Công lược mẹ kế (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Ngưng Hạ

Editor: Xích 9

DON'T TAKE OUT

WARNING: Cao H! Kì thị hoặc không nhai được => CLICKBACK

Sáng sớm hôm sau, lúc Dương phu nhân tỉnh lại, vẫn cảm thấy ngơ ngác, thân thể hắn mỏi nhừ, toàn thân lười biếng, cảm thấy rất mệt, lại cũng thấy rất thỏa mãn, thế nhưng lại tạm thời không nghĩ ra chuyện hôm qua, cho đến khi y cảm thấy trong thân thể mình đang có thứ gì đó ngo ngoe rục rịch.

Dương phu nhân cả kinh, ký ức đêm qua nhanh chóng quay về, hái hoa tặc thế nào còn chưa đi?

"Dương phu nhân, thế nào, sướng quá nên mất trí nhớ luôn sao?" Phía sau truyền đến tiếng nói lười biếng gợi cảm của nam nhân, nhưng sao lại cảm thấy quen tai như vậy?

Không có dâm cổ quấy phá, lý trí Dương phu nhân quay lại, y đột nhiên quay người lại, sau đó liền ngây dại. "Dương...... Dương Sơn?"

"Còn không phải ta sao." Dương Sơn lộ ra ý cười ngả ngớn.

"Thế nào, thế nào lại......" Dương phu nhân không dám tin, thế nào lại là Dươmg Sơn, Dương Sơn không phải gầy gầy nhược nhược sao, Dương Sơn không phải bị y đuổi đi rồi sao? Thế nào lại là Dương Sơn!

Nhưng sự thật bày ra trước mặt, không phải do y không tin, Dương Sơn sao có thể như vậy! Nếu là...... Nếu hắn đem chuyện tối hôm qua nói cho Dương Đại Hải...... Không, không thể để hắn nói...... Dứt khoát không......

Trên mặt Dương phu nhân lộ biểu cảm âm ngoan, kết quả còn chưa nói lời nào, liền nhịn không được rên rỉ "A" một tiếng, hoá ra, y đã quên vật đó của Dương Sơn còn ở trong thân thể y.

"Súc sinh! Còn không mau đi ra ngoài! Ta là mẫu thân ngươi, ngươi cũng dám......" y khuất nhục gầm nhẹ.

"Dương phu nhân, ngươi có phải quên mất cái gì hay không?" Dương Sơn cũng không giận, chỉ đĩnh đĩnh hạ thân ý bảo, "Đêm qua là ai nhào lên thoát quần ta trước?"

Dương phu nhân kêu "hô" một cái mặt liền đỏ, nhất thời nói không ra lời.

"Dương phu nhân, không phải ta nói, ngươi tuổi trẻ đẹp đẽ như vậy, vóc người lại cân xứng, vốn đáng giá bao nhiêu, tội gì phải vì phụ thân hoa tâm của ta mà thủ tiết như ngọc?" Dương Sơn từng chút nói, "Ngươi xem, ông mỗi ngày đều đến hoa lâu, ngẫu nhiên trở về lại không thể thỏa mãn ngươi, ngươi ủy khuất như vậy." Dù sao Dương Đại Hải cũng không phải thân phụ của hắn, cũng là kẻ đã làm con trai mình chết đói, cho nên Dương Sơn mắng ông ta cũng không thấy trong lòng có áp lực gì.

Không bị ngươi làm đêm qua, thật là có thể thỏa mãn! Dương phu nhân nhịn không được ở trong lòng phản bác, lại cảm thấy ủy khuất, y hưởng một trận tiêu hồn đêm qua, nơi đó còn có thể ăn của Dương Đại Hải, nhưng hădn dù sao cũng là con riêng, về sau sẽ cùng con của y tranh đoạt gia sản, y thế nào có thể lưu!

Dương Sơn tựa như có thuật đọc tâm, nhìn vào là biết trong lòng y nghĩ gì, hắn chậm rãi nói, "Ta biết ngươi băn khoăn, kỳ thật, ta đối cái gia sản cũng không có tâm tư gì, đại ca muốn thì cứ lấy đi, ta không có ý kiến, chỉ có ngươi không tin thôi, như vậy đi, chúng ta có thể lén viết chứng từ làm bằng chứng, sau khi phụ thân qua đời, toàn bộ gia sản đều cho đại ca, ta chỉ ở đây thôi, như vậy không quá chứ?"

Đích xác không quá phận, tổ tiên Dương Đại Hải là địa chủ, tuy rằng con cháu thế hệ này không bằng thế hệ trước, đến Dương Đại Hải này lại càng tiêu xài hoang phí, chỉ là lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, đất đai không có chuyện không thiếu, bất quá là cho hắn cái phòng ở, thật ra cũng không ảnh hưởng gì, hơn nữa......

Cảm thụ được đại gia hỏa trong thân thể, Dương phu nhân trộm đỏ tai, đêm qua ân ái một hồi, thân thể và timh thần y đều nhạy cảm, làm gì còn tâm địa muốn mạng người khác.

"Ngươi...... Nói phải giữ lời?" Dương phu nhân chần chờ một chút, hỏi hắn.

Dương sơn nói, "Đó là đương nhiên, chờ làm xong trận này, chúng ta liền đi viết giấy chứng minh."

"Làm...... Làm xong trận này?" Dương phu nhân sửng sốt, hai chân không tự giác kẹp chặt, vuốt ve qua lại lẫn nhau, vừa thấy bộ dáng tao lãng kia, không ngờ nam nhân này nói là làm, bất quá Dương phu nhân rất nhanh khôi phục thần trí, đẩy Dương Sơn ra, "Không được, hôm nay không được, phụ thân ngươi buổi sáng khả năng sẽ trở về!"

Dương Sơn ngượng ngùng buông lỏng tay ra, "Ta đây đêm nay tới tìm ngươi?"

Dương phu nhân mắc cỡ đỏ mặt đẩy hắn, "Ngươi...... Ngươi tìm ta làm cái gì, buổi tối phụ thân ngươi ở nhà......" Nghĩ nghĩ lại nói, "Chờ ông ta ngủ, ta...... Ta đi ra sau rừng tìm ngươi......"

Dương Sơn cười rộ lên, "Ta đây chờ ngươi, không gặp không về." Sau đó đứng dậy mặc quần áo, Dương phu nhân có điểm lưu luyến, bất quá cũng dậy theo, Dương Sơn chủ động tìm giấy bút viết, hai người ấn dấu tay, Dương phu nhân nhẹ nhàng thở ra, ánh mắt nhìn Dương Sơn cũng trở nên ôn nhu, không còn đề phòng nữa.

"Ngươi, ừm, ngươi yên tâm, ta sẽ thay đại ca ngươi chiếu cố ngươi." Dương phu nhân chần chừ một chút, vẫn nói, cũng coi như là một chút đền bù.

Dương Sơn cười gật gật đầu, xem ra trong lòng Dương phu nhân, người đoạt gia sản với con và người nam nhân của mình có địa vị hoàn toàn khác nhau, thái độ thay đổi nhanh như vậy. Bất quá chiếu cố mình, hay là vị đại ca kia? Vẫn nên thôi đi.

Dương Sơn ra cửa không bao lâu, Dương Đại Hải quả nhiên đã trở lại, ông không chú ý tới tức phu nhà mình mặt đầy thoả mãn, trở về một cái là lại lấy tiền vào trong trấn tìm hoa khôi, nào còn lo lắng nhìn Dương phu nhân, nếu như là ngày xưa, Dương phu nhân khẳng định sẽ cãi nhau một hồi với ông, nhưng tối hôm qua vừa được dễ chịu như vậy, cũng không muốn phản ứng với ông, lấy phong thư ra viết cho con trai, ra cửa tìm người đưa thư.

Lại nói Dương Sơn, thể trạng hắn cực tốt, một đêm phong lưu cũng vẫn có tinh thần như cũ, hiện giờ hắn không có công việc, thuộc về dân thất nghiệp lang thang, vừa ra đến cửa Dương phu nhân cho hắn chút bạc vụn để hắn ăn cơm mua quần áo, thực sự cho không ít, trong thôn cũng không có thứ tốt, hắn liền tính toán đi trấn trên thăm thú, thuận tiện nhìn xem có đối tượng công lược hay không.

Hắn mướn cái xe lừa đưa đi, một đường nhìn qua, thế nhưng không có đối tượng công lược thích hợp, đương nhiên không phải tất cả mọi người đều sinh hoạt tính phúc mỹ mãn , ngược lại chỉ số tính phúc đều không cao, cho đến khi lên đến trấn trên, cũng không thấy được một người nào cao hơn bảy mươi, nơi này kinh tế cũng không phát đạt, tục ngữ nói no ấm tài sáng tạo DÂM dục, tuy rằng không đến mức không có cơm ăn, bất quá nơi thực sự rất nhiều người nghèo, vì vậy cũng không phát triển mấy dịch vụ 'trên giường', tự nhiên chỉ số tính phúc sẽ không cao. Tìm không thấy đối tượng công lược, kỳ thật cũng do một phần ánh mắt của Dương Sơn.

Hắn vốn thích nữ nhân, đương nhiên, đối nam nhân cũng không cái bài xích, bởi vì mặc kệ nam nhân hay nữ nhân, hắn chỉ thích một loại người, đó chính là -- mỹ nhân.

Dương phu nhân lại là một tiểu mỹ nhân thanh thanh tú tú, hắn mới hạ khẩu, còn những người dưa vẹo táo nứt thì___ ha ha...

Vì thế hắn một bên dạo chợ, mua thịt bánh bao mua quần áo, một bên tròng mắt không ngừng chuyển tìm mỹ nhân.
Thẳng đến khi hắn đi đến trước cửa y quán, bởi vì nhìn đông nhìn tây không chú ý, đột nhiên từ bên trong lao tới một người đụng phải ngã lảo đảo, hắn thân cao thể tráng, xui xẻo ngược lại là người đâm vào hắn, lập tức ngã mặt đất, đau đến rên rỉ. Này thanh âm tựa hồ không đúng, rõ ràng chỉ là quăng ngã một chút, người nọ lại như bị ngã đau lắm vậy.

Hắn còn không tới kịp nhìn người nọ là ai, hệ thống lại lần nữa vang lên cảnh báo: "Ký chủ chú ý, ký chủ chú ý, phát hiện mục tiêu nhân vật công lược, tiến hành đọc tư liệu hay không?"

"Có."

"Tư liệu đã lấy xong, mục tiêu công lược: Thời Khanh Khanh

Thân phận nhân vật mục tiêu: Tẩu tẩu của nguyên chủ, là tức phu của con trai Tống Như, tính cách ôn hòa, có nhiều chiếu cố với nguyên chủ, hàng năm bị gia bạo, khát vọng chạy thoát mà lại không có dũng khí.

Thuộc tính nhân vật mục tiêu: thụ.

Khó khăn: Có quan hệ thúc tẩu với nguyên chủ, nội tâm rụt rè, không dễ đột phá.

Chỉ số tính phúc: 50.

Nhiệm vụ: Dùng năng lực chinh phục mẹ kế, đem chỉ số tính phúc tăng đến 100, sau khi hoàn thành nhận được 1 vạn tích phân của hệ thống. Mong ký chủ nỗ lực hoàn thành."

Tẩu tẩu? Trong đầu Dương Sơn hiện ra ký ức nguyên chủ mà hệ thống cho hắn, trong ấn tượng vị tẩu tẩu này đúng thật là một người rụt rè, thật sự không hề giống vị đại ca Dương Hữu Vi của Dương Sơn, người này không có gì là không tốt, cũng là do mệnh không tốt, gả cho một trượng phu như vậy.

Trong lúc hắn đang đọc chú ý của hệ thống, Thời Khanh Khanh đã từ trên mặt đất bò lên, cũng không ngẩng đầu, đi nhang qua bên người Dương Sơn, Dương Sơn lấy lại tinh thần, chạy nhanh giữ chặt cánh tay y, "Khoan đã."

"A," người nọ bị đau hừ một tiếng, Dương Sơn nhanh chóng rụt tay, hắn không dùng lực, phản ứng như vậy, hẳn là đụng phải chỗ thương.

"Tẩu tẩu?" Dương Sơn gọi.

Người nọ sửng sốt một chút, mới ngẩng đầu, nhìn Dương Sơn một cái, lại cúi đầu, "Là Dương Sơn à."

"Tẩu tẩu, ngươi sao lại đến y quán, có chỗ nào bị thương sao?" Dương Sơn biết rõ còn cố hỏi.

"Không, không có." Ánh mắt Thời Khanh Khanh né tránh, vừa thấy liền biết đang nói dối.

"Tẩu tẩu, ta cũng không phải người ngoài, vì sao còn muốn gạt ta?" Dương Sơn làm bộ tức giận, "Là vị đại ca tốt kia đánh ngươi đúng không!"

Thời Khanh Khanh nhất thời không nói, ở trước mặt người khác, y vì mặt mũi chưa bao giờ chịu nói, nhưng Dương Sơn đích xác cũng biết chút chuyện, y không thể phản bác, đành phải lắc đầu.

Dương Sơn bắt lấy tay Thời Khanh Khanh, kéo y vào trong khách điếm, "Đi, ta thượng dược cho tẩu tẩu."

"Không cần! Không cần!" Thời Khanh Khanh không ngờ Dương Sơn lại đến như vậy, tức khắc kinh hoảng muốn vung tay hắn ra, lại không ngờ rằng sức y chẳng có bao nhiêu, Dương Sơn vốn là không để vào trong mắt.

Hai người lôi lôi kéo kéo, mặt Thời Khanh Khanh đều đỏ lên, vì không để càng mất mặt, y không giãy giụa nữa, nhanh chóng cùng hắn đi vào.

Y không biết Dương Sơn rốt cuộc thế nào, bình thường gặp hắn cũng không nhiệt tình như vậy, đây rốt cuộc là chuyện gì vậy?

Y nào biết rằng, đúng là Dương Sơn nhưng không còn là 'Dương Sơn' nữa, người này thuần tuý chỉ muốn thao y mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro