Chương 4: Người phụ nữ lớn mật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 4: Người phụ nữ lớn mật

EDITOR: TIỂU MUỘI

"Mọi người vất vả rồi, buổi tối liên hoan, tôi mời khách." Khi sắp tan tầm, Quý Nhiên tới bộ phận nghiệp vụ, vỗ vỗ tay nói.

"Lão đại! Có thể mang người nhà tới không?"

Đồng nghiệp xung quanh sôi nổi phụ họa, lập tức ầm ĩ thành một đoàn.

Một ngày cơ bản đều là họp hành, Văn Ảnh đã mệt mỏi vô cùng, chỉ muốn về nhà nằm nghỉ. Cô nhờ Kiều Vi giúp xin nghỉ, tính tan tầm liền về nhà.

"Quý chủ nhiệm mời khách đó! Cô không đi à?" Kiều Vi thoạt nhìn rất kinh ngạc.

"Quá mệt mỏi, mọi người đi trước đi, tôi chỉ muốn ngủ đến trời đất tối sầm." Văn Ảnh xoa xoa cổ, cúi đầu.

"Được nha Văn Ảnh! Cả ngày nay cô đều giống như trôi trên mây, có phải tan tầm muốn hẹn hò hay không?"

Lúc này xung quanh đột nhiên an tĩnh, có vẻ giọng nói của Kiều Vi quá đột ngột, đồng nghiệp đều nhìn về phía hai người dựa ở cửa sổ.

Văn Ảnh ngượng ngùng vùi đầu càng thấp: "Tôi có thể hẹn hò với ai chứ? Dù sao tôi cũng không đi, cô giúp tôi xin nghỉ đi."

Quý Nhiên còn đứng ở cửa, dáng người đĩnh bạt, cười nhìn về phía bên này.

Kiều Vi nhìn nhìn khắp nơi: "Đã biết." Lại thấp giọng nói: "Tôi thấy chủ nhiệm Quý rất muốn cô đi. Từ sau khi cô tốt nghiệp tới công ty luật này, anh ấy đã chiếu cố cô rất nhiều đó."

"Đừng nói bừa, Quý Nhiên là học trưởng đại học của tôi, lúc anh ấy tốt nghiệp tôi còn chưa vào đại học nữa kìa." Văn Ảnh không cho là đúng, đẩy cô ấy một chút.

Một ông chủ công ty luật trẻ tuổi và thành đạt, ánh mắt có thấp đến đâu, cũng không đến mức coi trọng một viên chức nhỏ kiếm được 7000 tệ một tháng.

Rốt cuộc cũng đến 5 giờ, toàn bộ toàn nhà văn phòng dường như được bật sáng lên, trên hành lang thanh âm ồn ào, thang máy chen chúc đông đúc.

Mấy người trong văn phòng theo nhóm đi ra ngoài, Văn Ảnh ngồi trên ghế phát ngốc, tính tránh giờ cao điểm tan tầm.

"Cộc cộc."

Văn Ảnh ngẩng đầu lên, phát hiện Quý Nhiên đứng trong văn phòng mình, gõ gõ lên cửa kính, đang nhìn bên này, ánh mắt mỉm cười. Cửa chớp nửa che nửa hở, thân ảnh anh ta bị che một phần.

Người đàn ông mặc bộ tây trang màu đen phẳng phiu, tóc không chút cẩu thả vuốt lên, thoạt nhìn đứng đắn lại uy nghiêm.

"Chủ nhiệm Quý, sao vậy?"

Cho rằng ông việc có việc tìm, Văn Ảnh tung ta tung tăng đẩy cửa đi vào.

"Lúc ở riêng em có thể gọi học trưởng, không cần khách khí như vậy."

Quý Nhiên đánh giá người phụ nữ trước mắt. Hôm nay Văn Ảnh mặc một bộ trang phục chuyên nghiệp, màu đen trắng thông thường, sơ mi trắng kề sát bộ ngực tròn trịa, váy bao lấy mông, lộ ra đôi chân thẳng tắp.

Thật ra lộ cũng không nhiều, cách trang điểm này ở công ty rất bình thường. Nhưng trên mặt mơ hồ hiện lên phong tình tựa hồ được người ta tưới qua, một thân mỹ diễm sắp kiềm chế không được lộ ra hương vị, Quý Nhiên nhìn đến ngứa tâm.

"Được, học trưởng. Anh tìm em có việc sao?" Văn Ảnh lễ phép nhìn thẳng Quý Nhiên, tròng mắt đen tựa như pha lê trong suốt.

Vẻ mặt ngây thơ, ngược lại khiến Quý Nhiên nhìn đến nói không nên lời.

"Không có việc gì, anh chỉ muốn hỏi xem sao em còn chưa đến khách sạn?"

Không nghĩ tới kế hoạch trộm bỏ qua hoạt động tập thể của cô, cư nhiên bị ông chủ phát hiện, Văn Ảnh thật sự chột dạ.

"Ừm... Là như vậy, nhà em có chút việc, hôm nay sẽ không đi." Cô ậm ừ giải thích, cũng chưa nói ra được nguyên do gì.

Quý Nhiên trầm mặc hai giây, trong lòng cảm thấy đáng tiếc.

"Được rồi, vậy em bận trước đi."

Văn Ảnh giống như chạy nạn, cầm lấy túi ra cửa.

Thật ra loại hoạt động tập thể này, từ nhỏ đến lớn cô đều không xin nghỉ. Mọi người đều rất mẫn cảm, khi còn nhỏ nếu không tham gia chuyến đi chơi thu nọ hoặc buổi tập huấn nào đó, sau lưng nhất định sẽ bị nghị luận không hợp vì khó gần vv.

EDITOR: TIỂU MUỘI

Cô thật sự không muốn trở thành người bị xa lánh trong nhóm, từ trước đến nay là người "Bình thường" nhất.

Hôm nay lấy cớ mệt mỏi chỉ là nguyên nhân đầu tiên, còn có một nguyên nhân lớn hơn chính là......

Văn Ảnh tính trở về nhà từ phía dưới công trường, thử xem có thể đụng phải hay không anh.

Dù khi đụng phải, cũng không biết nói gì, nhưng vẫn muốn thử xem vận khí, muốn gặp người đàn ông này.

Ký túc xá công trường của Lộ Khôn nằm cạnh đường mòn, xây bên cạnh toà nhà, ban ngày có thể thấy công nhân lui tới, sau khi tan tầm, nơi này đen thùi lùi một mảnh, chỉ có ánh đèn ở ký túc xá chiếu sáng một chút đường.

Khi Văn Ảnh đi vào ngõ nhỏ mới bắt đầu hoảng sợ. Lần đầu tiên cô đi con đường này vào buổi tối, không nghĩ tới sẽ tối như vậy, lập tức lưỡng lự.

Đủ loại tin tức xã hội lần lượt hiện lên trong đầu cô, đan xen thành một vài bức tranh, giương nanh múa vuốt đánh về phía cô.

Quên đi.

Lui về phía sau một bước, Văn Ảnh lại dừng lại.

Con đường này cũng không quá dài, chạy qua...... Chạy qua liền tốt, dư quang nhìn xung quanh một chút liền biết anh có ở đây không.

Phía trước có một đồn công an, cho dù tiến hành phạm tội cũng sẽ không chọn ở chỗ này.

Văn Ảnh cổ vũ chính mình, đi vào trong bóng đêm.

Giày cao gót bước trên mặt đất tạo ra tiếng vang "Cộp cộp", cọ xát đá nhỏ trên đường. Con đường này chỉ rộng hai ba mét, bên cạnh chính là những tòa nhà thô sơ mới xây xong một nửa.

Giường của Lộ Khôn ở tầng hai, anh nằm trên giường, bên cạnh chính là cửa sổ nhựa, nhìn ra, bằng vào thị lực tốt trong đêm phát hiện người phụ nữ ở xa xa.

"Xuy" không nhịn được cười ra tiếng, anh không thể không bội phục lòng can đảm của người phụ nữ này, cư nhiên dám đến con đường nhỏ giống như phim kinh dị ở công trường này.

EDITOR: TIỂU MUỘI

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro