Chap 59: Chờ đợi(Part 3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đừng...Tae"

Một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên. Jungkook né tránh từng nụ hôn của hắn rơi xuống. Cậu dùng tay đẩy đầu hắn khỏi mình rồi lập tức nhảy xuống ghế chạy trốn.

"Jungkook, đừng chạy, sẽ ngã đó"

Taehyung hoảng hốt toan chạy theo bắt cậu lại nhưng điều này đã kịp thời bị một người khác giành lấy.

"Ayaa, Kookie lại không nghe lời nữa rồi, anh đã bảo là không được chạy nhanh cơ mà, cẩn thận Jimin sẽ đánh đòn em"

"Nhưng...nhưng..."

Jungkook cảm thấy thật oan ức, mắt hướng về phía Taehyung muốn kể tội nhưng lời thoát ra lại không đủ lực, liên tục rời rạc. Nhận thấy được sự bất lực của bản thân, đầu nhỏ liền gục xuống buồn rầu, vành mắt đỏ đỏ.

"Jung Hoseok, sao anh lại làm cho em ấy khóc"

Taehyung vội vàng chạy đến trách móc, riêng Hoseok vẫn chưa nhận thức được tình hình không rõ bản thân mình vì sao lại khiến cậu ủy khuất, tay chân nhất thời trở nên lúng túng.

"A, tôi chưa làm gì cả mà"

"Anh đừng có nói dối, chẳng phải anh vừa dọa Jungkook rằng Jimin sẽ đánh đòn em ấy sao?"

"..."

Cảm thấy lời của Taehyung có lí, Hoseok không biết nên nói lại như thế nào chỉ biết vụng về vỗ nhẹ lưng cậu như an ủi.

Nửa năm qua, họ đã sống được như vậy nửa năm rồi. Dưới sự chăm sóc chu đáo, bệnh tình của cậu cũng đã giảm bớt, đã có thể hoạt động cũng có thể nói chuyện tuy không trôi chảy. Không sao, thời gian sẽ thay đổi mọi thứ thôi.

Reng reng.

Chuông cửa vang lên đột ngột. Hai người tạm dừng tranh cãi. Taehyung nhanh chóng chạy đi xem, cánh cửa vừa mở, nhìn hai người đứng trước mặt mình, Taehyung không khỏi cảm thấy tâm tình rơi xuống đáy cốc.

"Các người đến đây làm gì, Jimin hiện không có ở nhà"

"Chúng tôi là muốn đến thăm Jungkook"

"Các người nghĩ mình có tư cách đó sao?"

Hắn híp mắt tựa vào bức tường bên cạnh nhìn đối phương. Khi trước chẳng phải chính những người này liên tục đến đây ngăn cản con trai trưởng quý giá của họ không được tiếp cận Jungkook nữa hay sao.

"Taehyung, có chuyện gì sao?"

Hoseok thấy đã lâu nhưng hắn vẫn chưa quay lại nên cũng ra theo, tương tự như người kia, khuôn mặt anh tối sầm lại.

"Cậu còn đứng đây dây dưa với đám người này làm gì. Cứ thẳng thắn đóng cửa tiễn khách là xong"

Lời vừa dứt, anh toan kéo cửa nhưng lại bị một lực chống lại. Mẫu thân Jimin hướng họ ánh mắt nài nỉ cùng cô con gái bên cạnh đứng chặn cửa, giọng nói thập phần bất lực.

"Lần này chúng tôi sẽ không làm gì Jungkook đâu, tôi đảm bảo. Chúng tôi đơn giản chỉ muốn thăm sức khỏe của em trai Jimin thôi."

Taehyung nghi ngờ nhìn vị lão phu nhân trước mặt, nhìn xuống dưới chân bà đúng là có một giỏ trái cây cùng một bó hoa hồng. Nhìn qua đúng là đi thăm thật, hắn nhân nhượng quan sát rồi thả lỏng cánh cửa. Dù gì vẫn còn có hắn cùng Hoseok, họ muốn cũng chẳng thể làm gì.

"Cảm ơn"

Hai người được hắn dẫn vào phòng khách, Jungkook vốn ngồi yên ổn trên sofa nhìn thấy hai người lạ mặt không khỏi lo lắng bám lấy Hoseok bên cạnh.

"Jungkook, là dì đây"

Bà nhỏ nhẹ ngồi ở phía đối diện nhìn Jungkook chăm chú nhưng đáp lại chỉ là sự mờ mịt của cậu. Cảm giác có điều không ổn, Taehyung đã chủ động lên tiếng giải thích.

"Sau khi hồi phục, Jungkook không thể nhớ ra bất kì ai. Nên sẽ không nhận ra bà đâu"

Phải nói khi biết cậu mất đi trí nhớ khi trước, trong lòng họ đã vô cùng hụt hẫng. Nhưng rất nhanh liền lấy lại tinh thần, trí nhớ mất đi vẫn có thể lấy lại được, với lại quá khứ của cậu vốn dĩ cũng không hề tốt đẹp gì. Chi bằng làm lại một lần nữa vẫn hơn.

"Vậy sao"

Có chút bất ngờ, bà cũng chỉ thở dài. Con trai bà vì thiếu niên này mà chống lại cả nhà, ngăn cản cũng chỉ mang lại điều tệ hơn. Bà chỉ có thể tiếp nhận sự thật này một cách miễn cưỡng, cậu là người mà Jimin đặt cả tâm tư vào, bị người đời soi mói thì sao chứ, chỉ cần hạnh phúc là được rồi chẳng phải sao?

Cuộc gặp mặt diễn ra thật ngắn ngủi, trước khi ra về, em gái của Jimin cũng là chị của cậu còn cố ngước nhìn Jungkook lần nữa, suốt buổi gặp, cậu chỉ đơn giản ngồi im lặng mân mê bó hoa hồng, vô cùng yên tĩnh. Ngay từ nhỏ, ấn tượng về đứa em trai này vốn dĩ mờ nhạt, lần này gặp lại không ngờ là trong hoàn cảnh này. Một cỗ xót thương dâng lên, cậu là người mà anh trai cô vô cùng thương yêu, chỉ mong anh có thể bù đắp cho cậu thật xứng đáng, người chị gái như cô đúng là không đủ tư cách.

Jungkook à, em không hề cô đơn.

End Chap 59

Ty_azike


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro