Chap 57: Giành lấy(Part 2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Sắp đến rồi"

Vừa nói, anh vừa nhấn ga tăng tốc, chiếc ô tô màu bạc kế bên cũng không hề kém cạnh chạy với tốc độ kinh người.

Reng reng.

Chuông điện thoại của Taehyung tiếp tục vang lên, hắn đổ mồ hôi cầm chiếc điện thoại mà tưởng chừng như đang cầm một tảng đá áp lên tai.

"Anh Taehyung"

"Cậu muốn gì, đừng có làm càn"

"Em biết anh đã biết địa điểm của em hiện tại. Em cho anh mười phút để cứu cậu ta, nếu không thì..."

"Nếu không thì làm sao?"

Bên đầu dây không trả lời hắn, đáp lại chỉ là tiếng tút tút dài vô tận.

"Mau...mau gọi cho đám người Yoongi, bảo họ chúng ta chỉ có mười phút để đến đó"

Mười phút?

Seokjin kinh hoảng lập tức gọi cho Yoongi, địa điểm họ tìm thấy được nằm ở ngoại thành không thể dễ dàng nhanh chóng đến đó được. Họ chỉ biết khẩn cầu trong lòng mà thôi.

...

"Jungkook ah, ta cho cậu thêm một cơ hội nữa. Nếu như họ thật sự đến kịp...ha"

Y không nói câu cuối cùng, nhìn lại tình trạng của Jungkook bây giờ, y biết cậu khó lòng mà trở lại như trước, nếu đám người kia thật sự đến kịp thì có lẽ cũng chỉ nhận về một con búp bê bị hỏng mà thôi.

"Không thể nói, không thể cử động, thậm chí không thể nhận thức, họ liệu sẽ chấp nhận chứ?"

Bàn tay y vuốt nhẹ mái tóc của cậu, y có thể không tiêm lọ thuốc cuối cùng kia, chỉ cần đến đây thôi cũng đã khiến họ vô cùng thống khổ rồi, nhưng y muốn đánh cược với số phận.

Một là sống, hai là ra đi vĩnh viễn.

"Còn hai phút nữa"

Y nhìn đồng hồ trên cổ tay, tâm trạng hưng phấn cùng hồi hộp khiến cả người y run rẩy.

Bên này năm người dừng xe trước một cánh rừng, đích đến tiếp theo không thể lái xe vào được, họ chỉ có thể dùng hết sức bình sinh chạy sâu vào cánh rừng, ánh sáng từ đèn pin theo từng bước chân mà chệch choạng.

"Còn bao xa nữa?"

"Sắp tới rồi, chỉ còn một phút thôi"

Một lời này của Yoongi khiến tất cả đều gia tăng bước chân. Nơi hẻo lánh chỉ có cây cối này khiến họ vô cùng chật vậy, trên người cũng không ít xây xát.

"Còn 30 giây"

Y lẩm nhẩm một mình, giơ kim tiêm trên tay hướng ngay vị trí cũ chuẩn bị một đường đi xuống.

"10"

"9"

"8"

"7"

"6"

"5"

"4"

"3"

"2"

"1"

"MAU DỪNG LẠI"

Giây cuối cùng vừa chấm dứt cũng là lúc giọng hét của Seokjin vang lên ngay cửa phòng. Y quay lại nhìn bộ dạng ướt đẫm mồ hôi của họ, một cái nhếch môi hiện lên.

Ty_azike

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro