Công lược mẹ kế (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Ngưng Hạ

Editor: Xích 9

DON'T TAKE OUT

WARNING: Cao H! Kì thị hoặc không nhai được => CLICKBACK

Vào phòng, Dương Sơn bảo y cởi quần áo, "Tẩu tẩu mau cởi ra cho ta xem miệng vết thương, ta giúp ngươi đồ dược."

Thời Khanh Khanh đương nhiên không chịu, bọn họ là công thụ, thế nào có thể tùy tiện ở trước mặt nam nhân khác cởi quần áo, lại còn là tiểu thúc mình, nhưng Dương Sơn không chịu từ bỏ, "Tẩu tẩu, ngươi đừng băn khoăn, ta không giống đại ca, sẽ không tàn nhẫn với ngươi, ta lúc trước ngẫu nhiên có một một lọ thuốc trị thương, hiệu quả đặc biệt tốt, bôi lên hai ngày sau là khỏi, hơn nữa lập tức là có thể ngăn đau, nhưng phải xoa lâu lâu chút, như vậy đi, nơi khác tự ngươi bôi, phía sau lưng với không tới cứ để ta giúp ngươi."

Thời Khanh Khanh vốn muốn cự tuyệt, nhưng nghe nói có thể ngăn đau, lại có điểm do dự, Dương Hữu Vi xuống tay thật sự quá nặng, cả người y đều đau nhức khó nhịn, có thể đến y quán cũng là do y cố gắng chống cự, giờ phút này cũng có chút yếu ớt, thấy ánh mắt ôn nhu của Dương Sơn mang theo thương tiếc nhìn mình, cho dù biết rõ không đúng, vẫn là nhịn không được thoáng phóng túng, "Vậy...... Vậy phiền toái ngươi rồi......"

"Không phiền không phiền," Dương Sơn tức khắc lộ ra một nụ tươi cười, nhanh chóng giúp khi khanh khanh cởi quần áo, khi khanh khanh có chút xấu hổ và ngượng ngùng, lại cũng không hề cự tuyệt, chỉ nhắm mắt nói: "Cởi bên trên......"

"Ừm ừm!" Dương Sơn thất thần đáp lời, cúi đầu quan sát khi khanh khanh đang nhắm mắt lại. Dương Sơn ân cần như thế không phải không có lý do gì, Dương gia không biết được tiếng thơm gì, nam nhân trong nhà đều lấy được các nam nhân đẹp như hoa, Tống Như thanh tú điềm mỹ, khi khanh khanh cũng là một tiểu mỹ nhân, nhớ mang máng vị tẩu tẩu này xuất thân cũng là thư hương thế gia, giáo dưỡng rất tốt, nhưng người trong nhà không biết vì sao lại đắc tội hoàng đế, cả nhà bị biếm sung quân, sinh hoạt gian khổ sống không nổi, chỉ có thể trước tìm người gả cho, đúng là tiện nghi cho Dương Hữu Vi. Nhưng Dương Hữu Vi và Dương Đại Hải phụ thân gã lại không có huyết thống, nhưng so với phụ tử ruột thịt còn giống hơn, đó chính là đều cho rằng hoa nhà không bằng hoa dại, trước lúc cưới thì thích điếu đổ, cưới về sau liền ném ở góc nhà, còn thường thường ra ngoài chơi, đến hoa lâu ôm hoa khôi, thật không có tâm nhãn.

Nói thì nói, vị tẩu tẩu xinh đẹp này cũng thật ngốc, gã đại ca không cũng huyết thống của hắn suốt ngày chạy theo Dương Đại Hải đi hoa lâu uống rượu, sau đó say khướt trở về liền đánh người, Thời Khanh Khanh lại rụt rè, trước kia ở nhà cũng là lớn lên trong ngàn kiều vạn sủng, hiện giờ lại bị người tay đấm chân đá, trong lòng cũng ủy khuất, Dương Sơn nghĩ, hắn có thể xuống tay từ chỗ đó.

Dương Sơn nghĩ, động tác vô cùng ôn nhu, tràn ngập thương tiếc, trong miệng còn nói, "Tẩu tẩu đừng sợ, động tác của ta rất nhẹ nhàng, có đau hay không? Hửm? Đau thì ta lại nhẹ chút."

Mật ngữ mềm nhẹ như vậy, đây là chú em sao, quả thực chính là tình lang, nhưng trên người Thời Khanh Khanh lúc này đau trong lòng lại ủy khuất, hiện giờ có người đối với mình tốt như vậy, theo bản năng xem nhẹ không gian, ngược lại mang theo giọng mũi nói, "Có chút đau, ngươi nhẹ chút." Quả không khác gì đang làm nũng.

Dương Sơn lấy quần áo trên người y từng cái từng cái thoát ra, lộ ra một tầng da trắng hồng, da Thời Khanh Khanh thực sự quá đẹp, làn da không khác gì tơ lụa vậy, còn như phát ra ánh sáng, chỉ sốt ruột chính là, hiện giờ bên trên che kín các vết đánh xanh tím, cũng không phải dấu vết đẹp đẽ gì, mà là bị các loại vật cứng và nắm tay cực mạnh lưu lại vết bầm, thoạt nhìn thảm không nỡ nhìn.

Thời Khanh Khanh thuận theo không có phản ứng, chỉ là vẫn luôn nhắm hai mắt, cứ thản nhiên để bôi thuốc, hai người ai cũng không đề cập đến việc này, Dương Sơn hiện tìm hệ thống đổi thuốc trị thương hiệu quả tốt nhất, thứ này cũng không đáng giá, còn không bằng một mảnh xuân dược quý, bất quá hiệu quả không thể chê, hắn mở bình, dùng ngón tay đào một khối to, bôi lên vết bầm trên vai y, vừa thấy là biết nó được tạo ra bởi nắm tay rất lớn, tím biến thành màu đen, có thể thấy được người đánh dùng lực có bao lớn, người bị đánh có bao nhiêu đau.

Thuốc còn mang theo chút lạnh lẽo, Thời Khanh Khanh nhắm mắt, trên người lại càng mẫn cảm, thuốc mỡ chạm đến làn da, liền kích thích y một run run, y có chút không được tự nhiên giật giật thân thể.

"Lạnh sao?" Dương Sơn hạ quyết tâm muốn xoát hảo cảm độ, liền dùng ra mười vạn phần ôn nhu săn sóc.

Thời Khanh Khanh lắc đầu, là do bị hoảng sợ.

Dương Sơn đem thuốc mỡ bôi đều đều, dùng bàn tay lớn xoa lên, Thời Khanh Khanh đau tức khắc nhỏ giọng kêu, "Đừng sợ, đau một chút, phải bôi thuốc, sắp xong rồi." Dương Sơn an ủi y, hắn nói cũng không sai, bất quá chuyện trong chớp mắt, nơi đó liền không hề đau, ngay ngay cả vết ứ máu đều biến mất hơn phân nửa, xem ra đây đúng là thuốc tốt.

Dương Sơn lại tiếp tục giúp y bôi thuốc, đều là đem thuốc mỡ đào ra đặt ở trong lòng bàn tay y cho y xoa, Thời Khanh Khanh cảm thụ được sự săn sóc này, trong lòng khống chế không được xôn xao, nhưng quan niệm trung trinh vẫn gây áp lực vỡi y, không dám lộ ra mảy may.

Một nam nhan cường hãn, một nam nhân ôn nhu biết săn sóc, hơi thở nồng đậm của nam nhân ấy.....

Thời Khanh Khanh nắm chặt nắm tay, càng nhắm chặt hai mắt, không dám nghĩ tiếp.

Dương Sơn bôi thuốc, vẫn luôn quan sát biểu cảm của khi khanh khanh, động tác ôn nhu lại mang theo kỹ xảo, nói là đồ dược cũng đúng, nói là tán tỉnh cũng đúng, hay đúng nhất là đang vuốt ve lên người Thời Khanh Khanh, Thời Khanh Khanh run rẩy lông mi, lại trước sau không mở mắt, cắn môi không rên một tiếng, làm bộ mặt không biểu cảm, đáng tiếc một mạt đỏ ửng trên mặt y đang bán đứng y.

Phát xuân.

Dương Sơn có chút vừa lòng, bàn tay như vô tình sờ lên núm vú phấn nộn trước ngực Thời Khanh Khanh, dùng bàn tay xoa xoa, khi khanh khanh chỉ khống chế và khống chế, cũng nhịn không được hơi hơi ưỡn ngực, một loại kỳ vọng bí ẩn nói không nên lời, hy vọng hắn có thể dùng sức hơn, tốt nhất...... Tốt nhất là mút một chút, sau đó, nếu có thể thì hãy cắn một cái......

Đầu óc Thời Khanh Khanh trống rỗng, hắn gả cho Dương Hữu Vi không bao lâu đã bị cho 'vắng vẻ', làm sao địch nổi tay tình trường già đời Dương Sơn, dễ dàng bị gợi tình dục, lấy lý do mình bị thương mà ủy khuất, mới có giờ khắc phóng túng này.

Dương Sơn thấy có chiều hướng tốt, liền dán lên lỗ tai Thời Khanh Khanh, dùng thanh âm cực ôn nhu mang theo chút khàn khàn bảo Thời Khanh Khanh tựa lưng vào ghế ngồi, hắn giúp y cởi quần ra, thoa thuốc lên đùi cho y.

Thời Khanh Khanh cũng không biết có phải bị mê hoặc đến ngây ngốc hay không, thế nhưng thật sự bị động bị cởi ra quần mà không ngăn cản, chỉ là đôi mắt nhắm rất chặt chẽ, dường như chẳng nhìn ra được chuyện gì, vô cùng đáng yêu.

Đầu tiên là lộ ra một chiếc quần lót màu đen, trong lòng Dương Sơn cười một tiếng, tạm thời không để ý tới nơi này, tiếp theo lại lần mò đi xuống.

Hai chân Thời Khanh Khanh đều thon dài cân xứng, trắng như tuyết, câu nhân tâm ngứa khó nhịn, chỉ là bên trên cũng che kín vết bầm, nhưng so với bên trên vẫn tốt hơn, nghĩ đến lúc y bị đánh có lẽ đã ngồi xổm xuống, bằng không phỏng chừng ngay cả bước đi cũng khó.

Vô cùng hào phóng bôi một lượng thuốc lớn, ôm hai chân y lên trước ngực mình, đôi tay đồng thời đỡ lấy đùi, dùng bàn tay lớn có thuốc thoa lên theo đường vòng tròn, nhìn không khác gì đang vuốt ve, Thời Khanh Khanh ngửa đầu tựa lưng vào ghế ngồi, hầu kết lăn lên trượt xuống, sắc mặt hồng nhuận, mặt xuân tình không tự biết, Dương Sơn dùng sức xoa từ trong ra ngoài, thân thể Thời Khanh Khanh bị đung đưa lắc qua lắc lại, hơn nữa hai điều chân dài đều ở trước ngực Dương Sơm, nhìn như đang bị ai thao vậy, Thời Khanh Khanh nghiêng đầu sang một bên, tay bắt lấy tay vịn của ghế, bằng không chắc chắn đã bị hoảng mà ngã xuống, nhưng tựa hồ lại không chỉ là bởi vì cái này, ngón tay y nha dùng sức, khớp xương đều biến trắng, mày hồng trên má càng ngày càng đậm, rồi lại cố chấp nhắm hai mắt, nhu thuận để Dương Sơn làm, thân thể càng ngày càng mềm, chỉ có thịt căn càng ngày càng ngạnh, Dương Sơn mắt thấy quần lót màu đen bị đỉnh lên, ngay ở giữa có màu đậm hơn chứng tỏ đang chảy nước, hắn câu môi cười, đong đưa lợi hại hơn, Thời Khanh Khanh rốt cuộc nhịn không được kêu "Ư! Ư! Ư!" Sau đó thấp giọng hừ lên, quần lót bị ghế dựa cọ lên cọ xuống, đầu thịt căn từ trong quần lộ ra một chút, phần đầu ngạnh cứng đã sớm ướt, chảy từng chút ra ngoài.

Dương Sơn xoa chân cho y, đôi mắt lại lăng lăng nhìn chằm chằm nơi đó, hơn nữa còm nghe được tiếng nước nhè nhẹ, chỉ sợ phía dưới quần lót màu đen, đã sớm tràn lan hồng thủy.

Dương Sơn không tính làm bước cuối cùng, hắn xoa xong chân, ngón tay theo cẳng chân vuốt ve lên đùi, ngón tay đưa đến quần lót kéo kéo liền lộ ra bên trên, hắn cố tình cách thật gần, Thời Khanh Khanh tuyệt đối cảm giác được, bởi vì thân thể nhạy cảm nói cho y, cái tay kia tùy thời đều có thể hạ xuống, bắt lấy thịt căn của y!

Thân thể Thời Khanh Khanh run lên, lông mi đều ướt, thân thể cứng đờ, ngay cả cử động cũng không dám, chỉ có thịt căn đột nhiên run rẩy một chút, phun ra một cổ tình dịch trong suốt, tỏ rõ khát vọng của y.

Dương Sơn ngừng ngay ở đó, rồi nhẹ nhàng nắm lấy hai bên quần lót, kéo lên trên, ôn nhu che lại đầu thịt.

Thời Khanh Khanh vẫn luôn nhắm hai mắt, thời điểm Dương Sơn thoát quần áo y, sờ y, mặc quần áo cho y, cho đến khi y hô hấp vững vàng, mới chậm rãi mở mắt, chỉ là cũng không nhìn Dương Sơn, mà là cúi đầu nhìn mũi giày mình, cảm giác như trên mặt đang nở hoa đến nơi.

Dương Sơn cười cười, nắm lấy tay y, đặt bình thuốc mỡ còn dư vào lòng bàn tay y, sau đó bao bàn tay y lại, ôn nhu nói, "Lọ thuốc mỡ này tẩu tẩu giữ kĩ, đừng để cho đại ca phát hiện."

"Ừm." thanh âm Thời Khanh Khanh thấp đên mức khó nghe thấy.

"Thời gian không còn sớm, tuy rằng ta muốn ở cùng tẩu tẩu một lát, nhưng lại sợ đại ca giận chó đánh mèo, chúng ta phải đi thôi."

"Ừm." Thời Khanh Khanh vẫn trước sau cúi đầu, nghe xong lời này liền xoay người đi ra cửa, trước khi ra, lại bị người tứ phía sau kéo vào trong lòng ngực, hung hăng ôm một cái.

Cảm giác được mông mình bị người khác nhẹ nhàng nhéo nhéo, đầu Thời Khanh Khanh rũ càng thấp, từ góc độ của Dương Sơn, có thể nhìn thấy vành tai hồng đến muốn nhỏ máu, hắn vừa lòng cười.

Cùng tẩu tẩu chia tay, tâm tình hắn vô cùng tốt, lại có mỹ nhân có thể công lược, lại còn có một chút tiến triển, hắn cảm thấy mỹ mãn, cũng không còn tâm tình đi dạo, mua hai bộ quần áo liền muốn ra về, bất quá vừa đi hai bước liền nhớ ra, hắn hiện còn chưa có nơi nào có thể ở lại, vì thế lại quay lại khách điếm, tính làm một giấc, buổi tối có công chuyện để làm nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro