Chap 49: Ngày cuối cùng (Part 2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những bức tranh này không thuộc dạng xuất sắc nhưng đều mang đến cho người khác những cảm xúc rõ rệt khác nhau. Và đa phần tất cả chúng đều mang một sắc thái u buồn khiến người khác não lòng. Nhìn một lượt xung quanh, tầm mắt cậu dừng lại một bức tranh khá đặc biệt, đặc biệt là vì khi nhìn vào Jungkook thấy được sự hạnh phúc trong đó, gam màu có phần tươi sáng biểu lộ nội tâm đang được an ủi nổi bật giữa hàng chục bức tranh với sắc thái xám xịt.

Taehyung theo tầm nhìn của Jungkook nhìn bức tranh ấy. Hắn bỗng giật mình, giật mình vì hắn cũng nhận ra sự khác biệt của chúng. Bước lại gần nhìn ngày tháng năm được ghi chú lại, là vào cuối thu năm trước...khi hắn lần đầu đưa Jungkook về sống cùng mình.

Thì ra hắn đã rất hạnh phúc như vậy.

Nụ cười có phần chua chát. Ai nói con người thì luôn hoàn hảo chứ. Hắn đã đạt được rất nhiều thứ, gia thế, tập đoàn nhưng hắn vĩnh viễn lại bỏ qua tình yêu của đời mình.

Nhưng đã muộn rồi.

Quay lại bắt gặp cậu đang nhìn mình. Hắn chỉ muốn ngay lập tức ôm lấy cậu giữ chặt bên mình mãi mãi không rời nửa bước. Cố gắng kềm xuống cảm xúc mãnh liệt đó, hắn không thể tiếp tục phạm sai lầm nữa.

"Em rất thích vẽ mà đúng không, em có thể vẽ tặng tụi anh một bức không?"

Nhận ra nội tâm đang đấu tranh kịch liệt của Taehyung. Seokjin liền tiến về phía cậu dời tầm chú ý về phía tờ giấy trắng trước mặt.

Vẽ sao?

Trong phút chốc Jungkook hơi sững lại. Nên vẽ cái gì cơ chứ, quay sang bắt gặp ánh mắt như nài nỉ của Seokjin, cậu dè dặt cầm cây cọ vẽ lên, trong đầu dần hồi tưởng lại quá khứ.

Cậu nhớ về ngày ba người họ đã rất vui vẻ.

Từng đường nét dần được phác họa trên nền trắng. Đến khi nhận ra thứ cậu đang vẽ...bãi biển ngày đó, Seokjin chỉ biết ngẩn người nhìn, quá khứ đối với anh chính là tội lỗi, cũng vì điều đó mà anh đã phải trả cái giá thật đắt.

"Jungkook vẽ đẹp lắm"

Một câu khen ngợi này nghe thật đau lòng.

Kết thúc nét vẽ cuối cùng. Jungkook cũng thất thần nhìn bức tranh rồi lại nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã dần về chiều, thì ra cậu đã vẽ lâu như vậy.

"Cảm ơn em, anh sẽ giữ nó thật kĩ"

Seokjin nhìn bức tranh có chút vụng về mà mỉm cười. Nhìn nụ cười của anh, cậu lại nghĩ rằng anh đang chê cậu vẽ xấu liền trưng bộ mặt như giận hờn càng khiến anh cười thành tiếng.

"Jungkook vẽ rất đẹp"

Lời này là thật lòng, những thứ thuộc về cậu đối với anh đều rất đẹp.

"Mau đi ăn thôi"

Taehyung cất bức tranh của mình sang một bên, có vẻ như hắn cũng đã vẽ suốt thời gian vừa rồi. Jungkook rất muốn nhìn một chút nhưng lại bị hắn dẫn ra ngoài, trong lòng có chút tiếc nuối.

...

"Thức ăn tới rồi đây"

Seokjin từ xa chạy lại, trên tay từ lúc nào đã mang theo hai túi thức ăn và một vài lon nước.

Ty_azike

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro