Chương 2: Thật không biết xấu hổ!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Phong Tín tới bên bàn rót một chén nước, quay lại giường đỡ Mộ Tình dậy uống. Thực ra Mộ Tình cũng một thân võ thần không tới mức yếu đuối nhưng bị trúng hương độc lại bị đâm rút lâu như vậy, lại còn bị phá thân đã mất một phần lớn pháp lực nên lúc này y yếu ớt hơn bao giờ hết.

   Bỗng, Mộ Tình hoảng hốt: "Ngươi cho ta uống cái quái gì vậy????"

   Phong Tính cũng hốt hoảng, lấy chén nước định đưa lên mũi ngửi thử, bị Mộ Tình một tay hất chén nước rơi xuống đất.

   *Choanggggg!*

   "Không… được uống!" Mộ Tình nhăn mặt. Một tay vẫn ôm bụng vì đau một tay đã nắm chặt lấy cổ tay Phong Tín, run lẩy bẩy.

   Phong Tín càng hoảng loạn hơn: "Ngươi… lại sao nữa vậy? A! Ta lại hồ đồ rồi! Xin lỗi… xin lỗi…"

  Mộ Tình toàn thân run rẩy vừa vì giận vừa lạnh, mới trải qua một cơn mây mưa cơ thể ướt át dục hoả dập tắt vài phần cơ thể cũng hạ nhiệt theo. Lén đưa mắt nhìn nam nhân lõa thể đang ngồi bên đỡ lấy y vào lòng, nói: "Ngươi… ghét ta không?"

  Phong Tín hơi ngẩn người trước câu hỏi lạ lùng đột ngột này của Mộ Tình, bỗng ôm y chặt hơn, nói: "Không! Cho dù ngươi hơi xấu tính nhưng… Ta cũng không biết cảm xúc đó là gì nhưng ta không thể sống thiếu ngươi đâu Mộ Tình! Ngươi phải gắng lên!"

  Hai loại độc ở trong cơ thể còn chưa giải hết, Mộ Tình mệt mỏi cảm thấy cơ thể bắt đầu lại nóng rực thì lại bất ngờ bị ôm chặt, được một lượng lớn hơi ấm từ cơ thể cứng cáp của người kia truyền vào. Thật vững chãi!

   Phong Tín cũng đang run rẩy! Hắn chẳng biết hắn đã đưa thứ thuốc độc gì cho Mộ Tình, có vẻ như hắn còn tưởng hắn thao hết hơn nửa cái mạng của y rồi, hắn tưởng y đang hấp hối.

   Phong Tín chợt nhớ ra gì đó, hắn buông Mộ Tình xuống rồi tới bên đống y phục lộn xộn văng tứ tung dưới đất mà bới. Mộ Tình con người này lúc nào cũng chu đáo, hắn tin y có mang thuốc theo mà!

   "Đây rồi!" - Phong Tín mừng rỡ.

   Phong Tín lại tới bên giường đỡ Mộ Tình ngồi dậy, mở nắp lọ trắng nhỏ xíu trong tay ra rồi đưa cho y ngửi. Mặt hắn tràn ngập mong chờ, hỏi: "Thế nào? Đỡ hơn chưa?"

   Mộ Tình hít từng luồng khí trắng vào, bụng cũng bắt đầu đỡ đau, vết thương do cự dương công phá cửa huyệt nhỏ đáng thương kia cũng khép lại. Chỉ là hết đau thôi, thuốc này không thể giải độc nên độc vẫn chưa được giải. Mộ Tình vẫn nhăn mặt nhả ra từng câu khó nhọc: "Đỡ… đau rồi! Độc chưa giải! Cần… ngươi… tiếp tục…"

   "Hả?????"

   Phong Tín mặt đầy nghi vấn, hắn cứ tưởng Mộ Tình sắp không xong rồi nên mới nói câu kiểu thiếu ngươi ta không sống được. Trì độn suy nghĩ phút chốc mặt hắn lại đỏ bừng không biết vì tự thẹn hay vì Mộ Tình nói hắn tiếp tục mà mừng. Là hắn lo xa quá rồi! Mộ Tình cũng là võ thần lại còn mạnh ngang hắn nên làm sao dễ dàng bị hắn thao chết như vậy chứ?

   Còn chưa suy nghĩ xong thì Phong Tín đã bị hai bàn tay Mộ Tình kéo mặt hắn sát lại, dán môi y lên môi hắn! Phong Tín hơi bất ngờ, đoạn dòng suy nghĩ rồi trèo lên giường lần nữa đè lên người Mộ Tình. Hắn vừa hôn ngấu nghiến vừa dùng cự dương lần mò bụng dưới của y. Cự dương và vật nhỏ chạm vào nhau cọ xát nhau, cả hai cùng tuôn ra một lượng nhỏ chất nhờn.

"Ư… ưm…"

Cả hai thân thể lõa lồ bắt đầu nóng ran vì khoái cảm ập tới nơi hạ thân. Phong Tín đầu óc lúc này thanh tỉnh hơn Mộ Tình rất nhiều, động tác cũng nhanh nhạy hơn lúc nãy. Cảm thấy kích thích hai nơi là chưa đủ, Phong Tín một tay chống đỡ cơ thể một tay luồn tay ra sau lưng Mộ Tình rồi nắn bóp bờ mông căng tròn mềm mại. Nắn bóp chán chê hắn mới thò ngón tay vào cửa huyệt Mộ Tình, lần nữa chuẩn bị mở rộng để cự dương tiến vào.

   Khít quá!

   Thuốc này hiệu quả thật… haizzz…

   Mặc dù cửa huyệt đã se khít lành lặn nhưng bên trong y vẫn chứa đầy chất dịch của hắn, không khó để làm trơn tiến vào trong. Phong Tín một lúc tấn công ba chỗ khiến Mộ Tình run nhẹ lên vì kích thích, có vẻ như người nằm bên dưới không chịu nổi nữa rồi! Hắn thả môi y ra, thì thầm vào tai y: "Ban nãy có vẻ chưa đủ lực? Ta làm mạnh hơn nhé? Sẵn sàng chưa?"

   "Phí lời!" - Mộ Tình da mặt mỏng, dù ý thức hơi mơ hồ nhưng nghe hắn nói trực tiếp như vậy vẫn ý thức được chuyện hai người đang làm đáng xấu hổ cỡ nào.

   "Ha ha!" - Phong Tín mỉm cười đắc ý, lật người Mộ Tình lại. Cơ thể Mộ Tình mềm oặt vô lực, vừa trơn mềm vừa dẻo dai càng chạm vào hắn lại càng không muốn dừng lại. Phong Tín kéo mông Mộ Tình lên cao mặc cho thân trên y mệt mỏi không có lấy chút sức chống tay, hắn quỳ phía sau tay phải giữ eo Mộ Tình tay trái lần mò sờ nắn vật nhỏ của y từ từ vuốt lên xuống. Mộ Tình bị kích thích cơ thể lại run nhẹ, bờ mông trắng nõn mềm mượt vì thế mà cong lên như dụ dỗ cự dương tiến vào vậy. Cự dương cũng không chờ nổi nữa, từ từ tiến vào.

   "Ah… ah…"

   Căn phòng nhỏ lại vang lên tiếng da thịt va chạm kèm tiếng rên rỉ thoả mãn nhưng âm thanh không lớn vì Phong Tín còn mải mê vuốt ve vật nhỏ của Mộ Tình. Gọi là vật nhỏ nhưng thực ra của y cũng nhỉnh hơn nam nhân bình thường một chút, chỉ là vật nhỏ so với cự dương thôi. Hắn muốn thỏa mãn vật nhỏ tham lam này trước rồi mới thoả mãn cự dương của hắn. Cũng không quá lâu, do Mộ Tình bị tấn công cả hai chỗ nên vật nhỏ đã thoả mãn nhả ra từng dòng bạch trọc nóng hổi. Vật nhỏ thoả mãn không còn sức ngóc dậy, Phong Tín buông tay nó liền gục xuống mềm nhũn rồi đung đưa theo nhịp nhấp của cự dương vào nơi cửa huyệt.

   Giải quyết xong một vật nhỏ tham lam! Vẫn còn một cái huyệt sâu chứa đựng vô tận dục vọng cần được thoả mãn. Phong Tín dùng cả hai tay giữ chặt eo của Mộ Tình kéo về hạ thân hắn, hạ thân hắn dồn lực vào những khối cơ săn chắc ở hông eo mà đâm tới tiếp đón. Hạ thân hai nam nhân va vào nhau mạnh mẽ tạo nên tiếng vang càng lớn, tiếng rên rỉ thở dốc của họ cũng lớn hơn trước.

   "Mộ Tình… có phải đối với ta có chút tình cảm đặc biệt?" - Phong Tín nhìn Mộ Tình quỳ dưới hạ thân tham lam đón nhận và bao bọc lấy cự dương của hắn, không ngừng suy nghĩ. "Nếu người cùng ta trúng độc tình này không phải Mộ Tình mà là người khác thì ta dù khó chịu cỡ nào cũng không động vào, huống hồ tính cách Mộ Tình khó chịu như thế lại còn cần giữ thân đồng tử. Lẽ ra với tính cách Mộ Tình thì cho dù độc có mạng nữa y cũng sẽ dùng hết sức bình sinh rút đao đâm cho kẻ nào động vào y, đâm luôn bản thân để không bị dục hỏa mê tâm trí làm ra điều hoang đường như này. Mộ Tình… có tình cảm với ta sao?" Mộ Tình hai cánh tay vô lực không chống đỡ nổi thượng thân, đầu nghiêng sang một bên thở dốc. Mặt Mộ Tình đỏ ửng, đuôi mắt đỏ hoe ướt át ý loạn tình mê. Đôi môi đỏ mọng cũng khiêu gợi một cách lạ thường. Rõ ràng khuôn mặt quen thuộc nhìn thấy hơn 800 năm giờ đây sao trông thật lạ lẫm.

   *Kẽo kẹt... kẽo kẹt…*

   Chiếc giường nhỏ cũ kỹ bị vị võ thần nào đó hành hạ tới sắp hỏng tới nơi, nếu nó mà biết nói nhất định nó sẽ chửi vị võ thần này ba ngày ba đêm không ngừng nghỉ: "Ngươi con mẹ nó nhấp nhẹ nhàng thôi được không? Eo của ngươi và nhân tình không đau nhưng lưng già và tứ chi lão tử đau!" Phong Tín như nghe thấy tiếng kêu cứu của nó, phẩy tay đưa một lượng pháp lực nhỏ gia cố giúp nó chống đỡ. Eo của võ thần có thể sẽ không đau quá lâu nhưng nếu nó sập thì lỗ tai của hắn thì có thể sẽ đau khá lâu đấy! Chung quy thì thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện!

   "Mẹ nó! Làm vậy mà coi được? Có còn là con người không vậy? Bạch bạch bạch bạch… sắp bạch xong chưa vậy? Đêm hôm khuya khoắt không cho người khác ngủ gì hết!" - Bỗng Phong Tín nghe thấy một giọng nam than vãn từ phòng bên cạnh.

   "Àiiii...! Không biết cô nương nhà ai, sức chịu đựng cũng khủng khiếp thật! Không tầm thường nha! Phải ta thì nửa cái mạng cũng không còn rồi!" - Một giọng nữ đáp.

   Thực ra mọi người ở những xung quanh đã than vãn từ khi hai người làm trận trước nhưng do trúng hương độc đầu óc mơ hồ, âm thanh của cơn mây mưa họ tạo ra quá lớn nên bên tai không còn gì ngoài tiếng da thịt va chạm, tiếng rên rỉ và âm thanh thở gấp của đối phương. Giờ phút này đầu óc Phong Tín đã thanh tỉnh nhiều nên mới nghe thấy và ý thức được âm thanh hắn tạo ra lớn cỡ nào.

   Tạo nghiệp mà!

   Sáng mai Mộ Tình tỉnh kiểu gì cũng nổi trận lôi đình! Da mặt y mỏng như thế, lỡ có nghe thấy mấy lời than vãn này chắc ra tay đánh phàm nhân luôn! À không, Mộ Tình sẽ đánh hắn trước!

   Phong Tín một tay đỡ trán tự than khổ, hạ thân vẫn không quên việc mà nhịp nhàng đâm thật mạnh vào tận sâu trong cơ thể Mộ Tình, thầm nghĩ: "Kệ đi, lỡ rồi…!" Chỉ tội nghiệp mấy phòng bên cạnh nghe thấy những âm thanh dâm mỹ này cũng nóng mặt nóng chỗ khác nữa nhưng khổ nỗi hữu tâm vô lực. Họ theo không nổi sức của tên không còn là người kia, đã hết sức từ lâu rồi giờ chỉ biết nằm nghe. Dường như họ xấu hổ hết cả phần cặp kia rồi, cặp kia dần dần càng rên rỉ thở dốc to hơn, hoàn toàn không còn một chút tiết tháo gì hết!

   Phong Tín đưa mắt nhìn bờ mông căng tròn đang dính lấy hạ thân hắn của Mộ Tình. Làn da nhạy cảm tội nghiệp đã hằn lên từng dấu tay đỏ tím của hắn, vùng da nhạy cảm bị va chạm mạnh nhiều quá đã ửng hồng lên càng nhìn càng khiến người ta muốn trêu ghẹo. Xung quanh hậu huyệt còn có vài vệt máu chảy nhạt màu vì kèm theo dịch nhờn, khô có ướt có. "Chắc Mộ Tình đau lắm…!". Vật nhỏ cứ đung đưa lúc lắc theo nhịp mang theo dịch thể tanh ngọt văng tứ tung lên giường, qua ánh nến mờ nhạt nhìn chiếc giường nhỏ bé thảm không nỡ nhìn. Trong mắt Phong Tín giờ chỉ có cơ thể trắng trẻo mềm mại đầy nước trông thật mê hoặc của Mộ Tình. Mặc kệ quá khứ tương lai ra sao, cơ hội hiếm ngàn năm có một này phải tận hưởng tử tế. Phong Tín cứ dồn sức vào hạ thân thúc cự dương vào bên trong Mộ Tình rất lâu, hắn cảm thấy như tất cả cuộc chiến trong tám trăm năm này đều chỉ là một cuộc luyện tập thể lực cho lần này vậy. Dẫu sao thì cũng mang danh "Cự Dương tướng quân", không thể kiệt sức nhanh chóng được, mất mặt lắm!

   "Ha… ha…"

   Cũng chỉ có cơ thể võ thần mới chịu nổi sức lực của một vị võ thần khác. Mộ Tình xụi lơ mặc kệ thân dưới liên tục bị đâm rút mạnh mẽ. Dường như mỗi cú thúc vào của cự dương đều trúng nơi nhạy cảm nhất của y, miệng y căn bản không chịu để y khống chế, nó cứ liên tục phát ra những âm thanh rên rỉ thật dâm đãng. Thật thoải mái, thật xấu hổ… Mộ Tình chỉ ước ngày mai có thể một đập làm cho Phong Tín mất trí nhớ, cho hắn quên đi chuyện xấu hổ của y đêm nay.

   "Ha...a… Ha...a…"

   Mộ Tình thở dốc càng ngày càng sâu, cơ mông bắt đầu hơi co thắt lại khiến cho cự dương chịu nhiều kích thích hơn nhanh chóng đạt cực khoái. Phong Tín tăng tốc độ một lát rồi rút ra, đặt cự dương ở nơi cửa huyệt để giảm lực bắn. Hắn sợ lực bắn của cự dương quá mạnh làm tổn thương chiếc bụng nhỏ của Mộ Tình. Sau lần một hắn đã thấy Mộ Tình đau đớn ôm lấy bụng, hắn không muốn làm Mộ Tình đau nữa! Vì để ở bên ngoài nên một lượng nhỏ dịch thể trắng đục chảy xuống giường, một lượng lớn bắn vào trong.

   Phong Tín mệt nhọc lật Mộ Tình lại cho y nằm ngay ngắn. Hắn nằm xuống giường đưa tay vuốt vài cọng tóc ướt đẫm xoã lung tung trước mặt Mộ Tình cho gọn rồi ôm y vào lòng, hỏi: "Hết khó chịu chưa?"

   Mộ Tình: "Ừm… rồi."

   Có lẽ do quá mệt mỏi, Mộ Tình không mở mắt mặc kệ nam nhân nằm mặt đối mặt với y làm gì thì làm. Cũng có thể Mộ Tình quá xấu hổ không dám nhìn người kia.

   Phong Tín: "Mộ Tình… ngươi… đau lắm không?"

   "Ngươi thử để ta thao ngươi xem có đau hay không?" - Mộ Tình không trả lời thẳng, không muốn bản thân trông có vẻ yếu đuối. Trả lời xong liền quay người, đối mặt với tường. "Ngủ đi!"
 
   Phong Tín: "Ừm!"

   Tiết trời cuối đông đầu xuân còn đem hơi lạnh, Phong Tín sợ Mộ Tình cảm lạnh nên kéo chăn dưới đuôi giường lên đắp rồi từ đằng sau lưng ôm lấy Mộ Tình. Ngực, bụng hắn dính lấy lưng Mộ Tình, cự dương chưa mềm hẳn cũng dính lấy cặp mông mềm mại của y nhưng hắn vẫn nằm im không muốn làm y đau thêm nữa. Hai người mệt mỏi rã rời cứ như vậy trần truồng lõa lồ như vậy mà dính vào nhau suốt cả đêm dài. Các loại dịch thể tanh ngọt nhớp nháp dính trên cơ thể trên giường cũng mặc kệ, họ mệt rồi!

   *******

   Tại một nơi hang cùng hẻm tối cách đó không xa lắm:

   "Há há há há há…! Sập bẫy rồi?"

   "Vâng thưa đại vương, chúng thuộc hạ tận tai nghe thấy, âm thanh vang to lắm không giả được!"

   "Cẩu nô bộc Mộ Tình lần này mất mấy thành pháp lực đây nhỉ? Thật mong chờ bộ dạng táng gia chi khuyển* của hắn quá!"

   *Chó mất nhà

   Thích Dung ngồi vắt vẻo trên bảo tọa bằng đá vân vê một đám quỷ hoả nhỏ trong tay, cười khặc khặc đắc chí: "Là cô nương nhà nào có diễm phúc hưởng thụ lần đầu của… e hèm… Huyền Chân tướng quân thế?"

   "Chúng thuộc hạ chưa kịp cài nữ nhân nào vào đó…" - Tiểu quỷ đáp, ánh lửa xanh trên đầu nó chiếu mờ nhạt đủ để Thích Dung nhìn thấy một gương mặt nhăn nhó đầy nghi hoặc.

   "Vậy con mẹ nó chơi với tường à?" - Thích Dung nổi quạo, nghi hoặc không kém.

   "Không… không hẳn, bọn chúng có hai người. Nhất định là đóng cửa tự chơi với nhau rồi!" - Tiểu quỷ đáp.

   "Vậy kẻ đồng hành với tên thần quét nhà đấy là ai?" - Thích Dung truy hỏi.

   "Một nam nhân áo đen lưng đeo trường cung, chúng cao bằng nhau!" - Tiểu quỷ đáp.

   "Á ha ha ha ha ha…! Kinh tài kinh tài! Thú vị thật đấy! Hai tên hầu của thái tử biểu ca chơi nhau rồi ha ha ha ha! Thú vị thú vị!" - Thích Dung khoái chí ngồi vừa cười vừa vỗ đùi đen đét. "Dọn! Đêm nay chúng ta về, chỗ này xong việc rồi!"

   "Tuân lệnh đại vương!"

   Vốn dĩ Thích Dung cũng không có ý định hạ bệ Mộ Tình, gã không muốn chọc giận cả cái thượng thiên đình mà chỉ muốn chọc tức Mộ Tình, hạ nhục y để mua vui. Gã thừa biết tính cách Mộ Tình, chịu nhục nhã sẽ không nói và cũng sẽ không cho phép kẻ chứng kiến nói chuyện nhục nhã của y ra. Bị phá thân đồng tử nhục nhã cỡ nào? Không tưởng tượng nổi! Giờ phút này gã đang cố tưởng tượng khuôn mặt thảm hại vì lần đầu bị thao của Mộ Tình, vừa đi vừa tưởng tượng rồi cười khặc khặc. Khoái chí vô cùng!

   Kế hoach của gã thành công hơn cả mong đợi. Vốn dĩ Thích Dung chỉ định dụ Mộ Tình tới rồi kêu lũ thuộc hạ kiếm thuốc kích dục đặt khắp căn phòng, bố trí sẵn vài cô gái lầu xanh hoặc hoa yêu gì đó kiếm được gì thì tống đại vào cho y giải quyết. Cho Mộ Tình mất pháp lực rồi tới đập y một trận. Biết tính Mộ Tình cẩn thận nên kêu bọn thuộc hạ trà trộn vào chợ quỷ mua thật nhiều loại thuốc khác nhau rồi chuẩn bị rất nhiều phương án, thậm chí còn tính lén bỏ vào nguồn nước của quán trọ nếu Mộ Tình không động vào chút thuốc nào trong phòng. Ai dè có tên đầu đất Phong Tín đi theo nên sập bẫy nhanh hơn dự tính, lại có hắn thay gã hành hạ Mộ Tình cả đêm nên không cần đánh nhau nữa. Chọc vào một tên còn dễ xử chứ tên Phong Tín kia không bị mất pháp lực nên tốt nhất không động vào. Không phải Thích Dung sợ Phong Tín mà gã không muốn tổn thất thuộc hạ cũng không muốn lộ hành tung, núp trong tối lâu lâu đánh lén vui hơn chứ!

*****

Hoa Vạn Tử: Hoa mỗ dạo này bệnh lười tái phát, fic viết từ rất lâu rồi nhưng chưa vẽ được bức tranh minh hoạ nào, xin chư vị thứ lỗi ಥ‿ಥ
lúc mới viết mỗ có đưa cho vài người bạn xem trước, đọc xong chap này cô ấy nói: "giờ thì tôi biết cảm giác đau bụng dưới của Tình nhi như nào rồi", chư vị biết chưa?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#fengqing