.Thất thân.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tô Khanh được nghỉ phép ba ngày nên cô quyết định cùng động đội đi uống rượu. Có lẽ do uống quá chén nên khi đi nhà vệ sinh về không hiểu sao cô lại vào nhầm phòng.

Từ phòng tắm Minh Khinh Duẫn quấn khăn tắm bước ra, khi thấy có người nằm trên giường mình anh hơi nhíu mày. Đi tới gần hơn cúi đầu quan sát, khuôn mặt xinh xắn, ngũ quan tinh xảo, môi mỏng và mềm mại như cánh hoa anh đào làm cho anh muốn cắn một ngụm.

Nghĩ rồi Minh Khinh Duẫn  liền áp môi xuống nhẹ diết môi cô, cảm thấy ngứa nên Tô Khanh " ưm " nhẹ một tiếng làm cho Minh Khinh Duẫn nhân cơ hội đem lưỡi đưa sang để hút hết mật ngọt của cô.

Miệng lưỡi giao nhau, thân thể cô cảm thấy rất nóng , Tô Khanh cố muốn cởi áo ra nhưng lại bị vướng cơ thể của anh, cô chán ghét đẩy anh ra thở hỗn hển, cô mơ hồ nhìn người đang làm loạn trên cơ thể mình:" Anh là ai?"

Bị đẩy ra Minh Khinh Duẫn rất khó chịu, anh nhẹ liếm môi , vị ngọt môi cô làm cho anh lại muốn thêm, khi nhìn thấy khuôn mặt đỏ rực , đôi mắt mông lung, và giọng nói nỉ non của cô, anh chợt có phản ứng.

Minh Khinh Duẫn lại một lần áp xuống người cô, đầu lưỡi lại tiếp tục quấn lấy nhau, hai tay anh không ngừng vuốt ve thân thể cô, quần áo từng cái từng cái trút xuống. Khi không có gì che chắn thân thể cô rất đẹp, Minh Khinh Duẫn ngừng động tác hôn lại ngắm nhìn cô, xương quai xanh hấp dẫn, đôi gò bồng không lớn không nhỏ vừa đủ một bàn tay, chiếc eo thon gọn, xuống dưới là vùng cỏ đen mướt, một đôi chân thon dài, làm anh suýt không chịu được mà vào thẳng bên trong cô.

Minh Khinh Duẫn cúi xuống hôn đôi gò bồng, nhẹ nhàng liếm mút làm cho cô phải phát ra tiếng rên nho nhỏ, anh nhếch môi cắn vào hạt đậu nhỏ làm cho cô la lớn.

" Ưm .... Nhột.... Nóng quá!! " Rồi ưỡn người lên làm cho vào sâu trong miệng anh

Một tay Minh Khinh Duẫn xoa bên còn lại, tay kia thì dọc theo đường cong đi xuống u cốc thần bí, vượt qua đồng cỏ, ngón tay anh chen vào giữ miếng thịt hồng, lạc thủy rót ra ướt cả bàn tay anh. Minh Khinh Duẫn cho một ngón tay vào u cốc chật hẹp. Làm cô phải uốn éo người, của cô quá nhỏ vì vậy anh cho thêm một ngón nữa vào khuấy nhẹ bên trong, cảm thấy của cô đủ ẩm ướt, rốt cuộc anh cũng trút đi vật cản trên người.

Tô Khanh  rất khó chịu, cô cảm thấy trong người rất nóng và trống trải, cô nhẹ nhàng ôm cổ anh:

" Tôi muốn.... Ưm... "

Minh Khinh Duẫn đang đặt vật của anh ở cửa u cốc, anh nhẫn nại mỉm cười nhìn cô: " Cô muốn gì? Nói ra tôi sẽ cho cô. "

" Tôi muốn anh a~~"

" Được" Nói rồi đem cự vật khổng lồ chen vào u cốc thần bí, Minh Khinh Duẫn  mới vào một nửa lại bị cản bởi trở ngại, anh hơi nhíu mày nhìn người dưới thân, có chút kinh ngạc. Nhưng hạ thể lại  dùng sức đẩy vào làm cho Tô Khanh  kêu lên đau đớn rồi giãy giụa muốn thoát ra.

Đùa sao tên đã lên cung không thể không bắn, Minh Khinh Duẫn cúi xuống hôn cô, tay thì xoa xoa đồi gò bồng cố gắng dời đi sự chú ý của cô. Khi cảm thấy thân thể cô đã thả lỏng, còn phát ra những tiếng rên vui thích, anh bắt đầu động. Một đêm kiều diễm cứ như vậy mà diễn ra.....

5 giờ sáng, Tô Khanh theo thói quen hằng ngày trong quân đội mà tỉnh dậy, nhưng sao đầu và cơ thể cô đau thế này, nhất là hai chân cô như vừa bị xe tăng cán qua vậy. Cô cố gắng ngồi dậy, phát hiện cô đang nằm trong lòng một người, cơ thể hai người trần trụi, tay người ấy còn ôm eo cô.

Có lộn không vậy, cô chỉ đi uống rượu thôi mà!! Cho dù có cô đơn mấy năm nay cũng đâu nhất thiết thuê trai bao, chuyện gì xảy ra thế này.

Tô Khanh đẩy cánh tay người nằm cạnh ra, ngồi dậy với tay lấy cái khăn tắm nằm ngay dưới chân che lại cơ thể rồi xuống giường. Nhặt lại quần áo của bản thân mặc vào, khi xong xuôi cô cố gắng lê lết thân mình đau nhứt rời đi.

Khi Minh Khinh Duẫn tỉnh dậy, nhìn bên cạnh đã không còn người, chỉ còn vệt máu đỏ trên grap trải giường. Anh nghĩ cô chắc là người của hộp đêm đưa cho anh. Nhớ lại tối hôm qua, khuôn mặt mê mị dưới ánh đèn, mùi vị mê người làm anh không thể nào quên được, anh nhất định phải tìm được cô.

Tô Khanh quay lại phòng bao , phục vụ trả cho cô túi xách nói bạn cô đêm qua say đến nỗi không nhớ mình là ai nên đã ngủ lại, mới vừa đi lúc nãy nghe nói có việc gấp, nhờ phục vụ nếu cô trở lại thì trả túi cho cô.

Cái đám ôn dịch, lại dám bỏ cô ở lại mà đi, về doanh nhất định phải tăng cường huấn luyện mới được. Tô Khanh nói lời  cảm ơn rồi rời đi, lúc đang đứng bắt xe thì điện thoại reo lên, là cấp dưới của cô:

[ Lương Mục.. Tôi đang nghỉ phép, ba ngày vẫn chưa hết..]

[ Bà cô của tôi ơi! Phía trên cử người xuống kiểm tra, chị mau về doanh đi...]

Kiểm tra? Tô Khanh đau đầu nhíu mày nói: [ Con mẹ nó , các lão tới thời kì tiền mãn kinh à. Lão nương đang nghỉ phép, kiểm tra em gái lão,....]

Lương Mục ở đầu dây bên kia hốt hoảng lo lắng: [ Chị mau quay về đi, một tiếng nửa sẽ xuống. Còn nghe nói sau khi kiểm tra thì trực tiếp đến trường đại học X, hôm nay bên đó bắt đầu một tháng kiểm tra quân sự.] 

Tô Khanh mở cửa taxi ngồi lên, đọc địa chỉ cho bác tài. Rồi mới cười nói với Lương Mục: [ Tôi về tắm rồi ngủ một giấc, đợi tôi ngủ dậy rồi đến thẳng trường đại học.]

Lương Mục nghe đến phát hoảng: [ Nhưng trong đoàn kiểm tra có tham mưu trưởng Tô.]

Tô Huy?? Nhắc đến cái tên này thật sự quá vui vẻ đi. Nhưng nghe Lương Mục lải nhải làm cho cô chịu không nổi, lớn giọng nói:

[ Con mẹ nó hôm nay là cái ngày gì mà lại xui xẻo như vậy. Cậu đi theo tôi lâu như vậy mà không biết ai có thể đối phó được Tô Huy sao?]

[ Nhưng là cô ấy đang.....] Lương Mục chưa nói xong đã bị Tô Khanh cắt ngang cúp điện thoại.

Mệt mỏi cộng thêm đau đớn trên thân thể làm cho Tô Khanh không thoải mái, cô thở mạnh một hơi, nghiến răng nói: " Phí thời gian tốn nước miếng."

Bác tài là người hiểu chuyện, chỉ lén nhìn trên gương chiếu hậu một lát liền chuyên tâm lái xe, không quản đến chuyện của khách hàng.

Vì để tiện làm nhiệm vụ, nên lúc trước Tô Khanh đã mua một căn phòng nhỏ khoảng 100 mét vuông, đầy đủ tiện nghi. Ở trong phòng tắm nhìn cơ thể đầy dấu hôn, Tô Khanh bật thốt lên vài câu chửi thề. Rồi ngâm mình vào bồn tắm, nước ấm bao bọc cơ thể, Tô Khanh rất thoải mái nhắm mắt hưởng thụ.

Đến khi mở mắt ra, Tô Khanh nhẹ xoa xoa mi tâm. Đứng dậy lấy áo choàng tắm khoác lên, ra ngoài. Nhìn điện thoại hiển thị đã 11 giờ hơn, và vài chục cuộc gọi nhỡ.  Con mẹ nó thế mà lại ngủ quên trong bồn tắm tận 3 tiếng,  nhìn làn da trắng nõn bắt đầu nhăn nheo vì ngâm nước lạnh. Tô Khanh chỉ biết thở dài: " Một đời anh minh, một đêm thành kẻ ăn hại."

Lấy bộ quân trang màu xanh lá trong tủ ra, bắt đầu thay. Rồi dùng tốc độ chậm nhất lái chiếc xe quân dụng đến trường đại học X.

Đưa xe vào bãi đỗ ưu tiên, Tô Khanh lấy chiếc kính râm đeo lên, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bị che mất một nửa, nhưng vẫn không làm mất đi vẻ đẹp vốn có.

Cô không vội đi báo cáo, mà chậm rãi đi về hướng phòng ăn của trường đại học. Cô đây là đói bụng a.. Ăn no mới có sức làm việc.

Giờ nghỉ trưa nên phòng ăn rất đông sinh viên, hầu như không còn bàn nào trống. Tô Khanh mặc quân trang huấn luyện, không đeo quân hàm, vóc dáng nhỏ nhắn, nên nhìn cô không khác sinh viên là mấy.

Cầm khay cơm, cô nheo mắt nhìn một vòng, đều chật kín người. Duy chỉ có hướng ba giờ, 3 cậu sinh viên còn 1 chỗ trống. Nhìn thấy gương mặt thân quen, cô cười tà liền tiến đến.

3 cậu sinh viên vừa ăn vừa nói chuyện, thấy cô đặt khay cơm xuống bàn, liền an tĩnh nhìn cô. Tô Khanh vẫn mỉm cười, tự nhiên ngồi xuống, còn chống tay lên cằm nhìn người đối diện. Khuôn mặt ngây thơ hỏi: " Anh chàng đẹp trai, tôi ngồi đây được không?".

Có sinh viên chú ý bên này, liền huýt sáo bát nháo nói.

" Cô ta là khoa nào, dám dành chỗ của hoa khôi trường chúng ta."

" Không thể tin được, cô ta ỷ vào mình xinh xắn liền tiếp cận nam thần của chúng ta sao?".

" Người đẹp, tốt nhất bảo toàn tánh mạng đứng lên nhường chỗ đi nha."

Xung quanh bàn tán, cũng không ảnh huởng đến cô.  Cô vẫn vui vẻ mỉm cười, thậm chí còn không sợ hãi hướng đũa về khay cơm đối diện gắp cái đùi gà bỏ về khay cơm của mình.

Cả đám hít một ngụm khí lạnh. Đây là??? Nam thần và bạn của cậu ấy vẫn không có hành động gì, chỉ  bất đắc dĩ nhìn cô gái vừa cướp đùi gà, đang vùi đầu ăn cơm.

Đúng lúc này có hai cô gái xuất hiện, đứng phía sau Tô Khanh. Nhưng cô vẫn không để ý, tiếp tục ăn cơm của mình. Aaa...cơm của trường đại học X ăn thật ngon nha.

" Đứng dậy." Một giọng nói bén nhọn vang lên.

Vẫn không nhúc nhích.

" Tôi bảo cô đứng dậy ngay, chỗ này là của Đường Hân. Cô một cái hồ ly tinh dám ngồi ở đây sao?".

Cô gái hét toáng lên đầy giận dữ. Dường như muốn xông lên đạp ngã cô xuống dưới đất, để lấy lại chỗ cho bạn cô ấy.

Không khí đột ngột im lặng, chỉ có tiếng đũa chạm vào khay cơm, cùng tiếng húp canh xoàn xoạt của cô.

Cả phòng ăn đều nín thở hóng chuyện hay, chuyện tình tay ba a.... Quả thật con mẹ nó hấp dẫn a...

Cô gái kia có vẻ không còn kiên nhẫn, tính tiến lên nắm tóc cô, liền bị ánh mắt lạnh như băng quét qua.

" Cậu tốt nhất là ở yên đấy cho tôi."

Cậu thanh niên im lặng nãy giờ liền lên tiếng, giọng nói không lạnh không nóng, mang theo mùi vị cảnh cáo.

Cô gái còn lại thấy tình hình, liền níu tay bạn mình, nhẹ giọng nói: " La La, cậu đừng nóng, có lẽ chỉ là hiểu lầm thôi."
Rồi nói với Tô Khanh: " Bạn học này, đây là chỗ của mình, bạn hay không có thể...". Nói tới đây liền không nói nữa, người run run, viền mắt đọng nước, nhìn trông rất yếu ớt.

" Đường Vận, cậu không nên xen vào, để tớ."

Tô Khanh bình tĩnh đem ngụm canh cuối cùng uống xong, đặt chén xuống khay, tiếng kim loại va chạm phát ra tiếng nghe thật chói tai.

Cô lấy tay quệt miệng, lúc nãy quên lấy nước uống, con mẹ nó đầu óc thật lú lẫn mà. Ánh mắt nhìn về khay đối hiện, vẫn còn hộp sữa chua uống dỡ. Tô Khanh cười tà, dơ tay lấy uống một ngụm, làm cho không khí càng thêm yên lặng.

Có sinh viên còn lén lút lấy điện thoại ra chụp ảnh, phát động thông tin, toàn mạng lưới của trường đại học X bùng nổ.

Ăn uống no say, Tô Khanh còn ợ một cái rõ to. Dường như nhớ ra gì đó, cô mới ' A' một tiếng quay về phía sau. Khẽ nâng tầm mắt đánh giá hai cô sinh viên nhỏ.

Nhìn hai khuôn mặt xinh đẹp vì tức giận mà đỏ lên, cô mỉm cười hỏi: " Hai vị bạn học này, là đang nói chuyện với tôi sao?"

Khi nhìn thấy Tô Khanh, hai cô gái không khỏi sinh ra cảm giác chán ghét cùng ghen tị. La La liền nghiến răng cay nghiệt nói:

" Đồ hồ ly tinh nhà cô, còn không mau đứng lên."

Đường Vận lúc này nhìn về phía cậu sinh viên, giọng nói nhỏ mang theo uỷ khuất: " Kiêu Đình, cậu đã nói sẽ giữ chỗ cho mình mà."

Tô Khanh nhìn qua, rồi nhìn lại, chợt như phát hiện thú vị mới, liền cười ha ha trêu chọc.

" Bạn học đây là đang yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu sao?".

Đường Vận mặt đỏ cúi đầu, cả người run rẩy như bị bắt nạt. La La nhìn thấy bạn mình như vậy, liền muốn xông lên đánh cô. Bị Đường Vận kéo lại, nhưng miệng còn rít gào:

" Đồ không có cha mẹ dạy dỗ, dám đối xử với Đường Vận như vậy. Để tao dạy dỗ cho mày một bài học."

Cả đám sinh viên không liên quan, cũng không tiến lên ngăn cản. La La tuỳ tiện tác quái như vậy, bởi vì gia thế cô ta cực kì lớn, chả có ai dám ngăn cản, sợ bị liên luỵ.

Tô Khanh từ nhỏ ở trong quân đội, trời sinh ghét nhất hạng người nhỏ mà lễ quy không đúng chuẩn như này. Còn nhắc đến cha mẹ chạm vào giới hạn của cô.

Gương mặt đang vui vẻ bỗng nhiên trầm xuống. Giọng nói lạnh lùng trong trẻo vang lên: " Bạn học đây là đang muốn cùng tôi gây sự."

3 cậu sinh viên một bộ dạng đang xem kịch vui, thấy cô có vẻ tức giận liền ngay thẳng. 1 trong 3 liền lên tiếng nói: " Thật là không biết sống chết, mỹ nhân như vậy mà cậu còn dám chọc sao La La."

Lại thêm giọng nói không sợ chuyện to, còn tỏ vẻ tốt bụng: " La La, tôi nhắc nhở cô. Người đang đứng trước mặt cô tuy xinh đẹp nhưng thật sự rất biến thái, chỉ cần cô ấy nhìn trúng ai liền lôi lên giường thoát đồ hành hạ tra tấn. Dù cho đó là gái hay trai, cũng không thoát.."

Sợ lời nói của mình không đáng giá, cậu ta còn tặng thêm vẻ mặt sợ hãi, tay đưa qua cổ làm dấu hiệu...

Khoé miệng Tô Khanh chợt co rút, cô không ngại đang ở phòng ăn, liền giơ chân đạp cái ghế của cậu ta, làm cho cậu ta té nhào xuống đất. Doạ một phòng ăn đang hóng chuyện liền nhốn nháo....

Các cô gái liền hét toáng  lên : " Aaa Mộc Nham, cậu không sao chứ?"

Tô Khanh khinh bỉ, tức giận đứng trên cao nhìn cậu ta, thấy cậu ta được một đám nữ sinh đỡ dậy, liền mở miệng mắng: " Con mẹ nó, Mộc cẩu tử... Mới chỉ vài ngày không gặp, ngươi liền đem lão bà ta đây vứt ra chuồng chó đúng không? Ngươi có tin lão bà ta liền đập nát cái bộ dạng của ngươi ra không?"

Ngày nghỉ phép của cô bị bòn rút còn không nói, bị tên đàn ông lạ đưa lên giường không kể.. Chỉ đơn giản muốn ăn cơm rồi trêu ghẹo để tìm kiếm chút thanh xuân... Thế quái nào tên nhãi ranh này lại muốn tìm chết. Nghĩ đến lại càng tức giận, liền xông đến kéo Mộc Nham từ đám nữ sinh ra, hung hăng đập cho hắn 1 trận.

La La, Đường Vận cùng một đám sinh viên hoá đá nhìn tình hình trước mắt...Trường đại học X nổi danh là toàn danh gia vọng tộc, vào được trường này chỉ có nhà giàu hoặc nhà quyền thế.. Mộc Nham là đại công tử của Mộc gia, cha của cậu ta là Mộc thị trưởng, người điều hành thành phố X. Mà con trai người kế thừa của ông ta lại đang bị một nữ sinh trông yếu ớt đánh đập chả nể nang.

La La lúc này chợt sợ hãi, cùng Đường Vận nhìn nhau. Cảm thấy mình vừa chọc đến người không nên chọc, đang muốn bỏ chạy liền bị ngăn lại...

Cậu sinh viên ngồi cùng bàn với Tô Khanh đứng chặn trước mặt hai ngươi, khẽ mỉm cười nói: " Muốn chạy, chậm rồi."

Đường Vận sợ hãi, nước mắt rơi xuống, khẽ cắn môi:  " Đình Kiêu, tớ...." Chưa nói xong liền bị La La chen vào.

" Tô Đình Kiêu, cậu vì một con hồ ly tinh mà đối xử với Đường Vận như vậy sao?"

Tô Đình Kiêu không nói gì, hai tay đút vô túi quần, thẳng người đứng đó.

Tô Khanh vẫn chưa hết giận, vẫn dùng chân đạp lên người Mộc Nham. Mộc Nham vui vẻ huởng thụ, không tỏ vẻ đau đớn, còn cười haha, chọc cho Tô Khanh càng thêm giận, dưới chân dùng thêm sức...

" Aaa...Nãi Nãi, đánh nữa là cậu ta chết đấy." Giọng nói cợt nhã vang lên, một cánh tay túm lấy người cô, lôi ra hướng ghế bên cạnh ấn xuống, tay còn vuốt vuốt lưng cô, tay kia chộp lấy lon coca đưa cho cô.

" Nãi Nãi bớt giận...Đánh cậu ta chỉ thêm đau chân đau tay, người mau uống coca hạ hoả, lấy sức nha..."

Tô Khanh cũng không thèm chấp nhất, lấy lon coca uống một ngụm, liền thở hắt ra, mắt hằn tơ máu, môi tím tái, cho thấy cô thực sự rất giận...



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#kimdung