theo cậu đi từ nhà này sang nhà khác, chưa bao giờ bị vứt bỏ nhưng cũng chưa từng được lấy ra đội.

Cậu liền tùy ý đội nó lên, ngồi trên ghế sofa, liếm móng tay và gõ:

"Anh Kim, cuộc sống trưởng thành như thế nào?

Hôm nay có ai nói lời yêu thương với anh chưa?

Anh có nhìn thấy chú mèo con hay cún con dễ thương nào trên đường không?

Có nói với bố mẹ rằng hôm nay anh ra ngoài không?

Có chụp ảnh những bông hoa ven đường không?

Tôi biết cuộc sống của anh gần đây không được tốt lắm, anh lại còn có một công việc khá hổ thẹn. Nhưng hiện tại anh đang hạnh phúc chứ?

Sau khi thời gian đau khổ qua đi, bầu trời trống rỗng cũng sẽ trở nên tươi đẹp. Tôi chân thành chúc anh sẽ có được cuộc sống giống như anh mong muốn.

Trung thu vui vẻ."

Có lẽ chính chiếc mũ kia đã chạm vào tim cậu, vắt kiệt chút đồng cảm cuối cùng từ trái tim khô khốc của cậu.

Ngay khi cậu thấy hối hận vì đã nói những lời an ủi đơn giản này với một cái chày công cộng, thì giao diện tin nhắn trả lời hiện lên:

"Gửi địa chỉ cho tôi, tối nay tặng anh một lần không lấy tiền."

Thực sự, đối với một tên trai bán hoa phải ra ngoài làm việc trong Tết Trung thu, '80.000 won một lần' là món quà Trung thu đắt nhất mà hắn có thể nghĩ ra phải không?

Sau khi gửi địa chỉ, cậu ném điện thoại đi và nhặt cuốn sổ ghi chú.

Di chứng của loại thuốc cậu uống trước đây là giảm trí nhớ.

Cậu cẩn thận ghi trên đó:

1. Quyên góp quần áo

2. Cho chó hoang đồ ăn thừa

3. Cuộc hẹn ngày mai - dọn dẹp tận nhà, đặt tiền mặt ở cửa để boa thêm.

Sau khi cậu đánh dấu xong từng ô một thì mặt trời cũng sắp lặn.

Cậu ngồi trên ghế sofa, nhìn lên đồng hồ treo tường và khui lọ thuốc mới.

Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy, tám, chín, mười...

Cảm ơn loại thuốc uống đã khiến cổ họng cậu hoàn toàn thích nghi hình dạng của viên thuốc, đến mức không thể nuốt nổi phải nhổ nó ra.

Thuốc này đắng thật, vài viên tan trên lưỡi rồi mới nuốt, đắng đến nỗi Seokmin phải nhăn mày.

Ầy, người đó đến trễ rồi.

2.

*Ding Dong Ding Dong*

Seokmin nhìn thấy một bóng người cao lớn qua video giám sát trước cửa, đúng là không nói dối chiều cao nhỉ.

Cậu mở cửa, còn chưa kịp nói chuyện, người bên kia đã cúi đầu xin lỗi: "Thật xin lỗi, sau khi kết thúc với vị khách cuối cùng thì đột ngột có việc bận. Tôi không cố ý đến muộn, thực sự xin lỗi ..."

Seokmin dường như xịt keo tại chỗ.

Cậu ngơ ngác ngắt lời: "Kim Mingyu?"

Mẹ nó.

Cái thế giới ngu xuẩn này.

Trong đầu cậu chỉ có một câu nói.

10 triệu người Hàn Quốc có họ Kim.

Ai cũng được, tại sao lại là hắn ta?

Tại sao phải là cậu ấy?

Người đối diện cũng ngỡ ngàng không kém.

Mingyu lại càng cúi thấp cổ xuống, môi mím lại như đá mài, tức giận đá vào tường.

Seokmin hạ mũ len xuống, quay người nhường đường cho đối phương: "Dù sao thì cũng vào nhà đi rồi nói chuyện."

Hôm nay, có trai bao miễn phí tự dâng đến miệng.

Cũng là hôm nay, gặp lại mối tình đầu mười năm.

Tình tiết máu chó rối tung như trên phim đã thực sự xảy ra.

Thôi bỏ đi, đáng lẽ nên nhận ra sớm hơn, số phận luôn thích đùa giỡn với họ.

Từ tháng 10 năm 2012 đến tháng 9 năm 2022, đúng mười năm.

Mingyu thận trọng ngồi trên ghế sofa, chiều cao 1m9 của anh rất phù hợp để ngồi bên ghế.

Mingyu cắn môi, im lặng hồi lâu, nhưng câu đầu tiên anh nói là:

"Cậu còn giữ chiếc mũ này à?"

"Ừm" Seokmin lén liếc nhìn anh.

Trong lòng cậu ấy có rất nhiều câu hỏi, nghĩ đi nghĩ lại không biết bao nhiêu lần. Cuối cùng cậu ấy kéo tay áo của Mingyu.

"Ngồi thoải mái đi, sofa nhà tôi rất êm, tôi cũng vừa dọn dẹp nhà cửa xong."

"..."

Mingyu thở dài không thành tiếng, cậu ngửi thấy mùi nước hoa của phụ nữ khác trên người mình, là sợ sofa không sạch sao, cậu ghét ở bẩn.

"Ừ, làm phiền rồi."

Khốn kiếp, Seokmin nhìn sự bối rối của Mingyu cảm thấy vô cùng khó chịu. Cậu thật sự muốn giết người này quá đi.

Sự ổn định về cảm xúc do ma túy mang lại đã bị phá vỡ nghiêm trọng. Cậu ấy đã đau lòng rất lâu.

Ngược lại, Mingyu là người lên tiếng trước.

"Cậu không có gì muốn hỏi mình sao?"

Trước khi Seokmin trả lời, Mingyu lại bắt đầu nói.

"Không có gì mà mình không thể kể hết, chỉ là đang cần tiền gấp thôi."

Anh lén lúc liếc nhìn vẻ mặt của Seokmin

"Làm chuyện này dễ dàng hơn mình tưởng, ít nhất thì nó ổn hơn là đi giao hàng, ngày lễ cũng không được cho thêm tiền. Hơn nữa cậu cũng biết đó, mình được cái bản mặt này."

Anh ta thậm chí còn cười lớn khoe hết cả răng với Seokmin. Nhưng Seokmin chỉ nhìn anh với ánh mắt buồn bã.

Chết tiệt thật.

Phải nói kiểu gì đây.

Bắt đầu từ người cha hoàn toàn chịu trách nhiệm việc lái xe lúc mệt mỏi, người mẹ, em gái và một gia đình khác đã chết trong vụ tai nạn, đến ông già sắp khóc đến mù mắt trong bệnh viện, rồi lại đến khoản bồi thường bảo hiểm và thế chấp bất động sản.

Khuân vác ở bến tàu, giúp người khác sửa mái nhà, làm việc như một con chó liên tục trong 12 tiếng và không thể duỗi thẳng eo vào ngày hôm sau chỉ để kiếm số tiền 120.000 won vào cuối ngày.

Ăn uống cũng không thể quá 6.000 won. Lúc sắp chết đói đến nơi thì lấy trộm cơm nắm có nhãn "hết hạn" trong cửa hàng tiện lợi.

Nếu bán nhân phẩm của mình mà kiếm được tiền thì anh ta đã sớm nằm dưới đất cho người ta chà đạp rồi.

Ác mộng so với cái thực tế này còn tốt hơn nhiều.

Ngoại trừ Lee Seokmin

Người duy nhất anh muốn giữ bí mật là Seokmin, người mà bây giờ đang nhìn anh chằm chằm:

"Cậu cũng nói vậy với người khác à?"

Không phải, với phụ nữ, anh sẽ hút thuốc trong khi nói về vụ tai nạn xe hơi của gia đình, sự cảm thông sẽ khiến họ rộng lượng hơn.

Còn đàn ông, chúng nó chỉ muốn gặm nhấm nỗi đau của người khác để đạt được cảm giác bề trên. Những gì anh cần làm chỉ là phóng thích con rắn chao khổng lồ của mình.

Chỉ có Lee Seok Min.

Gần như là muốn bỏ chạy.

Biết trách ai đây, đôi khi anh ước có thể lên chiếc xe của cha mình và chết cùng gia đình trong vụ va chạm đó.

Seokmin nắm lấy tay anh như đang giữ một món đồ dễ vỡ.

Mười năm không gặp, rốt cuộc lại nuốt vào trong bao nhiêu điều không thể nói.

Thật ra thì cũng cần phải hỏi đâu. Bộ dạng hiện giờ của bọn họ chính là biểu hiện rõ ràng nhất của sự khốn khổ rồi.

"Mình hút thuốc có ảnh hưởng cậu không?"

Seokmin lắc lắc đầu, quay người định cầm lấy điếu thuốc trên tay Mingyu.

Mingyu giấu tay, "Bây giờ cậu còn hát không? Hút thuốc có hại cho cổ họng."

"Tôi đã ngừng hát lâu rồi, giọng bị vỡ, dây thanh quản cũng bị thắt lại."

Đến lượt Mingyu lộ ra ánh mắt đau lòng.

Họ tựa đầu vào nhau châm thuốc, thân mật như đang hôn nhau.

Seokmin ngửi thấy mùi bạc hà của những điếu thuốc lá rẻ tiền. Ngày trước Mingyu cũng ngồi bên cạnh cậu và hút như thế này.

Từ Deniro, đến sữa chua PB, đến thuốc lá điện tử có vị nho.

(còn...)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro