[ ABO ] Thầm mến thành nghiện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên gốc: 暗恋成瘾

Tác giả: Azriver

Thể loại: Hướng hiện thực

❌Bản dịch chỉ đúng dưới 80%❌

------------------------------------

" Chiến ca. "

Khác với âm điệu trong trẻo ban ngày, một cái cúi đầu hòa tan chút màu trầm mơ hồ, Tiêu Chiến ngẩng đầu, bất tri bất giác hướng Vương Nhất Bác đang đến gần mỉm cười.

" Sao không về nghỉ ngơi? "

Nhìn Vương Nhất Bác lắc đầu không nghĩ sẽ giải thích, Tiêu Chiến buông kịch bản vỗ vỗ chỗ bên cạnh ý bảo cậu ngồi xuống đây. Bên trong phòng quay phim náo nhiệt, đồ cổ vứt lung tung chỉ có Tiêu Chiến ngồi. Lúc này Vương Nhất Bác đã thay diễn phục, trên mặt sạch sẽ, khôi phục khí tức nhẹ nhàng khoan khoái của thiếu niên, mười phần tự nhiền ngồi xuống sát Tiêu Chiến, chân cách mấy lớp vải cũng muốn ngồi cạnh Tiêu Chiến, cũng không ngại nóng.

Đây là thói quen của Vương Nhất Bác, hai người ở chung nhất định phải cùng Tiêu Chiến dính sát nhau, vô luận là chạm vào nơi nào trên cơn thể. Có đôi khi mọi người cùng ngồi đọc kịch bản với nhau, Tiêu Chiến đi tới chỗ diễn viên khác nói chuyện, tách ra một khoảng, Vương Nhất Bác sẽ im lặng chờ Tiêu Chiến trở về, nếu Tiêu Chiến nửa ngày cũng không ý thức được cần phải quay về, Vương Nhất Bác sẽ hô lên một câu, " Chiến ca, ngồi lại đây ", dùng ngữ khí ba phần đứng đắn ba phần vui đùa, không ai nghe ra có gì không ổn.

Dưới ánh trăng mát mẻ, chạm đến nhiệt độ cơ thể quen thuộc, Tiêu Chiến buông khí lực gục xuống. Vương Nhất Bác xê dịch bả vai, làm cho cái gáy Tiêu Chiến có thể thoải mái dựa trên vai cậu. Tiêu Chiến thở dài một tiếng, tiếp tục nhìn chằm chằm kịch bản mà lẩm bẩm, chốc chốc lại toát ra một hai cái ngáp.

Vương Nhất Bác nhìn xương gò má Tiêu Chiến cách mình mấy li đẹp đến xuất thần, lỗ tai hợp với cần cổ ở vừa tinh tế lại hấp dẫn. Cậu kìm lòng không được dùng chóp mũi kề sát vào lỗ tai Tiêu Chiến, hít một hơi thật sâu. Hơi thở ngọt ngào so với ban ngày càng rõ hơn, phỏng chừng là chất ức chế trải qua một ngày đã sắp hết hiệu lực. Hương vị mềm mại không mang theo một chút xâm lược nào chạm vào đầu dây thần kinh, Vương Nhất Bác siết chặt ngón tay an phận ngồi trên ghế.

Mi tâm Tiêu Chiến rất nhanh liền nhăn vào, giống như phát hiện cái gì, Vương Nhất Bác vội vã chỉnh lại đầu.

Kết quả Tiêu Chiến ngáp một cái.

Vương Nhất Bác cúi đầu nhìn kịch bản của Tiêu Chiến, đầy rẫy vết bút đánh dấu màu cam, khóe môi giật giật, nói: " Tiêu lão sư thật vất vả. "

Đầu hướng ngực dụi dụi một chút, Tiêu Chiến vô tình lộ ra răng thỏ bị cậu thu vào tầm mắt, tiếp theo là ánh mắt có chút ẩm ướt, vì quay liên tục cả một đêm nên mệt mỏi khép lại trên mặt Tiêu Chiến, nhưng vẫn là ý cười trêu chọc Vương Nhất Bác.

" Vương lão sư cũng vất vả, khuya như vậy còn giúp diễn. "

" Trên đường tối như vậy, đi về còn không sợ sao? "

" Có muốn đợi anh đưa về không nha? "

Vương Nhất Bác không nói gì, nâng cánh tay chống sau lưng Tiêu Chiến, để tay lên eo Tiêu Chiến. Tiêu Chiến dừng lại, ha ha hai tiếng cúi đầu nhìn kịch bản.

Thái độ không cự tuyệt cũng chẳng chấp nhận làm Vương Nhất Bác cảm thấy buồn bực, khóe môi mím chặt, trên tay cao thấp dùng hết lực nắm chặt Tiêu Chiến. Tiêu Chiến lật một tờ kịch bản, không tới hai giầy liên cười khúc khích.

" Cún con, " Tiêu Chiến ngồi dậy, lộ ra vẻ giống như thực sự rất buồn rầu, cười nói: " Em lại không khống chế tốt tin tức tố của mình rồi. "

Vẻ mặt Vương Nhất Bác biết sai, muốn giải thích, lúc này mới cảm thấy cổ họng khát đến lợi hại.

" Có phải rất khó chịu? " Tiêu Chiến thấy bộ dáng Vương Nhất Bác trầm mặc, lâm vào buồn rầu.

Vương Nhất Bác tiến thoái lưỡng nan, không biết nên nói gì, ánh mắt nâng lên rơi trúng lông mi Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến rất có ý tứ, hảo tâm đánh tan trầm mặc.

" Vậy, ôm một chút được không? " Tiêu Chiến vẻ mặt đã hiểu nói ra một câu làm Vương Nhất Bác giật mình, tin tức tố Vương Nhất Bác vừa cố gắng thu liễm giờ lại muốn chui ngược ra ngoài.

Tiêu Chiến nhìn chằm chằm vào ánh mắt sáng rực của Vương Nhất Bác, sờ sờ mũi, da mặt nóng lên. Khóe môi Vương Nhất Bác không kìm được câu lên, lộ ra hai đường cong tinh xảo*, mắt cũng cong lên.

[*Hai cái dấu ngoặc của bé á = ))) ]

" Được, cảm ơn Chiến ca. "

Tiêu Chiến còn mặc diễn phục, anh ngửi mui bàn tay rồi để ra sau lưng, lấy vải thật dày che đi tin tức tố nhàn nhạt, vén mái tóc dài qua bên phải, thoải mái dựa vào bả vai Vương Nhất Bác.

Sợi tóc nửa che nửa đậy sau gáy, khí tức tinh khiết hơn bất kì nơi nào, giống như lớp đường trắng chưa được gia công, bao hàm vị ngọt nồng đậm nguyên thủy. Vương Nhất Bác ôm lấy Tiêu Chiến, trái tim điên cuồng đập.

Đêm hạ khổ nhiệt, nỗi lòng khó quyết định.

Yên lặng ôm một hồi, Tiêu Chiến buông tay trước,Vương Nhất Bác cũng thuận theo anh buông ra, trở về tươi cươi như bình thường, ánh mắt tối đên cực độ chăm chú nhìn Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến gãi gãi cằm Vương Nhất Bác, tránh đi ánh mắt cậu: " Được rồi, bạn nhỏ mau đi ngủ, ngày mai lúc diễn sẽ tìm em chơi. "

Vương Nhất Bác bất mãn sửa lại: " Đã nói rồi, không được gọi như vậy. "

" Được thôi, lão Vương. "

"......"

" Đi nha, Tiêu lão sư. "

" Vương lão sư đi thong thả. "

Một lúc sau, một diễn viên trẻ bước tới cầm điện thoại di động trên bàn đá, hỏi: " Vương lão sư đi rồi a? "

" Để đôi mắt xinh đẹp của cậu nhìn thấy cục đường to lại rõ như vậy, làm khó cậu rồi. " Tiêu Chiến đùa giỡn nói.

" Đâu có, ngoài Vương Nhất Bác cao lãnh thường cùng Tiêu lão sư dính một khối thì cũng đâu có ai khác. "

Lần trước diễn viên trẻ tận mắt nhìn thấy, thời điểm Vương Nhất Bác lấy đạo cụ giống như tay bị thương, tìm xung quanh một vòng, thấy cậu đang đùa giỡn làm trò với Tiêu Chiến, lặng lẽ tiến lại gần.

" Tay bị cào xước rồi. " Vốn thanh âm nói chuyện của Vương Nhất Bác rất nhẹ nhàng, hạ giọng thậm chí còn có chút sữa.

Tiêu Chiến đọc thoại, cũng không nghe thấy, nghĩ đến đây là Vương Nhất Bác lại ồn ào, anh vươn tay tùy ý vỗ vỗ tay cậu.

Bị đối xử cho có lệ Vương Nhất Bác liền lạnh mặt, Tiêu Chiến cũng không phát hiện, diễn viên trẻ tuổi chính là nhìn mười thành mười, đọc lời thoại tốc độ rất nhanh.

Chờ Tiêu Chiến đọc xong, cười hì hì hỏi Vương lão sư làm gì đó, Vương Nhất Bác rũ mi lặp lại một lần nữa. Tiêu Chiến vội vàng kéo tay cậu, Vương Nhất Bác này lại không cho nhìn, cười rút tay lại nói không sao.

Không sao còn chờ lâu như vậy, ta nói có bao nhiêu thừa thãi. Diễn viên trẻ nhìn hai người do dự lôi lôi kéo kéo tránh đi, tự nói với mình rằng một trận triều dương, sớm gia nhập sẽ không phải chịu khổ. (* Đoạn này tôi cũng kh hiểu :v )

Nhớ tới đường cũ, diễn viên trẻ một bên thu dọn đồ vật này nọ một bên ríu rít tán thưởng: " Tôi thật sự mẻ đầu luôn òi. "

"......"

Tiêu Chiến không có cách nào phản bác.

Vương Nhất Bác thật sự rất thích dính lấy Tiêu Chiến.

Lúc khai máy chính là đại nam hài chẳng thèm liếc mình một cái, hiện giờ mỗi ngày đều chạy bịch bịch bịch kêu Chiến ca Chiến ca, không hổ là Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến nghĩ.

Cho đến bây giờ, Vương Nhất Bác vẫn sợ người lạ.

Hiện tại, cũng nhận thức Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác để tay lên ngực tự hỏi, quả thật là nhan phấn của Tiêu Chiến, là loại nhất kiến chung tình.

Anh vừa mới phân hóa không lâu, trong lúc quay phim tin tức tố thường theo cảm xúc dâng lên lại nhẹ nhàng tung bay. Cậu cùng Tiêu Chiến là người đầu tiên làm quen, cũng rất thân cận, chưa bao giờ tin tức tố không cẩn thận mà bắt gặp mùi của Tiêu Chiến. Bình thường Tiêu Chiến mặt không đổi sắc trêu đùa cậu, nói cái gì mà thời điểm tâm tư rung động sẽ tranh thủ tìm một bé Omega dễ thương.

Sở dĩ vì Vương Nhất Bác không thấy được sự khác biệt.

Không nghĩ tới trong phỏng vấn mình lại nói ra cái câu:

" So về đáng yêu khẳng định anh thắng a ".

Cậu nhìn thấy Tiêu Chiến vì khen mà ngượng ngùng che mặt, lúc sống chết phủ nhận mà lộ ra răng thỏ, cậu thích người này, thật là một Omega đáng yêu.

Lúc quay cảnh suối nước lạnh ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, hai người đứng đó mà hắt nước lên nhau, nháo đến hăng say, Tiêu Chiến cầm lấy tay Vương Nhất Bác ngã xuống dưới nước. Nhiệt độ 39°C cũng không làm ấm dưới nước được, Tiêu Chiến cả người run rẩy.

Vương Nhất Bác vội vàng ngồi xổm kéo Tiêu Chiến ngồi bên phải, đầu mũi nghe được một vị ngọt không nên tồn tại cũng không rõ ràng. Cậu híp mắt dí sát vào gáy Tiêu Chiến, Tiêu Chiến cảnh giác tránh đi, cổ tay vẫn đang bị nắm lấy, làn da chỗ đó bị khí tức Alpha chui vào từng lỗ chân lông trong phút chốc mãnh liệt nhảy lên.

Tiêu Chiến không nhịn được hừ một tiếng.

Vẻ mặt Vương Nhất Bác mang theo vài phần mờ mịt đối diện với Tiêu Chiến. Tiêu Chiến xấu hổ cười cười: " Ai có thể nghĩ đến loại xịt ức chế chống thấm nước a. . . . " Sau đó vẫn là tư thế Vương Nhất Bác nắm lấy cổ tay anh, hai tay tạo thành hình chữ thập, nửa nhẹ nhàng dỗ dàng nửa nghiêm túc nói: " Vương lão sư giúp anh đi, thu lại chút mùi. "

Nguyên nhân đại khái là do tin tức tố, đuôi mắt Tiêu Chiến nhiễm một mảng hồng nhạt, môi mọng nước cũng hồng hồng, Vương Nhất Bác mím môi không dời mắt.

Giây tiếp theo Tiêu Chiến đã bị áp đến bên cạnh ao, cảm giác mát mẻ bao phủ, sau cổ bị cánh môi nhè nhẹ ma xát.

Tin tức tố của thanh niên hừng hực lao ra, Tiêu Chiến nhận thấy có gì đó mềm mại mơn trớn tuyến thể, cả kinh thiếu chút nữa dập mông ngồi xuống, không ngừng kêu khổ: " Đừng đừng đừng, Vương lão sư làm người đi. "

Lý trí quay về, Vương Nhất Bác ép mình thối lui, cúi đầu che mặt, rầu rĩ nói: " Chiến ca, em không phải cố ý. "

Ủy khuất kì quái, Tiêu Chiến nghe. Mấy hôm trước đánh nhau cùng Vương Nhất Bác mất hết khí lực, đánh đến xương cốt cũng đau, anh không để ý, thế nhưng Vương Nhất một hồi nhẹ giọng tiến lại gần giải thích, giống y đúc hiện tại.

Vương Nhất Bác đến giữa ao, tóc dài được cột lại sau lưng phủ lên áo trắng ướt đẫm, cổ thon dài cùng bả vai lưu loát, ánh mắt vì nước mà choáng váng, tựa hồ nhẫn nhịn rất vất vả, cho dù đã cố gắng khắc chế tin tức tố.

Tiêu Chiến đứng cùng cậu không xa cũng không gần, thẳng đến khi bị đạo diễn kêu đi diễn thử trước.

Sau khi diễn xong hai người tự trở về xe, Vương Nhất Bác thay quần áo thư thái cầm lấy chén đổ nước nóng vào, thời điểm nguội hơn chút Tiêu Chiến lại gặm một thanh chocolate lớn tiến vào.

" Vương lão sư lợi hại. " Tiêu Chiến thật lòng tán thưởng.

Không khác gì thái độ Tiêu Chiến mọi ngày, Vương Nhất Bác thở nhẹ nhõm đồng thời cũng cảm thấy trống rỗng không thôi.

" Tiêu lão sư không muốn em làm người? " Vương Nhất Bác buồn bã ỉu xìu cười cười, " Em còn chưa uống thuốc. "

Thời kỳ rối loạn ban đầu chính là vấn đề, cưỡng chế tin tức tố giống như đau đầu chuyển thành cảm cúm, Vương Nhất Bác cả người mệt mỏi, mang theo giọng mũi.

Tiêu Chiến cầm lầy lọ thuốc quét qua hướng dẫn một lượt, thử độ ấm thành cốc, một lần nữa đổ nước ấm vào khuấy lên mới đưa thuốc cho cậu, hiếu kỳ hỏi: " Thuốc của Alpha có vị gì? "

Vương Nhất Bác uống xong nhíu mày, nói: " Đắng. "

Tiêu Chiến lướt vòng bạn bè, Vương Nhất Bác đem cằm dựa lên vai anh, Tiêu Chiến nghĩ cậu cũng muốn xem, liền nghiêng đầu sang trái cho cậu nhìn rõ màn hình điện thoại. Vương Nhất Bác cũng không tập trung lướt qua, mũi cọ đến má ấm ấp của Tiêu Chiến, thừa cơ khe khẽ ngửi mùi. Hương bị trên người Tiêu Chiến hầu như không còn, phỏng chừng đã uống thuốc ức chế.

Vương Nhất Bác đổi mấy tư thế cũng không thoải mái. Tiêu Chiến biết đây là cậu khát cầu tin tức tố Omega, tin tức tố của anh vừa nãy cũng không quá ổn, bỏ mặc Vương Nhất Bác một lúc.

Tiêu Chiến nghĩ nghĩ, dùng bả vai đẩy đẩy xương quai hàm xinh đẹp của Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác trợn mắt nhìn anh, anh liền mỉm cười. ( Aw, công nhận là xương quai hàm anh boi đẹp hết nấc TvT )

" Em lần sau đừng có ác như vậy, anh giúp em được không? "

Giúp thế nào.

Vương Nhất Bác cũng không dám hỏi.

Một ranh giới không sâu không nông, một bên chỉ sợ sẽ vượt qua, một bên cất bước thăm dò.

Vẫn là Tiêu Chiến chạy tới góc nào Vương Nhất Bác đuổi theo đến góc đó, đánh Tiêu Chiến không chút thủ hạ lưu tình, bất quá sự thật chứng minh vậy cũng sẽ không làm Tiêu Chiến thả ra thêm một chút tin tức tố.

Bình thường là diễn cảnh nửa đêm hoặc Tiêu Chiến diễn xong cảnh khóc, Vương Nhất Bác sẽ bất động thanh sắc tiến gần ai kia hơn một chút, tin tức tố của Tiêu Chiến sẽ nhàn nhạt lộ ra, mỏng nhẹ trong sạch như đám mây, tan vào hơi thở. Tiêu Chiến giống như không phát hiện Vương Nhất Bác mờ ám, có thể vô ý hoặc ngầm đồng ý, nhưng tối nay không có đơn độc trần trụi mà dung túng như vậy.

Bí hiểm như kén phá vỏ.

Vương Nhất Bác cả đêm không ngủ được, buổi sáng lại còn bị treo dây cáp*, không ăn không uống cứ thế mà đi. Trợ lý lấy cà mên đưa đến phòng xe**, Vương Nhất Bác vốn muốn từ chối lại phát hiện không phải cơm nhân viên.

[ * Từ gốc là wire fu

** Là xe đưa đón mà bên trong có chỗ ngồi nghỉ luôn á = ))) ]

" Lương bì?* " (* Là món ăn giống như mì Trung, làm từ bột mì hoặc gạo. )

" Đúng a, là Tiêu lão sư mua đó. "

Vương Nhất Bác mơ hồ nhớ lại mấy ngày trước hai người đi qua đầu phố, cậu thuận miệng nói thế nhưng lại có tiểu quán bán lương bì nha.

Vương Nhất Bác cười toe toét, hỏi: " Tiêu lão sư ăn chưa? "

" Tôi vốn nghĩ hai người sẽ ăn cùng nhau, sau khi đi ngang qua chỗ quay phim Tiêu lão sư liền nhờ tôi đem tới đây. Bất quá nhìn sắc mặt anh ấy không tốt lắm. "

Thời điểm cậu tìm được Tiêu Chiến anh đang nằm nghỉ trên ghế xếp nhỏ, chiếc áo khoác không giống hôm nọ, mày hơi hơi nhíu lại, đại khái là thân thể không khỏe. Vốn là ngủ thực sự trầm, không biết thế nào Vương Nhất Bác vừa tới gần liền bừng tỉnh, cũng làm Vương Nhất Bác hù dọa một phen.

Đôi mắt phiếm hồng phủ đầy nước, Tiêu Chiến chớp mắt hai cái, vừa muốn nói gì đó ở đến đầu lưỡi lại trở về, xốc áo khoác lên nói: " Em ngồi đi, anh đi trang điểm lại. "

Trừ bỏ lúc diễn cùng nhau, Vương Nhất Bác chẳng biết tại sao bị né tránh cả một ngày.

Hơn nữa chính mình đi tìm trong đoàn phim cũng chẳng thấy bóng người.

Hôm sau Vương Nhất Bác cùng diễn viên khác đi ăn, Tiêu Chiến cũng không đi, Vương Nhất Bác đem trọng trách vứt qua một bên trực tiếp chạy tới phim trường bắt người.

Tiêu Chiến có ý thay đổi thành rừng cây nhỏ để ngủ, lúc rảnh rỗi lướt Weibo giương mắt liền thấy Vương Nhất Bác phụng phịu đi tới, điện thoại rơi xuống ngực đau đến thiếu chút nữa rơi lệ.

" Wow, Tiêu lão sư biểu diễn ngực đập vỡ đá tảng sao. "

Nếu không thấy Vương Nhất Bác mặt lạnh mà nói ra câu này, Tiêu Chiến thực nghĩ đến cậu lại muốn cùng mình nháo nữa rồi.

" Vương lão sư, lương thiện chút đi. " Tiêu Chiến phối hợp vỗ vỗ ngực, thật lòng thật dạ nói.

Vương Nhất Bác híp mắt, hàng lông mi dày đổ bóng, giữa con ngươi như sáng lên. ( Tôi đã suy diễn trong đầu nhưng đ biết tả TvT Huhu )

" Chiến ca. "

Tiêu Chiến lập tức né tránh ánh mắt, im lặng không đáp. Vương Nhất Bác thấy anh không trả lời, cho nên.

Niên thiếu hữu vi, biết tiến không lùi. (* Lời bài hát Niên thiếu hữu vi của Lý Vinh Hạo)

Xúc động lại kiên định, nội liễm cũng chân thành.

" Chiến ca, em thích anh. "

Thật sự nghe được một câu này, Tiêu Chiến động tác muốn rời đi liền bị ngăn lại, ngồi xuống mở điện thoại kêu Vương Nhất Bác lại gần.

" Thích cà phê không? "

" Vẫn thích. "

Vương Nhất Bác cũng không rõ nội tình, sau đó trơ mắt nhìn Tiêu Chiến mở Baidu nhập vào dòng tìm kiếm mấy chữ " Nghệ sĩ Omega có tin tức tố vị cà phê. " ( =))))) )

" Cái này thế nào? "

" . . . . . . Không thế nào cả. "

Tiêu Chiến lướt xuống, lại hỏi một cái.

" . . . . . . . . . . " Vương Nhất Bác lúc này đáp cũng chưa từng đáp.

Tiêu Chiến nhìn sắc mặt Vương Nhất Bác cực kì kém, ngón tay ngẫu nhiên chạm vài cái thay đổi phần mềm, ở Weibo tra ra mấy nghệ sĩ Omega được yêu thích nhất.

Trong bảng xếp hạng Tiêu Chiến ma xui quỷ khiến lại ấn vào hotsearch ngoại tình của một diễn viên.

Tiêu Chiến nhướng mày, hơi suy ngẫm nói, " Anh cảm thấy cái này rất tốt. "

Thực tế, Vương Nhất Bác cũng không biết anh nói đến người nào, chỉ nghe thấy Tiêu Chiến liên tiếp tự mình quyết định, căn bản chưa cho cậu cơ hội chen miệng vào.

" Giá trị nhan sắc cao. "

" Sẽ làm nũng. "

" Còn biết nhảy. "

. . . . . . . . . . . . . . . . . . .

" Chiến ca! " Vương Nhất Bác đánh gãy anh, trong lòng bị một cỗ buồn bực cùng mất mác cào qua cào lại, lúc mở mồm lại lộ ra giọng điệu tức giận, " Anh muốn từ chối cũng được, nhưng đừng dùng thái độ không chịu tiếp nhận sự thật mà đối đãi được không? "

Đến tận khi không còn nhìn thấy bóng dáng Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến mới thu hồi tầm mắt, lặng lẽ đem lịch sử Weibo xóa đi.

Anh nhớ có một cảnh với Uông Trác Thành, bọn họ quay trên đỉnh núi rất lớn, chỗ ẩn núp của hai người rất bí mật, một lúc sau Vương Nhất Bác một thân quần đùi áo khoác tìm đến đây. Uông Trác Thành là Beta, không nghĩ đến ý tứ khác, còn đùa giỡn nói: " Tìm chuẩn như vậy, hẳn là tìm tới vì vị của anh đi. "

Tiêu Chiến miễn cưỡng nhếch lên khóe miệng, thầm nghĩ, còn không phải vì vị của anh mà tìm tới sao.

Vương Nhất Bác hai mươi tuổi, đôi mắt nhìn về phía anh luôn lộ ra một mảnh tình cảm, khóe miệng giơ lên một độ cung đủ để tươi cười ngọt ngào đến phát sáng.

Anh cũng không phải không hiểu, anh cũng che giấu tâm tư.

Nhưng đối với Tiêu Chiến mà nói, tuổi Vương Nhất Bác còn nhỏ, ngay cả nguyên dân dẫn đến tình cảm này cũng không hiểu rõ, là bản thân, là vai diễn, hay là tin tức tố. Không phân rõ nguyên do bắt đầu, không rõ lợi hại, hà tất hai người phải lún sâu xuống bùn nhão.

Thất nguyệt lưu hỏa, nhất chiến phi sương*.

(*Nguyên gốc là 七月流火,一战飞霜 . Tôi không hiểu lắm, chị nào biết cmt để tôi sửa nha. )

Đoàn phim rơi vào trạng thái tĩnh mịch đến ớn lạnh, nhóm diễn viên nhỏ không dám lên tiếng, nhóm diễn viên thân thuộc hơn hao tổn hết tâm trí kéo lại mối quan hệ.

" Vương lão sư, Tiêu lão sư, đến đối kịch bản. " Vị trí dừng lại của Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác làm cho diễn viên trẻ cảm thấy chính mình giống như ba tám tuyến năm trăm cân.

" Tiêu Chiến, anh có thể lấy bút dạ quang trong tay Vương Nhất Bác cho tôi một chút không. " Không đợi Tiêu Chiến phản ứng, Vương Nhất Bác đã trực tiếp ném qua.

" Tiền bối, gọi Vương lão sư cùng đi ăn cơm đi. " Tiêu Chiến tìm trợ lý của mình đi gọi trợ lý Vương Nhất Bác gọi cậu đi ăn cơm.

Phát hiện cách này không được, mọi người lại thay đổi sách lược, phải ở trước mặt một người vô ý cue đến hai người.

" Vương lão sư, Tiêu lão sư bảo đạo diễn gọi cậu. "

" Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác nói bút dạ quang của anh ấy hết mực, mượn một chút. "

" Tiền bối, ăn snack khoai tây không? Vương lão sư nói anh thích ăn hương vị này. "

Mọi việc cứ như vậy.

Nhưng mà không hề có tác dụng.

Diễn viên trẻ mang theo niềm hy vọng của mọi người, đến dò xét ý tứ Tiêu Chiến, " Tiêu lão sư cùng Vương lão sư làm sao vậy, chúng tôi đều biến thành củ cải trắng rồi. "

Tiêu Chiến đem chuyện tình cảm Vương Nhất Bác tránh nặng tìm nhẹ mà giải thích.

" Tiêu Chiến lão sư quá phận a! " Diễn viên trẻ kinh động trừng lớn hai mắt.

Tiêu Chiến bị buộc tội không hiểu chột dạ, làm ra một biểu tình vừa sợ hãi vừa nghi hoặc.

" Mọi người đều biết Vương Nhất Bác lão sự rất thích anh. "

"......"

Đoàn phim thu dọn xong, Vương Nhất Bác ngồi ở trong xe, tùy ý dùng một tay chơi game.

Cửa xe đóng sầm lại, liếc nhìn người mang dư quang còn sót lại ngón tay lưu loát thao tác, thẳng đến khi thắng lợi.

Thấy cậu chơi xong, Tiêu Chiến hắng giọng.

" Này, Vương Nhất Bác lão sư. "

Vương Nhất Bác buông điện thoại, mí mắt miễn cưỡng mở to, mặt không chút thay đổi chăm chú nhìn Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến thu lại ý cười, mặt mày trầm ổn lại nhu hòa, " Em nghe anh nói, tin tức tố chính là một loại xúc động. "

" Giống như thuốc ỷ lại vậy, biết chưa? "

" Xiaolongkan dưới nồi có tám, chín loại, em không chọn a . . . "

" Lại nói đến hình mẫu lý tưởng của em. . . . . . "

Tiêu Chiến nói xong miệng khô lưỡi khô, sau khi ngừng một chút lại hỏi: " Em hiểu chưa ? "

Vương Nhất Bác thản nhiên liếc anh một cái, nói: " Là anh không hiểu, thật sự cạn lời. "

"......"

Bởi vì tuổi tác chênh lệch, bởi vì tin tức tố, tâm ý thậm chí còn bị nghi ngờ, Vương Nhất Bác chỉ cảm thấy ủy khuất cùng không cam lòng.

Môi cậu mím thành một đường, nguyên nhân bởi vì hình dáng đôi môi nên nhìn có vẻ hơi chu ra, tình cảm thiếu niên mạnh mẽ ập đến. Tiêu Chiến cũng không cứng ngắc nữa, thử mỉm cười lộ ra răng thỏ, đuôi mi giãn ra phác thảo nên một độ cung, hút người lại xinh đẹp.

" Aiz, Vương lão sư, Vương Nhất Bác lão sư, Nhất Bác. "

" Hảo hảo nói chuyện, đừng có. . . . . " Vương Nhất Bác còn chưa nói xong trên môi đã nóng lên, thoáng cái đầu lưỡi đã cứng lại.

" Em không biết là tin tức tố không ổn định sao? " Tiêu Chiến liếm môi, hỏi.

" Của em? " Vương Nhất Bác hít sâu một hơi, trắng trợn nói ra: " Em tới gần anh đều bị như vậy. "

Tiêu Chiến đánh cậu một cái, nói: " Của anh. "

Vương Nhất Bác sửng sốt, nghe Tiêu Chiến tiếp tục nói: " Thời kì nhạy cảm của anh tới rồi, cho nên mới trốn tránh em. Sau đấy lại là anh làm không đúng, anh xin lỗi. "

Tiêu Chiến nắm lấy đuôi tóc, hương vị trong không khí đột nhiên trở nên rõ ràng, phần gáy hoàn toàn lộ ra trước mắt Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác đột nhiên cảm thấy tim mình như một mảnh thủy triều lúc dâng lên lại hạ xuống. Người mình thích không nhìn rõ mặt, hô hấp của cậu dừng lại ở ngực, thanh âm vừa nhẹ lại khàn, hỏi chính mình: " Muốn cắn không? "

Tin tức tố quấy phá trong xương tủy đã sớm xâm chiếm vị đạo Omega đáng thương.

Vương Nhất Bác bỗng dưng siết chặt tay, cúi đầu dùng mũi chậm chạp cọ xát nơi phát sinh hương khí, há mồm liếm lên. Mùi hương nồng đậm phảng phất hóa thành thực thể, giống như nước đường dính nị, trộn ở trong miệng. ( Wut:)))) ? )

Răng nanh chạm qua tuyến thể, da môi khô khốc ma xát lên dàn da mẫn cảm mang đến đau đớn cùng hưng phấn, Tiêu Chiến đem mặt vùi trong cổ Vương Nhất Bác, cúi đầu thở dốc, đột nhiên kêu lên một tiếng đau đớn. Cơn đau nhói đi qua, tin tức tố xâm lược đến cực điểm ùn ùn chui vào trong cơ thể, va chạm vào máu, giao triền, hòa tan, không thể kháng cự.

Vương Nhất Bác môi lưỡi ướt át hôn liếm cần cổ, cọ xát sau tai, cuối cùng bắt lấy đôi môi không ngừng thở dốc. Tiêu Chiến chủ động hé miệng, đầu lưỡi Vương Nhất Bác liền chui vào khoang miệng ấm nóng mà khuấy đảo, nước bọt đem tin tức tố dồi dào truyền qua lưỡi. Tiêu Chiến chỉ cảm thấy đầu lưỡi thô ráp như ngâm trong rượu vang đỏ, trong bụng nóng lên, ý thức từng bước bị xâm chiếm giữa hai người không còn khoảng cách.

Vương Nhất Bác nhíu mày, tay ôm cái ót Tiêu Chiến một lần nữa dán lên, Tiêu Chiến né tránh, cắn lên yết hầu cậu. Lúc này tuổi của Vương Nhất Bác đang ở giữa nam hài cùng nam nhân, hầu kết lại thập phần rõ ràng, nửa ngây ngô nửa gợi cảm.

Yết hầu bị cắn đến ẩm ướt, Vương Nhất Bác tiến vào áo Tiêu Chiến, lòng bàn tay nóng bỏng dán lên da thịt ướt đẫm mồ hôi, đem ba lớp phục diễn theo vai cởi ra. Bên trong Tiêu Chiến còn mặc áo ba lỗ màu đen, khung xương cân xứng, eo thon mông hẹp, đường cong đặc biệt đẹp.

Trang phục rộng thùng thình mắc lại nơi khuỷu tay, Tiêu Chiến lui ra khỏi lồng ngực Vương Nhất Bác, cúi người đem cổ tay mảnh khảnh bò lên hai chân cậu. Vương Nhất Bác tuy rằng không thay diễn phục rườm rà, nhưng chiếc quần đùi màu đen được giấu dưới vạt áo rộng dài, lúc này hơi hở ra.

" Ca ca. . . . . " Vương Nhất Bác rũ mắt, ánh mắt tối đen khóa lại dục vọng chảy bỏng, hốc mắt giống như trang điểm, ửng đỏ một mảng.

Tiêu Chiến cắn môi cười một chút, bắt đầu cởi quần áo Vương Nhất Bác. Hôn lên cơ bụng cứng rắn theo hô hấp lộ rõ đường cong sắc sảo, liếm láp quần lót màu đen trói buộc bộ vị. Tính khí Alpha càng lớn hơn, cách một lớp vải cũng có thể cảm thấy nó đang rục rịch, Tiêu Chiến thử hôn lên đầu nấm bị dịch tuyến tiền liệt thấm ướt, mùi xạ hương nhàn nhạt giống như thuốc kích tình, tai cũng ù đi.

Ngón tay mảnh khảnh cầm gốc rễ dương vật đem nó thả ra, thay thế bằng môi lưỡi ẩm ướt mềm mại. Huyết nhục nóng bỏng từng chút từng chút bị nước bọt dinh dính bao phủ, phần cán cứng rắn được trúc trắc liếm mút, viên nang no đủ cũng bị đầu lưỡi quấn lấy dùng môi lưỡi vỗ về chơi đùa. ( Muốn bỏ luôn òi = )) Không dịch nữa huhu )

Vương Nhất Bác ngửa cổ, hơi híp mắt thở ra một ngụm nhiệt khí, Tiêu Chiến không khỏi cảm thấy thắt lưng nhũn ra.

Mí mắt Vương Nhất Bác hơi rũ xuống, khóe môi nâng lên, ý cười câu nhân. Cậu đưa tay chống lên ghế, tay kia giữ lấy Tiêu Chiến dần dần tụt xuống. Môi Tiêu Chiến đỏ tươi một mảnh, nuốt vài cái mới đem quy đầu ngậm vào trong miệng, hương vị Alpha mãnh liệt làm cho Tiêu Chiến cảm thấy thần kinh gần như bị tê liệt, kích thích sâu trong hậu huyệt chảy ra chất lỏng trong suốt.

Quy đầu tràn ra dịch tuyến tiền liệt đều bị hút sạch, đầu lưỡi xa lạ phác thảo rãnh bên ngoài đầu nấm* , đâm vào khe hở trên đỉnh. Vương Nhất Bác thở dài, khắc chế bản năng xúc động, không nỡ cho Tiêu Chiến ngậm quá sâu, ở khoang miệng ấm nóng nhóp nhép trừu sáp vài cái, liền đem Tiêu Chiến ngồi lên đùi mình, cúi đầu cắn lên nhũ tiêm lộ ra từ mép áo ba lỗ, Tiêu Chiến rên rỉ vừa đau lại vừa sướng. Tùy ý kéo ra vạt áo Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác đem ngón tay sáp nhập khe mông anh, thoáng tách ra, chất lỏng từ hậu huyệt tràn ra nhỏ giọt tí tách chảy đầy lòng bàn tay Vương Nhất Bác.

( * Cái này mấy chị lên gg search hình là hiểu :> Tôi không biết diễn tả đou )

Tiêu Chiến đỏ mặt, không tự nhiên xê dịch vị trí, bị Vương Nhất Bác túm lấy thắt lưng. Vương Nhất Bác dây dưa không dứt mút lấy đầu lưỡi anh, môi liếm môi, đem cánh môi thường nhìn ngọt muốn chết hôn đến sưng đỏ.

" Chiến ca, muốn ôm anh, muốn hôn anh. " Vương Nhất Bác hôn lên nốt ruồi tinh tế dưới môi Tiêu Chiến, như thể đó là một nguồn hương vị khác lạ, cổ họng trầm thấp: " Còn muốn cùng anh làm tình. "

Tiêu Chiến miệng đau đến run run, khoe mẽ nói: " Em dữ lắm, có thể nhẹ nhàng chút không. "

Sau đó không nặng không nhẹ cắn một ngụm lên cằm Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác phản kích, vùi đầu vào xương quai xanh Tiêu Chiến gặm một hồi mới không tình nguyện ừm một tiếng.

Huyệt khẩu căng chặt khước từ ngón tay đang xâm nhập, tràng thịt mềm mại bao lấy dị vật, trắng trợn dung túng nó tìm đến điểm mẫn cảm, đầu ngón tay xẹt qua tuyến tiền liệt rút ra lại mang theo tiếng nước dính nị.

Tiêu Chiến vịn vào cánh tay Vương Nhất Bác thở dốc, ngón tay thon dài hữu lực trong cơ thể đào bới dâm dịch, huyệt khẩu như hùa theo ngón tay mà co bóp, nước cơ hồ dính lên bắp đùi.

Vương Nhất Bác hung hăng cắn một ngụm lên vai Tiêu Chiến, từ phía sau ấn Tiêu Chiến dựa vào ghế, ngực trần trụi chạm vào lưng tỏa ra nhiệt khí hừng hực. Da cọ xát vào nhau, ẩm ướt, dính dấp. Đầu lưỡi non mịn liếm nước mắt Tiêu Chiến không kìm được mà chảy ra, liếm từ đuôi mắt đến môi, tiếng rên rỉ khó nhịn tràn ra, nóng bỏng không chịu nổi.

Xương hông cứng rắn dán lên mông thịt trắng nõn mềm mại, tính khí thô nóng xâm nhập vào khe mông, Vương Nhất Bác chậm rãi cọ cọ hai cái làm Tiêu Chiến run rẩy. Dương vật bị dịch Omega tiết ra cọ đến ướt đẫm, quy đầu to lớn nghiền ép nếp nhăn huyệt khẩu, chậm rãi kéo căng.

" A. . . . . . . ! " Tiêu Chiến rên rỉ, cả người tràn ngập cảm giác hư không được lấp đầy, cơn ngứa tận cốt tủy được thỏa mãn, ý thức cũng chẳng còn, tiêu cự trong mắt tan rã, chỉ còn lại dư vị sau khi xuất tinh.

Thời điểm Vương Nhất Bác đâm vào cũng không quá đau, cảm giác tê dại rất nhanh theo bốn phương tám hướng chạy lên cột sống, vách thịt thực tủy biết vị ra sức quấn chặt hành thể. Dũng đạo chật hẹp ẩm ướt bị dương vật bự đâm mở đến tận cùng, chống đỡ đến căng đầy. Vương Nhất Bác tinh lực tuổi trẻ là không thể nghi ngờ, nhìn thì gầy, nhưng sức lực lại dồi dào. Nôn nóng, sốt ruột, kịch liệt, mỗi lần đều đâm tới chỗ sâu nhất, vừa to nặng vừa hung ác, cán thô ngạnh nóng hổi làm thịt mềm co rút bao nhiêu cũng không đủ, tĩnh mạch gồ ghề cọ xát vách tường như đốt lửa, dục vọng nóng đến muốn cháy.

Tiêu Chiến bị đâm đến xương thịt cũng mềm ra, tính khí cứng rắn làm người ta sợ hãi hết lần này đến lần khác tiến vào trong cơ thể, nước cũng phun ra, tuyết tiền liệt trong hậu huyệt bị ra sức chọc tới, đem linh hồn đều đâm nát. Mông thịt trắng trẻo bị túi trứng đập đến hồng hồng, sỉ mao đâm vào kẽ hở sưng đỏ, huyết thanh cùng dịch tuyến tiền liệt dính vào nhau bị đánh thành bọt trắng, nhóp nhép rung động.

Thân thể giống như bị đâm thủng, nước mắt cũng bị ép chảy ra, dùng mũi thở gấp, xoắn mày oán giận: " Vương Nhất Bác, em có phải ghi hận lúc anh ở hậu trường nói em yếu sinh lí hay không a ? "

" Không có, Chiến ca vô cùng lợi hại. " Vương Nhất Bác ngậm lấy đôi môi mọng nước của Tiêu Chiến.

Eo Tiêu Chiến thật nhỏ, dường như nắm trong tay mạnh một chút sẽ bóp đau anh. Vương Nhất Bác cúi xuống liếm cắn phần xương gáy anh, làn da trắng nõn run rẩy bị môi tô lên màu sắc tươi đẹp.

Đầu gối mềm đến nát bét, Tiêu Chiến dựa vào chân Vương Nhất Bác chống đỡ mới có thể đứng lên. Thắt lưng hạ xuống, mông bị nâng lên làm cho vật cứng đi vào càng sâu. Vương Nhất Bác ôm lấy bụng dưới Tiêu Chiến, nhuyễn thịt mẫn cảm bị một phát đâm đến không khống chế được mà tiết ra. Vương Nhất Bác thả chậm tốc độ, trừu sáp kéo dài, Tiêu Chiến cắn răng một hồi, bám lấy cánh tay cậu muốn đứng dậy. 

Vương Nhất Bác nâng hông ngồi dậy với anh, liếm mút hai khỏa nhũ tiêm đang đứng thẳng, hết lôi kéo lại vuốt ve, trên tay xoa nắn tính khí sắp cao trào của Tiêu Chiến. Tiêu Chiến quơ lấy cổ Vương Nhất Bác, đôi chân mảnh khảnh quấn lên thắt lưng tinh tế, thân thể bị đâm đến lung lay, góc độ được thay đổi, nhưng là càng lúc đâm càng sâu. Tiêu Chiến không chịu nổi mà nhíu mày, huyệt khẩu bị mài đến sưng đỏ không chịu nổi, đột nhiên dương vật thô nóng đâm tới một khối thịt non ở sâu nhất, khoái cảm tê dại lan ra tứ chi, há miệng nhưng lại không thể phát âm thanh.

Vương Nhất Bác ý thức được chỗ kia là cái gì, quy đầu to lớn cứng rắn kịch liệt cọ qua đâm lại, khoang sinh sản bị đâm mở ra một khe hở.

Tiêu Chiến giãy dụa muốn đứng lên lại bị Vương Nhất Bác bất ý bất nhiêu ấn về dưới thân. Tiêu Chiến thở dốc cầu xin, " Đợi . . . . . A! Lần sau. . . . . Lần sau cho em đi vào.......! "

[ * Bất ý bất nhiêu (不依不饶): không được như ý thì dây dưa không bỏ, không vừa lòng không buông tha ]

Vương Nhất Bác mất hứng dừng lại động tác, mím môi ủy khuất nhìn anh. ( = )))))) ủa  )

" Không phải cự tuyệt em, cái này làm sao giải thích. . . . . " Tiêu Chiến trấn an sờ sờ mặt Vương Nhất Bác, chân tình nói: " Thật sự, lần sau nhất định cho em tiến vào. "

" Được. "

Vương Nhất Bác đem tay Tiêu Chiến khóa trong lòng bàn tay mình, hôn lên từng ngón tay thon gầy. Dưới thân lại giống như lại giống như trút giận, đem Tiêu Chiến đâm càng ác hơn. Khoái cảm mãnh liệt chồng chất lên nhau, Tiêu Chiến giống như chìm vào đại dương không tìm thấy phương hướng, bụng dưới co rút, dương vật đã muốn ra bạch dịch loãng, vừa đau lại vừa thích.

Vương Nhất Bác bị kẹp đến khó nhịn, tình dục làm cho thanh âm của cậu khàn khàn, đâm mạnh vài lần đem tinh dịch đặc sệt nóng bỏng rót vào cơ thể Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến nằm trong ngực Vương Nhất Bác nghe thấy nhịp tim đập điên cuồng dưới lồng ngực. Anh từ từ nhắm hai mắt lại, được hương vị của Vương Nhất Bác bao vây, thư thái đến sắp hòa tan.

" Ca. . . Tiêu Chiến. . . . " Vương Nhất Bác ôm chặt Tiêu Chiến, lưu luyến hôn liếm dấu răng ở tuyến thể sau gáy.

"......"

" Hm? "

" Kì phát tình của anh, " Tiêu Chiến cắn cắn vành tai Vương Nhất Bác, nhe răng nói, " Em nhớ một chút. "

Thỏa mãn cùng vui sướng chiếm lấy trái tim, Vương Nhất Bác hậu tri hậu giác cong lên khóe miệng, khuôn mặt vốn dĩ lãnh đạm hàm chứa ý cười, không khỏi ôn nhu lại tình cảm.

Vương Nhất Bác quay về chỗ cũ.

" Chiến ca, lần sau. . . . sẽ tới a . "

" Ưm, Vương lão sư không vui ?

Diễn phục nhàu nát, Tiêu Chiến than thở phải nhanh về giặt quần áo.

Một tuần sau, những người khác hỏi gần đây sao ít gặp Tiêu Chiến vậy.

Vương Nhất Bác chỉ cười, nói: " Tiêu lão sư nói, đừng hỏi, hỏi thì chính là vội vàng giặt quần áo. "

- END - 

Quyết định mần thêm PN đã bỏ lỡ từ năm ngoái. Do năm ngoái lười thôi = ))) huhu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro