Chương 58: Đánh cược

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ôn Đình Sơn cười rộ lên: "Thật không, thế thì tôi lại càng muốn nhìn xem, kẻ có thể giết tôi trên đời này trông như thế nào."

Tư Viện chưa kịp phản ứng đã bị hắn bế ngang lên. Cô muốn đứng xuống, Ôn Đình Sơn lại nói: "Đừng nhúc nhích, trừ phi em không muốn xuống giường."

Tư Viện xấu hổ đỏ cả mặt, lúc này cô mới để ý trong lúc chạy trốn đã đánh rơi mất chiếc dép, hai chân trần dính đầy bùn cỏ.

Ôn Đình Sơn nhẹ nhàng ôm cô trở lại phòng, đặt lên ghế sô pha, lấy khăn lông và cồn i-ốt từ trong ngăn tủ, từng chút một lau sạch sẽ bùn bẩn trên chân cô. Cũng may không dẫm phải đồ vật sắc nhọn, chân không bị thương, chỉ bị bẩn một chút.

Tư Viện nhìn quỳ một gối lau sạch bùn đất trên chân cô, trái tim loạn nhịp. Trong tình cảnh này, bất cứ ai cũng sẽ cảm thấy mình là công chúa, được hoàng tử yêu thương chăm sóc.

Sau khi đã lau sạch các vết bẩn, Ôn Đình Sơn thậm chí còn hôn lên bàn chân cô.

Tư Viện khiếp sợ rút chân về.

"Ôn tiên sinh, anh đừng làm vậy."

Cô không dám nhìn vào mắt Ôn Đình Sơn, đôi mắt kia quả thực như có ma lực, có thể dễ dàng câu mất hồn phách của cô đi.

Ôn Đình Sơn cười: "Toàn thân của em chỗ nào mà anh chưa từng hôn qua chứ?"

Thấy cô e lệ, Ôn Đình Sơn giơ tay sờ đầu cô, hành động này khiến cho cô cảm thấy mình vẫn còn là một cô bé không rành thế sự.

Tư Viện thấy hắn đứng lên, đi đến góc tường, mở ngăn lấy ra một khẩu súng lục, lập tức vô cùng kinh ngạc. Sao hắn lại có súng lục, vậy mà không bị kiểm soát sao?

"Đi thôi bảo bối, đưa tôi đi gặp cái mà em gọi là ma thú ấy."

Tư Viện muốn nói rằng, tư thế cầm súng của hắn thực sự rất đẹp trai.

Tư Viện lại xỏ một đôi dép mềm, đi theo sau Ôn Đình Sơn, từng bước một đi lên tầng.

Hai người tới chỗ ngoặt mà vừa rồi va chạm, Tư Viện lôi kéo góc áo Ôn Đình Sơn: "Ôn tiên sinh, thôi thì chúng ta trở về đi, chỗ đó thật sự rất nguy hiểm."

Ôn Đình Sơn kéo cò súng, cười xấu xa: "Chúng ta đánh cược đi, thế nào?"

Tư Viện sửng sốt, lúc này thì đánh cược cái gì chứ?

"Nếu ở đó có ma thú, đêm nay tôi sẽ ngủ cùng em. Còn nếu không có, vậy em phải ngủ cùng tôi."

Tư Viện há hốc mồm: "Hai cái này có gì khác nhau chứ?" Hắn vậy mà còn có một khía cạnh hài hước như vậy à.

Ôn Đình Sơn cười, ý vị thâm trường nhìn khe rãnh hơi lộ ra của cô. "Đương nhiên là có, tư thế khác nhau."

Tư Viện mặt đỏ lên, biết trong đầu hắn nhất định đang suy nghĩ bậy bạ, quả thật có chút dở khóc dở cười. Bây giờ thích hợp để nói đùa sao? Có khi cô sắp mất mạng rồi đấy.

Nàng muốn chạy trốn, nhưng Ôn Đình Sơn lại kéo theo cô đi vào bên trong.

Tư Viện nhắm mắt lại, rất sợ sẽ thấy đồ vật không sạch sẽ.

Kết quả, hai người chỉ nhìn thấy một bức tường lớn màu trắng, bên trên treo một bức tranh sơn dầu vẽ hoa súng.

"Này.... Sao có thể?" Tư Viện kinh ngạc, chạy tới gõ mấy cái vào vách tường, rõ ràng là rất cứng. Cô lại nhìn tranh sơn dầu, nếu không phải do nó quá lớn, cô thậm chí còn định gỡ tranh xuống để xem phía sau là cái gì.

Ôn Đình Sơn cất súng đi, mỉm cười: "Xem ra quả thật là do em mơ ngủ rồi."

Tư Viện nghiêm túc gõ vào tường một lần nữa, càng nghĩ càng thấy không ổn: "Cả một hành lang dài như vậy, sao lại không có đến một cánh cửa, đây là phòng gì vậy?"

Ôn Đình Sơn: "Cái này ấy hả, không tiện nói cho em được."

"Có gì bất tiện chứ?"

Ôn Đình Sơn dồn cô vào góc tường: "Đây chính là bí mật của Ôn gia, chỉ có người thừa kế tương lai mới có thể biết. Nếu em đã muốn biết đến thế, không bằng sinh cho tôi một đứa con trai đi."

Tư Viện bị dọa hết hồn.

"Ôn tiên sinh nói đùa, tôi.... Nếu không thể nói, vậy tôi không làm phiền anh nữa."

Cô nhặt lên đôi dép lê dưới đất, sợ hãi quay đi.

Ôn Đình Sơn giữ chặt lấy cô, nâng cằm cô: "Thỏ con, em quên rồi sao, mới vừa rồi chúng ta đã đánh cược."

"Tôi đồng ý với anh bao giờ?" Đánh cược cái kiểu đó, còn lâu cô mới làm.

Ôn Đình Sơn hít thật sâu mùi hương của cô, cắn vành tai cô, nói: "Tôi nói em đồng ý thì chính là em đã đồng ý, mấy ngày nữa tôi đến lấy thù lao."

Tư Viện bị dọa chạy trối chết, ngay cả dép cũng bỏ lại.

Ôn Đình Sơn nhìn cô chạy trốn, nghe thấy tiếng đóng cửa thật mạnh, mới thu lại nụ cười.

Lúc này, tranh sơn dầu trên tường thay đổi, trở thành một bức tranh màn đêm tối om. Bức tường trắng ban đầu biến mất đâu không thấy, hiện ra lối vào cửa cầu thang.

Quản gia đứng ở lối vào cầu thang, vẫn còn sợ hãi: "Thành thật xin lỗi tiên sinh, là sơ suất của tôi."

Ôn Đình Sơn không để ý xua tay: "Không sao, sớm hay muộn gì cô ấy cũng sẽ biết. Nhưng còn ngươi, đêm nay bắt được cái gì?"

"Chỉ là một vài con chuột không biết sống chết thôi ạ, tôi đã xử lý rồi."

Ôn Đình Sơn gật đầu: "Ngược lại rất thích hợp với khẩu vị của ngươi, nhưng sắp tới phải tăng cường phòng bị hơn nữa, ta cảm thấy, sẽ có ma thú lớn hơn nữa xuất hiện."

Quản gia khiêm tốn nói vâng, Ôn Đình Sơn lại nói: "Ngươi nói xem, Angus bỗng nhiên xuất hiện, có phải cũng muốn uống máu của cô ấy hay không?"

Quản gia sửng sốt: "Hẳn là sẽ không, hắn khác biệt so với chúng ta."

Ôn Đình Sơn nhìn ông một cái thật sâu, nhìn đến mức da đầu quản gia bắt đầu tê dại, cúi thấp đầu, không dám nhìn lên. Hắn bỗng nhiên cười: "Ngươi nói rất đúng, hắn khác chúng ta. Nếu giống, ta cần gì phải hao hết tâm tư đi tìm hắn."

Chỉ là Angus thật sự che giấu rất giỏi, lâu như vậy rồi mà vẫn không xuất hiện.

"Tiên sinh, nếu Tư tiểu thư đã từng tiếp xúc với Angus, vậy sao ngài không dùng cô ấy để dụ hắn ra?"

Ôn Đình Sơn khẽ nhướng mày: "Cũng có lý, việc này ngươi đi làm, nhưng nhớ kỹ, không được để cô ấy bị thương."

Hắn nhẹ nhàng đồng ý, không có một chút đau lòng lưu luyến.

Nếu Tư Viện nhìn thấy, cô sẽ chỉ biết sợ hãi. Thái độ của hắn đối với cô quả thật chỉ là một thứ đồ vật không hơn không kém.

Đáng tiếc cô không có, Tư Viện nằm trên giường, trằn trọc khó ngủ, trong đầu tràn ngập hình ảnh Ôn Đình Sơn dịu dàng lau chân cho cô. Còn có vừa rồi ở bên ngoài, hắn nhẹ nhàng bế cô lên, sợ rằng đá nhọn sẽ làm chân cô bị thương.

Vị ngọt ngào khó tả dâng lên trong lòng, cảm giác vui sướng khi được người yêu thương là điều mà Hàn Túc chưa từng làm cho cô. Chỉ một hành động nhỏ như vậy, thật sự quá dễ dàng để chiếm giữ trái tim của người phụ nữ.

Tư Viện lăn qua lộn lại, không ngủ được, lấy điện thoại ra bắt đầu tìm tòi, một người đàn ông làm hành động như vậy đối với phụ nữ thì có ý nghĩa gì.

Lướt qua một vài trang web, đột nhiên cô nhìn thấy một bài post, tôi đã từng bước rơi vào cạm bẫy dịu dàng của anh ta, trở thành tiểu tam như thế nào.

Tư Viện nhấn vào xem, đọc câu chuyện của một cô gái trẻ làm thế nào bị đắm chìm trong cạm bẫy dịu dàng của một người đàn ông.

Đọc xong mà toàn thân đổ mồ hôi lạnh.

"Các chị em, ngàn vạn lần đừng ham muốn sự dịu dàng của đàn ông đã có gia đình. Nếu bọn họ thật sự thích bạn, vậy tại sao không ly hôn trước rồi hẵng theo đuổi bạn?"

Trong lòng Tư Viện nổi lên một chút suy nghĩ tươi đẹp, nhưng nhoáng cái liền bay đi sạch, so với phòng vô khuẩn còn sạch sẽ hơn.

Đúng rồi, cô bất quá chỉ là món đồ chơi qua đường của hắn mà thôi.

Cho dù có vài phần thích, cô cũng không thể động lòng, càng không thể vô sỉ tiếp tục tằng tịu với nhau. Đây là người đàn ông của bạn thân cô, nếu cô lại tiếp tục làm vậy, sớm hay muộn cũng sẽ gặp báo ứng.

Tư Viện cuối cùng cũng thanh tỉnh, sau khi suy nghĩ miên man, dần dần chìm vào giấc ngủ.

Trong đêm tối, vài con quạ đen bay vào trang viên, bỗng nhiên bị thứ gì đó đập mạnh, lập tức rơi xuống đất, để lại vết máu tươi, ngã chết trên mặt đất.

Ôn Đình Sơn nhìn người hầu rửa sạch quạ đen, cười lạnh: "Đều là những kẻ không biết sống chết."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro