B

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

4.

"Anh Jeonghan, em làm mọi thứ hỏng bét rồi."

Thật sự rất khó lường. Kim Mingyu không bao giờ nghĩ rằng thời kỳ động tình của Seokmin sẽ phát triển trong tình huống mà cô nam quả nam bị ràng buộc lúc cách ly. Huống hồ sự tự chủ của cậu lại dễ bị tổn thương như vậy. 

"Hơn nữa, Seokmin cũng nói là ... nói vậy thì em căn bản là ..."

Jeonghan không cho cậu cơ hội bào chữa , vì vậy anh ấy đã trực tiếp nói "Khả năng suy nghĩ trong thời kỳ động tình là có hạn, và những gì em nói sẽ không được tính trước tòa, em biết không?"

Mingyu chán nản cúi đầu, "Em biết... Em đã không kiểm soát tốt bản thân mình. Hơn nữa là trong thời điểm động tình này, cậu ấy ghét em cũng đúng thôi."

Việc này nghe có chút đáng thương, Jeonghan cũng cảm thấy không thoải mái, "Kỳ thật cũng không nhất định là như vậy. Nếu Seokmin thật sự không thể chấp nhận em, vậy thì em ấy cho dù có động tình thì cũng sẽ không chấp nhận em."

"Nhưng mà..."

"..."

Choi Seungcheol bên cạnh nghe hai người họ lần lượt thở dài, trong lòng khó chịu, không khỏi cầm lấy điện thoại, "Anh nói này, sao không trực tiếp thú nhận, làm gì cần nghĩ nhiều vậy. Bây giờ là đúng lúc luôn đó, đi tỏ tình đi! Nhanh lên nhanh lên!"

Jeonghan lo lắng, "Nè, cậu đang giở trò gì vậy?"

"Nếu nước đi này ổn và họ có tiến triển gì thì sao."

"Mình đang lo 2 đứa sẽ cảm thấy ngượng khi đang ở cùng nhóm đây."

"Bộ như bây giờ thì không ngượng à!"

Đầu dây bên kia có tiếng cãi vã, Mingyu lặng lẽ đặt điện thoại xuống, lại thở dài, "Ơ ..."

Thật ra, hôm đó, ngày Seokmin biến thành Omega, cậu đã ngửi thấy mùi thơm dịu dàng và trong trẻo đó rồi. Có chút vị chát giống như trà mà Junhui mang về từ Trung Quốc. 

Trong vô thức, cậu bị mùi hương đó dẫn dắt, quay đầu lại nhìn Seokmin một lần nữa, và mọi thứ đột nhiên thay đổi. 

Seokmin tỏ vẻ khó hiểu, hoảng sợ cúi đầu xuống. 

Cậu ấy thích Lee Seok Min. 

Chính là bắt đầu từ giây phút này, nhưng lại không phải bắt đầu từ giây phút này. 

Khi đối mặt với Seokmin một lần nữa, Mingyu không tránh khỏi cảm giác tội lỗi. Mối tình đầu luôn có kết thúc không tốt đẹp, và mối tình đầu của cậu cũng không ngoại lệ. Bởi vì rõ ràng đối với Seokmin cậu chẳng có ý nghĩa gì cả, chỉ là một tình anh em thuần khiết không thể trong sáng hơn. 

Vì vậy, Mingyu chỉ có thể cắt đứt những suy nghĩ xa hơn và cố gắng giữ khoảng cách. 

Thật bất ngờ, Jeonghan, người có đôi mắt sắc bén, đã nhận ra điều đó.

5.

Đó là lúc Mingyu bước vào tòa nhà công ty sau khi mới cắt tóc, tình cờ gặp Jeonghan, hai người trò chuyện với nhau. Trên tầng hai, Seokmin đang nói chuyện với giáo viên hướng dẫn trong quán cà phê không gian mở. Nhìn thấy cả 2 cậu liền chào hỏi.

"Anh Jeonghan, Mingyu."

"A, Seokmin, em làm gì ở đây vậy?"

"Em đang nói chuyện với cô. Lúc đến lớp thì chân em bị bong gân, không thể nhảy được."

"Vậy em chú ý đi lại cẩn thận nhé."

"Vâng ạ. Em có nạng mà."

Kim Mingyu không nói một lời nào trong suốt quá trình, như thể đang cố đóng vai một người vô hình. Kết quả là vừa bước vào phòng tập, Jeonghan đột nhiên nói: "Này, em có thích em ấy không?"

"Anh điên rồi hả! Nói cái gì vậy!"

"À? Không phải sao?" Jeonghan trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc, "Nếu không tại sao em lại nghịch quả tóc mái chó gặm của em khi nhìn thấy Seokmin?"

"..."

Kim Mingyu cứng họng, không muốn nói chuyện với anh nữa. Cậuđi đến một góc giả vờ thu dọn đồ đạc, một lúc sau không nhịn được liền hỏi Jeonghan, "Thật sự rất xấu sao?"

Thật ra thì cũng khá khó coi, may là Mingyu có gương mặt này có thể trung hòa một chút. Jeonghan nhìn cậu em trước mặt có vẻ đặc biệt mỏng manh hôm nay, chọn một câu trả lời đàng hoàng hơn, "Cũng tàm tạm."

Mingyu không ngốc, nói dối trắng trợn cũng sẽ làm tổn thương ý chí yếu ớt của cậu, cho nên cậu chỉ có thể yên lặng tìm một chiếc mũ lưỡi trai đội vào.

Vào buổi tối, trong nhà ăn của công ty, đi cùng còn có vài người nữa, nhưng đến cuối bữa ăn, chỉ còn lại cậu và Lee Seokmin

Seokmin cứ nhìn cậu chằm chằm, Mingyu tức giận đến mức cởi mũ ra, "Nói cho tôi biết, tóc tôi có thực sự khó coi không?"

"Không."

"Nói dối, không có xấu mà sao cậu cứ nhìn tôi hoài vậy."

"Tôi xem cậu ăn xong chưa! Giúp tôi một chút, tôi mệt quá không về nổi."

"Ồ..."

Thà rằng kiểu tóc của cậu xấu xí còn hơn, ít nhất là Seokmin thực sự chú ý đến cậu.

Cuối cùng không phải là đỡ về, mà là Mingyu trực tiếp cõng cậu trên lưng, đây cũng không phải là lần đầu tiên. Seokmin ngoan ngoãn nằm trên vai cậuvà hỏi: "Làm sao vậy? Tâm trạng cậu không tốt à?"

"Không."

"Tóc cậu không xấu, thật đó, cậu đẹp trai như vậy, dù để tóc nào thì cũng không hề xấu."

Này, nói thế nào nhỉ. Mingyu bối rối. Cậu cảm thấy đôi khi Seokmin trông giống như vết thương của mình, một vết thương nhỏ, do một con bọ cắn hoặc một góc của sản phẩm kim loại làm trầy xước. Đôi khi nó lại giống như miếng băng cá nhân của cậu, có thể nhẹ nhàng che đi những phiền muộn và thống khổ.

Rốt cuộc nên làm sao đây. Ngay khi cậu đang suy nghĩ, Seokmin đột nhiên nói: "Tôi kể cho cậu nghe một chuyện vui, sau khi tôi trở thành Omega, bố mẹ tôi nói rằng họ sẽ sắp xếp cho tôi một buổi xem mắt."

"Hả? Vậy cậu nói sao ?"

"Đương nhiên là từ chối rồi! Tôi muốn tự do yêu đương."

Mingyu thầm thở phào nhẹ nhõm, im lặng một lúc, cuối cùng cũng lấy hết can đảm để hỏi , "Vậy bây giờ... cậu đã có người mình thích chưa?"

Seokmin trả lời không chút do dự: "Chưa có."

Tình huống chính là như vậy đấy. Mặc dù khoảng thời gian không dài nhưng tóm lại rất đơn giản. Chỉ là câu chuyện về mối tình đầu của Mingyu đã chết như thế nào. 

6.

Mingyu nắm chặt điện thoại di động của mình và lướt Weibo bằng một tài khoản phụ, suy nghĩ về việc hỏi ý kiến ​​Yin Jinghan không có ích gì và bị chặn, cậu luôn có thể thoải mái trong thế giới Internet.

Thứ đầu tiên xuất hiện là video challenge của Seokmin cách đây vài ngày.

"Chậc..."

Quả nhiên lượng dữ liệu lớn không thể chấp nhận bất kỳ hành vi tự lừa dối nào. Cậu ấy từ bỏ chính mình và ấn vào. Cậu ấy không ngờ rằng người đăng video này là Seokmin, thực ra đó là một đoạn cắt trong ba video mà họ quay ngày hôm đó. 15 giây đầu là cậu ấy, 15 giây sau là cả 2 người họ. Mingyu khéo léo kéo thanh tiến trình, xem đi xem lại phần của Seokmin trước khi thoát ra trong sự hài lòng.

Nhìn vào phần bình luận, câu đầu tiên là, /Có phải chỉ mình tôi nghĩ hai người này quay cho nhau không?/

Trả lời bên dưới, /Rõ ràng luôn/

Mingyu thả like.

Một số người khác đã bình luận, /Đẹp đôi thật đó, là do tôi ảo tưởng sao?/

Câu trả lời sau đây là, /Tất nhiên là không, rapper và main vocal không phải là điều bình thường sao? ?/

Mingyu lại like.

Ngay khi cậu chuẩn bị đóng góp lượt thích thứ ba, ánh đèn trên đầu nhấp nháy vài cái, sau đó cả căn hộ chìm vào bóng tối. Mingyu sợ hãi kêu lên một tiếng, nhưng nhanh chóng trấn tĩnh lại, nghĩ nhất định là mất điện.

Mingyu cũng nhớ rằng Seokmin rất rụt rè, cậu ấy cũng sẽ sợ chết khiếp khi xem phim kinh dị. Sau đó, cậu bật đèn điện thoại di động, định đi gặp Seokmin. 

Nhìn một cái rồi đi chắc không sao đâu.

Vừa bước tới cửa phòng liền nghe thấy tiếng đập cửa, Mingyu không quan tâm đến chuyện khác liền đẩy cửa bước vào. Quả nhiên Seokmin ngồi ở mép giường và lau nước mắt. Nhìn thấy Mingyu tới liền cúi đầu, tựa hồ không có ý định nói chuyện.

Kim Mingyu ý thức mình đang gánh vác nhiệm vụ quan trọng là phá vỡ sự ngại ngùng, "Chỉ vậy mà đã khóc rồi sao? Cậu nhát quá rồi đó."

Seokmin cũng không chịu thua kém, "Vừa rồi không phải cậu đã hét lên sao! Cậu thì can đảm quá nhỉ."

Có vẻ như bây giờ còn ngại hơn.

Mingyu đưa tay sờ mũi, vừa tiến lại gần, lại ngửi thấy mùi hồng trà quen thuộc, thoang thoảng, nhưng cậu vẫn sợ đến mức nhanh chóng dừng bước.

"Cậu đang uống trà... hay là... cậu không dán miếng ức chế?"

Seokmin không nói gì, đứng dậy nắm lấy tay cậu đặt lên ga giường, vừa ấm vừa ướt. Mingyu nhớ ra điều gì đó, hai má lập tức nóng bừng. 

"À... cái này, cái này, bây giờ cả hai chúng ta đều tỉnh táo, e rằng không..."

"Cậu đang nghĩ gì vậy! Tôi đang uống trà! Vừa rồi sợ quá nên làm đổ hết lên giường!"

"Ồ, ra là vậy."

Cuộc trò chuyện lại bị cắt đứt, nhưng tay đã nắm chặt, Mingyu không nỡ buông ra. Có lẽ chính sự miễn cưỡng này đã sinh ra chút dũng khí, cậu ngồi xuống ôm lấy Seokmin, thỉnh thoảng vỗ vào lòng bàn tay cậu hai cái, giống như đang dỗ dành một đứa trẻ. 

"Đừng sợ, đừng sợ, có tôi ở đây."

Seokmin yên lặng trong vòng tay rộng lớn và thoải mái một lúc lâu. Cậu ấy không can đảm lắm, một lúc sau cũng ổn, nhưng động tác dỗ dành của Mingyu vẫn không dừng lại, điều này khiến cậu ấy có chút xấu hổ.

"Được rồi, tôi không phải trẻ con."

 Mingyu nghe vậy liền muốn trốn đi, buông tay ra, "Vậy tôi đi trước?"

"Đừng."

Khi Seokmin nói, cậu vô thức nắm lấy tay Mingyu.

Bây giờ thật sự không thể trình bày rõ ràng nữa rồi. Một ngàn lẻ một khả năng hiện lên trong đầu Mingyu trong giây lát, và đủ loại suy nghĩ chạy loạn trong đầu cậu.

Vẫn là nên giải quyết vấn đề trước. Seokmin không chịu để cậu đi, giường bị ướt cũng không thể ngủ được, vì vậy chỉ có thể ...

"Vậy... cậu đến phòng tôi ngủ?" Mingyu thận trọng hỏi.

Thật bất ngờ, Seokmin gật đầu. "Ừ."

Hai người đi lên lầu mà không buông tay. Mingyu nghĩ rằng Seokmin là người nhút nhát và cần tìm một người để tiếp thêm sức mạnh.

Sau khi vào phòng, Seokmin tỏ ra rất thích thú với căn phòng của Mingyu, dù sao đây cũng là lần đầu cậu vào đây nên nhất định phải xem qua một lượt. Kết quả là vô tình làm đổ một vật trang trí nhỏ trên bàn cạnh giường ngủ.

Mingyu đang lấy chăn bông trong tủ thì nghe thấy âm thanh, như bị giẫm lên đuôi, liền lớn tiếng nói: "Này! Đừng có mà phá đồ tôi!"

Seokmin rút tay lại và lẩm bẩm, "Hung dữ cái gì?"

"Không phải... bởi vì đó là đồ quan trọng, tôi không phải muốn hung dữ với cậu."

Không nhắc đến thì không sao, nhưng càng nói thì Seokmin càng tò mò: "Ai tặng cho cậu vậy? Quý giá như thế à."

Mingyu bước tới, giấu đồ ra sau lưng: "Cậu vẫn là không nên biết."

"Ồ." Seokmin cảm thấy đau nhói trong lòng. Cậu ấy không thể nói nó như thế nào, nhưng cậu ấy có thể chắc chắn rằng nó rất không thoải mái. 

"Có vẻ như là một người rất quan trọng... Tôi, tôi nên về phòng thì tốt hơn."

Người sắp rời đi. Mingyu vội vàng, nhanh chóng đứng trước mặt cậu, "Không phải vậy."

"Sao lại không phải, tự cậu nói là rất quan trọng mà."

"Ừm..."

Mingyu thấy không còn cách nào khác, chỉ có thể nghiến răng đưa đồ ra, "Của cậu tặng đó!"

"Tôi?"

Seokmin do dự nhận lấy, nhìn thấy một khung ảnh nhỏ có dòng chữ "To. Mingyu" được viết ngoằn ngoèo bằng sơn màu ở góc.

"Chuyện này là hồi nào vậy? Tại sao tôi không nhớ?"

"Có một bài kiểm tra nhóm trước khi chúng ta ra mắt. Bọn mình được chia thành một nhóm với anh Hoshi và giành được hạng nhất. Cậu nói muốn tặng một món quà đểl àm kỷ niệm. Cậu đã tặng tôi cái này, và một vật trang trí hình chuột bằng đồng cho anh Hoshi."

Shuomin nghe những gì cậu ấy nói và nghĩ về nó, hình như có chuyện như vậy, "Trời đất, cậu vẫn giữ thứ này à?"

"Đúng vậy."

"Tại sao?"

Mingyu lại ngậm miệng lại, lời nói dồn dập đến mức này, như thể cậu không giấu giếm được gì. Cậu ấy lo lắng đến mức muốn hút thuốc, và chất pheromone thì đang tràn ra không kiểm soát được. 

Seokmin cười "hehe" hai lần, nỗi buồn chợt tan biến, cẩn thận sắp xếp khung ảnh trên bàn cạnh giường ngủ, và ngửi cổ Jin Mingyu, "Mingyu, mùi của cậu ngọt ngào như vậy sao".

"Đừng, đừng ngửi!"

"Sao nữa? Cậu định kiện tôi vì tội quấy rối sao? Nhưng mình thực sự thích pheromone của cậu đó."

Làm sao Mingyu có thể nghe mấy thứ này, "Không được nói chuyện này nữa!" 

Cậu đưa tay ra và ôm Seokmin vào lòng, cố gắng dùng biện pháp vật lý để bịt miệng Seokmin. Nhưng cậu không thể đứng vững trên đôi chân của mình, và cả hai cùng nhau ngã lên giường. Mingyu chống tay để cả người không đổ lên người Seokmin.

Seokmin vẫn đang cười, có vẻ tâm trạng rất tốt, cậu vén tóc khỏi trán Kim Mingyu và hỏi: "Còn cậu thì sao? Cậu có thích pheromone của mình không?"

Mingyu cả người như đông cứng lại, trong căn phòng tối om, dường như chỉ có Seokmin là thân thể phát sáng duy nhất, lại còn nói ra những lời tục tĩu như vậy. Cậu ấy nên làm gì đây? Vẫn phải hỏi ý kiến ​​​​người khác, hay đặt hy vọng vào số phận và để mọi thứ diễn ra theo cách của nó? 

Nhưng Seokmin đã ở đây rồi, rất gần, cậu thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương, và có thể hôn cậu ấy nếu như đến gần hơn.

Seokmin dường như biết cậu đang nghĩ gì, bất ngờ tiến đến hôn Mingyu rồi nhanh chóng tách ra. 

"Vẫn không chịu nói à?"

Đôi mắt của Mingyu mở to ngay lập tức, Seokmin hôn thêm lần nữa. 

"Nếu cậu không nói gì, mình sẽ hôn cậu cho đến khi cậu nói, có thích không?"

Mingyu lúc này mới sực tỉnh, vội vàng nói: "Thích! Mình thích cậu lắm!"

Seokmin nhận được câu trả lời thỏa đáng, cười rồi đẩy Mingyu ngồi dậy, "Cứng đầu thật chứ. Còn phải để mình hỏi."

Nói xong định đứng dậy, lại bị Mingyu ôm chặt. 

"Mình thích cậu, không chỉ thích pheromone." Mingyu nói, "Seokmin, cậu cũng thích mình có được không?"

Thật là một câu hỏi lừa đảo. Giống như một ngôi nhà đồ chơi của trẻ con, nếu tôi cho bạn một viên kẹo, bạn cũng phải trả lại cho tôi một viên, bất kể có tự nguyện hay không. Loại quy tắc này hầu hết được gọi là yêu bản thân trong thế giới người lớn và rất khó thực hiện. 

Nhưng cũng không loại trừ có người có thể. 

Cằm của Seokmin đặt trên vai Mingyu, không ai có thể nhìn thấy biểu cảm của ai, cơ thể chỉ cách nhau một đoạn ngắn. Tại thời điểm này, pheromone trở thành biểu hiện thứ hai và chúng bị vướng vào nhau một cách quanh co. Cậu nhớ lại bao nhiêu ngày động tình, trong lúc khó có thể kiềm chế bản thân, cậu đã nhượng bộ bản năng, nhiều lần nói muốn Mingyu trực tiếp đánh dấu, nhưng Kim Mingyu kiên quyết từ chối. Lý do là tin chắc rằng Seokmin sẽ hối hận sau khi tỉnh dậy.

"Đồ ngốc." Seokmin cười và thì thầm, "Kim Mingyu, mình thấy cậu mới là đồ ngốc."

"Hả? Cậu nói cái gì?"

"Mình nói, mình mới không có nhát gan như vậy."

Rơi nước mắt đương nhiên không phải vì sợ, mà là vì cậu.

Đồ ngốc.

7.

Vào ngày kết thúc kiểm dịch, một vài người quyết định dùng bữa trong ký túc xá. Quản lý và Soon Young phụ trách đi chợ, Mingyu và Seokmin phụ trách nấu ăn. Jeonghan thức dậy sớm để đi siêu thị, nghĩ rằng mọi người sẽ nhớ những món ăn vặt sau khi bị mắc kẹt trong 15 ngày. 

Ngay khi Jeonghan đẩy cửa với một túi lớn, một mùi thơm nồng nặc xông về phía anh, anh hít hà hai lần rồi hỏi: "Bây giờ có thể bớt gọi đồ bên ngoài không? Ai đã mua nước chanh vậy?"

Seokmin đang bày chén đĩa trên bàn, khi nghe thấy điều này, cậu ấy ngẩng đầu lên, "À... cái đó, em đã mua nó, bởi vì, bởi vì..."

Mingyu bưng hai đĩa đồ ăn từ trong bếp đi ra, cười cười nói đỡ, "Vì hôm nay có giảm giá nên ly thứ hai giảm một nửa."

- Hoàn -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro