Chương 4: Demi-sec

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


- Anh ổn không đó, em biết chuyện đó có hơi kì quặc nhưng anh đã thở dài mấy lần rồi.

Seungyoon vừa bôi thuốc cho anh vừa quan sát trạng thái của anh. Jinwoo ấm ức không thôi. Anh đã bao giờ say tới thế đâu chứ!

- Người anh vẫn còn mùi champagne và thằng nhóc đó đây này! Anh nghĩ anh thích nó hơn anh tưởng... Nó có thích anh không thế? Hay là nó chỉ đùa thôi? Mai làm sao mà diễn được đầy huhu người anh...

Anh hỏi rất nhiều thứ, chẳng đợi đối phương trả lời đã lại tiếp tục thở dài. Anh không biết nữa... Minho có thích anh không hay chỉ là trong cơn say nói đại?

- A...anh à... Mở cửa cho em được không?

Nghe tiếng Minho đập cửa, anh vội giật mình. Không ổn, anh đang chẳng mặc gì trên người và để Seungyoon bôi thuốc cho mình. Anh vơ lấy quần quần áo định mặc vội.

- Không mở! Cậu phắn về đi. Tối nay anh ấy ngủ ở đây với mình cũng đâu phiền tới cậu. Giờ anh ấy mệt rồi, không tiếp cậu được, về phòng đi.

Chưa kịp phản ứng, Seungyoon đã nói vọng ra. Hê, hôm qua Minho vờn anh đã đời rồi nên nay cho hắn nhịn chút đi cũng có sao đâu. Với lại có vẻ bây giờ anh Jinwoo cũng chưa muốn gặp Minho lắm...

Nghe vậy, Jinwoo liền thở phào. Một lát liền quay ra nói với Seungyoon:

- Em với Seunghoon, hai em ở với nhau thì không biết chứ thằng bé có thời gian đi bar tới khuya xong về kể lể với anh về mấy chiến tích của nó vẻ tự hào lắm. Ai biết nó có trêu đùa anh hay không chứ...

Vụ này thì Seungyoon chịu, nó chẳng biết được. Không ở studio cũng ở nhà, không ở nhà cũng chẳng đi tụ tập mấy, cùng lắm Seunghoon hyung rủ thì nó đi. Cơ bản cuộc sống nó chỉ xoay quanh nhạc và Thoreu...

[...]

Jinwoo ngồi trong phòng Seungyoon tới tận đêm. Cũng không hẳn, lúc ăn tối xong về bôi thuốc các thứ thì giờ cũng mới chín giờ rưỡi. Nhưng chắc tối nay anh cần nghỉ ngơi và anh không thể ngủ cùng Seungyoon được. Có lẽ do không quen hơi. Tuy rằng ngoài kia đèn vẫn sáng rực nhưng theo giờ sinh hoạt thì anh cần ngủ lắm rồi. Bình thường anh thức khá muộn nhưng một tuần nay đi cùng Minho, không hiểu vì sao cả hai toàn lên giường ngủ từ rất sớm. Mà nằm trong lòng hắn anh lại ngủ rất rất ngon. Thành thử ra đã sớm hình thành đồng hồ sinh học rồi. Nên giờ, hoặc là trong vòng một tiếng nữa, anh buộc phải ngủ nếu không tối mai anh cũng chẳng tỉnh táo nổi cho đêm diễn.

Anh chào tạm biệt Seungyoon rồi trở về phòng mình. Nhưng khi vừa mở cửa bước ra anh lại thấy một cục nợ ngay trước cửa. Minho đã suýt ngã khi anh mở cửa bước ra vì gần như cả cơ thể hắn dồn lực để đầu áp lên cánh cửa lớn.

Jinwoo giật mình hoảng hốt vì sự xuất hiện của hắn. Hắn bày ra bộ mặt khổ sở khi bị anh bắt gặp. Cái bộ mặt mất liêm sỉ không ra thể thống gì. Minho chỉ còn biết cười hờ hờ ngu ngốc nhằm xoa dịu bầu không khí ngượng ngùng. Anh định bụng sẽ lướt qua hắn và về phòng luôn nhưng một lời nói đã kéo anh lại...

- Anh à... Có thể nói chuyện với em một lúc được không ạ?

Anh muốn ngủ. Tuy nhiên, nếu đã đề nghị vào lúc này cũng nhiều khả năng là chuyện quan trọng dữ lắm ha? Thế là anh đã đồng ý? Chính anh cũng chẳng biết tại sao anh lại phản bội cái đồng hồ sinh học của cơ thể mình. Đồ ngu ngốc Kim Jinwoo này!

Minho kéo anh vào phòng anh bằng cái chìa khoá từ rút được từ tay anh.

"Cạch." Theo như con mắt của Jinwoo thì hiện tại trạng thái của cả hai đều ổn. Minho cũng không hề thể hiện là bản thân đang ham muốn bất cứ điều gì.

- Anh à... Em biết chuyện này có hơi đường đột nhưng em có thể đề nghị anh xem xét chuyện này không? À ừ thì...

Minho rút vội trong túi áo một cặp lắc tay đôi. Hình như Jinwoo hiểu hắn muốn gì.

- Chúng ta hẹn hò nhé... Được không anh?

Jinwoo đã đứng đờ ra mất một lúc vì câu hỏi của Minho và bởi một vài điều khác. Anh biết vài chuyện liên quan tới cuộc sống phóng túng của Minho đằng sau ánh đèn. Thật ra tất cả đều là anh nghe từ hắn...

Jinwoo nửa tin nửa ngờ, đem giọng điệu bình tĩnh như thể đã biết trước để hỏi lại hắn:

- Ý em là... Em muốn yêu đương với anh?

Tim Jinwoo như muốn rớt ra ngoài sau lời thổ lộ của hắn nhưng anh vẫn giữ gương mặt lạnh tanh và cố tỏ ra bình tĩnh. Anh sợ rằng nếu hắn nắm bắt được cảm xúc của anh thì hắn sẽ khiến anh bị cuốn vào trò chơi của hắn.

Anh sẽ không thể quên được những lần hắn về nhà sau cuộc tụ tập ở club và kể với anh về chiến tích "câu" được mấy em chân dài rồi đưa ẻm vào tròng ra sao. Mấy lúc như thế anh đã cảm kích hắn rất nhiều bởi dù thể nào ít nhiều gì hắn cũng chưa từng mang ai bước vào nhà của cả hai và làm chuyện đồi bại trước mắt anh.

- Anh biết đó. Chúng ta đã có một đêm với nhau rồi. Chuyện dù gì cũng là lỗi của em. Nếu anh cứ như thế em sẽ áy náy lắm! Tại anh cũng giận em mà. Thế khác nào em giờ trò đồi bại với anh đâu? Anh có thể...cho em cơ hội chuộc lỗi...có được không?

Nhìn anh do dự, Minho như sắp khóc tới nơi. Cái gì có trong lòng hắn phơi hết ra ngoài mặt cả rồi. Nếu lần này còn không được nữa là chẳng còn cách nào luôn. Trò này là trò hèn hạ nhất nhưng cũng là trò hiệu quả nhất rồi đấy. Hồi trước skinship với hai người kia để ép anh ghen ra mặt mà anh trước sau đều chẳng có thái độ gì, lại còn cười vui vẻ sau đó còn cố tình skinship với Seunghoon làm Minho ghen nổ mắt. Hồi trước bảo với anh là đi club nhưng thực chất là chỉ tìm đến một hidden bar dành cho người đồng tính để kiếm người tâm sự. Đó là một hidden bar mà một vài người nổi tiếng hay lui đến. Ở đó toàn khách quen, chủ yếu là vài anh nhân viên văn phòng và mấy người nổi tiếng đó. Tất cả đều quen nhau. Là một người bạn làm văn phòng đã giới thiệu cho Minho trong khoảng thời gian hắn nhập ngũ.

Hắn thì làm sao có nổi em chân dài nào chứ. Cốt chỉ để làm anh ghen mà thôi. May là có anh bartender và vài người bạn quen được ở đó chỉ cho vài "nước" nên mới giữ được mối quan hệ tốt với Jinwoo. Nhưng Minho không muốn dừng lại ở đó, "mối quan hệ tốt" với Jinwoo thôi là chưa đủ, hắn muốn tiến thêm. Ừ thì hắn cũng có ngoan ngoãn gì đâu nên khi được đề xuất việc chơi thuốc và hốt anh luôn, hắn đã coi đây không phải ý tồi và triển luôn. Hắn đúng là giở trò với anh thật mà. Nhưng giờ anh đang do dự...

- Em cũng chịu trách nhiệm với mấy cô chân dài của em như thế hả? Được mấy ngày thế? Vậy chắc anh không cần đâu. Và xin lỗi đi nhá, tôi đây không phải mấy em chân dài của cậu để cậu chơi chán xong thích thì bỏ đâu.

- Ý em... Ý em không phải như vậy đâu anh à...

Mino thấy bản thân mình dại thật đấy. Bị anh hiểu lầm rồi. Thế là có kẻ mếu máo, mặt mũi đỏ ửng hết cả. Minho nhịn khóc sao nổi? Cảm xúc ấy nhiều quá, nó cứ dồn lên và ứ nghẹn bên trong hắn. Minho là một kẻ mau nước mắt, vô cùng dễ rơi nước mắt. Chuyện như này, nín nhịn để không khóc tới tận lúc này coi như là kì tích rồi.

- Anh à, em... em thích anh thật mà...

- Cậu nghĩ tôi không thích cậu chắc? Vậy đây là cách cậu tán mấy em chân dài à? Ngưỡng mộ đấy. Nhưng tôi đây đ*o để cậu chơi đâu. Và còn nữa, nếu sau mấy lời này cậu thấy khó chịu và đi tìm mấy em chân dài kia để giải khuây thì đừng về kể với tôi nữa, tôi khó chịu. Mà nói thẳng là tôi ghen. Tốt nhất ngay sau lúc này tới buổi diễn đừng có đứng trước mặt tôi.

Jinwoo chọn những lời cay độc nhất dành cho hắn. Nhưng giờ anh lại thấy hối hận. Không khéo đây sẽ là lần cuối nói chuyện tử tế với nhau mà sao anh lại tức giận như thế? Anh cảm thấy mặt mình nóng lên, mũi anh chắc là đỏ ửng rồi. Anh thấy cổ họng mình nghẹn ứ. Chết tiệt! Hình như anh khóc mất rồi.

Jinwoo vội vàng quay mặt đi nhưng đôi vai run rẩy vẫn đập vào mắt Minho. Trong đôi mắt đã khô lại trước những lời mặn chát của Jinwoo, Minho thấy thiên thần của mình thật sự khóc vì mình rồi. Mới giây trước hắn còn tưởng anh ngờ vực vì anh không phải gay. À, ra là lỗi tại hắn cả. Nhưng hắn lại thấy vui... Vì anh đã thừa nhận mình "ghen" rồi.

Mặt dày thì mặt dày cho trót. Tiến lại ôm lấy anh từ phía sau, Minho ghì người giữ chặt anh trong lòng mình mặc cho anh cứ vùng vẫy. Hắn đây cũng tốn không ít sức lực để giữ lấy anh. Giờ mà hắn buông ra thì tới cơ hội giải thích cũng không có nên điều quan trọng là phải mặt dày. Thứ nhất là mặt dày, thứ hai vẫn phải là mặt dày.

- Hức...hức...tôi...hức...

Minho nghe tiếng anh nức nở liền đau lòng không thôi, vội vàng xoay người để anh đối diện với mình. Hắn ôm chặt lấy anh, để anh tựa đầu vào vai hắn mà khóc.

- Jinu hyung... Em chưa từng có ý định chơi đùa với anh... Em...em thật sự yêu anh mà. Hyung, năm năm nay rồi đó. Em thật sự không muốn chỉ dừng lại ở mức có quan hệ tốt với anh. Trước tới nay, em đi bar chưa từng lần nào say tới mơ hồ cả. Nói thẳng là em không hề say... anh à. Mấy chuyện em kể em bịa ra cả đấy. Em không tới club đông người, em tới một hidden bar cho người đồng tính. Em cược với anh bằng không em sẽ bị sét đánh chết. Em hoàn toàn trong sạch đó! Anh có thể tới bar đó hỏi họ, em thề là "I'm solo.". Thật ra em muốn biết anh có ghen không thôi nhưng dù thử sao cũng không hiệu quả...

Minho nói một tràng dài. Hắn không muốn anh Jinwoo của hắn phải phiền lòng nữa.

Jinwoo nghe được những lời thú nhận ấy của người mình thầm thương lại càng khóc to hơn. Anh thấy hạnh phúc. Giờ đây, anh đang ở trong lòng hắn, bộc lộ những cảm xúc chân thật từ tận đáy lòng này. Anh không gồng mình kìm nén sự ghen tuông được nữa cũng chẳng phải kìm nén nữa.

- Anh ghét em! Anh ghét em lắm! Hức... anh không muốn nghe đâu, anh không tin đâu...anh...hức...

Minho từ từ hôn lấy đôi môi anh. Hắn nếm thấy vị chát của nước mắt nhưng hình như còn có cả vị ngọt của đôi môi anh. Đó là nụ hôn phớt nhẹ nhàng đặt trên đôi môi xinh đẹp, một nụ hôn chẳng nông cũng chẳng sâu. Một nụ hôn an ủi cho hai tâm hồn bị sự hèn nhát làm tổn thương lâu ngày, bị vờn cho vỡ nát...

Tiếng khóc nức nở vang lên giữa không gian. Jinwoo khóc và Minho cũng vậy. Một nụ hôn nữa đặt lên đôi môi Jinwoo. Minho truyền cho anh chút không khí bằng hơi thở đã nghẹn lại vì nước mắt của mình. Hắn mặc cho cái cổ họng kia nghẹn ứ, Minho nhất quyết truyền cho anh hơi thở của mình vì người thương của hắn vẫn khóc không ngừng dù anh đã thở không thông và xụi lơ trong lòng Minho. Hắn có dỗ dành cỡ nào cũng vô ích.

Một màu đỏ thẫm đập vào mắt Minho. Aissss, lại nữa rồi, lại nữa rồi, vài lần Jinwoo vì khóc tới mệt mà chảy máu cam, cũng không phải điều quá đáng ngại nhưng chỉ vậy cũng khiến cho Minho vội hoảng hốt đỡ lấy đầu anh.

- Anh đừng khóc mà, xin anh đấy. Anh đừng khóc nữa. Hức... hức... Đánh em nè chứ đừng khóc nữa mà...hức... Anh đánh em cũng được, mắng em cũng được nữa nhưng đừng khóc nữa mà Jinu a...

Chưa biết ai mới là người khóc to hơn đâu. Họ Song giờ chuẩn bị gào mồm lên thi khóc với anh người thương rồi! Cái gì Minho chẳng hãi, mà thấy anh yêu bị chảy máu cái là tim rớt ra ngoài ngay. Nếu giờ anh Jinwoo không nín thì hắn sẽ gào mồm ngay lập tức, sẽ hỏi anh liên tục mấy câu kì quặc... Thật may là anh nín khóc và hắn thì cũng chỉ vừa kịp "hức hức" một chút.

Jinwoo khóc nhỏ dần, lâu dần chỉ còn tiếng ỉ ôi nhè nhẹ. Hắn cẩn thận kiểm tra xem mũi anh có còn chảy máu hay không, lại nhẹ giọng tiếp tục dỗ dành anh nín khóc.

- Rồi, anh không khóc nữa..anh ổn... Anh... anh muốn ngủ một chút. Mai anh sẽ trả lời em, có được không?

Minho không nghĩ nhiều liền hỏi anh:

- Tối nay cho em ngủ lại cùng anh nhé?

Hắn cất tiếng hỏi trong một nỗi lo lắng dâng trào. Thật may là Jinwoo hyung của hắn gật đầu rồi!

Vẫn là Minho và Jinwoo, cả hai vẫn ôm lấy nhau nhắm nghiền hai mắt. Nhưng hình như cả hai đều không ngủ được. Sợ rằng đêm ấy sẽ trôi qua nhanh quá, bản thân không thể đối diện với những gì sẽ diễn ra. Jinwoo chẳng biết mai sẽ phải trả lời Minho như nào đây và cả Minho cũng vậy, hắn chẳng biết được anh ấy sẽ trả lời như nào đây. Liệu là anh có đồng ý với đề nghị của hắn hay là sẽ đá hắn bay ra khỏi cái list được phép yêu anh? Nhưng dù thế nào cũng khiến mối quan hệ của hai người bước sang một trang mới. Hoặc là cạch mặt. Hoặc là yêu đương mặn nồng...

[...]

- Ý sời. Ôm nhau ngủ ngon lành rồi. Cãi nhau cũng quên sập cửa nữa. Song Minho nữa chứ. Ghen cái cóc khỉ cóc khô! Lại còn đứng lì ngoài cửa phòng nghe ngóng xem em với anh Jinu làm gì nữa chứ.

Seungyoon ở ngoài nhòm vào phòng rồi tiện tay đóng cửa hộ Jinwoo. Seunghoon cũng đứng ngay canh đó càu nhàu.

- Cái tên dại trai họ Kim đó! Trai hỏi ngủ cùng cái liền gật đầu ngay cho được. Em xem, Minho bị cướp mất rồi, anh làm sao mà ngủ đây?

- Tại anh đòi ngủ chung phòng với Mino nên mới vậy đó. Anh không biết chuyện cậu ấy nói riêng với quản lý để đặt riêng một phòng cho anh Jinu sao mà còn đòi ngủ cùng? Ai cũng né mỗi anh rước nợ vào người. Phòng em có một anh staff ngủ cùng rồi, không được đâu. Thôi thì em sẽ hạ mình sang ngủ cùng anh.

Seunghoon nghe thế liếc nhìn đứa em út tỏ ý trêu trọc:

- Chú em nói gì vậy? Anh rủ chú sang ngủ hồi nào thế?

Nghe thế, Seung bé ngượng chín mặt, mặt đỏ bừng bừng quát lớn về phía Seung lớn:

- Lee Seunghoon!

Seunghoon đạt được mục đích liền cười ngon lành mà khoác vai Seungyoon kéo về phòng.

- Hê hê, đùa chút thôi. Cảm ơn nhá. Mà nhóc dám gọi trống không tên anh à? Láo nhao quá nha! Về phòng thôi nào, anh đây buồn ngủ quá đấy. Không hiểu sao chú lại dẫn anh sang xem hai con người này diễn cái cảnh sướt mướt đó. Chán ặt à. Sến ơi là sến!

- Ê, anh đoán xem mai ai sẽ khóc trước?

- Hmmmmm... Chắc là anh chọn Mino đi.

_______________________________

Chương này cảm giác có chút ngượng tay. Nói thiệt là tui không hài lòng với chap này lắm nhưng cũng không biết tiếp tục thế nào =)))) Bí idea quá huhu

Chắc tại đang quen tay viết chương trước chương này hơi bị ngượng tay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro