Chap 57: Giành lấy(Part 3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xem ra là họ thật sự yêu người này.

Chuyện cũng đã kết thúc, y buông bỏ ống tiêm trên tay xuống tiến lại gần trước mặt năm người.

"Đúng như lời đã hứa, cậu ta sống"

"MÀY ĐÃ LÀM GÌ JUNGKOOK?"

Yoongi phẫn nộ nắm lấy cổ áo y xốc lên, hình ảnh Jungkook một thân bất động nằm ở phía trước khiến hắn không khỏi giật mình. Hoseok từ phía sau chạy lên cởi áo khoác ngoài bọc lấy cậu ôm vào lòng, luôn miệng thì thầm với Jungkook.

"Anh đến rồi, đã đến rồi, đừng sợ"

Nhưng đáp lại chỉ là ánh mắt trống rỗng của cậu hướng lên nhìn trân trân vào anh. Phản ứng bất bình thường của cậu khiến Jimin bên cạnh bất an.

"Jungkook, là anh đây, Jimin đây, mau nhìn anh"

"Cậu ta sẽ không nghe đâu, đừng tốn công vô ích"

Y cười nhạo nhìn hành động vô vọng của Jimin, bàn tay để trong túi áo khoác sớm đã nắm chặt một vật.

"Ngươi đã làm gì Jungkook"

Taehyung đi đến trước mặt y, ánh mắt lạnh lẽo nhìn con người cợt nhả kia. Hắn đang vô cùng hối hận vì sao trước đó bản thân lại vì một tên như thế này để rồi làm tổn thương người hắn yêu nhất.

"Chỉ là muốn cậu ta chịu bớt thống khổ do các người gây ra thôi, thà rằng không nghe không thấy còn tốt hơn việc bị phản bội"

Y cố tình nghiến răng lời cuối cùng như muốn nhắc nhở hắn về quá khứ. Y đã thành công khi cảm nhận được sự đau rát nơi má trái, Seokjin mất bình tĩnh lao lên đối y vung nắm đấm, từng cú đánh không hề nương tay khiến khuôn mặt y trong phút chốc có hàng tá vết thương nhưng nụ cười thì vẫn còn trên gương mặt.

"Chẳng phải chính các người đã bỏ mặc cậu ta hay sao? Tôi khiến cho Jungkook như thế này có khi cậu ta còn biết ơn tôi cũng nên"

"NGƯƠI IM ĐI"

Seokjin la lên tung cước về phía y. Anh không muốn nghe bất cứ điều gì cả, không muốn nghe.

"Hyung, bình tĩnh lại. "

Taehyung chạy lên giữ anh lại, hắn cũng rất muốn đánh chết người dưới này nhưng nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, họ sẽ lại vướng thêm rắc rối.

"Không đánh nữa sao? Các người không giết tôi, tôi cũng không còn muốn sống trên đời này nữa"

"..."

"Min Yoongi, ta biết anh cũng đối với cậu nhóc này có tình cảm, trong tương lai nếu có thể hãy đối với cậu ấy thật lòng"

Y bất ngờ nhìn sang Yoongi đang tức giận bên cạnh Taehyung. Y là đang lo lắng cho Jungkook sao? Y phải hận cậu mới đúng. Nhưng y...không thể...

Hai tháng trước.

Y vô định bước đi trên đường, y không có nơi để về nữa rồi. Bọn người vô tình đó...

Y thở dài ngồi xuống băng ghế dài trên công viên nhìn thẫn thờ về phía trước. Cả người bây giờ là bộ quần áo cũ mèm cùng dơ bẩn nhìn vào thật dọa người.

Ty_azike

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro