[ABO] Thị sủng hệ liệt [2]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một buổi chiều nghỉ ngơi, bên ngoài vẫn nắng to, tấm rèm trong phòng kéo xuống, ánh sáng bị ngăn cách, chỉ có thể miễn cưỡng lọt vài giữa vài khe vải tinh mịn, trong căn phòng ánh sáng ảm đạm, u tối, lại có cảnh xuân phóng đãng.

" Sâu quá. . . . A . . . . Ô -- "

Tiếng rên rỉ tiêu hồn thực cốt khó nhịn ngắt quãng, nụ hôn nóng rực, nước mắt mồ hôi thấm xuống nệm, đầu lưỡi linh hoạt tiến vào mút mát, đoạt lấy từng chút không khí trong khoang miệng.

" Ô. . . . Ưm . . . "

Tiêu Chiến sắp hít thở không thông, tiếng rên rỉ đều bị nụ hôn sâu nuốt đi, chỉ có thể theo alpha không ngừng xâm lấn tiến công mà run rẩy. Hai chân thon dài của anh bị  kéo rộng ra, đầu gối gập lại, kẹp lấy vòng eo nhỏ hữu lực của Vương Nhất Bác.

Tiểu sư tử nằm trên người anh, vàng thau lẫn lộn, một bên khóc một bên ôm hôn anh, tính khí thô to không ngừng đánh lên điểm mẫn cảm, rút ra một chút rồi lại đâm đến tận cùng, thậm chí cực đại quy đầu còn muốn đâm mở khoang sinh sản.

Hai người đè lên nhau trong chiếc chăn mềm mại, giống như dựng lên một chiếc tổ ấm áp, một đôi tình nhân ngốc nghếch dùng tình cảm nồng đậm của mình lấp đầy. Mồ hôi, nước mắt, vui sướng thở dốc, hương hoa hòa vào cồn, mùi hương tin tức tố tan vào nhau tràn ngập trong khí kích thích dây thần kinh yếu ớt. 

" Anh, anh. . . . Hô. . . "

Vương Nhất Bác buông đôi môi hồng nhuận của Tiêu Chiến ra, lại nghiêng đầu khóc lóc chui vào cổ anh, gục đầu vào trong biển hoa, thoải mái đến mức hô hấp cũng lộn xộn cả lên.

Chỉ có điều tiểu sư tử này khóc, sức lực dùng nãy giờ vẫn chẳng giảm đi một phần, ở bên tai anh khóc thút thít, phía dưới lại mạnh mẽ dùng sức đâm vào bên trong, Tiêu Chiến bị hắn đỉnh vừa đau vừa sướng, ngay cả ngón chân cũng căng ra.

Anh vươn tay ra, ôm cái đầu bông xù mềm mại của Vương Nhất Bác, vuốt ve mái tóc bị mồ hôi làm ướt nhẹp của cậu.

" Bé. . . Anh ở đây . . .  "

—— Anh ở đây. 


Tiểu alpha mắc hội chứng của kì kết tổ, Vương Nhất Bác của anh không giống những alpha khác, sau khi cậu phân hóa mỗi lần tới kì phát tình đều rất khổ, chỉ có thể dựa vào thuốc ức chế miễn cưỡng duy trì cuộc sống bình thường. Mãi đến hai năm trước, khi gặp được Tiêu Chiến, một omega giúp cậu vô điều kiện, lớn hơn cậu sáu tuổi, vẻ ngoài xinh đẹp, còn giỏi giang, hơn nữa chính là một tuyệt thế cực phẩm ca ca tốt.

Tuy rằng buổi tối lần đầu gặp mặt hai người đã mạc danh kỳ diệu lăn giường, nhưng đến giờ ấn tượng của Vương Nhất Bác với đêm đó quả thực vẫn rất mơ hồ, nhưng chuyện này cũng không quan trọng, cũng không ảnh hưởng đến tình cảm quyến luyến không rứt của cậu và Tiêu Chiến, dù sao cậu là tiểu alpha trong kì kết tổ vốn sẽ cảm thấy yếu đuối, mỏng manh, cậu có thể gặp được một omega tốt như vậy, một người anh chiều chuộng mình như vậy, Vương Nhất Bác hận không thể mỗi ngày đều bám trên người ca ca, một khắc cũng không muốn buông tay.

Lúc này Tiêu Chiến có chút mệt mỏi nhưng thấy đủ thỏa mãn, tuy nói anh và Vương Nhất Bác ở cùng nhau, là người yêu của cậu, có đôi khi lại cảm thấy mình đang thuần hóa sư tử hơn, hơn nữa mỗi lần tiểu sư tử nhà anh đều đút anh đến no nê căng cả bụng.

Hai người làm xong, cũng đã chiều tối, đem rèm cửa vén lên một nửa, nắng chiều chiếu thẳng vào phòng.

" Anh, anh vẫn ổn chứ, eo có đau không ạ. "

Mắt Vương Nhất Bác vẫn hơi sưng, cậu trèo từ trên giường xuống, đem ga giường bị hai người làm dơ tống vào máy giặt, lúc đi ra nhìn thấy Tiêu Chiến mặc đồ ngủ rộng thùng thình, ngực lộ ra vết đỏ loang lổ, kê gối dựa vào đầu giường xem điện thoại.

" Anh không sao mà. " Anh nói xong liền dang tay ra, giống như nhiệt tình mời gọi cậu, " Nhưng hôm nay không muốn nấu cơm, tới coi đặt đồ gì ăn đi. "

Vương Nhất Bác lập tức ngây ngô cười cười, một lần nữa nhào vào trong lòng anh của cậu, " Ca thích ăn cái gì thì em ăn cái đó. "

Order xong, Tiêu Chiến đặt điện thoại xuống một bên, lấy pad ra thiết kế, lúc anh vẽ đều là nhìn màn hình cùng ngòi bút, tiểu sư tử lăn sang một bên, chống cằm cong chân, ánh mắt vẫn dừng trên mặt anh.

" Anh, tháng sau em có một trận thi đấu, đường đua ở ngay Lâm Thành, đến lúc đấy anh đến coi em thi được không ạ? "

Tiêu Chiến cười, xoa xoa đầu cậu, nói, " Được, có thời gian nhất định anh sẽ đi. "




Ngày thi đấu của Vương Nhất Bác tới càng gần, hơn nửa tháng qua, mỗi ngày cậu đều ở trên đường đua, vừa bắt đầu thành tích cũng coi như vững bước tăng lên, giai đoạn sau tuy rằng tiến bộ không quá lớn, nhưng huấn luyện của đội nói cậu không cần nóng vội, giữ trạng thái tốt cho đến khi thi đấu là ổn rồi.

Nhưng nói thì nói vậy thôi.

Hai ngày trước khi diễn ra trận đấu, Vương Nhất Bác nhất đi theo các thành viên trong đội đi tới khách sạn gần chỗ thi đấu, ngày hôm sau đến sân đấu để làm quen, thành tích cũng không được như mong đợi, hơn nữa thi xong cậu còn cảm thấy đầu cực kỳ choáng váng.

Thời gian đồng đội ở chung với nhau cũng không ngắn quan hệ cũng không tồi, nhiều nhất là beta thật thà chất phác, cũng rất quan tâm đến vị tiểu alpha xinh đẹp có năng lực trong đội, hỏi cậu có phải không được thoải mái hay không, nếu mệt thì buổi tối về nghỉ ngơi cho tốt, không cần phải nghĩ ngợi nhiều.

Nhưng người khác không biết rằng, Vương Nhất Bác lại rất rõ tình trạng thân thể của mình. 






Trước kia Vương Nhất Bác đã từng tính toán chu kỳ phát tình của mình, lẽ ra phải sau trận đấu ba bốn ngày mới đúng, bây giờ lại tới trước. Nhưng cậu tỉnh táo ngẫm lại, cõ lẽ cũng liên quan ít nhiều đến chuyện tập luyện cường độ cao gần đây cùng với  áp lực tâm lý khá lớn.

Kính râm dù ít dù nhiều cũng có thể che bớt xao động trong nội tâm cậu, cậu tựa vào thang máy khách sạn, thành viên khác trong đội không ngửi ra mùi tin tức tố, nhưng giả như ở đây có alpha và omega khác, khẳng định sẽ bị cậu thu hút tới đây.

Vương Nhất Bác cố gắng tỏ ra bản thân mình vẫn rất ổn, tạm biệt thành viên trong team, vội vàng chạy về phòng, lấy một liều thuốc ức chế từ trong hành lý ra tiêm vào trong máu.

Đã bao lâu rồi, từ khi ở bên Tiêu Chiến, cậu đã không còn tiêm thuốc ức chế.

Cậu lên giường, chui vao trong ổ chăn, nóng lòng muốn dùng chăn bông bọc kín người lại, một giây sau lại ỉu xìu buồn bã.

—— Không có mùi của Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác đau khổ ló mặt ra, nhăn mày lại, hít hít mũi, thuốc ức chế vẫn chưa có công hiệu gì, lúc này cậu vẫn rất khó chịu.

Tâm tình trong lòng tồi tệ, không biết vì sao cảm thấy rất tủi thân, tiểu sư tử ấm ấm mềm mềm, mỏng manh, ôm lấy tấm chăn trắng sạch sẽ ủ rũ rơi nước mắt.

Cậu nghiêng người nằm xuống, nghĩ, có thể ngủ một giấc rồi sẽ không khó chịu thế này nữa, vì vậy cậu chậm rãi nhắm mắt lại, khóe mắt vẫn ướt sũng, nước mắt theo má chảy xuống tóc mai, rơi xuống ga giường khô ráo.

" Anh. . . . "

Em rất nhớ anh a.


Thuốc ức chế chậm rãi phát huy tác dụng, Vương Nhất Bác bất tri bất giác ôm chăn ngủ say, khi tỉnh lại sắc trời bên ngoài đã dần chuyển tối.

Cậu là bị tiếng chuông video call đánh thức.

Nghe được thanh âm, mơ mơ màng màng mò lấy điện thoại để trên đầu giường, thấy Hải miên bảo bảo trên màn hình mới nhớ ra, hôm nay mình còn chưa gửi tin gì cho Tiêu Chiến. Cậu lập tức nhấn nghe.

" Anh. " Vương Nhất Bác dụi mắt, lúc nói chuyện còn mang theo chút giọng mũi.

" Sao vậy, bạn nhỏ vừa tỉnh ngủ hả. "

Màn hình bên kia là Tiêu Chiến đang cười, Vương Nhất Bác thấy anh, tâm tình dường như cũng tốt lên một chút.

" Ừm, buổi chiều luyện tập xong trở về lại có chút mệt. "

Tiêu Chiến khi nhìn cậu đáy mắt lộ ra ôn nhu, tiểu sư tử đáng yêu của anh còn trẻ thế này, lại cố gắng thế này, thực sự vì cậu mà kiêu ngạo.

" Nhất Bác a, ngày mai có khi anh không đến đường đua xem em thi đấu được rồi. "

Nghe thấy Tiêu Chiến nói vậy, ánh mắt Vương Nhất Bác muốn nói lại thôi.

" Sáng mai có một hạng mục, công ty không đủ nhân lực, anh phải đi một chuyến, xong lập tức đi xem em thi đấu, được không? " Tiêu Chiến theo thói quen sủng đệ đệ, anh thật sự cảm thấy có lỗi với Vương Nhất Bác, lúc này chỉ có thể nhẹ giọng, bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ.

Vương Nhất Bác biết Tiêu Chiến dạo này có hạng mục quan trọng, cậu vội chuẩn bị thi đấu, Tiêu Chiến lại bận công tác, hai người cũng đều thông cảm cho nhau.

Thấy Vương Nhất Bác không bị ảnh hưởng gì nhiều, tảng đá trong lòng Tiêu Chiến chậm rãi thả xuống.

" Được, anh xong việc sẽ đi tìm em. "

Tiểu tình lữ lại dính lấy nhau tán gẫu, đơn giản là hỏi trưa nay ăn gì, tối nay ăn gì, chuyện khách sạn rồi mấy thứ linh tinh vụn vặn ra sao, cuối cùng đành cách một cái màn hình mà hôn xa, nói ngủ ngon, còn nói thi đấu cố lên nha.

Cúp điện thoại, Vương Nhất Bác hít sâu một hơi.

Tuy rằng hiện tại cậu không ở trong trạng thái tốt nhất, nhưng nghĩ tới sẽ gặp ca ca, liền muốn cố gắng hết sức, lấy thành tích tốt nhất cho anh ấy xem.






Buổi chiều ngày kế tiếp, trận đấu diễn ra đúng thời gian.

Trước bốn giờ chiều Vương Nhất Bác đã tiêm một liều thuốc ức chế, tạm thời ngăn lại dục vọng cùng cảm giác mệt mỏi trong cơ thể, nhưng nếu không cẩn thận thì mùi tin tức tố vẫn sẽ tràn ra.

Thực lực của đối thủ rất mạnh, nhưng Vương Nhát Bác vẫn rất tin tưởng, nửa đầu vòng đua cậu bám sát người đứng thứ nhất, đến giữa cuộc đua cậu vươn lên giành vị trí số một.

Mũ bảo hiểm kín mít cùng với tinh thần tập trung cao độ mang đến gánh nặng không nhỏ cho cơ thể cậu, mồ hôi chảy đầy hai má. Cậu thầm cười khổ một chút, nếu cậu ở trong trạng thái bình thường, thì cái này chẳng đáng là gì.

Sắp rồi, còn ba khúc cua cuối, thân thể Vương Nhất Bác gần như chạm tới cực hạn, cậu cắn răng thực hiện khúc cua cuối.

Còn một khúc cua này nữa thôi, qua chỗ này là tới thẳng đích.

Đang lúc cậu cảm thấy có thể thả lỏng một chút, tuyển thủ lái xe phía sau đột nhiên vọt lên, vượt cậu ở khúc cua cuối.








Tiêu Chiến vừa quay lại công ty, nhanh chóng chạy đến văn phòng thu thập đồ đạc, một khắc cũng không dám chậm trễ.

Thời gian công tác đã chậm hơn một tiếng so với dự tính của anh, hiện tại ngồi xe bus ít thì cũng phải thêm nửa tiếng nữa, anh sợ tiểu sư tử nhà mình sẽ sốt ruột.

Đang lúc anh cuống cuồng chạy ra khỏi công ty, thời điểm chờ xe bus, Chu tổng cùng tòa nhà lại khác công ty đột nhiên lái xe tới.

" Tiểu Chiến, cậu đây là đang muốn đi đâu vậy? "

Chu tổng là một alpha, phòng làm việc cách mấy tầng, thường ngày đi làm hay tan tầm đều gặp nhau, nhóm nhỏ của Tiêu Chiến cũng thường xuyên được hắn chiếu cố.

Tiêu Chiến nói với hắn muốn đi xem bạn trai thi đấu, ai biết vị Chu tổng này không nói hai lời, bảo đưa Tiêu Chiến qua đó, sau đó trực tiếp tăng tốc, một đường phi thẳng đến chỗ tổ chức trận đấu.








Lúc Tiêu Chiến đến thì đã thi đấu xong, ở trên đường anh cũng đã cầm điện thoại lướt qua tin của trận đấu, biết Vương Nhất Bác giành vị trí thứ 2, xem như là thành tích tốt nhất của tuyển thủ mới.

Nhưng anh cũng hiểu được, tiểu sư tử hiếu thắng nhất định sẽ không cam tâm.

Xe đậu ở bên ngoài, Chu tổng có ý muốn đưa Tiêu Chiến vào.

Trận đấu kết thúc được một lúc lâu, nhân viên công tác đang dọn dẹp đường đua, mà các thành viên trong đội đã chuẩn bị quay về khách sạn.

Tiêu Chiến tìm được phòng nghỉ của đội, cách một cách cửa thủy tinh, anh liếc mắt một cái liền nhìn thấy Vương Nhất Bác ngồi hàng ghế trong cùng. Nhưng mà, Tiêu Chiến vẫn cảm thấy có gì đó không thích hợp, Vương Nhất Bác cúi đầu, tóc trên trán ướt sũng, thoạt nhìn dường như tâm trạng đang rất kém.

Anh đẩy cửa đi vào, trên mặt vẫn nở nụ cười.

" Nhất Bác. "

Nghe tiếng, Vương Nhất Bác lập tức ngẩng đầu, hốc mắt ẩm ướt, làn da xung quanh còn ửng hồng, hiển nhiên là vừa khóc xong.

Cậu lập tức từ trên ghế đứng dậy, đem mặt vùi vào cổ Tiêu Chiến, " Anh, anh đến rồi. "

Cậu vốn dĩ có rất nhiều thứ để nói, muốn nói ra hết với ca ca, nhưng bây giờ ôm anh, lại không nói được gì cả.

Tuy trạng thái hôm nay của cậu không tốt, nhưng cậu không muốn tìm cho mình một cái cớ, khúc cua cuối quả thật là cậu đã sơ ý, cảm thấy một bước nữa là cậu đã nắm chắc chiến thắng, lại không ngờ rằng sẽ bị người vượt lên.

" Nhất Bác của anh thực sự rất cố gắng, rất giỏi rất tuyệt. "

Tiêu Chiến vỗ vỗ lưng cậu an ủi, bỗng nhiên cảm giác được thân mình Vương Nhất Bác cứng đờ, sau đó từ trong ngực anh ngẩng đầu lên.

Ánh mắt Vương Nhất Bác nhìn lên, tràn ngập cảnh giác đối với người đang đứng ngoài cửa.

Là một alpha, mặc một thân tây trang màu đen, gương mặt trưởng thành, chững chạc tươi cười.

Quan hệ giữa hai alpha dùng từ đồng tính tương xích để hình dung cũng không quá đáng, một khắc Tiêu Chiến vừa vào cửa Vương Nhất Bác đã ngửi thấy tin tức tố hương tuyết lan lẫn một ít mùi hương khác, đại khái cũng là một loại rượu mạnh, nhưng đối cậu mà nói lại cực kì gay mũi. Vốn tưởng rằng Tiêu Chiến một mình chạy tới đây dính phải mùi khác, cũng không nghĩ mùi phát ra lại gần cậu như vậy.

Tiêu Chiến rõ ràng nhìn thấy ánh mắt Vương Nhất Bác lạnh đến thấu xương, không khí như rơi vào xấu hổ, vì thế vội vàng cầm tay cậu giới thiệu.

" Nhất Bác, đây là Chu tổng của công ty SE ở trên tầng công ty anh, vừa nãy là anh ấy lái xe đưa anh tới, nếu không anh cũng không tới nhanh thế đâu. . . . . "

Thấy trên mặt Vương Nhất Bác rõ ràng vẫn còn vương nước mắt, nhưng dáng vẻ vẫn đủ tính công kích, thanh âm Tiêu Chiến nói chuyện cũng càng ngày càng nhỏ.

" Cậu là alpha của Tiểu Chiến nhỉ, thường xuyên nghe cậu ấy nhắc tới cậu, thật sự là niên thiếu hữu vi a. " Chu tổng lão luyện vươn tay ra.

Vương Nhất Bác nhìn người này một lượt từ trên xuống dưới, ánh mắt có chút lạnh nhạt: " Chào anh. "

Nhìn thấy Vương Nhất Bác bắt tay với Chu tổng như cầm phải củ khoai nóng, Tiêu Chiến bất đắc dĩ đỡ trán.

Nghĩ thầm, xong, tiểu sư tử hẳn là ghen rồi. 




Tiêu Chiến là bị Vương Nhất Bác kéo về khách sạn, dọc đường bạn nhỏ chạy nhanh như bay, vừa mới đi vào thang máy đã gấp gáp hôn môi, cũng không quan tâm có thể bị camera ghi lại hay không.

Khó khăn lắm mới vào tới cửa, giày chưa kịp cởi đã bị Vương Nhất Bác đè vào trong chăn, hai ba động tác lột sạch quần áo dính mùi tin tức tố khác.

" Nhất Bác, Nhất Bác đợi chút đã. "

Tiêu Chiến bị cậu cởi quần áo, khẽ đẩy ra.

Vương Nhất Bác đè bả vai Tiêu Chiến, hốc mắt tự dưng đỏ lên, cậu ngồi lên đùi Tiêu Chiến, nâng mu bàn tay che mắt đi, khóe miệng vẫn hướng xuống dưới, môi hơi mấp máy.

Cuối cùng Tiêu Chiến cũng phát hiện sự khác thường lớn hơn, có lẽ là hiệu quả của thuốc ức chế chậm rãi rút đi, trên người Vương Nhất Bác dần dần phát ra mùi tin tức tố nồng đậm, tản ra trong không khí.

Bỗng chốc anh liền hiểu rõ.

Tiêu Chiến vươn nửa người dậy, nắm lấy tay trái của cậu, nhưng không lấy cánh tay cậu đang ngăn nước mắt ra.

Anh chậm rãi nói, " Nhất Bác, không phải ngày hôm qua em đến kì phát tình chứ. "

Tiêu Chiến là omega, đương nhiên biết kì phát tình sẽ cảm thấy khó chịu đến mức nào, đặc biệt bọn họ đã sớm quen quấn lấy nhau, mỗi lần phát tình đều ở cùng nhau, thân thể và tâm lý vốn đã quen như vậy, tiêm thuốc ức chế thêm một lần nữa đương nhiên sẽ cảm thấy không khỏe.

Nhưng tiểu sư tử của anh a, rõ ràng rất khó chịu, nhưng lại không nói cho anh, vẫn nỗ lực, kiên trì, thành tích tốt như vậy nhưng vẫn chưa thỏa mãn, còn muốn vượt qua người khác vượt qua chính bản thân mình.

Tiêu Chiến nghĩ đến điều này, trong lòng đã sớm hóa thành một dòng nước ấm, anh kéo tay Vương Nhất Bác, nhẹ nhàng nắm lấy, đem cậu ôm vào ngực mình, cùng cậu da kề sát da, ôm lấy nhau cùng nhau đong đưa.

" Anh biết hết rồi, em vẫn rất mạnh mẽ rất cố gắng, anh ấy à, thứ anh thích nhất trên người em chính là luồng sức mạnh này, trẻ tuổi lại nhiệt huyết, đem sự nhiệt tình giữ tới tận cuối cùng, còn vĩnh viễn không chịu thua kém. Cho nên không cần phải cảm thấy gánh vác nề gì cả, dũng cảm làm chính bản thân mình là được rồi. "

Vương Nhất Bác ở trong lồng ngực anh an an tĩnh tĩnh, lặng lẽ chảy nước mắt, thậm chí cả tiếng nức nở cũng không có, chậm chạp gật gật đầu, đụng vào cổ Tiêu Chiến.

Cậu chôn đầu trong ngực ca ca rầu rĩ mở miệng, " Anh, sau này anh đừng ngồi xe của chú ban nãy nữa, em không thích mùi kia đâu. "

Nghe vậy, Tiêu Chiến dở khóc dở cười, thì ra đúng là ghen. Hôm nay anh sốt ruột tới gặp Vương Nhất Bác nên mới nhận ý tốt của người ta, lại không nghĩ bạn nhỏ sẽ để ý như vậy.

" Được, sẽ không bao giờ ngồi nữa. "




Tin tức tố mùi hoa hương tuyết lan cùng với Long island iced tea tràn ngập trong phòng khách sạn, khăn tắm và khăn mặt ướt đẫm rơi từ phòng tắm đến dưới giường. 

Vương Nhất Bác đặt Tiêu Chiến lên giường, từ phía sau tiến vào, hai tay đụng đến nhũ thịt phía trước xoa nắn một bên vùi mình vào phấn huyệt mềm mại.

" Ưm. . . A. . . . "

Bọn họ đã làm trong phòng tắm một lần, Tiêu Chiến vừa bị cậu nhấc đùi lên, sau lưng đè lên tường phòng tắm, làn da dính nước, xúc cảm lạnh lẽo khi cọ vào vách tường,  tuy rằng anh biết Vương Nhất Bác sẽ không buông tay để anh ngã xuống sàn, nhưng bị nhấc bổng lên lại khiến anh sợ hãi chỉ có thể dùng hết sức lực quấn lấy Vương Nhất Bác, sau đó lại không thể nhịn được, đem tính khí thô to của cậu nuốt vào bên trong. Anh bị Vương Nhất Bác thao bắn, tinh dịch trơn dính, chảy xuống bụng hai người.

Hai người nhanh chóng tắm xong, quấn khăn tắm đi ra, còn chưa đi tới giường đã quấn lấy nhau, môi lưỡi dây dưa khó rời, khăn tắm tùy ý ném đi cùng nhau ngã lên chăn nệm mềm mại.

" Ca, bên trong anh nóng quá. . . . . "

Hiện giờ đang ở trên giường, Tiêu Chiến bị Vương Nhất Bác giữ thắt lưng dùng sức thao làm, tính khí quá mức thô to ma sát giữa hai chân, đáy chậu sớm đã tự mình phân bố chất lỏng, chỗ hai người giao hợp càng ướt đến kỳ quái.

Thuốc ức chế đã hoàn toàn mất đi hiệu lực, nhưng may có Tiêu Chiến ở đây, cho dù ham muốn cũng có nơi để phát tiết, mắt Vương Nhất Bác đỏ hồng, cắn lên cần cổ tuyết trắng của anh, ô ô nức nở kêu anh.

" Anh, anh. . . . "

" A "

Hơi thở ấm áp phun ở sau tai, làm Tiêu Chiến không chống đỡ được, ngón tay cắm sâu vào gối, hưởng thụ khoái cảm ngẩng đầu lên, trực tiếp ưỡn thắt lưng bắn ra.

Vách tràng ấm nóng bỗng nhiên co rút, thấy Tiêu Chiến lại bắn tinh, sợ anh sẽ khó chịu, Vương Nhất Bác thả chậm động tác, dán lên người anh thở dốc, nhưng Tiêu Chiến lại vươn tay vuốt phần tóc mềm mại sau gáy của cậu.

" Không sao. . . . Em có thể dùng lực mạnh chút, em làm thế nào ca ca cũng thích. "

Anh khàn giọng, thời điểm nói chuyện còn mang theo ý cười, ôn nhu ấm áp, có lẽ Tiêu Chiến chính là mặt trời của Vương Nhất Bác, từ lần đầu tiên gặp mặt, cho tới bây giờ vẫn vậy.

Nhưng cậu vẫn không biết rằng, chính cậu từ lâu đã có ánh sáng chiếu rọi người khác.

Nhưng Tiêu Chiến hiểu, cứ như vậy là đủ rồi.

Vương Nhất Bác không vội tiếp tục, ngược lại hít hít mũi, triều nhiệt của kì phát tình sớm đã rút đi, cậu sáp đến bên tai Tiêu Chiến, khẽ cắn lên, vành tai ngọt mềm.

" Sh. . . . " Tiêu Chiến bị đau, " Đau á, nhẹ chút. "

" Anh, em cảm thấy em sẽ vĩnh viễn yêu anh, thật sự, vĩnh viễn vĩnh viễn vĩnh viễn, em chắc chắn sẽ không rời khỏi anh. "

Tiêu Chiến nở nụ cười, nhéo nhéo khuôn mặt mềm mại của cậu.


Tiêu Chiến nói.

" Không rời khỏi cũng không sao, anh ở đây. "




Ngày cuối cùng của trận đấu, Vương Nhất Bác điều chỉnh tốt trạng thái, trong lòng cũng không còn gánh nặng, giành vị trí đầu trong đợt đua ngày đó, cũng đạt No.1 trên bảng xếp hạng tổng thể, đem hai chức quán quân bỏ vào túi.

Tuyển thủ lên nhận thưởng, champagne, hoa tươi còn có những tiếng vỗ tay, pháo giấy đủ màu sắc sặc sỡ.

Tiêu Chiến làm thẻ công tác, chen chân trong khu truyền thông chụp ảnh cho cậu, Vương Nhất Bác đội mũ và kính râm, vừa cool vừa ngầu, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Tiêu Chiến, vì thế liền hướng về phía anh ngây ngô cười cười, lộ ra một hàm răng trắng tinh.




Huấn luyện viên nói muốn mời khách, làm tiệc chúc mừng, cậu lôi kéo Tiêu Chiến đi cùng, ăn cơm chung với thành viên trong đội được một hồi, cậu sẽ tìm cớ mang Tiêu Chiến rời khỏi đó. 

Ra khỏi khách sạn, cậu lái mô tô đèo Tiêu Chiến, dọc theo đường nhựa đi đến sườn núi.

Gió nhẹ hiu hiu, đỉnh đầu là dải ngân hà chuyển động giữa trời đêm, nhìn xuống là Bất Dạ Thành đèn đuốc mờ ảo.

Mà người ở bên cạnh, là tình yêu trân quý nhất luôn ở bên cậu.

Vương Nhất Bác nắm tay Tiêu Chiến, kéo anh đến bên người mình, giống như cơn gió khẽ lướt qua môi anh, xong việc lại làm như chẳng có gì xảy ra, tinh nghịch lè lưỡi.

" Cún con, có ấu trĩ không hả. " Ngữ khí Tiêu Chiến đầy sủng nịch.




Vương Nhất Bác nguyện cả đời chỉ làm cún con của một mình Tiêu Chiến, bởi vì Tiêu Chiến chỉ nguyện ý sủng ái cả đời một mình Vương Nhất Bác.


- TBC -

Mệt á =) Edit hơi vội nhe mn :((( 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro