Chương 7: Là anh sao

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Tiểu Muội

Chương 7: Là anh sao

Người đàn ông trước mặt vẫn nhắm mắt cúi đầu như cũ. Thân hình cao lớn, khoảng cách quá gần dường như có thể ngửi được khí vị dâm mĩ nóng bỏng trên người anh. Dưới ánh sáng yếu ớt, lông mi rũ xuống tạo thành bóng tối, che đậy quầng thâm mắt dày nặng dưới mí mắt, đuôi mắt khẽ nhếch. Trên cằm có tầng râu dày đặc, môi mỏng, nhìn kỹ còn đang mấp máy thở hổn hển.

Hơi thở tràn đầy nam tính, là một người có tướng mạo cùng dáng người đều tràn ngập hương vị xâm lược.

Anh dường như còn chưa bình tĩnh lại, tay đặt trên bụng, nhíu mày lại.

Cảm thấy tầm nhìn mơ hồ, Văn Ảnh hơi chớp mắt, giống như làm vậy thế giới có thể khôi phục ánh sáng, xung quanh có thể trở nên sáng hơn.

Cô còn chưa biết nên mở miệng như thế nào, tay đã phản xạ có điều kiện trước mà bắt lấy cổ tay Lộ Khôn.

"Là anh đi?"

Giọng cô nhỏ nhẹ, Lộ Khôn nghe vậy liền run lên, chậm rãi mở mắt nhìn lại.

Trạng thái lúc này của Văn Ảnh chỉ có thể dùng áo rách quần manh để hình dung. Vú nửa lộ, áo màu xanh biển nhăn nhúm, váy bị đẩy đến eo. Quần lót chữ T hơi mỏng dính vào đùi, theo tư thế ngồi quỳ, âm hộ nửa che nửa hở.

Phần lớn đôi chân trắng nõn đều tiếp xúc với bùn đất, dính một lớp cát mịn.

Khuôn mặt Văn Ảnh nhiễm đỏ, ánh mắt tuy thanh triệt vô tội, lại tản ra cảm giác diễm lệ mê loạn.

Bất cứ ai nhìn vào đều có cảm giác bị người ta lăng nhục.

Thật ra cô không biết nên nói gì. Cũng không biết mình muốn câu trả lời như thế nào.

Chỉ chấp nhất hỏi lại: "Là anh sao? Người nửa năm qua là anh."

Lại càng không biết là nghi vấn, hay là xác định không thể nghi ngờ.

Lộ Khôn trầm mặc nhìn cô, hơi thở đều trở nên chậm lại.

Editor: Tiểu Muội

"Anh nói đi! Anh dám làm mà không dám nói sao?" Cô đong đưa cổ tay của anh, hốc mắt dần phiếm nước mắt: "Rõ ràng chính là... Chính là anh, là anh cưỡng gian tôi!"

Cưỡng gian.

Đây là bản chất quan hệ của bọn họ. Trong nháy mắt Lộ Khôn sửng sốt nghĩ, đây coi như là bằng chứng bọn họ có liên quan đến nhau đi?

Nửa năm nay, tuy rằng anh đều nghênh ngang vào nhà hết lần này đến lần khác, nhưng Lộ Khôn lại đang cố tình trốn tránh gì đó, chỉ cần anh không nghĩ tới, chỉ cần sức lực của anh đủ lớn, lấp kín miệng, nhắm mắt lại, là anh có thể tiếp tục thao cô.

Biết là đang phạm pháp, nhưng chờ không kịp. Anh chỉ muốn được thống thống khoái khoái.

Không cần phải tiếc nuối quá khứ, lo lắng cho tương lai, đơn thuần chìm trong dục vọng, không có gì tốt đẹp hơn chuyện này.

Mỗi khi cắm vào và đạt cao trào, Lộ Khôn đều như trôi dạt đến một nơi cực nóng hoặc cực lạnh, thế giới là một màu đen vĩnh viễn, đầu óc hỗn độn, cảm giác không chân thật lại rõ ràng chính xác, có thể biến thành khoái cảm mê hoặc người ta luyến tiếc rời đi.

Lộ Khôn vẫn không nói lời nào, nâng cánh tay lên ném bay tay Văn Ảnh, cô theo quán tính hơi ngửa ra sau, dùng ánh mắt xa lạ lại thống khổ nhìn anh.

Anh chống lên mặt đất đứng dậy, nhét dương vật trở lại, kéo quần xà lỏn lên liền rời đi.

Văn Ảnh đi theo phía sau anh, đôi mắt chứa đầy nước mắt, khóe mắt phiếm hồng.

Lộ Khôn bước nhanh rời đi, chỉ muốn rời khỏi nhà tù cực kỳ tăm tối này. Bên tai vẫn là giọng nói nhỏ nhẹ lầm bầm lầu bầu hỏi chuyện của Văn Ảnh. Lộ Khôn cực kỳ đau đầu, cô sao lại ồn ào như vậy? Thật muốn, thật muốn, khiến cô câm miệng.

Không kịp bình tĩnh lại, anh xoay người đẩy Văn Ảnh trở lại tường, tạo ra tiếng vang "Bộp".

Bàn tay to che miệng Văn Ảnh lại, hai mắt đen như mực, nhìn thẳng vào cô, mưa gió sắp đến.

Anh tới gần, ở bên má cô trầm giọng mở miệng: "Không muốn chết thì mẹ nó câm miệng." Sau đó lại trào phúng ' hừ ' một tiếng: "Cưỡng gian? Lão tử thao chính là cô!"

Dứt lời, mặt Văn Ảnh trong nháy mắt đỏ lên, vì lời này, vì anh mặt dày vô sỉ, còn vì nguyên nhân không nói nên lời.

Lộ Khôn bất chấp tất cả thừa nhận sau đó giống như nhẹ nhàng thở ra, nỗi nặng nề tích tụ trong ngực cũng nhẹ nhõm một chút.

Văn Ảnh cắn môi dưới, cao giọng: "Anh chính là phạm pháp! Anh phải ngồi tù, tôi nhất định sẽ kiện anh."

Giống như nói lớn hơn, sẽ có nhiều tự tin hơn.

Trong lòng Lộ Khôn thắt lại, vẫn lạnh nhạt chống đỡ: "Kiện? Lão tử là một kẻ thối nát, hoàn toàn không sợ cô."

Không khí đình trệ mười mấy giây.

"Tôi nói rồi, nếu được cô cứ báo cảnh sát, bằng không cứ ngoan ngoãn bị thao cho tôi." Lộ Khôn buông tay, xoay người muốn đi, lại quay đầu nhìn mặt đất, miệng cười toe toét: "Cô cúi đầu nhìn vũng nước trên mặt đất xem, tôi xem cô có đủ can đảm báo cảnh sát hay không."

Bóng dáng rời đi có chút lảo đảo lắc lư, đi đến cuối toà nhà thô sơ thì rẽ phải rồi biến mất không còn bóng dáng.

Văn Ảnh nghe xong vừa kinh ngạc lại tức giận. Lời này... Những lời thô tục này là những lời anh thích nói khi ngủ với cô, nghe trong tình huống này, so với ở trên giường còn nhục nhã hơn.

Cô không phải như vậy, chỉ là cơ thể cô không nghe lời, cô thật sự không phải như vậy.

Editor: Tiểu Muội

-------

ĐỂ ĐỌC TRUYỆN: IB TELEGRAM (được ghim ở đầu trang) để MUA TRUYỆN RẺ HƠN

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro