Chap 49: Ngày cuối cùng (Part 3 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cả ba người đang đứng bên bờ của một con sông nhỏ. Xung quanh có khá nhiều cặp tình nhân đến đây dạo chơi có thể thấy đây là nơi khá được ưa chuộng. Taehyung nhanh nhẹn trải xuống đất một tấm thảm rồi kéo cậu ngồi xuống cạnh mình.

"Có chút đặc biệt nhỉ"

Seokjin mỉm cười nhìn chung quanh, không phải là nhà hàng đắt tiền. Chỉ đơn giản là ngồi trên bờ sông rồi ăn những thức ăn nhanh phổ biến. Nhưng lại vô cùng ấm áp.

"Kook ah"

Seokjin gọi tên cậu, trên tay gắp một cuộn cơm nhỏ đặt gần môi cậu. Jungkook cũng rất biết phối hợp ăn chúng. Trong khoảnh khắc cậu cảm thấy quá khứ đẹp đẽ đang ùa về.

"Jungkook ah, mau ăn thử món thịt xiên này đi"

Taehyung ngồi kế bên cũng không kém cạnh đưa que xiên cho cậu, mùi thịt nướng xông lên thơm vô cùng.

"Cậu suốt ngày chỉ biết thịt, Kook không nên học theo tên Taehyung này"

Seokjin bắt đầu châm chọc Taehyung khiến cả hai lời qua tiếng lại. Jungkook bỗng muốn bật cười. Cảnh tượng này thật giống với ngày trước. Tưởng chừng như giữa họ vẫn chưa bao giờ xảy ra điều gì, cứ như vậy mà vui vẻ.

Seokjin cùng Taehyung nhìn nụ cười đó, thật thân thuộc quá thể. Cuối cùng cũng đã làm cho cậu mỉm cười. Cảm giác vinh quang này thật không gì sánh bằng. Hai người bỗng chốc ngẩn ngơ.

"Anh Seokjin"

Gắp lên một cuộn cơm khác tương tự như anh mà đưa lại gần môi Seokjin sau đó liền gắp thịt xiên đưa cho Taehyung.

"Anh Taehyung"

Cậu nhìn hai người trước mặt sững sờ mà thầm cười khổ. Liền đứng dậy dời đi tầm chú ý nhìn về phía chân trời nơi mặt trời sắp lặn.

"Hai anh thật sự không muốn ngắm hoàng hôn hay sao?"

Anh cùng hắn bừng tỉnh vội vàng chạy về phía hai bên cậu. Đứng giữa hai người này khiến cậu cảm thấy bản thân như được bảo vệ, một cảm giác rất lâu trước đây đã trở lại.

Bàn tay hai bên lần lượt được siết chặt lại cứ như vậy lặng lẽ ngắm nhìn khoảnh khắc mặt trời lặn dần rồi mất tăm trả lại không gian tối đen huyền ảo.

Khoảng thời gian hạnh phúc này thật mong cứ như vậy mà dừng tại đây để anh có thể siết chặt tay em như lúc này.

Chúng ta đáng ra sẽ được trải qua nhiều hơn thế.

"Thật đáng ghét"

Jungkook bất chợt nói một câu khiến hai người bất ngờ. Cậu hơi cúi đầu thấp xuống nên không ai biết rõ cảm xúc của cậu lúc này. Giọng nói đều đều lại có vẻ bất lực.

"Trải qua bao nhiêu chuyện vậy mà...vẫn không thể nào căm hận được lâu"

Thậm chí còn luyến tiếc.

"Xin lỗi"

Ngoại trừ từ này hắn thật không biết phải nói gì khác. Bàn tay bên dưới siết lại như muốn truyền hơi ấm cho nhau.

"Jungkook, cho phép anh"

Seokjin thì thầm một câu nói không rõ ràng nhưng cậu vẫn hiểu được ý nghĩa của chúng. Đứng yên một lúc lâu liền cảm nhận cảm giác mềm mềm nơi môi.

Không mãnh liệt, chỉ là một nụ hôn nhẹ nhàng nhưng lại khiến đối phương quyến luyến.

Lần cuối cùng.

Ting ting.

Tiếng còi xe lần nữa vang lên, nhưng lần này có chút khác biệt.

Jungkook chậm rãi quay lưng lại, không hiểu sao trong lòng có chút căng thẳng.

Từ đằng xa...con người với mái tóc bạch kim đó.

Min Yoongi.

Jungkook không nhận ra rằng nắm tay của mình lúc này có chút siết chặt lại.

"Jungkook ah, đã đến lúc anh trả em về với hạnh phúc thật sự"

Cậu sững sờ quay sang nhìn anh, anh híp mắt mỉm cười với cậu. Bàn tay ấm áp xoa lên mái tóc cậu nhẹ nhàng.

"Cảm ơn đã dành cho anh ngày hôm nay"

Thật lâu về sau, Seokjin bảo rằng khoảnh khắc đau đến thắt lòng là khi nói ra những lời nói ấy.

Cuộc vui nào cũng đến lúc tàn nhưng cậu không ngờ chúng lại nhanh đến vậy.

Ngày cuối cùng của ba người.

"Em còn nhớ lời anh kể lúc sáng chứ? Về lời hứa của anh cùng Taehyung ở đồng cỏ..."

"..."

"Cả hai đã từng hứa rằng khi nào trưởng thành nhất định sẽ dẫn người mình yêu nhất đến nơi đó. Anh đã làm được rồi..."

Lời nói bỗng chốc bị nghẹn lại, anh không còn sức lực để nói nữa.

"Jungkook, nhớ bảo vệ sức khỏe"

Taehyung trầm mặc lên tiếng. Bàn tay hai bên cậu dần nới lỏng.

Đã giải thoát rồi.

Nhưng sao đau quá.

Jungkook không biết mình đã đến bên Yoongi bằng cách nào, quay lưng lại chỉ biết rằng hai người kia thật xa xôi.

Seokjin khẽ nói gì đó, cậu cố gắng nhìn thật kĩ để rồi chỉ biết tim thật đau.

Đến cuối cùng vẫn chỉ có thể nói với em như vậy.

"Thật xin lỗi"

Ty_azike

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro