Chap 57: Giành lấy(Part 4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Y cứ ngồi yên như vậy cho đến giữa trưa. Nếu không cảm nhận được có người ngồi xuống bên cạnh mình có lẽ y cứ ngồi như vậy đến chiều cũng nên?

"Anh sao lại ngồi đây?"

Y nhận thức được người bên cạnh là một thiếu niên, khuôn mặt này cả đời này có lẽ y sẽ không bao giờ quên được. Là người khiến y phải sống vật vờ như bây giờ vậy mà còn dám tiến đến hỏi y sao?

Để tôi xem cậu muốn làm gì.

"Anh có đói không? Em mới mua một cái bánh, cùng ăn nhé?"

Có lẽ cậu nhóc nghĩ y thành một tên ăn xin rồi đi? Nhưng cũng đúng, y hiện tại cũng không khác là bao so với danh từ đó.

Jungkook cúi xuống lục lọi trong số túi đồ của mình rối cầm lên một túi bánh mà Yoongi vừa mua cho cậu.

"Loại này em thích nhất đó, anh ăn này"

Jungkook mỉm cười nhẹ cầm lấy cái nĩa ghim một mẩu bánh đưa đến trước sự khó hiểu của y.

Cậu ta không nhận ra mình sao?

Jung Yong nghĩ lại những lần chạm mặt trước đây giữa mình và cậu. Lần đầu tiên là vào một ngày mưa, lần thứ hai là ở Dream, nơi chỉ toàn là ánh đèn mờ ảo. Nếu nói không nhìn rõ thì cũng không có gì khó hiểu. Y nhận ra đây cũng là lần đầu tiên y nhìn cậu gần như vậy, xem ra cũng không tệ. Thảo nào bọn người kia còn cố chấp với cậu hơn so với y.

Nhìn mẩu bánh trước mặt cùng cái bụng đã sớm đói meo của mình. Y không hề khách khí mà cầm lấy chiếc nĩa. Cũng không thắc mắc vì sao Jungkook không ở Dream, đẹp như cậu ta có lẽ là được một đại gia nào đó mua về rồi đi?

"Anh không đi tìm công việc sao?"

Xem ra nhìn y thành ăn xin thật rồi.

"Tôi không thích"

"Nếu có thể vẫn nên tìm một công việc tốt, đừng như em..."

"Như cậu?"

Y thích thú nhìn cậu chờ câu trả lời.

"Là một người vô năng chỉ biết sống dựa vào người khác"

Một câu này khiến y im lặng. Y đã từng nghĩ Jungkook chắc hẳn phải là một thiếu niên đơn giản đáng thương không ngờ cậu lại có thể suy nghĩ nhiều như vậy.

"Em thật sự muốn làm được một điều gì đó nhưng nghĩ lại em chẳng thể làm được gì ngoài việc mang đến rắc rối cho người khác"

Y vẫn im lặng nghe từng lời của cậu. Trong lòng y từng chút một như đối với cậu bớt đi phần nào sự đối địch. Nghĩ đến đây, y liền lắc đầu nguầy nguậy đánh bay lối suy nghĩ đó.

"Này Jungkook"

Một tiếng gọi thu hút sự chú ý của hai người. Y ngước lên thì thấy một người với mái tóc bạch kim đang nhìn về phía này.

"Em phải đi rồi"

Jungkook nhìn hắn đang gọi mình liền vội vàng đứng dậy thu dọn đống túi xách. Cậu quay lại nhìn y cùng dĩa bánh mà cậu chưa động vào miếng nào.

"Chiếc bánh này em tặng cho anh, lần sau gặp lại anh nhớ tặng lại cho em một chiếc bánh khác nhé"

Jungkook mỉm cười tinh nghịch nhìn y. Y nhận ra trong lời của cậu là muốn nói rằng y hãy có một công việc thật tốt để có thể tự lo cho mình miếng ăn, làm một con người mới.

Nhìn bóng dáng nho nhỏ chạy theo người đàn ông rồi đi khuất. Y nhìn xuống chiếc bánh trên tay. Trong lòng không rõ ràng một đợt ấm áp.

Lần đầu tiên y cảm nhận được sự ấm áp này sau khi gặp gỡ hai người kia. Quá đỗi kì lạ.

Nhưng cũng thật quá trớ trêu.

...

Y nằm đó nghĩ về một ngày của hai tháng trước, trong thâm tâm liền nổi lên một tầng ngọt ngào như ngày hôm đó. Bàn tay từ lâu để trong túi áo liền cầm lên một chiếc dao nhọn hướng ngay cổ mình nhanh chóng kéo thành một đường.

Màu đỏ của máu dần hiện lên trong tầm nhìn. Y mỉm cười nhắm dần hai mắt, trong lòng thỏa mãn.

Thì ra đến cuối cùng y cũng có thể tìm ra đích đến của bản thân.

Y yêu cậu.

Ty_azike

Author: tập này viết xong ngay cả tác giả cũng cảm thấy buồn... Y thật ra cũng chỉ là một kẻ đáng thương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro